Chương 28 : Ánh mắt vương giả
Khắc Bảo Bảo nhìn thiếu niên trước mắt không nhịn được khẽ than thở trong lòng. Ánh mắt của chủ nhân trước kia của thân thể này thật không dám khen tặng.
"Người này muốn ăn đòn!" - thanh âm của Thiên Hạt chít chít cạc cạc vang lên trong đầu Khắc Bảo Bảo. Bỗng nhiên hắn nghi hoặc:
"Tiểu thí hài lớn lối như vậy, sao trước kia ngươi lại vừa ý? Lời của hắn có ý gì vậy?" - đánh chết Thiên Hạt cũng không tin tiểu ác ma lại vừa mắt thiếu niên trước mắt này.
Khắc Bảo Bảo im lặng. Làm sao có thể nói cho Thiên Hạt mình không phải Khắc Bảo Bảo trước kia đây?
Thiếu niên tuấn mỹ thấy Khắc Bảo Bảo không nói gì lại càng không nhịn được. Hắn vừa đố kỵ lại vừa hận nàng. Hoa si này thế mà lại được đại sư Khắc Lý Phu nhìn trúng, trở thành đệ tử của ngài. Hơn nữa còn chưa trở thành Ma Pháp Sư, cũng không có bất kỳ chiến công gì mà được phong làm Nam Tước. Tuy là tước vị thấp nhất nhưng đó cũng là phong hào! Nhìn Khắc Bảo Bảo trầm mặc, trong lòng hắn càng thêm căm tức và khinh thường. Quả nhiên là hoa si! Mời nàng nhảy một bản mà kích động nói không nên lời.
"Xin lỗi, ta không biết khiêu vũ. Ngươi tìm bạn nhảy khác đi." Khắc Bảo Bảo lạnh lùng nói.
Thiếu niên tuấn mỹ ngơ ngẩn. Không biết khiêu vũ? Điều này từ trong miệng hoa si Khắc Bảo Bảo nói ra thật nực cười. Ai không biết hoa si Khắc Bảo Bảo bất học vô thuật am hiểu nhất chính là khiêu vũ. Người trước mặt lại nói rằng mình không biết khiêu vũ. Đây là ý gì vậy? Lạt mềm buộc chặt chăng? Thiếu niên cau mày. Ý tứ của phụ thân đại nhân hắn hiểu. Trước kia Khắc Bảo Bảo từng dây dưa với hắn nên cho hắn đi lôi kéo tình cảm của nàng, lui tới với nàng. Muốn kết giao tình với nhà Hi Nhĩ thông qua Lạp Song Ngư thì thật vô vọng. Dù sao người ta cũng là thiếu nữ thiên tài. Nhưng hoa si này thì khác. Theo đuổi nàng có hy vọng rất lớn.
"Ngươi đang dùng kế lạt mềm buộc chặt sao?" - mỹ thiếu niên cười lạnh, không đợi Khắc Bảo Bảo trả lời liền lẩm bẩm - "Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công. Khiêu vũ thôi!", hắn đưa tay ra.
Trong lòng Khắc Bảo Bảo có chút bất đắc dĩ. Không phải bởi vì hành động vô lễ của thiếu niên trước mắt mà là với hành động của thân thể này trước kia. Nếu bây giờ chuyển biến thành thái độ khác, sợ rằng hắn không thể tiếp nhận ngay được.
"Hình như có hiểu lầm gì đó ở đây thì phải. Khắc Bảo Bảo đang chờ ta." Một thanh âm trong trẻo truyền đến.
Mỹ thiếu niên quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn nhị hoàng tử điện hạ đang mỉm cười trước mắt.
"Nhị hoàng tử điện hạ." - Hắn vội vàng hành lễ, trong lòng có chút hương vị không diễn tả được. Đến nhị hoàng tử cũng thay đổi thái độ với nàng sao?
Kim Ngưu nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu với mỹ thiếu niên.
"Vậy ta không dám quấy rầy nhị hoàng tử điện hạ nữa." mỹ thiếu niên khẽ hành lễ, thối lui khỏi ban công.
Khắc Bảo Bảo vẫn trầm mặc.
"Không cảm tạ ta giải vây cho ngươi sao?" Kim Ngưu nhẹ nhàng cười, trêu ghẹo Khắc Bảo Bảo.
"Người nên cảm tạ là hắn." Khắc Bảo Bảo nói, thanh âm lạnh lẽo vô cùng.
Kim Ngưu hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Nhưng hắn không để ý giọng điệu của nàng, mà nhàn nhạt cười một tiếng, nói:
"Không biết ta có vinh hạnh mời tiểu thư Khắc Bảo Bảo nhảy một điệu không?" - Dứt lời, Kim Ngưu ưu nhã đưa tay cho Khắc Bảo Bảo.
"Không." - Khắc Bảo Bảo không nể mặt hắn mà thẳng thừng từ chối. Thậm chí mí mắt của nàng cũng không nâng lên.
Kim Ngưu giận quá hóa cười, cười đến ôn hòa thu lại tay đang dừng ở không trung. Hiển nhiên lời cự tuyệt của Khắc Bảo Bảo cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Đêm hôm đó là ta ngăn cản Thiên Yết cứu ngươi. Đây không phải là giải thích cho hắn mà là lời nói thật. Lúc đó, ta chỉ muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai?" - Kim Ngưu chợt hạ thấp giọng, kề sát bên tai Khắc Bảo Bảo nói. Nở nụ cười như gió xuân, thì thầm bên tai, người bên ngoài đều cho là đôi tình nhân đang tâm tình. Kỳ thực lại không phải thế.
"Ồ, vậy thì sao?" - Khắc Bảo Bảo nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, mỉm cười. Ở giữa lông mày nàng toát ra lạnh lẽo làm cho người ta run sợ.
Kim Ngưu có chút tức cười. Vậy thì sao? Một câu nói lạnh lùng khiến toàn bộ lời muốn nói của hắn phải nuốt lại. Phải hay không thì sao đây? Thiếu nữ trước mắt này không còn là một người bình thường, một hoa si từng dây dưa hắn. Mà nàng là đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu!
"Nếu không có vấn đề gì nữa, ta muốn an tĩnh một lát." - Khắc Bảo Bảo tựa vào ban công, miễn cưỡng nói. Ánh mắt nàng hướng về vườn hoa yên tĩnh ngoài ban công.
Kim Ngưu hơi ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu: "Vậy ta đi trước."
Khắc Bảo Bảo khẽ gật đầu, thậm chí không thèm nhìn Kim Ngưu một cái.
Ban công cuối cùng cùng được yên tĩnh. Khắc Bảo Bảo nhẹ nhàng thở ra, uống rượu ngọt trong ly.
"Người này không đơn giản." thanh âm của Thiên Hạt vang lên trong đầu Khắc Bảo Bảo.
"Vậy sao?" - Khắc Bảo Bảo đáp qua loa.
"Ánh mắt của hắn là của bậc vương giả." - Thiên Hạt khẳng định.
"Ngươi thông minh như vậy từ khi nào thế?" - Khắc Bảo Bảo châm chọc. Thật ra nàng cũng rõ ràng . Tranh đoạt vương vị vừa lộ ra đầu mối. Tranh đấu của họ, nàng không muốn tham dự. Vương quyền cho tới bây giờ đều là như vậy. Sinh ở vương thất mà có tình thân là chuyện đáng cười cỡ nào. Bọn họ tranh đoạt thì tranh đoạt, đừng đụng đến người nàng quan tâm là được.
"Không phải. Ta có hiểu một chút thuật chiêm tinh." - Thiên Hạt hùng hồn phản bác.
"Vậy sao Chiêm Tinh Sư vĩ đại ngươi lại không đoán được mình sẽ gặp phải Thánh tử đại nhân cường hãn? Sao không tính đến mình không phải đối thủ của người ta?" - lời nói ác độc của Khắc Bảo Bảo phản bác Thiên Hạt.
"Ta nói là ta chỉ hiểu một chút mà." - Thiên Yết uể oải.
Khóe miệng Khắc Bảo Bảo hiện lên một tia cười nhạt. Không biết tại sao nàng rất thích đả kích Thiên Hạt.
Nàng biết Thiên Hạt đúng là hiểu thuật chiêm tinh. Cơ hội nhị hoàng tử Kim Ngưu trở thành Hoàng đế kế nhiệm rất lớn. Hắn nhận được sự ủng hộ của Công Tước Cổ Đốn. Còn về phần Công Tước Cổ Đốn tại sao chỉ âm thầm ủng hộ, nhất định là có nguyên nhân.
"Khắc Bảo Bảo, ngươi đang nghĩ gì vậy? Khi nào chúng ta mới có thể thoát khỏi đây? Nơi này thật phiền toái." - Thiên Hạt hỏi Khắc Bảo Bảo
"Còn có, đại sư phụ của ngươi nói sẽ giúp ta, tiến độ như thế nào rồi?"
"Ta đang suy nghĩ làm sao để rửa sạch ngươi đây. Trụng dầu hay đun trong nước nhỉ?" - nghe câu nói cuối cùng của Thiên Hạt, Khắc Bảo Bảo lạnh lẽo nói
"Nếu muốn được gì đó, ngươi phải trả giá như thế. Ở chỗ của ta, phải nỗ lực thật nhiều."
Thiên Hạt rùng mình một cái. Thật là tiểu ác ma. Mới vừa nói đùa, mình còn khinh thường tưởng nàng dễ nói chuyện. Sự thật chứng minh, áo khoác lộng lẫy không che giấu được bản tính siêu cấp ác liệt của ác ma.
"Nhưng hiện tại ta không có năng lực gì cả, giúp ngươi thế nào đây?" - Thiên Hạt uất ức nói.
"Khi trở về nói cho ta biết nguyên lý Ma Pháp Hắc Ám. Ngươi nói hết ma pháp ra, ta sẽ nghiên cứu." - Yêu cầu này của Khắc Bảo Bảo thật sự quá cao. Điều kiện tiên quyết là bản thân nàng phải có thuộc tính hắc ám. Thiên Hạt bĩu môi. Nói thì nói. Dù gì thì thân phận và thuộc tính cũng không cho phép nàng học Ma Pháp Hắc Ám. Hơn nữa theo cá tính của tiểu ác ma, càng không thể dạy cho người khác học tập ma pháp. Nói kiến thức Ma Pháp Hắc Ám cho nàng, tổn thất của Thiên Hạt cũng không lớn.
"Được được, không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề." - Thiên Hạt liền đồng ý, lại hỏi - "Vậy khi nào chúng ta có thể rời đi nơi quỷ quái này? Lão đầu kia và Thánh tử phát ra hơi thở ánh sáng khiến cho ta buồn nôn."
Mặc dù Thiên Hạt không có thân thể, nhưng hơi thở ánh sáng thuần khiết nồng hậu vẫn khiến hắn cực kỳ chán ghét và khó chịu.
"Chờ bữa tiệc kết thúc." - Khắc Bảo Bảo tùy ý bỏ lại một câu. Thiên Hạt thất vọng kêu lên. Ngữ điệu Khắc Bảo Bảo giảo hoạt
"Ta có thể dẫn ngươi tới vườn hoa Xuy Phong."
"Oa, ngươi thật là tốt." - Ngõa Nhĩ Đa hoan hô. Sau khi lấy lại tinh thần hắn liền co quắp. Ác ma! Thật là ác ma! Nàng như vậy sẽ được tiếng là người tốt. Nếu nàng là người tốt, trên thế gian không có ai tốt cả.
Trong hoa viên, gió nhẹ nhàng thổi qua thật mát mẻ. Khắc Bảo Bảo lẳng lặng ngồi trên ghế dài, ngửa đầu nhìn một ngôi sao lóe qua bầu trời đêm.
"Có một đại nhân vật truyền kỳ đã ra đời trên quốc thổ này." - Thanh âm Thiên Hạt chợt truyền vào tai Khắc Bảo Bảo.
"Tại sao lại nói vậy?" - Khắc Bảo Bảo nghi ngờ.
"Thuật chiêm tinh. Mặc dù bây giờ ta không có đạo cụ và lực lượng, nhưng ta vẫn có thể xem sao." - Thiên Hạt khẳng định - "Ngươi xem ngôi sao sáng nhất trên đầu ngươi, mấy tháng trước không có. Sau đó tự nhiên hiện ra. Đám tiện nhân thần điện Quang Minh phải bận rộn rồi." - Thiên Hạt khinh thường mắng.
"Nói chi tiết một chút." - Khắc Bảo Bảo cau mày, trong lòng chợt thoáng qua một cảm giác kỳ dị. Nhưng nó chỉ lóe lên, không nắm bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top