Chap 12

Cơ thể Sehun khựng lại, sửng sốt mất mấy giây, cô ấy không ghét mình? Bây giờ ý của cô ấy là?

"Đã muộn rồi, tạm thời tôi cho anh ở nhờ một buổi tối." Seohyun hướng về phía Sehun, chợt đổi đề tài: "Lồng ngực của anh không sao chứ?"

Sehun không thèm kéo chốt cửa nữa, xoay người, nhìn Seohyun: "Có đau một chút!" Nói xong, dáng vẻ rất đáng thương nhìn nhìn Seohyun.

Lúc này Seohyun nghi ngờ, không biết có phải chỉ số thông minh của anh chỉ bằng một đứa trẻ sơ sinh hay không. Qủa thật bây giờ anh trông giống như một đứa bé, chờ đợi người nào đó an ủi. Được rồi, người nào đó quyết tâm làm chị cả một lần, an ủi em trai nhỏ một chút.

Thân hình anh cao lớn nhưng dáng vẻ lại cực kỳ ngây ngốc, thật sự khó mà khiến cho người ta đoán ra được thân thế thật sự là ai?

Seohyun xoay người đi vào bên trong: "Vào đây với tôi! Tôi đưa thuốc cho anh, sau đó anh tự bội lên đi!"

Sehun không trả lời, nhưng vẫn đi vào theo.

Tối nay ở chỗ này cũng tốt, đỡ hơn bị tên Beakhyun kia nói mình bị người ta đá ra ngoài.

Nhếch môi cười, dáng vẻ ngờ ngờ ngệch ngệch, hấp ta hấp tấp đi vào.

"Anh ngủ ở đây!" Seohyun đi đến trước một gian phòng, mở cửa: "Đây là thư phòng!" Giọng nói nhàn nhạt, giống như đang tiếp đãi một vị khách đột xuất.

"Ừm!" Sehun ngoan ngoãn lên tiếng. Nhìn bao quát thư phòng, bày biện đẹp mắt, hết sức ngăn nắp, có thể thấy được chủ nhân của nó đã gìn giữ cẩn thận như thế nào.

"Không cho chạm vào những thứ đó! Bằng không, anh cứ chờ đến đêm hôm khuya khoắt bị đạp ra ngoài!" Seohyun trừng mắt liếc anh một cái.

"Được." Sehun cũng nhìn Yến Hoài một chút.

"Không có chuyện gì thì không được ra khỏi thư phòng! Hơn nữa, nhất định không được tiến vào phòng của tôi! Có chuyện gì thì gõ cửa!" Seohyun nói tiếp, sau đó xoay người: "Tôi đi lấy thuốc, anh chờ một lát!"

"Ừm!" Sehungật gật đầu như con gà mổ thóc.

Khóe miệng Seohyun khẽ co quắp, người đàn ông này thay đổi nhanh đến chóng mặt. Mới vừa nãy còn tưởng rằng anh ta muốn tiếp tục đấu đá với mình, bây giờ lại giống như một câu em nhỏ vừa về đến nhà! Choáng váng!

Sehun nhìn cô đi xa, mình cũng đóng cửa lại, ngắm nghía chung quanh thư phòng một vòng, mặc dù nơi này không có bao nhiêu không gian, nhưng, thoạt nhìn vẫn hết sức thoải mái, ấm áp, ở trong đó, có một chiếc giường coi như có thể dung nạp thân hình khổng lồ của mình.

Cởi bỏ lớp quần áo trên người, lúc này mới phát hiện ra, trên lớp áo sơ mi trước ngực còn có cả một dấu chân.

Choáng nha, cô gái này đúng là không phải hung ác tầm thường. Nếu như mình không được trải qua huấn luyện nhiều năm, đoán chừng xương cốt trước ngực đã gãy hết rồi. Một cước, một quyền! Đổ mồ hôi! Nhưng, Sehun nhìn lại dấu chân kia, phát hiện bản thân mình cũng có chút biến thái, thật là thích cái dấu be bé ấy!

Đáng chết! Sehun lấy lại tinh thần, đi vào trong nhà vệ sinh, thả áo sơ mi vào bồn rửa tay, từ từ xả nước vò giặt.

Sáng mai trở về cũng không thể mặc một chiếc áo sơ mi có dấu chân được? Bằng không, bọn họ sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào đây?

Sehun lo giặt giũ, ngược lại quên mất cô gái kia đã đẩy cửa bước vào.

"Sehun!" Seohyun mở cửa, gọi tên anh, trong tay còn cầm một lọ thuốc.

Sehun nghe được âm thanh, lập tức nhảy từ nhà vệ sinh ra ngoài.

Seohyun bất chợt nhìn thấy thân hình cường tráng kia, khối cơ bụng sáu múi đang ở ngay trước mặt mình, làn da màu đồng nam tính đầy vẻ hấp dẫn! Tỷ lệ hoàng kim......khẳng định hình tam giác cũng....

Ặc, gương mặt Seohyun có chút, lúc ấy chỉ lo ân ân ái ái mà mà không để ý đến vóc người của anh ta, hiện tại đã được 'thưởng thức' một lần. Seohyun, mày đang nghĩ cái gì vậy? Seohyun gào thét trong lòng, hơi cúi đầu, ngại ngùng đưa lọ thuốc tới: "Tự mình bôi đi!"

Sehun nhìn cô, trên mặt có điểm nghi vấn, hình như cô ấy đang rất ngượng?

Nghi ngờ, nhận lấy lọ thuốc trong tay cô, lại men theo ánh mắt của cô nhìn xuống cơ thể của mình, thì ra là nhìn mình bán khỏa thân nên thấy ngượng ngùng?

Hắc hắc! Sehun cười ngây ngô hai tiếng, nhưng, Seohyun lại càng thêm không biết xấu hổ!

Bản thân mình cũng chưa từng nhìn qua cơ thể của người đàn ông đã ở chung lâu ngày kia, ngược lại, mới vừa gặp Sehun chưa tới hai ba lần thì đã nhìn hết mấy lần. Seohyun có chút, trên mặt nóng hừng hực, cháy sạch sẽ! Không biết tại sao lại thế này, mặc kệ, cần gì rối rắm vậy chứ?!

Xoay người, đi ra phía bên ngoài.

" Seohyun!" Sehun gọi tên cô, bước chân Seohyun cũng dừng lại, nhưng, vẫn không xoay người, đè nén ngọn lửa trong lòng, lạnh nhạt nói: "Chuyện gì?"

"Cám ơn em!" Sehun nhìn theo bóng lưng của cô mà nói, phát hiện mình thật sự càng ngày càng có hứng thú với cô. Toát mồ hôi, lúc Sehun phát hiện ra ý nghĩ của mình, vội chạy vọt vào trong nhà vệ sinh.

Soi gương, Sehun lại lầm bầm lầu bầu.

Sehun ơi, Sehun à! Mày thật sự bị đắm chìm trong bể dịu dàng mất rồi sao? Dễ dàng như vậy? Mồ hôi ào ào tuôn rơi, không phải mày được mệnh danh là Thiết kim cương (sắt đá) trong quân đội ư? Tại sao lại dễ vỡ vậy chứ?

Sehun soi người trong gương, trong tay vẫn cầm lọ thuốc kia, nhìn lọ thuốc một chút, lại nhìn mình một chút.

Khẽ thở dài một cái, mở nắp lọ thuốc ra, soi vào gương, bôi lên trên lồng ngực.

Lồng ngực kia chợt trở nên đau rát!

Má ơi, cái này là cái gì?

Sehun nhìn lọ thuốc một chút.

" Seohyun!" Sehun nhìn cái lọ ấy, nổi trận lôi đình: "Còn dám bảo là bôi đó! Làm sao lại đi lấy nhầm thuốc uống!" Sehun gần như là gào thét, lao thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, hơi đâu còn nghĩ đến việc Seohyun nói muốn gì thì gõ cửa.

Trực tiếp chạy về phía phòng của Seohyun, bàn tay to vừa chìa ra, 'rắc rắc' một tiếng, thẳng tay phá hủy khóa phòng của cô.

Ặc, bối rối, vừa tiến vào đã nhìn thấy Seohyun đang mặc đồ ngủ, có chút lười biếng nằm ở trên giường kia, thắt lưng ôm vào khoe trọn thân hình kiều diễm của cô, mà xương quai xanh hấp dẫn của cô ấy đang ở ngay trước mặt của mình.

Da thịt mềm mại như tuyết, vô cùng mịn màng!

Hầu kết của Sehun chạy ngược chạy xuôi, sững sờ N lần. Trong tay vẫn còn giơ lọ thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: