Chương 49-57

Chương 49 : Nồng tình mật ý

Bạch Hiền được hắn đưatới phòng làm việc của hắn, sáng sủa sạch sẽ, một loạt cửa sổ lớn sát đất, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy toàn bộ thành phố. Phác Xán Liệt khó chịu, cậu từ xa tới đây chẳng lẽ chỉ để ngắm phong cảnh.

Cậu ta lại dám xem nhẹ sự có mặt của hắn, trong lòng hắn không khỏi bốc lên một ngọn lửa nhỏ, lặng lẽ đi tới, "Này. Nhìn đủ chưa!"

Bạch Hiền bị tiếng vang bất ngờ ở phía sau làm hoảng sợ, xoay người đối mặt.Gương mặt căng thằng, ánh mắt mơ hồ không biết chuyển hướng nơi nào, "Cái đó là tôi vừa vặn đi ngang qua nơi này cho nên..." Hắn thật sự không tin, mới nói hai câu mà đã bắt đầu ấp a ấp úng, nói năng lộn xộn.

Phác Xán Liệt khoanh tay, tư thái nhàn nhã, "Cậu tiếp tục biên tập đi, tôi sẽ chờ cậu biên tập ra cái cớ tốt hơn." Hắn cúi đầu chỉ vào túi giấy trong tay cậu"Túi giấy này là cái gì?"

"Không có gì". Bạch Hiền nhanh chóng giấu túi giấy ra sau người. Hắn đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Phác thị,cài gì cũng có ăn qua, lấy ra cơm hộp như vậy chỉ bị hắn cười nhạo thôi.

"Lấy ra nhìn thì có làm sao." Phác Xán Liệt nhanh nhẹn xoay người, lập tức lấy túi giấy trong tay Bạch Hiền, "Túi giấy này mang cho tôi sao? Vừa lúc tôi đang đói bụng." Nói xong, hắn vội vàng mở túi ra ——

Mùi đồ ăn thơm lừng xông vào mũi hắn, cánh gà, canh rau xanh còn có đủ mùi hương của cá ti, gà xé phay. Trong bình thủy là canh gà nữa.

Ngón tay Phác Xán Liệt lập tức mở hết ra, gần đây không có thời gian dùng bữa trưa hiện giờ bụng đã đói, vội vàng ăn như hổ đói.

Trên mặt Bạch Hiền nhẹ cười, một loại cảm giác trọn vẹn tràn đầy trong lòng.Nhìn tướng ăn của hắn như thằng nhóc bị người tranh giành thức ăn, không biết là nụ cười dịu dàng hiện lên ở trên mặt không một chút che giấu.

Phác Xán Liệt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hiền, nghi ngờ hỏi, "Những thứ này đều do cậu nấu sao? " Hắn đã ăn đồ ăn do các đầu bếp nổi danh khắp nơi trên thế giới nhưng hắn đều cảm thấy kém đồ ăn bình thường này.

"Bằng không anh cho rằng những thức ăn hiện giờ anh đang ăn là ai làm?"

"A!" Phác Xán Liệt ăn hai miếng lại ngẩng đầu "Cậu ăn chưa?"

Hắn đang quan tâm cậu sao? Bạch Hiền sững sờ một lúc, đứng ở tại chỗ, nhẹ đáp,"Ừm"

Phác Xán Liệt mỉm cười, tiếng nói thân mật như muỗi vo ve. Đem Bạch Hiền kéo đến bên người, dùng đũa của mình gắp một cái cánh gà, "Cậu cũng nếm thử đi."

Đột nhiên có hành động thân mật như vậy làm cho Bạch Hiền cảm thấy không được tự nhiên, đầu quay sang bên kia.

"Tôi cho cậu ăn cậu phải ăn!" Ngữ khí đột nhiên tăng thêm. Phác Xán Liệt đối với người khác thực không có kiên nhẫn, kiêu ngạo như hắn, thích nắm trong tay tất cả, đương nhiên bao gồm cả người tình. Bạch Hiền biết mình không có quyền đối nghịch hắn, cúi đầu ——

Đúng vào khoảnh khắc tình ý tràn trề, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra,Kim Chung Nhân mặc bộ đồ tây màu xám đậm công khai tiêu sái bước vào, mang trên mặt nụ cười vô lại.

Phác Xán Liệt đặt đũa xuống, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, "Không ai dạy cậu vào văn phòng phải gõ cửa trước sao?"

Bạch Hiền lúng túng cúi đầu, thật hận nơi này không có kẽ hở nào có thể chui vào.

"Nếu tôi gõ cửa sẽ không nhìn thấy một màn này."

Hay cho một lý do quang minh chính đại.

Chương 50 : HIỀM KHÍCH

"Hai người từ từ nói chuyện đi". Biểu hiện Bạch Hiền thật giống như chuột gặp mèo, muốn lập tức chạy trốn. Cậu vừa nghĩ tới lần đầu tiên gặp Kim Chung Nhân, xấu hổ làm cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Phác Xán Liệt thuận tay giữ cậu lại. "Cậu ta là anh em tốt của tôi". Hắn lạnh lùng sắc bén, trừng mắt liếc người kia, "Cậu không cần để ý đến cậu ta đâu."

Lúc Phác Xán Liệt thấy Kim Chung Nhân ánh mắt sáng quắc nhìn chẳm chằm Bạch Hiền, có một loại cảm giác bảo bối của mình bị cướp đoạt. (Bảo bối luôn đọ :** )

"Chúng tôi là một đôi hồ bằng cẩu hữu*." Lần trước Kim Chung Nhân gặp Bạch Hiền thấy dáng người cậu xinh xắn,mềm mại nõn nà, còn có dung nhan không trang điểm, vẻ mặt lại giận dỗi.

(*hồ bằng cẩu hữu: mèo mả gà đồng, bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấuxa).


Nhưng hôm nay gặp, lại bị khí chất tươi mát như hoa sen trên người cậu hấp dẫn.

Kim Chung Nhân mạo muội nhìn thẳng cậu.

Bạch Hiền nhíu mày, chẳng phải hai người bọn họ là anh em tốt sao? Sao còn châm chọc lẫn nhau như vậy.

"Xin chào" . Cậu gục đầu, không dám nhìn hắn lấy một lần, chào hỏi một cách không tự nhiên.

"Tiểu mỹ nam lại gặp mặt rồi". Kim Chung Nhân hướng phía cậu cợt nhả, đi tới chỗ cậu ngồi, nhìn chằm chằm vẻ đẹp của cậu, đánh giá, "So với lần trước khí sắc của cậu đã tốt hơn nhiều."

Phác Xán Liệt lập tức đứng lên kéo Kim Chung Nhân ra, tự mình đứng giữa hai người bọn họ như sandwich, dường như để bảo trì khoảng cách nhất định giữa Kim Chung Nhân và Bạch Hiền, "Hai người gặp nhau khi nào?"

"Cậu ấy chưa nói với cậu sao?" Kim Chung Nhân chỉ tay vào cậu, sau đó khóe miệng giương lên, biểu tình cười như như không cười, "Nếu vậy, cậu không cần thiết phải biết, đây là bí mật của tôi và tiểu mỹ nam".

Phác Xán Liệt thấy nụ cười quỷ dị của hắn ta, trong lòng tức giận quát: "Tôi là chồng của cậu ấy, tôi có quyền được biết."

"A?" . Kim Chung Nhân kinh hô một tiếng, đập một cái vào ngực Phác Xán Liệt "Hồi nào vậy, tên quỷ này cậu hành động có phải quá nhanh không, sao không đợi tôi trở về rồi cùng nhau cạnh tranh công bằng. Thật là nhanh! Việc này có tính là xấu xa không." Hướng Bạch Hiền phân bua.

"Cậu có ý với cậu ấy?" Đôi mắt đen tản ra u ám, nhanh chóng đảo qua Bạch Hiền,khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, "Tên quỷ cậu ngay cả giày cũ tôi đã đâm thủng cũng muốn sao?"

'Giày cũ đâm thủng?' Một cảm giác hít thở không thông đánh úp lên não, cậu hoảngsợ nói: "Tôi còn có việc." Vội vội vàng vàng mà muốn chạy trốn, rời khỏi không khí áp lực này.

Phác Xán Liệt túm chặt cánh tay của cậu không cho cậu rời đi, ngón tay hắn dùng sức, gân xanh nổi lên, thế nào, hắn ta có bản lĩnh như thế nào? Hiện giờ đến liếc mắt một cái cũng không rồi?

Bạch Hiền cảm giác được tay của mình sắp bị hắn nắm gãy, Bạch Hiền răng cắn môi không để cho mình kêu đau.

"Xán Liệt, cậu bỏ cậu ấy ra đi!" Phán Xác Liệt thật không ngờ một câu vui đùa lại mang tới đau đớn cho Bạch Hiền trong lòng nổi lên áy náy chua xót.

"Sao vậy, khiến cậu cảm thấy đau lòng rồi?" Toàn thân Phác Xán Liệt bao phủ một tầng hơi thở u ám, giống như satan từ địa ngục đến, đáy mắt tràn ra một mảnhtối đen.

Vung mạnh tay lên —— Bạch Hiền ngã mạnh xuống đất, cả người truyền đến một trận đau đớn, không khỏi run lên.

"Xán Liệt, rốt cuộc cậu làm sao vậy? Là cậu bảo tôi trong lúc cậu đi Las Vegas,chăm sóc tốt cho cậu ấy, cậu quên rồi sao?" Kim Chung Nhân mất lý trí, điên cuồng hét lên với Phác Xán Liệt, lần đầu tiên hắn thấy Phác Xán Liệt nổi giận như thế.

"Nhưng tôi không bảo cậu chăm sóc cậu ta chu đáo đến vậy!"

Chương 51 : Không quan trọng gì

"Đủ rồi!". Bạch Hiền hướng về phía hắn hét lớn, tất cả ẩn nhẫn kìm chế lúc trước của bản thân đều bùng lên, gào thét vào giờ phút này. Cảm giác choáng váng dần lan tràn, cậu tự mình đứng dậy, "Đừng nghĩ người nào cũng giống như anh."

"Cậu..." Trong con ngươi tối tăm của Phác Xán Liệt bùng lên ngọn lửa tức giận phẫn nộ hừng hực. Vốn tưởng rằng mình nhổ gốc một cây hoa bách hợp thích đâm chọc, thì ra chỉ là cậu giảo hoạt che giấu.

Hắn giơ thật cao cánh tay—— "Xán Liệt!" Kim Chung Nhân giữ lấy cánh tay hắn, "Hiểu lầm của cậu có thể khiến tôi hiểu rằng cậu để ý cậu ấy?"

"Để ý?" Khóe miệng Phác Xán Liệt cong lên châm chọc, cười lạnh một cái, "Chỉ là một con búp bê thôi, cậu cho rằng tôi sẽ để ý sao?" Lạnh lùng trong đôi mắt hắn hung dữ mà dìm chết người.

Kim Chung Nhân cười vô lại "Nếu cậu ấy đối với cậu có cũng được mà không có cũng không sao. Vậy con búp bê kia tặng tôi là được rồi." Nói xong hắn đưa tay đặt lên vai Bạch Hiền.

"Cút ngay!". Bạch Hiền không chút do dự đẩy hắn ta ra, trên mặt tái nhợt không có một tia biểu cảm, tay cậu đập đập vào ngực, không khí nơi này dường như đình trệ làm cậu không thể hô hấp. Giờ phút này cô giống như đưa thân vào địa ngục, chịu đủ tra tấn cùng dày vò.

Bọn họ lại ở trước mặt cậu coi cậu như vật phẩm để định giá, cho tặng. Chẳng lẽ cậu phải chết đi thì thể diện của mình mới không bị đào bới sao? Chẳng lẽ cậu phải vứt bỏ chính tự tôn của mình sao?

"Xin lỗi" Khóe miệng bật ra một tiếng như có như không, trên mặt lộ ra một chút nụ cười tuyệt vọng, "Tôi biết 'một con búp bê' không có tư cách bảy tỏ quan điểm, tôi ở chỗ này cũng vô dụng, lát nữa cho tôi biết tặng tôi cho người nào là được rồi". Hít sâu một hơi, kiên quyết đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi văn phòng, cả người như hư nhược, yếu đuối vô lực dọc theo vách tường mà trượt xuống, ấm ức ngồi dưới đất. Nước mắt đè nén đã lâu tùy ý trào ra mạnh mẽ ——

Cậu cho rằng thời gian sẽ dần dần làm mờ đi hận ý của hắn, cậu cho rằng dùng chút tình cảm ấm áp của mình sẽ có thể hòa tan tảng băng trong lòng hắn, cậu cho là trong lòng hắn có một chút của cậu, ít nhất là như vậy, dù là ít ỏi mơ hồ. Thì ra tất cả đều do cậu tự cho là đúng, hắn vẫn luôn hận cậu. Vô tình, tra tấn, tàn khốc, chà đạp mới có thể làm cho trái tim hắn bình tĩnh.

Vì sao cậu còn phải kiên trì, vì sao cậu còn phải giữ tình yêu nhỏ bé này?

Ánh mắt giận dữ của Phác Xán Liệt nhìn về hướng Bạch Hiền vừa mới rời đi,bóng lưng gầy yếu mảnh mai, hơi run rẩy. Nhiễu loạn dòng suy nghĩ của hắn, mày kiếm nhíu lại, "Cậu tới làm gì?." Đem cơn giận còn sót lại phát lên Kim Chung Nhân.

"Xán Liệt, đủ rồi, thật sự đủ rồi. Cậu đã hành hạ cậu ấy sắp chết đến nơi rồi, chẳng lẽ làm như vậy cậu có thể hả giận sao? Bỏ xuống đi, hãy quý trọng cho tốt". Kim Chung Nhân rất khó tưởng tượng một chàng trai gầy yếu như thế sao có thể kiên trì đến bây giờ.

"Cậu thì chỉ thương hương tiếc ngọc thôi. Loại mặt hàng Hoàng đình này bên trong còn nhiều mà tôi còn chưa chơi, cậu tốt nhất đừng chú tới cậu ấy."

"Cậu ấy và bọn họ không giống nhau!". Kim Chung Nhân kiên định quan điểm của bản thân, thậm chí hắn cảm thấy Phác Xán Liệt yêu Lương Tử Oánh chỉ là một loại phù phiếm. Từ lần đầu tiên gặp gỡ Bạch Hiền, ánh mắt đã bị sự thanh khiết sạch sẽ của cậu ấy hấp dẫn, cậu ấy rất chân thành tha thiết.

Mặt Phác Xán Liệt tối sầm, thần sắc đột ngột thay đổi, "Thật không ngờ đại thiếu gia tập đoàn Phác Đinh săn bắt vô số lại hai ba lần quỳ gối dưới chân của cậu ta, người đàn ông kia thủ đoạn thật phi thường, xem ra tôi còn phải khai thác thật nhiều."

Chương 52 : GIĂNG BẪY

Ngày mùa thu mờ mịt, ánh mặt trời xuyên qua tấm thủy tinh, sàn nhà đá cẩm thạch màu đen lạnh lẽo phản chiếu tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thưa thớt, từ từ hạ xuống trên thân thể mảnh mai.

Bạch Hiền xụi lơ, ngồi trên mặt đất đen sẫm, sợi tóc sáng mềm như tơ,che đi gương mặt thanh tú của cậu nhưng không che được những giọt nước mắt, còn có hơi thở tràn ngập ưu thương.

Nước mắt vô thanh vô tức chảy mạnh, tầm mắt của cậu mơ hồ nhưng không thể làm mờ cảm giác đau đớn khoan tim liệt phổi. Nếu tâm không bị lạc phương hướng nhưvậy, hẳn là cũng sẽ không đau như vậy!

Hắn đối với cậu rất tệ,rất tệ, tiếp tục phá hủy, đến khi phá hủy hoàn toàn mới thôi. Vì sao, vì sao đột nhiên đối xử dịu dàng với cậu, quan tâm với cậu, khiến người chưa từng được thương yêu trong lúc nhất thời không chống đỡ được, không cẩn thận để trái tim bị đắm chìm, đã không thể tự kìm chế.

"Cộp cộp..." Phía sau truyền đến tiếng gót giày đập xuống sàn nhà.

Bạch Hiền lập tức thu lại ưu thương, lau đi nước mắt vương trên mặt. Mặc kệ con đường tương lai có gập ghềnh như thế nào, cậu cũng phải tiếp tục bước đi. Cậu tin tưởng chắc chắn chỉ cần dùng sức hít thở là có thể ngửi thấy hương vị ánh mặt trời.

"Sao cậu lại ở chỗ này?" Kỳ thật lúc Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt dắt vào căn phòng tổng giám đốc, một màn kia vừa đúng lúc bị Trầm Trạm Vân nhìn thấy. Cô ta tới đây là để sắp xếp bàn giao lại một số công việc bị mất. Đương nhiên cô ta sẽ không quên mình bị sa thải là do ai làm hại.

"Chào" Bạch Hiền cúi đầu, xoay người có chút chào hỏi.

"Cậu ở đây ngày nào, ngày đó tôi cũng sẽ không tốt hơn." Trong lòng Trầm Trạm Vân một trận phẫn nộ, dữ tợn cười lạnh, trừng mắt nhìn cậu như muốn róc xương cậu ra.

Cô ta lập tức thu lại biểu tình âm lệ trên mặt, đường kẻ sâu và đen dưới mắt mang theo vẻ yêu mị hồ ly phút chốc hiện lên một chút tà niệm. Cô ta đưa một gói phong bì to màu vàng, "Toàn bộ là hợp đồng mà tập đoàn Phác thị và tập đoàn Vạn Hồng hợp tác, tổng giám đốc bảo cậu lập tức tự mình giao tận tay Vạn tổng giám đốc."

"Tôi không phải nhân viên Phác thị, việc cơ mật như thế sao lại giao cho tôi?"

Trầm Trạm Vân nhíu mày, mỉm cười nói, "Phác tổng giám đốc nói nuôi cậu rất lỗ vốn, nếu để cậu ăn uống chùa không bằng cho cậu làm chân chạy việc.Giá trị của cậu ngoại trừ thể hiện ở nơi này còn có thể thể hiện ở nơi khác sao?"

"Được rồi!" Bạch Hiền nghe không nổi nữa, ngăn lại lời của cô ta. Nhận gói phong bì to trong tay Trầm Trạm Vân, "Tôi đã biết." Lập tức xoay người rời đi.

Trầm Trạm Vân vẫn không quên nhấn mạnh lần nữa, " Nhất định phải giao tận tay cho Vạn Tổng giám đốc đó".

Hai tay ôm ngực nhìn bóng dáng dần dần đi xa, đôi môi đỏ sẫm giương lên rực rỡ,trên mặt lộ ra tươi cười quỷ mị, lắc đầu than nhẹ, "Thật sự là một cậu bé đơn thuần. Ai~ Thật không ngờ giải quyết đơn giản như thế."

————

Đi ra khỏi cao ốc của tập đoàn Phác thị, Bạch Hiền mau chóng tìm tới tập đoàn Vạn Hồng.

"Chào chị, tôi muốn gặp Vạn tổng giám đốc." Đối mặt với thư ký có vẻ lớn tuổi,Bạch Hiền càng thêm lễ phép.

"Được!"Chị ta lập tức nhấn phím điện thoại nội bộ, nói mấy câu, "Công tử, cậu có thể vào."

Mọi chuyện đều rất suông sẻ, nhiệm vụ này so với tưởng tượng của Bạch Hiền còn đơn giản hơn.

Sau khi Bạch Hiền đi vào văn phòng tổng giám đốc, chị thư kí lắc đầu, "Ai ~lại một con cừu nhỏ đưa vào miệng sói."

Chương 53 : DÊ VÀO MIỆNG SÓI

Vừa đi vào căn phòng này,Bạch Hiền đã cho rằng mình vào nhầm chỗ. Ánh sáng lờ mờ, biến hóa rực rỡ, ánh đèn này làm cho Bạch Hiền choáng váng. Quán bar ồn ào, âm nhạc sắp chọc thủng màng nhĩ. Từng đợt rượu cay xộc vào mũi, đâm thằng vào khứu giác Bạch Hiền.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một đám phụ nữ ăn mặc lộ liễu, điên cuồng, vây quanh một người đàn ông to lớn nhảy múa. Cùng với âm nhạc, bọn họ mặc sức uốn éo thân hình. Lụa mỏng nhẹ nhàng vòng qua thân không gây trở ngại gì. Ánh mắt một đám người dáng vẻ xinh xắn, trên người chỉ mặc bikini, hơn nữa còn là bikini ít vải nhất.

Gã đàn ông một bên nhảy múa, một bên tay đối với các cô gái xung quanh thì xé rách từng tầng lụa mỏng, bikini cuối cùng cũng không tha.

Tiếng cười như chuông bạc từng đợt từng đợt vang ra, hình ảnh nhiễu loạn, khiến Bạch Hiền nghẹn họng trố mắt đứng nhìn.

"TửuTrì Lâm*", Kiều Tâm Du cũng không biết vì sao trong đầu mình đột nhiên toát ra từ này.

Vài cô gái toàn thân không che đậy gì cũng không có một chút ngượng ngùng, lớn mật vặn vẹo eo mềm mảnh khảnh của mình, đung đưa bộ ngực cao ngất – bàn tay mềm như có lửa nhẹ nhàng vuốt ve ngực người đàn ông, xuống phía dưới.

Mặt Bạch Hiền nhanh chóng ửng hồng, lập tức xoáy người đi về phía cửa. Giờ phút này cậu cần nhất là không khí trong lành.

Ai ngờ phía sau truyền đến một tiếng cười tà ác mị hoặc, "Sao vậy? Vừa mới đến đã muốn đi rồi?" Bạch Hiền dừng bước lại, đứng lặng tại chỗ, không dám xoay người nhìn hình ảnh nóng bỏng kia, "Đã quấy rầy đến nhã hứng của Vạn tổng giámđốc, lần khác tôi lại đến. Không quấy rầy."

Hắn giơ một tay lên, căn phòng lờ mờ phút chốc sáng lên, dừng lại âm thanh trụy lạc.

Trong nháy mắt khôi phục yên bình, giống như thoáng cái từ cảnh hoang đường trong mơ trở lại sự thật.

Đám phụ nữ quang lõa kia mau chóng mặc lại quần áo rải rác trên mặt đất, không để cho hắn ta nói nhiều lập tức rời đi.

Bạch Hiền nhìn túi hồ sơ của công ty trong tay, đi cũng không được chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ, đưa lưng về phía hắn ta.

Mùi nước hoa nồng nặc còn có mùi rượu dần dần tản đi, đám phụ nữ kia cũng đã rời khỏi, dường như một màn mới vừa rồi chỉ là hư ảo.

"Cậu định tiếp tục đứng đó làm thần giữ cửa sao?" Bạch Hiền xoay người, bày ra khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng để che giấu xấu hổ vừa rồi, "Vạn tổng giám đốc,xin chào. Là thư kí Trầm Trạm Vân bảo tôi đem hồ sơ này giao cho anh."

Cậu lập tức đưa hợp đồng lên. "Cám ơn. Gọi tôi Vạn Khải Phong", Vạn tổng giám đốc thật sự rất khách khí.

Hắn đưa tay ra, một đôi mắt đào hoa yêu ma không ngừng đánh giá Bạch Hiền.

Nhìn hắn vẫn duỗi tay ra ở đó, Bạch Hiền lễ phép nắm lấy. Ai ngờ hắn khom người, cánh môi dừng ở sau lưng trơn mịn của cậu, "Không biết công tử xinh đẹp gọi là gì?"

Bạch Hiền dùng sức rút ra, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, "Anh không cần biết. Hợp đồng tôi đã đưa đến. Vậy tạm biệt. Vạn tổng giám đốc tiếp tục công việc đi!"

Bạch Hiền cảm giác được trong ánh mắt người đàn ông trước mắt này lóe ra tia bất lương. Bản thân phải rời đi sớm một chút thì tốt hơn.

Nhưng khi vừa mở cửa ra lại bị hắn kéo cánh tay. Thân hình to lớn đè ép đối diện, đem lưng cậu ép vào giữa cánh cửa và lồng ngực của hắn, "Cậu đang sợ tôi sao?" Khóe miệng gợi lên một ý cười ma quỷ.

Chương 54 : CHẠY TRỐI CHẾT

"Vạn tổng giám đốc, xin ngài tự trọng!" Trên mặt Bạch Hiền lộ vẻ chán ghét. Một tay cậu chống đỡ hắn, ngăn cản Vạn Khải Phong tiếp cận thêm một một bước.

"Cậu bảo tôi tự trọng, vậy còn cậu?" Dáng vẻ lưu manh, ánh mắt không che đậy liếc nhìn xuống phía dưới, dừng ở bộ ngực của cậu – Cuối cùng dừng lại nơi bàn tay non mềm nhỏ nhắn đặt ở ngực hắn, "Tôi không hiểu cậu đang ở đây vì tôi sao?" Mùi nước hoa cổ long* trộn lẫn với mùi nước hoa của phụ nữ hòa thành một thứ mùi khiến người ta buồn nôn.

*cổ long: chính là phiên âm của chữ cologne (Eau de Cologne), nước hoa loại dành riêng cho nam, loại dành cho nữ tiếng hán là hương thủy.

"Không, không có. Tôi không có." Bạch Hiền bối rối thả tay xuống. Ai ngờ một giây sau, thân thể cao to của hắn gắt gao dán cậu vào trong ngực, "Em yêu, em thật đẹp." Hắn nhẹ nhàng tới gần khuôn mặt của cậu. Trong hơi thở nóng rực tràn ngập mùi rượu nồng đậm, áp vào bên tai cậu.

Tâm Bạch Hiền căng thẳng bỗng dưng cảm giác được dưới bụng một vật gì đó cứngrắn — lại nóng bỏng đang lộn xộn.

Thoáng chốc sắc mặt trở nên trắng bệch, "Anh cút ngay!"

Bạch Hiền ra sức vùng vẫy, "Tôi chỉ là tới đưa giấy tờ thôi."

'Lại là đưa giấy tờ?' Dường như trong tăm tối nhất định vẫn là như nhau.

"Vạn Khải Phong tôi muốn người tình, không có một người nào, không có một thứ nào có thể thoát khỏi bàn tay tôi cả!" Hắn giống như mất đi lý trí, đột nhiên giữ lấy hai vai Bạch Hiền, cúi đầu mãnh liệt hôn.

"Không! Đừng!" Bạch Hiền liều mạng hất đầu, ngăn cản cái hôn ghê tởm của hắn,vung đánh hai tay.

"Ba —" Trên mặt Vạn Khải Phong bị trầy một vệt dài ở miệng. Hắn bị đau, lấy tay chạm vào thấy được máu tươi. Trong con ngươi bùng lên lửa lớn, toát ra cơn tức giận, nhổ nước bọt mọi chỗ, "Phi!Đàn ông tự cho là thanh cao.Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy, không đem dạy dỗ cậu thành một người tình là không được!"

"Cứu mạng, cứu mạng!" Bạch Hiền chạy tới cửa nhưng tay còn chưa chạm tới tay cầm đã bị hắn bắt trở về.

Khóe miệng Vạn Khải Phong nhếch lên vẻ quỷ quái, cười dung tục, giơ một tay lên dùng sức — Ba —- Một tiếng vang thanh thúy vang lớn. Trong văn phòng trống rỗng, tiếng vọng càng lớn hơn.

Bạch Hiền thuận thế ngã sấp xuống trên sô pha, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng dưng tối sầm, bên tai truyền đến một trận tiếng vang chói tai, sau đó cảm giác được trên mặt đau rát, trong miệng còn toát ra một mùi máu tươi.

"Đàn ông chết tiệt! Rượu mời không uống, tôi cho cậu uống rượu phạt!" Vạn Khải Phong vừa cởi cúc áo sơ mi, cởi bỏ dây nịt, vừa mắng, "Nói cho cậu biết! Làm người phụ tình của Vạn Khải Phong tôi là phúc khí của cậu đó!"

"Không muốn, không muốn."Bạch Hiền hoảng loạn mà nghĩ muốn chạy trốn nhưng thân hình cường tráng lập tức áp lên cậu.

Nước mắt trong suốt rơi xuống cũng không kích thích được ở ác ma này một chút đồng cảm, sẽ chỉ làm hắn càng thêm muốn giữ lấy thân thể này thôi.

Lông mày thô đậm khẽ nhíu, "Tôi sẽ rất thương yêu em, cho em." Bàn tay to hướng tới bộ ngực của cậu.

"Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra." Tay chân Bạch Hiền đá loạn, trái tim phù phiếm, lạnh lẽo như chết rồi.

Vạn Khải Phong không để ý phản kháng của cậu, dùng sức cởi áo khoác ngoài của cậu ra.

Bựt —- Tiếng cúc áo trên áo sơ mi bung ra, hiện ra một mảng trắng muốt.

Con ngươi Vạn Khải Phong nhiễm đỏ. Hắn vốn tưởng rằng mình quen ăn sơn hào hải vị giờ đến rau xanh mới mẻ. Thật không ngờ rau xanh này lại ngoài dự liệu như vậy.

"Không, đừng." Đáy lòng Bạch Hiền hoảng loạn, theo phản ứng của bản năng muốn sống, đầu gối hướng về phía trước dùng sức đá một nhát, lập tức truyền đến một tiếng gào đau đớn. Hai tay Vạn Khải Phong che hạ thân của mình nhảy xuống đất.

Bạch Hiền lập tức nhặt quần áo rơi trên đất chạy trối chết.

Chương 55 : Cuối cùng ở lại

"Đàn ông chết tiệt! Đừng để rơi vào tay tao, nếu không tao sẽ cho mày vĩnh viễn nằm trên giường!" Vạn Khải Phong chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đau nhức, trơ mắt nhìn con cừu nhỏ chạy đi.

——-

Phác Xán Liệt phiền lòng, cả đầu đều là khuôn mặt tuyệt vọng, thê lương của Bạch Hiền trước khi xoay người rời đi, khiến cho hắn buồn phiền không thôi,căn bản không thể an tâm tiếp tục làm việc.

Hắn cau mày, đứng lên hất đám giấy tờ thật dày, quơ lấy chìa khóa xe trên bàn làm việc, mặc áo khoác màu xám bạc bước ra ngoài.

"Cốc cốc." Truyền đến tiếng đập cửa ngắn ngủi.

"Vào đi." Trầm Trạm Vân nghiêm mặt mà bước thẳng vào, chì vẽ trên mặt được tẩy sạch, mất đi vẻ quyến rũ, sức sống tiều tụy, dường như thoáng cái đã già đi mười tuổi. Trên mặt trắng bệch phả một tầng hơi thở nặng nề.

"Xán Liệt, em phải đi rồi."

"Ừ." Lúc này, Phác Xán Liệt không muốn nhìn nhiều, liếc mắt một cái với cô rồi tiếp tục động tác trong tay, quàng lên cái khăn quàng cổ màu xám đậm.

Trầm Trạm Vân thật không ngờ hắn có thể vô tình như thế, nói trở mặt là trở mặt, coi cô thành đồ bỏ đi, không có một tia lưu tình lưu luyến.

Trầm Trạm Vân nhận rõ sự thật đầy tàn khốc này, trong lòng nổi lên một mảng lạnh, không vì bản thân làm những chuyện như vậy mà cảm thấy một tia áy náy.

Nghĩ tới chính mình vừa làm một chuyện rất tốt, ý cười trên khóe miệng lóe lên chút giảo hoạt. "Xán Liệt, có thể cho em một lần cuối cùng không, chỉ cầnmột lần."

Trầm Trạm Vân đương nhiên sẽ không quên cảm giác cô và hắn lúc ở cùng một chỗ,không biết là tâm bắt đầu trầm luân trước hay là thân thể.

Cô chủ động vươn tay cầm lấy cánh tay hắn, "Chỉ cần một đêm, thật sự, em ở nhà chờ anh."

"Việc này không cần thiết." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, ngữ điệu lộ ra một chút không kiên nhẫn cùng phiền chán, "Chẳng lẽ lời tôi nói cô còn chưa hiểu? Hay là cô ghét bỏ vì tôi đưa tiền không đủ?"

"Không, Xán Liệt, em yêu anh, xin anh để em ở lại bên cạnh anh, em không cần danh phận gì, lần này em sẽ an phận thủ thường." Trầm Trạm Vân vứt bỏ tất cả tự tôn của bản thân, than thở khóc lóc, nhỏ giọng mềm mại cầu xin người đàn ông như vị thần này.

Nước mắt là vũ khí cuối cùng, cô vọng tưởng hắn giữ cô lại, dùng sự thảm thươngcủa mình kích thích lòng trắc ẩn của hắn.

Kết quả cô sai rồi.

Cô vẫn là không nhìn rõ tuyệt tình của người đàn ông trước mắt này.

Đôi mắt Phác Xán Liệt sắc bén như chim ưng hướng về phía cô, thoáng qua một tia lạnh, "Nhìn cô chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm."

Hắn bỏ lại một câu, "Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt tôi." Mở cửa bước nhanh, động tác làm liền một mạch.

"Xán Liệt, anh vẫn sẽ trở về bên cạnh em thôi." Trầm Trạm Vân lau nước mắt trên mặt, khóe miệng giơ lên mỉm cười tà nịnh.

———

Phác Xán Liệt tâm phiền ý loạn lái ô tô thẳng tới câu lạc bộ Hoàng Đình. Còn chưa tới thời gian kinh doanh. Bởi vì Phác Xán Liệt là một trong những cổ đông của quán bar, làm cho quán bar kinh doanh tốt lên.

Trong quán bar không có ai, mình hắn tránh ở một góc buồn bực uống rượu. Một ly lại một ly Whisky nồng đậm, hắn uống như nước trà, rõ ràng cồn có thể làm tê liệt thần kinh, vì sao hắn càng uống càng tỉnh. Khiến hắn nhớ rõ từng câu nói tàn khốc chính mình nói ra với cậu.

Chương 56 : Nồng đậm áy náy

Rượu mạnh cay nồng cũng không thể làm phai nhạt khuôn mặt thanh lệ kia đang quanh quẩn trong đầu hắn,trong đôi mắt sâu đen của Phác Xán Liệt yên tĩnh, tối đen một mảnh. Hắn thật giống như Satan từ địa ngục đến, một làn hơi thở tà ác dữ dội từ thân thể ập tới.

Vì chuyện lần trước của Vạn Thiến Thiến, những cô gái đẹp mị hoặc nhảy nhót dưới ánh đèn mờ mờ không dám trắng trợn tiếp cận hắn nữa, nhưng đối với người đàn ông cả người tản ra nam tính mị lực này, các cô gái há lại cam lòng cứ như vậy buông tha. Cho nên tầm mắt của mọi người lập tức nhìn vào chỗ của hắn, mua thoát y, xoay người, cong chân, vặn vẹo... Lộ rõ xinh đẹp, mị hoặc.

Phác Xán Liệt phiền hà nhắm mắt lại. Hứng thú đối với những đám son phấn tầm thường này đã giảm đi. Xoay người rời đi nơi tràn ngập son phấn này.

Đêm cuối mùa thu, trời tối rất nhanh. Trên bầu trời như bị mực vẩy lên, màu đen đậm đặc, đè ép đáy lòng người.

Trong lòng Phác Xán Liệt không muốn trở lại biệt thự Tây Giao, nhưng chạy như bay một vòng, lại trong lúc vô tình lái xe về tới nơi này.

Ngọn đèn ấm áp từng chút từng chút ngấm vào, sự nguội lạnh bị xua tan, trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng kia, thân mình Phác Xán Liệt run lên, ánh sáng kia chiếu thẳng vào chỗ sâu trong trái tim tối tăm của hắn.

Một bước đi vào trong phòng, mùi thức ăn bay khắp phòng lập tức gợi lên sự thèm ăn của Phác Xán Liệt.

Trên bàn cơm dài theo kiểu Châu Âu bày thức ăn đủ màu sắc. Cà hấp tôm he, từng con tôm được bóc vỏ ngập chìm trong nước cà. Món rau xào đơn giản, được cô xào mà vẫn giữ được màu xanh tươi, giống như bên trên được quét một lớp màu tươi đẹp. Thịt viên tứ hỉ từng viên xinh xắn động lòng người. Còn có một nồi canh cá nấu, miếng cá mềm, xương cá đều được lọc sạch.

Ánh đèn thủy tinh sáng rực chiếu xuống, đồ ăn hiện lên màu sắc mê người.

Tâm tư Phác Xán Liệt dường như hơi xúc động, nhìn chung quanh tìm kiếm, "Bạch Hiền, cậu ở đâu?"

Vẫn là khoảng không, không có gì đáp lại.

Nhịp đập tim hắn thoáng chốc lỡ nhịp, cảm giác thế giới như thiếu sinh khí. Hồn bay phách lạc vội vàng chạy đến phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng sách...

"Bạch Hiền, cậu đang ở đâu? Cậu mau ra đây cho tôi..."

Đẩy cửa phòng ngủ, thoáng nhìn trên giường hơi hơi nhô lên phập phồng, mới thở mạnh ra một hơi. Nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, rón rén đi tới bên cậu.

Cậu thật sự rất gầy, vùi ở bên trong chăn, cũng cảm giác như trên giường không có ai. Vì sao hắn chưa từng phát hiện, trong lòng Phác Xán Liệt toát ra một sự tự trách chua xót.

Quay về phía bóng lưng của cậu, Phác Xán Liệt chậm rãi nói, "Hôm nay... mệt sao?"

Trước kia mỗi lần tìm cậu, cậu đều nằm ở phòng sách, thật không ngờ hôm nay đi nằm sớm như vậy.

Đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.

Bạch Hiền áp chặt lấy hai má nóng rát, không thể để cho hắn phát hiện sự tình hôm nay. Nếu để cho hắn biết, chỉ có đổi lấy châm chọc cùng với khiêu khích của hắn thôi, lại càng chế nhạo cậu là hạng người lẳng lơ, hèn hạ phóng đãng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Phác Xán Liệt đứng tại chỗ thật lâu, trong con ngươi sâu và đen rực lên như ánh sao, môi mỏng khẽ mở, "Thực xin lỗi..." Tiếng nói nhàn nhạt, chân thật, hơi lạnh trong không khí dần thay đổi.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Bạch Hiền nghe được tiếng đóng cửa rất nhẹ, hai mắt bỗng chốc mở ra, trong suốt thấy đáy, giống như hồ nước nổi lên mạnh mẽ, nước mắt chảy xuống — trên gối đầu lan thành từng đóa rực rỡ.

Chương 57 : Giận dỗi

Buổi tối, Phác Xán Liệt lặng yên nằm bên cạnh cậu, một tay tự nhiên khoác lên eo cậu. Chóp mũi phiêu đãng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cậu, như có như không đang muốn lay động xúc giác của hắn, dường như đánh thức ngọn lửa bị hắn đè nén.

Bạch Hiền cảm giác được bàn tay nóng cháy kia rục rịch di chuyển, trong lòng căng thẳng, ngừng hít thở, toàn thân cứng ngắc như gạch, không dám động đậy một chút.

Môi mỏng của Phác Xán Liệt giơ lên như dao nhọn, vòng quanh đường cong gợi cảm.Bàn tay không an phận dò trong áo ngủ của cậu, vuốt ve cái lưng mịn màng, đường cong mềm mại, cảm giác giống như đậu hũ non mềm.Hít sâu một hơi, thân thể của cậu dễ dàng làm cho Phác Xán Liệt nổi lên phản ứng, không thể đè nén, từ đáy lòng gào thét.

Hắn tiến thêm một bước thăm dò, bàn tay trườn đi, chạm vào ngực trước mềm mại của cậu, nhẹ nhàng vân vê, sờ nắn...

Khóe mắt mang theo vài phần ý cười không đàng hoàng, tay tăng thêm lực đạo. Hắn cũng không tin cậu còn có thể giả bộ ngủ tới khi nào.

"A, đau..." Bạch Hiền kêu thành tiếng, nháy mắt lấy tay che miệng lại .

"Thế nào, còn muốn giả bộ ngủ?" Phác Xán Liệt cúi đầu chôn ở cổ của cậu .

Hơi thở nam tính ấm áp đánh vào da thịt mẫn cảm của cậu, lập tức hiện lên một mảng phiếm hồng.

Mùi Whisky nhàn nhạt cùng mùi thuốc trộn lẫn mà thành, đó là mùi riêng biệt trên người hắn, lộ ra khí phách kiêu ngạo bên trong.

"Hôm nay, tôi mệt". Bạch Hiền không dám xoay người, vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, giả bộ buồn ngủ.

Cái hôn vụn vặt rơi trên cổ non mềm của cậu, Phác Xán Liệt kéo xuống áo ngủ mềm mại, lộ ra bả vai trắng nõn và tấm lưng của cậu, hôn xuống một đường. Mút vào, gặm cắn... Trên da thịt trắng nõn không tỳ vết của cô hiện lên những vết hồng.

"Cậu đang ở đây giận tôi sao?"

Đôi mắt Bạch Hiền nhắm lại che giấu, cắn môi không để cho mình phát ra bất kỳ tiếng gì đáp lại hắn, đè nén ngọn lửa bị hắn kích thích. Giờ phút này cậu dường như chịu đủ dày vò băng hỏa lưỡng trọng thiên*, thân thể chân thật muốn nhiệt tình của hắn, nhưng trong lòng lại không thể không ngăn cản.

*băng hỏa lưỡng trọng thiên: chắc là trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự việc hoàn toàn tráingược nhau.

"Không có". Bạch Hiền dùng tiếng nói ổn định nhất trả lời hắn.

Không biết là trừng phạt cô giả bộ ngủ, hay là muốn trừng phạt thái độ lạnh nhạt của cậu, Phác Xán Liệt há miệng, cắn xuống ——

"Đau, anh đang làm gì... ". Bạch Hiền co rụt lại, muốn vùng vẫy.

Nhưng hai tay Phác Xán Liệt siết chặt eo nhỏ mềm mại của cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích.

Hắn cảm giác được Bạch Hiền răng cắm vào da thịt, vị ngọt ở khoang miệng lan tràn ra... Đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm miệng vết thương, đều liếm đi vệt máu chảy ra...

Ý thức được hắn đang làm gì, Bạch Hiền hít sâu một hơi, "Anh thật biến thái... "

"Tôi chỉ muốn cho cậu biết, một con búp bê không nên có tính khí, chủ nhân nói cái gì chính là cái đó. Chủ nhân muốn chơi với cậu, cậu nên ngoan ngoãn chủ động nằm xuống"

Tâm chợt lạnh, trái tim không chịu nổi tàn phá, dường như nó đang bị vũ khí sắc bén đâm xuống, Bạch Hiền nhẹ nói: "Thân thể của tôi không thoải mái."

Cự tuyệt lần nữa của cậu khiến Phác Xán Liệt nổi nóng, khí phách mười phần như vương giả của hắn chưa bao giờ có thể nhẫn nhịn bất cứ kẻ nào cự tuyệt. Dùng sức lật lại thân thể của cậu, lập tức nghiêng người đè lên. "Tôi hôm nay sẽ dạy dỗ cậu thật tốt, như thế nào làm một đồ chơi biết lấy lòng chủ nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chanbaek