Chương 99-106
Chương 99 : TỊ NẠN
Sợi dây chuyền có khắc tên của hắn, là bởi vì gần đây hắn có suy nghĩ muốn chiếm lấy trái tim của cậu,cũng là nơi mà mặt dây chuyền đang trú ngụ.
Bởi vì hắn muốn được ở trong lòng cậu. . . .. .
"Anh nói đi! Tại sao lại khắc tên mình vào sợi dây này?" Bạch Hiền nhất quyếtkhông buông tha cho đề tài này, cậu kiên quyết quấn lấy hắn tiếp tục hỏi, cho đến khi có đáp án mới thôi.
Phác Xán Liệt dĩ nhiên biết phương pháp gì có thể lập tức làm cho cậu im miệng.Nghiêng người, chiếm lấy đôi môi hồng vẫn còn đang mở của cậu, giống như ong mật hái phấn hoa, êm ái, như có như không. . . . .. Đến khi cậu đáp lại hắn, Phác Xán Liệt mới nhanh chóng tiến vào 'chủ đềchính'. . . . . .
————
Mặt trời ấm áp nhô lên cao, mang theo ánh sáng mềm mại, khẽ chiếu lên hai người còn đang ngủ.
"Cốc, cốc. . . . . ." Một tràng tiếng gõ cửa trong trẻo bỗng vang lên.
"Có người gọi?" Bạch Hiền buồn bực, chuyện xảy ra ngày hôm qua cứ coi như làmình tự làm tự chịu, vậy chuyện sáng sớm hôm nay nên giải thích thế nào đây? Do cậu đánh không lại trí tò mò mà tự động đột nhập vào hang sói ư?
Cậu chỉ mới được ngủ một chút thôi, mệt mỏi kiệt sức như vậy, ai lại không có lương tâm, quấy rầy giấc ngủ của cô?
"Xán Liệt, có người kìa." Bạch Hiền đưa chân ra, nặng nề đá một cước, ra lệnh cho hắn: "Anh đi mở cửa đi." Đều tại hắn, bằng không khắp người cậu sao lại đau nhức như vậy?
Phác Xán Liệt buồn buồn mặc kệ chấp nhận ăn luôn một cước của cậu, không nghĩ tới khi Biện Bạch Hiền ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh lại có thể đá một cú nặng như thế, Phác Xán Liệt lại không cảnh giác, trực tiếp bị đạp lăn luôn xuống giường.
Lần này hắn hoàn toàn thức tỉnh, nhưng lại không thèm để ý tới tiếng trống gõ dồn dập bên cạnh, hắn bình thản đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng tắm táp.
Lúc đi ra tiếng gõ cửa vẫn thản nhiên tiếp tục, người nào đó thật bền chí.
"Két ——" cửa mở, hiện ra gương mặt Kim Chung Nhân, hắn không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Thử nghĩ xem, thế gian này còn ai dám gõ cửa phòng Phác Xán Liệt nhưvậy chứ?
"Tiểu Xán Liệt, Xán Liệt, cuối cùng cậu cũng mở cửa rồi, hồi nãy tôi còn lo lắng sợ cậu đột nhiên bị trúng gió, nên không thể mở cửa, chút nữa thôi là tôi phá cửa xôngvào rồi." Kim Chung Nhân thản nhiên đi vào từ phía bên cạnh hắn, nhưng . . . .
Phác Xán Liệt lập tức cản lại, ngăn hắn ở cửa, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"Hắn vừa nhớ tới 'sự kiện tấm hình', tâm trạng bỗng dưng tức tối.
"Tôi tới đây là muốn mang đến cho cậu một chút đạo cụ đặc biệt, vì tính chân thật, diễn trò thì phải diễn cho hết! Cậu xem chiếc xe lăn này sẽ giúp cậu dễ dàng ra ngoài, còn có cái bồn cầu hình dẹp này, gậy chống này, đệm này khi độ nở thắt lưng, có thể phòng ngừa bị đau nhức. . . .. ." Kim Chung Nhân giống như đang dâng lên bảo vật quý hiếm, từng cái, từng cái từng cái một đưa cho Phác Xán Liệt xem.
Tám phần là hắn đã đem Phác Xán Liệt trở thành người bị liệt, vĩnh viễn nằmtrên giường bệnh rồi.
"Không cần thiết nữa." Phác Xán Liệt nói thẳng, đưa tay của mình ra, "Tôi đã nói hết sự thật rồi." Thật ra thì phải là: tôi đã bị lộ tẩy rồi.
Nhưng vì sĩ diện, thế nên... phải sử dụng một cách biểu đạt đặc biệt.
"Nhanh vậy?" Kim Chung Nhân kinh ngạc nói, sau đó nhón chân lên, muốn xuyên qua thân thể cao to của Phác Xán Liệt thăm dò tình hình bên trong một chút.
Phác Xán Liệt nhanh chóng bước ra ngoài, tiện tay đóng chặt cánh cửa phía sau,"Được rồi, giờ cậu có thể đi."
"Nhanh vậy đã muốn đuổi tôi đi à?"
"Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại đây, thưởng thức thức ăn chuyên dùng cho người có thai?"
Sau khi Phác Xán Liệt nói xong câu này, hắn ta lập tức nhớ lại tình cảnh khókhăn ngày hôm qua, mặt lập tức biến sắc, "Cái đó. . . . . . Không cần."
"Còn nữa..., cậu dám lấy trộm hình của tôi!" Phác Xán Liệt đang muốn tìm hắn tính sổ, vừa đúng lúc Kim Chung Nhân tự đưa mình tới cửa.
"Tôi cũng vì muốn chị dâu có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh cậu thôi!" Kim Chung Nhân đã sớm tìm được cái cớ cho mình, không để ý đến 'Đạo cụ' rơi đầy đất,hắn thừa dịp Phác Xán Liệt còn chưa kịp hạ độc thủ, lập tức chuồn mất.
Phác Xán Liệt tiện tay nhặt lên cái bồn cầu hình dẹp, muốn ném vào đầu hắn ta—— kết quả chỉ ném trúng không khí.
Nói về trình độ hạ độc thủ của Phác Xán Liệt, xem ra Kim Chung Nhân hắn nếu muốntránh khỏi bàn tay của tên kia, tốt nhất nên tính đến việc bỏ công việc qua một bên, ra nước ngoài tránh thêm mấy ngày.
Người làm ngây ngốc nhìn Phác Xán Liệt, từ chân cho tới tay, lại từ tay đếnchân hắn, quan sát thật nhiều lần. Hắn, ngày hôm qua rõ ràng còn bị băng bó kínmít từ đầu đến chân, sao bây giờ so với một người khỏe mạnh bình thường, lạikhông có gì khác biệt.
Cô người làm đứng im tại chỗ, xoa xoa hai mắt của mình, cho là mình nhìn lầmrồi.
"Nhìn cái gì đó! Còn không mau đi chuẩn bị bữa trưa!" Phác Xán Liệt quát cậu ta.
Hắn biết Bạch Hiền thức dậy nhất định sẽ đói, nên muốn chuẩn bị trước thức ăndành cho 'Người có thai' là cậu.
Khóe miệng của hắn không tự chủ giơ lên, vẽ ra một đường cong hạnh phúc.
————
Nếu Bạch Hiền đã biết hắn diễn kịch gãy tay gãy chân, thì Phác Xán Liệt cũng không cần thiết phái tiếp tục giả bộ nữa. Nhưngkhả năng tuyên truyền của Kim Chung Nhân thật lợi hại, hoàn toàn không sợ nắng mưa gian khổ, tin tức được lan truyền nhanh chóng trên mọi phương diện. Khôngbiết có phải hắn ta sợ Bạch Hiền không nhìn thấy tin tức này hay không. Trên mỗi một tạp chí được bày ở sạp báo, tin này đều chiếm cả trang đầu. Để đạt được hiệu quả, hắn ta thậm chí còn hào phóng báo cáo thương thế của hắn rất chi làng hiêm trọng, quả thật chính là Thập Tử Nhất Sinh.
Cứ như thế, một vụ tai nạn xe cộ giả dối đã biến thành sự thật trong mắt mọi người. Bây giờ, chỉ cần tùy tiện giữ một người đang đi trên đường hỏi, lập tức sẽ biết được tất tần tật mọi chuyện của hắn. Nói không chừng còn có thể mở một buổi tọa đàm, phát biểu quan điểm.
Ngày thứ hai, điện thoại của bộ phận quan hệ xã hội tập đoàn Phác thị suýt nữa thì bị nổ tung, hầu hết các cuộc gọi đều là của các bên đối tác đang hợp tácvới tập đoàn tỏ ý muốn an ủi cùng chia buồn.
Đến khi có tin tức báo cáo, thương thế của Phác Xán Liệt đã ổn định, và đang được trị liệu tại nhà. Mỗi ngày đều có thật nhiều người đến thăm bệnh hắn.Phác Xán Liệt không thể không mặc bó thạch cao cồng kềnh kia, cũng như phải ngồi ở xe lăn, tiếp đãi những người đó.
Mấy ngày trôi qua, phòng khách to như thế lại sắp bị hoa tươi chất đầy.
Phác Xán Liệt thật sự không thể nhịn được nữa, thế nên hắn trốn luôn trong phòng ngủ, khiến Bạch Hiền phải đối phó với từng khách viếng thăm.
Bạch Hiền phải tiếp nhiều người như vậy, nụ cười của cậu cũng nhanh chóng trở nên cứng đờ, sau đó cậu tổng kết ra ba câu ứng phó, "Tiên sinh còn đang ngủ,thương thế của anh ấy đã chuyển biến rất tốt, cám ơn anh (chị) đã quan tâm."
"Bạch Hiền." Phác Xán Liệt đột nhiên gọi cậu, sau đó gắp vào chén cậu một chút thạch anh, cùng tôm ruốc, "Chúng ta đi du lịch đi!" Phác Xán Liệt thấy cậu mấy ngày qua vì ứng phó với từng cuộc viếng thăm nên rất mệt mỏi, hắn thật đau lòng.
Bạch Hiền bị bất ngờ không phản ứng kịp, "Xuất ngoại à?"
Khá giống với tị nạn nhỉ.
"Em muốn đi đâu?"
"Athen, Biển Aegean." Bạch Hiền bật thốt lên, đến nơi đó là giấc mơ của cậu,cậu thật trông rất đắc ý giống như vừa tới được Thiên Đường vậy.
Chương 100 : ÁI BẤT DUNG SẢM TẠP
Bạch Hiền vốn nghĩ hắnchỉ nói cho có thôi, không ngờ tới, bước sang ngày thứ hai cậu đã ngồi lên phi cơ, bay tới Hy Lạp – Athen – Biển Aegean, cũng không hiểu tại sao hắn có thể có hộ chiếu xuất ngoại trong thởi gian ngắn đến vậy.
Chiếc phi cơ tư nhân này được trang hoàng giống như là một gian nhà trọ, có phòng khách, quầy bar, phòng ngủ, phòng giải trí, thậm chí còn có nhà để xe.
"Nghỉ một lát đi, mấy giờ nữa là tới." Phác Xán Liệt đắp chăn cho cậu, nhẹ nhànghôn một cái lên trán cậu.
"Vậy em ngủ đây, đến nơi anh nhất định phải gọi em dậy nha." Lần đầu tiên ngồimáy bay, Bạch Hiền có chút hồi hộp, tay nắm chặt ống tay áo của hắn.
Phác Xán Liệt vỗ vỗ tay cậu, "Yên tâm đi, cùng lắm thì anh bỏ em lại trên phi cơ thôi!"
Bạch Hiền hướng về phía hắn làm một cái mặt quỷ, lúc nãy cậu còn hăng hái ngắm nhìn những quầng mây ngoài cửa sổ, chúng thật giống như những cục bông gòn,hiện giờ thì cậu rất buồn ngủ, mắt cũng mở không lên. Không biết vì sao gần đây cậu luôn mệt mỏi rã rời, thậm chí lúc ăn cơm cũng có cảm giác uể oải.
Đợi đến khi cậu mở mắt lần nữa, khung cảnh xa lạ trước mắt lập tức khiến cậu kinh hãi, vách tường trắng như tuyết, màn cửa sổ màu lam nhạt, nội thất căn phòngkhá là đơn giản, "Xán Liệt, Xán Liệt!" Giọng của cậu có vẻ hốt hoảng.
Ở một nơi xa lạ thế này mà bắt cậu ở một mình, một loại cảm giác sợ hãi âm thầmập tới tâm cậu.
"Sao vậy?" Phác Xán Liệt ở phòng làm việc bên cạnh nghe được tiếng của cậu, ngay lập tức chạy vào phòng ngủ.
Bạch Hiền nhào vào ngực của hắn, "Đừng để em một mình ở nơi xa lạ thế này,được không?." Thì ra, nhìn bề ngoài cậu kiên cường là thế, song vẫn thiếu hụt cảm giác an toàn.
Phác Xán Liệt thật cao hứng, điều này chứng tỏ vị trí của hắn ở trong lòng cậu càng ngày càng quan trọng.
"Được! Anh đáp ứng em, thời gian ở đây, anh sẽ không để em rời xa anh dù chỉ nửa bước." Phác Xán Liệt không nhịn được, hạ xuống một nụ hôn lên đôi môi hồng kia, nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, cực kì êm ái, "Ở đây múi giờ chênh lệch, em nên nghỉ ngơi thật nhiều."
"Đây là đâu?" Bạch Hiền quan sát bốn phía, nhìn vách tường trắng toát, trần nhà hình cung, còn có pho tượng nữ thần thật khéo léo và đáng yêu, mang phong cách của một đất nước khác.
"Chúng ta đã đến Athen rồi, lúc phi cơ hạ cánh thấy em ngủ rất ngon, nên anhkhông muốn đánh thức em. Đây là phòng của chúng ta ở Athen."
Bạch Hiền giống như đưa trẻ vừa làm sai chuyện, cậu nghiêng đầu, "Ngại quá!Gần đây em càng ngày càng thích ngủ rồi."
"Phải là con chúng ta rất tham ngủ chứ!" Phác Xán Liệt vén chăn cậu lên, chui vào, "Để anh ngủ với em."
Bạch Hiền bĩu môi, chậm rãi nói: "Nhưng em vừa ngủ đủ rồi, giờ không muốn ngủ nữa."
"Vậy để anh dẫn em đến một nơi!" Hắn dắt tay cậu bước ra bên ngoài. Thực tế là không cho Bạch Hiền có cơ hội suy nghĩ.
Bầu trời Athen thật rộng và xanh bao la, giống như được nhuộm màu vậy, sắc lam của bầu trời được hòa lẫn cùng những đám mây trắng, hít sâu vào một bầu không khí trong lành, cảm giác lòng mình thật thư thái
Nước biển có màu xanh lam điểm thêm vài con sóng trắng, từng tầng nước xanh màu lam, càng về sau như càng thay đổi, màu sắc từ từ đậm hơn, một màu lam thuầntúy, màu lam sạch sẽ.
"Đi nào!" Phác Xán Liệt đưa tay ra cho cậu.
Bạch Hiền cẩn thận, từng bước đi lên du thuyền, tò mò hết nhìn đông rồi nhìn tây.
"Đi cẩn thận, gió lớn lắm." Phác Xán Liệt đỡ cậu đi tới khoang thuyền.
"Em muốn ngắm biển Aegean." Bạch Hiền ngước mắt nhìn hắn, hi vọng lấy được sựđồng ý của hắn.
Phác Xán Liệt dường như thỏa hiệp, thở dài, "Chờ anh một lát."
Ngay sau đó hắn lấy một chiếc đệm với một cái mền, "Để anh đi với em." Hắn lấy mền khoác lên trên người cậu, đem cậu quấn thặt chặt bên trong.
Hai người sánh vai ngồi trên bong thuyền, gió biển lạnh lẽo thổi xào xạc bên cạnh, nhưng hai bàn tay họ đang nắm thật chặt vào nhau, truyền nhiệt độ cho đối phương.
Nước biển xanh thẵm vỗ vào du thuyền, văng lên những giọt nước trắng. Biển Aegean mênh mông bát ngát, lại yên tĩnh dần dần khiến con người ta nổi lên ý thơ, bầu trời xanh thăm thẳm với biển rộng, không phải là biển cả nhiễm sắc lam của bầu trời, mà là bầu trời nhiễm sắc lam củabiển. . . . . .
"Anh có biết chuyện thần thoại của biển Aegean không?" Giọng của Bạch Hiền chậm lại, cậu nói: "Vào thời cổ xưa, có một vị quốc vương tên là Minos ở đảo Crete đã xây dựng nên một tòa cung điện có rất nhiều mê cung, con đường trongmê cung vô cùng quanh co, ai đã đi vào thì đừng mong tới việc được ra ngoài. Ởsâu trong mê cung, Minos nuôi một con vật có thân người đầu bò – dã thúMinotaur (Mễ Nặc Ngưu). Athen vì hòa bình nên cứ cách chín năm một lần sẽ phảiđưa 7 thanh niên và 7 thiếu nữ đến đảo Crete cho quái thú ăn thịt. Con trai của quốc vương Aegean tức Theseus quyết tâmđi cùng 14 người ấy, chàng phát lời thề phải giết chết Minotaur bằng được.Chàng và vua cha đã ước định vớinhau, nếu thắng lợi, sẽ thay chiếc buồm đen trên thuyền khi đi đổi thành màutrắng . . . . . ."
Bạch Hiền phát giác bên cạnh không có tiếng gì, quay đầu hỏi: "Anh vẫn còn nghe em nói đấy chứ?". Cậu vốn nghĩ đối với loại chuyện thần thoại xưa này chắc hắn không hứng thú đâu, sẽ mau chóng ngủ quên. Không ngờ, hắn hoàn toàn không di chuyển ánh mắt mà cứ nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt chuyên chú, giống như nhìn cả đời cũng không đủ. Làm cho Bạch Hiền thật ngượng ngùng, lập tức thu hồitầm mắt.
"Tiếp tục đi . . . . . ." Phác Xán Liệt ôm chặt cậu vào lòng.
"Vị hoàng tử Theseus khôi ngô xuất chúng gặp được con gái của quốc vương -Hughes, Cô công chúa xinh đẹp thông minh – Ariadne lập tức chú ý tới chàng. Công chúa hướng về Theseus bày tỏ tình yêu của mình. Khi nàng biết được sứ mạng của Theseus, nàng trao chochàng một thanh ma kiếm và một Spinarak (quả cầu làm bằng len), để tránh choTheseus bị Minotaur làm bị thương nặng. Theseus vừa bước vào mê cung, lập tứcđem một đầu Spinarak buộc ở lối vào mê cung, sau đó chàng thả sợi dây theo từngbước đi. Cuối cùng, chàng cũng tìmđược quái vật Minotaur. Ngay lúc bắtđược sừng Minotaur, chàng lập tức dùng thanh kiếm mà công chúa Ariadne đưa cho,ra sức giết chết Minotaur. Sau đó,chàng dẫn theo 7 thanh niên và 7 thiếu nữ kia, theo sợi dây đã thả trước đó mà rakhỏi mê cung."
"Một kết cục có hậu."
"Đây không phải là kết cục, khi Theseus trở về nước, chàng quên không đem buồm đen đổi thành buồm trắng, nên vua cha của chàng cho là chàng đã chết, ngay sauđó ông nhảy xuống biển tự sát. Để tưởngnhớ vị quốc vương đó, nên vùng biển ông nhảy vào được đặt tên là biển Aegean."
Phác Xán Liệt cảm thấy Bạch Hiền có chút buồn bã, hắn quan tâm hỏi: "Sao thế?"
"Tình cảm mà công chúa đối với Theseus là một tình yêu chân thành tha thiếtkhông bao giờ thay đổi, nhưng Theseus chẳng qua chỉ lợi dụng tình cảm giữa hai người. Tình yêu vốn tinh khiết như thế nhưng khi bị xen lẫndù chỉ một chút tạp chất, nó sẽ biến đổi ngay, không thể gọi là tình yêu nữa,mà chỉ là sự lợi dụng và trao đổi lợi ích giữa hai bên."
Chương 101 : VỨT BỎ
"Em quá cố chấp rồi."Phác Xán Liệt không hoàn toàn đồng ý quan điểm của cậu, "Tình yêu không giống như một bài toán số học, luôn phải có một kết quả chính xác. Lợi dụng? Lừa gạt?Nếu hai người thật lòng yêu nhau, họ sẽ quan tâm đến chúng ư?"
"Có lẽ vậy. . . . . ." Chân mày Bạch Hiền khẽ hạ xuống, giọng nói nhàn nhạt lộ ra vẻ thất vọng. Thì ra anh nghĩ như vậy ư, cũng đúng! Đối với một Satan mà nói, 'Yêu' chẳng qua là một món trang sức thấp kém, không cầnthiết, có cũng được mà không có cũng không sao.
"Trong đầu của em rốt cuộc đang chứa những thứ gì hả? Hay là hoàn toàn khôngchứa gì hết thế, có thể để cho anh xem không."
". . . . . ." Bạch Hiền biết có nói với hắn nhiều hơn nữa cũng chỉ là uổng phí, cậu không muốn ở một nơi như thế này mà cùng hắn tranh luận vấn đề đúng hay sai, càng không muốn phá hư phong cảnh đầy xuân sắc nơi đây.
Bọn họ đi tới Thánh Thác Lý Ni*, trên hòn đảo nhỏ này mọi kiến trúc đều rất đẹp mắt, các bức tường đều là một màu trắng lam, hoàn toàn theo phong cách giáo đường Châu Âu, với những mái vòm hình tròn. Vách tường trắng như tuyết phản xạ một cách hoà thuận vui vẻ cùng với ánh mặt trời, giống như có thể chiếu sángmọi thứ trong căn phòng này. Từng kiến trúc đẹp như thế được xây dọc theo biển Aegean, dường như đang đội lên cho biển Aegean một chiếc vòng nguyệt quế rực rỡ. (ta ghét nhất là việc tả cảnh, xong đoạn này coi như gần chết luôn)
(*):trong convert ghi vậy, còn về tên chính xác ta sẽ tra tìm sau
"Đẹp thật!" Chân đạp nhẹ lên những lớp cát êm mịn,Bạch Hiền cảm giác như cả tâm hồn mình cũng thanh tĩnh lại, cậu dùng sức hô hấp, không khí nơi đây đặc biệt tinh khiết, trong đó có hòa lẫn với mùi vị nhàn nhạt của biển cả.
Từ lúc xuống du thuyền, Phác Xán Liệt luôn nắm thật chặt tay cậu, không buông ra, "Đi thôi! Để anh dẫn em đi ngắm 'mặt trời đẹp nhất thế giới'."
Bọn họ lướt nhanh như con thoi mà đi qua Thánh Thác Lý Ni, những mô hình kiến trúc với mái vòm màu trắng lam, đi qua những con đường nhỏ, hẹp, quanh co. Nơi này giống như một tòa mê cung, nếu không có Phác Xán Liệt dắt tay, Bạch Hiền đoán chừng mình nhất định sẽ lạc đường.
Đường mặc dù hẹp và nhỏ, nhưng hai bên đường luôn có những bụi hoa nhỏ cực kì đẹp, làm nổi bật thêm những bức tường trằng. Bạch Hiền không kịp dừng lại chụp hình kỉ niệm, vì Phác Xán Liệt cứ lôi kéo cậu rời đi.
Bọn họ trèo lên một ngọn núi, ở nơi này, tầm mắt mọi người dường như được rộngmở. Bạch Hiền nhìn lướt qua xung quanh, lập tức phát hiện chung quanh có rất nhiều đôi tình nhân cũng đang đi du lịch, "Này! Anh xem, có rất nhiều đôi tình nhân cũng đến đây." Biểu tình của Bạch Hiền thật hưng phấn, giống như lần đầu tiên phát hiện được một sự việc bất bình thường.
Những đôi tình nhân này đều là người Châu Âu tóc vàng mắt xanh, khi nghe được tiếng của cậu, tầm mắt họ lập tức rối rít bắn về phía có phát ra tiếng nói, thấy được một chàng trai với mái tóc mềm, gương mặt trắng nõn, mịn màng, ngũ quan xinh đẹp, còn có một đôi mắt dường như trong suốt, tầm mắt của những thanh niên ChâuÂu kia dừng lại thật lâu trên người cậu.
"Chúng ta không phải sao?" Phác Xán Liệt thình lình trả lời một câu, tiện tay đem áo khoác màu đen trên người cởi ra, khoác lên cho cậu.
"Hả?" Bạch Hiền cảm giác người mình nóng lên, quay đầu lại, đổi mắt mọng nước của cậu lướt nhìn qua hắn.
"Cẩn thận kẻo cảm lạnh ." Phác Xán Liệt đem cậu ôm thật chặt vào lòng, hắn rõ ràng đang thể hiện chủ quyền của mình. Đôi mắt tối tăm lại lạnh như băng lập tức quét nhìn bốn phía, đem những ánh mắt 'kỳlạ' kia bức ép thu trở về.
Sắc trời dần dần tối, dõi mắt trông về phía xa, những dòng sông và bầu trời xanh đều bị nhiễm đỏ, mây màu lửa đỏ, nước cũng một màu đỏ chói. . . . . . Và dường như chúng cũng đã nhuộm lên gương mặt của Bạch Hiền thành một màu hồng.
"Nghe nói, cảnh hoàng hôn nơi này là đẹp nhất trên thế giới." Phác Xán Liệt không hề chú ý tới cảnh trời chiều, ánh mắt hoàn toàn dừng lại trên đôi gò má của Bạch Hiền. Đôi lông mi thon dài mảnh khảnh như cánh ve sầu, dưới mí mắt còn đang hạ xuống một tầng bóng mờ.
Lửa đỏ trời chiều, dường như đang thiêu đốt cậu cùng khung cảnh nơi đây, một khi tình yêu trở nên nhiệt tình và sâu đậm, cũng đồng nghĩa với việc 'được ăn cả ngã về không', và những bi thương sau đó. . . . ..
Vậy nếu cậu yêu hắn, cũng sẽ "được ăn cả ngã về không" sao. . . . . .
Mọi thứ liệu có thay đổi không?
Bạch Hiền không biết vì sao, giờ phút này trong lòng cậu lại có cảm giác mơ hồ, lo sợ, cùng bất an, khiến cậu hít thở không thông, chân mày không tự giác khẽ chau chặt lại.
Phác Xán Liệt kịp thời nhận ra, hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
"Chỉ là. . . . . ." Bạch Hiền đem bi thương giấu đi, cười nhạt,nhíu lại khóe miệng, "Nếu có thể đem cảnh hoàng hôn xinh đẹp như thế vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí thì tốt biết bao." Cậu tùy tiện tìm một lý do.
"Không cần đâu!" Phác Xán Liệt lại gần lỗ tai của cậu, "Hàng năm anh đều có thể cùng em tới nơi này nghỉ phép."
Hàng năm? Đây coi như là cam kết sao? Nhưng hắn nói ra sao mà đơn giản và dễ dàng đến thế, khiến Bạch Hiền không thể không hoài nghi.
Hàng năm sao? Để lời hứa này trở thành hiện thực phải cần đến bao nhiêu 'bền chí', đối với một người chưa từng có người yêu như cậu, làm sao có thể thực hiện lời hứa hẹn này. Bạch Hiền chỉ đem những lời này của hắn trở thành lời nói khi say, cậu chỉ cười trừ.
Cuối cùng, lửa đỏ trời chiều vẫn không thoát được quy luật hướng đông mọc ,hướng tây lặn, dần chìm vào biển rộng. . . . . .
Sắc trời dần dần bị bóng đêm che phủ, bắt đầu bước vào dạ tiệc của màn đêm.
"Ở đây gió lớn, chúng ta trở về đi thôi!" Phác Xán Liệt xoay người, đôi mắt tối tăm của hắn bỗng quét nhìn đến một bóng hình cùng với giọng nói quen thuộc, hắn sửng sốt, toàn thân cứng đờ.
"Bạch Hiền, em ở đây chờ anh, anh lập tức trở về, ngàn vạn lần không được đi đâu đấy." Không đợi Bạch Hiền đáp lại hắn một câu, Phác Xán Liệt nhanh chóng thoát khỏi lòng bàn tay cậu, xông vào đám người.
Bạch Hiền mở ra lòng bàn tay, hơi ấm của hắn khi nãy vẫn còn đây, chẳng qua là. . . . . .
Thì ra là như vậy, hắn thật dễ dàng có thể buông tay cậu ra.
Mới trước đó hắn còn hứa hẹn cam kết mỗi ngày sẽ không bỏ lại cậu một mình ở nơi xa lạ này, vậy mà còn chưa qua khỏi 24 tiếng đồng hồ, hắn đã quên mất không còn chút gì. Lời hứa của đàn ông, thật không đáng tin.
"Ha ha. . . . . ." Bạch Hiền rối rít, cánh môi cong lên, lộ ra một nụ cười chế giễu.
————
"Tử Oánh, em chờ một chút!" Phác Xán Liệt cố gắng xuyên qua dòng người.
Từ sâu trong trí nhớ của hắn đối với bóng lưng cao gầy mảnh khảnh này đã quá quen thuộc, đó là Tử Oánh, chính là Tử Oánh của hắn, nhất định không sai.
"Tránh ra, mọi người tránh ra cho tôi!" Phác Xán Liệt chạy càng ngày càng nhanh, đẩy ra từng người bên cạnh. Tại sao hắn tiến lên phía trước một bước, người kia cũng lập tức bước lên trước một bước, khiến cho hắn căn bản là không thể với tới cũng như chạm vào. Khỏang cách giữa hắn và bóng lưng ấy hệt như thật gầnmà cũng thật xa, giống như giữa hai bọn họ có một bức tường vô hình.
Loại này cảm giác vô lực này giống với ngày Lương Tử Oánh nằm trong vũng máu,hô hấp dần dần suy sụp, nhịp tim càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng, thân thể dần dần cứng ngắc, mặc kệ hắn cố gắng giữ lại cô thế nào đi nữa, kết quả vẫn không thể thay đổi. . . . . .
Cảm giác vô lực lúc ấy đang đánh úp tới trong đầu của hắn. . . . . .
————
Sắc trời càng ngày càng mờ, gió lạnh run, xen lẫn mùi vị ẩm ướt và tanh mặn của nước biển.
Bạch Hiền nắm tay thật chặt thành nắm đấm, chung quanh cậu là ánh mắt của những người đàn ông nơi nước ngoài xa lạ, cậu không nhịn được run rẩy, bóng đêm đã xóa đi lớp vỏ kiên cường thường ngày của cậu, làm cho nơi nội tâm mềm yếu của cậu không có chỗ ẩn núp.
Chap 102 : Gặp phải kẻ cướp
"Hi chàng trai!, tối nay cùng chúng tôi vui đùa chút nhé. . . . . ."Bốn gã đàn ông dáng vẻ lưu manh đến gần Bạch Hiền, khắp người họ nồng nặc mùi rượu, ngay lập tức khiến dạ dày Bạch Hiền nôn nao, một cảm giác ghê tởm nhanhchóng tập kích đến.
Bọn họ nặng nhọc, khó khăn uốn éo lưỡi dùng tiếng Anh, mặc dù Bạch Hiền khôngđược đào tạo hay học qua lớp học Anh Ngữ nào, nhưng vì chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, nên khả năng Anh ngữ của cậu khá hơn rất nhiều, thành ra mỗi lời bọn họnói cậu đều có thể hiểu.
Bạch Hiền dùng thứ Anh Ngữ lưu loát của mình mà trả lời bọn họ, "Các anh, các anh là ai? Tôi đang ở đây chờ chồng tôi, các anh tốt nhất nên đi đi. .. . . ."Mặc dù cậu đang dùng một gương mặt 'bất khuất' để nói với bọn họ, nhưng đôi mắttrong như nước hồ của cậu đang lóe ra từng lớp ánh sáng nhạt mà lạnh run, giọngnói cũng run rẩy, lập tức khiến ngoài nhìn ra được lá gan nhỏ bé của cậu đang e sợ.
Màn đêm màu đen ám ảnh đem thân thể thon gầy của Bạch Hiền bao vây lại, dườngnhư đang muốn nuốt chửng lấy cậu.
"Cậu em à, em thật sự rất xinh đẹp, chúng ta chơi đùa một chút đi . . . . . ." Một tên trong đó, đầu tóc màu vàng, đôi mắtxanh hệt như đôi mắt của Quỷ Sử, đứng trước mặt cậu, dùng một tay níu lại cổ taycủa Bạch Hiền.
"Không cần, xin các anh buông tôi ra. Nếu không, chồng tôi sẽ không bỏ qua cho các anh đâu!" Giọng của cậu cực kì hoảng loạn, gương mặt vốn trắng nõn hiện giờ dường như không còn chút sắc máu nào, giống như vừa chạm vào lập tức sẽ vỡ tan.
Bởi vì giãy giụa, áo khoác trên người Bạch Hiền tuột ra rơi trên mặt đất.Một tên trong bọn bỉ ổi đó nhặt lên, lại gần đèn đường nhìn rõ nhãn hiệu một chút,"GUCCI, tao đoán chắc cũng phải mấy ngàn Euro."
"Xem xem trên người cậu ta còn gì đáng giá không?"
Con ngươi sắc bén màu lam ngay lập tức nhìn đến sợi dây chuyền 'MISS' trên cổ Bạch Hiền, ánh sáng kim cương lập lòe phản xạ ánh đèn đường màu hoàng hôn chói mắt.
"Cái này không được!" Bạch Hiền nắm chặt lại sợi dây chuyền, "Cái này chỉ là đồ giả thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền đâu"
Dĩ nhiên mấy tên côn đồ đó làm sao tin lời cậu..., trên người khoác áo khoác GUCCI loại mới nhất, thì lý nào có thể đeo trên cổ loại hàng vỉa hè đây?
"Đưa đây!" Một đôi bàn tay bắt được sợi dây chuyền, dùng sức kéo nó ra, sợi dâybạch kim nhanh chóng bị đứt.
"A. . . . . ." Bạch Hiền cảm giác da thịt trên cổ như bị cắt trúng.
Tên lưu manh áng chừng giá của sợi dây, sau đó đếm số lượng kim cương trên đó,miệng lập tức cong lên một nụ cười tham lam, "Cái này không rẻ đâu."
"Hôm nay thu hoạch không ít, vừa có người đẹp, lại vừa có tiền." Một người khác tiếp lời, "Tao muốn hưởng thụ hương vị cậu ta trước, hương vị Châu Á tao còn chưa nếm qua" Nói xong, người đàn ông tóc tai bù xù dần dần bước đến bên Bạch Hiền.
"Không! Đừng. . . . . ." Bạch Hiền lui về phía sau, đụng phải một thân cây, giờ phút này hai chân cậu như nhũn ra, lập tức xụi lơ ngồi xuống.
Bọn lưu manh giống như sói đói vồ mồi, lập tức dùng thân thể lấn áp đè lên gười Bạch Hiền.
"Đừng tới đây. . . . . . Cút đi. . . . . ." Giọng Bạch Hiền khóc thét phá hư màn đêm yên tĩnh.
Nước mắt trong suốt lan tràn ra bốn phía, tán loạn ——
"Bọn mày cút ngay cho tao ——" một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồ màu đen, như một kỵ sĩ xuất hiện, tay chân hắn nhanh nhẹn, xoay người đá bay bọn chúng, rất nhanh đem vài tên lưu manh kia quật ngã trên mặt đất.
"Đưa đây!" Hắn chợt giẫm lên ngực một tên lưu manh, bàn tay đưa ra trước mặt hắn ta.
"Khụ, khụ. . . . . . Cái gì?" tên lưu manh liều chết ăn vạ.
Chân của hắn không chút lưu tình tăng thêm mấy phần lực. "Cái gì... cái gì ư? Là sơi dây chuyền của vị thiếu gia này!". Đôi giày da màu đen toát ra thứ ánh sáng đêm tối
"Được, tôi đưa cho anh hết." Tên lưu manh bên cạnh hắn ta không muốn bị thươnggiống đồng bọn, lập tức đem áo khoác GUCCI cùng với dây chuyền ném trên mặt đất, quay người bỏ chạy.
Hắn nhặt đồ vật trên mặt đất lên, đi tới bên người Bạch Hiền, đem áo khoác phủ lên người cậu đang run rẩy không ngừng, Thiếu gia, không cần phải sợ, không có việc gì rồi. Đây là dây chuyền của cậu."
Ở nơi đất khách này, bên tai đột nhiền truyền đến tiếng nói của người Trung Quốc, Bạch Hiền thoáng chốc cảm thấy rất thân thiết, ngẩng đầu lên, nước mắt xen lẫn sương mờ khiến cậu nhìn thấy thứ gì cũng đều mơ hồ.
Nhưng đôi mắt kia, hoàn toàn khác xa với đôi mắt lạnh băng lúc nãy, giống như,giống như, hắn và cậu đã từng quen biết.
"Cám ơn anh. . . . . ." Mùi rượu mạnh từ những tên lưu manh lúc nãy bỗng quanh quẩn ở chóp mũi của cậu, Bạch Hiền cảm giác được một cơn tức tối,khó chịu không ngừng dâng trào, vội vã nói một câu, sau đó lập tức xoay người đứng ở bên đường kịch liệt nôn mửa.
Hắn vẫn lẳng lặng đứng ở phía sau cậu, đưa cho cô một bọc khăn giấy, còn có một bình nước, "Cậu không sao chứ!"
"Không, không sao. . . . . . Ụa. .. . . ." Bạch Hiền ngày hôm nay cũng chưa ăn gì, cho nên thứ cậu ói ra hiệngiờ đều là dịch dạ dày sềnh sệch, "Chuyện bình thường, . . . . ."
Chờ Bạch Hiền nôn sạch, ngừng lại để nghỉ ngơi, hắn vẫn chưa đi.
Nơi đất khách mà gặp gỡ một người đồng hương, hơn nữa hắn còn giúp đỡ cho cậu,điều này làm cho Bạch Hiền cảm thấy rất thân thiết, cũng giảm đi một phần tính cảnh giác phòng bị người lạ, "Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên anh?"
"Không cần đâu, nói không chừng sau này chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại." Hắn đứng dậy, quay đầu nhìn thấy phía cuối dòng người, có một bóng người dần dầnđến gần, "Có lẽ có người tới tìm cậu rồi. . . . . ."
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi ngay sau đó.
"Này! Tôi còn chưa báo đáp ơn cứu mạng của anh!" Bạch Hiền cảm thấy người này thật kỳ lạ, nhưng trên người hắn lại lộ ra một cảm giác quen thuộc đối với cậu.
"Bạch Hiền, Bạch Hiền!". Giọng nói lo lắng của PhácXán Liệt truyền đến.
Bạch Hiền vẫn ngồi yên tại chỗ, không có lên tiếng.
Xán Liệt tìm kiếm chung quanh, cuối cùng thấy Bạch Hiền đang ngồi trênđất dưới một tàng cây, đột nhiên cảm thấy nóng giận, đi tới phía cô, rống to:"Em ngồi ở chỗ này làm gì? Sao tôi gọi mà em không trả lời, chẳng lẽ lỗ tai điếc rồi, hay là em câm!"
Bạch Hiền vẫn không nhúc nhích, cậu giống như một con búp bê sứ mất hết linh hồn, con ngươi trong trẻo của cậu mặc cho nước mắt không cầm được rơi xuống. . . . . .
"Sao vậy? Mau trả lời tôi đi chứ!" Phác Xán Liệt vốn cho là mình thấy được Tử Oánh, cuối cùng khi hắn chạm được vào bóng người quen thuộc kia, kết quả đó là một gương mặt hoàn toàn khác. Cảm giác mất mát cộng thêm hắn không tìm được Bạch Hiền, hai chuyện không vui này khiến cho tính khí hắn càng thêm ác liệt.
Bạch Hiền ngẩng đầu lên, nhìn thắng vào hắn, "Không có chuyện gì để nói cả,tất cả đều không quan trọng."
Lúc này, Phác Xán Liệt mới phát hiện toàn thân cậu xốc xếch, cả người chật vật,chiếc áo khoác màu đen dính một đống bụi đất, mái tóc rối bay tán loạn, ngay cả cổ cũng hiện lên một mảnh đỏ.
"Em làm sao vậy?" Giọng nói Phác Xán Liệt êm dịu lại, hắn ngồi xổm người xuống.
Chương 103 : ÂM MƯU KHÁC
"Không có gì." Giọng cậu lãnh đạm lại có chút lạnh lẽo, Bạch Hiền đánh rơi bàn tay đang duỗi ra của hắn, tự mình tựa lên cành cây khô, khó khăn đứng lên.
"Dây chuyền của em......bị cướp rồi ư?" Phác Xán Liệt ngưng mắt nhìn chiếc cổ ứ hồng, trống trơn của cậu.
Bạch Hiền thờ ơ nhìn hắn, "Dây chuyền ở đây." Cậu giơ lên bàn tay mảnh mai, xương ngón tay rõ ràng, cậu mở tay ra, "MISS" bị nắm chặt trong tay, dây kim loại trong bàn tay cậu còn lưu lại dấu vết màu đỏ tươi như máu, dường như chỉ cần chạm sâu hơn vào bàn tay cậu, máu tươi lập tức sẽ có thể tuôn ra.
"Bạch Hiền......" Phác Xán Liệt đau lòng đem cậu ôm vào trong lòng, "Thật xin lỗi...... Anh không nên rời khỏi em......"
"Không sao." Cậu giống như một người máy không có hồn phách, cứng đờ mà trả lời.
Cậu không thể không đối mặt với sự thật kia, trong lòng của hắn vẫn không có vị trí dành cho cậu, ngay trước đó hắn còn cam kết với cậu, vừa quay lưng hắn đã lập tức có thể quên ngay lời hứa. Một chút ấn tượng cũng không còn tồn tại.
Tim của hắn giống như những đám mây trên trời, dù cậu có cố gắng đưa tay chạm vào, cứ nghĩ là mình sẽ chạm đến, nhưng kết quả chỉ trong tích tắc lập tức — tiêu tán.
Đúng vậy, không sao nữa rồi, đối với một người xa lạ như cậu, thì cậu cũng không nên yêu cầu quá đáng gì với hắn, cũng không có gì đáng để có thể tha thứ.
Phác Xán Liệt rất không hài lòng với phản ứng "quá mức hiền lành" này của Bạch Hiền, cảm giác giống như hắn có thể chạm được vào người cậu, nhưng khoảng cách đến lòng của cậu càng ngày càng xa, "Em vẫn còn trách cứ anh sao?"
Người của cậu lạnh quá, giống như khối băng, toàn thân không nhịn được run lẩy bẩy. Lớp vỏ ngoài cứng ngắc cũng không cách nào ngăn được sợ hãi nơi nội tâm của cậu.
"Không có." Cậu không có tư cách trách cứ hay oán giận hắn. Bạch Hiềnbiết rõ sự thực đau lòng này, cậu chỉ là một Con Búp Bê nhỏ nhoi không đáng kể mà thôi, chỉ biết làm theo tâm tình của hắn, vẫy tay là tới, bảo đi là đi. Chỉ cần nghe lời là tốt rồi.
"Rốt cuộc là sao?" Phác Xán Liệt hướng về phía cậu lớn tiếng gầm thét, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Bạch Hiềnsững sờ ánh mắt không có tiêu cự, đem chuyện mới vừa rồi nói hết một lần. Cậu cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng nhớ đến tình cảnh lúc bọn người lưu manh kia muốn nhào tới phía cậu, cảm giác sợ hãi lần nữa ập tới, con ngươi bỗng nhiên nhắm chặt, không thấy dù chỉ một chút ánh sáng.
"Anh bảo đảm chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa." Phác Xán Liệt nghe xong chuyện vừa rồi, cả người hắn bốc lên một tầng khí tức giận cùng với lạnh băng, hắn nắm chặt tay thành hình quả đấm tới mức gân xanh nổi lên, hắn thật muốn bóp chết tất cả bọn chúng, chặt đứt tay chân của bọn chúng. Hắn không thể tin được, lỡ như người đàn ông Trung Quốc kia không xuất hiện, Bạch Hiền sẽ xảy ra chuyện gì.
"Vậy sao?". Giọng nghi vấn, không phải cảm động, mà là không chút tín nhiệm.
Hai chân Bạch Hiền mềm nhũn, cảm giác mê mang lập tức tập kích đến, thoáng chốc trước mắt cậu tối đen như mực, bay vào một khoảng không đen tối vô tận, ý thức hoàn toàn mơ hồ...
"Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt lập tức đón lấy thân thể mềm mại vô lực của cậu.
—-
Trong một con hẻm nhỏ tối đen tại Thánh Thác Lý Ni, một con mèo dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng nhàn nhã tản bộ.
Từ hẻm nhỏ đột nhiên truyền đến giọng nói —
"Này! Tuồng vui này diễn cũng được đấy chứ!" Chính là những tên lưu manh vừa rồi, hắn xoa xoa vết thương trên khóe miệng, mắt liếc nhìn người đàn ông áo đen, vươn tay ra, "Tiền của bọn này đâu?"
"Diễn tốt lắm, đây là tiền của bọn bay." Hắn từ trong túi lấy ra mấy tờ giấy mệnh giá lớn, tiện tay ném vào mặt bọn chúng.
Tên lưu manh cầm đầu cúi người xuống đất lượm lên, "Sao ít vậy? Mày có biết sợi dây chuyền lúc nãy rất đáng tiền không, nếu không phải là vì yêu cầu của mày, nói không chừng tao đã có một số tiền lớn rồi."
"Sợi dây chuyền đó toàn thế giới chỉ có một cái, nếu bọn mày thật sự đem đi bán, ngay lập tức sẽ bị cảnh sát bắt được, chừng đó chỉ có ngồi chồm hổm trong tù thôi." Hắn không hề nói quá sự việc lên, mà là hắn hiểu rõ với năng lực của Phác Xán Liệt muốn làm chuyện này, dễ như trở bàn tay.
"Không nói nữa! Coi như xong việc!" Tên lưu manh bị hắn dọa sợ hãi, bốn người lập tức lấy tiền rồi rời đi.
Người đàn ông áo đen không quên cho bọn hắn một lời khuyên: "Tao khuyên bọn mày tốt nhất nên rời Athen một thời gian đi, tao đoán chừng chồng của vị công tử kia sau khi biết chuyện xảy ra sẽ lập tức phái tổ chức Ám tới tìm bọn bây đó. Một khi rơi vào trong tay hắn, tao không chắc bọn mày sẽ bị gãy tay gãy chân, hay là khó giữ được cái mạng nhỏ này."
"Được, được, được!" Bốn tên lưu manh chuyên bắt nạt kẻ yếu kia, vừa nghe đến tổ chức Ám hai chân lập tức như nhũn ra.
Tổ chức Ám Dạ Tuyệt này có thế lực rất lớn ở nước ngoài, hiện giờ đã ngang hàng với gia tộc Mafia Emerson ở Ý rồi. Chỉ cần nhắc tới hai tổ chức hắc đạo kia, họ lập tức có tật giật mình.
Bốn tên lưu manh hốt hoảng chạy mất, khẩn trương đến mức đánh rơi cả dép, xem dáng vẻ sợ chết của bọn hắn, không chừng sẽ lập tức trốn ra nước ngoài ngay.
—-
Trong một gian nhà trọ trang hoàng hoa lệ, ánh đèn trên trần nhà chiếu sáng cả phòng khách, giống như một bầu trời đầy sao.
"Két –" Tiếng cánh cửa được mở ra.
Bên trong truyền đến giọng nói nũng nịu, "Dịch Tuấn, anh về rồi à? Em đang tắm, xong ngay đây."
Người đàn ông áo đen cởi bộ đồ Tây trên người xuống, treo lên móc áo. Vài nút cài làm bằng da của chiếc áo sơ mi được cởi ra, lộ ra lồng ngực to lớn. Hắn đi về phía quầy bar, lấy một chai rượu bran-đi, uống thả cửa.
"Dịch Tuấn, sao hôm nay anh về muộn vậy?" Cô gái xinh đẹp, trên người quấn quanh một cái khăn tắm ngắn ngủn, miễn cưỡng có thể che lại bộ phận quan trọng. Cô vừa dùng khăn lông lau mái tóc ướt đẫm, vừa lắc lắc vòng eo mảnh khảnh đi tới bên Nhâm Dịch Tuấn. Cảm giác như hai quả đào tròn sẽ phải lập tức thoát khỏi trói buộc của khăn lông, trong khi đã thoát ra ngoài một nửa. Mà cái khăn tắm rộng rinh kia cũng sắp rớt xuống tới nơi rồi.
Nhâm Dịch Tuấn đưa tay nhẹ nhàng lôi kéo cô, lập tức đem thân thể mềm mại kia kéo vào trong ngực của mình, bởi vì động tác rất mạnh bạo, khiến khăn tắm rơi nhanh xuống đất. Lẽ dĩ nhiên cô khỏa thân ngay, điều này khiến cho con ngươi của Nhâm Dịch Tuấn nhanh chóng dính vào một tầng dục tình, "Tử Ngưng, việc hôm nay thế nào?"
Cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng vì chính mình không có một mảnh vải che thân, chủ động đưa ra cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ của hắn, "Đúng như anh dự đoán, anh ta vừa nhìn thấy bóng lưng của em là lập tức đuổi theo, miệng vẫn còn gọi tên chị. Sau đó đến một ngã tư em lập tức quẹo cua, lúc đó anh ta chộp được một bóng lưng gần giống em......" Khóe miệng đỏ thẫm của cô cong lên, vẽ ra một nụ cười nhạo cùng với châm chọc.
Nhâm Dịch Tuấn không nói lời nào, chân mày hắn khóa chặt, đồng tử lóe lên ánh mắt u tối, sau đó uống rượu.
Hiển nhiên, Lương Tử Ngưng ghét loại cảm giác bị hắn xem nhẹ này, cô giơ cao ngực của mình, dùng bộ ngực mềm mại chống đỡ lên lồng ngực của hắn, nũng nịu nói: "Dịch Tuấn, em cũng muốn uống!"
Chương 104: THẲNG THẮN
Ngón tay mảnh khảnh của cô cầm ly thủy tinh sáng choang lên, đôi môi anh đào tiến lại gần, sau đó cô đem thứ rượu óng ánh ấy đổ vào miệng.
Cô ngẩng đầu, hôn lên môi của hắn, vị rượu trong nháy mắt lan tràn ra khắp môi và răng. Cô dịu dàng đem thứ chất lỏng đậm đặc mùi rượu đẩy vào trong miệng hắn, vài giọt rượu vô tình rơi trên cánh môi hắn, cô đưa đầu lưỡi đem từng chút một mà liếm đi.
"Tử Ngưng, em lại nghịch ngợm nữa rồi" Âm thanh nặng nề của người đàn ông mặc dù đang trách cứ cô, nhưng lại nồng nặc lộ ra men say.
Đôi mắt cô quyến rũ hắn, khóe miệng cong lên, "Em thích thế!" Cô đưa đôi chân thon dài của mình, kéo dài qua, ngồi ở trên người của hắn, vươn tay cởi nút áo sơ mi của hắn–
"Em thật quá ham chơi!" Giọng nghe như trách cứ, nhưng thật ra là cực kì yêu thương. Nhâm Dịch Tuấn bỏ ly thủy tinh trong tay ra, bế ngang cô lên, lập tức đem Lương Tử Ngưng đi về phía phòng ngủ.
Hai chân cô vẫn vững vàng móc ở bên eo của hắn, theo từng bước đi, cảnh xuân trước ngực cô cứ thế lay động, cô liếm lồng ngực cường tráng của hắn, đốt lên từng chút một ngọn lửa trong cơ thể hắn.
"Phịch –" hai người cùng ngã lên chiếc giường lớn hình tròn.
Lương Tử Ngưng chợt xoay người, dạng chân ở trên người của hắn, như không thể chờ đợi, cởi ra dây lưng của hắn......
"Bé con bướng bỉnh, em quá chủ động rồi!" Nhâm Dịch Tuấn khó nhịn mà nắm tay của cô lại, "Phác Xán Liệt không thích phụ nữ quá mức dâm tặc như thế đâu."
Đôi mắt của Lương Tử Ngưng dần dần trở nên ảm đạm, cô bĩu môi, hỏi: "Dịch Tuấn, lúc này anh đừng dạy bảo, lên lớp em, có được không?" Con ngươi sáng ngời của cô lóe ra ánh mắt uất ức.
"Ai!" Nhâm Dịch Tuấn than nhẹ một tiếng, ngay sau đó xoay người đè cô dưới thân thể mình, một cái hôn nhẹ nhàng rơi vào trên mí mắt cô, "Anh bảo em đi câu dẫn Phác Xán Liệt, em bất mãn sao?"
Lương Tử Ngưng lắc đầu một cái, "Chị có thể vì anh mà hy sinh, em cũng có thể!" Ánh mắt của cô sáng lên, lộ ra quyết tâm.
"Nha đầu ngốc, anh yêu em......" Không cần quá nhiều sự cọ sát của tứ chi, Nhâm Dịch Tuấn rất quen thuộc, dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm trên người cô, môi nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, liếm láp lỗ tai cô......
"A......" Lương Tử Ngưng khó nhịn, thân thể trở nên nóng rang, phóng túng bật ra một tiếng lại một tiếng thở gấp, người cô trở nên đỏ ửng không nhịn được cong người về phía hắn, cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn.
Nụ hôn của hắn dần dần trượt xuống, giống như những hạt mưa, từ từ thăm dò đến đỉnh núi cao vút, rồi ngậm vào trong miệng, xoay tròn, mút vào, gặm nuốt...... Như một món đồ chơi thường bị hắn đùa bỡn. Hắn dường như cũng chưa thỏa mãn, một tay khác cầm quả đào tròn của cô, cùng với thứ màu đỏ thẫm trên đỉnh, dần xoa nắn.
"A...... Dịch Tuấn, em không nhịn được, em muốn anh......" Lương Tử Ngưng ngửa đầu thở nhẹ một tiếng, thở ra hơi thở nóng rừng rực, giống như hơi nước nóng bỏng. Cô kìm lòng không được mềm nhũn mở ra hai chân, như một con rắn nước quấn quanh chiếc eo hẹp tinh tráng của hắn.
Trong phòng nhiệt độ cấp tốc lên cao, dường như không khí cũng bị thiêu đốt hết, để cho cô có loại cảm giác sắp hít thở không thông.
"Tử Ngưng, em muốn anh vào sao!" Giữa đôi mắt đen của hắn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn vùi sâu vào thân thể cô.
"A......" Lương Tử Ngưng dường như đã được thỏa mãn, cô kiều mị kêu lên, "Dịch Tuấn, em yêu anh......"
Khi từng chuỗi tiếng yêu kiều truyền vào trong tai hắn, ngọn lửa trong cơ thể hắn như được quạt thêm gió, toàn thân nóng rang không chịu nổi, thông qua luật động của Cự Long mà phát tiết ra ngoài......
Gian phòng cứ một tầng lại một tầng sóng nhiệt tràn ngập, một tiếng rồi một tiếng nhạc đồi trụy vang lên, khiến ánh trăng ngoài cửa sổ cũng ngượng ngùng trốn sau lưng đám mây.
—- –
"Cậu ấy sao vẫn chưa tỉnh lại!" Phác Xán Liệt cáu kỉnh nói.
Vị bác sĩ mũi to tóc vàng run rẩy hồi đáp: "Vợ của ngài, bởi vì phản ứng mang thai quá kịch liệt, nên dinh dưỡng không đầy đủ cộng với việc thiếu máu, lại thêm kinh sợ, nên mới hôn mê bất tỉnh. Chờ một lát, cậu ấy sẽ tỉnh lại."
"Được rồi! Ông có thể cút đi, nếu đến trước sáng sớm ngày mai cậu ấy còn không tỉnh lại, tôi lập tức đem bệnh viện này phá hủy." Tính khí Phác Xán Liệt ngày càng bốc lửa.
"Động một chút là muốn hủy bệnh viện, anh mở cậung ty chuyên tháo dỡ cậung trình sao?" Thật ra thì Bạch Hiền sau khi được truyền đường glu-cậu lúc tới bệnh viện, cậu đã tỉnh. Chẳng qua là cậu không biết làm thế nào đối mặt với Phác Xán Liệt, nên mới một mực giả bộ ngủ.
"Em tỉnh rồi ư!" Giọng của hắn bỗng dưng trở nên rét run.
"Chẳng lẽ em không có quyền nhắm mắt sao?" Bạch Hiền miễn cưỡng nói, quay đầu nhìn ra cửa sổ, "Tối rồi, bầu trời đêm bao la ở nước ngoài cũng tối đen như vậy ư." Giọng cậu rất ư là xa xôi nhưng lại lộ ra mấy phần thở dài.
Phác Xán Liệt ngồi ở bên giường, nắm lấy tay cậu, "Hôm nay là anh không tốt, em có thể quên chuyện hôm nay không?"
Cậu gõ nhẹ lên đầu mình, "Ý anh là từ khi chúng ta đặt chân lên đảo này?"
Nhiệt độ trên tay cậu lạnh như băng, lập tức truyền đến trái tim của hắn, Phác Xán Liệt xoa tay của cậu, "Hôm nay anh tưởng là đã nhìn thấy Tử Oánh, kết quả......" Giọng nói của hắn dần dần thấp xuống, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Hắn là đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào với cậu sao? Bạch Hiền thoáng chốc có một loại cảm giác được hắn yêu thương mà sợ hãi.
Không ngờ tới Tử Oánh trong lòng của hắn lại quan trọng như vậy, cảm giác nhàn nhạt chua xót lan tràn trong lòng cậu. Thật ra thì, cậu không nên nhỏ mọn như thế, cô ấy đã qua đời rồi, cậu làm sao có thể so đo với một người đã chết chứ?
"Cám ơn anh đã nói cho em biết tất cả." Bạch Hiền chủ động đến gần ngực của hắn, ngửi mùi hương đặc thù trên người hắn, lòng của cậu vừa rồi còn phập phồng lo sợ, giờ đây đã dần dần thả lỏng xuống.
Phác Xán Liệt ôm lấy thân thể mềm mại kia, đôi mắt đen nhánh như bóng đêm của hắn thoáng qua một tia sáng, giống như sao băng trên bầu trời — đã đến lúc buông tay rồi, dù sao Tử Oánh cũng đã qua đời sáu năm, hắn nên buông tha cho tâm trí mình cùng với những bi thương suốt mấy năm qua.
—-
Hơi thở dục vọng càng ngày càng nóng, dường như chỉ cần một ngọn lửa nhỏ, lập tức có thể gây ra một vụ nổ lớn.
Hai người nặng nề, mệt nhọc mà thở dốc, một luồng sóng nhiệt không ngừng cuốn vào bọn họ.
Lương Tử Ngưng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của cô như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, mãnh lực lưu động của Nhâm Dịch Tuấn, kèm theo tiếng hắn gầm nhẹ, khi hắn bắn ra tất cả thứ nóng bỏng của mình, trong nháy mắt, những luồng khí kích động và nóng bỏng khi nãy cũng lập tức biến mất theo.
Dừng lại tất cả động tác, Nhâm Dịch Tuấn nằm sấp trên người cô, thật lâu không nỡ rời đi.
Lương Tử Ngưng hôn lên môi hắn, ôm lấy hắn, thở dài một tiếng, "Sau khi em đi làm phẫu thuật vá lại màng trinh, thì chúng ta không thể......" Giọng nói mềm mại xen lẫn mất mát.
Chương 105: TÌNH YÊU HÈN MỌN
"Cho nên anh sẽ bỏ qua cho em!" Nhâm Dịch Tuấn rất nhanh khôi phục lại thể lực, xoay người liếm ngực trước đẫy đà của cô, hô hấp nóng rực như như ngọn lửa đốt cháy da thịt cô.
Nóng rực chôn sâu trong thân thể trở nên cứng rắn, giống như gậy sắt được nung nóng trong hỏa lò, nóng bỏng nóng bỏng, cấp bách cần nước dập tắt.
"Dịch Tuấn, chúng ta không cần tập đoàn Nhâm thị gì cả, cái gì cũng không cần, cứ như vậy trải qua cuộc sống đơn giản được không?". Tiếng nói của Lương Tử Ngưng buồn buồn, dường như cô đang cầu xin.
Con ngươi đen của Nhâm Dịch Tuấn căng thẳng, cùng với một tiếng yêu kiều của Lương Tử Ngưng, phân thân của hắn vội rút ra. Sau đó ngồi trên đầu giường, vén lên màn giường như tấm lụa mỏng. Cầm lấy thuốc lá trên tủ đầu giường, châm.
Ánh lửa hồng cô tịch hòa với ngọn đèn màu cam mờ ảo, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với hơi thở mập mờ hợp lại.
Thân thể chợt nhẹ, đột nhiên có cảm giác trống rỗng khiến Lương Tử Ngưng sửng sốt, sau đó, cô cũng ngồi dậy, dựa vào đầu vai hắn, vội vàng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi...... Dịch Tuấn, em không nên nói điều này...... Là em hồ đồ, anh tha thứ cho em được không......" Lương Tử Ngưng nhỏ giọng mềm mại cầu xin sự tha thứ của hắn.
Tình yêu là hai đầu cân bằng, nhưng đây cũng chỉ là ước vọng. Trong tình yêu, Lương Tử Ngưng luôn đóng vai một nhân vật nhỏ bé, đáng thương. Cô biết rất rõ đối với Nhâm Dịch Tuấn mà nói, cô chỉ là vật thay thế của chị gái, hơn nữa còn là công cụ để hắn lợi dụng, nhưng những sự thật tàn nhẫn này thì có là gì? Cô yêu hắn, chỉ cần một lý do này, đã có thể khiến cho Lương Tử Ngưng cam tâm tình nguyện vì hắn mà bán đi thân thể của chính mình, đi câu dẫn người khác. Như con thiêu thân oanh liệt lao đầu vào lửa, biết rất rõ mình sẽ bị nghiền thành tro, hóa thành vụn phấn, cũng không chùn bước.
Tất cả những điều này đều là vì tình yêu mà nảy sinh, đủ sâu để chôn vùi oán trách.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, lúc đó hắn vẫn còn là một thiếu niên chưa dứt sữa, vừa tốt nghiệp đại học, mới bước chân vào xã hội. Trên người nhìn không ra một chút ngượng ngùng, lại lộ ra sự thành thục lão luyện, cũng có một khí chất ngạo nghễ trời sinh của con nhà giàu. Hắn tìm thấy hai chị em cô ở cô nhi viện, chị đã mười tám tuổi, mà cô mới mười tuổi. Hắn là người giám hộ của hai người bọn họ, khi đó cô còn nhỏ không hiểu được cái gì là yêu, nhưng trái tim cũng đã giao cho hắn rồi.
Cô vẫn cho là địa vị của cô cùng với chị gái ở trong lòng Nhâm Dịch Tuấn là bình đẳng như nhau, kết quả...? Có một ngày giật mình tỉnh dậy, hơi khát nước, cô xuống lầu rót nước uống..., khi đi qua phòng bệnh của chị gái, nghe được tiếng động rất lớn bên trong.
Chẳng lẽ chị không ngủ sao? Cô lặng lẽ đến gần —
Giật mình mở ra khe cửa, ánh sáng bên trong phản chiếu trên sàn nhà thành một đường hẹp dài, cô vươn bàn tay cứng ngắc đẩy ra —
Trên sàn nhà đều là quần áo hỗn độn, hai thân thể không mặc quần áo quấn nhau cùng một chỗ, "Ba, ba –" Truyền đến từng tiếng thân thể chạm vào nhau.
"A... Tuấn, nhanh một chút, em còn muốn..." Từng tiếng rên rỉ của chị gái cô, từng tiếng từng tiếng càng lớn hơn.
Lập tức, bọn họ đổi tư thế tiếp tục triền miên.
Lương Tử Ngưng đứng ngây ngốc ở cửa, lòng bàn chân giống như đang bị buộc chì, nặng đến độ không thể di chuyển một bước. Đêm đó, cô cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở cửa, mặc cho nước mắt tràn ra, từng giọt từng giọt vô thanh vô tức rơi xuống —
Lúc đó cô cảm giác thật oan ức, tại sao hắn lựa chọn chị gái mà không phải là cô? Là vì tuổi tác sao? Hắn có thể đợi cô lớn lên mà, tất cả của cô đều có thể cho hắn, chị có thể cho, cô cũng có thể.
Không biết qua bao lâu, Lương Tử Ngưng cảm giác hai chân đông cứng của mình đã tê rần. Nghe được tiếng gầm nhẹ của Nhâm Dịch Tuấn, mọi thứ gần như đều yên ổn. Hắn ôm chặt thân thể chị gái, "Tử Oánh, anh yêu em..."
"Tử Oánh, anh yêu em." Năm chữ này giống như dao đâm vào tim cô, trong khoảnh khắc máu tươi đầm đìa.
Cô nghĩ tất cả đều đã muộn rồi.
Nhưng thật không ngờ, năm năm sau, Nhâm Dịch Tuấn vì muốn có Tập đoàn Nhâm thị nên để cho chị gái đi câu dẫn Phác Xán Liệt. Cô cho là cơ hội của mình đã tới, thừa dịp chị gái không có ở đây, mặc nội y gợi cảm lén bò lên giường của hắn, kết quả ngay cả mắt của hắn cũng không thèm nâng lên một lần, còn bị đau thương một trận.
Chị gái đã khiến Phác Xán Liệt say mê đến tinh thần mê muội, nhưng chị ấy vẫn lén cùng Nhâm Dịch Tuấn kín đáo gặp nhau, hơn nữa còn mang thai đứa nhỏ của hắn.
Lương Tử Ngưng biết một khi đứa bé này được sinh ra, cô sẽ vĩnh viễn không có cơ hội. Cho nên một buổi tối nhân ngày sinh nhật kia, Lương Tử Ngưng biết chị gái sẽ rời khỏi Phác Xán Liệt cùng với Nhâm Dịch Tuấn hẹn hò, cô đã động tay chân trên xe chị gái — rất thành công, đứa nhỏ không còn, chị gái cũng qua đời, cả hai chướng ngại đều không còn tồn tại. Y – www.
Nói như vậy, Nhâm Dịch Tuấn hoàn toàn thuộc về một mình cô.
Chị gái chết đi cũng không gây cho Nhâm Dịch Tuấn ảnh hưởng gì, hắn cứ theo lẽ thường lưu luyến chỗ các cô gái bán hoa. Có lúc cô thật hoài nghi, trong lòng của hắn rốt cuộc có chị gái hay không, hắn không phải là quá máu lạnh vô tình chứ?
Nhưng, không có cách nào, cô chính là thích hắn máu lạnh vô tình như thế.
Lương Tử Ngưng tuyệt đối không hối hận đã tự tay giết chết chị gái cùng với cháu gái của mình, sau cái chết của chị, Nhâm Dịch Tuấn thật sự đưa mắt nhìn về phía cô, đến khi cô mười sáu tuổi, cô đã được như nguyện đem lần đầu tiên của mình cho hắn.
Nhưng, thế nhưng hắn lại muốn Lương Tử Ngưng chấp nhận giải phẫu chỉnh hình, biến dáng vẻ của cô thành chị gái. Cô chấp nhận, mỗi nhát dao lướt qua trên mặt cô, cô cảm giác mình ở trong lòng hắn càng có thêm một phần sức nặng.
Cho tới nay, cô đều hèn mọn như vậy mà yêu hắn, có thể nói không hề có chút tự tôn nào.
"Tử Ngưng, chẳng lẽ em không muốn báo thù cho chị em sao? Là Phác Xán Liệt tự tay đẩy chị em vào chỗ chết!" Nhâm Dịch Tuấn vẫn lấy lý do này, thôi miên hận ý của Lương Tử Ngưng với Phác Xán Liệt.
Lương Tử Ngưng, đoạt lấy điếu thuốc ở ngón giữa của hắn, hít một hơi, nhẹ nhàng phun ra vài vòng khói, "Chỉ cần là anh muốn, em sẽ vì anh thực hiện. Chỉ cần anh muốn em làm, em sẽ làm tất cả." Cô lại hít một hơi, hướng đến mặt của hắn nhẹ nhàng phun ra.
"Tập đoàn Nhâm thị vốn là của anh! Bọn anh đều là người nhà họ Nhâm, là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ của nó năm xưa lợi dụng thế lực gia tộc cướp đi ba anh, lão già kia không ngờ lại cảm thấy mắc nợ nó, lập di chúc, đem toàn bộ cổ phần tập đoàn Nhâm thị để lại cho nó. Dựa vào cái gì chứ? Thật không công bằng!" Oán hận trong đôi mắt bùng lên, hừng hực lửa cháy.
Chương 106: LÊN XE TRƯỚC MUA VÉ BỔ SUNG SAU
"Dịch Tuấn, chỉ cần anh muốn, em đều sẽ đoạt về cho anh." Lương Tử Ngưng vươn hai cánh tay ôm chặt lấy thân thể cứng ngắc của hắn.
"Tử Ngưng... Hiện giờ chỉ còn em và anh kề vai chiến đấu rồi." Đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia xảo quyệt, hỏi: "Em sẽ không phản bội anh chứ?"
Lương Tử Ngưng không đáp lại hắn, giữ lấy bàn tay to của hắn đặt ở ngực của cô, "Ở nơi này đều là anh."
"Tử Ngưng!" Hai tay Nhâm Dịch Tuấn giữ chặt, vuốt ve thân thể mềm mại của cô, dường như hắn đối với đáp án này rất hài lòng.
Nhâm Dịch Tuấn như biết thuật thôi miên, đem trái tim cô giữ chặt trong bàn tay mình, không cho cô có một chút sai lầm.
"Ưm..." Lương Tử Ngưng lập tức đáp lời nhiệt tình của hắn.
—-
Không biết là do mang thai, hay là vì tâm tình không tốt, mà trong khoảng thời gian Bạch Hiền ở Hy Lạp cả người đều có vẻ lười biếng, mọi lúc mọi chỗ đều có thể ngủ một giấc.
Phác Xán Liệt lo lắng cho sức khỏe của cậu, đã cho chậm lại hành trình du lịch, cơ bản là đi tham quan một ngày, lập tức nghỉ ngơi hai ngày. Còn lo lắng Bạch Hiền có phản ứng thai nghén nghiêm trọng còn bị say tàu, cho nên cũng không ngồi thuyền đi thăm các đảo nhỏ nữa, ngay cả đảo Mick Nors nổi danh cũng không đi, dù sao sau này vẫn còn cơ hội mà.
Cho nên, bọn họ ở lại Vệ thành tham quan nhà hát ngoài trời Adikarl, cửa chùa, thần miếu Athena, thần điện Pantheno, thần điện Rick, viện bảo tàng Vệ thành, nhà hát Dionysos, thần điện Olympic Zeus...
Người bình thường mất hai ba ngày là có thể tham quan xong bản địa, bọn họ thế nhưng lại mất tận nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, Bạch Hiền cảm giác như được người nâng niu trong lòng bàn tay. Cậu đối với Phác Xán Liệt rất lãnh đạm, đoán chừng oán khí trong lòng kia vẫn còn chưa nguôi, nên còn giận hờn với hắn một chút. Nhưng, tính khí Phác Xán Liệt dường như dần dần trở nên mềm hoá đi, mặc kệ Bạch Hiền lạnh nhạt đến thế nào, hắn cũng không cáu kỉnh với cậu. Truyện Sắc Hiệp –
Ngồi trên máy bay tư nhân, lên đường trở về.
Bạch Hiền có cảm giác thiêm thiếp, sau khi tỉnh lại cảm giác buồn ngủ biến mất, nhìn thấy đôi mắt Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vào Laptop không rời, có khi vì chăm chú nhìn, có lúc khóe miệng không tự chủ giơ lên, có lúc còn dán lại gần màn hình máy tính để nhìn rõ một chút. Bạch Hiền vẫn cho là hắn lãnh đạm vô tình, không tim không phổi, luôn bày ra bộ mặt như bài tú lơ khơ, lần đầu tiên thấy được vẻ mặt hắn phong phú như thế, Bạch Hiền không khỏi tò mò rốt cuộc hắn đang xem cái gì.
Cậu rón rén bước tới, nhẹ nhàng vỗ một cái vào vai của hắn, "Nè! Anh đang len lén xem cái gì đó?"
Phác Xán Liệt lập tức đưa tay đóng Laptop lại, nói lấy lệ: "Không, không có gì."
"Nếu không có gì, sao anh phải có tật giật mình?" Bạch Hiền đưa tay muốn đoạt lấy Laptop trong tay hắn.
"Anh đâu có tật giật mình." Phác Xán Liệt tránh trái, tránh phải, phòng bị không có một chút lơi lỏng.
Bạch Hiền không chịu bỏ qua, tiếp tục tranh đoạt với hắn, "Nếu không có tật giật mình, vậy anh đưa Laptop cho em. Nhất định là bên trong có cái gì mờ ám." Cậu đem mấy sợi tóc vướng trên mặt vén qua sau tai, nghi ngờ hỏi: "Anh không phải đang xem web tình dục đấy chứ?" Nhìn thẳng vào mắt hắn thể hiện ra thái độ chắc chắn.
"Bộp!" Một tiếng, lời này rất có lực chấn động, Phác Xán Liệt nhẹ buông tay, Laptop đã nằm trên sàn nhà.
"Xem phản ứng của anh, cũng biết bị em nói trúng rồi." Bạch Hiền có chút dương dương đắc ý, tay lanh lẹ nhặt Laptop lên, mở ra —
"A? Laptop này chất lượng thật, rơi như vậy mà cũng không có vấn đề gì......". Tiếng Bạch Hiền càng ngày càng thấp......
Sao trên màn hình máy tính đều là ảnh của cậu? Cảnh này là lúc cậu ở thần điện Olympic Zeus ngửa đầu nhìn cột đá.
Cậu không ngừng bấm nút xem hình tiếp theo, trong đó đều là hình của cậu, có lúc cậu đang tham quan, có lúc cậu đang ngủ ......
Bạch Hiền nhíu mày, hỏi: "Anh muốn đổi nghề làm chó săn sao?"
"Con hôm nay có ngoan không." Phác Xán Liệt vừa ôm eo cậu vừa kéo, tay đặt lên bụng ấm áp của cậu, lấy cớ chuyển đề tài.
Bạch Hiền ngồi trên đùi của hắn, hai cánh tay ôm cổ hắn, "Rất ngoan, hôm nay em không có buồn nôn." Bàn tay mảnh mai chạm vào lồng ngực của hắn, "Anh không cần hỏi lấy lệ vấn đề của em đâu! Anh chụp ảnh em như vậy, em muốn kiện anh xâm phạm quyền chân dung của em."
"Anh sẽ bồi thường cho em thật nhiều." Bàn tay to của Phác Xán Liệt nhẹ vuốt bụng cậu, mặt mang theo ý cười, "Một nửa gia sản của anh thì thế nào?"
"A?" Bạch Hiền bị chuyện cười của hắn làm hoảng sợ, "Chuyện này đùa không vui chút nào."
Bạch Hiền nhớ lại lúc cậu ký vào cái gọi là "Hôn ước" kia, trên đó viết rất rõ, lúc chấm dứt quan hệ hôn nhân, Bạch Hiền một phân tiền cũng đừng mong lấy được, nếu có con, cậu cũng không có quyền nuôi dưỡng đứa trẻ. Thật giống như hắn đem cậu thành đồ bỏ đi, không chút thương tiếc ném ra ngoài.
"Anh cảm thấy đã nợ em một hôn lễ." Tiếng nói thâm trầm vang bên tai cậu, chạm thẳng vào trái tim cậu.
Hôn lễ? Cậu chưa bao giờ hy vọng xa vời như thế.
"Anh cũng không nợ em gì cả" Mà là Bạch Hiền cảm giác mình rất hèn mọn, căn bản là không dám yêu cầu xa vời bất cứ điều gì. Cậu sợ mình yêu cầu nhiều, sẽ càng mất nhiều.
Cậu bây giờ chỉ cầu nguyện đứa nhỏ có thể bình an ra đời, có thể ở bên cạnh hắn nhiều thêm một ngày. Thời điểm hắn còn chưa chán ghét cậu, chính cậu cũng có được đoạn hạnh phúc ngắn ngủi này. Cho dù ngày nào đó mỗi người một nơi, cậu cũng sẽ có một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Không biết là bởi vì người đang ở nơi đất khách, hay là vì mang thai mà tâm tình trở nên có nhiều biến hóa kỳ lạ, Bạch Hiền luôn cảm thấy tâm trạng hoảng hốt, dường như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
"Bạch Hiền, chúng ta trở về sẽ lập tức kết hôn." Phác Xán Liệt làm việc luôn luôn độc đoán chuyên quyền, hắn không hỏi một chút ý kiến của Bạch Hiền, trực tiếp đưa ra quyết định.
Bàn tay Bạch Hiền bao phủ lấy hắn, mười ngón đan xen, "Có phải quá vội vàng không?" Lý do này dường như không có sức thuyết phục, "Người ta sẽ nói chúng ta là lên xe trước mua vé bổ sung sau."
"Chẳng lẽ chúng ta không phải là lên xe trước mua vé bổ sung sau sao?" Trong con ngươi đen sáng như sao xen lẫn ý cười nhạo, "Quyết định vậy đi! Nhân lúc bụng em vẫn chưa rõ, miễn cưỡng còn có thể mặc được áo cưới."
"Em mặc không nổi áo cưới?" Bạch Hiền chu miệng lên, bất mãn nói: "Tại anh hết, một ngày sắp xếp sáu bữa ăn, nên em mới mập."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top