Chương 11 : Bí Pháp
Đoàn người thận trọng đi tới, trong đáy mắt họ hiện rõ vẻ chán ghét, khi dễ và khinh thường.
"Cái đó, Khắc Bảo Bảo, Lạp Song Ngư tại sao vẫn chưa đến học viện vậy ? " thiếu nữ quý tộc cầm đầu là bạn tốt nhất của Lạp Song Ngư, nàng đè nén chán ghét trong lòng xuống nhẹ giọng hỏi.
Khắc Bảo Bảo đứng dậy, lạnh lùng nhìn đám người trước mắt. Đối với bọn người này, Khắc Bảo Bảo không có ý định kết giao. Đáy mắt bọn họ đối với Khắc Bảo Bảo đã biểu lộ rõ ý tứ, nếu không phải vì Lạp Song Ngư, những người này tuyệt đối sẽ không nói chuyện với mình.
Một đám người nhìn Khắc Bảo Bảo, ánh mắt lạnh lẽo, song đáy lòng lại có chút kinh sợ.
" Không biết " - Khắc Bảo Bảo xoay người rời đi, không để ý đến đám người sau lưng. Nàng biết hiện tại phải tìm một nơi tên tĩnh để tiêu hoá hết những kiến thức học được hòm nay. Chứ không phải để lãng phí thời gian để để ý đến đám người này.
" Thái độ gì vậy ? Người lại không biết ? Ngươi là tỷ tỷ của Lạp Song Ngư tại sao lại không biết ? "- trong đám người kích động đó có một nam sinh không nhịn được phải mở miệng. Đã vài ngày nay Lạp Song Ngư không đến, là người theo đuổi trung thành nhất của Lạp Song Ngư, dĩ nhiên lòng như lửa đốt.
Khắc Bảo Bảo không để ý đến đám người sau lưng đang rút gào, tiếp tục đi về phía trước. Cùng nói chuyện với đám con nhà giàu này, là hoàn toàn lãng phí thời gian.
" Đứng lại ! Thái độ đó củ ngươi là gì? Cái kẻ háo sắc này ! " rốt cuộc tên ấy kích động đến mức nói ra những lời vô lễ như vậy.
Thiếu nữ cầm đầu trừng mắt nhìn tấm lưng người nói chuyện, ngay cả khi những điều hắn nói là thật, như vậy cũng quá vô lễ đi !
Khắc Bảo Bảo nhẹ nhàng quay đầu lại, nhàn nhạt đưa mắt nhìn đám người sau lưng. Chỉ là cái nhìn nhàn nhạt này, lại khiến mọi người tưởng như họ bị đặt trong hầm băng. Dáng vẻ xâm nhập vào xương cốt, xâm nhập vào linh hồn như cái lạnh khiến người ta không rét lại run. Đây là ánh mắt thế nào, sao lại chằn có chút tình cảm nào. Chỉ có lạnh lẽo, tàn khốc, giết chóc.
Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, trong đầu trống rỗng.
Khắc Bảo Bảo quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, để lại một đám người sửng sốt, đứng ngẩn ra.
Bóng đang của Khắc Bảo Bảo dần biến mất trong mắt mọi người, họ mới phục hồi lại tinh thần.
" Nàng, nàng là ai ? " nam sinh vô lễ trước đó có chút kinh sợ.
Mọi người trầm mặc. Đó là Khắc Bảo Bảo háo sắc nha, nhưng nay sao lại như một người khác vậy ? Lạnh lùng lãnh khốc như vậy, khiến lòng người ta kinh sợ như thế.
Trong 1 tháng, Lạp Song Ngư vẫn không xuất hiện. Mà một tháng sau, chính là thời gian trường nghỉ học. Trong 1 tháng này, Khắc Bảo Bảo đã phát triển đến thế nào, Ô Xà Phu lại hoàn toàn không nhìn thấu. Khắc Bảo Bảo sẽ luôn khiến hắn vui mừng.
Phủ cong tước Hy
" Khắc Bảo Bảo, hai tháng nghỉ hè này ngươi định làm gì ? " Ô Xà Phu một bên nhìn Khắc Bảo Bảo chơi đùa quả cầu lửa trên tay hỏi. Có thể khốn chế cầu lửa nhiều như vậy lại chính xác như thế, nếu là người khác, hắn sẽ rất kinh ngạc. Nhưng đây lại là Khắc Bảo Bảo, Ô Xà Phu lại không thấy kì lạ. Trong khoảng thời gian 1 tháng ngắn ngủi này, Khắc Bảo Bảo khiến hắn vui mừng, rung động rất nhiều lần.
" Lão sư, ta cuối cùng cũng thấy những thiếu sót, nhưng ta lại không nói ra được " - Khắc Bảo Bảo có chút dầu não dập tắt quả cầu lửa trong tay.
" Không nên gấp gáp, Khắc Bảo Bảo, ngươi vẫn cần phải học rất nhiều. Không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể học hết. Ta nói rồi, đừng gấp" - Ô Xà Phu hiển nhiên hiểu lầm ý Khắc Bảo Bảo, cho là Khắc Bảo Bảo cảm thấy học được quá ít.
" Không lão sư, ta không có ý này " - Khắc Bảo Bảo nhẹ lắc đầu - " Ta vẫn nhớ lơi của lão sư. Học ma pháp không thể nóng vội "
" Này? " - Ô Xà Phu nghi ngờ
" Ta cũng không rõ lắm. Mấy lần có cảm giác đã nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại nghĩ không ra " - Khắc Bảo Bảo có chút sầu não.
Ô Xà Phu cau mày, hình như đang nghĩ gì đó. Từ lúc nhập học đến nay chưa khảo nghiệm tài năng của Khắc Bảo Bảo. Chẳng lẽ hiện tại Khắc Bảo Bảo đang ở giai đoạn đột phá ?
"Ta cuối cùng cũng cảm thấy chút ma pháp, nhưng ta lại không biết làm thế nào " - Khắc Bảo Bảo nhỏ giọng nói.
" Có lẽ, nói không chừng......" - Ô Xà Phu hình như đang do dự về thứ gì đó.
" Cái gì ? Lão sư ? " - Khắc Bảo Bảo nghi ngờ hỏi.
" Có lẽ lực tinh thần của ngươi có thể học bí pháp " - Ô Xà Phu do dự có nên nói cho Khắc Bảo Bảo biết, để Khắc Bảo Bảo đi tìm bảo vật bí ẩn đó. Dù sao đó cũng là bí pháp nguy hiểm, nếu như lực tinh thần của người học không đủ mạnh, hậu quả chỉ có hai. Một là chết từ từ, hai chết nhanh.
" Lão sư, là cái gì ? " Khắc Bảo Bảo hứng thú
" Ma Pháp cũng có hình dáng. Người nên hiểu. Mặc kệ là pháp sư hay kỵ sĩ, công kích của họ đều có hình dáng. Ma Pháp, uy lực càng lớn, chú ngữ để đọc càng dài. Khi đó cần phải có người bảo vệ. Mà kị sĩ đấu khí đều là hữu hình " - Ô Xà Phu gắng giọng một cái, sắc mặt nặng nề nói " Nhưng có một loại cong kích là vô hình hơn nữa khiến người ta khó lòng phòng bị "
" Có dạng này sao ? " - Khắc Bảo Bảo khá hứng thú
" Không tệ " - Ô Xà Phu gật đầu một cái, sắc mặt nặng nề bổ sung " Nhưng, nguy hiểm hơn "
" Lão sư, tốt cuộc là cái gì ? " - Khắc Bảo Bảo thúc giục
Ô Xà Phu không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn quanh, móc trượng ma pháp trong ngực ra, nhẹ nhàng vung lên, một vòng xanh dương nhạt gợn sóng cứ như vậy tản ra xung quanh, bao phủ gian phòng. Khắc Bảo Bảo hiểu, đây là để che giấu tất cả cảm ứng ma pháp, tránh có người nghe lén bọn họ nói chuyện.
Tất cả đều tối đen, Ô Xà Phu mới thu hồi trượng pháp, trầm giọng hỏi : " Là tinh thần công kích"
Khắc Bảo Bảo ngơ ngẩn, tinh thần công kích !!!
" Trực tiếp cong kích vào tinh thần ngươi, hoàn toàn vô hình. Cũng không ai có thể đoán trước được " - gương mặt Ô Xà Phu nghiêm túc " Dĩ nhiên đối với kẻ mạnh mà nói, thứ này không có tác dụng gì. Nhưng đối với người thường, thứ này tuyệt đối vô cùng hữu hiệu"
" Nặng thì trực tiếp biến người đó thành kẻ ngốc, nhẹ thì làm ma pháp củ người đó bị thương " - Ô Xà Phu giải thích cho Khắc Bảo Bảo " Dĩ nhiên, loại bí pháp này, có rất nhiều người vô liên sỉ. Họ không học, không làm, càng không đối phó. Nên......."
" Ta hiểu, lão sư " - khoé miệng Khắc Bảo Bảo hiện len tia cười nhàn nhạt " Loài người luôn sợ không có cách nào để khống chế thứ gì đó, khiến cho họ lại bị đả kích nặng nề nhất "
Lúc này Ô Xà Phu ngây ngẩn cả người, lời nói triết lí như vậy lại được thốt ra ra từ miệng thiếu nữ chỉ mới mười ba tuổi !!!!
" Lão sư, ta phải làm sao mới tập được bí pháp đó ? Có thể nói cho ta biết không ? - đáy mắt Khắc Bảo Bảo hiện len tia hưng phấn cùng khiêu chiến.
" Được " - Ô Xà Phu vật đầu, trong lòng hắn hiện giờ đã không còn xem Khắc Bảo Bảo là một thiếu nữ chưa trưởng thành nữa rồi " Ta từng có một người bạn, học bí pháp đó, nhưng thật đáng tiếc, hắn lại không thể học được tinh tuý. Nên......" - nói đến đây, nét mặt Ô Xà Phu có chút nặng nề.
" Thật xin lỗi, lão sư, đa khiến người nhớ lại chuyện đau lòng " - Khắc Bảo Bảo có chút áy náy, xin lỗi
" Không, Khắc Bảo Bảo. Ban đầu ta đã khuyên giải hắn, nhưng hắn không nghe. " - Ô Xà Phu điều chỉnh tâm lí, nói tiếp : " Khi hắn ở ẩn hắn giấu bí pháp trong mật thất. Hi vọng sau này ta có thể đến lấy, nhưng ta lại không muốn làm việc này "
Khắc Bảo Bảo không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe
" Ta sẽ cho ngươi tấm bản đồ nơi hắn ở ẩn. Ở giữa vực Tật Phong. Lần này ngươi có thể đến đó luyện tập. Thực chiến vĩnh viễn sẽ thắng được lí luận. Ma thú ở đó tương đối yếu, ngươi có Thiên Yết đi theo, sẽ không sao. Điểm này, ngươi phải đồng ý với ta, ta mới có thể giao bản đồ cho ngươi " - Ô Xà Phu Trịnh trọng nói với Khắc Bảo Bảo
Lòng Khắc Bảo Bảo đầy nét cảm động, nàng tự nhiên biết Ô Xà Phu vì lo lắng cho an nguy của nàng nên mới nói vậy.
Khắc Bảo vật đầu, nghiêm túc đồng ý, Ô Xà Phu mới rút bản đồ từ trong ngực ra cho Khắc Bảo Bảo.
" Ngươi nhất định phải cẩn thận. Ở thời điểm nguy hiểm nhất, để Thiên Yết bảo vệ ngươi, ngươi lập tức xé cuộn giấy dịch chuyển, hiểu không ? " - Ô Xà Phu vẫn dặn dò. Mặc dù miệng hắn có chết cũng không thừa nhận chuyện Khắc Bảo Bảo là đệ tử của hắn, nhưng trong lòng đã sớm xem Khắc Bảo Bảo là đệ tử duy nhất của hắn.
" Lão sư, ngươi tên tâm, ta nhất định sẽ bình yên trở về " - Khắc Bảo Bảo mỉm cười lên tiếng
" Vậy thì tốt" - Ô Xà Phu mỉm cười gật đầu.
Khi Khắc Bảo Bảo nói muốn dùng kì nghỉ hè này để đến vực Tật Phong luyện tập, công rước Cổ Đốn lại vui mừng khác thường. Hy gia không có nuôi loại ở nhà kính trồng hoa !!! Chỉ có Nguyệt Cự Giải là cực kì lo lắng, được cong tước Cổ Đốn an ủi rất lau mới đồng ý. Mà hai huynh trưởng của Khắc Bảo Bảo vẫn chưa về nhà, một ở lãnh địa, một là đảm nhiệm chức vụ đội trường đội hộ vệ Sư Thứu hoàng gia. Phụ thân nàng của nàng hình như đang xử lí vấn đề gì đó ở biên giới.
Không pho trương, công tước Hy chỉ cho Khắc Bảo Bảo đủ tiền để nàng và Thiên Yết có thể khiêm tốn cưỡi ngựa ra khỏi cửa.
Buổi sớm mát mẻ, hai người cứ cưỡi ngựa như vậy rời đi. Không ai nghĩ đến, vừa ra khỏi cửa thành, Khắc Bảo Bảo sẽ gặp người có tác động sau sắc đến cả đời nàng.
*************************************
Ta đã come back rồi đây ~~~~~~
Xin lỗi đã để các nàng chờ lâu, thi xong cơ mà ta lười quá ý mà ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top