chương 4: Chạy mau
Khoảnh khắc khe nứt lan ra giống như mạng nhện che kín vách lọ, tiểu bạch tuộc không có bất kỳ do dự gì, lập tức thu hồi xúc tua đem thân thể thu đến nhỏ nhất.
Bang ——
Cơ hồ là cùng lúc, pha lê yếu ớt vỡ toang ra.
Vô số mảnh vỡ bắn ra!
Giống như trò đùa dai của vị thần thời gian, một giây này cực độ nguy hiểm, thế nhưng nó như bị kéo dài đến vô tận.
Tiểu bạch tuộc tim đập gần như ngừng lại, đồng tử hắn phóng đại hết cỡ, trơ mắt nhìn chằm chằm một mảnh pha lê trước mắt, gần như cắn nuốt hết thảy tầm nhìn.
Diệp Vân Phàm rất rõ ràng: giờ phút này mảnh tàn phiến mang theo động năng, trình độ nguy hiểm của nó không thua gì một viên đạn.
Một phát trí mạng .
Mà vừa rồi giá trị phòng ngự trên bảng giao diện, chỉ là con số nhỏ.
Cho nên......
—— hắn sẽ chết sao?
Thời điểm vấn đề này xuất hiện, Diệp Vân Phàm nghe thấy được một thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc .
【 Ngươi sẽ chết sao? 】
Thanh âm kia phảng phất từ nơi xa xôi truyền đến, bị biển sâu tầng tầng suy yếu, cuối cùng chỉ còn lại có một chút dư âm mơ hồ, tựa như nói mê.
【 vậy thời điểm ngươi chết, đưa cho ta một thứ đi. 】
Diệp Vân Phàm cảm giác mình như bị kéo vào cảnh trong mơ, bởi vì hắn quỷ dị mà nghe thấy thanh âm chính mình.
【 Được. 】
Ngữ khí kia như đang cười, lại như là thở dài, nhưng đáp ứng thật sự quyết đoán.
【 Ngươi nghĩ muốn cái gì? 】
Giữa lúc hoảng hốt , hắn thấy có một bàn tay hướng chính mình duỗi tới.
【 Ta muốn......】
Vèo ——
Chính là trong nháy mắt này, mảnh vỡ hóa thành viên đạn, xuyên thủng thân thể tiểu bạch tuộc .
Tiếp theo, mảnh vỡ kéo thành một đường máu đỏ tươi ở sau lưng hắn, như pháo hoa nở rộ, rồi mau chóng lụi tàn.
[ Giá trị sinh mệnh -81! ]
Thời điểm nhắc nhở trên giao diện hiện ra, màu chữ đỏ giống như máu.
Đau nhức khủng bố bất ngờ kéo đến, đem Diệp Vân Phàm lôi trở lại hiện thực.
Rõ ràng đã không còn là nhân loại nữa, thân thể bạch tuộc cũng vốn không có cấu tạo ngực bụng, nhưng chính là tại đây một khắc nào đó sinh ra ảo giác quái dị ——
Đau đớn kịch liệt kia như từ trái tim truyền đến.
Là trái tim hắn đang đau.
"Đáng chết! Đừng nói là thương đến trái tim."
Cái suy đoán này như 1 bản tuyên án tử hình làm cả người Diệp Vân Phàm chấn động, lập tức thanh tỉnh lại.
[ Nhắc nhở ấm áp : Đã tiến vào trạng thái mất máu, trong trạng thái nay mỗi phút giá trị sinh mệnh giảm xuống 1 điểm. ]
[ Giá trị sinh mệnh -1]
[ Giá trị sinh mệnh : 18/300]
[ Nhắc nhở ấm áp : Kiến nghị người chơi mau chóng trị liệu. ]
[ Giá trị thể lực -7]
[ Giá trị thể lực : 5/100]
[ Nhắc nhở ấm áp : Kiến nghị người chơi mau chóng ăn cơm, nếu không giá trị thể lực về 0, giá trị sinh mệnh liên tục tụt xuống. ]
Trước mắt hắn xuất hiện một cái khung nhắc nhở mơ hồ. Nó không hề có dấu hiệu xuất hiện, lại nhanh chóng mất.
Hắn lập tức che lại miệng vết thương, tránh cho mất máu quá nhiều.
【 a! Đau quá! 】
【 ô ô ô, đau quá đau quá! 】
Đám xúc tu nhỏ khóc thút thít, gắt gao cuộn tròn, đau đến gần như co rút.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt làm bản năng tiểu bạch tuộc cuộn thành một cục, thống khổ run rẩy, trong lúc nhất thời thế nhưng vô pháp nhúc nhích.
Nhưng như vậy không được.
Trong cơn đau kịch liệt, lý trí Diệp Vân Phàm càng thêm rõ ràng, hắn biết rõ nếu không làm cái gì, chắc chắn hắn sẽ phải bỏ mạng .
Diệp Vân Phàm nhanh chóng nhìn xung quanh, thị giác hoạt động cực mạnh làm hắn ở trong cơn lốc xoáy xoay tròn vẫn thấy rõ mọi thứ.
Thân thể phi nhân loại chính là có điểm tốt này.
Rất nhanh, tiểu bạch tuộc xem thời cơ đã tới, bắt được một khối xi măng, dùng giác hút gắt gao hút lấy, thuận thế xoay người một lăn, chui vào bên trong khe hở.
Diệp Vân Phàm hơi hơi thở ra.
"Thương đến trái tim à?"
Hắn đang hỏi xúc tua nhỏ.
Rốt cuộc Diệp Vân Phàm làm người hơn hai mươi năm, lần đầu làm bạch tuộc nhỏ, hắn đúng là không biết trái tim ở chỗ nào.
Đặc biệt hắn chỉ còn 1 trái, vẫn nên thận trọng chút.
【 ô ô ô..... Trái, trái tim? 】
Đám xúc tu nhỏ khóc được một nửa, nhanh chóng bị chuyển đề tài.
【 có thể ăn sao? 】
【 ô, ăn! Muốn ăn! 】
【 đói đói, đói đói. 】
Diệp Vân Phàm: "......"
Hắn biết ngay không nên hỏi mà.
Tuy nhiên Diệp Vân Phàm cũng cảm nhận được cơn đói mãnh liệt, chỉ là hiện tại trong tình huống này hắn tạm thời không có biện pháp khác, chỉ có thể chịu đựng bám vào tầng chót nhất của lốc xoáy, chờ đợi cơ hội.
Thời điểm này, may mắn duy nhất là hắn không phải 1 mình đối mặt.
Ít nhất, sẽ không bị chết đuối.
Một bên dùng xúc tua lấp kín miệng vết thương cầm máu, một bên trong khổ suy nghĩ mua vui .
Đúng lúc này, Diệp Vân Phàm phát hiện trước mặt đột nhiên tối sầm lại. Hồng quang chói mắt vừa rồi đột nhiên biến mất, thậm chí lốc xoáy điên cuồng liên quan cũng dừng lại.
Lốc xoáy điên cuồng bỗng dừng giữa không trung, toàn bộ không gian như bị lực lượng quỷ dị nào đó ảnh hưởng.
Trái tim tiểu bạch tuộc buộc chặt, bỗng nhiên quay đầu lại ——
Chỉ thấy dưới vực sâu đáy biển kia xuất hiện 1 cái khe, cái khe thế nhưng mọc ra hàm răng.
Vực sâu mọc ra hàm răng con người, sau đó là miệng, gương mặt.
"' Cửa '......"
Bên trong điểm an toàn phía xa, đội trưởng Trần gắt gao nhìn chằm chằm một màn này, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
"' Cửa ' mở......"
Giọng cô không hề trầm ổn bình tĩnh, mà thoáng phát run, như thấy cái gì cực kì khủng bố.
Cô lại lặp lại một lần:
"' Cửa ' từ bên trong mở ra......"
Nhưng trên thực tế, cái gọi là "Cửa" kia thoạt nhìn cũng không giống cửa, càng giống một cái miệng, một cái miệng con người cực lớn.
Nó ra sức mở ra, thế cho nên khóe môi thậm chí gương mặt đều giống như vải vóc xé rách, phát ra âm thanh da thịt bị xé rách .
Ực.
Kiều Ân nuốt nước miếng, cơ hồ nghe không thấy thanh âm chính mình:
"Kia...... chính là ?"
Bên trong sổ tay nhiệm vụ giới thiệu dị độ vị diện, viết rõ ràng, bên trong dị độ vị diện chính là ' Cửa ', bên trong đều hỗn độn không có trật tự, khủng bố quái dị.
Đó là nơi dị chủng ra đời, cũng là ngọn nguồn ô nhiễm.
Nhưng sổ tay nhiệm vụ chỉ là lý thuyết, mặc dù lật xem mấy chục cuốn, cũng không bằng giờ khắc này tận mắt nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên Kiều Ân thấy hình dạng thực sự của "Cửa", cũng là lần đầu tiên quan sát dị độ vị diện sinh ra.
Này ý nghĩa, vương chủng ở bên trong đã nở ra, nó sắp đi ra ngoài .
"Đội trưởng, đội trưởng, chúng ta hiện......"
Hắn vội vàng nhìn về phía Trần Tân Nguyệt, tựa hồ muốn từ trên người cô nhận được một ít cảm giác an toàn. Nhưng khoảnh khắc quay đầu lại, Kiều Ân bỗng nhiên mất đi âm thanh.
Bởi vì lúc này Trần Tân Nguyệt nhìn có điểm không bình thường, hoặc là nói, cô rất quỷ dị.
Đôi mắt đỏ au, đồng tử biến lớn nhô lên, tròng trắng trở nên vẩn đục, trên mặt tơ máu nhỏ chậm rãi hiện lên, như một cái một cái mạng nhện.
Mang cá trên mặt càng thêm rõ ràng, có quy luật, giống như chân chính loài cá.
Kiều Ân không tự giác lui một bước, theo bản năng sờ mũ giáp phòng hộ của mình, lại sờ bao vũ khí bên hông.
Đồng thời, trong đầu hắn hiện trọng điểm nhấn mạnh của chương ô nhiễm trong sổ tay nhiệm vụ.
Đó là thời điểm dị độ vị diện sinh ra, chỉ số ô nhiễm xung quanh sẽ tăng gấp mười lần, nếu không tiến hành phòng hộ đặc thù, người thường sẽ dễ bị cảm nhiễm.
Nhưng, đó là người thường thôi, đội trưởng rõ ràng là dị biến giả, sao có thể dễ dàng như vậy......
Đúng lúc này, suy nghĩ rối loạn trong đầu Kiều Ân đột nhiên im bặt.
Bởi vì giờ phút này đồng tử mắt trái dại ra nhìn Cửa, nhưng đồng tử mắt phải đỏ tơ máu như là sống lại, lôi kéo đồng tử điên cuồng chuyển động khắp nơi, cuối cùng đột nhiên cứng lại, dừng lại trước khuôn mặt hoảng sợ của hắn.
Vài giây sau, cô nhếch môi, nở một nụ cười quái dị .
"Làm sao vậy?"
"......"
Kiều Ân miệng mấp máy, nhưng như bị gắt gao bóp chặt yết hầu, một chữ đều không nói nên lời.
Ở trong sợ hãi hít thở không thông, hắn cảm giác từng sợi lông tơ sau lưng đều dựng hết lên.
Mà lúc này, tiểu bạch tuộc đồng dạng thấy hình ảnh đủ để dùng từ sởn tóc gáy hình dung.
Bởi vì hắn cách "Cửa" quá gần, trực diện chính là bản thể "Cửa" , mà không một khối thân thể con người hư hư thực thực bị ô nhiễm.
—— dị độ vị diện.
Cái từ này quả nhiên giống như Diệp Vân Phàm suy đoán, là một cái khái niệm không gian. Bởi vì đằng sau "Cửa", là một không gian quái dị mà hỗn loạn .
Diệp Vân Phàm thấy rõ đồ vật trong đó...... Các loại đồ vật kỳ lạ.
Đó là mười mấy đầu cá voi khổng lồ, bị lột da, nó kêu thảm, bụng cổ di chuyển, đè ép giống như đang đẻ trứng.
Cá voi vốn không nên đẻ trứng, nó là động vật có vú. Nhưng vô số trứng đen vẫn cuồn cuộn không ngừng sinh ra.
Những cái đó trứng bị dính vào bao nilon, từ đầu cá voi chảy ra, tiếp theo lại từ trong miệng rộng chảy ra, chảy vào biển.
Nếu người bình thường thấy một màn như vậy, đại khái sẽ ngất xỉu.
Cửa trống rỗng xuất hiện rất nhiều chân người, chúng nó điên cuồng dẫm lên cá voi đang sinh sản, dẫm lên trứng, giống như đứa bé vui cười đạp nước, dẫm đến chất lỏng vẩy ra be bét.
Diệp Vân Phàm xem đến da đầu tê dại, hắn rốt cuộc biết vừa rồi vị Trần đội trưởng kia vì cái gì mà cảm xúc mất khống chế.
Nếu đổi lại là hắn, vốn tưởng nhiệm vụ điều tra đơn giản đột nhiên phát hiện ra những thứ kinh tởm như vậy cái, hắn cũng sẽ mắng vài câu quốc tuý.
Nhưng hiện tại không được.
Đối mặt với đám quái vật quỷ dị cực điểm này, hắn hoàn toàn không cảm thấy mình chỉ có 18 điểm giá trị sinh mệnh, 5 điểm lực công kích - bạch tuộc con có thao tác không gian là điều gì quái lạ.
Diệp Vân Phàm ngừng thở, dùng kỹ năng ẩn nấp ở trong khe hở, chỉ mong chính mình có thể cầu thứ này rời đi.
Không thể không nói, cái kỹ năng ẩn nấp này xác thật dùng rất tốt, thật đúng là bảo mệnh chuẩn bị cho ấu tể .
Lúc tiểu bạch tuộc cảm thán màu da của mình cùng xi măng giống nhau như đúc, bỗng nhiên hắn thấy những cái chân rậm rạp mắt đồn loạt mở mắt ra.
Có người, cũng có cá, còn có một ít sinh vật không biết tên. Chúng nó ục ục chuyển động khắp nơi, hoặc cười hoặc khóc, hoặc hoảng sợ mà trừng lớn, hoặc tham lam mà tìm kiếm.
Đột nhiên, tất cả tròng mắt đồng thời cứng lại, như là phát hiện thứ gì không thể tưởng tượng được.
Tiếp theo, chúng nó đồng thời hướng về một điểm, tụ tập, dừng lại. Cuối cùng dừng lại ở 1 khối xi măng vỡ nát.
Mặc dù bức tường thoạt nhìn tầm thường, cũng nhìn không ra bất luận dấu hiệu sinh mệnh gì.
Nhưng cố tình xuyên qua nước biển vẩn đục nhìn vào bên trong khe hở, như mang đến mùi hương nào đó đặc biệt thơm.
Phi thường, phi thường thơm ngọt.
Diệp Vân Phàm thấy cái miệng rộng đang mở ra đột nhiên run rẩy lên, nó chậm rãi khép lại, tiếp theo xé rách khóe môi, bắt đầu vỡ ra, nhếch môi.
Đó là một nụ cười kinh khủng, quỷ quyệt, tràn ngập ác ý, lại không chút nào che giấu tham lam cùng mừng như điên .
【 chạy......】
【 chạy mau......】
Diệp Vân Phàm nghe thấy đám xúc tu nhỏ mang theo kinh sợ khóc nức nở, run giọng nói,
【 Nó muốn ăn chúng ta. 】
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top