Chương 33 : Ngươi ra đây!!!
Trên đài cao ầm một cái, thanh âm vang dội tận chân trời. Sau tiếng sấm, khối băng bén nhọn rơi xuống đất. Tiếng rơi đó kích thích lỗ tai của mọi người.
Mây đen tan đi, tình cảnh trên đài cao khiến mọi người kinh ngạc.
Lạp Song Ngư mệt mỏi chống đỡ thân thể, nỗ lực thở mạnh để ổn định thân hình. Nàng dùng lá chắn ma pháp chặn lại những băng nhũ đang tập kích mình. Nhưng chúng tạo thành trùng kích quá lớn khiến cánh tay trái của nàng hiện ra một lỗ nhỏ đang chảy máu. Máu chảy xuống theo cánh tay nhiễm đỏ ống tay áo của nàng. Máu nhỏ giọt trên đất vẽ ra những đóa hoa quỷ dị.
Sắc mặt Phong Song Tử trầm như nước. Hắn rõ ràng hơn tất cả mọi người rằng nếu không phải có một cỗ Công Kích Tinh Thần mãnh liệt ngăn trở, thì nha đầu đối diện không chỉ bị thương trên tay như thế. Đáng ra phải là trái tim của nàng. Là ai?
Lạp Song Ngư cắn răng chịu đựng đau nhức truyền tới từ cánh tay. Trong máu còn có nước đá hòa tan từ băng nhũ. Nước đá tan ra, đau đớn càng rõ ràng hơn, giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé xương của nàng. Toàn thân nàng dường như đóng băng lại. Thậm chí Lạp Song Ngư còn nghe được tiếng xương mình nứt ra. Trước mắt nàng trở nên mơ hồ. Nàng hiểu mình vừa được kéo trở về trên con đường đi tới tử vong. Sự kinh ngạc và tức giận hiện lên rồi biến mất trong mắt của thiếu niên đối diện, cùng với ánh nhìn quỷ dị dời từ cánh tay đến ngực khiến nàng hiểu rõ: hắn muốn giết mình, nhưng bị ai đó ngăn chặn. Vết thương này đáng ra phải ở trên ngực mình!
Nhưng ai đã ngăn chặn thiếu niên ác độc này? Là ai cứu mình?
Trước mắt Lạp Song Ngư mơ hồ nhưng nàng thấy được ánh mắt thiếu niên kia càng ngày càng lạnh nhìn về một hướng.
Nàng thấy gương mặt lạnh nhạt của Khắc Bảo Bảo theo ánh nhìn đó trước khi bất tỉnh.
Khán đài yên lặng như tờ. Tất cả đều ngây ngẩn.
Khắc Lí Phu lúc này mới đem ánh mắt từ váy của thị nữ phía sau thu hồi lại.
Kết quả tỷ thí trên đài cao không cần nói cũng biết. Lạp Song Ngư bất tỉnh, đương nhiên thua. Thiếu niên Phong Song Tử gương mặt lạnh lùng đứng đó thắng.
Học viện của Lạp Cách Tạp vang lên tiếng hoan hô. Bọn họ thắng rồi!
Mặt của các học viên học viện Húc Nhật tối lại, chưa lấy lại được tinh thần. Lạp Song Tử trong vũng máu trên đài cao chưa rõ sống chết. Toàn bộ quý tộc trên khán đài không nghĩ tới kết quả này nên nhất thời cũng không tiếp nhận được.
Thua rồi!
Thiếu nữ thiên tài Lạp Song Ngư thua, còn thua thảm như thế.
Đặc sứ trên khán đài đặc biệt híp mắt, khóe mắt bắn ra tinh quang. Hắn liếc về phía Giáo Hoàng bên cạnh nhưng ngài lại nhắm mắt lại! Nụ cười trên mặt Hoàng đế bệ hạ không còn, nhưng cũng không có biểu lộ gì khác. Khắc Xà Phu khẽ nhướng mày như đang suy tư gì đó. Hoàng hậu khẽ cau mày, lo lắng.
Nhân viên cứu hộ rất nhanh đem Lạp Song Ngư hôn mê trên đài cao đi chữa thương. Ma Pháp Sư trọng tài lên tuyên bố thắng lợi của Phong Song Tử.
Hắn không để ý tới Ma Pháp Sư này, mà xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn về một hướng, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị. Tay hắn nhè nhẹ nhấc lên, ngăn cản trọng tài tuyên bố.
Trọng tài sửng sốt, không hiểu thiếu niên tản ra hơi thở lạnh lẽo này muốn làm gì.
Cái mông Thủy Văn Mặc trên ghế cũng không yên. Hắn uốn qua uốn lại nhìn Phong Song Tử trên khán đài .Chỉ có hắn mới hiểu được Phong Song Tử lúc này là nghiêm túc. Đáy mắt hắn dâng lên một tia âm u, chứng tỏ hắn đang hưng phấn, phát hiện được đồ tốt gây hứng thú. Là cái gì vậy? Là cái gì vậy? Thủy Văn Mặc cũng kích động.
"Tỷ thí vừa rồi không tính." - Một câu nói của Phong Song Tử liền đưa tới sóng to gió lớn.
Học viên học viện Húc Nhật nổi giận. Đây là coi thường, là vũ nhục trực tiếp nhất!
Người Lạp Cách Tạp thì há hốc miệng. Người hướng dẫn của Phong Song Tử muốn khóc. Hắn biết thiếu niên này lại lên cơn rồi (động kinh ấy ạ =)). Thắng lợi tới tay lại không thèm. Điên rồi! Điên rồi! Hắn kéo tóc, trong lòng thầm kêu rên sớm muộn gì nó cũng biến mất. Ánh mắt đặc sứ đại nhân quăng tới khiến hắn muốn đâm đầu vào tường chết cho xong.
"Ngươi! Ra đây!" - ngón tay Phong Song Tử chậm rãi chỉ về một hướng, phun ra mấy chữ lạnh lùng.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của hắn, ngây ngẩn.
Khuôn mặt có mấy phần tương tự với thiếu nữ Lạp Song Ngư mới bại trận. Là Khắc Bảo Bảo!
"Ra đây. Ngươi biết vì sao ta gọi ngươi ra." - Mặt Phong Song Tử lạnh lẽo, âm lãnh nói với Khắc Bảo Bảo:
"Ngươi thay nàng tỷ thí. Vừa rồi không tính."
Lời nói cuồng vọng khiến đám người An Mạt Cách Lan nổi giận. Thiếu niên này không biết trời cao đất rộng. Hắn nghĩ cuộc tỷ thí trang trọng giữa hai nước này là gì?
Sắc mặt đặc sứ rốt cuộc cũng thay đổi, muốn đứng lên nói gì đó.
Lúc này Giáo Hoàng khẽ mở mắt, nhẹ nhàng nói với Hoàng đế bệ hạ bên cạnh:
"Bệ hạ, để cho bọn họ tỷ thí đi. Đừng bóp chết tình cảm mãnh liệt của bọn trẻ."
Đặc sứ há to miệng. Lời muốn nói ra liền nuốt lại. Hắn không biết Giáo Hoàng đang suy nghĩ gì. Chuyện hoang đường như vậy mà Giáo Hoàng cũng đồng ý?!
Hoàng đế cũng sửng sốt. Vở kịch biến hóa thật hoang đường. Nhưng phản ứng của Giáo Hoàng mới khiến người ta phải ngạc nhiên. Người trên khán đài ngơ ngác. Ý của Giáo Hoàng là sao? Bảo vệ An Mạt Cách Lan hay còn gì khác nữa? Kết quả đã định còn muốn tỷ thí lại?
Ánh mắt của Hoàng Đế rơi vào người Khắc Bảo Bảo. Hắn cũng không muốn đắc tội đại sư Khắc Lí Phu hay Giáo Hoàng. Khắc Bảo Bảo hờ hững gật đầu. Hoàng đế lúc này mới yên tâm. Khắc Bảo Bảo đồng ý, nếu đại sư Khắc Lí Phu cũng sẽ không trách hắn được. Hơn nữa với tính tình của đại sư, hắn tuyệt đối sẽ không để Khắc Bảo Bảo bị uy hiếp tính mạng trong trận tỷ thí này. Đến thời khắc nguy hiểm, hắn nhất định sẽ ra tay.
Hoàng đế bệ hạ gật đầu với trọng tài. Trọng tài lấy lại tinh thần, quát to:
"Trận tỷ thí thứ ba. Hi Nhĩ Khắc Bảo Bảo đấu với Phong Song Tử."
Hội trường triệt để sôi trào!
Vở kịch này ban đầu khiến mọi người nghẹn họng trân trối, sau đó là kích động.
Dù hoang đường thế nào thì vở kịch này vẫn còn một tia hy vọng.
Có cơ hội thắng chứ? Có cơ hội lấy lại mặt mũi chứ?
Rất nhanh đã có hai phái được chia ra.
Có phái cho rằng hoa si ngu ngốc Khắc Bảo Bảo sẽ chỉ khiến An Mạt Cách Lan mất thể diện hơn. Có phái lại cho rằng Khắc Bảo Bảo là đệ tử của đại sư Khắc Lí Phu, có lẽ có hy vọng. Phái trước được nhiều người ủng hộ hơn. Những quý tộc biết Khắc Bảo Bảo cũng nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp. Có khinh bỉ, có nhỏ nhen, có châm chọc, có nực cười, có may mắn...Công chúa Mã Lệ Ti lo lắng nhìn bóng lưng Khắc Bảo Bảo. Sắc mặt Công Tước Cổ Đốn trầm xuống.
Khắc Bảo Bảo chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung trên người thiếu nữ tóc vàng mắt xanh.
Dưới ánh mặt trời, Khắc Bảo Bảo mỉm cười thản nhiên, đi từ từ lên đài cao.
Gió nhẹ thổi, tóc Khắc Bảo Bảo tung bay. Trong nháy mắt mọi người có ảo giác cô gái này cũng không phải là hoa si ngu ngốc trong lời đồn, mà là viên minh châu tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top