Chương 68-71
Chương 68 : GHEN
"Cô ra ngoài đi, còn nữa đem đơn từ chức để trên bàn của tôi." Trên mặt Phương Đình mang ý cười ấm áp,miệng lại nói lời tàn khốc.
Vị bác sĩ nữ kia sắc mặt cứng đờ, lập tức cúi đầu đi ra ngoài.
"Bạch Hiền, em làm sao vậy?" Phương Đình thoáng nhìn hai chân vô cùng thê thảm của cậu, trong đôi mắt nổi lên vài gợn sóng, "Có đau không ——"
Hắn chân thành tha thiết quan tâm, khiến trong lòng Bạch Hiền ấm áp, hướng về phía hắn cười nhẹ, lắc đầu.
Phương Đình xoay người, thu lại đôi mắt sáng chói như sao, hỏi: "Sao cậu ấy bị phỏng?"
"Anh là cái gì của cậu ấy, anh lấy quyền gì hỏi?" Lông mày Phác Xán Liệt khẽ nhíu, cho thấy vài phần khinh thường với hắn, đón nhận ánh mắt của Phương Đình.
Thoáng chốc, yên tĩnh lại, không khí thật quái dị.
Mùi thuốc súng tràn ngập bay ra.
Bạch Hiền nằm ở trên giường bệnh đưa tay kéo kéo áo blouse trắng của PhươngĐình, "Em không cẩn thận ngã phải nồi canh nóng."
Phương Đình trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt hòa tan thành nước chuyển sang nhìn Bạch Hiền, xem xét vết phỏngtrên đùi Bạch Hiền, mày nhíu lại, "Sao bọt nước lại bị vỡ? Như vậy rất dễ bị nhiễm trùng, hơn nữa còn để lại sẹo nữa."
"Không sao cả." Bạch Hiền nhàn nhạt nói.
Dù sao tâm cậu cũng bị hắn đánh cho vỡ nát rồi, những thứ trên thể xác kia cần gì phải quan tâm?
Phương Đình đeo găng tay khử trùng, cầm lấy nhíp kẹp một cục bông tẩm cồn sát trùng, "Khử trùng sẽ rất đau, em chịu được không?"
Bạch Hiền nhẹ cười với hắn, gật gật đầu.
"Đường đường là viện trưởng phải băng bó vết thương cho người tình của tôi thật sự có chút áy náy, người giỏi nhất khoa não cũng có nghiên cứu về vết thương do bỏng?" Phác Xán Liệt nhìn bọn họ nhẹ nhàng hòa hợp nói chuyện vớinhau, cảm thấy vô cùng gai mắt.
"Tuy rằng tôi không phải bác sĩ khoa bỏng, nhưng xử lý một chút vết thương này thì không thành vấn đề." Ánh mắt Phương Đình không nhìn về phía Phác Xán Liệt lấy một lần, trước sau nhìn chằm chằm Bạch Hiền, làm cho cậu có thể tin tưởng ở hắn.
Cồn sát trùng nhẹ đặt trên vết thương, một trận đau đớn khoan tim liệt phổi,khiến cậu nhất thời nhíu chặt mày, hai tay nắm lại, siết chặt ra giường dưới thân, cắn chặt răng.
Sắc mặt trắng bệch, sợi tóc hỗn loạn, bộ ngực phập phồng, khóe mắt rưng rưng . . . . . . Cậu ẩn nhẫn đau đớn, nhưng quật cường như cậu, không muốn để cho hắn thấy cậu mềm yếu, cậu kiên trì cắn răng chịu đựng.
"Thật là nhàm chán! Tôi ra ngoài hút thuốc." Phác Xán Liệt lạnh lùng nói, giống như giờ phút này nằm trên giường bệnh là một người xa lạ, không có chút quan hệ với hắn.
Nói xong, đôi chân dài bước về phía cửa.
Cồn ngấm vào da thịt của cậu . . . . . .
"A. . . . . ." Sau khi Bạch Hiền biết hắn đã rời khỏi,lên tiếng hét ầm lên.
"Bạch Hiền, nếu vết thương nhiễm trùng sẽ rất phiền, cho nên phải khử sạch hoàn toàn." Kỳ thật Phương Đình đang nói cho mình nghe, nhìn vẻ mặt thống khổ của cậu sẽ khiến hắn có chút không đành lòng xuống tay. Ca phẫu thuật mỗi ngày của hắn, hay mổ não cũng sẽ không có một chút cảm giác không nỡ, nhưng hôm nay...
Đã quen nhìn thấy máu rồi mà, hôm nay hắn làm sao vậy?
Có lẽ, trong lòng vẫn chưa buông cậu ra. . . . . .
Động tác của hắn nhẹ nhàng từ từ, rất sợ mang đến cho cậu đau đớn hơn.
Ngoài cửa, một bóng dáng cao to cô tịch dựa vào tường, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng, toàn thân bao phủ khí lành tà ác, giống như đang tạo thành một tầng kết giới, làm cho không ai có thể tới gần.
Nghe bên trong một tiếng lại một tiếng kêu đau, đôi mắt như bóng đêm, ngày càng sâu và đen. . . . . .
Sau khi khử trùng ở vùng da bị rách, dùng ống tiêm đâm rách bọt nước, chảy chất lỏng ra, bôi thuốc băng bó. Nhưng Phương Đình vẫn không yên lòng, cho cậu truyền dịch.
Trải qua đau đớn khoan tim liệt phổi kia, Bạch Hiền có cảm giác dường như mình vừa chạy 3000m mệt mỏi, lúc Phương Đình băng bó cho cậu, bất tri bất giác an ổn ngủ mất.
Khi Phác Xán Liệt quay trở vào, Bạch Hiền đã yên tĩnh ngủ, mà Phương Đình ngồi im bên cạnh cậu, trong đôi mắt hiện lên ánh nhìn mềm mại, không hề chớp mắt dừng trên khuôn mặt chàng trai đang ngủ.
Giống như một đôi tình nhân yêu nhau đã lâu, trong không khí đều nhen nhóm hơi thở ấm áp.
"Khụ, khụ!" . Phác Xán Liệt bất mãn ho nhẹ hai tiếng.
Phương Đình quay đầu nhìn hắn, mày nhíu chặt, giảm thấp tiếng chất vấn, "Là anh làm cậu ấy bị thương?"
Bạch Hiền thật sự không biết nói dối, ánh mắt mơ hồ, mặt đỏ lên đều bán đứng cậu. Nhưng Phương Đình biết cậu giấu giếm hắn, là có lý do của cậu, cho nên dù biết rõ lời cậu nói không phải sự thật, cũng sẽ không vạch trần cậu.
"Ha ha. . . . . ." Phác Xán Liệt giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, "Tôi là chồng của cậu ta, còn anh là gì của cậu ta? Tôi ngược đãi cậu ta, tôi vũ nhục cậu ta, những cái đó, anh đều không có quyền xen vào, mời anh cách xa vợ của tôi một chút."
Phương Đình cúi đầu nhìn Bạch Hiền, trong ánh mắt lóe lên tia sáng nhu hòa,"Nếu anh không quý trọng cậu ấy cho tốt, vậy thì, chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ cướp cậu ấy từ bên cạnh anh." Giống như một lời thề, kiên định gằn từng tiếng.
"Anh vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội." Phác Xán Liệt giương khóe miệng, gợi lên một chút tươi cười, "Phương viện trưởng không bận sao? Vợ của tôi, tôi có thể chăm sóc được."
Phác Xán Liệt ra 'Lệnh đuổi khách', Phương Đình chỉ có thể rời đi.
Đi qua bên cạnh hắn dừng lại, không quên thông báo một chút, "Sinh hoạt cần phải chú ý miệng vết thương của cậu ấy không được chạm vào nước, còn nữa những thức ăn có tính kích thích không nên ăn, ăn nhẹ chút gì đó. Bổ sung thêmVitamin A, Vitamin C và Vitamin B trong thức ăn, những chất này đều giúp miệng vết thương mau khép lại. Sau khi đóng vảy không được dùng tay bóc ra, phải để nó tự bong . . . . . ."
Sắc mặt Phác Xán Liệt ngày càng kém, xoay người liếc mắt, gầm nhẹ với hắn: "Tất cả tôi đều biết rồi, anh có thể cút ngay đi." Hắn mới không có tâm tình nghe'Tọa đàm về chú ý chữa trị vết phỏng' của Phương Đình.
"Còn nữa, nhớ mỗi ngày tới bệnh viện thay thuốc." Bàn giao xong chuyện, PhươngĐình mới yên tâm rời đi.
Phác Xán Liệt chú ý nói thầm một câu, "Có thay thuốc, cũng sẽ không tới bệnh viện của anh."
Hiện giờ hắn thật hối hận đã đặt chân tới đây.
Phác Xán Liệt lẳng lặng ngồi ở một bên, mày kiếm sắc bén nhíu chặt, yên tĩnh nghĩ lại một loạt chuyện đã phát sinh, dường như có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Chuyện thu mua mảnh đất Ngân Nguyệt Hồ kia là cơ mật của tập đoàn Ngô thị, cậu là một người ngoài làm sao biết chuyện này? Cậu chưa từng đặt chân vào thương trường, rõ ràng làm sao có thể có quan hệ với xú danh Vạn Khải Phong?
Từ bàn tay in trên mặt cậu, khiến lòng hắn nghi ngờ đi điều tra, sau đó đến đơn đấu thầu bị lộ . . . . . . .Bày ra một ván cờ tỉ mỉ, từng bước rồi từng bước, mục đích cuối cùng là muốnhắn đấu thầu thất bại, hay là muốn hắn nghi ngờ cậu?
Có lẽ cả hai đều đúng.
Trong lòng Phác Xán Liệt đã hiểu được vài phần, vừa nghĩ tới chàng trai của mình bị Vạn Khải Phong kia đánh, lại nghĩ tới chính mình bị tính kế, một đám lửa giận bỗng chốc xông lên, đôi mắt đen hiện lên tia u tối.
Chương 69 : Dịu dàng trong phút chốc
Ở trên thương trường Phác Xán Liệt như Satan tàn khốc hung ác, từ trước đến nay luôn bình tĩnh phân tích,nắm chặt mọi thứ trong tay. Nhưng lần này,hắn sơ xuất, là vì chuyện này quan hệ tới Biện Bạch Hiền, hay là vì hắn sợ hãi cậu phản bội . . . . . . . . . .
Bất kể là nguyên nhân nào, đều chứng minh, hắn quá để ý cậu.
Phác Xán Liệt nhìn gương mặt thanh lệ trắng mịn của cậu, giống như có thể thổi bay bóp vỡ, còn có một vết máu nhỏ, là bị bức ảnh cắt qua, tựa như một vết nứt trên viên ngọc hoàn mỹ tinh xảo.
Hắn vươn tay, nhẹ vỗ về hai má của cậu, cảm nhận được mềm mại dưới bàn tay. Đôi mắt đen như trời đêm dâng lên một tầng sương mù, thần bí, khiến người ta không nắm bắt được.
"Đừng! Xin anh đừng như vậy..." Bạch Hiền đột nhiên lên tiếng kinh hô, hai tay vung loạn, đôi mắt nhắm chặt, lông mi như cây quạt kích động.
"Không có việc gì, không có việc gì!" Phác Xán Liệt ôm cậu vào lòng, rất sợ cậu động mạnh sẽ làm liên lụy đến vết thương trên đùi. Nhẹ tay dịu dàng vỗ về sau lưng cậu, "Không việc gì rồi, không có việc gì rồi, đừng sợ..."
Chẳng lẽ ngay cả lúc nằm mơ cậu cũng sẽ mơ tới cưỡng ép của hắn đối với cậu sao?Hắn mang đến nhiều thương tổn về thể xác và tinh thần cho cậu đến thế.
Đây rõ ràng là thủ đoạn trả thù hung thủ giết người, nhưng hiện giờ, vì sao Phác Xán Liệt đột nhiên dễ dàng cảm thấy hối hận.
Lúc này Phác Xán Liệt dùng bàn tay ấm áp khẽ vuốt xuống dưới, Bạch Hiền dần dần bình tĩnh lại...
————
Không biết đã ngủ bao lâu, Bạch Hiền nhập nhèm tỉnh lại.
Ánh đèn sáng rực có chút chói mắt, một lát sau mới thích ứng kịp, tầm mắt chạm vào Phác Xán Liệt, đáy mắt lập tức hiện lên một tia khó xử.
Dường như đối với hắn nhiều thêm một phần sợ hãi.
"Về nhà." Phác Xán Liệt tùy ý nói, giống như ra lệnh cho thú cưng của mình.
Rõ ràng trong lòng hắn không muốn, nhưng hắn vừa mở miệng, lại là thái độ ác liệt như vậy đối với cậu.
Ở cánh cửa tình cảm này Phác Xán Liệt còn đang trên lớp học, hắn giống như trẻ em đến tuổi đi học căn bản là không biết biểu đạt như thế nào.
"Ừm!" Bạch Hiền nhẹ đáp lại hắn, cậu vén chăn lên, muốn tự mình xuống giường.
Chân vừa mới chạm vào giầy đã bị Phác Xán Liệt bế ngang, "Băng bó như Xác Ướp,đừng có đi ra ngoài dọa người chứ."
Bạch Hiền liếc nhìn hai chân của mình, một vòng lại một vòng quấn băng gạc,đích thực có vài phần... giống Xác Ướp.
"Xác Ướp bị người ta bế ra ngoài, chẳng lẽ sẽ không dọa người sao?" Bạch Hiền hỏi lại một câu.
"Bớt nói nhảm đi!" Con ngươi đen của hắn nhiễm một tầng mờ mịt buồn bực.
Bạch Hiền nằm yên trong ngực của hắn, cảm thụ rõ tiếng tim đập mạnh mẽ, từ từ mở miệng, "Tôi sẽ chứng minh trong sạch của mình."
Phác Xán Liệt cúi đầu, thấy sự nghiêm túc trong mắt cậu, tầm mắt mất tự nhiên nhìn đi nơi khác, lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Tùy cậu."
Hắn cao ngạo bá đạo, cho dù biết mình có sai, nhưng vì mặt mũi, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận.
Ra khỏi bệnh viện, mưa thu cũng đã ngừng.
Trời tảng sáng, bầu trời u ám, vầng sáng đều đều, giống như tơ lụa thượng đẳng,mềm mại, uyển chuyển.
Về tới biệt thự, Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền vào phòng, sau khi đặt cậu lên giường, hắn giữ nguyên áo nằm xuống, lập tức truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ.
Hắn quá mệt mỏi, liên tục hai đêm không ngủ, khiến trong mắt hắn hiện đầy tơ máu.
Bạch Hiền vừa mới tỉnh ngủ, giờ ngủ không được nữa, đôi mắt sáng của cậu ngây ra nhìn chằm chằm trần nhà, mất đi tiêu cự. . . . . .
Tại sao Trầm Trạm Vân lại muốn hại cậu?
Có lẽ là vì hắn! Bạch Hiền nghiêng đầu ngưng mắt nhìn mặt hắn đang ngủ, tỉ mỉ quan sát, đây là lần đầu tiên cậu táo bạo nhìn kĩ hắn. Đôi mắt sắc bén khiếp người của hắn, khoảng cách người lạ tới gần hắn cũng biến mất. Đuôi lông mày như thanh kiếm, mang theo anh khí mạnh mẽ. Mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi khẽ mím. Hắn giống như đứa nhỏ nằm lỳ trên giường, ngang nhiên to lớn, lơi lỏng đề phòng, buông xuống áp lực.
Bạch Hiền giống như bị hắn mê hoặc, cẩn thận cúi người xuống, nhẹ nhàng hạ xuống trán hắn một cái hôn.
Nếu nói yêu Satan là Vạn Kiếp Bất Phục, như vậy, giờ phút này cậu còn có thể lý trí trói buộc tim của mình sao?
Trong mắt Bạch Hiền hiện lên nhu tình, nhẹ xuống giường, từ trong bộ đồ tây của hắn lấy ra chiếc điện thoại di động, tìm kiếm số điện thoại mình muốn, vội vàng trả lại.
Cậu trốn vào phòng vệ sinh, dùng di động của mình bấm dãy số điện thoại, lo lắng chờ đợi đáp lại.
Chờ thật lâu cuối cùng cũng nối máy được, "A lô!" Đầu bên kia truyền đến tiếng không kiên nhẫn.
"Xin chào, tôi là Bạch Hiền, hôm nay có thể gặp mặt một chút không?" Cậu bình tĩnh nói, trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng.
"A!" Trầm Trạm Vân giống như dự liệu được Bạch Hiền sẽ tìm cô, "A. . . . . ." Lập tức truyền đến một tiếng thét kinh hãi,tiếp theo là tiếng thở gấp của cô ta, lẩm bẩm một câu, "Anh đừng như vậy. . . . . ."
"Này! Cô còn nghe chứ?"
"Được, có thể. . . . . ." Giọng nói của cô ta đứt quãng, giống như là bị cái gì cắt ngang...
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng rên rỉ kiều mị, âm thanh khàn đục. Bạch Hiền dường như đoán được tình hình đầu bên kia, mặt của cậu không khỏi nóng lên,"Được rồi, buổi trưa gặp."Vội vàng ngắt điện thoại.
————
Trong phòng một mảnh hỗn độn, quần áo bị xé tan, áo lót, quần lót tùy ý vứt trên sàn nhà. Trong không khí tràn ngập mùi nước hoa, còn có hơi thở lả lướt mờ ám sau khi hoan ái.
Trên chiếc giường lớn rộng khoảng hai thước, một đôi nam nữ lõa thể cùng một chỗ.
"Nói, vừa rồi là ai?" Vạn Khải Phong giật lấy chiếc điện thoại quăng tới bức tường, "Chẳng lẽ cô không biết tôi ghét nhất đang làm chuyện quan trọng lại bị người quấy rầy!" Hắn trừng phạt, tăng nhanh tốc độ chạy tiến lên.
"A. . . . . ." Trầm Trạm Vân bị hắn điên cuồng ra vào như thế, thở gấp liên tục, rên rỉ, rõ ràng đau đớn không chịu nổi, nhưng ửng hồng trên mặt cô lại lộ vẻ hưởng thụ cùng khoái cảm, "Oa a . ... . Thực kích thích... . . . . . Tôi muốn nhiều hơn,nhiều hơn. . . ... "
Thân thể dâm đãng cong lên chủ động nghênh đón mỗi một lần tiến sâu vào của hắn, ra sức đong đưa hai chân, bộ ngực cao ngất dán vào thân thể hắn, dẫn vào trong thân thể hắn một tầng nhiệt nóng. . . .. .
Hoàn thành một cuộc đua chạy nước rút, Vạn Khải Phong cười xảo quyệt, "Như thế này cũng chưa đủ kích thích, chúng ta thứ kích thích hơn đi!" Nói xong, hắn lấy ở đầu giường một bộ còng tay . . .
Chương 70 : TRẦM TRẠM VÂN
Ánh mắt lóe lên hiện lên,đôi mắt mê ly của Trầm Trạm Vân phút chốc căng thẳng, "Không... Không cần. Chúng ta không cần chơi cái này!" Cô mất đi phiếu cơm dài hạn Phác Xán Liệt, không cam lòng, tính kế hoạch hãm hại Bạch Hiền, như vậy Phác Xán Liệt sẽ lại tới tìm cô. Cô cùng với Vạn Khải Phong ăn mừng chúc cho kế hoạch thành công, kết quả uống nhiều hơn hai chén, cô đã lâu chưa chạm tới đàn ông, đã sớm rục rịch,bị hắn dễ dàng khơi lên dục hỏa, vậy nên chuyện kế tiếp cứ tự nhiên mà phát sinh...
Trầm Trạm Vân không nghĩ tới công phu trên giường của thiếu gia tập đoàn Vạn Hồng cũng là hạng nhất, thay đổi các kiểu hoan ái, liên tục triền miên đến sángsớm cũng không có ý muốn thả cô ra. Đương nhiên, khiến cô càng không nghĩ đến là Vạn Khải Phong lại là một tên biến thái.
Hắn dùng sức nắm nơi mềm mại của cô nhào nặn làm cô liên tục thở gấp, không rảnh mở miệng phản đối. Nhân cơ hội đem tay cô khóa ở kệ sắt đầu giường .
Trầm Trạm Vân cảm giác được trên cổ tay chợt lạnh, vội vàng giãy giụa, "Xin anh đừng như vậy..."
"Honey, yên tâm, chơi sẽ rất tuyệt!" Trong con ngươi Vạn Khải Phong nhuộm đỏ,lóe lên tia thèm muốn. Hắn giống như dã thú phát cuồng, Trầm Trạm Vân giãy giụa chỉ càng kích thích thú tính của hắn thêm.
"Đừng... Không... Đau..."Trầm Trạm Vân một tiếng lại một tiếng la khóc, Vạn Khải Phong lại càng muốn chơi đùa.
Roi da mạnh mẽ, dầu sáp nóng bỏng, cái kép chặt chẽ... 'Hình cụ' kèm theo đầy trên người cô.
"Đau... A... Xin anh... Đừng...". Từng tiếng gào thét cuồng loạn, phá tan bầu không khí ngưng trệ, trong lòng cô liên tục in lên những vết thương, vết sẹo.
Trừng phạt dai dẳng dường như không có kết thúc...
Đây chính là trả giá cho sự 'Tham hoan' của cô.
————
Hai chân 'Xác Ướp' cứ như vậy đi ra ngoài thật sự rất dọa người, Bạch Hiền cẩn thận mặc vào một chiếc quần co dãn dày, trên chân đi một đôi giày bata,khoác thêm một cái áo gió Chanel màu vàng nhạt, giả trang như vậy, đem khí chất học sinh ban đầu của cậu quét sạch, thành một chàng trai điềm đạm,trưởng thành hơn vài phần.
Hơn nữa, một lớp trang điểm nhẹ, che giấu đi yếu ớt trên mặt cậu. Khí chất nhã nhặn, trang phục đoan trang, Bạch Hiền có tư thế của vợ Tổng giám đốc rồi.
Đúng! Đây tất cả đều là giả vờ.
Với cậu, cái gọi là 'Vợ Tổng giám đốc' kỳ thật không khác gì tình nhân thấp kém,hắn cho cậu cái xưng hô này, vì giam cầm cậu, hành hạ cậu, đối với cậu mà nói, bốn chữ 'Vợ Tổng giám đốc' chính là sỉ nhục với cậu.
Đầu giường của hắn có để một xấp chi phiếu, Bạch Hiền lấy đi vài tờ bên trên,còn lại để vào chỗ cũ.
Trong tích tắc Bạch Hiền đóng cửa phòng, người đàn ông trên giường mở đôi mắt rét lạnh như chim ưng ra, hiện lên vẻ tà ác——
————
Bạch Hiền hẹn gặp tại một tiệm cà phê, cậu đến khá sớm, uống một ly cà phê trước.
Hương thơm café nhàn nhạt bay trên không trung, tiếng dương cầm du dương uyển chuyển như hương vị ngọt ngào, chậm rãi phiêu đãng trong không khí, giống như giờ phút này, trái tim có thể trì hoãn tốc độ đập nhanh.
Chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ sát đất, bên ngoài xe chạy như nước, trên con đường là dáng vẻ vội vàng của người đi đường. Bạch Hiền chán ngán nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự.
Thời gian như cát chảy, chầm chậm rơi xuống qua những ngón tay. . . . . .
Đã uống hai tách cà phê rồi, Trầm Trạm Vân vẫn chưa tới, tại sao vậy chứ? Cô ta rõ ràng đã đồng ý, chẳng lẽ cô ta chỉ nói giỡn với cậu?
Trên mặt nhã nhặn của Bạch Hiền hiện lên một chút nét nhẫn nhịn, lại nhìn đồng hồ, cô ta đã muộn một giờ.
Cậu hít sâu một hơi, bỏ đi tâm lý bất an nóng nảy, tiếp tục chờ . . . . . .
Đối diện 'Danh Đỉnh cao ốc' là lầu hai của một nhà hàng Tây, cũng đối diện với tiệm cà phê này, ngồi trước cửa sổ sát đất, người đàn ông mặc bộ đồ Tây màu đen tuyền thủ công, trên mặt lạnh lùng không có một gợn sóng như điêu khắc, lẳng lặng ngồi yên ở một chỗ, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ chăm chú không chớp.
"Phác tổng giám đốc, xin hỏi ngài hôm nay muốn dùng gì?" . Tòa cao ốc này là địa sản dưới trướng Phác thị, đầu bếp nhà hàng này tự mình ra mặt chiêu đãi hắn.
Trên thương trường đã sớm nghe nói tác phong Phác Xán Liệt rất ngoan tuyệt, cho nên từ quản lý đến nhân viên phục vụ đều có vẻ nơm nớp lo sợ.
"Không cần." Vung tay lên, lãnh đạm nói: "Tôi không muốn có người quấy rầy."Lúc Phác Xán Liệt cùng bếp trưởng nói chuyện, tầm mắt cũng không dời khỏi quán cà phê kia.
Bếp trưởng lẳng lặng lui ra, nhà hàng Tây lập tức treo biển 'Hôm nay tạm ngừng buôn bán'.
————
"Đinh ~~~" Theo đó là một tiếng chuông bạc dễ nghe, một cô gái cao gầy quyến rũ đi đến, mắt kính che đi một nửa khuôn mặt. Trên vai cô ta khoác áo da đắt tiền,trên chân là một đôi giày Ý thủ công, trang phục như một quý cô.
Trầm Trạm Vân thấy Bạch Hiền, trực tiếp đi tới, ngồi ở vị trí đối diện cậu,"Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Một mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi, lông mày Bạch Hiền hơi nhíu lại, cậu cẩn thận ấn bút ghi âm trong túi, "Trở thành con cừu thế mạng của cô,tôi ít nhiều có quyền biết sự thật đúng không?"
"Sự thật?" Cánh môi đỏ sẫm mỉa mai giơ lên, "Cậu thật sự quá ngu ngốc, hoàn toàn dễ dàng mắc bẫy. Huân đã cho là cậu đem đơn đấu thầu bán cho tập đoàn Vạn Hồng, cái gọi là 'sự thật' với cậu không còn quan trọng nữa."
"Cô trước sau còn luôn miệng nói thương yêu anh ta, thế nào chỉ sau một khắc có thể vì tiền mà bán đứng anh ta?" Loại phụ nữ thấp hèn này, trên mặt Bạch Hiền lộ ra vẻ khinh thường với cô ta.
Trầm Trạm Vân phát ra tiếng cười yêu mị, cười cho sự ngây thơ, đơn thuần của cậu, "Tôi đối với anh ta như vậy có gì sai sao? Tôi thật lòng theo anh ta bấy lâu nay, đột nhiên vì sự xuất hiện của cậu, anh ta vội ném tôi đi, thật giống như thứ đồ bỏ bị người ta vứt bừa." Đôi mắt phẫn hận của cô ta nhìn thẳng vào Bạch Hiền, "Là anh ta nợ tôi, tôi muốn anh ta nếm thử nỗi đau khổ bị mất đi như tôi. Anh ta sẽ không thể tiếp tục nhìn tôi như vậy nữa."
"Ai. . . . . ." Tròng mắt Bạch Hiền hạ mí mắt, che giấu ánh mắt đồng cảm trong đáy mắt "Có lẽ, ngu xuẩn không phải tôi, là cô không rõ thân phận của mình thôi. Cô chỉ là công cụ phát tiết dục vọng của anh ta. Anh ta yêu cầu công cụ phải biết nghe lời, có thể hô lớn,ngoan ngoãn, đuổi là đi, không có tự tôn, không có liêm sỉ. Cô nói, anh ta làm sao có thể có tình cảm với công cụ làm ấm giường?" Những lời này, Bạch Hiền như muốn nói cho chính mình nghe, tự nói với mình hắn lãnh huyết vô tình, tàn khốc hung ác, "Cô đã đánh giá cao địa vị của mình trong lòng anh ta, cô cho là anh ta sẽ coi cô như bảo vật, thật ra anh ta chỉ xem cô như một gốc cỏ không đáng một đồng thôi..."
Chương 71 : Đau đớn
Sắc mặt Trầm Trạm Vân ngày càng khó coi, trong lòng ngưng tụ đầy oán hận. Nếu không có chàng trai trước mắt này, Phác Xán Liệt cũng sẽ không vứt bỏ cô, nếu không phải là vì muốn trả thù chàng trai này, cô cũng sẽ không bị Vạn Khải Phong lăng nhục ngược đãi... Tất cả là do chàng trai này! Cậu ta lại còn ở chỗ này nói nhẹ nói mát, bày ra một bộ 'nữ chủ nhân dạy dỗ tiểu tam'.
Bạch Hiền yên lặng, trong lòng bi thương cho chính mình, "Tại sao phải để anh ta chà đạp tình cảm của mình, ở trong mắt anh ta yêu không đáng một đồng, để cho mình ti tiện đến mức giẫm lên nhân cách cùng tự tôn của bản thân sao?"
Trầm Trạm Vân nắm chặt hai tay, con ngươi dưới mắt kính phút chốc ngưng kết thành một cơn oán hận. Chợt đứng lên, cầm lấy cốc nước trên bàn, hắt mạnh vào cậu, "Cậu không có tư cách giáo huấn tôi" Cánh môi khẽ mím run rẩy, đột nhiên căm giận, "Cậu muốn gì, chẳng qua là vợ trên danh nghĩa của Huân mà thôi. Chúng ta đều ngang hàng như nhau cả. Nói tôi không biết tự lượng sức mình, còn cậu chính là vô sỉ hạ lưu..."
Những giọt nước trong trẻo nhưng lạnh lùng hắt trên mặt cậu, nhanh chóng rơi ào xuống... Nhỏ trên đùi cậu, nháy mắt thấm vào quần, qua lớp băng gạc mỏng "Ư..." Bạch Hiền hít khí lạnh, nhíu mày cố nhịn đau đớn.
Hành động của Trầm Trạm Vân như một người đàn bà chanh chua, khiến người trong tiệm cà phê đều chuyển ánh mắt về phía bọn họ, cô ta dường như cảm thấy hành động của mình có phần hơi quá, nâng kính mắt, lại ngồi xuống.
"Tôi cảnh cáo cậu, cậu thức thời thì rời xa Xán Liệt một chút, anh ấy sớm muộn gì cũng là của tôi! Bằng không... Lần này chỉ là bắt đầu mà thôi, cậu đấu không lại tôi đâu."
Bạch Hiền cầm khăn lên chậm rãi lau nước trên mặt, có giọt thấm ướt vào tóc,động tác ưu nhã, không có cảm giác cậu bị người hắt nước mà xấu hổ, chỉ giống như mình bị mưa làm ướt.
"Cô đã tự tin như vậy, tôi cũng không phải đối thủ của cô, mong rằng đối với cô tôi cũng không gây nên uy hiếp gì, như vậy cô cần gì phải làm chuyện thừa 'cảnh cáo' tôi? " Bạch Hiền kẻ tám lạng người nửa cân, đánh vào yếu ớt trong lòng cô ta: "Thật bi ai, vì một người đàn ông biến mình thành như vậy, tôi thật đồng cảm cho cô."
"Cậu..." Sắc mặt Trầm Trạm Vân đỏ bừng, trong con ngươi hiện lên ánh nhìn hung tàn, hận không thể đem Bạch Hiền xé nát.
Bạch Hiền thoáng nhìn phía trước một người đàn ông âm lệ dần đi vào, trong lòng sinh kế, lập tức lấy tờ chi phiếu trong túi ra: "Vạn Khải Phong rất hài lòng với đơn đấu thầu của tập đoàn Ngô thị cô đưa cho anh ta, chi phiếu này là phần thưởng của cô."
Trầm Trạm Vân thấy tờ chi phiếu, lập tức hai mắt tỏa sáng, một tay nhận lấy,thuận miệng lại hỏi: "Anh ta không phải đã cho tôi một trăm ngàn sao!"
Lấy được phản ứng hài lòng, Bạch Hiền ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn hắn, mang theo vài phần đắc ý, "Đây chính là công đạo tôi muốn cho anh."
Trầm Trạm Vân sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt Phác Xán Liệt lạnh lẽo u ám tức thì cô ta thoáng chốc sợ tới mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, nức nở nói: "Huân, anh đừng tin, chuyện này đều là cậu ta thiết kế muốn hãm hại em."Cô ta lập tức ném tờ chi phiếu trên tay, giống như ném đi quả bom hẹn giờ.
Cô đi theo bên cạnh Phác Xán Liệt đã lâu, dĩ nhiên biết tác phong hắn luôn lạnh băng tàn khốc, thủ đoạn chơi đùa với kẻ thù, từ trước đến nay là đuổi tận giết tuyệt, sẽ không lưu lại cho bọn họ một đường lui. Lần trước, bộ quản lí tài vụ trong công ty lấy trộm công quỹ, kết quả của hắn ta chính là nhảy lầu tự sát.Trầm Trạm Vân cũng không muốn trở thành người kế tiếp.
"Cậu nói đủ chưa!" Ánh mắt lạnh khiếp người của Phác Xán Liệt bắn về phía Bạch Hiền, "Chơi trò chơi này rất vui sao?"
Hắn thấy Bạch Hiền bị Trầm Trạm Vân hắt nước, tâm như bị đâm, không tự chủ được đứng lên, chạy về phía tiệm cà phê.
Kỳ thật hắn nghe rõ lời nói của Trầm Trạm Vân, nhưng trong đầu hắn nảy ra kế hoạch nhất cử lưỡng tiện. Lúc trước quyền đạo diễn trong tay người khác, lần này đổi phiên rồi, hắn nhất định sẽ đạo diễn một trò vô cùng phấn khích.
Phác Xán Liệt vặn hỏi khiến Bạch Hiền cả kinh, nhíu mi, lúng ta lúng túng hỏi: "Anh vẫn tin tưởng cô ta, đúng không?" Đáp án của vấn đề này đã rõ ràng,lại thêm một câu. "Cho dù nghe được đáp án cô ta nói ra, anh cũng không tin tôi, đúng không? Anh cho tới bây giờ cũng không tin tưởng . . . . . ."
Dường như bức bách chính mình chấp nhận sự thật tàn khốc này, Bạch Hiền càng không ngừng thì thào tự nói.
Đôi mắt buồn như kim châm vào Phác Xán Liệt, nhưng hắn vẫn thờ ơ đứng tại chỗ như trước, ánh mắt lãnh tuyệt đâm về phía cậu, "Tôi chỉ biết không ai có thể so với cậu càng hận tôi, càng muốn hại tôi hơn."
Hắn rất tàn nhẫn đối xử với cậu như thế, hung ác tàn khốc vũ nhục cậu như thế.. .. . . Trong lòng cậu hẳn là hận hắn thấu xương...
"Huân. . . . . . Anh có thể tin tưởng em là tốt rồi, chuyện này tất cả đều là do cậu ta muốn giáng họa cho em. . . . . ." Nước mắt chảy xuống, Trầm Trạm Vân hơi giơ khóe miệng.
Phác Xán Liệt ôm lấy eo nhỏ nhắn của Trầm Trạm Vân, đôi mắt tà mị "Em yêu, tôi làm sao có thể không tin tưởng em? Em chịu uất ức rồi. . . . . ."
"Em biết, em biết anh không vứt bỏ em được mà. . . .. ." Trầm Trạm Vân nhào vào lòng Phác Xán Liệt khóc rống lên.
"Cậu tạm thời làm trò cười trước công chúng cho tôi đi!" Phác Xán Liệt lạnh lùng bỏ lại những lời này, ôm lấy Trầm Trạm Vân ra khỏi tiệm cà phê.
Trầm Trạm Vân không quên vụng trộm nhìn lại Bạch Hiền, hiện lên nụ cười đắc ý.
Bạch Hiền đờ đẫn nhìn bóng lưng của hai người gắt gao gắn bó, đôi mắt thê lương nổi lên một tầng hơi nước, làm mờ tầm mắt của cậu.
Thật ngốc, cậu thật ngốc. Thì ra tất cả những gì cậu vừa làm, trong mắt hắn chỉ giống như một thằng hề đang diễn trò.
Hắn đã sớm đậy nắp quan tài, phán cậu tội tử hình rồi. . . . . .
————
"Bạch Hiền, sao em lại để vết thương dính nước?" Phương Đình vừa xử lý vết thương vừa nhắc đi nhắc lại, "Thiệt là, như một đứa con nít không cẩn thận. . . . . ."
Không có bất kỳ phản ứng, tầm mắt Phương Đình từ vết thương, chuyển đến gương mặt thanh nhã, chỉ là, ánh mắt linh động như sóng gợn của cậu hôm nay ảm đạm uám, như mây đen che đi ánh sáng trên trời.
Hắn đề cao vài dexiben, "Bạch Hiền? Bạch Hiền!"
Bạch Hiền giống như đột nhiên thức tỉnh, "Anh Phương Đình, có chuyện gì không?"
"Làm sao vậy? Em không tập trung." Đôi mắt ân cần của Phương Đình tràn ra vài tia sóng, "Hắn.. có phải đối xử không tốt với em không?"
Bạch Hiền cúi đầu, tầm mắt chuyển sang nơi khác, "Không có, không phải, làanh suy nghĩ nhiều thôi."
Phương Đình thấy thái độ cậu che che giấu giấu, biết ngay cậu đang nói dối.
Quai hàm cậu gầy yếu, dung nhan tiều tụy, làm đau nhói tim của hắn, hắn vốn nghĩ rằng mình buông tay có thể cho cậu đến được với hạnh phúc, hiện giờ xem ra, hắn đã sai hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top