Chương 44: Hai Huynh Đệ Tốt

Khi Khắc Bảo Bảo chạy tới phòng của ô Xà Phu, bị cảnh tượng trước mắt làm cho nàng kinh ngạc. Phòng đâu rồi? Phòng ngủ cũng là phòng thí nghiệm của Ô Xà Phu đã bị san thành bình địa, chỉ còn lại phế tích. Bạch Đế đang nắm tóc Khắc Bảo Bảo cũng trừng to mắt nhìn một màn này, phát ra thanh âm chiêm chiếp. (Bình thường Bạch Đế luôn an tĩnh đứng trên bả vai hoặc trên đầu của nàng. Cảm giác nó tồn tại thật sự quá nhỏ.)

Ô Xà Phu nhếch nhác đứng trong đống phế tích. Trên người hắn đã có không ít vết thương. Máu tươi nhuộm đỏ tay áo bên phải của hắn. Máu vẫn không ngừng nhỏ xuống. Khắc Lý Phu đứng lơ lửng giữa không trung, gương mặt đầy sát khí, nhìn chằm chằm Ô Xà Phu bên dưới.

"Sư phụ, người không sao chứ?" - Khắc Bảo Bảo nhanh chóng vọt tới bên cạnh Ô Xà Phu, đỡ lấy thân thể xiêu vẹo chực đổ của hắn, lo lắng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Khụ, khụ...." Ô Xà Phu ho khan, khóe miệng chảy xuống một vết máu đỏ tươi, nhẹ nhàng nói "Cũng may, tạm thời ta không có chuyện gì làm. Hôm nay đại sư Khắc Lý Phu vừa vọt vào đã nói thì ra ta là Đại sư phụ của ngươi, cho nên ta nhất định phải chết."

Khắc Bảo Bảo lập tức hiểu mọi chuyện.

Lão đầu hẹp hòi Khắc Lý Phu này không cam tâm làm Nhị sư phụ, cho nên muốn giết chết Ô Xà Phu. Sau đó hắn chính là sư phụ duy nhất của Khắc Bảo Bảo.

"Ngươi có tài đức gì mà có thể làm sư phụ của Khắc Bảo Bảo? Ta còn nghĩ người nào có thể làm Đại sư phụ của nàng. Tiểu nhân vật như ngươi cũng xứng sao?" Khắc Lý Phu lơ lửng trên không, mặt đầy sát khí nhìn Ô Xà Phu, gầm lên.

Ô Xà Phu đè nén khí huyết sôi trào trong lồng ngực, ho khan nói: "Đúng. Ta cũng thấy mình không xứng..."

"Vậy ngươi đi chết đi." Đáy mắt Khắc Lý Phu thoáng qua hàn quang, muốn xuất thủ.

"Dừng tay!" - Khắc Bảo Bảo chắn trước mặt Ô Xà Phu, nổi giận với Lý Phu: "Ô Xà Phu là lão sư vỡ lòng của ta, trợ giúp ta và quan tâm ta. Không có bất luận kẻ nào có thể thay thế."

"Hắn có thể dạy ngươi, ta cũng có thể. Hắn không dạy ngươi được ta cũng có thể! Hắn có tư cách gì mà làm sư phụ của ngươi? Hôm nay hắn phải chết!" Khắc Lý Phu gầm thét, mặt đã bởi vì kích động mà đỏ lên.

"Khắc Lý Phu!" Khắc Bảo Bảo trợn mắt lên, trực tiếp hô tên tuổi của Khắc Lý Phu, "Ta cho ngươi biết, sư phụ Ô Xà Phu yêu mến và trợ giúp ta, không người nào có thể thay thế! Nếu hôm nay ngươi dám tổn thương hắn nữa, ta sẽ dốc hết cả đời để đuổi giết ngươi. Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Cuồng phong thổi qua, bụi bặm đầy trời.

Một mảnh không khí ngột ngạt, khắc nghiệt sinh ra.

Công Tước Cổ Đốn ở một bên choáng váng mặt mày. Ông không nghĩ Khắc Bảo Bảo lại nói lời đối nghịch lớn như vậy. Hiện tại phải làm sao đây? Đối phương cũng là đại nhân vật mà nhà Hi Nhĩ không thể đắc tội.

Ô Xà Phu bị cảm động không thể nói nên lời. Hắn sững sờ nhìn thiếu nữ trước mặt mình, cổ họng có chút nghẹn ngào, khóe mắt cũng ấm áp. Hình như có chất lỏng gì đó sắp trào ra.

Mặt Khắc Lý Phu càng đỏ hơn, thân thể hắn hơi run rẩy, đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên. Dường như hắn muốn nói điều gì đó nhưng một chữ cũng không phát ra được.

Khắc Bảo Bảo lại vì một người không phải là Ma Pháp Sư mà nói lời ngoan tuyệt như vậy với hắn!

Dốc hết cả đời đuổi giết ngươi! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Không khí căng thẳng tới cực điểm. Công Tước Cổ Đốn hô to xong đời! Lần này thật xong rồi. Đại sư Khắc Lý Phu đã bị uy hiếp như thế bao giờ?

Hàm răng Thiên Hạt run rẩy, trong lòng bi thống. Quả thật không cách nào dùng lời nói mà hình dung được. Khắc Bảo Bảo không muốn sống, nhưng mình còn muốn. Mình còn muốn lại có thân thể, lần nữa cảm thụ ánh nắng mặt trời! Dám nói với Lão Quái Vật đang lơ lửng giữa không trung như thế, không phải không muốn sống thì là gì?

Khắc Bảo Bảo cứ nhìn chằm chằm Khắc Lý Phu như vậy. Khắc Lý Phu đang lơ lửng giữa không trung cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Không khí hết sức căng thẳng.

Công Tước Cổ Đốn toát mồ hôi đầy người.

Trên mặt Ô Xà Phu hiện lên nụ cười thản nhiên. Đó là một loại giác ngộ mà cười. Trong tim hắn đã quyết định. Cả đời này, có Khắc Bảo Bảo là đệ tử, còn có cái gì để tiếc nuối nữa?

Ô Xà Phu đang muốn mở miệng nói gì đó, Khắc Bảo Bảo lại nhìn chằm chằm Khắc Lý Phu, mềm mỏng nói ra một câu.

"Đồng dạng với đạo lý đó, sư phụ, người ở trong lòng ta cũng không ai thay thế được. Nếu có người muốn thương tổn người, ta cũng sẽ liều mạng, dùng hết sức lực và tính mạng bảo vệ người. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó. Ta thề, ta sẽ không bỏ qua cho hắn." Thanh âm mềm mỏng nhưng vô cùng kiên định của Khắc Bảo Bảo cứ như vậy vang lên trong không khí, vang lên trong lòng của Khắc Lý Phu.

Xung quanh hoàn toàn yên lặng, an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.

Chợt, Khắc Lý Phu giống như đứa trẻ oa oa khóc lớn lên, đáp xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất, đạp đạp hai chân đại náo: "Tại sao ta lại là Nhị sư phụ? Tại sao lại muốn ta là Nhị sư phụ? Ta muốn là Đại sư phụ, ta muốn là Đại sư phụ..."

Quýnh rồi, mọi người hoàn toàn quýnh rồi.

Công Tước Cổ Đốn ngổn ngang trong gió. Đây là Thánh Ma Đạo Sư trong truyền thuyết sao? Sao giống đứa trẻ như vậy?

Trên mặt Khắc Bảo Bảo lộ ra ý cười. Mọi người đều nói lão còn nhỏ, lời này không sai. Biểu hiện của hắn mười phần là một đứa trẻ. Nhưng mặc kệ như thế nào, cuối cùng chuyện đã được giải quyết.

"Ngươi!" đại sư Khắc Lý Phu ngẩng đầu nhìn Ô Xà Phu đang chật vật không chịu nổi, rống giận "Ta là Đại sư phụ, ngươi là Nhị sư phụ. Ngươi đồng ý ta liền bồi thường phòng thí nghiệm cho ngươi, còn đưa cho ngươi rất nhiều đồ dùng ma pháp, còn dạy ngươi một ít câu thần chú! Nhanh đồng ý! Phải đồng ý! Cứ như vậy đi!"

"Không được, Đại sư phụ là Đại sư phụ." Khắc Bảo Bảo cự tuyệt.

"Không quan trọng, Khắc Bảo Bảo. Đại sư phụ hay Nhị sư phụ thì thế nào? Ta hiểu tâm ý của ngươi. Để đại sư Khắc Lý Phu làm Đại sư phụ của ngươi đi. Ta không thể đi theo bên cạnh ngươi để dạy ngươi. Ta còn phải phụ trợ Công Tước đại nhân. Đại sư Khắc Lý Phu vô câu vô thúc, có thể đi theo ngươi, dạy ngươi những thứ tốt nhất. Trong lòng ngươi có ta, điều này khiến ta vui mừng hơn bất cứ thứ gì." Thanh âm cự tuyệt của Ô Xà Phu truyền đến từ sau lưng Khắc Bảo Bảo.

Khắc Bảo Bảo kinh ngạc quay đầu lại, thấy trên mặt Ô Xà Phu đều là thỏa mãn đang mỉm cười hạnh phúc.

"Có đệ tử như ngươi, ta chết cũng không tiếc." Cặp mắt Ô Xà Phu có chút mông lung. Chưa từng nghĩ tới có thể có tư cách làm sư phụ của Khắc Bảo Bảo, nhưng nàng luôn đặt mình ở vị trí thứ nhất. Vì mình mà nàng không tiếc đắc tội đương kim Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu. Có đệ tử như Khắc Bảo Bảo, mình còn cần cái gì nữa?

"Sư phụ?" Khắc Bảo Bảo cũng có chút giật mình.

"Tốt, quyết định như vậy đi. Đại sư Khắc Lý Phu sau này sẽ là Đại sư phụ của Khắc Bảo Bảo." Công Tước Cổ Đốn chạy lại, hòa giải. Không biết đã chết mất bao nhiêu tế bào của ông rồi. Tình thế rốt cuộc cũng được khống chế. Ông đương nhiên lập tức nhảy ra nói chuyện để hòa hoãn không khí lại.

"Tốt, ha ha, cứ quyết định như thế, ta sau này đã là Đại sư phụ rồi!" Khắc Lý Phu vô lại nói, lập tức bò dậy, cười rộ lên nhảy tới vỗ vỗ bả vai Ô Xà Phu, nói: "Ngươi về sau chính là tiểu đệ của ta, ai dám khi dễ ngươi, tới tìm ta."

Vết thương của Ô Xà Phu bị vỗ vào, đau tới nhăn mày lại. Khắc Lý Phu thấy thế lập tức từ trong chiếc nhẫn không gian móc ra thuốc trị thương, không nói lời nào liền bắt đầu thoa thuốc cho Ô Xà Phu. Vết thương khép lại với tốc độ mắt thường không thể nhìn kịp.

Dáng vẻ hai huynh đệ tốt với trường hợp vừa sống chết vật lộn với nhau hoàn toàn chẳng quan hệ gì.

"Còn đau không? A ha ha, trước kia Khắc Bảo Bảo nhà ta được ngươi chăm sóc, về sau ta sẽ dạy dỗ nàng. A ha ha, về sau chúng ta là người một nhà. Đúng không?" Khắc Lý Phu vui mừng nói. Công Tước Cổ Đốn đứng đó mà hắn dám nói là Khắc Bảo Bảo nhà hắn.

Ô Xà Phu gật đầu.

Bộ dạng hai người thật hài hòa, mỹ mãn.

Khắc Bảo Bảo  nhẹ nhàng thở một hơi, mặc kệ như thế nào, chuyện được giải quyết là tốt rồi.

Buổi tối còn phải lên đường đến thành Ni Á.

Người thần điện Quang Minh phái tới hiệp trợ Khắc Bảo Bảo chính là Thánh tử Điện hạ mắt tím tóc bạch kim – Lãnh Xử Nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: