Chương 25

Edit: Thanh Chi
Beta: Anh

Ôn Cẩn nhìn Tần Tranh,lo lắng trong lòng đã vơi bớt, đi theo anh ta tiến vào buổi tiệc.
Mang cô vào phòng nghỉ, Tần Tranh tùy ý ngồi xuống, chỉ vào vị trí đối diện, tiếng vang "Sách", lười nhác nói: "Chị dâu, mời ngồi."

Trong lòng Ôn Cẩn sốt ruột, sau khi ngồi xuống đối diện anh ta, lập tức mở miệng: "Tần Tranh, anh......"

"Tôi biết chị muốn hỏi cái gì." Tần Tranh không chút để ý cắt ngang lời nói cô, cười nhạo nói: "Ôn Cẩn, tôi kêu chị một tiếng chị dâu, là nể tình mặt mũi của Thẩm Nhượng. Tôi nói thật cho chị biết, chị có thể gả cho anh ấy, là bởi vì chị có một người cha tốt. Bằng không cả đời này anh ấy đều sẽ không liếc mắt nhìn chị một cái."

Tần Tranh mỉm cười nhìn Ôn Cẩn, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Anh ta xác thật rất chướng mắt Ôn Cẩn, cô có thể gả cho Thẩm Nhượng, xem ra là kiếp trước tu nhiều phúc đức. Anh ta nói lời này, là cố ý chọc giận Ôn Cẩn.

Anh ta biết tính cách Ôn Cẩn như thế nào, khoảng thời gian trước, ở trước mặt Thẩm Nhượng ngoan ngoãn nhu thuận, anh ta trong một lần vô tình nhìn thấy, liền biết cô có chủ ý gì. Từ lần đầu tiên Ôn Cẩn quấn lấy Thẩm Nhượng trong những năm gần đây, anh ta ở bên cạnh nhìn cô dùng thủ đoạn khiến cho Thẩm Nhượng chú ý, cảm thấy người này chỉ thích hợp để chơi đùa, cưới về nhà thật là không hợp.

Mấy năm nay, thái độ Thẩm Nhượng đối Ôn Cẩn anh ta cũng để ở trong mắt. Một nữ nhân mà thôi, bất quá là vì chuyện thương trường, không có cái gọi là cưới về để chăm sóc. Anh ta trước kia cũng từng suy đoán thử qua ý tứ của Thẩm Nhượng, lúc cưới Ôn Cẩn về, Thẩm Nhượng mang cô chăm sóc, dung túng cô ngang ngược vô lý, cả đời bị nhốt lại như chim hoàng yến.

Chỉ là sau đó sự tình lại thay đổi. Hắn liền mơ hồ phát hiện, thái độ của Thẩm Nhượng đối với Ôn Cẩn không nóng không lạnh, đối với cô thật sự rất dung túng, nhưng việc ngay từ đầu dung túng cô, căn bản không phải là một chuyện.

Anh ta đã chơi qua không biết bao nhiêu phụ nữ, dần dần cũng coi như là thăm dò ý của Thẩm Nhượng. Ngay từ đầu anh ta còn không xác định, cho đến khoảng thời gian trước, Ôn Cẩn đầu tiên là lạnh nhạt, sau lại làm bộ ngoan ngoãn câu dẫn Thẩm Nhượng, anh ấy lại không giống như trước chán ghét bực bội.

Mấy ngày hôm trước, lúc Thẩm Nhượng say, trong mơ hồ không ngừng gọi tên Ôn Cẩn. Một khắc kia anh ta liền biết, Thẩm Nhượng xong rồi. Vốn định dưỡng phế nữ nhân, cư nhiên đem chính mình đáp đi vào.

Kế hoạch đối phó Ôn Minh Khải của bọn họ đã đến thời điểm mấu chốt, nếu Thẩm Nhượng thật sự bởi vì Ôn Cẩn mà mềm lòng, kế hoạch tốn bao nhiêu tiền của sức lực của bọn họ, toàn bộ đều sẽ uổng phí.

Tần Tranh nhìn về phía Ôn Cẩn, anh ta suy nghĩ thật lâu, Ôn Cẩn có chỗ nào đáng giá để Thẩm Nhượng thích. Cuối cùng mới hiểu được, đại khái bởi vì anh ấy chỉ ngủ với một nữ nhân là Ôn Cẩn, trong suốt thời gian dài liền nảy sinh cảm tình. Trừ lý do này ra, anh ta không tìm thấy bất kì lý do nào khác.

Tần Tranh thấy Ôn Cẩn sững sờ, hắn cười cười, nói: "Ôn Cẩn, chị an phận thủ thường một chút, Thẩm Nhượng đời này cũng sẽ không bạc đãi chị. Hiện tại anh ấy đang cùng khách hàng nói chuyện chính sự, tuy rằng có phụ nữ ở bên cạnh, nhưng cũng bất quá là bạn nữ mà thôi, chị cũng không cần quá để ý."

Lời của anh ta đều nói đến cái việc này, Ôn Cẩn hẳn là nên tức giận đi? Tốt nhất cô có thể giống như trước, cùng Thẩm Nhượng náo loạn một trận, như vậy Thẩm Nhượng liền sẽ biết sự ngoan ngoãn nhu thuận của cô đều là giả vờ. Cho dù anh ấy thích cô, nhưng là cô càng nháo, sức chịu đựng của anh ấy đối với cô liền sẽ hạ thấp. Vô luận như thế nào, trong khoảng thời gian này, phải kéo Ôn Minh Khải xuống trước rồi tính tiếp.

Ôn Cẩn cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của Tần Tranh, anh ta cho rằng cô là tới tìm Thẩm Nhượng.

"Tần Tranh, tôi tới nơi này là vì tìm anh." Ôn Cẩn nhìn về phía anh ta, cố gắng chịu đựng, nói: "Anh có phải mang Từ Khả đi hay không?"

Tần Tranh hơi giật mình, Ôn Cẩn cư nhiên không phải tìm Thẩm Nhượng? Nghe rõ cô lời nói, anh ta không e dè gật đầu, "Đúng là tôi mang cô ta đi. Bất quá chỉ là một tiểu minh tinh, được tôi coi trọng là xem như cô ta gặp may mắn."

Ôn Cẩn tay cầm khăn, cắn răng nói: "Từ Khả có bạn trai, hai người chuẩn bị kết hôn. Tần Tranh, cô ấy không phải phụ nữ tùy tiện, cùng với những người phụ nữ khác đến với anh vì tiền và tài nguyên khác một trời một vực. Van cầu anh buông tha cô ấy."

"Cô ta có bạn trai?" Trên mặt Tần Tranh xuất hiện nụ cười nhạt, "Thì tính sao? Cho dù cô ta đã kết hôn, tôi muốn ngủ, cũng không ai có thể ngăn cản."

Nghe xong lời nói vô sỉ của hắn, Ôn Cẩn cắn răng, ở trong lòng thầm nghĩ nhất định phải kiên nhẫn. Tần Tranh và Thẩm Nhượng cùng nhau lớn lên, quan hệ giữa hai người không thể đem ra so sánh với cô. Hiện tại đắc tội anh ta, không chỉ không cứu được Từ Khả, còn sẽ làm Thẩm Nhượng có ý kiến với mình.

Chính là thật sự quá khó nhịn, cái tên rác rưởi này, kiếp trước làm hại Từ Khả tan nhà nát cửa!

Ôn Cẩn nhìn chằm chằm, Tần Tranh đột nhiên đứng lên, sự ủy khuất ngập tràn trong lòng mấy ngày vừa qua bỗng bùng phát, hung hăng đạp anh ta một cái, "Tần Tranh, con mẹ nó anh có có bệnh phải không?! Cưỡng ép một nữ nhân thì có gì là hay!? Đúng là đồ nam nhân cặn bã! Đây là cưỡng gian!Anh dám chạm vào một đầu ngón tay của Từ Khả, tôi dùng hết số tài sản sở hữu được cũng muốn đưa anh vào ngục giam!"

Ôn Cẩn cảm thấy trong lòng còn một nỗi tức giận, đột nhiên cầm túi trên tay đánh vào mặt Tần Tranh. Cái tên rác rưởi này đúng là cùng một dạng với Thẩm Nhượng, đánh chết anh ta cũng coi như làm một chuyện tốt, tránh cho anh ta về sau kiếm chuyện với Từ Khả.

Tần Tranh bị đá vào chân, lại bị đánh vài cái vào đầu, anh ta đưa tay giữ chặt Ôn Cẩn vừa cười lạnh nói: "Không phải là nữ nhân ngoan ngoãn nhu thuận à?" Anh ta vốn dĩ tính đẩy Ôn Cẩn ra, nhưng lại nghĩ đến đây là vợ của Thẩm Nhượng nên lại nhịn xuống cơn tức trong lòng "Ôn Cẩn, cô còn có thời gian đánh tôi sao, trong khoảng thời gian này không phải giả vờ nhu thuận để câu dẫn Thẩm Nhượng mà không được sao sao? Hôm nay tôi chính là muốn ngủ cùng Từ Khả, không chỉ hôm nay, mà tương lai phía trước, cô ta chỉ có thể ở bên người tôi, cô có bản lĩnh thì đi tìm Thẩm Nhượng đến mà ngăn cản tôi."

Anh ta sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ vừa mắng vừa tát vào mặt. Nếu không phải nể mặt lão đại, anh ta đã giết chết cô.

Ôn Cẩn ném cái bao tay thật mạnh xuống, nhìn anh ta cười lạnh, "Anh nghĩ là tôi không dám? Tần Tranh, Thẩm Nhượng hiện tại thích tôi. Anh ta hiện tại không nghe tôi, nhưng nếu tôi ở kề bên nhắc anh ta nhiều lần, đều có thể làm anh ta nghi hoặc anh."

Đã đánh mắng Tần Tranh, Ôn Cẩn cảm thấy chính mình như đang đánh Thẩm Nhượng- người đàn ông cặn bã, trong lòng sảng khoái không nói nên lời. Nếu tương lai cô có cơ hội đánh Thẩm Nhượng, cô nhất định phải đánh chết anh ta!

Tần Tranh trực tiếp đứng lên, "Thật là ngu ngốc, cô đã đi cùng Thẩm Nhượng nhiều năm như vậy, lẽ nào không hiểu rõ anh ấy?Cô cho rằng Thẩm Nhượng thật sự sẽ bởi vì vài câu nói của cô mà nghi ngờ tôi?"

Thẩm Nhượng ở phòng nghỉ bên ngoài thì sắc mặt ngơ ngẩn. Hơn một tháng nay, anh vẫn luôn không dám tìm Ôn Cẩn. Mỗi lần nhìn thấy cô, đều nhớ tới cô nằm trên giường bệnh viện, trái tim không khống chế được bắt đầu co rút đau đớn.

Bên trong lại truyền ra tiếng mắng của Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng cảm thấy trống vắng. Trong khoảng thời gian này, Ôn Cẩn vẫn luôn ở trước mặt anh làm bộ ngoan hiền, anh đã mau quên tính cách thực sự của cô, không chỉ có vô cớ gây rối, mà còn táo bạo.

Trước kia cô một lần tức giận, liền chỉ vào mũi anh mắng anh, giống như còn cào anh vài lần. Tuy nhiên lại mau ôm anh nói xin lỗi, khóc làm trái tim anh phiền muộn.

Thẩm Nhượng dừng một chút, vẫn đẩy cửa ra đi vào. Ôn Cẩn mới vừa bát vẻ mặt rượu Tần Tranh, ngẩng đầu thấy Thẩm Nhượng đến, trong lòng sợ hãi, chén rượu trên tay rớt xuống đất, theo bản năng sắc mặt trở nên ngoan hiền, mềm mại hô: "Thẩm Nhượng, anh đã đến rồi."

Tâm tình Thẩm Nhượng thực chất không tồi, nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Ôn Cẩn, nháy mắt trở nên cực kém.

Mà Tần Tranh một bên, lau rượu trên mặt, bị tốc độ biến đổi sắc mặt của Ôn Cẩn làm tức cười, "Ôn Cẩn, cô thật ra......"

Anh ta nói nói một nửa, bị Thẩm Nhượng đá thật mạnh vào chân. Tần Tranh bị đá đau, không dám tin nhìn Thẩm Nhượng. Anh ấy vậy mà vì Ôn Cẩn đánh mình!?

"Xin lỗi." Mặt Thẩm Nhượng không biểu tình nhìn anh ta nói.

Trước sau bị đá hai chân, trên đùi Tần Tranh cảm thấy hơi đau. Khuôn mặt anh ta nghẹn đỏ, nhìn Ôn Cẩn, "Chị dâu thực xin lỗi, vừa rồi là tôi sai."

Trong lòng Ôn Cẩn cười lạnh. Trước kia thái độ Tần Tranh đối với cô rất khinh thường, Thẩm Nhượng vẫn luôn không ngăn cản anh ta. Hiện tại nhưng thật ra giả vờ làm Tần Tranh xin lỗi cô.

Thân thể cô co rúm lại một chút, làm bộ sợ hãi nói: "Tần Tranh, anh nói rất đúng. Ở trong lòng Thẩm Nhượng, tôi chỉ là một nữ nhân không hơn không kém, vợ có thể tùy thời đổi, mà huynh đệ lại không thể. Tôi so ra kém anh."

Tần Tranh sắc mặt ngẩn ngơ, khiếp sợ nhìn Ôn Cẩn. Anh ta nói những câu này khi nào!? Người phụ nữ này thật đúng là biết diễn xuất!?

Anh ta sốt ruột nhìn về phía Thẩm Nhượng, thấy anh cũng không có la mắng Ôn Cẩn, rõ ràng là tin lời nói cô, sắc mặt trầm trầm, mặt giống như bị người ta đánh. Anh ta vừa mới còn nói Thẩm Nhượng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ anh ta, hiện tại xem ra chưa chắc.
Thẩm Nhượng nhìn Tần Tranh, "Cậu đi trước đi."

"Từ từ!" Sắc mặt Ôn Cẩn vội vàng, cô lôi kéo tay Thẩm Nhượng: "Thẩm Nhượng, Tần Tranh mang Từ Khả đi. Từ Khả là bạn của em, cô ấy đã có bạn trai, anh đừng để Tần Tranh chạm vào cô ấy."

Thẩm Nhượng chỉ có một nữ nhân là Ôn Cẩn, nhưng là anh cũng không cho rằng hành vi của Tần Tranh có gì sai. Từ Khả chẳng qua chỉ là tiểu minh tinh trong giới giải trí, bò lên người Tần Tranh, đối với cô ta về sau không có hại.

Đây là quy tắc ngầm của vòng điện ảnh, nói không chừng việc hôm nay, vẫn là Từ Khả cố ý.

Anh nhìn thấy sắc mặt Ôn Cẩn sốt ruột, cuối cùng vẫn là lạnh lùng nhìn Tần Tranh liếc mắt một cái.

Tần Tranh tức giận đến cả người phát run, giấu bực tức trong lòng nói: "Tôi sẽ cho người đưa cô ta trở về."

Ôn Cẩn cảm thấy Tần Tranh sẽ không dễ dàng từ bỏ Từ Khả. Cô cần phải làm Thẩm Nhượng hứa hẹn cho mình, làm Tần Tranh về sau đều không thể đánh chủ ý lên Từ Khả.
Khi trong phòng chỉ còn lại có hai người, Ôn Cẩn ôm anh, âm thanh mềm mại hỏi: "Thẩm Nhượng, tại sao trong khoảng thời gian này anh trốn tránh em?"

Thẩm Nhượng nhẹ nhàng ôm Ôn Cẩn, sắc mặt phức tạp. Anh không biết vì sao Ôn Cẩn đột nhiên thay đổi, trở nên không thích anh. Khi biết nguyên nhân phía trước, anh không nghĩ sẽ gặp mặt Ôn Cẩn.

Anh xác thật là thích Ôn Cẩn, cũng suy nghĩ thật lâu, anh có thể vì Ôn Cẩn nhường nhịn tới trình độ nào.

Mấy ngày này, anh tìm người điều tra Ôn Cẩn tiếp xúc gần nhất với ai, gặp được việc này.
Trước kia Ôn Cẩn ngoại trừ anh, chưa bao giờ sẽ để người đàn ông khác vào trong mắt. Chính là các bản điều tra cho anh thấy, từ khi Ôn Cẩn mang theo Thẩm Thần trở về nhà mẹ đẻ, thái độ đối với Tô Yến liền bắt đầu thay đổi.

Anh cũng là điều tra mới phát hiện, Tô Yến vẫn luôn là người con rể tốt nhất trong lòng Ôn Minh Khải, đã từng ở Ôn gia mấy năm.
Chỉ cần nghĩ đến anh ta cùng Ôn Cẩn đã từng cùng nhau ở dưới một căn nhà mấy năm, trong lòng Thẩm Nhượng liền ghen ghét đến phát điên, không khống chế được nghĩ cách làm chết Tô Yến.
---------------------------------------------------------------------

Tối nay sẽ có chương 26 nha. Chương 24,25 có vài đoạn mình không hiểu nên không edit được bạn nào biết giúp mình với ạ. Bắt đầu từ bây giờ mình có chương nào sẽ up hết lên cho đẩy nhanh tiến độ ạ. Cảm ơn mọi người nhiều lắm nha ❤️❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top