Chương 41 : Ngươi còn vô sỉ hơn ta
Muốn Ma Pháp Kiếm của Thiên Yết? Khắc Bảo Bảo cau mày, đáy mắt lạnh lẽo. Thanh kiếm kia mình đã đưa cho Thiên Yết, không còn quyền lợi khống chế nữa. Nàng cũng không có hứng thú với vũ khí của thiếu nữ vô lễ kia.
"Ta tin tưởng tiểu thư sẽ thắng được một thanh Ma Pháp Kiếm nữa." - Thanh âm Thiên Yết nhẹ nhàng truyền tới từ sau lưng Khắc Bảo Bảo. Nàng hiểu ý của hắn. Hắn đồng ý đưa vũ khí của mình để đánh cuộc. Hơn nữa hắn còn rất tin tưởng Khắc Bảo Bảo nhất định sẽ thắng.
Thanh kiếm kia cũng là Ma Pháp Kiếm? Khắc Bảo Bảo lúc này mới chú ý đến thanh kiếm cắm trên mặt đất của Ái Lệ Ti. Quả nhiên có một tia ma pháp chuyển động mơ hồ. Kiếm tốt!
"Tiểu thư, cho người." - Thiên Yết tiến lên, cởi bội kiếm bên hông đưa cho Khắc Bảo Bảo. Đối phương có vũ khí, Khắc Bảo Bảo dĩ nhiên không thể dùng tay không ứng phó được. Nàng nhận lấy kiếm, quay đầu nhìn Á Lệ Ti.
"Được rồi." - Khắc Bảo Bảo mỉm cười rực rỡ như hoa đào, nhẹ nhàng gật đầu "Vậy bắt đầu đi."
"Hừ! Không biết gì thì đừng nói!" Ái Lệ Ti cười lạnh, rút thanh kiếm đang vận sức chờ phát động lên, chuẩn bị đến gần Khắc Bảo Bào, cho nàng một kích trí mạng. Trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải đánh cho nàng lăn lộn trên đất. Phải khiến cho nhà Hi Nhĩ mất hết mặt mũi, giẫm nàng dưới chân, khiến nàng phải cầu xin tha thứ trước mặt mọi người.
"Công Kích Tinh Thần người đàn bà đanh đá này, khiến nàng không nhúc nhích được. Tiếp đó đá một cước lên mặt, rồi giẫm lên lưng nàng. Sau đó còn cạo sạch tóc của nàng nữa!" - Thiên Hạt kêu gào trong đầu Khắc Bảo Bảo. Đối với thiếu nữ quý tộc phách lối, ngốc nghếch này, hắn cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm. Quý tộc có thể có cảm giác mình ưu việt. Tiểu ác ma cũng là quý tộc nhưng không chướng mắt như vậy.
Khắc Bảo Bảo trầm mặc, không nói một lời liền huy kiếm xông vào Ái Lệ Ti. Ái Lệ Ti thấy vậy thì mừng rỡ, lập tức huy kiếm vọt lên. Thiên Hạt gào lên: "Ôi mẹ nó! Tiểu ác ma, không phải ngươi am hiểu tính kế người ta nhất sao? Sao hôm nay không tính kế người đàn bà đanh đá này? Chẳng lẽ ngươi muốn cứng đối cứng thật sao?"
Ái Lệ Ti mừng rỡ không thôi. Quả nhiên hoa si ngu ngốc này không động não, lại muốn Cận Chiến với mình! Chỉ bằng thực lực của Cao Cấp Kiếm Sĩ mà dám Cận Chiến với mình sao ?! Thật là người si nói mộng!
Ái Lệ Ti quát khẽ một tiếng, cả người phát ra Đấu Khí màu xanh. Nàng huy kiếm bổ về phía Khắc Bảo Bảo. Nàng tự tin Khắc Bảo Bảo không thể tiếp nổi một kiếm mười phần bá đạo như thế này. Tuyệt đối nàng sẽ bị lực lượng của mình đánh ngã quỵ xuống đất.
Khắc Bảo Bảo không thả ra một chút xíu Đấu Khí nào, trực tiếp tiến lên. Lúc Ái Lệ Ti lộ ra nụ cười trên mặt, cũng là lúc Khắc Bảo Bảo linh hoạt lắc mình một cái, biến mất đầy quỷ dị trước mắt nàng ta. Con ngươi Ái Lệ Ti phóng đại. Đối thủ biến mất trước mắt chiến sĩ thì phải làm sao? Chiến sĩ am hiểu nhất là tranh đấu trực diện!
Ngay sau đó, một tiếng xé gió lạnh lẽo khiến Ái Lệ Ti lấy lại tinh thần. Nàng vung kiếm về sau ngay lập tức. Tiếng leng keng kịch liệt khiến nàng đổ mồ hôi lạnh. Nếu một kiếm này đánh trúng nàng, thì...
Nhưng kinh hãi của nàng bây giờ mới bắt đầu. Khắc Bảo Bảo công kích xảo trá, độc ác không theo lẽ thường khiến nàng khổ không thể tả. Chiến đấu như thế này là sao? Có phải là chiến sĩ đang chiến đấu hay không? Hoa si này lại độc ác như vậy. Mỗi một kiếm đều công kích vào chỗ trí mạng hoặc là góc chết, khiến nàng ứng phó thật mệt mỏi. Nếu tiếp tục nữa, Ái Lệ Ti chỉ còn sức chống đỡ chứ không thể đánh lại.
Khẩn trương cao độ và ứng phó mệt mỏi khiến thể lực Ái Lệ Ti giảm xuống nhanh chóng. Nếu sơ ý một chút, kiếm của Khắc Bảo Bảo liền đâm đến chỗ yếu hại của nàng.
Mọi người đang vây xem đều kinh hãi. Từng là hoa si vô dụng Khắc Bảo Bảo sử dụng kiếm thuật gì vậy?! Quỷ dị và linh hoạt như thế. Thân là Đại Kiếm Sĩ mà Ái Lệ Ti cũng bị buộc phải thở hồng hộc, thối lui liên tiếp. Đấu Khí rực rỡ màu xanh chậm rãi biến mất. Nhưng Khắc Bảo Bảo từ đầu đến cuối chưa dùng đến Đấu Khí, chỉ đơn thuần dùng kiếm thuật công kích.
Thiên Yết híp mắt nhìn trận quyết đấu trước mắt, trong lòng vẫn nghi hoặc không thôi. Kiếm thuật của Khắc Bảo Bảo cường hãn đến không thể tưởng tượng nổi. Khắc Bảo Bảo nói đó chính là lấy nhu thắng cương, mượn lực dùng sức. Đến bây giờ Thiên Yết vẫn chưa hiểu hết ý nàng. Rốt cuộc Khắc Bảo Bảo làm sao học được bộ kiếm thuật thần kỳ này? Đó vẫn còn là bí mật.
"Hừ!" - Khắc Bảo Bảo hừ lạnh một tiếng, phát ra Đấu Khí màu xanh. Nàng vung một kiếm về phía Ái Lệ Ti. Nàng ta luống cuống, không kịp giơ kiếm ngăn trở. Lúc này nàng ta đã không còn sức lực nghênh đón một kiếm tràn đầy lực lượng này của Khắc Bảo Bảo nữa.
Thanh âm binh khí đụng vào nhau thanh thúy, tiếp theo là tiếng kiếm rơi xuống đất.
Trong nháy mắt xung quanh trở nên yên tĩnh.
Kiếm trong tay Ái Lệ Ti bị đánh bay, rơi xuống không xa chỗ hai người. Mặt Khắc Bảo Bảo sắc lạnh, huy kiếm chỉ vào cổ Ái Lệ Ti.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc vàng của Khắc Bảo Bảo bay lên, chói lọi như ánh mặt trời.
Trong mắt Ái Lệ Ti một mảnh tro tàn.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
"Thì ra người nhà La Môn chính là như vậy? Không có thực lực lại cứ muốn khiêu chiến?" - thanh âm lạnh lùng của Lạp Song Ngư bay đến. Nha đầu này thù dai vô cùng. Lời nói vừa rồi ở thư viện của Ái Lệ Ti nàng vẫn nhớ rõ ràng. Hiện tại nàng trả lại nguyên vẹn cho Ái Lệ Ti.
Ái Lệ Ti phẫn hận ngẩng đầu nhìn về phía Lạp Song Ngư. Trong mắt nàng ta dấy lên lửa giận và không cam lòng, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
"Đi thôi." - Khắc Bảo Bảo nhặt thanh bảo kiếm từng thuộc về Ái Lệ Ti lên.
"Nhưng mà tỷ tỷ, kỵ sĩ của ngươi dùng hai thanh kiếm không phải hơi nhiều à?" - Lạp Song Ngư cười tủm tỉm đi tới, khinh miệt nhìn Ái Lệ Ti vô lực quỵ xuống đất, cố ý nói.
Thiên Hạt mất tiếng luôn. Khổng tước đáng chết này lại gọi tỷ tỷ thân thiết như vậy. Trước kia thì đi bộ lỗ mũi đều hất lên trời! Thiên Yết khẽ nhíu mày không nói gì. Trước kia Lạp Song Ngư ghét Khắc Bảo Bảo như thế nào dĩ nhiên không cần phải nói. Hiện tại giọng điệu nha đầu này lại mơ hồ kiêu ngạo vì Khắc Bảo Bảo. Thật đúng là nha đầu đơn thuần! Một khi đã nhận thức cái gì đúng thì vô cùng cứng rắn chấp nhất.
"Tặng cho ngươi. Ngươi có thể tùy tiện đưa cho bạn bè của mình." - Khắc Bảo Bảo trả kiếm cho Thiên Yết xong, nhìn thanh Ma Pháp Kiếm kỳ lạ, thuận miệng nói xong liền đưa cho Lạp Song Ngư.
Ái Lệ Ti trợn to đôi mắt, gắt gao nhìn thanh Ma Pháp Kiếm vốn thuộc về mình trong tay Lạp Song Ngư. Đó là một trong những bảo vật gia truyền của nhà La Môn! Vô cùng trân quý! Nhưng bây giờ mình lại thua mất! Biết nói thế nào khi về nhà đây? Phụ thân đại nhân và gia gia nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Lạp Song Ngư vui mừng huy Ma Pháp Kiếm trong tay, nói: "Cảm ơn tỷ tỷ."
Khắc Bảo Bảo nhàn nhạt cười cười, xoay người đi về hướng cửa chính của thư viện. Sách tranh còn chưa tra xong. Mọi người nhường đường cho nàng. Tiếng nghị luận bao phủ lấy Ái Lệ Ti, ánh mắt mọi người đều đặt lên bóng lưng đang biến mất ở cửa thư viện của Khắc Bảo Bảo.
Khắc Bảo Bảo thân là Cao Cấp Chiến Sĩ lại đánh bại Đại Kiếm Sĩ Ái Lệ Ti. Hơn nữa khi kết thúc mới sử dụng Đấu Khí. Có người nói vì Ái Lệ Ti phải hao phí thể lực né tránh mới thua Khắc Bảo Bảo. Nhưng, mặc kệ là như thế nào, Khắc Bảo Bảo đã thắng cuộc quyết đấu này. Hơn nữa nàng còn thắng được bảo vật Ma Pháp Kiếm gia truyền của nhà La Môn.
Tên tuổi Khắc Bảo Bảo lại một lần nữa vang dội đế đô.
Thái độ Lạp Song Ngư giờ đây hoàn toàn thay đổi như chong chóng. Sau khi biết được mục đích Khắc Bảo Bảo tới thư viện, nàng liền xung phong tra tên sách tranh. Nhưng bận rộn một buổi chiều vẫn không tra được Bạch Đế là ma thú gì.
Gần tối, khi Khắc Bảo Bảo và Lạp Song Ngư về đến nhà, lại phát hiện trước cửa có một chiếc xe ngựa hào hoa. Trên xe ngựa chính là dấu hiệu của nhà La Môn!
"Chẳng lẽ ả Ái Lệ Ti ngu ngốc kia đánh không lại tỷ tỷ liền chạy tới nhà chúng ta cáo trạng?" - Lạp Song Ngư nhìn xe ngựa, khinh thường nói. Nha đầu này hiện tại mở miệng liền một tiếng tỷ tỷ cực kỳ thân thiết. Nàng không hề nhớ đến trước kia đã làm khó Khắc Bảo Bảo như thế nào. Thiên Hạt trợn trắng mắt, trong lòng cảm thán nữ nhân quả thật là động vật hay thay đổi.
"Không phải vậy." - Khắc Bảo Bảo nhàn nhạt nói. Với cá tính của Ái Lệ Ti tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế.
"Vào xem là biết." - Lạp Song Ngưz dẫn đầu đi vào.
Trong đại sảnh, Công Tước Cổ Đốn đang mỉm cười trò chuyện với một lão giả. Ái Lệ Ti trầm mặc cúi đầu đứng một bên.
"Cổ Đốn đại nhân, thật ngượng ngùng quá. Hai đứa trẻ đùa giỡn liền đánh cuộc, nhưng đứa bé này nhà ta lại không hiểu chuyện, thua mất Viêm Ma Kiếm. Ngươi cũng biết đó là bảo vật gia truyền của nhà ta. Thật là, aiz..." Lão giả kia mỉm cười, thoạt nhìn như rất có lỗi, nói.
Thiên Hạt nghe xong trực tiếp nôn ra. Ngươi còn vô sỉ hơn ta!!! Không đúng. Thiên Hạt lập tức bổ sung: phải nói còn vô sỉ hơn tiểu ác ma.
Lời này thật thơm hơn gà nướng. Hai đứa trẻ đùa giỡn đánh cuộc, thua mất kiếm. Vậy nên? Vậy nên muốn đòi kiếm lại?!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top