~Chap 1~
Chap 1: Mục đích anh đến
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cánh cổng của ngôi chùa có màu vàng xỉn, lối đi lát đá cũ kỹ và sạch sẽ, trong sân trồng không ít hoa cỏ. Bởi vì còn sớm nên xung quanh tĩnh lặng, không một bóng người.
Biện Bạch Hiền mặc áo khoác mỏng, quần dài màu đen và đi đôi giày thể thao, rảo bước nhanh trên con đường núi. Cậu móc mười đồng mua vé thắng cảnh, đi qua cổng chùa. Khi ngẩng đầu, cậu liền nhìn thấy bậc thang trắng và quần thể kiến trúc hoành tráng ở trên cao. Cậu thầm thở dài một tiếng trong lòng.
Đi mấy bước, điện thoại đổ chuông, đồng nghiệp cũng là cậu bạn thân Lộc Hàm gọi tới: "Bạch Hiền, cậu đã đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu không?"
Biện Bạch Hiền cười đáp: "Không cần đâu. Mình không sao."
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót véo von. Lộc Hàm nghe thấy nên tò mò hỏi: "Cậu đang ở đâu thế?"
"À..." Bạch Hiền tiếp tục leo cầu thang: "Mình đang ở chùa Bảo An."
Nghe bạn nói vậy, Lộc Hàm tỏ ra sốt ruột: "Chẳng phải tối qua cậu bảo khó chịu trong người hay sao? Bị ốm còn không ở nhà nghỉ ngơi, lên núi làm gì thế? Lẽ nào định xin Bồ Tát phù hộ? Cậu là người theo chủ nghĩa vô thần cơ mà?"
Bạch Hiền đã đi tới cửa chính điện, cậu từ tốn mở miệng: "Yên tâm đi! Mình khỏi rồi, ra ngoài càng dễ chịu hơn. Mình đúng là người theo chủ nghĩa vô thần. Tuy nhiên, đối với những sự vật chưa biết rõ, mình cũng có chút kính sợ."
Bên ngoài ánh nắng ấm áp, nhưng trong đại điện tương đối lạnh lẽo, đâu đâu cũng thấy màu sắc nặng nề, u tối. Pho tượng Phật màu vàng ngự trên bảo tọa, đôi mắt từ bi hướng về phía trước. Hương vòng phảng phất tỏa ra mùi dễ chịu, thẩm thấu vào lòng người.
Bạch Hiền đứng bất động trong giây lát rồi quỳ xuống trước tượng Phật, ba quỳ chín dập đầu. Khi trán chạm xuống tấm đệm cói, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Chắc có du khách khách đang đi vào.
Sau khi vái lạy xong, cậu chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện một lúc mới đứng lên. Vừa mở mắt, cậu liền nhìn thấy một người đàn ông ở bên cạnh, chính là người vừa đi vào.
Bạch Hiền liếc qua người đàn ông. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen đơn giản, dáng người rất cao. Dù đại điện hơi tối nhưng đường nét gương mặt anh vẫn rõ ràng.
Người đàn ông đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, cách cậu vài bước. Tuy nhiên, anh không chú ý đến cậu mà nhìn chằm chằm pho tượng Phật. Bạch Hiền cảm thấy đối phương có chút kỳ lạ. Bình thường, khách vào chùa cũng sẽ để ý đến tượng Phật nhưng chỉ liếc qua, nhưng người đàn ông này nhìn không chớp mắt, như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Hiền, anh liền quay mặt về phía cậu.
Bạch Hiền gật đầu, cười với anh: "Chào anh!"
Người đàn ông yên lặng vài giây, bỏ hai tay vào túi quần, cũng mỉm cười: "Chào cậu!"
Anh có diện mạo tuấn tú, nụ cười mỉm dường như lan tận đến đuôi mắt, khiến ngũ quan trở nên sinh động hơn. Tuy nhiên, nét cười trong mắt anh lại rất nhạt, đến mức như có như không. Từ người anh toát ra sự trầm tĩnh và lãnh đạm khó tả.
Hai người im lặng một lát, Bạch Hiền lại hỏi: "Vừa rồi, tôi thấy anh cứ dõi mắt về pho tượng Phật. Anh đang nhìn gì thế?" Quả thực cậu cũng có chút tò mò.
Người đàn ông nhìn cậu rồi đưa mắt về phía bức tượng. Bạch Hiền tưởng đối phương không trả lời. Nhưng vừa quay người đi ra ngoài, cậu liền nghe thấy giọng anh vang lên: "Tôi đang xem... tướng mạo của Đức Phật có điểm gì khác con người?"
Bạch Hiền hơi ngây ra. Đi được vài bước, cậu lại quay đầu, người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ.
Bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh nắng phủ một màu vàng nhạt lên ngôi chùa, một mùi tươi mới pha trộn cỏ cây và đất sét thoang thoảng trong không gian. Bạch Hiền nhanh chóng đi sang gian bên cạnh.
Đến khi cậu dạo một lượt và leo lên ngọn tháp bảy tầng rồi quay về cửa chính điện, trong chùa đã xuất hiện không ít du khách. Từng tốp hai ba người đứng ngoài sân hoặc đi lại giữa các gian, bầu không khí tương đối náo nhiệt.
Bạch Hiền thấy hơi lạ, vì bình thường đâu có đông người đến thế. Cậu rút điện thoại xem lịch, liền hiểu ra vấn đề. Hôm nay là ngày mười chín tháng Hai âm lịch, là ngày sinh thần của Bồ Tát. Hồi nhỏ, mẹ từng đưa cậu lên chùa mấy lần vào ngày này. Cậu còn nhớ, nhà chùa phục vụ cả đồ chay và bánh trái rất ngon.
Bạch Hiền đi ngược dòng người, tới nơi yên ắng hơn. Ở bờ tường trắng phía trước có một thầy bói mặc áo cánh dài đang bày biện. Bình thường, Bạch Hiền không bao giờ tiếp xúc với kiểu người này. Nhưng hôm nay, cậu chăm chú quan sát đống tranh bát quái phức tạp mà anh ta bày trên bàn rồi tiến lại gần.
Mới sáng sớm đã có khách hàng, thầy bói cười toét miệng. Anh ta kéo một cái ghế ở bên cạnh cho Bạch Hiền: "Mời cậu ngồi! Cậu muốn hỏi điều gì? Nhân duyên, việc học hành hay tài vận?"
Bạch Hiền ngồi xuống, im lặng vài giây mới lên tiếng: "Là thế này... gần đây, tôi gặp phải một chuyện... rất kỳ quái."
Thầy bói "Ờ" một tiếng.
Ngọn gió thổi lá cây reo xào xạc. Bạch Hiền đặt hai tay lên đầu gối, thầm cân nhắc câu từ. Vừa định mở miệng, cậu bất chợt nhìn thấy người đàn ông vừa rồi xuất hiện trong đám đông.
Thì ra nhà ăn của ngôi chùa đã bắt đầu phát cơm chay. Ngoài cửa xếp thành hàng dài. Anh đút hai tay vào túi quần, đi xuyên qua dòng người ra ngoài. Xung quanh đều là các ông chú, bà thím lớn tuổi, cười nói không ngớt. Chỉ có anh là trẻ trung, cao lớn, diện mạo sáng sủa nên hết sức nổi bật.
Đi vài bước, người đàn ông đột ngột dừng lại, cúi đầu hỏi bà thím bên cạnh câu gì đó. Bà thím nói rất to, ngay cả Bạch Hiền ngồi khá xa cũng nghe thấy: "Chàng trai, cháu hỏi chúng tôi đang làm gì hả? Tất nhiên là nhận cơm chay rồi. Cơm chay ngon lắm, chỉ chùa Bảo An mới được ăn đồ ngon như thế. Nghe nói truyền thống này đã tồn tại mấy trăm năm. Cháu muốn ăn thử thì xếp hàng sau bác đi."
Bà vừa dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông. Ngoài dự liệu của Bạch Hiền, anh gật đầu rồi đi ra sau bà thím.
Trước đó ở trong chính điện, bắt gặp dáng vẻ chững chạc của anh, lại nghe câu nói về "tướng mạo của Phật", Bạch Hiền cảm thấy anh có phong thái của một "cao nhân". Giờ đây, "cao nhân" đứng xếp hàng cùng những người trung niên để nhận cơm chay. Khóe miệng Bạch Hiền bất giác cong lên. Cậu vừa định thu hồi ánh mắt, người đàn ông như linh cảm điều gì đó, đột nhiên quay đầu về bên này.
"Cậu ơi! Cậu ơi! Rốt cuộc cậu muốn hỏi điều gì?" Thầy bói lên tiếng.
Bạch Hiền đưa mắt về phía thầy bói, ngập ngừng vài giây mới trả lời: "Chuyện là thế này. Gần đây, hệ thống máy tính lớn của cơ quan chúng tôi có chút bất thường. Tôi cảm thấy... hoặc là nó bị trúng tà, hoặc là gặp phải hacker rất lợi hại..."
(Máy tính lớn (Mainframe) là loại máy tính có kích thước lớn được sử dụng chủ yếu bởi các công ty lớn như các ngân hàng, các hãng bảo hiểm... để chạy các ứng dụng lớn xử lý khối lượng lớn dữ liệu như kết quả điều tra dân số, thống kê khách hàng và doanh nghiệp, và xử lý các giao tác thương mại... Máy tính lớn có kích cỡ lớn hơn nhiều so với máy tính cá nhân, có thể nhận hàng ngàn lệnh một lúc.)
Cậu còn chưa nói hết câu, điện thoại của thầy bói bỗng đổ chuông. Anh ta tỏ ra áy náy: "Chờ tôi một lát, tôi nghe điện thoại đã." Nói xong, anh ta rút chiếc iPhone 5 ra khỏi túi áo.
Bạch Hiền ngậm miệng, nghe anh ta nói chuyện: "Ừ, anh vừa mở hàng. Anh đang có khách ở đây. Trưa anh về nhà ăn cơm. Buổi chiều khi nào xong, anh sẽ đi đón con..."
Bạch Hiền đột nhiên mất hứng. Cậu cảm thấy hành động xem bói của mình vừa ấu trĩ vừa nực cười. Không đợi đối phương kết thúc cuộc điện thoại, cậu rút mười đồng đặt lên bàn rồi đứng dậy bỏ đi.
Mặt trời ngày càng lên cao, chiếu sáng cả ngôi chùa. Không khí thoang thoảng mùi thức ăn thơm phức. Tuy trong lòng chứa đầy tâm sự nhưng Bạch Hiền cũng có chút đói bụng. Lúc này, cơm chay đã phát hết. Mấy chục chiếc bàn tròn ở nhà ăn chật ních người. Cậu nhất thời không nhìn thấy người đàn ông vừa rồi.
Phát hiện có mấy nhà sư bê mâm bánh ngọt từ nhà bếp đi ra ngoài, Bạch Hiền liền đi tới chỗ họ. Khi cậu cầm hai miếng bánh đậu xanh tách khỏi đám đông, nhà sư ở phía sau thông báo: "Bánh ngọt đã được phát hết."
Cậu vừa cắm cúi đi về phía trước vừa ăn một miếng. Miếng bánh mềm và mịn, vừa vào miệng đã tan, đầu mày của cậu lập tức giãn ra. Đi một đoạn, trước mắt bỗng xuất hiện đôi giày nam màu đen, Bạch Hiền liền ngẩng đầu.
Lại là người đàn ông đó. Anh đứng trước mặt cậu, hai tay chắp sau lưng. Đôi mắt đen tuyền không rõ dưới ánh mặt trời.
Anh đã ăn xong rồi? Bạch Hiền nuốt miếng bánh, khẽ gật đầu với đối phương rồi định đi vòng qua người anh.
Ai ngờ, anh giơ tay chặn cậu lại. Bạch Hiền kinh ngạc nhìn anh.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn hết sức bình tĩnh. Anh từ tốn buông thõng cánh tay rồi lại chắp ra sau lưng. Thân hình anh vốn cao lớn, bây giờ đứng ở khoảng cách gần, chăm chú quan sát cậu, nên tự dưng mang lại cảm giác bức người.
Tại sao người đàn ông xa lạ này lại chặn đường mình? Trong đầu Bạch Hiền vụt qua hình ảnh anh xếp hàng ăn cơm chay vừa rồi. Cậu liền hiểu ra vấn đề. Bằng không, còn nguyên nhân gì khác?
Cậu đưa miếng bánh đậu xanh còn lại ra trước mặt anh: "Anh ăn đi!"
Người đàn ông không cầm ngay. Anh hết nhìn cô rồi lại hướng ánh mắt xuống miếng bánh.
Bạch Hiền cười cười: "Bánh rất ngon. Không sao, anh cứ ăn đi!"
Anh bất động vài giây, đầu mày hơi cau lại. Không hiểu tại sao anh lại nhíu mày nhưng Bạch Hiền cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Cuối cùng,anh giơ tay nhận lấy rồi đưa lên miệng, động tác từ tốn và tao nhã.
Người đàn ông nhanh chóng ăn xong. Bạch Hiền nhoẻn miệng cười với anh, chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, giọng nói trầm thấp, ôn hòa của anh đã vang lên: "Cậu này! Tôi đã ăn bánh theo yêu cầu của cậu. Tôi nghĩ, tôi có thể nói rõ nguyên nhân đến đây rồi."
Hả? Bạch Hiền nhướng mày nhìn anh.
"Tôi biết cậu gặp phải chuyện rất đáng sợ." Anh tiếp tục lên tiếng.
Bạch Hiền sững sờ, toàn thân hóa đá trong giây lát.
Người đàn ông lại chắp hai tay ra sau lưng, nhìn cậu đăm đăm. Ánh nắng tạo thành cái bóng nhàn nhạt bên cánh mũi của anh.
"Tôi có thể giúp cậu giải quyết."
______________________________________________________________________
Chào mọi người, mình sẽ edit bộ truyện "Người láng giềng ánh trăng" của Đinh Mặc sang ver ChanBaek, mong mọi người ủng hộ. Enjoy~~~ ^^
~Min~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top