Chương 25 : Trung thành với Ác Ma

Xe ngựa không dừng lại mà đi ra ngoài thành. Có thể thấy rất rõ ràng rằng cho dù Khắc Bảo Bảo hiện tại được Công Tước Cổ Đốn sủng ái, nhưng địa vị vẫn không thể so sánh với thiên chi kiêu nữ Lạp Song Ngư. Phu xe nghe lời Lạp Song Ngư là chuyện khiến hắn hối hận cả đời!

"Ta hi vọng nàng còn sống." - thanh âm âm lãnh sâu kín của Khắc Bảo Bảo vang lên. Đây là ranh giới cuối cùng của nàng. Không phải bởi vì muội muội trên danh nghĩa này, mà là vì mẫu thân dịu dàng.

Thiên Yết nhàn nhạt gật đầu. Đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.Xe ngựa đi về hướng rừng cây ngoài thành. Không bao lâu sau thì dừng lại.

Thiên Yết xuống xe, vươn tay ra, Khắc Bảo Bảo hờ hững đặt tay lên. Thiên Yết cẩn thận đỡ nàng xuống xe.

Phu xe nhìn quanh. Hắn nghe lời nhị tiểu thư chạy xe đến đây, nhưng lại không thấy nàng đâu cả. Có nên nghe theo lời nhị tiểu thư, lập tức rời đi không nhỉ? Dù sao lệnh của nhị tiểu thư không bao giờ sai. Đại tiểu thư này không bằng nàng nên nếu biết là nàng phân phó chắc cũng không dám so đo. Phu xe suy nghĩ một chút liền ra roi thúc ngựa rời đi.

Nhưng sau một khắc, thanh âm lạnh lẽo sâu kín vang lên bên tai hắn:

"Ngươi muốn đi đâu?" Đáy mắt Thiên Yết không có chút độ ấm.

Phu xe kinh hãi. Thanh âm không chút tình cảm này khiến máu trong người hắn đông cứng lại. Ngay sau đó, khí tức tử vong bao phủ hắn. Một cỗ đau đớn thấu tâm can từ tay hắn truyền tới, khiến hắn không thể hô hấp được.
Gân tay đã bị cắt đứt. Thiên Yết ưu nhã thu hồi kiếm. Trên thân kiếm không dính giọt máu nào nhưng gân hai tay của phu xe đã đứt đoạn! Máu tươi nhỏ giọt, phu xe gào lên thê thảm. Thanh âm thê lương vang vọng trong rừng cực kỳ chói tai.

Thiên Yết như Tử Thần đứng lẳng lặng ở đó, lạnh lùng nhìn phu xe đang không ngừng lăn lộn kêu đau.

"Ai sai ngươi đưa chúng ta tới đây?" Khắc Bảo Bảo mỉm cười như ánh mặt trời, đầy dịu dàng hỏi điều nàng đã biết rõ.

Đáy mắt phu xe tràn đầy hoảng sợ. Thiếu nữ trước mắt đang cười nhưng so với hàn băng ngàn năm còn lạnh lẽo hơn.

"Ngươi đã mất chức!" - Thiên Yết lạnh lùng lần nữa rút kiếm chỉ vào người trên đất.

Chưa kịp đâm xuống, phu xe đã kêu lên tê tâm liệt phế:

"Nhị tiểu thư, cứu mạng! Là người phân phó ta chạy xe đến đây mà. Nhị tiểu thư..."

Khắc Bảo Bảo cười, đứng một bên như cây anh túc xinh đẹp mà chứa đầy chất độc, nhàn nhã chờ người kia xuất hiện.
Trong bóng tối, Lạp Song Ngư rét lạnh. Lần đầu tiên thấy được khuôn mặt không chút để ý, đối với mọi chuyện của Khắc Bảo Bảo đều thờ ơ của Thiên Yết xuất hiện vẻ mặt lãnh khốc, tàn nhẫn như vậy. Đây là sao? Người kỵ sĩ này thật đối với Khắc Bảo Bảo ngu ngốc dốc hết tâm can hay sao? Sao lại có thể như vậy? Khi mình khi dễ ả ngu ngốc đó, Thiên Yết luôn mắt nhắm mắt mở. Hiện tại lại không như thế nữa!

"Dừng tay!" - Mắt thấy kiếm của Thiên Yết sắp đâm thủng lồng ngực phu xe, Lạp Song Ngư từ góc tối đi ra, gầm lên. Phu xe kia dù sao cũng bởi vì nghe lệnh của nàng mà có kết quả này.

Khắc Bảo Bảo nhẹ nhàng nhíu mày, khóe miệng hiện lên một tia cười khẽ nhìn thiếu nữ vừa đi ra. Nàng đã bị cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên mà vẫn còn có tình người và ý thức trách nhiệm?

Lạp Song Ngư phẫn hận nhìn thiếu nữ tóc vàng đang mỉm cười. Bộ dáng nhàn nhã của nàng như chọc vào làm đau nhói ánh mắt nàng ta.

"Tại sao đại sư Khắc Lý Phu lại thu ngươi làm đệ tử? Tại sao?!", Lạp Song Ngư đè nén lửa giận trong lòng, hỏi. Khắc Bảo Bảo cười nhạt một tiếng:

"Ta có nghĩa vụ phải trả lời ngươi sao?"

"Điều này làm sao có thể chứ! Ngươi cái gì cũng không biết. Cho tới bây giờ đều là hoa si, làm chuyện mất mặt, bất học vô thuật. Ngươi còn biết được gì nữa đâu? Tại sao lại có thể khiến đại sư Khắc Lý Phu thu ngươi làm đệ tử?", Lạp Song Ngư rốt cuộc bộc phát, phát tiết toàn bộ lửa giận. - "Ngươi chỉ là hoa si ngu ngốc! Là sỉ nhục của nhà Hi Nhĩ!"

Khắc Bảo Bảo nhẹ nhàng than thở. Lời này của Lạp Song Ngư cũng là sự thật. Trước kia nàng chỉ là hoa si, mất mặt khắp nơi. Mẫu thân thương yêu nàng nhất cũng không thèm quan tâm. Khắc Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn trời, im lặng. Khắc Bảo Bảo trước kia thật là làm cho người ta chán ghét đến cực điểm. Khó trách kỵ sĩ cận thân Thiên Yết cũng có thái độ như vậy. Dù là ai chăng nữa cũng không thể nào thích một người ngu xuẩn lại là hoa si!

Khắc Bảo Bảo nhìn thiếu nữ trước mắt, đột nhiên có chút bi ai. Năm tuổi nàng đã nở rộ hào quang khiến người ta chăm chú theo dõi. Cho tới nay nàng là minh tinh trong mắt mọi người, là kiêu ngạo và hy vọng của nhà Hi Nhĩ. Thế mà có một ngày nàng lại bị mình đánh bại. Tự ái của nàng, kiêu ngạo của nàng, hào quang của nàng giờ đây lại là một chuyện cười siêu cấp.

"Có lẽ sau này ngươi sẽ biết nguyên nhân." - Khắc Bảo Bảo bỏ đi tính toán lúc trước, nhàn nhạt nói một câu rồi đi tới xe ngựa.

"Đứng lại!" quả đấm của Lạp Song Ngư nắm chặt lại "Ngươi hôm nay không nói rõ lý do thì đừng nghĩ tới chuyện rời đi."

Khắc Bảo Bảo dừng lại, ánh mắt đặt trên người Lạp Song Ngư, sâu xa nói:

"Ngày ngươi thành thục, có thể sẽ vượt qua đại sư Khắc Lý Phu."

Lạp Song Ngư sững sờ, nhìn chằm chằm bóng lưng Khắc Bảo Bảo, không nói nên lời. Trong nháy mắt nàng chợt có cảm giác thiếu nữ tóc vàng này không phải là Khắc Bảo Bảo, mà là người có trí thông minh cường đại hoàn toàn xa lạ.

Chờ Khắc Bảo Bảo lên xe ngựa, bóng lưng biến mất trong tầm mắt Lạp Song Ngư, nàng mới phục hồi tinh thần. Liều mạng lắc đầu khiến cảm giác vừa rồi biến mất. Trong lòng có chút tức giận tại sao mình lại bị hoa si này nắm mũi dẫn đi.

"Ngươi đứng lại đó! Hôm nay ngươi không nói ra lý do ta tuyệt đối không bỏ qua!" Lạp Song Mguw xông về phía trước, trong miệng niệm lên chú ngữ.

"Xin lỗi, nhị tiểu thư." - Vạt áo màu đen của Thiên Yết tung bay, ánh mắt hờ hững. Động tác nhìn chậm chạp ưu nhã nhưng trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt Lạp Song Ngư.
Trong nháy mắt này, một ánh sáng màu tím bắn ra. Một cỗ lực lượng khổng lồ đánh úp vào mặt Lạp Song Ngư.
Lạp Song Ngư kêu lên thảm thiết, cả người như muốn vỡ tan ra. Miệng phun máu tươi, rơi xuống như một con búp bê vải. Máu trên không trung vẽ nên một đường vòng cung lẳng lơ diêm dúa, chói mắt. Cảm giác của Lạp Song Ngư còn khó chịu hơn là chết.

Thân thể nàng nặng nề rơi xuống. Bụi đất tung bay. Nàng nằm trên đất không nhúc nhích. Một màn này diễn ra nhanh tới nỗi hai vị sư huynh của Lạp Song Ngư đang núp trong bóng tối không phản ứng kịp. May mắn là họ không giúp đỡ nàng bởi vì nàng lúc này thê thảm vô cùng. Thiên Yết chỉ giữ lại một phần nhỏ Đấu Khí trên người Lạp Song Ngư, một phần lớn lưu lại trên đất khi Lạp Song Ngư rơi xuống, vậy mà còn kinh khủng như thế. Ma Pháp Sư kiêng kị nhất là chiến sĩ cận chiến. Đó là đả kích hủy diệt trí mạng. Người ở chỗ này trừ Khắc Bảo Bảo ra, không ai ngờ Thiên Yết lại ra tay nặng như thế với nhị tiểu thư nhà Hi Nhĩ.

"Thiên Yết , đi." Thanh âm Khắc Bảo Bảo nhàn nhạt truyền đến, mang theo một cỗ cảm xúc khó hiểu.

Thiên Yết lạnh lùng thu kiếm, không thèm liếc nhìn Lạp Song Ngư trên đất, lên xe ngựa ngồi ở vị trí phu xe, rời đi.
Xe chậm rãi chạy.

"Ngươi không sợ gia gia trách tội ngươi sao?" thanh âm thật thấp của Khắc Bảo Bảo truyền tới tai Thiên Yết. Trong giọng nói không mang theo lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: