Chương 3: Cao trào


Lúc thu được tin nhắn, ba người đã kết thúc họp xong, Thẩm Xác vừa mới chuẩn bị mở điện thoại ra nhìn, thấy một cuộc gọi nhỡ, là ba hắn.

Thương Tự đi ngang qua hắn vô tình nhìn thấy tên người gọi, cười một tiếng, kéo lên Khương Chi: "Hiệu trưởng tới kiểm tra, đi nhanh đi nhanh."

Loại này thời khắc tốt nhất làm hắn chỉ có một mình, hai người đều thức thời, vội vàng rời đi trước.

Điện thoại lại gọi tới, Thẩm Xác còn chưa kịp mở lời, giọng nói của Thẩm Chấn Vũ có chút mỏi mệt truyền đến: "Chủ nhiệm lớp nói hôm nay nhìn thấy con đến?"

"Có phải hay không thực bất ngờ." Thẩm Xác thậm chí cười một tiếng, "Con thực nghe lời đi."

"Ít ba hoa lại!" Thẩm Chấn Vũ như đối với hắn không có cách nào khác, mắng xong, lại bất đắc dĩ mà thở dài.

Thẩm Xác ở phương diện học tập cũng không kém, tương phản, thời điểm trước kì phản nghịch, hắn vẫn luôn đại diện cho học sinh ưu tú của lớp. Từ lúc bắt đầu sơ trung, tâm tư của hắn liền không đặt vào học tập, tuy rằng công việc thực có triển vọng, nhưng tốt xấu cũng muốn có 1 cái bằng đại học, ép hắn đi học lúc này, có thể nói hao hết Thẩm Chấn Vũ tâm tư.

Chủ nhiệm lớp khác là học sinh trốn học thông báo phụ huynh, hắn bên này lại tương phản, hắn tới đi học mới thông báo cho phụ huynh. Cao nhị vừa mới khai giảng, chủ nhiệm lớp chỉ gọi cho hắn hai lần điện thoại, nói rằng chỉ tới 2 tiết, như vậy là được, đừng nói đến bằng đại học, có thể hay không nhận được bằng tốt nghiệp cao trung đều là cái vấn đề.

"Ngày mai sau giờ ngày mai con tới tìm ta." Thẩm Chấn Vũ không nghĩ nói lời lãng phí qua điện thoại, trực tiếp thông báo.

"Được rồi" Thẩm Xác chờ cha cúp điện thoại, mới rốt cuộc nhìn lướt qua tin nhắn, chỉ là liếc mắt một cái, mi liền nhăn lại.

Tin nhắn rác rưởi gửi cho hắn rất nhiều, nhưng phần lớn là các loại tin nhắn lừa đảo, như vậy chói lọi, lộ liễu tin nhắn quấy rối tình dục, vẫn là lần đầu tiên thấy. Thẩm Xác nhìn dãy số di động, cũng không phải địa chỉ bản địa, đại khái cũng chỉ coi là quảng cáo rác, hắn không nghĩ nhiều, chỉ coi như không nhìn thấy.

Tiết thứ 2 buổi sáng hôm sau.

Vân Tranh quả thực không thể tin vào tai mình điều nghe thấy. Cậu cho rằng có thể cùng Thẩm Xác học chung lớp, biết được số di động của hắn cũng đã tiêu hết may mắn của mình, ai biết còn có càng thêm không nghĩ đến sự tình phát sinh.

"Thầy biết em học tập cũng rất bận, nhưng là có lẽ sẽ không chiếm của em quá nhiều thời gian."

Thẩm Chấn Vũ nhìn học trò trước mắt mình hỏi gì đáp nấy, hữu cầu tất ứng , thầm nghĩ khi nào con của hắn có thể như người ta nghe lời chăm chỉ học tập, hắn liền đi phần mộ tổ tiên phóng hai bao pháo trúc.

Hắn cũng biết con trai mình đức hạnh như nào, thầy giáo đều quản không được, càng đừng nói là học sinh quản hắn, chỉ sợ gây ra phản tác dụng. Hắn mới vừa lấy ngữ khí lượng, muốn hỏi một chút cậu ý tưởng, ai biết Vân Tranh đã sảng khoái đồng ý.

"Sẽ không, hiệu trưởng, ngài yên tâm." Vân Tranh sợ nét vui sướng trong mắt mình quá rõ đành rũ mắt xuống, khóe miệng lại vẫn cứ khống chế không được mà giơ lên.

"Kia......"

Thẩm Chấn Vũ còn muốn nói gì đó, cửa phòng hiệu trưởng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra. Vân Tranh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, là Thẩm Xác tới!

Thẩm Xác bước cửa lúc sau ánh mắt đầu tiên dừng trên người Vân Tranh đang ngồi trên sô pha, nhanh chóng dời đi, như không xương dựa vào khung cửa , nhìn về phía Thẩm Chấn Vũ, đối với hành vi bản thân vô tình xen vào cuộc nói chuyện giữa 2 người cũng không cảm thấy bối rối, biểu tình lười nhác nói: "Hiệu trưởng, tìm em có việc gì sao?"

Toàn giáo cũng chỉ có Thẩm Xác dám dùng loại này ngữ khí cùng hiệu trưởng nói chuyện. Vân Tranh vừa muốn đứng dậy rời đi, Thẩm Chấn Vũ lại kịp thời mở miệng giữ cậu lại, ý bảo Thẩm Xác: "Đem cửa đóng lại, ngồi xuống."

Ý này là muốn cho cả cậu cùng hắn đều nghe.

Vân Tranh trong lòng bắt đầu bồn chồn, ở trong nháy mắt kia, câu trong đầu hiện lên vài cái ý niệm ——

Thẩm Xác sẽ nghe cậu nói sao?

Thẩm Xác sẽ cùng cậu ngồi cùng bàn sao?

Thẩm Xác...... Nhìn đến cậu phát tin nhắn rồi sao?

Phòng hiệu trưởng có một đệm sô pha rất lớn, lúc này chỉ có mình Vân Tranh ngồi. Thẩm Xác cũng không có nghe lời, mà thay đổi chỗ dựa vào bình sứ Thanh Hoa, biểu tình đã lộ ra một chút không kiên nhẫn.

Vân Tranh nghĩ đến Thẩm Xác cùng ba hắn phương thức ở chung, quỷ dị trầm mặc nhắm chặt miệng.

Giây tiếp theo, thanh âm uy nghiêm của Thẩm Chấn Vũ từ phía trước truyền đến: "Con đã cao nhị, ba sẽ không lại cùng trước kia giống nhau mặc kệ con muốn làm cái gì liền làm cái đó, ít nhất, làm một học sinh, tôn trọng thầy giáo, đúng hạn đi học là việc con cần thiết phải làm !"

Vân Tranh cho rằng với tính cách Thẩm Xác sẽ phản đối, ai biết đối phương thuận theo ba hắn nói, đồng ý : "Đã biết."

"Ba đã nhờ lớp trưởng lớp con giám sát con học tập." Thẩm Chấn Vũ ý bảo Vân Tranh, "Về sau nếu con tiết nào không có tới đi học, đều từ bạn học Vân Tranh báo cáo cho ba, nếu phương diện học tập có cái vấn đề gì, con có thể hỏi em ý."

Thẩm Xác lúc này mới dành ra ít lực chú ý đặt trên người Vân Tranh, hắn liếc xéo Vân Tranh, lộ ra một nụ cười kỳ quái, như là nghe được cái gì chê cười

"Vân Tranh, em liền chuyển đến vị trí ngồi bên cạnh Thẩm Xác, hai người ngồi cùng bàn." Thẩm Chấn Vũ quét mắt nhìn Thẩm Xác, thấy hắn bộ dạng dầu muối không ăn, thanh âm trầmxuống, "Bộ dạng ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng! đứng thẳng cho ba! Giống cái gì!"

Thẩm Xác nhàn tản mà lung lay một chút, ổn định thân hình, đối với hiệu trưởng mệnh lệnh, hắn không hề cãi lại, tất cả đều tiếp thu.

Từ phòng hiệu trưởng đi ra, Vân Tranh đi sau Thẩm Xác, ở chỗ ngoặt hành lang, không dự đoán được đối phương bỗng nhiên dừng lại, cậu cúi đầu chỉ xem đường, đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải lưng hắn.

Phía dưới tầng đều là học sinh nô đùa, này một tầng an tĩnh đến đáng sợ, kia một lần đâm vào đều làm cho tâm Vân Tranh run một chút. Cậu đỏ mặt ,đột nhiên lui về phía sau một bước, đang muốn xin lỗi, đối phương đã lên tiếng trước: "Cậu kêu Vân Tranh?"

Trước nay không nghĩ tới từ trong miệng hắn nghe được tên của mình, Vân Tranh dùng sức gật đầu, nói cho chính hắn tên: "Chông gai năm tháng ' tranh '."

Cho rằng hắn sẽ đối với mệnh lệnh hiệu trưởng mà giận chó đánh mèo, ai ngờ Thẩm Xác vẫn chưa đề cập đến, hỏi: "Tối hôm qua đưa tới bảng biểu cũng là cậu?"

Vân Tranh ngẩn ra một chút, ánh mắt chỉ dám lớn mật mà cùng hắn đối diện một cái chớp mắt, bị ánh mắt đối phương đánh giá chăm chú không đến một giây, thực nhanh bị hấp dẫn theo hầu kết, xương quai xanh phía dưới ,dừng lại ở nút thắt thứ 2 của áo sơ mi trắng, là một cái vị trí tương đối an toàn

Cậu gật gật đầu.

"Mặc kệ ngày hôm qua cậu như thế nào tìm được." Thẩm Xác nói, "Về sau chúng ta không hy vọng bị những người khác quấy rầy."

Vân Tranh gục đầu xuống, viên thứ 3, viên thứ 4...... Vạt áo.

"Mình biết rồi."

Thẩm Xác nheo mắt lại, không rõ trước mặt nam sinh vì cái gì mỗi lần thấy hắn đều là bộ dạng chột dạ, lỗ tai đỏ bừng, phảng phất chính mình làm ra cái gì không thể tha thứ chuyện xấu. Hắn không quen nhìn, giơ tay nắm đối phương cằm, cưỡng bách cậu ngẩng đầu lên cùng chính mình đối diện.

"Vừa mới hiệu trưởng nói, cậu coi như không nghe thấy." Thẩm Xác lạnh thanh âm nói, "Điều kiện tùy cậu."

Như vậy tư thế...... Thực thích hợp hôn môi.

Này quá khảo nghiệm tâm lý cùng năng lực thừa nhận của Vân Tranh, cậu thậm chí cảm giác được chính mình hô hấp đều thô nặng lên. Đại não đã ở vào trạng thái du đãng, cậu vẫn cứ nghe hiểu hắn ý tứ.

Đây là muốn cậu bao che cho hắn.

Vân Tranh biết chính mình sắc mặt dị thường đã thu hết đáy mắt đối phương, cậu trốn không thể trốn, nói ra lại cùng mềm yếu ngữ khí giống: "Mình đã đáp ứng hiệu trưởng rồi."

Đại khái không nghĩ tới bị cự tuyệt, Thẩm Xác buông ra tay, lui khoảng cách một bước, hắn nhìn chằm chằm Vân Tranh hồng nhuận gương mặt hai giây, cười lạnh một tiếng: "Được."

Một trận gió thổi qua, Vân Tranh thở hổn hển hai tiếng, thấy Thẩm Xác rời đi trước, phương hướng là lớp học.

Thẩm Xác tiến lớp học.

Hắn xuất hiện so với chủ nhiệm tuần tra kỷ luật còn có hiệu quả hơn, nguyên bản lớp đang ầm ĩ lập tức im lặng, đều cố ý hoặc vô tình nhìn về phía hắn.

Thẩm Xác đi đến chỗ ngồi chất đầy bài thi của mình, di động trong túi quần vang lên. Hắn ngồi xuống, tùy ý lấy quyển sách để lên, lấy ra di động, lại phát hiện lại là một cái tin nhắn quẩy rối ——

【 nghĩ đến ca ca liền cao trào 】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top