Chương 41-48
Chap 41 : Kế hoạch ly biệt
"Sao anh phải làm vậy?"Vừa nãy hắn cố ý hôn môi Bạch Hiền chính là vì biểu diễn cho Phương Đình xem.Vì sao hắn tra tấn cậu còn chưa đủ, còn muốn thương tổn đến một người không liên quan?
"Thế nào, sợ tình nhân của cậu biết sự thật sao?" Phác Xán Liệt góc cạnh rõ ràng, môi mỏng hơi giơ lên, bật ra lời châm biếm, "Hôm nay tôi sẽ để anh ta thấy rõ cậu là người như thế nào."
Nói xong, hắn bước về phía cửa, mở cửa cho Phương Đình, trên mặt hiện lên một tia cười đắc ý, "Không ngờ anh tới sớm vậy."
Hai người đánh giá lẫn nhau, trong một thoáng bầu không khí gượng gạo quanh quẩn.
Sắc mặt Phương Đình hơi đen lại, mắt lén vòng qua hắn, liếc về phía Bạch Hiền, sau đó hít sâu một hơi vươn tay ra, "Xin chào!"
Phác Xán Liệt đưa tay phải ra đáp lại đơn giản, hơi lạnh lùng nói: "Vào đi! Bạch Hiền chờ anh đã lâu."
Cả người Bạch Hiền cứng ngắc, đứng im tại chỗ, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn Phương Đình. Vừa nghĩ tới cảnh tượng kịch liệt ôm hôn khi nãy để hắn thấy được, trên mặt lại hiện lên một mảng ửng hồng.
Phương Đình làm bộ như không có việc gì, cầm trong tay một bó hóa bách hợp tươi đẹp đưa cho Bạch Hiền, "Em thích nhất là hoa bách hợp, đúng không?"
Bạch Hiền đưa hai tay ra nhận "Cám ơn. Em lập tức mang đi cắm." Cậu giống như chạy trốn, tìm một cái cớ rồi vội vàng chạy đi.
Giờ phút này, cậu tức giận và buồn bực đến sắp hít thở không thông. Đối mặt Phác Xán Liệt, thô bạo trên người hắn làm cậu sợ hãi mà đối mặt với Phương Đình lại là một cảm giác áy náy làm lòng cậu chua xót.
Đột nhiên Phương Đình thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cậu, thử hỏi, "Em kết hôn?"
Bạch Hiền ngây ngốc nhìn hắn, cổ họng dường như nghẹn lại, không biết nói gì.
"Đúng! Bây giờ Bạch Hiền là vợ của tôi." Phác Xán Liệt một tay ôm Bạch Hiền,giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của hắn.
"Khi nào?" Phương Đình cố gắng che giấu kinh ngạc.
"Bạch Hiền em thật thất lễ! Chúng ta kết hôn sao không nói cho người khác biết?Khiến chúng ta giống như đang lén lút sống chung vậy, còn để cho người khác ôm ảo tưởng với em."
Bạch Hiền sợ hắn nói ra lời vũ nhục châm chọc Phương Đình. Kịp thời chen vào nói: "Anh Phương Đình, chính thức giới thiệu với anh, anh ấy là chồng em Phác Xán Liệt. Lần trước vội vàng từ biệt cũng không kịp cho các anh quen biết nhau."
"Vậy hẳn là nên chúc hai người răng long đầu bạc." Phương Đình dùng tươi cười ấm áp che giấu mất mát đau lòng phía sau.
Bạch Hiền vòng qua cánh tay Phác Xán Liệt, nghiêng người dán trên cơ thể hắn giống như một đôi dính như keo, như vợ chồng gối đầu đêm tân hôn. Cậu nhẹ nhàng cười thâm tình chân thành, nhìn về phía Phác Xán Liệt, cảm động nói: "Chúng em biết rồi."
Cậu sẽ diễn tốt đoạn hôn nhân này, tuy rằng nó chính là thủ đoạn trả thù trói buộc của hắn. Nhưng Bạch Hiền tin tưởng nếu có thể kí vào tờ thệ Phácn kia thì chính là một loại duyên phận. Ông trời cướp đi Pháci nhà của cậu, bây giờ còn cho cậu một vết thương lớn. Tâm của cậu đều đã thật mệt mỏi.
Phác Xán Liệt nhíu chặt mày, dường như sự tình phát triển vượt ra khỏi các bước tính toán của bản thân. Hắn bỗng dưng rút tay về, "Nếu khách đã tới, em đi chuẩn bị bữa tối đi."
Bạch Hiền tiếp tục diễn tốt vai cậu vợ nhỏ hạnh phúc, "Anh Phương Đình tối nay ăn sủi cảo ba nhân được không?"
"Em nấu gì cũng ngon, anh đều thích.". Phương Đình bị nụ cười vui vẻ thoải mái của Bạch Hiền cuốn hút, gạt bỏ đi sự gượng ép của mình.
Cậu nháy mắt với Phác Xán Liệt, khẽ cười "Giúp em băm nhân bánh được không?"
"Em biết nấu ăn sao?" .Phác Xán Liệt khinh thường liếc nhìn cô một cái.
"Anh giúp em!" . Phương Đình muốn xắn tay áo lên, "Đừng quên em đã nói, anh động tới dao đều là hạng nhất."
Bạch Hiền cười ra tiếng "Nếu bệnh nhân của anh biết anh vừa băm nhân bánh lại vừa nói linh tinh, xem còn ai dám tìm anh mổ."
Chap 42 : Một trận bực bội
"Anh vừa nhớ tới lần trước lúc em còn là học sinh, em làm món sủi cảo rán, mới nghĩ tới thôi nước miếng đã muốn chảy ra rồi." Phương Đình thành thạo băm nhỏ.
Bạch Hiền lấy một ít rau dưa đã sạch từ lâu."Chuyện lâu như vậy anh còn nhớ rõ"?
Phác Xán Liệt mắt lạnh liếc về phòng bếp không ngừng truyền ra tiếng cười của bọn họ, cách nói chuyện như một đôi vợ chồng hòa thuận. Đột nhiên hắn cảm thấy đáy lòng nổi lên bực bội, từ trên ghế salon đứng dậy đi vào phòng bếp.( ghen đó mà :3 )
Lần đầu tiên biết phòng bếp của hắn có hình dạng này. Lén đi tới phía sau Bạch Hiền,ôm lấy cậu. Tay Bạch Hiền đầy bột mì khẽ run lên, thân thể cứng lại, "Đừng làm rộn."
Nhìn mái tóc đen nhánh của Bạch Hiền , lễ phục dạ hội danh quý bên ngoài bị chụp lên bởi một cái tạp dề không thích hợp. Chân đi đôi dép ở nhà như bà chủ gia đình, hình ảnh này rất tự nhiên vô cùng hấp dẫn Phác Xán Liệt, ánh mắt tình cảm ôm lấy cậu.
"Có gì cần anh giúp không?"
"Em thấy ngứa trên lưng, anh giúp em gãi một lúc đi". Khó có được Phác Xán Liệt hòa nhã như vậy, cậu đương nhiên phải nắm chắc.
Trong con ngươi đen thâm trầm của Phác Xán Liệt hiện lên chút vui sướng.Việc hắn ưa thích, không phải là có thể quang minh chính đại ăn đậu hũ của cậu sao.Hắn một tay ôm cậu, một tay nhẹ gãi phía sau lưng, giờ phút này bọn họ thật giống như một đôi vợ chồng.
"Vẫn rất ngứa". Hô hấp Bạch Hiền dần dần dồn dập, bởi vì hai tay dính đầy bột mì bản thân không thế gãi, đau khổ nhíu mày.
Phác Xán Liệt nheo mắt lại, đẩy cậu ra. Chàng trai này càng ngày càng vô pháp vô thiên. Hắn gãi lưng cho cậu lại còn chê không vừa ý mọi thứ của hắn!
Không nghĩ tới, Bạch Hiền cư nhiên ngã xuống, lúc này cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt rời rạc, hô hấp yếu ớt.
"Bạch Hiền em làm sao vậy?" Nhâm Mục Diệu khẩn trương ôm lấy cậu.
"Thì ra đây là sắp xếp của anh" Cậu khó khăn phun ra mấy chữ, khóe miệng hiện lên nụ cười thê lương.
Phương Đình ngay lập tức ngồi xuống, nhìn kĩ dấu hiệu dị ứng thuốc của Bạch Hiền, sau đó vén tay áo của cậu lên, rất nhiều nốt đỏ to như hạt đậu lấm tấm trên làn da trắng của cậu.
"Đáng chết!" Đôi mắt u ám của Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm.
"Anh đừng ôm chặt như vậy, cậu ấy sẽ khó thở." Phương Đình lập tức lấy di động ra gọi xe cấp cứu.
Phác Xán Liệt đặt cô nằm trên sàn nhà bằng phẳng, sắc mặt Bạch Hiền đỏ lên,hô hấp vội vã cấp bách dường như không thở nổi.
Phương Đình một tay nâng đầu cậu lên, một tay giữ lấy hàm dưới đang muốn cúi xuống.
Bên cạnh truyền đến một tiếng lạnh: "Anh muốn làm gì?"
"Hô hấp nhân tạo."
Phác Xán Liệt đẩy hắn ra, "Tự tôi làm!"
————
Bạch Hiền được cấp cứu kịp thời nên nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm. Phác Xán Liệt không đợi cậu tỉnh lại, lập tức lái xe như bão lốc đến phố trung tâm Phác uyển, là một khu địa ốc dưới trướng của tập đoàn Phác thị, nằm ở vị trí hoàng kim.
Phác Xán Liệt bấm mật mã, đi thằng vào phòng.
"Ai đó?" Vừa mới tắm rửa xong, Trầm Trạm Vân mặc một áo lụa mỏng trong suốt.Khi đôi mắt nhìn thấy Phác Xán Liệt lập tức tỏa ra hào quang, "Anh yêu, anh nhớ em sao?"
Phác Xán Liệt âm trầm, nhíu mày. "Cô làm tôi rất thất vọng" .
Chương 43 : TỰ MÌNH ĐA TÌNH
Trầm Trạm Vân chầm chậm thoát xuống chiếc áo mỏng manh trên người, xoay thân hình mảnh mai thoát khỏi ràng buộc cao ngất, theo bước chân nhẹ nhàng đung đưa. Cô làm bộ như không có việc gì, quyến rũ, khiêu mi,cười, "Huân, em thật sự làm anh thất vọng sao?" Tiếng nói đầy ngọt ngào, cô nghiêng mình kề sát vào Phác Xán Liệt, ngón tay từ dưới bụng chậm rãi dò vào áo sơ mi của hắn, vuốt ve cơ bắp rắn chắc, đôi chân mảnh khảnh nâng lên mị hoặc,vòng bên eo của hắn, sóng mắt phát ra, "Huân, em sẽ không làm anh thất vọng đâu."
Mặt Phác Xán Liệt đen như vỏ gươm, mày kiếm nhíu lại bắn ra từng đợt mũi nhọn sắc bén "Cút ngay!" Hắn không chút do dự vung tay lên.
Trầm Trạm Vân theo thế ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, toàn thân cô run nhẹ, giấu đi đau đớn làm vẻ mặt nhăn nhó, một lần nữa giương lên tươi cười mị hoặc, "Anh yêu, anh muốn ở chỗ này sao? Chúng ta đã thử qua ở bàn làm việc, phòng tắm, ghế sô pha. Nếu là trên sàn nhà lớn này cũng không tệ!"
Một tay cô chống đỡ, thẳng lưng lên, lộ rõ đỉnh núi kiêu ngạo, cao ngất, chân hơi rộng mở để nơi thần bí của mình như ẩn như hiện, khiến người mơ màng.
Phác Xán Liệt hơi nheo mắt lại, ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn thằng hề biểu diễn, không kiên nhẫn hỏi: "Xong chưa? Tôi vốn nghĩ rằng cô là một phụ nữ thông minh, thật không ngờ." Hắn lắc đầu, "Ngực lớn mà không có não."
Nụ cười Trầm Trạm Vân lập tức cứng đờ, đôi mắt sâu đen của cô mơ hồ, vẻ mặt uất ức hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao? Phác Xán Liệt châm biếm một tiếng. "Một phụ nữ thông minh hẳn là phải biết rõ thân phận và địa vị của mình. Đáng tiếc cô không phải một người như vậy. Chẳng lẽ cô không hiểu có một số việc là không thể làm sao?"
"Anh đang thử em?" Toàn thân Trầm Trạm Vân nằm trên sàn ngọc lạnh lẽo trắng bóng, đèn thủy tinh tỏa ra thứ ánh sáng lung linh rõ ràng.
Con ngươi đen hung dữ như chim ưng của Phác Xán Liệt đảo qua một ý cười tànịnh, "Bây giờ cô có thông minh cũng không kịp nữa rồi." Hắn lấy ra một tờ chi phiếu một trăm ngàn "Cái giá này cô hẳn là hài lòng chứ! Còn nữa căn hộ này đã đứng tên của cô."
"Cho tới bây giờ anh cũng không hề yêu em sao? Không, anh có động tâm với em không?" Trong đôi mắt đen của Trầm Trạm Vân hiện lên tia mong đợi.
Phác Xán Liệt nhàn nhạt liếc mắt một cái, giống như cô chỉ là một món đồ bị chơi đùa đến chán ghét, "Một con búp bê, cô cảm thấy thế nào?"
"Ha ha ha..." . Trầm Trạm Vân cất tiếng cười to, vẻ mặt đều vặn vẹo, nước mắt từ khóe mắt lã chã rơi xuống, "Thì ra từ đầu tới cuối, anh đều không có một chút tình cảm với em, là em tự mình đa tình, cho rằng em không giống với những cô gái khác trong lòng anh. Xin anh, cho em tiếp tục ở lại bên cạnh anh đi. Van xin anh, lần này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Cô vứt bỏ tất cả tự tôn của mình, ôm lấy chân Phác Xán Liệt hết lời cầu xin.
"Tôi không bao giờ để một người phụ nữ ngu ngốc ở bên người." Phác Xán Liệt một cước đá văng cô. "Ngày mai không cần tới làm nữa" .
"Anh yêu Bạch Hiền nên mới đối xử với em như vậy! Rốt cuộc em kém cô ta ở chỗnào." Trầm Trạm Vân than thở khóc lóc.
"Yêu Bạch Hiền?" Phác Xán Liệt lắc đầu. Cậu ta chỉ là kẻ thủ của hắn, hắn làm sao có thể yêu cậu ta? Hiện giờ chỉ là đang đùa bỡn cậu ta, hưởng thụ khoái ý báo thù mà thôi.
"Rầm!" Phác Xán Liệt không chút lưu tình nào đóng sầm cánh cửa, không muốn nhìn cô thêm lần nào nữa.
Trầm Trạm Vân khàn giọng kiệt lực, nước mắt trong suốt rơi xuống, khuôn mặt lộ ra vẻ thực hung ác. Trong con ngươi hiện lên một tia nguy hiểm, nghiến răngnghiến lợi nói: "Bạch Hiền! Tôi sẽ không cho cậu sống yên đâu!"
Chương 44 : HIỂU LẦM
Trong phòng bệnh xa hoa,đèn hoa nhẹ chiếu vào trước mặt Bạch Hiền xinh đẹp, hàng lông mi dài như cánh ve gắn trên mí mắt cậu đang chìm vào trong bóng tối. Nhẹ nhàng hít thở như một mỹ nam đang ngủ.
Chai nước truyền nhẹ chảy như thời gian cũng cùng thả chậm cước bộ.
Phương Đình ngồi lặng im bên cạnh giường bệnh, tầm mắt vẫn dừng lại trên người cậu, sóng mắt chớp động. Nhẫn kim cương trên tay cậu lấp lánh sáng, làm đau nhói ánh mắt hắn.
"Anh vẫn chậm một bước". Tiếng nói nhẹ nhàng như một tiếng thở dài từ miệng hắn bật ra.
"Ư..." . Bạch Hiền như nghe được tiếng nói ngập ngừng này, từ từ mở mắt, thoáng chốc bị một mảng trắng làm sửng sốt.
"Đây là đâu?"
"Bệnh viện". Phương Đình lập tức thu hồi ánh mắt nóng rực khi nhìn cậu, "Trên người còn ngứa không? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"
Bạch Hiền lắc đầu, đôi mắt đánh giá chung quanh một lượt, không tìm được bóng dáng kia, đáy mắt cậu hiện lên chút thất vọng.
Phương Đình đem động tác nhỏ này thu vào đáy mắt, "Em rất yêu anh ta đúng không?" Vẫn là nhịn không được hỏi ra lời, có lẽ hắn cần một câu trả lời chắc chắn mới khiến trái tim hắn không còn hi vọng.
Bạch Hiền nhìn thẳng vào đôi mắt sáng chói như sao của hắn, kỳ thật Phương Đình đối tốt với cậu, cậu đã sớm hiểu được, nhưng đồng thời cậu cũng hiểu rõ một người có tiền đồ vô lượng như hắn, có quyền uy nhất khoa não, là một bác sĩ giỏi, lại có được gia đình tốt đẹp theo ngành y. Còn một người là cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa đã từng ngồi tù, cuộc đời có vết nhơ.Khoảng cách hai người thật giống như chim bay cá lặn, không thể vượt qua. Điều này sao có thể có tương lai? Cậu không nên làm chậm trễ hắn.
"Em yêu anh ấy, rất yêu. Nếu cả đời chỉ có thể yêu một người, toàn bộ trái tim em đều cho anh ấy. Mặc dù anh ấy có khi bá đạo, có khi tùy ý, có lúc sai bảo nhưng em có thể nhìn thấy trong lòng anh ấy rất chân thành."
Phương Đình cười khổ một tiếng, "Em hiểu được tâm ý của anh không?"
Con ngươi trong suốt của cậu lóng lánh, trên mặt lộ vài phần bất đắc dĩ, "Thật xin lỗi, em không thể."
"Cậu bé ngốc, đã nói với em đừng bao giờ nói ba chữ thật xin lỗi vớianh" Phương Đình ôm cậu vào lòng. "Anh chỉ muốn em hạnh phúc thôi, em nhất định phải hạnh phúc đó." Ôm cậu như một người anh trai, cho cậu ấm áp của gia đình, "Anh Phương Đình, em sẽ cố gắng."
Cậu không biết mình có thể xua tan đi lo lắng trong lòng không. Một khi đã yêu cho dù như thiêu thân lao vào lửa cũng không được chùn bước.
"Hai người đang làm gì vậy!" Một tiếng quát lớn mạnh mẽ giống như mũi tên chọc thủng không khí yên tĩnh. Phác Xán Liệt một phen túm lấy ngực Phương Đình, sau đó vung tay đánh một quyền.
Phương Đình không kịp né tránh, lau tia máu chảy ra ở khóe miệng.
"Phác Xán Liệt anh đang làm gì vậy! Mau buông anh Phương Đình ra". Bạch Hiền hết sức hô.
" 'Anh Phương Đình', gọi thật thân thiết, trách tôi làm hỏng chuyện tốt của hai người sao?" Đôi mắt Phác Xán Liệt bỗng bắn ra tia lạnh. Hắn vì lo lắng thương thế của cậu, rời khỏi chỗ ở của Trầm Trạm Vân là vội vã nhấn chân ga nhanh nhất, thậm chí vượt qua mười cột đèn đỏ chạy tới đây, lại thấy hai người đang tình nghĩa ôm nhau.
Bạch Hiền lập tức nhảy xuống, không chú ý tới mu bàn tay đang truyền dịch,kim đâm vào tay máu từ từ chảy ra. Cậu bắt lấy cánh tay Phác Xán Liệt, "Anh thật sự hiểu lầm rồi, em và anh Phương Đình thật không có gì hết.Em vẫn luôn coi anh ấy như anh trai thôi."
Chương 45 : BĂNG BÓ VẾT THƯƠNG
"Vậy sao?" Mày rậm như dao khắc giơ lên "Tôi lại thấy là anh trai tình nhân."
Phương Đình nhìn thấy Phác Xán Liệt đối xử như thế với Bạch Hiền, trong lòng sinh ra vướng mắc, đau xót. Bỗng chốc đứng lên ngăn cản hắn, đứng về phía Bạch Hiền, ánh mắt mỉa mai, "Phác tiên sinh, chuyện này có lẽ có chút hiểu lầm,trong lòng tôi luôn coi Bạch Hiền là em gái." Vì cậu có thể che giấu tình cảm chính mình thì sao? Vì cậu có thể có được tình yêu đích thực, cho dù tình yêu của mình phải giả dối thì như thế nào? Hắn thầm nghĩ —— chỉ cần Bạch Hiền có thể hạnh phúc.
Con ngươi đen của Phác Xán Liệt ngưng lại một tầng sương dày khiến người ta dù dám nhìn thẳng xem xét cũng không thấy rõ thâm ý bên trong, hắn trừng mắt nhìn Phương Đình, lạnh lùng thở ra: "Tôi không phải thằng ngốc."
Đôi mắt sắc bén lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo, hắn liếc nhìn tay Bạch Hiền đang chảy máu, lạnh nhạt nói: "Nếu không có chuyện gì? Vậy về nhà đi!"
Lời nói hời hợt như đối với thú cưng mình nuôi.
"Được." Bạch Hiền thiện ý cười với Phương Đình, hi vọng dùng tươi cười rực rỡ của mình xoa dịu lo lắng trong lòng hắn. Cậu im lặng đi theo phía sau Phác Xán Liệt, không dám tới quá gần, khí thế khiếp người của hắn dường như có thể đánh bay người, cũng không dám cách quá xa, rất sợ hắn bất ngờ tức giận vô căn cứ. Mỗi một bước của cậu đều nơm nớp lo sợ. Áp lực trầm mặc kia vẫn quanh quẩn hai người.
Có một người lại đang rắc rối với chính mình. Tại sao hắn lại phát hỏa, biết rất rõ quan hệ giữa Bạch Hiền với Phương Đình là không bình thường, vì sao vừa nhìn thấy hai người bọn họ ôm ôm ấp ấp, bản thân lại không khống chế được. Mà phiền não chính là hắn vì cậu phản ứng như vậy? (ghen đó mà :vv )
Vẫn cố gắng nói hắn là đang hưởng thụ lạc thú trả thù cậu thôi. Vừa về tới biệt thự Tây Giao, Phác Xán Liệt lập tức lấy hòm thuốc, lạnh lùng ra lệnh: "Ngồi xuống!" Ngữ khí bá đạo không cho người ta có chút chần chờ.Bạch Hiền lập tức ngồi trên sô pha kinh ngạc, nhìn hắn sợ hãi hỏi: "Anh muốn làm gì? Anh cứ nói đi" Phác Xán Liệt lấy một lọ thuốc màu đỏ, không kiên nhẫn nói: "Tay."
Bạch Hiền đưa bàn tay nhỏ bé cho hắn, cúi đầu nhẹ nói một câu, "Cám ơn".Trong lòng dâng lên ngọt ngào, tuy rằng hắn bá đạo, cường thế, lãnh khốc, nhưng hắn vẫn chú ý tới việc nhỏ nhặt là tay cậu chảy máu.
Hay là hắn đang tính toán gì với cậu! Trong lòng Bạch Hiền kiên định điểm này,nhưng hắn giống như mây trôi trên trời, thay đổi không lường, cậu căn bản là không bắt được.
"Tôi sợ máu trên tay cậu làm bẩn sàn nhà thôi."Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt Bạch Hiền cười như không cười, trong lòng chợt run lên, hắn lại tìm một cái cớ ngây thơ như vậy cho hành động của mình, vừa nói ra miệng hắn vội đổi ý. Khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, cố ý tăng thêm khí lực bôi loạn trên miệng vết thương của cậu. Bạch Hiền bị đau, lén hít khí lạnh, rút tay ra, "Được rồi, tự tôi có thể băng bó."
Trên mu bàn tay máu tụ hồng một mảng, may mắn phản ứng kịp thời nếu không tay sẽ bị hắn bẻ gãy.
"Xem ra cũng không có gì nghiêm trọng. Như vậy thôi!" Phác Xán Liệt ném thuốc và vải bông trong tay, lười biếng tựa trên sô pha, đôi mắt hơi nhắm lại "Tôi đói rồi." Giống như một đứa bé đói bụng chỉ biết mở miệng kêu đói
"À! Anh đói bụng!"
Phác Xán Liệt nghe được Bạch Hiền trả lời, bỗng chốc mở mắt ra, đáy mắt lan ra ngọn lửa, hắn vốn nghĩ rằng Bạch Hiền sẽ trả lời —— 'Em lập tức đi làm'. Kết quả chàng trai này thờ ơ. Hét lớn một tiếng với cậu,"Cậu mau đi làm cái gì ăn đi.".
Chương 46 : Mặt khác của hắn
Bạch Hiền lắc lắc tay củamình "Lúc này tôi đang bị thương".
"Ngoài da thôi mà". Con ngươi sắc bén của Phác Xán Liệt vừa chuyển "Nhanh đi!"
Đối với hắn chỉ có nặng giọng nói chuyện, Phác Xán Liệt mới có thể không cảm thấy xấu hổ. Bản thân đối với cậu chỉ có hận, không cho phép có cảm xúc dư thừa tồn tại, một chút cũng không thể. Cho dù có phải lập tức bóp chết từ giai đoạn mới nảy sinh, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên cái đêm đen như mực kia, không quên Tử Oánh người đầy máu tươi nằm trên mặt đất lạnh lẽo.Cô ấy nhắm nghiền haimắt, thân thể ở trong lòng hắn dần dần cứng lại.Phác Xán Liệt liếc nhìn Bạch Hiền, cậu mặc tạp dề gọn gàng, bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nồi, chén, muôi, chậu, dường như đem biệt thự vắng vẻ này hóa thành tràn đầy sức sống. Mùi thơm nhàn nhạt bay tới chính là hương vị của gia đình.
Hai mắt đen thâm trầm nhắm lại che giấu dao động trong mắt hắn. Nếu không có vụ tai nạn xe kia, năm năm này hắn cũng không cần sống trong bóng đêm.
Một màn lại một màn thời gian hạnh phúc cùng Lương Tử Oánh hiện ra trước mắt."Này." Bạch Hiền cẩn thận lay tỉnh hắn một chút. Phác Xán Liệt bỗng mở mắt đồng thời bắn ra một luồng sắc bén đâm về phía Bạch Hiền.Cậu sợ hãi rụt tay về, không biết mình đã làm sai cái gì, nhưng có thể thấy đáy mắt lửa giận dày đặc, giọng nói hòa nhã hỏi: "Sủi cảo đã nấu xong rồi, anh muốn ăn không?"
Phác Xán Liệt đứng lên, thân hình cao lớn bao trùm lên Bạch Hiền, thân thể gầy yếu bị che phủ bởi cái bóng lười biếng. Vòng qua cậu, nhìn thấy trên bàn có hai khay sủi cảo nóng hổi, một đống sủi cảo màu trắng đục lớn nhỏ hình dáng xinh xắn đáng yêu.Vừa nghĩ tới nhân bên trong sủi cảo là từ tay Phương Đình làm ra. Phác Xán Liệt bưng hai cái khay sủi cảo đi vào phòng bếp.
"Này! Anh muốn đi đâu?" Bạch Hiền đi theo phía sau hắn.
Bịch —— Sủi cảo trên khay đều bị đổ vào thùng rác. Đáy mắt Phác Xán Liệt tối đen như một tia sáng nhạt, mặt không chút thay đổi. Trên mặt căng cứng, toàn thân quanh quẩn hơi thở âm trầm thô bạo như Satan.
"Nè! Anh không thích sủi cảo cũng không cần phải đem đĩa sủi cảo tôi vất vả làmđổ đi hết chứ!" Bạch Hiền thở hổn hển ồn ào cãi nhau với hắn.Phác Xán Liệt phủi phủi tay giống như mình vừa cầm cái gì bẩn tay,
"Tôi nhìn buồn nôn thì sao?""Anh..." . Bạch Hiền chỉ ngón tay vào hắn, tức giận đến run nhè nhẹ "Dù sao đồ ăn tôi nấu anh đều đổ hết rồi." Trong lòng nguyền rủa đói chết hắn đi.
Gần đây Phác Xán Liệt vì dự án thu mua đất mà bận tối mày tối mặt, thường xuyên bỏ bữa. Một ngày không ăn cơm, bao tử của hắn lại đau đớn, uống vào hai viên thuốc vẫn không tốt hơn, ngược lại càng ngày càng trầm trọng, một trận lại một trận đau khoan tim liệt phổi khiến tính tình của hắn nóng nảy, "Đứng lên, đi nấu cháo cho tôi!"Bạch Hiền bĩu môi, thấp giọng, "Ờ" một câu chân thực.
Phác Xán Liệt cau mày, làn da khỏe mạnh màu mạch nha dần dần trở nên trắng bệch, tay hắn đập đập vào vị trí bao tử của mình,"Này! Anh làm sao vậy?" Bạch Hiền đã nhận ra sự khác thường của hắn "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Phác Xán Liệt không chút lưu tình đẩy tay cậu ra, "Cháo nấu mềm một chút". Nói xong xoay người đi lên lầu, bước chân rõ ràng có chút khó khăn nhưng hắn chịu đựng đau đớn, để thẳng lưng lên. Kiêu căng như hắn làm sao lại ở trước mặt người khác để lộ một mặt yếu đuối?Bạch Hiền nhìn bóng lưng cô đơn tịch mịch của hắn, đột nhiên có một loại xúc động đi lên ôm chặt lấy hắn. Hắn chính là dùng vẻ ngoài kiên cường để che lấp yếu ớt của mình.
Chap 47 : Ấm áp
Bạch Hiền không biết vì sao hai chân của mình không tự chủ được lặng lẽ đi theo phía sau hắn.
Bước đi của Phác Xán Liệt loạng choạng, tay vịn bức tường, khó khăn đi vào phòng, mệt mỏi ngã xuống, mặt lộ vẻ thống khổ.
Bạch Hiền nhịn không được đi lên lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Phác Xán Liệt vừa nhìn thấy cậu, mày nhíu chặt che giấu vẻ mặt đau đớn, khinh thường nói: "Không có gì."
"Không có gì sao? Anh xem anh đều đổ mồ hôi lạnh rồi!" Bạch Hiền lớn mật vươn tay lau cái trán đầy mồ hôi của hắn, "Anh đau bao tử phải không?"
Phác Xán Liệt lạnh lùng hất tay cậu ra, nhắm mắt lại, nghiêng người không thèm nhìn cậu.
"Tôi đi nấu cháo trước, chờ một lát uống thuốc chắc sẽ hết đau." Bạch Hiền không để ý đến sự lạnh lùng của hắn.
————
Sáng sớm mùa thu, tia sáng mang theo ấm áp vui vẻ, chiếu vào làm ấm áp, nhu hòa căn phòng màu đen cứng nhắc. Trước mặt, chàng trai gương mặt thanh tú đang mặc lễ phục màu lam của ngày hôm qua.Lễ phục chói lóa giống như mỹ nam đang ngủ không nhiễm tục trần. Chóp mũi xinh xắn lộ ra, hô hấp nhè nhẹ, cậu ngủ rất sâu.
Bóng lưng gầy yếu nằm dọc bên mép giường, đầu gối lên cánh tay non mềm.Một bàn tay của cậu bị một bàn tay lớn hơn nắm thật chặt
Hình ảnh thật êm ái ấm áp.
Phác Xán Liệt mở to mắt nhìn một màn như vậy, trong lòng có chút dao động nho nhỏ. Đêm qua bận rộn việc nấu ăn, từ lúc chào đời đến nay, đây là bát cháo ngon nhất hắn từng ăn. Hắn ăn, sau đó uống thuốc đau bao tử, dưới bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cậu dần dần hết đau, nặng nề ngủ. Thật không ngờ là cậu không có rời đi.
"Ưm" . Bạch Hiền kêu một tiếng.
Hắn lập tức nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Bạch Hiền vẻ mặt mệt mỏi, mở mắt, cảm giác toàn thân đau nhức, vừa muốn duỗi thẳng lưng nhưng lại phát hiện tay mình bị nắm chặt. Tay từ từ rút ra, nhìn thấy hắn không hề nhíu chặt mày, thở phào nhẹ nhõm. Hắn chính là như vậy, yên lặng chịu đựng đau đớn, cưỡng ép chính mình làm một người bất khuất, mạnh mẽ. Nhưng ai cũng có thể có lúc mềm yếu, ai cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút mà.
Đôi mắt Bạch Hiền trong suốt như trời xanh, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Phác Xán Liệt, sống mũi bộc lộ rõ khí phách của hắn, mày rậm sắc bén như được chạm khắc bằng dao kiếm lộ ra lạnh lùng của hắn, trên gương mặt tuấn dật là màu đồng khỏe mạnh. Hắn giống như một vị thần, toàn thân tản ra hơi thở ngạo mạn.
"Nhìn đủ chưa". Phác Xán Liệt bỗng dưng mở mắt, khóe miệng giơ lên mộtchút, tặc tặc cười "Tôi đẹp như vậy sao?"
Bạch Hiền cả kinh giống như người làm chuyện xấu bị bắt gặp, mặt nhanh chóng ửng hồng quay về hướng khác, "Tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho anh."
Giống như đang chạy trốn, hành vi như vậy liệu có làm cho hắn cảm thấy cậu chột dạ hay không.Bạch Hiền đột nhiên xoay người, "Nhìn kĩ một chút đặc điểm diện mạo của anh, để lần sau tôi có gặp người giống anh lập tức chạy đi."
Nhìn bóng dáng mảnh mai vội vàng rời đi, Nhâm Mục Diệu ngồi nói thầm một câu,"Không phải đang nói mình là ôn thần chứ? " Một nụ cười tuấn dật nở rộ trên gương mặt giống như hắn đã lâu rất lâu không có cười thoải mái như vậy.
Chương 48 : Không phải cậu tới tìm tôi sao
Người chen chúc trong chiếc xe bus, bả vai cọ xát nhau, Bạch Hiền đứng lung la lung lay, một tay ôm chặt hộp đựng thức ăn trong ngực. Vốn là cậu đang ngồi, nhưng nhìn thấy một thai phụ đi tới, cậu nhường vị trí của mình cho cô ấy.
Cậu biết mình hôm nay xen vào nhiều chuyện nhưng nghĩ đến vẻ mặt hắn hôm qua chịu đựng đau đớn làm cho cậu xúc động. Nấu xong ba món ăn, một canh, từ biệt thự tới trạm dừng xe bus rất xa, ước chừng khiến cậu đi hơn một giờ trên đường cũng không gặp chiếc xe nào. Xuống xe đi tới cao ốc tập đoàn Phác thị.
Bạch Hiền đứng trước toàn bộ kiến trúc bằng thủy tinh cao ngất, mắt mở lớn,miệng không ngậm vào được. Cậu chỉ biết tập đoàn Phác thị tài lực phong phú, mấy năm gần đây lại phát triển cực nhanh,nhưng thật không ngờ sẽ ở đoạn đường hoàng kim này chiếm một cao ốc hiện đại hóa với diện tích lớn như thế.
Bạch Hiền tiến vào đại sảnh, bị mặt sàn trơn bóng, ánh đèn thủy tinh lấp lánh hấp dẫn. Thưởng thức một chút trang trí tráng lệ này, sau đó cậu đi tới đại sảnh, "Chào cô, tôi muốn tìm Phác Xán Liệt." Tiếp tân mặc đồng phục gọn nhẹ đoan trang đánh giá Bạch Hiền. Áo sơ mi đơn giản, quần bò thêm giày Cavans giống như một sinh viên còn chưa đặt chân vào xã hội.
Bình thường tìm tổng giám đốc chỉ có hai loại người, một là người doanh nhân trong giới thương nghiệp đang làm việc, có quan hệ hợp tác với tập đoàn Phác thị. Một loại khác chính là các thiên kim tiểu thư,công tử dùng hết các thủ đoạn muốn có quan hệ với tổng giám đốc. Nếu là loại thứ nhất tìm tổng giám đốc mới có thể gặp được, nếu là loại sau sẽ cho thư kí tổng giám đốc thông báo một tiếng rồi tìm lý do đuổi đi.
Mà bây giờ chàng trai thanh tú tao nhã này dường như đều không giống hai loại này,vì để phòng ngừa vạn nhất, trước tiên vẫn là hỏi một câu: "Cậu là ai? Tìm tổng giám đốc có chuyện gì không?"
Hắn từng nói qua —— Cậu cái gì cũng không phải. Câu nói kia dường như đâm vào tim, mất mát, cúi thấp đầu xuống.
"Công tử thật xin lỗi, cậu không có hẹn trước thì không được gặp tổng giám đốc." Tiếp tân vẫn là không kiên nhẫn đuổi cậu đi.
Cậu cúi đầu thoáng nhìn hộp đựng thức ăn trong túi giấy "Cô có thể giúp tôi đưa thứ này cho anh ấy không?"
Trên mặt cô tiếp tân hiện lên chút châm biếm "Công tử, bữa trưa của tổng giám đốc do một đầu bếp tự mình nấu, cậu như vậy..."
Đường đường là một tổng giám đốc tập đoàn cấp cao, làm sao có thể ăn cơm hộp cậu mang đến? Cậu xấu hổ với hành động khó coi của mình, nhẹ vuốt cằm nói một câu"Xin lỗi, đã quấy rầy cô". Cầm túi giấy xoay người rời đi.
Tổng giám đốc đến công ty con khảo sát một phen, lúc trở lại tổng bộ*, lại nhìn thấy ở đại sảnh một bóng dáng quen thuộc,bất chấp lãnh đạo cấp cao phía sau, ngạc nhiên đi tới trước quầy tiếp tân. Thật không ngờ cậu đột nhiên xoay người, kết quả đúng lúc đụng vào ngực hắn.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Bạch Hiền xoa cái mũi bị đụng đau.
"Cậu ngay cả đi đường cũng không biết hả?!!" .Khẩu khí xấu xa nghe qua như là khiển trách, kỳ thật lại lộ ra quan tâm lo lắng.
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Bạch Hiền ngẩng đầu, hiền lành hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Vấn đề này hẳn là nên để tôi hỏi cậu mới đúng!? Cậu tới đây làm gì?" Mặt Phác Xán Liệt ghé sát vào cậu "Không phải là tới tìm tôi sao?"
Bạch Hiền cắn môi không nói, giống như đối mặt với một vấn đề khó khăn, tay một vòng lại một vòng cuốn quanh sợi dây của túi giấy.
Phác Xán Liệt nhìn thấy hộp đựng thức ăn kia, tâm đột nhiên bị va chạm, dắt tay cậu đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, lúc đi ngang qua quầy tiếp tân lạnh lùng bỏ lại một câu, "Ngày mai cô không cần đến làm việc.Phác thị không cần nhân viên vô trách nhiệm, tự cho là đúng
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top