Chương 58-63
Chương 58 : Vạch trần lời nói dối
Con ngươi Phác Xán Liệt bỗng chốc tối sầm, nhìn chằm chằm "Mặt của cậu làm sao vậy?"
"Không... không có gì" . Bạch Hiền hốt hoảng lấy tóc che kín vết sưng đỏ trên mặt, còn có máu đọng lại bên khóe miệng "Tôi không cẩn thận đụng phải tường thôi... không có chuyện gì." Cậu sợ hãi rụt rè, rõ ràng chính là biển hiện trong lòng cậu đang trống rỗng.
"Gặp trở ngại vẫn có thể giả bộ như vậy cậu thật rất có tài". Đôi mắt đen của Phác Xán Liệt hiện lên một tia nghi ngờ, kéo cậu qua, vén tóc lên " Nói! Ai đánh cậu?"
"Không có... không có chuyện này". Bạch Hiền muốn che giấu "Anh đừng hỏi nhiều như vậy được không?" Cậu không muốn nhớ lại chuyện lúc đó.
Thấy cậu hoảng hốt, trong con ngươi lóe lên sương mù, Phác Xán Liệt không đành lòng, tiếp tục hỏi: "Dáng vẻ của cậu bây giờ thật khiến người khác buồn nôn."Phác Xán Liệt lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người bỏ đi.
Phác Xán Liệt lo sợ chính mình nếu cứ tiếp tục nhìn mặt của cậu sẽ không thể khống chế được lần nữa ép hỏi, khiến cậu nhớ lại đoạn kí ức sợ hãi.
Rầm —— Cánh cửa nặng nề đóng lại.
Tiếng động lớn điếc tai khiến cho lòng Bạch Hiền cả kinh, lặng lẽ đưa tay che khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống, thì ra, chỉ là hắn để ý khuôn mặt mà thôi.
————
Trong tòa biệt thự cổ điển kiểu cách Châu Âu cùng ánh đèn sáng trưng.
"Phác thiếu gia, ngài chờ một lát, Đại ca lập tức xuống ngay". Người đàn ông áo đen bưng khay trà cung kính nói.
Con ngươi Phác Xán Liệt vừa chuyển, tức giận nói, "Tôi tới nơi này không phải để uống trà, cái tên Ngô Diệc Phàm kia còn không biết xấu hổ nằm trên người phụ nữ, tôi không ngại đi tóm anh ta đâu".
"Nửa đêm cậu không ở trong hương ôn nhu triền miên, chạy đến chỗ của tôi làm gì?" Người đàn ông mặt áo ngủ màu đen, ngũ quan anh tuấn lập thể, lãnh khốc như dao khắc. Toàn thân bao phủ một tầng hơi thở, hắn u ám thô bạo,thật giống như hắc ám huyết tinh ở địa ngục.
Hắn chính là Ngô Diệc Phàm, Đại ca tiếng tăm lừng lẫy của tổ chức ngầm.Khắp bốn phương gọi Dạ La Sát, lãnh mạc, tàn khốc, xử sự thủ đoạn độc ác.
Tại sao Hắc Đạo Ngô Diệc Phàm cùng với Phác Xán Liệt có thể có quan hệ? Kỳ thật hắn và Kim Chung Nhân còn có Ngô Diệc Phàm đều là bạn tốt cùng trường đại học,đương nhiên câu lạc bộ Hoàng Đình cũng có cổ phần của hắn ta.
"Buông thả quá độ sẽ không tốt đâu". Phác Xán Liệt uống một ngụm trà Long Tỉnh,lười biếng nói.
"Tôi không có nghe nói cậu muốn tịnh thân làm thái giám?" Ngô Diệc Phàm đi xuống cầu thang, ngồi bên cạnh hắn. Ngoài miệng nói lời trêu chọc nhưng thần sắc không hề có một tia thoải mái.
Phác Xán Liệt không chút do dự dùng tay đánh một cái vào lồng ngực của hắn"Không có tâm tình đùa giỡn với cậu đâu". Hắn nghiêm mặt nói: "Có một chuyện muốn cậu giúp đỡ" Đều quen biết như vậy, Phác Xán Liệt cũng không vòng vo, nói thằng ra mục đích tới lần này.
"Nói đi".
"Điều tra Bạch Hiền ngày hôm qua đã gặp ai!"
"Cái gì?" Lông mày Ngô Diệc Phàm chau lên "Cậu đem tổ chức ngầm của tôi thành đám chó săn cho cậu, điều tra người tình của cậu có vượt quá giới hạn hay không sao?"
"Cậu ấy bị người ta đánh". Phác Xán Liệt thản nhiên nói, trong lời nói đè nén một ngọn lửa giận muốn bùng nổ.
"Chúc mừng! Có người giúp cậu trút giận. Nếu tên đó muốn làm anh hùng vô danh, cậu cần gì phải trăm cay nghìn đắng tìm người tới trước mặt tạ ơn." Đương nhiên Ngô Diệc Phàm biết hắn có kế hoạch trả thù Bạch Hiền, hơn nữa hắn ta còn là người cung cấp tư liệu cá nhân của Bạch Hiền,tất cả đều là vì bày mưu tính kế trả thù.
Chương 59 : Thay đổi trò chơi
"Anh bạn, cậu nhiều lời như vậy làm gì! Tôi bảo cậu điều tra thì cậu điều tra đi!". Phác Xán Liệt bị người khác vạch trần hành vi không bình thường của mình, giống như tâm sự của mình bị nhìn ra khiến hắn bốc hỏa lớn.
Ngô Diệc Phàm vỗ vỗ bờ vai của hắn. "Chuyện nhỏ như vậy, tôi lập tức cho người đi điều tra". Hắn ta than nhẹ một câu "Tôi cảm thấy cậu vẫn là không nên khiến cậu ấy trở thành như vậy, vừa giữ chặt, vừa buông lỏng, như vậy vẫn là tốt hơn."Con ngươi đen như bóng đêm thoáng qua một tia ranh mãnh.
"Có ý gì?". Phác Xán Liệt nhướng mày nhìn hắn ta.
"Trò chơi quá đơn giản, sẽ không có hứng thú chơi lâu, không bằng thay đổi trò chơi đi, để cho cậu ấy yêu cậu, sau đó cậu vô tình vứt bỏ cậu ấy. Tra tấn từ thân thể đến sâu trong tâm hồn có lẽ nỗi đau đớn càng khắc sâu trong lòng".
"Không hổ là Dạ La Sát nghe tin đã làm người ta sợ mất mật, đối phó một người tình mà nghĩ được thủ đoạn hay như thế." Phác Xán Liệt lắng nghe lời của hắn, khóe miệng không tự chủ được cong lên, hai tay khoanh trước ngực hơi hơi gật đầu "Có thể suy nghĩ một chút."
Đứng dậy xoay người đi về phía cửa, "Đã quấy rầy cậu cùng phụ nữ nghỉ ngơi."
Ngô Diệc Phàm tinh ranh nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, khóe môi hơi nhếch lên giảo hoạt cười, kế hoạch thực hiện được rồi.
Học chung bốn năm, dĩ nhiên đối với Phác Xán Liệt kiêu căng cao ngạo này hắn rõ như lòng bàn tay, mặc dù trong lòng có ý nhưng vì mặt mũi cũng không chịu thừa nhận. Ngô Diệc Phàm làm như vậy, đơn giản chính là muốn cho hắn ta có một cái cớ,dũng cảm bước lên một bước, vứt bỏ tất cả cái gọi là trở ngại, chấp nhận cậu ấy.Khi hắn ta thật sự rơi vào tình yêu rồi, còn có thể toàn thân trở ra, đẩy cậu ấy đi, trả thù cậu ấy sao?
Ngô Diệc Phàm sớm đã điều tra tất cả mọi tư liệu về Lương Tử Oánh. Khái quát đơn giản một chút, đây là một phụ nữ giả dốimang gương mặt thiên sứ.Lúc ấy sợ Thế Xán Liệt không chịu nổi đả kích như thế cho nên hắn lựa chọn giấu giếm nhưng vừa nghĩ tới Bạch Hiền vì loại đàn bà này mà chịu trừng phạt, thật sự là rất không đáng. Không chút nào đồng tình với loại người hành hạ người tình khổ cực lầm than.
————
Dinh dong! Dinh dong! Chuông cửa kêu ầm ĩ giống như chủ nhân, một chút cũng không từ bỏ ý định.
"Đến đây đến đây". Bạch Hiền vội vàng chui ra khỏi chăn, cổ họng vô cùng ngứa giống như bị vướng một nắm cát vừa khô vừa đau. Còn cảm giác được thân thể nặng nề, có chút lung lay.
Bạch Hiền mở cửa, sợ ngây người. "Bà nội, sao bà tới đây?"
Vẻ mặt Bà nội Ngô kinh ngạc, "Ai nha! Bạch Hiền, cháu làm sao vậy, sắc mặt của cháu thật là khó coi? Còn nữa, trên mặt cháu là cái gì?"
"Không có gì... không có gì." . Bạch Hiền dùngtóc che che giấu giấu.
Bà nội tức giận hỏi: "Có phải thằng bé Phác Xán Liệt kia đánh cháu không?"
"Không phải, không phải". Bạch Hiền vội vàng phủ nhận. "Bà nội cháu thật sự không có việc gì, chỉ là đi đường không cẩn thận bị ngã thôi" .
"Nhưng ta nhìn thấy không giống." Bà nội một phen cầm cổ tay Bạch Hiền. "Đi!"
Đừng nhìn Bà nội Ngô nhỏ gầy, thế nhưng lực kéo tay rất lớn, Bạch Hiền chỉ có thể ngoan ngoãn bị bà lôi ra ngoài, nhét vào trong xe.
"Bà nội chúng ta đi đâu?". Bạch Hiền lo lắng việc bà nội mang cô tới công ty tìm Phác Xán Liệt mà đối mặt nói chuyện.
"Gặp bác sĩ".
Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm, lại khẩn trương hít một hơi, sẽ không mang cậu đi kiểm tra vết thương chứ?
"Bà nội, gặp bác sĩ làm gì?"
"Bạch Hiền cháu có phải bị đánh tới mức đầu choáng váng hay không? Gặp bác sĩ đương nhiên là xem bệnh
Chương 60 : Đống lớn thuốc bổ
Bạch Hiền cho là Bà nội Ngô đưa cậu tới bệnh viện, kết quả là tới một phòng khám tư nhân nổi tiếng do thầy thuốc đông y Mã Đức Quân mở. Một ngày ông chỉ gặp ba bệnh nhân vậy mà lại nổi tiếng, bệnh nhân đến tìm ông xem bệnh nối liền không dứt cho nên có một số người xếp hàng đến tận năm sau.
Mà Bà nội Ngô vừa đến, thầy Mã lập tức đưa vào phòng khám bệnh .
Chạm khắc trang trí cổ điển, cửa sổ khắc hoa, cái bàn gỗ lim kiểu cũ, còn có một bức tranh sơn thủy được vẽ bởi bàn tay một họa sĩ danh tiếng, trên bàn trà để một chậu cây văn trúc, đều lộ ra một hương vị cổ kính.
"Tiểu Phong, cuối cùng bà đã đến gặp tôi. Tôi hôm nay là vì bà mà không gặp bệnh nhân đó". Ông già tóc đều đã hoa râm vừa nhìn thấy Bà nội Ngô lập tức kích động, nâng lên mấy cái nếp nhăn giữa lông mày nhưng thân thể lại khỏe mạnh, giọng nói rất lớn.
Bà nội Ngô hờn dỗi, liếc mắt nhìn ông "Đều là người già cả hết rồi, còn gọi Tiểu Phong cái gì". Dắt tay Bạch Hiền giới thiệu nói: "Đây là cháu dâu của tôi".
Thầy Mã tinh tế bắt đầu đánh giá, "Đưa tay cho tôi".
Bạch Hiền ngồi xuống đưa tay ra.
Bàn tay mát khẽ đặt lên, chợt nhíu mày nhẹ nhàng lắc đầu. "Tiểu Phong, cháu dâu không mang thai. Chỉ là có chút cảm mạo thôi".
"Không có?!!" . Bà nội Ngô kinh ngạc, kêu to. "Sáng hôm đó bà rõ ràng nhìn thấy cháu nôn mà"
Trời ơi là trời. Nếu nói buồn nôn và mang thai có dấu hiệu giống nhau,vậy còn phát minh ra xét nghiệm thai làm gì?
"Bà nội hôm đó là dạ dày cháu không tốt cho nên mới... "
"Tiểu Phong không nên gấp gáp, bọn nó tuổi còn trẻ, từ từ sẽ đến thôi!"
Bà nội thu hồi mất mát, nháy mắt mấy cái với thầy Mã. "Nhưng tôi muốn ôm cháu chắt, có cách gì có thể để cho nó mau mau mang thai không?"
"Ừm, cháu dâu bây giờ thân thể khá yếu lại nhiễm lạnh, có thể dùng thuốc bắc điều dưỡng, như vậy thì càng dễ mang thai".
"Không cần không cần". Bạch Hiền mặt lúng túng vẫy tay.
Nhưng hai ông bà lão kia coi cậu trở thành không khí, cứ tiếp tục nói chuyện với nhau.
"Vậy tất cả thuốc kia đều lấy hai phần đi! Đúng rồi có thuốc gì có thể cho thằng bé Phác Xán Liệt kia uống không?" Bụng cháu dâu không có động tĩnh, hắn cũng có trách nhiệm mà! Bà nội Ngô thật là nóng lòng.
"Vậy lấy nhân sâm, đương quy, nhung hươu, ngưu tiên bồi bổ đi."
"Còn thuốc nào có thể cho cháu dâu nhanh mang thai nữa không?"
Bạch Hiền bất đắc dĩ lắc đầu. Mang thai có thể dùng thuốc được sao?
Đi khỏi phòng khám, hai tay xách hai gói thuốc bổ lớn. Bạch Hiền có cảm giác khổ sở không nói ra lời.
"Bạch Hiền, thuốc bắc này, mỗi ngày cháu phải nhớ uống hai gói!. Thằng nhóc Phác Xán Liệt kia chắc chắn không muốn uống, cho nên cháu đem nhân sâm, nhung hươu này, bỏ vào trong nồi canh, còn nữa, thuốc trong bình nhỏ này cháu bỏ vào trong rượu của nó, tóm lại, phải làm đến thần không biết quỷ không hay"
Dọc theo đường đi, bà nội thao thao bố trí nhiệm vụ.
Trở lại biệt thự, Bạch Hiền nhìn đến một đống dược liệu thuốc bổ, thở dài một hơi. Những thứ thuốc bổ này dù sao cũng là ý tốt của bà, nếu không nhận lại có chút áy náy.
Gần đây dường như công việc của hắn rất bận, thường xuyên ở phòng sách bận đến nửa đêm. Vậy cho hắn bồi bổ thân thể cũng tốt. Vừa nghĩ như thế, Bạch Hiền vươn tay, mặc tạp dề vào, bận rộn công việc ở phòng bếp.
Chương 61 : Canh đại bổ
Ngày mai sẽ là ngày đấu thầu mảnh đất Ngân Nguyệt Hồ kia cho nên Phác Xán Liệt mỗi ngày vô cùng bận rộn. Lần nữa triệu tập lãnh đạo họp chỉnh sửa giấy tờ đấu thầu, tranh thủ có thể lập tức lấy được miếng đất kia, sau đó một loạt kế hoạch khai phá Đông Giao cũng có thể tiến hành rồi.
Phác Xán Liệt bước vào cửa nhà, mệt mỏi kéo caravat xuống, cởi bỏ hai cúc áo sơmi, nhíu mày lộ ra mỏi mệt vô cùng. Nhưng ngửi được mùi thức ăn nhất thời làm tinh thần hắn chấn động.
Trước kia, hắn tình nguyện cả ngày ở câu lạc bộ Hoàng Đình sống mơ mơ màng màng, cũng không muốn trở về nơi lạnh lẽo như khách sạn này. Nhưng từ khi chàng trai này xuất hiện, nơi này dần có sức sống, phòng bếp luôn bay ra mùi thức ăn ấm áp, bông hoa tươi đẹp cắm trên bàn. Quần áo mỗi ngày hắn mặc để ngay ngắn ở đầu giường, từng giọt từng giọt giống như mưa xuân dần thấm ướt trái tim hắn,giờ phút này tâm lạnh băng cứng rắn của hắn đều không thể không rung động .
Cõ lẽ Ngô Diệc Phàm ra chủ ý không tồi! Trước bắt tâm cậu ta làm tù binh đã sau đó lại từng chút từng chút xé rách cho đến khi đẩy cậu ta vào địa ngục vạn kiếp bất phục.
Phác Xán Liệt vẫn đang dối mình dối người, cực lực phủ nhận tâm ý xúc động đối với cậu.
Nghe được tiếng đóng cửa, Bạch Hiền từ trên ghế salon ngồi dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm "Anh đã về, ăn tối nha? Đồ ăn hơi nguội, chỉ cần hâm lại là được".
Phác Xán Liệt đã sớm đói đến mức bụng kêu vang, mày kiếm nhướng lên miễn cưỡng nói: "Động tác nhanh một chút."
"Hôm nay, canh ở trong nồi còn nóng, anh có muốn nếm thử trước không?" Mái tóc ngắn nâu hạt dẻ, vài sợi tóc rơi xuống hai má. Hương vị quyến rũ tươi mát động lòng người bên trong chàng trai lộ ra. Trên chân đi đôi dép bông Hello Kitty làm cậu tăng thêm vài phần đáng yêu.
Phác Xán Liệt im lặng, nhìn nồi canh đầy ắp, nhướng mày. "Những thứ này là cái gì?"
"Đây là canh ba ba". Bạch Hiền không cảm thấy có gì không ổn cả .
"Tôi hỏi là cậu bỏ thêm những thứ gì vào đây?"
Thì ra là hắn muốn biết cái này, Bạch Hiền thật thà giới thiệu, "Nguyên liệu chủ yếu là hoang dã, phụ liệu có nhân sâm, nhung hươu, cẩu kỷ." Mấy vị dược liệu coi như bình thường, Phác Xán Liệt cầm lấy thìa múc 1 muôi, không bận tâm đến vị thuốc bắc, từ từ đưa đến bên miệng ——
Bạch Hiền tiếp tục nói: "Ngân dương hoắc, dương khởi thạch, tiên mao, cửu thái tử, dương hồng thiên"
Phụt—— canh vừa mới uống vào trong miệng, phun ra. "Cậu nói trong này cho thêm cái gì?!!"
Bạch Hiền sửng sốt. "Tôi nói sai sao? Rất nhiều dược liệu tên rất khó nhớ,đúng rồi thầy Mã có đưa tôi một tờ đơn dược liệu ghi rõ tên, để tôi đi tìm xem".
Phác Xán Liệt một phát bắt được cậu, cảm thấy là cậu đang đùa dai, tuấn mâu căng thẳng, bắn ra tia đen tối u ám "Cậu có biết ngân dương hoắc, dương khởi thạch,tiên mao, cửu thái tử là cái gì không?"
"Thuốc bắc". Thấy trên mặt Phác Xán Liệt cứng ngắc, không có một tia cảm xúc,tâm cậu hoảng hốt, bổ sung đáp án: "Thuốc bổ".
"Bổ cái gì?"
"Bổ thân thể". Bạch Hiền nhẹ nhàng đáp lại, "Gần đây, thấy anh rất bận, cho nên muốn nấu cho anh nồi canh bồi bổ cho tốt. Có phải tôi thêm nhiều thuốc bắc quá, uống sẽ chảy máu mũi?"
Chương 62 : UỐNG LẦM THUỐC BỔ
Sắc mặt Phác Xán Liệt bỗng tối đen, dâng lên một luồng sát khí. "Gần đây không có chạm vào cậu, có phải cậu không chịu nổi rồi không?"
"Tôi không hiểu ý anh..." Cánh tay Bạch Hiền muốn tránh thoát, ánh mắt của hắn làm cho người ta sợ hãi, như kim châm vào cậu.
Hảo tâm cho hắn một nồi canh bổ, hắn không cảm kích thì thôi, còn bày ra bộ mặt hưng sư vấn tội*, "Anh không muốn uống cũng không sao,cùng lắm thì tôi uống. Dược liệu quý giá như vậy bỏ thì tiếc lắm".
*hưng sư vấn tội: là một thủ tục trong hôn lễ của người Trung Quốc, trong đó mọi người sẽ hỏi cô dâu về các chuyện của họ,người phụ trách hỏi là các chàng trai
Trong mắt Phác Xán Liệt hiện lên một tia cười xảo quyệt, một tay bắt được cổ tay của cậu, tay kia vung lên ——
Choang —— những mảnh vụn tráng men văng khắp nơi, nước canh chảy chảy trên đất,một mùi thuốc quái dị lan tràn ra.
Khóe miệng Phác Xán Liệt cong lên, nhàn nhạt nói: "Ngân dương hoắc, dương khởi thạch, tiên mao, cửu thái tử, dương hồng thiên những thứ này đều là thuốc bắc dùng để tráng dương". Để sát vào cổ cậu "Cậu xác định muốn uống?"
"Hả?" . Hai mắt Bạch Hiền thoáng chốc mở lớn, giật mình, há to miệng.
Chân mày Phác Xán Liệt đe dọa, nhìn cậu. "Cậu cảm thấy tôi cần những dược liệu này? Hay là cậu cảm thấy tôi không thỏa mãn được cậu?"
"Không... không" . Mặt Bạch Hiền nhất thời đỏ ửng. "Bà nội nói những thứ thuốc bắc này là để bồi bổ thân thể, tôi không biết những thứ này dùng để bổ cái gì". Cậu nói năng có chút lộn xộn.
Cậu thật sự rất rảnh rỗi. Phác Xán Liệt thở dài một tiếng. May mắn mình không uống thứ canh bổ kia. Vạn nhất uống vào, không biết kết quả là khí huyết của hắn sẽ quá thái thịnh đến thất khiếu* chảy máu, hay kích thích thú tính của hắn quá độ?
*thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Hiện giờ hắn một chút thèm ăn cũng không có, rất sợ trong thức ăn của cậu lại cho thêm cái gì không lường trước được. Bước đến tủ rượu, lấy ra một chai Whisky màu da cam.
Bạch Hiền thu dọn lại bừa bãi trên đất, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phác Xán Liệt đang uống rượu, kêu to. "Đừng...Uống...uố...ng!"
Phác Xán Liệt để xuống ly rượu đã đến bên miệng, nhẹ nhàng đung đưa chén thủy tinh ánh sáng ngọc của đèn thủy tinh chiếu vào trong mắt hắn, trong mắt nhộn nhạo lăn tăn lên tia bất an.
Lúc Bạch Hiền hô lên, hắn đã uống xong ba chén.
"Tại sao?". Giọng nói trầm thấp đè nén giận dữ.
"Bởi vì...". Bạch Hiền hít sâu một hơi, quyết định thẳng thắn, âm giọng khe khẽ có chút run tun, "Tôi có bỏ thêm vào trong rượu một chút". Nói xong cậu không dám thở mạnh.
Phác Xán Liệt có cảm giác bị người tính kế, tiếng nói âm lệ vang lên "Chút gì?"
"Bà nội đưa cho tôi một lọ thuốc nước nhỏ. Nhưng tôi cũng không biết là cái gì". Đầu Bạch Hiền cúi càng ngày càng thấp, tiếp theo tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ. "Bà nội nói cái đó cũng là bổ 'thân thể' ". Bạch Hiền nói thêm một câu."Rõ ràng cùng với dược hiệu thuốc bắc này không khác lắm!"
"Chết tiệt!" . Phác Xán Liệt mắng một tiếng, vung tay đập vỡ cái chén.
Tìm chút thuốc đông y thì thôi đi, lại còn một chiêu thuốc đông tây y kết hợp khó lòng phòng bị, khiến cho Phác Xán Liệt gặp hạn.
Từ trước đến giờ chỉ có Phác Xán Liệt hắn một tay đùa bỡn người khác, hôm nay lại thua bởi tay chàng trai này. Chủ nghĩa đại nam tử, lòng tự trọng của hắn, tràn ra vẻ mặt âm trầm đi về phía cậu.
Bạch Hiền cảm giác được ngọn lửa trong mắt hắn như muốn đốt cháy cậu, cậu gục đầu không dám nhìn hắn,nhẹ giọng thầm nói: "Cũng may anh chưa uống".
"Cậu ngăn cản đã không kịp, tôi uống ba chén rồi". Tiếng nói lạnh lùng âm trầm bỗng từ đỉnh đầu truyền đến.
Chương 63 : GIẢI DƯỢC
"A?". Bạch Hiền áy náy:"Vậy có phải lập tức đi bệnh viện không?"
Mặt Phác Xán Liệt âm trầm như đêm mùa đông lạnh lẽo "Cậu muốn ngày mai, trên các tờ báo lớn, viết tổng giám đốc tập đoàn Phác thịhoang dâm vô độ, uống lầm xuân dược mà hấp hối?". (edit đến khúc này mà cười như con điên :'>> )
"Không phải không phải" Bạch Hiền thanh minh, chớp mắt, "Thuốc này là của thầy Mã, ông ấy nhất định có giải dược"
Phác Xán Liệt lười biếng, nghiêng người dựa vào ghế sô pha, khinh bỉ liếc nhìn cậu "Tôi hỏi cậu bán thuốc chuột sẽ làm thuốc giải sao? Thực ngốc!"
"Ý của anh là thầy Mã không có giải dược". Bạch Hiền vỗ đầu "Anh nói lấy độc trị độc có hữu dụng không? Anh đã không muốn đến bệnh viện, vậy liều thử một phen đi, được lắm, đem ngân dương hoắc, dương khởi thạch, tiên mao, cửu thái tử, dương hồng thiên đều uống hết đi".
Lông mày Phác Xán Liệt hơi nhăn lại, hắn cảm giác được có một ngọn lửa nhỏ di chuyển trong thân thể — nhịp tim hắn rối loạn, dần dần tăng tốc, một cảm giác trống rỗng đè nén, hắn thật là khó chịu hướng về phía cậu rống to "Cậu muốn giết chết tôi sao".
"Không có, không có". Bạch Hiền nhìn thấy trên gương mặt tuấn dật của hắn,bỗng hiện lên một tầng ửng hồng, có phải dược hiệu trong thân thể hắn phát tác không.
Hô hấp Phác Xán Liệt dồn dập, đứng dậy hít thở, hơi thở cũng nóng cháy lên. Vì đè ép xuống khô nóng cùng ngọn lửa chậm chạp muốn cậu, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, hít sâu.
Hắn giống như đang cực lực che giấu đau đớn của mình. Cuồng ngạo bá đạo như hắn làm sao có thể dễ dàng đem mặt yếu đuối của mình bày ra trước người khác? Không biết tự tôn hắn quá mạnh, được bảo hộ bởi giáp sắt, hay là hắn bao bọc quá kĩ.
Bạch Hiền tốt bụng đi tới, khẽ chạm cánh tay hắn, lấy dáng vẻ người từng trải nói: "Tôi biết, bây giờ trong người anh rất nóng, có muốn tắm nước lạnh một lát không, tuy buổi tối nước rất lạnh" Giọng nói Bạch Hiền ngày một thấp.
Bởi vì Phác Xán Liệt phút chốc mở mắt, trong con ngươi thiêu đốt hừng hực,giống như ngay tiếp theo sẽ đem cậu cùng đốt cháy. Ánh mắt làm cho người ta sợ hãi như thế, Bạch Hiền lập tức bị dọa.
Trên người Bạch Hiền độc hữu một mùi thơm nhàn nhạt, không biết là sữa tắm hay nước rửa tay, nhẹ nhàng bay vào trong ngực Phác Xán Liệt.
Dụ dỗ —— ngọn lửa chợt bùng lên, đốt cháy toàn bộ lý trí còn lại của hắn, chỉ còn phẫn hận bị chàng trai này hạ dược đùa bỡn.
Cái này gọi là báo ứng sao? Lần trước là hắn bỏ thuốc cậu, hiện giờ tình cảnh lại trái ngược.
"Lần trước tôi giúp cậu giải dược lần này đổi lại là cậu đi". Ngọn lửa dường như làm khô cổ họng của hắn, giọng nói có vẻ thô kệch nhưng mị hoặc mười phần.
"Không... không muốn". Ký ức đen tối hệt như thủy triều đánh vào Bạch Hiền, trừ bỏ đau đớn vô cùng, vô tận, chính là hít thở không thông, vội vàng kiếm cớ. "Một lọ thuốc nhỏ, lại pha loãng trong chai rượu, kỳ thật anh uống vào không có bao nhiêu, chỉ cần chịu đựng, rất nhanh dược hiệu sẽ qua thôi"
"Vì cái gì mà tôi phải chịu đựng thống khổ này". Phác Xán Liệt xoay người một cái, đem cậu đặt ở dưới thân. "Cậu phải vì việc làm của mình mà trả giá đắt ——"
Bạch Hiền cảm giác được trên người hắn truyền tới luồng nhiệt nóng bỏng, âm ỉ. Đôi mắt trở nên đỏ ngầu mang theo hơi thở thèm muốn. Giờ phút này hắn như một con con thú đói khát, đã mất đi lý trí, không đạt mục đích thì không chịu bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top