Chương 105 - 107

Chương 105

Bên trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, ngón tay của Biện Bạch Hiền khe khẽ động đậy, sau đó đôi mắt cũng từ từ mở ra mờ mịt.

Nơi này? Nơi này là. . . . . . Bệnh viện? Cô nhơ lúc đó cô đang ở trong phòng sinh bảo bảo, bị khó sinh, lúc đó Phác Xán Liệt liều mạng nói muốn bảo vệ người mẹ, người đàn ông đáng yêu đó của cô lần đầu tiên khóc, cô sau đó liều mạng tới cuối cùng cũng sinh ra được đứa bé xong liền ngất xỉu, đứa bé kia đâu? Con của cô bay giờ đang ở đâu? Có bình an hay không? Trong đầu Biện Bạch Hiền thoáng qua gấp gáp và nghi hoặc.

Cô giật giật thân thể chuẩn bị đứng lên tìm con, con của cô bây giờ còn không biết sống hay chết? Càng nghĩ lại càng gấp gáp hơn.

Giật giật thân thể, phát hiện giống như có cái gì đó đè lên tay cô, cô đảo mắt nhìn lại, thì ra là Phác Xán Liệt nằm gục ở bên giường ngủ thiếp đi, mà tay tay của cô lúc này bị anh nắm chặt, mười ngón tay đan xen lại với nhau, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Biện Bạch Hiền không có cảm động là giả, vô luận anh ước ao thế nào có một gia đình huyết mạch tương thông, nhưng khi phải đứng giữa cô và con, anh dứt khoát lựa chọn cô, không chút do dự, huống chi người đàn ông như một thiên thần này lại bởi vì cô sinh đứa trẻ có thể gặp nguy hiểm mà phát khóc rồi.

Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đẩy mười đầu ngón tay đàn đan xen vào nhau của cô và anh ra, ngồi dậy chuẩn bị rời giường đi tìm bảo bảo.

Mặc dù động tác của cô đã rất nhẹ, nhưng là vẫn không cẩn thận làm người đàn ông tỉnh giấc.

"Ừm. . . . . . Bảo bối, em rốt cuộc đã tỉnh rồi hả? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Phác Xán Liệt nâng đầu nhỏ của Biện Bạch Hiền giống như đang nâng đầu niu một bảo bối quan trọng nhất thế gian, lo lắng hỏi.

"Em không sao, bảo bảo. . . . . . Bảo bảo của chúng ta bây giờ đang ở đâu? Nó có bình an không? Em muốn đi tìm con." Biện Bạch Hiền khẩn trương nói, từ khi tỉnh lại đến bây giờ cô đều chưa có nhìn thấy bảo bảo, không phải là thật sự đã xảy ra chuyện chứ? Ngàn vạn lần không được giống như cô nghĩ, nếu không cô không có cách nào chịu được sự thực dạng này, dù sao tiểu bảo bảo đó cũng đã sống ở bụng của cô hơn chín tháng rồi, đương nhiên là đã phải có tình cảm sâu đậm, cô động thân muốn rời giường.

"Đừng động, em vừa mới sinh, cần nghỉ ngơi cho thật tốt, bảo bảo hiện tại không có chuyện gì, không cần lo lắng, con đang ở trong phòng trẻ, ngoan, trước tiên em cứ nằm xuống cái đã." Phác Xán Liệt ôm cô dụ dỗ, tỉ mỉ đắp kín mền cho cô.

"Thật không có chuyện gì chứ?" Biện Bạch Hiền không yên tâm hỏi, chẳng lẽ anh nói vậy chỉ để lừa gạt cô thôi sao?

"Dĩ nhiên không có việc gì, tiểu tử kia vô cùng khỏe mạnh, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời nghỉ ngơi, anh sẽ kêu y tá ôm con tới cho em nhìn một chút." Phác Xán Liệt gẩy gảy lỗ mũi khéo léo của cô, cưng chìu nói, hừ. . . . . . Tiểu tử kia vừa sinh ra liền chiếm toàn bộ lực chú ý của mẹ nó.

"Tiểu tử kia? Là một bé trai sao? Nhìn nó có dễ nhìn hay không?" Biện Bạch Hiền mặt cười hạnh phúc hỏi, cô bây giờ rất muốn xem bảo bảo của cô và Phác Xán Liệt, không biết là sẽ giống ai nhiều hơn một chút? Con trai, có lẽ giống anh ấy hơn! Nếu không anh ấy đã không có có cái dáng vẻ ghen tuông đó, thầm nghĩ đến chỗ này, Biện Bạch Hiền khẽ mỉm cười.

"Đẹp mắt, đương nhiên ưa nhìn, bảo bối của anh sinh ra bảo bảo đương nhiên là đẹp mắt nhất trên thế giới, anh cứ nghĩ tại sao lúc trước ở trong bụng lại nghịch ngợm như vậy, thì ra là đứa con, lại chỉnh cho bảo bối của anh cực khổ đến như vậy, nhìn xem về sao anh dọn dẹp hắn ra sao." Phác Xán Liệt làm bộ hung tợn nói.

"Anh dám? Anh mà dám dọn dẹp thằng bé, em liền không để ý tới anh." Biện Bạch Hiền chu môi nói, mặc dù biết anh ấy cũng sẽ không nỡ làm tổn thương tiểu bảo bảo, cô vẫn không nhịn được nói ra những lời này.

"Không dám, ông xã về sau cũng không dám làm gì với bảo bảo nữa, bà xã, không thể không để ý tới anh, em phải đồng ý với anh đấy." Phác Xán Liệt uất ức nói, anh biết bảo bối yêu quý của anh luôn luôn thích mềm không thích cứng, cho nên anh càng giả bộ đáng thương, cô sẽ càng dễ thỏa hiệp.

"Hừ. . . . . . Nhớ kỹ lời anh nói đó!" Biện Bạch Hiền đối với biểu hiện của anh trong lòng cười nghiêng ngửa, chỉ là trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, một bộ dáng vẻ như đang ban ơn lớn cho Phác Xán Liệt Thiên.

"Đúng, đúng, bà xã tốt nhất."Phác Xán Liệt khoe trương nói, chỉ cần bà xã vui vẻ, buổi tối anh mới không cần phải ngủ ở thư phòng.

"Miệng lưỡi trơn tru! Em muốn nhìn bảo bảo." Biện Bạch Hiền làm nũng nói, hiện tại thật không thể tin được cô đã làm mẹ, hiện tại cô còn chưa tới mười chín tuổi, còn là một đứa bé đó, cũng đã là một người mẹ, nói không ra là cái cảm giác gì, chỉ là có chút cảm động cùng không thể tưởng tượng nổi.

"Được, anh đi ôm nó tới đây, còn em, hiện tại liền ngoan ngoãn nằm ở trên giường, không thể tùy tiện xuống giường, có biết hay không? Nếu không sẽ làm tổn hại thân thể." Phác Xán Liệt không yên tâm dặn dò, nghỉ ngơi sau khi sinh là vô cùng quan trọng.

"Biết rồi,em cũng không phải là đứa bé, anh mau đi đi!" Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ trợn mắt, anh ấy có phải quá dài dòng hay không, ha ha ha. . . . . . Chỉ là cô rất ưa thích anh đối với cô dài dòng.


"Chờ anh!" Phác Xán Liệt giúp cô chỉnh lại chăn cho tốt, cưng chìu hôn lên trán cô một cái hôn thâm tình, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Bên trong phòng trẻ sơ sinh, mấy y tá đang chăm sóc các em bé, cả căn phòng ngập tràn tiếng khóc của trẻ thơ.

"Ai. . . . . . Mọi người nhìn xem, đây là bảo bảo hôm nay vừa sinh ra, thật đáng yêu đó." Một y tá trẻ thở dài nói.

"Không đơn thuần chỉ là đáng yêu, hơn nữa còn rất nghe lời, từ ra đời đến bây giờ chỉ khóc có duy nhất một lần, không giống mấy bạn nhỏ khác, thật là một cậu nhóc khiến cho người ta yêu thương" Một người y tá khác nói.

"A, các cô hôm nay có nghe nói không? Toàn bộ khoa phụ sản của bệnh viện đều xuất động đến cửa bệnh viện chờ một phụ nữ có thai! Không biết là phu nhân nhà ai, thậm chí lại bày trận thế như vậy, thật là hâm mộ chết người nha." Bên cạnh một y tá đi tới xen vào nói.

"Chuyện lớn như vậy đã sớm nghe nói, hơn nữa nghe nói là khó sinh, vị tiên sinh kia không chút do dự nói muốn bảo vệ người mẹ, hiện tại đàn ông có tiền có thế làm gì còn có người có tình có nghĩa như vậy, vị phu nhân kia thật là tốt phúc, à, cậu bé ngoan nhất này chính là cô ấy sinh ra." Một y tá nói.

"Thật sai, oa, rất tuyệt nha." Toàn bộ y tá cũng kích động nói.

Phác Xán Liệt đi tới phòng trẻ sơ sinh liền nhìn đến tình huống như thế, bên trong y tá xì xì xầm xầm nói chuyện không ngừng.

Bóng dáng cao lớn của Phác Xán Liệt vừa vào đến phòng trẻ liền lập tức bị những y tá khác phát hiện, tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, trong mắt của anh thoáng qua một tia chán ghét, trừ Biện Bạch Hiền ra, anh vô cùng không thích những người khác dùng loại ánh mắt ái mộ này nhìn anh, nhìn vậy sẽ khiến cho anh cảm thấy chán ghét.

Phác Xán Liệt không để ý đến ánh mắt của đám y tá kia, bước nhanh tới trước mặt tiểu bảo bảo dán nhãn tên của anh, đưa tay muốn ôm lấy đứa trẻ, ai ngờ bị một vị y tá ngăn lại.

"Tiên sinh, ngại quá, không có sự cho phép, trẻ ở phòng này là không thể bế đi được." Một y tá phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt nói với Phác Xán Liệt, mặc dù anh ta là một đại suất ca, nhưng là quy định cũng không thể quên, huống chi đứa trẻ anh ta muốn ôm là kim quý, cô cũng không dám để xảy ra một chút sơ suất nào, nếu không chén cơm của cô khó mà giữ được.

Phác Xán Liệt không có nói lời nào, trừ ở trước mặt Biện Bạch Hiền, anh luôn luôn không thích nói nhiều, mắt lạnh nhìn y tá đó một cái, sau đó ôm đứa bé đi ra phía ngoài.

Cô ý ta đó không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là gọi một người y tá khác đi tìm viện trưởng tới đây, mà bản thân cô liền chạy theo phía sau Phác Xán Liệt.

"Oa. . . . . . Cô thấy không? Cái người đàn ông đẹp trai vừa rồi ôm đứa bé đi đó, cô nói xem anh ta liệu có thể chính là cái người đàn ông có tình có nghĩa kia hay không?" Một y tá còn ở lại trong phòng trẻ nói.

"Không biết, đi, nhanh đi tìm viện trưởng tới đây, nếu là hắn anh ta ôm nhần đứa bé, chén cơm của chúng ta cũng phải đi theo mất thôi, cô đừng có quên, cha của tiểu bảo bảo đó chính là một người có quyền thế." Một y tá khác lôi kéo cô nói.

Phác Xán Liệt hiện tại chỉ muốn nhanh một chút đi gặp bà xã thân yêu của anh, cho nên căn bản không có thời gian để ý tới y tá đi theo phía sau.

Phác Xán Liệt cẩn thận ôm bảo bảo đi vào phòng bệnh VIP, nhìn thấy Biện Bạch Hiền khéo léo nằm ở trên giường, trong mắt thoáng qua một nụ cười.

Nhìn thấy Phác Xán Liệt ôm đứa bé đi vào một phòng bệnh VIP, trong lòng y tá thoáng qua nghi hoặc, lập tức gọi điện thoại thông báo cho đồng nghiệp của cô.

"Liệt, anh đã về rồi! Bảo bảo, để em xem một chút." Biện Bạch Hiền đè nén mừng như điên xuống, kích động nói.

"Đừng động, anh ôm tới cho em xem." Phác Xán Liệt ôm tiểu bảo bảo bước nhanh tới bên người Biện Bạch Hiền, đặt bảo bảo vào trong ngực của cô, sau đó ngồi ở bên giường nhìn cô.

"Oa. . . . . . Bảo bảo của chúng ta thật đáng yêu đó! Anh xem, nó đang cười với em này." Biện Bạch Hiền vui mừng nói.

Bảo bảo mặt tròn vo, hồng hồng, da đặc biệt bóng loáng, làm cho người ta yêu thích không buông tay, con ngươi đen láy, như ngọc thạch đen, cực kỳ xinh đẹp, nhất là trong nháy mắt nhìn thấy Biện Bạch Hiền, khóe miệng cười vui vẻ, tay không ngừng hua hua, giống như biết người trước mắt này là mẹ hắn vậy.

Những đứa bé khác mới sinh không phải là thích ngủ sao? Thế nào con trai của nhà mình có tinh thần như vậy, Biện Bạch Hiền giống như phát hiện vùng đất mới, cười vui vẻ, vậy mà một người đàn ông ngồi ở bên cạnh nhìn thấy bà xã yêu quý của nhà hắn nhìn bảo bảo cười đến toàn tâm toàn ý như vậy, trong lòng có thể ăn dấm rồi.

"Ngoan a..., hiện giờ bảo bảo còn nhỏ đã nhìn thấy rồi, có phải là em nên nghỉ ngơi rồi hay không?" Phác Xán Liệt muốn đoạt lấy tiểu bảo bảo từ trong tay cô, cấm chỉ bảo bảo chiếm toàn bộ lực chú ý của cô.

"Không cần, em nhìn còn chưa đủ? Đúng rồi, anh đặt tên cho bảo bảo rồi sao?" Biện Bạch Hiền chu môi nói, tâm tình của cô nhìn thì chính là toàn bộ đều đặt trên mình tiểu bảo bảo, không có phát hiện người đàn ông bên cạnh có gì đó không thích hợp.

"Cái này. . . . . . Dĩ nhiên có rồi, em thue nghe xem tên bảo bảo như vậy có dễ nghe hay không nhé?" Phác Xán Liệt quỷ dị nói, đây chính là cô hội tốt nhất để anh kéo lực chú ý của bà xã về trên người mình, anh đương nhiên muốn quý trọng nó rồi, mặc dù đến hiện tại, anh chưa bao giwof nghĩ đặt tên cho tiểu bảo bảo này, nhưng là vì kéo lực chú ý của bà xã về phía mình, anh có thể dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào nha.

"Thật sao, nói nghe một chút xem." Biện Bạch Hiền nhất thời vô cùng kích động nói, trước kia nhìn anh ấy có vẻ không mấy để ý tới đứa bé, còn cho là anh ấy ngoại trừ mình ra cũng sẽ không để ý những người khác, không nghĩ tới anh lại vì bảo bảo mà lựa chon một cái tên.

Chương 106

cốc cốc cốc. . . . . .

Đang lúc Phác Xán Liệt vắt hết óc nghĩ tên của đứa bé, tiếng gõ cửa chợt vang lên, Phác Xán Liệt âm thầm thở ra một hơi, thật may là có người cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, nếu không anh thật không biết phải tìm tên gì cho bảo bảo, lấy tên không tốt, bà xã yêu quý của anh khẳng định sẽ mất hứng, cho nên anh vẫn nên nghĩ cho thật tốt mới được.


Y tá đợi ở ngoài cửa đã lâu cũng không đợi được viện trưởng của bọn họ đi lên, vì vậy tự chủ trương của căn phòng bệnh nhân này, thời điểm thấy bộ dáng Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, khẽ sững sờ, thật là những người xinh đẹp! Sau đó nhớ tới mục đích của mình, lắp ba lắp bắp nói: "Tiên sinh, phu nhân, chào các vị! Cái này . . . . ."

Y tá chợt im bặt khi liếc thấy sự lạnh lẽo trong ánh mắt Phác Xán Liệt, chân không ngừng run rẩy, người đàn ông ở trước mắt lạnh quá, cô bị dọa sợ đến chân cũng nhanh mềm nhũn, tại sao cô gái xinh đẹp ngồi trên giường ôm đứa bé một chút sợ hãi cũng không có? Không, hiện tại nên nghĩ không phải cái này, mà là bọn họ không được sự dồng ý của cha mẹ đứa trẻ đã ôm đứa bé đi, điều này làm cho cô biết nói sao với cha mrj đứa nhỏ đây, viện trưởng của bọn họ có thể nhanh một chút qua đây hay không.

"Cô y tá, xin hỏi có chuyện gì không?" Biện Bạch Hiền dịu dàng hỏi, y tá trước mặt này rất trẻ tuổi, mặt lạnh của Phác Xán Liệt ngàn vạn lần đừng dọa sợ người ta nha.

"Ách. . . . . . . Cái này, là như vậy, vị tiên sinh này chưa được sự đồng ý đã ôm dứa bé này đi." Y tá nhỏ giọng nói, nếu không có người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, chỉ sợ cô sớm đã sợ mà chạy ra ngoài rồi.

"Hả? Như vậy sao, ngại quá, anh ấy không phải cố ý, chỉ là quá nóng lòng thôi." Biện Bạch Hiền vừa cười híp mắt vừa nói, vừa trêu đứa đứa nhỏ trong ngực, tiểu bảo bảo giống như rất ưa thích ngón tay của cô, chỉ cần đầu ngón tay của cô tới gần mên khóe miệng đứa nhỏ, ngón tay nhỏ bé mập mạp của bé sẽ cầm ngón tay của cô bỏ vào trong miệng.

"Ưm ưm. . . . . ." Tiểu bảo bảo có lẽ là nhìn thấy nụ cười của Biện Bạch Hiền, liền há mồm nở nụ cười theo, nước miếng theo khóe miệng chảy ra.

"Ha ha ha. . . . . . Liệt, anh xem, bảo bảo của chúng ta thật đáng yêu!" Biện Bạch Hiền nhìn thấy nụ cười của bảo bảo liền nói.

"Ha ha ha. . . . . . Dĩ nhiên, em cũng không nhìn một chút rốt cuộc là bảo bảo của ai." Biện Bạch Hiền dịu dàng nói.

Bên cạnh y tá quả thật xem đến đầu óc choáng váng, thì ra đại suất ca như núi băng này cũng sẽ dịu dàng, Wase, thật là càng nhìn càng thấy đẹp trai!

Ai nha, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ cái này, đúng rồi, đứa bé. . . . . .

"Không phải, vị tiên sinh này, phu nhân, tôi là muốn nói đứ bé này . . . . ." Y tá vội vội vàng vàng giải thích, thật ra thì cô muốn nói là vị tiên sinh này ôm loạn đứa nhỏ của người khác, không nghĩ tới đã có người cắt đứt lời của cô.

"Ngại quá, Phác tiên sinh, Phác phu nhân, quấy rầy, vô cùng xin lỗi." Viện trưởng thoáng nghe được lời nói liền lập tức chạy tới, cũng không biết ý tá ngốc nghếch này có quấy rầy đến tổng giám đốc Phác của bọn họ hay không, nếu là Tổng giám đốc Phác vừa rồi có điều gì mất hứng, cái bệnh viện này không chừng có thể lập tức bị đóng cửa, y tá này thật là hại chết ông ta rồi, trong lòng viện trưởng thầm nghĩ.

"Viện trưởng, các vị rốt cuộc đã tới, vị tiên sinh này anh ta không có. . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . ." Y tá muốn tranh công vội nói

"Thật ngại quá, quấy rầy tổng giám đốc và phu nhân, rất xin lỗi! Vị này là người mới, cô ấy cái gì cũng không biết, nếu là có làm sai điều gì, có thể xin tổng giám đốc và phu nhân tha thứ!" Viện trưởng lấy tay che cái miệng y tá lại, sợ hãi nói, nha đầu này thế nào ngay cả sắc mặt của người ta cũng không chịu nhìn cho kỹ chút, ông ta cũng đã cung kính cùng người ta nói xin lỗi như vậy rồi, cô ta thế nào còn không biết người ta thân phận tôn quý, thật là muốn chọc giận chết ong ta mới chịu sao.

"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hình như cô ấy muốn nói gì đó." Biện Bạch Hiền chỉ vào tay viện trưởng đang bịt miệng y tá nói, mà Phác Xán Liệt là mặt lạnh nhìn động tác của bọn họ, đám người này quấy rầy cơ hội anh và bà xã ở chung một chỗ, khiến cho anh rát không vui, chỉ là nể mặt bọn họ đã giúp anh giải nguy lúc vừa rồi, anh cũng không so đo với bọn họ, chỉ cần bọn họ cút nhanh một chút là được rồi.

"A, cái này, cô ấy chỉ là muốn tự mình nói một câu xinlỗi với phu nhân và tổng giám đốc thôi, chúng tôi xin phép ra ngoài, không quấy rầy tổng giám đốc và phu nhân, các vị nếu có gì muốn phân phó xin cứ nói." Viện trưởng cung kính nói.

"Cô còn không mau đi ra ngoài cho tôi!" Viện trưởng gầm nhẹ với cô y tá, sau đó kéo y tá kia đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài cửa phòng bệnh, viện trưởng buông y tá đó ra, tức giận công tâm đi tới đi lui.

"Viện trưởng, sao ông không nói với bọn họ? Bọn họ ôm đứa nhỏ của người khác đi." Y tá uất ức nói.

"Cô . . . . . Cô . . . Tôi nói cô, sao cô lại đần như vậy chứ, không nhìn thấy ngay cả viện trưởng như tôi cũng phải ăn nói khép nép với người ta hay sao, cô không nhìn thấy thân phận của người ta có bao nhiều tôn quý sao? Cô làm như vậy có phải muốn cho cái bệnh viện này của chúng ta cũng đóng cửa luôn hay không? Ai nha, thật là sắp bị cô làm cho tức chết rồi." Viện trưởng thở phì phò đi qua đi lại.

"Ai, viện trưởng, cũng không thể bởi vì thân phận người ta cao quý thì sẽ để cho anh ta ôm đứa nhỏ của người khác đi, vậy chúng ta phải giải thích sao với cha mẹ của đứa nho đây?" Y tá ngăn lại bước chân của viện trưởng nói.

"Cô . . . . . Cô chính là cố ý muốn tức chết tôi phải hay không? Thế nào tôi nói đến thế rồi mà cô còn không hiểu? Cái gì đứa bé của người khác, kia căn bản là đứa nhỏ do Phác phu nhân sinh, bọn họ ôm con của mình có cái gì không thể, mới vừa rồi cô thiếu chút nữa đã đắc tội với tổng giám đốc Phác, cô có biết hay không? Thật may là Phác phu nhân đỡ lời cho cô, nếu không cả cái bệnh viện này cũng sụp trong tay cô rồi, cô tự kiểm điểm lại bản thân cho thật tốt cho tôi, thiệt là, tiếp tục như vậy nữa, tôi sớm muộn gì cũng bị các cô hù chết." Viện trưởng thở phì phò nói, ông lãnh đạo thật thất bại nha.

"Anh ta không có nói đứa nhỏ kia là của anh ta, tôi làm sao mà biết được? Huống chi ôm đứa bé ra khỏi phòng trẻ thì cũng không cần xin phép trước sao?" Y tá nhỏ giọng mà nói.

"Viện trưởng bọn họ thật là khôi hài." Biện Bạch Hiền cười nói, thế nào cảm giác giữa nhân viên và lãnh đạo không giống quan hệ cấp trên và cấp dưới, ngược lại giống như trưởng bối cùng vãn bối.


"Đúng, đúng, vậy bây giờ em có nên ngủ chút rồi hay không." Phác Xán Liệt dụ dỗ nói, thế nào bà xã của anh ôm đứa nhỏ mãi không chịu buông, tiểu tử kia có cái gì tốt nhìn, chỉ biết khoe mẽ cùng mẹ hắn, khi ở trong ngực anh sao lại không thấy nó cười đến vui mừng như vậy, hừ. . . . . Khá nhìn hơn nữa cũng có tốt nhìn hơn anh được không?

"Em không mệt, ta còn muốn chơi cùng bảo bảo, có phải hay không? Bảo bảo." Biện Bạch Hiền nghiêng người hôn một cái lên gò má của tiểu bảo bảo, chọc cho cho bé càng vui vẻ hơn.

"Bà xã . . . . ." Thấy động tác của Biện Bạch Hiền, người đàn ông liền bộc phát ghen, miệng bà xã thân yêu của anh chỉ có anh mới có thể ăn, tiểu tử thúi kia tại sao có thể chiếm tiện nghi của cô ấy có chứ.

"Hả? Thế nào?" Biện Bạch Hiền không có để ý tới sắc mặt thay đổi của Phác Xán Liệt, tiếp tục cười trêu chọc tiểu bảo bảo, cô cho rằng anh bộc phát tính khí của đứa trẻ nhỏ, chỉ là vì muốn kéo lại lực chú ý của cô mà thôi.

"Bà xã, làm sao em có thể hôn người nam giới khác ngoài anh." Phác Xán Liệt uất ức nói.

"Hả? Nam giới khác? Không có nha." Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt ai oán của anh, nghi ngờ nói.

Phác Xán Liệt vẫn không nói gì, chỉ là tức giận nhìn bảo bảo trong ngực Biện Bạch Hiền.

"Nam giới khác trong miệng anh sẽ không phải là con trai của anh chứ?" Biện Bạch Hiền theo ánh mắt của anh nhìn sang, nhất thời kinh ngạc hỏi.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Phác Xán Liệt hừ một cái nói, mặc dù người đàn ông này vừa sinh ra không lâu, nhưng là cũng là nam giới.

"Phác Xán Liệt, đây chính là con trai của anh, con trai mới vừa ra đời, có cái chỗ nào gọi là đàn ông đây, nhiều lắm chính là một tiểu bảo bảo, huống chi là do em mang thai hơn chín tháng sinh ra được, yêu thương còn không kịp, chẳng lẽ anh ngay cả dấm của con trai anh cũng muốn ăn sao?" Biện Bạch Hiền nhỏ giọng nói, người đàn ông này có thể quá khoa trương rồi hay không, ngay cả dấm của con trai cũng muốn ăn, Nhưng nghĩ lại cũng không thể toàn trách anh ấy, ai kêu dáng dấp cô đáng yêu như vậy, mà anh lại yêu cô đến như vậy kia chứ.

"Đó không phải cung là nam sao." Phác Xán Liệt nhỏ giọng mà nói.

"Hả? Am đang lẩm bẩm cái gì vậy? Em đói bụng rồi." Biện Bạch Hiền nói, chỉ cần chuyển dời sự chú ý của anh áy một cái, anh sẽ rất nhanh quên chuyện này, cho nên cô không biết làm gì đành chuyển chủ đề sang chuyện này, mặc dù đích xác là cô cũng đã có chút đói bụng rồi.

"Được, em ngoan ngoãn ở lại đây, anh đi gọi Quản gia bưng cơm tới đây." Phác Xán Liệt vừa nghe đến cô nói đói bụng, còn có cái gì tâm tình ghen tuông nữa, hiện tại bụng bà xã anh quan trọng hơn, người mới sinh quan trọng nhất là bồi bổ thân thể, ngàn vạn lần không thể để bị đả kích, nếu không rất có thể mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Cô nói rất đúng, có lẽ là anh quá hay gen tuông, chỉ vì cô yêu thương âu yếm bảo bảo liền muốn nổi giận, tình mẹ con của cô với tiểu tử thúi kia cho dù như thế nào cũng không cách nào cắt đứt, anh nên rộng lượng một chút, thôi, liền để bà xã yêu của anh cho tiểu tử thúi kia mượn đỡ mấy ngày, để cho tiểu tử đó đắc ý chút đi.

Phác Xán Liệt đứng dậy vừa muốn đi ra, ai ngờ lúc này cửa phòng bệnh được mở ra.

"Tiểu Huyên, sao cậu lại đến đây?" Biện Bạch Hiền vừa nhìn thấy người tới, vui mừng hỏi.

"Tiểu Hiền, cậu khỏe chứ? Lúc cả nhà mình đang dùng cơm, nhận được điện thoại của Hoàng tiên sinh, vì vậy chạy tới bệnh viện, ba mẹ biếtcậu bình an sinh nở, đã về nhà nấu canh cho cậu rồi, đói bụng không, đây là cơm Lạc tiên sinh mua ở quán ăn, cậu ăn tạm trước chút đi." Lý Hiếu Huyên gật đầu một cái với Phác Xán Liệt, sau đó đem hộp cơm đặt lên trên tủ, giúp Biện Bạch Hiền bố trí thức ăn.

"Chị dâu tốt, để tôi xem cháu nhỏ của tôi một chút, cháu nhỏ, chú ôm cháu một cái nha." Lạc Tân Thân đi tới bên cạnh Biện Bạch Hiền nói.

"Ha ha ha. . . . . .Mình rất khỏe, hai ngươi ăn chưa vậy?" Biện Bạch Hiền đem đứa bé đưa qua cho Lạc Tân Thần hỏi.

"Vừa rồi đã ăn ở bên ngoài rồi, chỉ có Hoàng tiên sinh vẫn vẫn luôn ở bên cạnh cậu, anh ấy vẫn còn chưa ăn, hai người ăn đi, bọn mình mua hai phần mà." Lý Hiếu Huyên đút thức ăn cho Biện Bạch Hiền nói.

"Được, cám ơn! Hai người tới thật là đúng lúc, bụng của mình rất đói rồi." Biện Bạch Hiền cảm động nói, cô và Phác Xán Liệt mặc dù không có cha mẹ, nhưng là cha nuôi mẹ nuôi nấu canh cho cô..., cô ở cữ cũng không phải buồn chán rồi, bọn họ cho cô cảm giác rất ấm áp.

"Đứa ngốc, người một nhà nói cám ơn gì chứ, đói thì ăn nhiều một chút, mình đi xem cháu ngoại của mình đây." Lý Hiếu Huyên đút thức ăn cho Biện Bạch Hiền rồi nói.

Phác Xán Liệt ở bên cạnh tiếp láy thức ăn trong tay Lý Hiếu Huyên, ngồi ở bên giường, gắp món ăn lên liền đút cho Biện Bạch Hiền ăn, mà Lý Hiếu Huyên và Lạc Tân Thần thì ngồi trên trên ghế sa lon trêu chọc tiểu bảo bảo.

"Thật đáng yêu nha, tiểu bảo bảo." Lý Hiếu Huyên cười nói, cha mẹ bé đều là tuấn nam mỹ nữ, con trai chắc chắn sẽ không kém, trưởng thành rồi, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu mỹ nữ.

"Ha ha ha. . . . . . Cháu nhỏ, bộ dạng thật giống cha con, sau khi lớn lên nhất định sẽ còn anh tuấn hơn cha của con, có phải hay không? Ngoan ..., gọi chú một câu xem nào." Lạc Tân Thần ở một bên dụ dỗ bảo bảo trong ngực.

"Nào có thể gọi được nhanh như vậy, đàn ông các anh thế nào liền ngay cả một chuyện bình thường như vậy cũng không biết." Lý Hiếu Huyên nghe được lời Lạc Tân Thần liền nói.

"Tôi nào biết? Tôi đã làm ba bao giờ đâu." Lạc Tân Thần nói.

"Đây không phải là vấn đề có làm ba hay không, đây là vấn đề thông thường." Lý Hiếu Huyên cải chính.

Biện Bạch Hiền chú ý tới tình huống Lý Hiếu Huyên bên kia, cười không ra tiếng, trong hai người kia nhất định là có mờ ám, lâu như vậy tới nay, cô cho tới bây giờ chưa từng thấy tiểu tử Lạc Tân Thần kia đối với bất kỳ cô gái nào nói chuyện như vậy, chẳng lẽ anh ta có ý tứ với Tiểu Huyên! Nếu quả như thật là như thế, như vậy cô nhất định phải cố gắng tác hợp cho bọn họ, cô đã tìm được hạnh phúc của mình, cô thật hi vọng bạn tốt kiêm chị gái của cô cũng có thể tìm được hạnh phúc.

"Bảo bối, nhìn cái gì vậy, nghiêm túc ăn cơm." Phác Xán Liệt dụ dỗ.

"A, anh cũng ăn đi, không cần quá quan tâm tới em, " Biện Bạch Hiền hướng noi với Phác Xán Liệt, người đàn ông này vì cô ngay cả cơm cũng không ăn, thật là không biết cách tự chăm sóc mình.

"Ừ." Phác Xán Liệt mặt cười quỷ dị, sau đó đút cô ăn một miếng, chính anh lại ăn một miếng, ăn ngon thật, nhất là bên trong còn vương lại tư vị của bà xã anh.

"Ai —— Liệt, anh có cảm thấy bọn họ rất xứng đôi hay không?" Biện Bạch Hiền hoàn toàn không có chú ý tới biểu tình cổ quái của người đàn ông bên cạnh, hưng phấn nói với Phác Xán Liệt

"Hả? Em muốn tác hợp bọn họ?" Phác Xán Liệt nhìn theo hướng cô nhìn.

"Tình cảm loại này nên tùy theo duyên số, chúng ta không cần nhàn sự để ý người khác." Phác Xán Liệt ở một bên nhắc nhở.

"Bọn họ mới không phải người ngoài, một là anh em của anh, một là chị gái của em, nhưng đúng như anh nói, tình cảm loại này thật đúng là phải dựa vào duyên phận." Biện Bạch Hiền nói.

"Ha ha ha. . . . . . Em biết là tốt rồi, ăn cơm." Phác Xán Liệt cưng chìu véo mũi cô một cái nói.

Chương 107

Liên tiếp mấy ngày, Biện Bạch Hiền đều ở trong viện nghỉ ngơi, trong lúc này, Lý cha và Lý mẹ đều ngày ngày mang một nồi súp nóng hổi đến, cho Biện Bạch Hiền bồi bổ thân thể, ngày ngày đều biến đổi đa dạng, để cho cô ăn không bị ngán.

Lý Hiếu Huyên lo lắng cô phiền muộn, ngày ngày cũng sẽ tới đây với cô, dĩ nhiên cô ấy cũng sẽ thức thời để Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt thỉnh thoảng có một khoảng không gian riêng.

Cha mẹ của Lạc Tân Thần ở nước Mĩ xa xôi sau khi nghe được Biện Bạch Hiền đã sinh con, trong lòng kích động đến ngày thứ hai liền ngồi máy bay gia đình tới thành S.

Lý cha, Lý mẹ, Lạc cha, Lạc mẹ bốn người ngày ngày tranh nhau ôm tiểu bảo bảo, cười không khép miệng được, mặc dù tiểu tử này đối với họ mà nói cũng không có liên hệ máu mủ trực tiếp, nhưng là bọn họ vẫn luôn coi bé như cháu nội, cháu ngoại của họ mà đối đãi.

Bởi vì Phác Xán Liệt không hi vọng có nhân sĩ không liên quan tới quấy rầy Biện Bạch Hiền ở cữ, cho nên phong tỏa tất cả tin tức, những thương nhân ngoại giới muốn nịnh bợ Biện Bạch Hiền hết thảy đều không biết Biện Bạch Hiền đã thuận lợi sanh hạ một nam hài anh tuấn.

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, ví như Mạc Hàn vãn luôn chú ý tới Biện Bạch Hiền vừa biết được tin Biện Bạch Hiền đã sinh xong, lập tức chạy tới bệnh viện, xa xa đã nhìn thấy tình cảnh  Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt ở bên nhau ngọt ngào, khiến cho anh không đành lòng phá hư, nếu quyết định thành toàn cho bọn họ, như vậy anh nên đặt cô ở chỗ sâu nhất trong lòng, ở xa xa chúc phúc bọn họ, chỉ là một khi Phác Xán Liệt làm ra bất kỳ tổn thương gì cho Hiền, anh nhất định sẽ không chút do dự mang Hiền đi, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt Phác Xán Liệt, hi vọng Phác Xán Liệt ngàn vạn lần không được để cho anh có cơ hội làm chuyện này.

"Ông chủ, đến lúc nên rời đi rồi." Thuộc hạ sau lưng Mạc Hàn nhẹ giọng hỏi, thật không biết chủ tử nghĩ thế nào, nếu ưa thích cô gái kia như vậy, tại sao không đoạt lấy, dù sao chủ tử cũng nổi danh là bang chủ của Bang phái lớn thư hai trong giới hắc đạo, hơn nữa diện mạo của anh ấy khiến rất nhiều phụ nữ chạy theo như vịt, là một đại suất ca khó mà có được, có quyền thế có diện mạo, thật không biết chủ tử đang lo lắng cái gì, mỗi lần đều chỉ có thể ở trong bóng tối nhìn Biện tiểu thư, nếu là chủ tử không ra tay, có lẽ các huynh đệ cũng sẽ ra tay đem Biện tiểu thư đoạt về cho chủ tử rồi.

"Ừ, đi thôi! Nhớ, bất luận kẻ nào cũng không cho phép dánh chủ ý lên cô ấy." Mạc Hàn lạnh băng ném ra một câu liền một mình đi ra khỏi bệnh viện, hôm nay anh có một việc quan trọng cần đích thân anh ra tay.

"Kỳ quái, chẳng lẽ chủ tử biết đọc tâm thuật?" Thủ hạ tự lẩm bẩm, sau đó bước nhanh đuổi theo bước chân của Mạc Hàn.

Sau khi Mạc Hàn rời đi, Phác Xán Liệt ở trong phòng mắt lạnh liếc một chút chỗ Mạc Hàn vừa đứng, đối với một sát thủ đứng đầu thế giới như anh, có một chút tiếng gió cũng không thoát khỏi pháp nhãn của anh, anh có trực giác nhạy cảm mà người thường không có.

Từ lúc Mạc Hàn sắp tới, anh cũng đã cảm thấy, mới vừa rồi không hề có hành động, là bởi vì cảm thấy người kia không có ý định tổn hại, không thể làm gì khác hơn là thờ ơ lạnh nhạt, nhìn một chút xem hắn rốt cuộc muốn làm gì, chỉ là ngoài dự đoán của anh, Mạc Hàn cũng chỉ là đứng mấy phút ở bên ngoài rồi đi.

Nhưng như vậy cũng tốt, có thể người kia là nhìn thấy mình ở nơi này, cho nên mới không có hành động, xem ra sau này anh nhất định phải khiến cho hắn ít nhìn thấy bào bối mới được.

Mà Biện Bạch Hiền ở trong phòng căn bản cũng không có phát hiện bóng dáng của Mạc Hàn, chỉ là vui vẻ trêu chọc bảo bảo trong ngực, từ khi sinh bảo bảo đến bây giờ, cô chỉ mới ôm bảo bảo có một lần, sau đó bảo bảo vẫn luôn ở trong ngực mấy vị trưởng bối đó, hôm nay thật vất vả mới dụ được bọn họ đi về, cô đương nhiên phải ôm cho đủ, nếu không bảo bảo về sau sẽ không thân cận với cô.

"Bảo bối, tiểu tử thúi có cái gì tốt ôm, muốn ôm liền ôm anh đi!" Phác Xán Liệt một bộ dáng vẻ rất tò mò đợi, đưa cánh tay ra, chờ một cô gái nhỏ nhào tới.

Chỉ là làm anh thất vọng cô gái nhỏ đối với biểu hiện của anh hoàn toàn làm ngơ, tiếp tục trêu chọc tiểu bảo bảo trong ngực.

"Bà xã. . . . . ." Phác Xán Liệt ai oán kêu lên.

"Có gì sao?" Biện Bạch Hiền không chút để ý hỏi, đối với biểu hiện mấy ngày nay của anh, khiến cho cô thấy khó hiểu, ngày ngày cứ giống như một cậu bé, vô cùng thích ầm ĩ cô, mỗi khi cô đang muốn bồi dưỡng tìm cảm thật tốt với tiểu bảo bảo, anh cũng sẽ nhào tới chen vào một chân, không thể không khiến cho cô nghĩ anh muốn độc chiếm bảo bảo.

"Bà xã. Đã lâu rồi em cũng không có để ý tới anh?" Phác Xán Liệt nâng đầu Biện Bạch Hiền lên để gương mặt cô đối diện với anh, trong mắt không ngừng phóng tia điện, sức quyến rũ của anh có bao nhiêu, anh biết rất rõ, mỗi khi anh thể hiện ra loại ánh mắt này, bà xã bảo bối của anh nhất định không đỡ được sức quyến rũ của anh, Phác Xán Liệt tự tin thầm nghĩ.

"Em. . . . . . Em mỗi ngày đều nhìn thấy anh đó thôi!" Biện Bạch Hiền trong lòng không nhịn được nhảy bùm bùm lên một tiếng, nhỏ giọng mà nói, yêu nghiệt nha, cái bộ dáng này của anh ấy thật đúng là câu hồn, không thể lại nhìn, nếu không cô không thể bảo đảm sẽ không nhào tới đem anh ấy ăn khô lau sạch, cô nuốt một ngụm nước bọt, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

"Làm gì có? Trong mắt em cũng chỉ có bảo bảo, cũng không coi trọng anh một cái." Phác Xán Liệt ai oán nói, hại anh cho là sức quyến rũ của mình đã giảm xuống, nhưng mà bây giờ theo tình hình này xem ra, sức quyến rũ của anh vẫn còn, nhìn bộ dạng bà xã yêu quý của anh gian nan nuốt nước miếng đã biết, anh thầm nghĩ, cái tên tiểu tử thúi kia có thể giả bộ đáng yêu, vậy thì anh cũng có thể đam sức quyến rũ của bản thân tản mát ra một cách thật tự nhiên, như vậy bà xã của anh còn không bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thì anh không phải là Phác Xán Liệt

"Ai nha, đừng nóng giận! Bảo bảo thật đáng yêu, anh xem, hình như là phiên bản thu nhỏ của anh đó." Biện Bạch Hiền cười ôm tiểu bảo bảo đến trước mặt của anh, nghe được những lời của anh vừa rồi hình như là có mùi dấm, xem ra là ăn dấm của bảo bảo rồi, người đàn ông này, có lúc tính tình thật là trẻ con.

"Vậy. . . . . . Em hãy cứ trực tiếp nhìn anh là được rồi." Phác Xán Liệt nghiêm túc nhìn một cái, tiểu tử thúi này quả nhiên dáng dấp rất giống anh, chỉ là còn không có đẹp trai bằng anh là được rồi.

Biện Bạch Hiền đối với lời nói của anh không trả lời, chỉ cười khúc khích.

"Bảo bảo, đến lúc bú sữa rồi, phải nhanh lớn lên đó nha." Biện Bạch Hiền nhẹ giọng nói, sau đó vén y phục của mình lên chuẩn bị cho bé bú sữa.

Bảo bảo rất nghe lời cứ như vậy ngậm lấy đầu ti mẹ, nhắm mắt lại bú sữa mẹ.

Phác Xán Liệt nhìn thấy tình huống này, chỉ cảm thấy trong đầu máu nghịch chuyển, một luồng nhiệt lưu đánh thẳng vào toàn thân của anh, tiếp đến là tức giận, chỗ đó chỉ có anh mới có thể ăn, cái tiểu tử thúi này thật là to gan.

"Hiền nhi, tiểu tử thúi giao cho bảo mẫu là được, không cho phép em cho nó ăn." Phác Xán Liệt Bá đạo đang muốn lập tức ôm lấy bảo bảo đi.

"Nhưng mà em lại muôn tự mình cho con ăn, như vậy con mới gần gũi với em." Biện Bạch Hiền nói.

"Không cho phép, chỉ có anh mới có thể ăn em, không cho phép em để cho nam giới nào khác ngoài anh tới gần em, không, nữ giới cũng đều không được." Phác Xán Liệt một phát ôm lấy tiểu bảo bảo, rất nhanh sau đó liền đi ra ngoài cửa phòng bệnh, gọi ám vệ ôm tiểu bảo bảo cho bảo mẫu cho bú.

"Ha ha ha. . . . . Anh có ngửi thấy một mùi rất chua ở đâu đó không?" Biện Bạch Hiền cười nói, ngồi ở trên giường sửa sang lại xong y phục.

"Có, là rất chua rất chua, bởi vì anh ghen, để anh xem một chút." Phác Xán Liệt một phát nhấc áo cô lên.

"Này, anh đang làm cái gì vậy? Đừng làm rộn." Biện Bạch Hiền đẩy anhmột cái , đỏ mặt nói, cô cũng vừa mới sanh xong không lâu, anh sẽ không phải ngay lúc này muốn làm việc đó chứ?

Phác Xán Liệt vừa ngậm nụ hoa vừa rồi bảo bảo mới ngậm, vừa mê hoặc nói: "Nơi này bị tiểu tử thúi ăn, anh muốn tẩy đi mùi vị của nó, trên người của em chỉ có thể lưu lại mùi vị của anh."

"Ai nha, bọn em là mẹ con nha, anh còn là một đứa bé sao, người mẹ cho con mình bú sữa, đây là chuyện rất bình thường, anh đừng như vậy, người ta nhìn thấy bây giờ." Biện Bạch Hiền xấu hổ nói, không nghĩ tới người đàn ông này tham muốn giữ lấy đối với cô mạnh như thế này, chỉ là cô cũng rất ưa thích, điều này nói rõ anh vô cùng quan tâm cô.

"Không được, nhất định phải trừ độc." Phác Xán Liệt vừa hút vừa nói.

"Ừm. . . . . . Cái gì? Phác Xán Liệt, đây là con trai của em, sao có thể dùng từ trừ độc để nói như vậy chứ, ừm. . . . . . Dừng tay! Ừm. . . . . ."Biện Bạch Hiền không nhịn được rên rỉ nói. Cái bộ dáng này thật kỳ quái, đó, việc này hình như là chuyện lúc trước bọn họ khi ân ái vẫn làm.

Phác Xán Liệt không có trả lời, chỉ là thêm ra sức mút thỏa thích, một cái tay khác từ từ đặt lên bầu ngực cao vút phía bên kia, làm cô cảm thấy khoái cảm cuộn lên muốn rên rỉ ra tiếng, lại vừa vô lực ngăn cản động tác của anh.

Không khí càng ngày càng nóng, Phác Xán Liệt chơi thật thỏa thích, mùi vị trừng phạt vừa rồi dần dần thay đổi, đôi mắt anh nhiễm tư vị dục tính, giống như một con sư tử đang chờ được phân phó, động tác ở miệng vẫn không ngừng, nhu tình nhìn Biện Bạch Hiền, ánh mắt cô lúc này đã mê loạn, hai má đỏ hồng, đôi môi đỏ thắm hé mở, trong lúc vô tình toát ra tư thái mê người lại đầy mị hoặc.

Phác Xán Liệt nghiêng người hôn lên đôi môi yêu kiều đỏ mọng của cô, một tay vòng chắc thân thể đẫy đà của cô, một tay nâng cằm của cô lên, liền đối với môi anh đào phấn trắng này hôn xuống một nụ hôn thật sâu.

Môi lưỡi tùy ý dây dưa, từ giữa hai hàm răng ngọc đang khẽ mở tiến vào, cường hãn công chiếm mỗi một tấc không gian trong đó. Mút cái lưỡi cô vào, đổi lấy đáp lại vụng về của cô, nước miếng môi lưỡi dây dưa, lửa dục dần dần thiêu hủy lý trí.

Biện Bạch Hiền cảm nhận được hơi thở nóng rực đập vào mặt, đôi môi dịu dàng nóng bỏng thật chặt áp bức cô, trằn trọc cọ sát lẫn nhau.

Bỗng chốc, tay phải của anh chợt nâng cái ót cô, tay trái chặn ngang ôm lấy cô, người ép sát lại, bị anh áp chặt thân thể, đây cũng không phải là lần đầu, vẫn khiến cho cô mê muội, trong miệng là tư vị thuần nam tính, sự mềm dẻo môi lưỡi khiến tham muốn giữ lấy vô cùng mãnh liệt.

Lấy tiến làm lùi, cô không tự chủ phối hợp động tác của anh, đưa tay vòng lên cổ anh,

Anh tăng thêm lực ở trên eo cô, ngón tay cô dùng sức bấm sâu hơn vào gáy anh, trong khi môi lưỡi lui tới lồng ngực dần dần nóng lên, thời gian giống như ngừng lại, kích thích nhu tình cùng yêu thương say đắm tiết lộ ra ngoài thông qua dịch dính dấp ở hai bên khóe môi, bên tai tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề, loại này hôn quả thực là tai nạn dai dẳng, đã tiêu hao hết thể lựchai bên , có tới ba mười giây đi? Có lẽ thời gian dài hơn rồi, sao còn không có dừng lại! Bọn họ đều giống như vĩnh viễn hôn không đủ, không ngừng đòi lấy, không ngừng dùng sức.

Hồi lâu sau, Phác Xán Liệt buông môi của cô ra, khàn khàn nói: "Xem ra là anh chưa có dùng đủ sức, mới để cho em có cơ hội nghĩ chuyện khác."

"O o. . . . . . Đừng làm rộn!" Biện Bạch Hiền đẩy Phác Xán Liệt nằm ở trên người cô ra gắt giọng, nụ hôn của anh làm cho người ta nổi điên, cô không nhịn được muốn phối hợp cùng anh, nhưng là hiện tại thời gian địa điểm đều không đúng, nếu là đột nhiên có người nào đó đi vào, vậy thì mất thể diện quá rồi.

"Anh đâu có làm rộn, ăn thật ngon!" Phác Xán Liệt mặt vẫn là bộ dáng chưa thỏa mãn, dục vọng của anh xác thực đang lên cao, nhưng là Tiểu Hiền nhi vừa mới sinh xong, anh cũng không thể làm thương tổn bảo bối của anh, cho nên chỉ có thể dùng không khí buông lỏng tới cắt đứt không gian nóng bỏng này.

"Không đứng đắn." Biện Bạch Hiền gắt giọng, đối với hành động của anh, cô đã thành thói quen rồi, nếu là ngày nào đó anh đường hoàng nói lời đúng lý hợp tình, cô mới thật sự bị dọa đấy.

"À, bảo bối, thứ này trong người em giống như là lớn hơn rồi, đều là công lao của anh đó." một cái tay Phác Xán Liệt đưa vào bên trong quần áo của cô, ý xấu ngắt ngắt bầu ngực cao vút của cô, cười tà nói, xem ra sau này anh cần phải nỗ lực hơn.

Biện Bạch Hiền không phản bác được, chỉ có thể mắc cỡ đỏ mặt.

Cốc cốc cốc. . . . . .

"Đừng làm rộn, có người tới." Biện Bạch Hiền liền túm lấy bàn tay đang muốn tác quái của anh, ngượng ngùng nói.

"Ha ha ha. . . . . . Tốt, lần này trước hết bỏ qua em, chờ em ở cữ xong, anh muốn được đền bù cho thật tốt." Phác Xán Liệt ác ý dùng lực lớn bóp một cái lên bầu ngực cao vút kia, khiến cho cô không kiềm hãm được rên lên một tiếng, anh nhìn thấy bộ dáng mặt cô say mê, ý xấu cười một tiếng, sau đó giúp cô sửa sang xong xiêm áo, đắp kín mền. Anh cũng không muốn người khác nhìn thấy thân thể của cô.

"Mời vào!" Biện Bạch Hiền hướng về phía cửa phòng nói.

Lý mẹ cầm trong tay một xách canh bổ dưỡng cười híp mắt đi vào, thấy gương mặt của Biện Bạch Hiền đỏ giống như cà chua chín muồi, kêu lên một tiếng.

"Tiểu Hiền, con làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Là sốt sao?" Lý mẹ đặt canh trong tay xuống, lo lắng hỏi.

"Mẹ nuôi, con không sao!" Biện Bạch Hiền cúi đầu nói, đều là tại anh gây nên, vốn là người trong cuộc anh thế nhưng mặt lại nở nụ cười hớn hở nhìn cô, để cho hô hấp của cô không tự chủ được hụt hơi.

"Cái trán nóng như vậy, làm sao lại không sao được, mẹ đi kêu bác sĩ tới đây, nếu là nhiễm trùng sẽ không tốt, phụ nữ sau khi sinh nghỉ ngơi là cực kỳ quan trọng, ngàn vạn lần không được gặp phải bệnh gì." Lý mẹ lo lắng đứng dậy muốn đi tìm bác sĩ.

"Mẹ nuôi, con thật sự không có việc gì, chỉ là thời tiết có chút nóng bức, con muốn ra ngoài một chút." Biện Bạch Hiền kéo tay Lý mẹ giải thích.

"Nói bậy! Hiện tại ở cữ quan trọng nhất là không thể nhiễm gió lạnh, ngoan ngoãn ở trong phòng mấy ngày, có biết hay không? Con thật không có chuyện gì sao?" Lý mẹ không yên tâm hỏi.

"Dạ, thật không có việc gì ạ! Không cần lo lắng cho con." Biện Bạch Hiền trợn mắt nhìn Phác Xán Liệt một cái, trả lời, đều do anh, thế nào lại không chịu mở miệng nói một câu, thật là xấu hổ chết rồi.

Nụ cười của Phác Xán Liệt càng nở rộ, nhu tình nhìn gương mặt hồng hào của cô, cô nhất định không biết giờ phút này cô xinh đẹp đến thế nào, anh thật rất muốn ôm cô vào lòng hung hăng hôn cô.

Lý mẹ chú ý đến việc Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đưa mắt qua lại, trong mắt xuất hiện ý cười thấu hiểu, thì ra là như vậy, xem ra lão ma ma là bà đã quấy rầy hai vợ chồng bọn họ ân ái rồi.

"Tiểu Hiền, đây là canh tẩm bổ mẹ làm, con nếm thử đi, xem hương vị thế nào?" Lý mẹ dùng chén nhỏ múc một chén canh đưa tới trước mặt của Biện Bạch Hiền nói, mặt mong đợi nhìn Biện Bạch Hiền.

"Ừm, uống rất ngon..., không ngấy, mùi vị vừa vặn." Biện Bạch Hiền cười nói, mắt đỏ lêncảm động , ở bệnh viện mấy ngày nay, Lý mẹ cũng sẽ mang đủ t canh thứ canh bổ dưỡng tới đây cho cô uống..., chính là sợ cô uống mãi ngán, ngày ngày nghiên cứu ra đủ loại canh bổ khác nhau, vốn dĩ trong lâu đài cũng có rất nhiều đầu bếp nấu canh tẩm bổ, nhưng là Lý mẹ muốn tự mình điều dưỡng tốt thân thể của cô.

"Con thích là tốt rồi, bà Trương quả nhiên là không có lừa gạt mẹ." Lý mẹ mừng rỡ nói.

"Mẹ nuôi, bà Trương là ai ạ?" bạn của mẹ Lý cũng không phải nhiều, cô hầu như đều biết, dường như không có một người nào gọi là bà Trương.

"Đó, đó là một bà nội chợ mẹ gặp khi đi chợ mua thức ăn, bà ấy còn dạy mẹ hầm canh, canh này chính là học từ bà ấy, hôm nào đó mẹ lại làm món canh khác cho con uống." Lý mẹ cười nói.

"Mẹ nuôi, không cần phiền phức như vậy đâu ạ! Mẹ chạy tới chạy lui khổ cực như vậy." Biện Bạch Hiền khuyên nhủ, cô chỉ là hy vọng mấy người mẹ Lý lúc rãnh rỗi tới thăm cô một chút là tốt rồi, không có cần thiết ngày ngày đi tới đi lui, hơn nữa chuẩn bị súp nóng, trong lòng cô vô cùng băn khoăn.

"Đâu có phiền toái, mẹ nấu canh cho con gái của mẹ, trong lòng vui vẻ còn không hết, ở chợ bán thức ăn có rất nhiều bà nội trợ hâm mộ mẹ trẻ như vậy đã có cháu ngoại để ôm, được rồi, không cần nói nhiều, trước uống canh đã, nếu không nguội rồi, mùi vị sẽ không ngon nữa." Lý mẹ cười nói.

"Dạ, cám ơn mẹ nuôi!" Biện Bạch Hiền cảm động nói, cô cả đời này ngoại trừ gặp được người đàn ông si tình thủy chung là Phác Xán Liệt, còn có người bạn tốt cũng là người chị gái Lý Hiếu Huyên còn cả cha mẹ của cô ấy nữa, để cho cô cảm nhận được tình thương chưa từng có được của cha mẹ.

"Sao lại còn cảm động như vậy chứ? Nha đầu này, đều là mẹ của con, còn sao lại còn có tật xấu cảm động mà rơi nước mắt chứ." Lý mẹ trêu ghẹo nói.

Thấy nước mắt Biện Bạch Hiền, trong lòng Phác Xán Liệt đột nhiên phiền não lại đau lòng, anh có thể cho cô mọi thứ, duy chỉ có tình thương của cha mẹ là không thể, anh cho là cô đã không còn để ý những thứ kia, không nghĩ tới kể từ sau khi gặp được cha mẹ của Lý Hiếu Huyên, cô lại bắt đầu giống như con nít ở bên cạnh anh liên tục lảm nhảm nói bọn họ đối xử với cô tốt như thế nào, có lúc khiến cho anh cảm thấy vô cùng ghen tị, nhưng lại không thể làm gì, cho nên lúc ấy mới có thể theo ý của cô, để cho cô tiếp cận với toàn thể gia đình họ, hiện tại những ngày cô ở bệnh viện, quan tâm của bọn họ đối với Tiểu Hiền nhi không giống như là giả anh rất cảm kích bọn họ, nhưng là nếu như đem bảo bối của anh chọc cho khóc lại không được, dù là cảm động khóc cũng không được.

"Được rồi, con còn cảm động mà khóc nữa, đoán chừng con rể sẽ giận mẹ đấy." Lý mẹ trêu ghẹo nói, bà tuy vậy nhưng lại cảm thấy rất là rõ ràng, sắc mặt của con rể đã bắt đầu khó coi, đoán chừng là đau lòng, xem ra đúng là một người đàn ông rất si tình, bà không cần lo lắng Tiểu Hiền nhà bà sẽ bị người ta khi dễ rồi, dù sao ban đầu khi biết được chồng của Tiểu Hiền chính là một trong mười tài phiệt lớn nhất thế giới Tổng giám đốc của tập đoàn Thánh Hoàng thì trong lòng bà cũng rất lo lắng, sợ đàn ông ưu tú như vậy sẽ không cưng chiều mỗi mình Tiểu Hiền, chỉ là từ tình huống mấy ngày này xem ra, là bà quá lo lắng rồi.

"Anh dám! Nếu là tức giận mẹ nuôi, em liền không để ý tới anh." Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt một chút, cao giọng nói.

Đối với việc Biện Bạch Hiền cao giọng,Phác Xán Liệt nhíu nhíu đầu mày đẹp, nha đầu này thế nhưng vì lấy lòng người khác nói anh như vậy, xem ra anh phải dạy dỗ cô cho thật tốt cái gì mà coi chồng là trời, nhìn xem anh về sau phạt cô thế nào.
"Không dám, anh không dám, ha ha ha. . . . . . Các con từ từ tán gẫu, mẹ nên trở về nấu cơm cho ông lão ở nhà kia rồi." Lý mẹ chột dạ nói, bà nếu còn ở lại chỗ này, đoán chừng con rể của bà sẽ muốn làm thịt bà chứ chả chơi, con gái, mẹ nên rời khỏi chỗ này rồi, sao con còn dám dọa nạt cậu ta như vậy nha, đây không phải là tự tìm xử phạt sao! Xem ra bà bà nên tránh nhanh trước đã, tránh cho vạ đến thân.

"Dạ, được ạ, mẹ đi đường cẩn thận, hay là để Liệt đua mẹ về thì tốt hơn." Biện Bạch Hiền nói.

"Không cần, có tài xế của nhà mình đưa mẹ tới, con tốt nhất nên nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì thì gọi điện thoại cho mẹ." Lý mẹ nói, sau đó liền đí về phía cửa, nói nhảm, nếu để cho con rể đưa bà về, vậy còn không phải là bà sẽ tổn thọ mất mấy năm rồi sao, vừa rồi con rể nới chỉ nghe đến Tiểu Hiền nói không để ý đến cậu ta, cái sắc mặt đó thật đúng là thối nha.

"Ah. . . . . . Mẹ nuôi làm gì đi nhanh như vậy? Như là phía sau có cọp đuổi theo vậy." Biện Bạch Hiền nghi ngờ nói.

Anh đương nhiên biết Lý phu nhân tại sao đi nhanh như vậy, dù sao anh là một thương nhân, trên người trong lúc vô ý sẽ tản mát ra khí phách cường thế thủ đoạn vốn vẫn có khi nói chuyện với cấp dưới, làm cho người ta nhìn mà sợ, chỉ cần một cái ánh mắt đã có thể làm cho người khác sợ hãi.

Trong phòng chỉ còn lại Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt, anh vẫn dùng một loại ánh mắt rợn cả tóc gáy nhìn cô, để cho cô cảm giác mình hình như con dê nhỏ mặc cho người ta làm thịt.

"Em mới vừa nói gì? Hả? Bảo bối." Phác Xán Liệt từ từ đến gần Biện Bạch Hiền, mắt thâm thúy giống như một vịnh nước tĩnh lặng, giống như muốn nhấn chìm cô xuống đó vậy, cứ như vậy không chút kiêng kỵ đem hơi thở ấm áp phun lên trên mặt của cô, để cho sắc mặt cô vốn đỏ hồng mới lui đi không lâu lại nóng bừng.

"Nha, nóng quá, không cần dựa vào gần như vậy nha!" Biện Bạch Hiền đẩy một cái thân thể như thỏi sắt to lớn nung nóng bỏng kia, hô hấp của cô vô cùng khó khăn, cẩm nhận được toàn bộ hơi thở đều là của anh.

"Bảo bối, em vẫn không trả lời vấn đề của anh." Phác Xán Liệt khàn khàn nói, thấy gương mặt cô giống hệt như trái táo đỏ thì hận không được cắn một cái, nhưng là hiện tại anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu không cái cô nhóc không biết chết sống đích tiểu nữ tnày sẽ tức chết anh cũng không biết chừng.

"Vừa rồi em đâu có nói cái gì đâu." Biện Bạch Hiền rất khẳng định nói, cái kẻ yêu nghiệt này chẳng lẽ nghĩ dùng sắc dụ dỗ cô sao, hiện tại cô vẫn còn ở cữ! Thân thể cần được nghỉ ngơi thật tốt nha.

"Hừ. . . . . . Không có gì? Mới vừa là ai hiên ngang lẫm liệt nói "nếu là anh dám tức giận mẹ nuôi, em liền không để ý tới anh" hả? Em không để ý tới anh, em nghĩ để ý người nào?" Phác Xán Liệt ghen nói, thật là vô pháp vô thiên, dám uy hiếp anh.

"Em không có nói sai nha." Biện Bạch Hiền nho nhỏ nói thầm.

"Còn nói không có nói sai, dám không để ý tới anh, hả?" Phác Xán Liệt làm bộ mặt ác độc uy hiếp, há mồm cắn một cái lên gương mặt đang đỏ hồng của cô.

"A. . . . . . Thật là đau đó, muốn hủy dung hả?" Biện Bạch Hiền gắt giọng, người này thế nào càng ngày càng được voi đòi tiên, lại dám cắn mặt của cô, nếu là để lại dấu răng, về sau cô làm thế nào đi ra ngoài gặp người đây.

"Biết đau à nha? Mới vừa rồi lúc em nói về sau đều không để ý tới anh, lòng của anh còn đau hơn so cái này." Phác Xán Liệt thâm tình nói, anh có thể không cần toàn thế giới, nhưng là duy chỉ có không thể không có cô.

"Ai bảo anh ngay cả mẹ nuôi cũng dám tức giận, mẹ nuôi là trưởng bối, chúng ta nên tôn kính trưởng bối nha." Biện Bạch Hiền nói.

"Vừa rồi anh đâu có giận bà ấy, vậy em sau có còn để ý tới anh không hả? Hả?" Phác Xán Liệt ăn vạ.

"Để ý ..., để ý anh mà! Thật là nhột đó, không cần dựa vào gần như vậy." Biện Bạch Hiền cười nói, anh vào lúc này tại sao lại giống một chú nhóc rồi, cùng bộ dạng quái vật vừa rồi, quả thật là rất khó tin.

"Không cần, ưmh. . . . . . Em thật thơm!" đầu Phác Xán Liệt tựa vào cổ của cô nói, anh mới không cần đứng lên, thật vất vả không có người ngoài quấy rầy, anh đương nhiên muốn nhân cơ hội sỗ sàng một chút, bởi vì đây là quyền lợi dành riêng cho anh, anh cười tà nói, một đôi tay ở trên người của cô di động, chọc cho cô liên tiếp thở gấp.

Biện Bạch Hiền cứ như vậy ở bệnh viện mấy ngày, trong khoảng thời gian này, không thiếu được những chuyện ghen tuông kia của Phác Xán Liệt, không cho phép cái này, không cho phép cái đó, cực kỳ bá đạo, nhưng là thỉnh thoảng cũng sẽ tùy theo tính tình của Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền thật là càng ngày càng thích anh.

Thật vất vả nhịn đến khi có thể trở về nhà, người giúp việc giúp Biện Bạch Hiền dọn dẹp hành lý, Phác Xán Liệt nhu tình dìu Biện Bạch Hiền đi ở trên hành lang bệnh viện, Biện Bạch Hiền trong ngực ôm tiểu bảo bảo đã hơn một tháng, phía sau là toàn gia Lý Hiếu Huyên cùng bảo mẫu trong lâu đài, viện trưởng dẫn đầu một đám bác sĩ đi theo ở phía sau, cái trận thế cường đại này thật đúng là so sánh với thời điểm đến càng thêm dọa người.

Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền đi ra cửa bệnh viện thời điểm, nhìn thấy bên ngoài cảnh tượng sợ hết hồn, này. . . . . . Đây cũng quá khoa trương đi! Sẽ không phải là đem tất cả xe trong tiệm đều mang tới đây chứ?

Mười mấy cỗ xe đời mới nhất theo quy luật xếp thành một cái hàng ở cửa bệnh viện, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có mấy người đàn ông mặc áo đen, rất nhiều người chung quanh cứ như vậy nhìn chăm chú hàng xe con kia, trong lòng suy đoán cái người ỷ thế này sẽ không phải là Tổng Thống nước nào đó chứ?

"Ha ha ha. . . . . . Tiểu Hiền bị hù sợ." Lý Hiếu Huyên cười nói với cha mẹ cô.

"Nhìn tình hình không bị hù mới là lạ, cái người này thật cũng quá khoa trương đi." Lý mẹ nói, đối với cách làm của con rể, bà lúc ấy thấy cũng sợ hết hồn đấy.

"Con rể chính là thương Tiểu Hiền." Lý cha cười nói, nhìn bộ dạng Phác Xán Liệt giống như muốn cho người trong thiên hạ cũng biết Biện Bạch Hiền được anh cưng chiều tới thế nào, hận không được đem tất cả đồ tốt trong thiên hạ đều nâng đến trước mặt con gái nuôi vậy, điểm phong cách này có chút giống ông năm đó, nghĩ vô cùng muốn cưng chiều một người phụ nữ cả đời, Lý cha lặng lẽ liếc mắt nhìn Lý mẹ bên cạnh, trong mắt chất chứa cưng chiều.

"Thế nào? Trên mặt của tôi có cái gì bẩn sao?" Lý mẹ nhìn thấy Lý cha một mực nhìn bà, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ." Lý cha gật đầu một cái.

"Ai yêu, hỏng bét, sao lại bị bẩn cơ chứ? Ông mau giúp tôi lau nó." Lý mẹ đem gương mặt tiến tới trước mặt của Lý cha nói.

Lý cha cưng chìu lấy tay vuốt gương mặt của Lý mẹ, ời nói: "Tôi muốn nói là trên mặt của bà có hoa."

"Già mà còn không đứng đắn!" Lý mẹ cười gắt giọng, cũng đã nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn còn sủng ái mình như trước vậy, hi vọng Tiểu Hiền cùng con rể Phác cũng như vậy.

Lý Hiếu Huyên nhìn cha mẹ ở trước mắt của mình liếc mắt đưa tình, cười cười, cha mẹ tình cảm, cô là quá rõ ràng, hơn hai mươi năm ngày ngày dính vào cùng nhau cũng không ngán, Tiểu Hiền và Phác tiên sinh hiện tại cũng rất hạnh phúc, không biết cô tới lúc nào mới có thể gặp được người thật sự yêu cô đây, trong lòng Lý Hiếu Huyên thầm nghĩ, trong nháy mắt, trong óc có hình ảnh của một hoa hoa công tử chợt lóe lên, ah —— làm sao lại nghĩ tới anh ta chứ, đố chính là một hoa hoa công tử, Lý Hiếu Huyên lắc đầu.

"Đây . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Liệt, chẳng nhẽ có nhân vật nổi danh nào tới bệnh viện này sao?" Biện Bạch Hiền nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc thốt lên.

"Ha ha ha. . . . . . Không biết, đi, không cần bị gió mà cảm lạnh." Phác Xán Liệt sửa sang lại y phục của cô, ôm cô đi tới bên một chiếc xe đứng đầu hàng xe kia, một người áo đen đứng ở bên cạnh xe nhìn thấy Phác Xán Liệt , cung kính mở cửa xe cho anh.

Phác Xán Liệt trực tiếp đem Biện Bạch Hiền và cả bảo bảo trong ngực cô ôm vào trong xe, sau đó lại tự mình ngồi vào trong xe.

"Đây . . . . . Những xe này đều là sắp xếp vì em?" Vốn là giọng nghi vấn trở nên vô cùng khẳng định.

Phác Xán Liệt cười không nói, ôm cô vào trong ngực, trêu chọc tiểu bảo bảo uể oải trong ngực cô.

"Làm sao phô trương lớn như vậy, làm tắc nghẽn luôn cả cồng viện rồi." Biện Bạch Hiền ai oán nói, năng lực của anh rất cường đại, đối với một chút này cô vẫn luôn biết, chỉ là không nghĩ tới anh hôm nay sẽ lấy trận thế lớn như vậy phô trương ra ngoài, cho tới nay anh đều là thích làm việc khiêm tốn, đây cũng không giống như phong cách của anh.

"Hôm nay nghênh đón vợ và con trai anh về nhà, trận thế đương nhiên là muốn lớn chút, hơn nữa anh muốn khiến toàn bộ mọi người đều biết rõ, em cùng bảo bảo đều là của một người Phác Xán Liệt anh." Phác Xán Liệt mặt cười đến hạnh phúc nói.

Biện Bạch Hiền nhìn thấy bộ dáng của anh cũng không định dội cho anh một gáo nước lạnh, dù sao anh đều là vì tốt cho cô, thuận miệng mà hỏi: "Vậy còn mấy người nhà Tiểu Huyên đâu?"

"Yên tâm, anh đã an bài tài xế đưa bọn họ về nhà." Phác Xán Liệt nói.

Một hàng xe cứ như vậy lồng lộng hùng dũng trở lại trong lâu đài, trong nhà người giúp việc đã sớm ở ngoài cửa chờ mấy người nhà Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền xuống xe.

"Bảo bảo, này sau đây sẽ là nhà của con đó." Biện Bạch Hiền cười nhìn bảo bảo trong ngực nói.

"Không có việc gì tất cả đều đi làm việc của mình đi!" Quản gia nhìn thấy ánh mắt của ông chủ nhà mình, liền hướng về phía một đám người giúp việc nói.

Mọi người lập tức giải tán, trong đó có không ít người giúp việc muốn nhân cơ hội nhìn bảo bảo trong ngực Biện Bạch Hiền một chút, nhưng lại ngại vì quản gia ra lệnh, chỉ có thể đi làm chuyện của mình.

"Ông chủ, phu nhân, thức ăn đã chuẩn bị tốt." Quản gia đi tới trước mặt của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, cung kính nói.

"Ừ, ăn cơm đi!" Phác Xán Liệt nói với Biện Bạch Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chanbaek