Chương 4:ngồi cùng bàn(hơi H, ở toilet sờ lồn tự an ủi )
Toilet nam.
Vân Tranh vô lực mà dựa lưng vào vách tường, ngày thường cậu có chút bệnh sạch sẽ, nhưng hiện tại loại tình huống này khiến cậu không nghĩ được nhiều. Cậu run run tay, không kiên nhẫn mà cởi khóa quần, sờ xuống dưới, quả nhiên đã ướt một mảng to.
Lần này so với phản ứng lần trước còn lớn hơn, xúc cảm động tác cường ngạnh véo cằm cậu vừa nãy của Thẩm Xác như đọng lại trên cằm cậu, Vân Tranh hồi tưởng lại nhiệt độ những ngón tay thon dài của hắn chạm vào.
Mạnh mẽ, mang theo áp lực không thể chống lại, rõ ràng là hành vi cưỡng bách, lại làm Vân Tranh hưng phấn phát điên, lập tức liền ướt.
Cậu vội vàng đem quần tụt xuống tận đầu gối, vội vã cởi bỏ quần lót. Tay cậu quá mềm, sờ xuống chỗ kia, cũng không thể hoàn toàn thay thế cảm giác Thẩm Xác đem lại .
Vân Tranh nhắm mắt lại, dùng móng tay cào qua hạt đậu đỏ kia, chỉ mới vài cái, trong nháy mắt như có 1 dòng điện mãnh liệt lan khắp cơ thể, cậu cơ hồ khuỵu xuống, cửa động phía dưới phun ra vài dòng dâm dịch trong suốt dính nhớp. Vân Tranh run rẩy cao trào.
Khoái cảm như thủy triều bao phủ lấy cậu, may mà bên ngoài là âm thanh học sinh nô đùa, Vân Tranh khó nhịn bật ra hai tiếng rên rỉ phiêu tán trong không khí ẩm ướt.
Cậu biết chính mình mẫn cảm, nhưng trước nay không nghĩ tiết ra nhanh như vậy.
Hảo sướng.
Vân Tranh cúi đầu, ánh mắt mê ly rốt cuộc chậm rãi khôi phục thanh tỉnh, cậu nhìn bàn tay chảy đầy dâm dịch, bắn ra tinh dịch quậy với nhau, theo đùi chảy xuống dưới, vừa dâm đãng lại sắc tình.
Cậu nâng bàn tay vô lực lau qua, hơi có chút ghét bỏ líu lưỡi, từ trong túi rút ra tờ giấy, động tác thong thả đem chính mình chà lau sạch sẽ.
Cậu không thích bản thân như vậy.
Chỉ là nghĩ gương mặt kia đều có thể tự an ủi đến cao trào, cố tình đối phương là tồn tại không thể chạm đến. Cứ thế mãi, Vân Tranh cảm thấy bản thân sớm hay muộn cũng sẽ phát điên.
Đã có manh mối hiện ra.
*
Vân Tranh từ toilet chạy về lớp học có chút muộn, thầy giáo dạy toán đã vào lớp học, nhìn người đến là cậu, cũng không làm khó, chỉ gật đầu, ý bảo cậu đi vào.
Đại khái hiệu trưởng đã cùng các thầy khác nói qua, nhìn Vân Tranh trở về vị trí của mình, thầy giáo nhắc nhở một câu: "Vân Tranh, em đổi vị trí, cùng Thẩm Xác ngồi cùng nhau."
Câu nói vừa hết, 50 đôi mắt nhất trí mà hướng bên này nhìn.
Vân Tranh cảm thấy áp lực gấp bội, bắt đầu hối hận vừa nãy không nên ở toilet kéo dài lâu như vậy, rõ ràng mới ở toilet miễn cưỡng giải quyết xong, không may vạt áo đồng phục lại bắn ra 1 ít chất lỏng dính nhớp, sợ bị người khác đoán được, cậu ở bồn rửa tay đem vạt áo xoa đến sạch sẽ.
Cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm làm Vân Tranh trở nên co quắp, trên mặt bàn cậu sách quá nhiều, chỉ một lần dọn khó mà xong, đành phải cầm sách giáo khoa cùng vở ghi của tiết này, cúi đầu hướng tới chỗ ngồi của Thẩm Xác .
Lớp chia 2 người một tổ, bên cạnh chỗ ngồi Thẩm Xác tuy rằng không có ai, nhưng hắn ngồi đây, bài thi đều để bên cạnh.
Thấy cậu lại đây, Thẩm Xác vốn đang cúi đầu rốt cuộc ngẩng lên, nhàm chán mà thu hồi đôi chân thon dài bên bàn bên cạnh lại, cam chịu Vân Tranh ngồi cùng.
Vân Tranh ngồi xuống, ở thầy toán bắt đầu giảng bài, đem những cái đó chưa kịp ký tên vở ghi, xếp vào trong hộc bàn.
Cậu xác định Thẩm Xác sẽ không thích mấy thứ này.
Vân Tranh trộm đánh giá người bên cạnh, tuy nói là ngồi cùng bàn, Thẩm Xác lại dựa vào một bên tường, tận lực kéo ra khoảng cách với cậu. Cho dù như thế, Vân Tranh cũng cảm giác được không khí quanh mình đều nóng lên.
Phảng phất cơ thể vừa mới hạ xuống nhiệt độ lại lần nữa nóng lên.
Thẩm Xác vẫn đang chơi di động.
Vân Tranh thấy được hắn gửi đi tin nhắn.
Này tiết học cậu nghe hàm hồ, thất thần không biết bao nhiêu lần, thẳng đến tan học, Thẩm Xác đi sau thầy giáo bước ra lớp học, cảm giác áp bách cùng hít thở không thông cảm mới dần dần tan đi.
Hắn vừa đi,tất cả bạn học đều vây quanh đây, một bạn nữ kinh hô: "Lớp trưởng! 2 người vậy mà ngồi cùng bàn! Có phải hay không thực sợ hãi?"
Vân Tranh lắc đầu, thở phào ra một hơi, trả lời: "Vẫn ổn."
"Trời ơi, tớ không dám tưởng tượng." Nam sinh bàn trước cảm thán, "Này nếu tớ ngồi bên cạnh hắn, phỏng chừng đang buồn ngủ đều bị doạ tỉnh."
"Hắn đi học đang làm gì a?" Một bạn nữ khác nhỏ giọng hỏi, "Đến ngủ sao?"
"Không có, toàn chơi điện thoại." Vân Tranh nói thật, "Hình như đều chơi game."
Cậu chú ý tới ngón tay Thẩm Xác ở trên màn hình di động nhanh chóng hoạt động, thời gian liên tục không dài, đánh đại khái nửa tiết, liền chi chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cũng không biết ngoài cửa sổ kia mấy cây có cái gì đẹp, làm hắn nhìn tận hai mươi phút.
Vân Tranh nghiêng đầu đi, chỉ nhìn đến màu xanh dạt dào.
"Kia tiết sau hắn còn đến không?" Có người hỏi, "Thầy giáo xếp cậu ngồi đây là phụ đạo hắn học tập sao?"
Vân Tranh còn chưa kịp trả lời, một người khác cười nói: "Thẩm Xác nào cần phụ đạo a, kiểm tra hắn còn không buồn tới."
Đề tài Về Thẩm Xác dần dời đi, nam sinh bàn trước quay đầu lại nói với cậu: "Lớp trưởng, đồ vật trên bàn cậu có cần hỗ trợ không?"
Vân Tranh thấy bạn học nguyện ý giúp đỡ, liền gật đầu đồng ý. Cậu vừa muốn đứng dậy cùng đi, bỗng nhiên chú ý tới trên bàn Thẩm Xác rung lên. Cậu cúi đầu xem, thấy điện thoại của Thẩm Xác đặt ở bên trong, bên trên có tin nhắn.
Hắn không mang đi.
Nghĩa là hắn còn quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top