Chương 256-261

Chương 256: Kêu tỉnh

Sau 2 ngày bận việc ngoi lên up cho mấy nàng đây >-<

"Anh và Ngô Diệc Phàm cũng có công việc riêng của mình, hơn nữa đó cũng không phải kế lâu dài, em có thể làm được!" Đôi mắt Biện Bạch Hiền sáng rỡ lấp lánh, gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Được! Anh lập tức bảo trợ lý chuẩn bị buổi hội nghị ngày mai." Kim Chung Nhân biết tính Biện Bạch Hiền vốn bướng bỉnh, một khi đã quyết định, dù có mười con trâu cũng không kéo lại được.

Biện Bạch Hiền trầm tư một chút, "Em còn cần anh giúp một việc, em muốn trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ tất cả về tập đoàn Phác Thị."

Kim Chung Nhân uống một hớp trà hoa lài, hỏi Biện Bạch Hiền: "Em muốn thật nhanh ư?"

"Giờ không có bao nhiêu thời gian, ngay tối hôm nay đi." Biện Bạch Hiền tỉnh táo nói.

"Đọc xong tất cả tài liệu của tập đoàn Phác thị trong một buổi tối?" Kim Chung Nhân lắc đầu, "Bạch Hiền, tối nay em không cần ngủ sao? Cậu trai này, sao em lại áp bức mình đến thế, nếu Phác Xán Liệt biết, cậu ta sẽ đau lòng ."

Biện Bạch Hiền đưa ánh mắt nhìn về phía lầu hai, lạnh nhạt nói: "Anh ấy sẽ không biết, càng không thể đau lòng." Trong giọng nói lộ ra mấy phần oán trách.

Hắn ngủ mê man, đặt tất cả gánh nặng lên đôi vai thon gầy của Biện Bạch Hiền, đè ép cậu tới mức không thở nổi. Cậu vẫn kềm nén mình, che giấu thật kĩ phần mềm yếu của bản thân, khiến người khác chỉ có thể thấy được cậu cứng rắn, cậu kiên cường. Không biết, dưới tất cả điều đó, là một thân hình mảnh khảnh và nội tâm vô cùng yếu mềm.

"Được! Anh giúp em." Kim Chung Nhân đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, gọi cho trợ lý của Phác Xán Liệt, chuẩn bị sẵn một tập giấy tờ hoàn chỉnh về tập đoàn Phác thị đưa tới biệt thự nhà họ Phác.

Bởi vì Biện Bạch Hiền chưa từng đọc qua sách kinh tế, cho nên muốn đọc hiểu những thứ thuật ngữ chuyên ngành về nó trong tư liệu là rất khó khăn, vì đề cao hiệu suất, Biện Bạch Hiền muốn Kim Chung Nhân ở lại, muốn hắn hy sinh thời gian cho giấc ngủ, giảng giải cho Biện Bạch Hiền, để cậu dễ hiểu hơn.

Đèn trong phòng làm việc sáng rỡ, luồng sáng dịu nhẹ vẩy vào gò má trắng nõn của Biện Bạch Hiền, trên người cậu tỏa ra khí chất dịu dàng. Khiến Kim Chung Nhân nhất thời có chút thất thần.

"Tựa đề giấy tờ này nói về những gì?" Bút máy chỉ về con chữ lạ, chờ giây lát vẫn không có câu trả lời chắc chắn. Biện Bạch Hiền quay đầu, vừa đúng chạm ngay tầm mắt của Kim Chung Nhân.

Nháy mắt, hai người lúng túng thu hồi tầm mắt mình về.

"Bạch Hiền, da của em thật đẹp, em đi thẩm mỹ viện nào vậy, anh cũng muốn đi làm thẻ hội viên." Kim Chung Nhân lập tức nói sang chuyện khác, hóa giải bầu không khí lúng túng.

Sắc mặt Biện Bạch Hiền tối đen, "Anh nghiêm chỉnh chút có được không? Nói đi! Tựa đề của giấy tờ này là gì?" Biện Bạch Hiền đề cao giọng, âm thanh lập tức lớn lên, nhiều thêm mấy phần uy nghiêm.

Kim Chung Nhân rùng mình một cái, nàng tiên dịu dàng hòa nhã vừa rồi đâu, sao chỉ sau một khắc lại thành ra vẻ sư tử Hà Đông cay cú thế này? Kim Chung Nhân lắc đầu, hiện giờ hắn có chút thông cảm được lý do vì sao Phác Xán Liệt mãi cứ ngủ say không chịu dậy rồi.

Cửa phòng làm việc khẽ rộng mở, một con đường thẳng tắp đầy ngập ánh sáng vẩy vào trên sàn nhà, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn cứ ẩn rồi hiện sau cánh cửa.

"Thoáng qua là biết Ông Kim không phải người tốt rồi, lúc trên máy bay muốn quyến rũ người đẹp em đây, quyến rũ không được, thì lập tức chuyển mục tiêu sang mẹ." Nhạc Nhạc cong miệng, không vui nói.

Khả Khả lạnh lùng nói: "Vấn đề mấu chốt bây giờ là phải đánh thức cha mới đúng, Ông Kim có chị Ngô Du Du kèm cặp rồi, chú ta không dám làm loạn đâu!"

"Đúng! Phải đánh thức cha dậy, nếu không mẹ sẽ nản lòng, thoái chí mãi mất."

Nhạc Nhạc và Khả Khả tay trong tay đi tới phòng ngủ chính, bò lên giường, một đứa ngồi chồm hỗm ngay trên bụng Phác Xán Liệt.

"Khả Khả, để em thử cách của em trước!" Song, Nhạc Nhạc có quan niệm "Làm anh thì phải nhường em", đó dường như là một định lý toán học hoàng kim vậy.

Nhạc Nhạc mặc kệ Khả Khả có đồng ý hay không, cô nhóc vươn bàn tay nhỏ bé ra, "Cha, cha chẳng ngoan ngoãn tí nào, sao lại tham ngủ thế, cứ như kẻ đại lười vậy, cha cứ không tỉnh như thế, con sẽ chọc léc cha đấy!"

Thị uy vừa xong, Phác Xán Liệt vẫn không có phản ứng gì.

"Vậy con không khách sáo nữa, con sẽ không xuống tay lưu tình đâu!" Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nhạc Nhạc gãi gãi hết bên này tới bên kia người Phác Xán Liệt, cô bé mệt mỏi tức giận thở hổn hển, nhưng Phác Xán Liệt vẫn ngủ say không nhúc nhích.

"Em thật giống như con rận cứ chạy loạn trên người cha." Khả Khả lạnh lùng nhìn cậu nhóc nhảy lên nhảy xuống, chầm chậm nói.

"Anh......" Nhạc Nhạc thở phì phò trừng mắt liếc anh trai một cái, "Anh có bản lãnh đến vậy, vậy anh ra tay đi!"

Khả Khả móc một bình thủy tinh nhỏ từ trong túi ra.

Nhạc Nhạc đưa cái đầu nhỏ của mình lại gần, nhìn xong, thì nói "Bột hồ tiêu?" Ngay sau đó, cô bé lập tức hiểu rõ dụng ý gật gật đầu, đây là đạo cụ mà hai đứa bọn chúng thường sử dụng trong các trò đùa dai, cô bé đương nhiên quen thuộc rồi.

Dùng một cây bút lông chấm một chút bột hồ tiêu, sau đó chậm rãi, từ từ bôi lên lỗ mũi Phác Xán Liệt.

Chỉ chốc lát sau, thật sự có phản ứng, lỗ mũi Phác Xán Liệt rung động mấy cái, "Hắt xì —— hắt xì".

"Cha tỉnh, cha tỉnh rồi!" Khả Khả Nhạc Nhạc hoan hô kích động ôm nhau.

"Hửm? Cha chỉ hắt xì, sao không mở mắt?" Nhạc Nhạc cố vận dụng cái đầu nhỏ, cô bé lại gần hắn, tỉ mỉ quan sát một phen, "Cha vẫn chưa tỉnh lại? Khả Khả, cách của anh vẫn chẳng có tác dụng gì cả."

"Hay thử cái này xem?" Khả Khả lấy ra một chai sữa tươi.

"Ừ!" Nhạc Nhạc gật đầu như gà con mổ thóc, "Cha cũng sợ sữa tươi giống anh, có lẽ cách này hữu hiệu."

Nói xong, hai tiểu ác ma làm ngay, Khả Khả rót sữa tươi vào trong bình sữa dành cho em bé.

"Khả Khả, cha sẽ bú bình?"

"Dùng cái này sẽ dễ hơn!" Khả Khả nhét núm vú cao su vào trong miệng Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt khẽ nhếch miệng, không nhúc nhích.

"Khả Khả, xem ra cha thật đã quên cách nút sữa rồi." Nhạc Nhạc đoạt lấy bình sữa, tự mình "làm sạch", "Không nên lãng phí, để em uống cho."

Chương 257: Khẩu chiến đàn nho (khẩu chiến cùng đội quân tri thức)

"Các con đang làm gì vậy?" Biện Bạch Hiền không yên lòng về Phác Xán Liệt, khi xem xong một phần nhỏ trong đống lớn giấy tờ kia tới mức hoa cả mắt, cậu bèn tới phòng ngủ chính nhìn hắn một lát, không ngờ hai tiểu ác ma vẫn còn chưa về phòng ngủ.

Nhạc Nhạc hoảng hốt nhìn Biện Bạch Hiền, sau đó, lập tức nằm trên người Phác Xán Liệt, "Cha, cha mau mau tỉnh dậy đi! Nhạc Nhạc muốn chơi đùa với cha." Lúc cô nhóc lớn tiếng la lên, lập tức nháy mắt mấy cái với Khả Khả.

Khả Khả đối với ánh mắt mời diễn xuất cực kì nhiệt tình của Nhạc Nhạc chỉ xem nhẹ, lạnh lùng liếc cô nhóc một cái, đè thấp âm thanh xuống thật nhỏ: "Nghe như đang khóc tang ấy."

Tiếng gào thóc của Nhạc Nhạc lập tức ngưng trệ, cô nhóc tự nhiên ngẩng đầu, tiện tay lau khô nước mắt, quay đầu, bình tĩnh nói: "Mẹ, chúng con đã trao đổi xong với cha rồi."

Trên trán Biện Bạch Hiền đầy vạch đen, thật không hiểu nổi tiểu ác ma này đang giở trò quỷ gì.

"Các con xem thử xem giờ là mấy giờ rồi, ngày mai còn phải đi học, còn không mau đi ngủ!" Giọng Biện Bạch Hiền nghiêm nghị, vừa vang lên, Khả Khả Nhạc Nhạc lập tức leo xuống giường, chạy về gian phòng của mình.

Biện Bạch Hiền nhìn hai bóng lưng nho nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc dần dần hòa hoãn, lộ ra nụ cười mềm mại dịu dàng, thật may là trong cuộc đời cậu còn có các con, cậu sẽ không cảm thấy cậu đơn, hơn nữa lúc mệt mỏi cũng có nơi có lý do để cậu chống đỡ lấy mình.

Cậu chậm rãi đến gần Phác Xán Liệt, nhìn gương mặt có phần gầy đi của hắn, hai hàng lông mày vẫn đen như mực, lộ ra tính khí kiêu ngạo không kềm chế được của hắn. Nhưng, đôi mắt vẫn như cũ siết chặt.

Lòng bàn tay Biện Bạch Hiền mang theo vài tia ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua đôi gò má anh tuấn, "Xán Liệt, đừng ngủ nữa được không? Anh đã ngủ đủ lâu rồi. Anh có biết, tập đoàn Phác thị đã xuất hiện chút chuyện xấu không. Em sẽ tạm thời thay anh bảo vệ nó, ngày mai sẽ phải đi đánh giặc rồi, anh cho em chút sức đi, được chứ?"

————

"Nghe gì chưa, hôm nay vợ Tổng giám đốc sẽ đến công ty!"

"Thật sao? Không phải vợ Tổng giám đốc đã qua đời rồi sao?"

"Vợ Tổng giám đốc tới công ty, có khi nào là vì muốn giảm biên chế, nhằm thu hẹp phạm vi của tập đoàn không? Hay là muốn bán đi cổ phần đang nắm giữ trong tay?"

Biện Bạch Hiền còn chưa xuất hiện, trên dưới công ty đã bắt đầu xuất hiện những đợt sóng to gió lớn.

Giờ làm việc vừa đến, hai chiếc xe Benz màu đen hộ tống một chiếc Gia Trường Lâm đã xuất hiện trước tòa cao ốc Phác Thị. Phụ tá tại bãi đậu tiến lên mở cửa xe ——

Từ bên trong, một cậu trai mặc bộ quần áo thanh lịch bước ra, trên mặt Biện Bạch Hiền thoa một lớp phấn nhẹ, vẫn tươi mát tự nhiên như thường. Chiếc áo khoác Chanel màu vàng nhạt, trên cổ áo có một bông hoa nhỏ được thiết kế độc đáo, càng làm tăng thêm vẻ nữ tính. Trên chiếc cổ trắng như sứ được đeo thêm sợi dây chuyền "MISS", nó nhanh chóng tỏa ra luồng sáng lóng lánh, tôn lên thân phận của cậu.

Những vị quản lý cấp cao đứng thành hai hàng dài tại hai bên cửa, cung kính hành lễ với Biện Bạch Hiền.

Cậu hít sâu một hơi, đè nén xuống cảm giác lo lắng hồi hộp trong lòng. Bàn tay siết chặt lấy "MISS" một chút, giống như cảm nhận được Phác Xán Liệt vẫn đang đứng cạnh cậu vậy.

Biện Bạch Hiền vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc tới phòng họp tại tầng cao nhất. Lúc quản lý mở cửa ra, từng người đàn ông mặc những bộ vest thẳng thớm ở bên trong rối rít đưa ánh mắt nhìn về phía Biện Bạch Hiền.

Ánh nhìn hỗn tạp, có xem nhẹ, có khinh miệt, cũng có khiêu khích...... Biện Bạch Hiền đọc được suy nghĩ trong ánh mắt họ, chẳng có chút thân thiện chào đón nào cả.

Biện Bạch Hiền xuyên thủng những ánh mắt này, ngẩng đầu lên, bình tĩnh tự nhiên mà đi vào. Cậu không ngồi xuống ghế tổng giám đốc, mà khom người chào bọn họ, "Chào các anh, cám ơn các anh đã bớt chút thời gian bận rộn tới tham dự đại hội cổ đông này, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp mặt mọi người......"

Một người đàn ông trong số đó bỗng dưng đứng lên, cắt đứt lời Biện Bạch Hiền, "Ít nói mấy lời đường mật đi, chúng tôi không muốn dài dòng, nói thẳng nhé, tình trạng sức khỏe của Phác tổng giám đốc liệu có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vị không, nếu không được, vì tránh cho tập đoàn gặp tổn thất, phải lập tức đổi người ngay!"

Trước kia, bọn người nay dưới chính sách "thiết huyết" của Phác Xán Liệt, chưa từng dám ra vẻ phách lối kiêu ngạo, giờ biết Phác Xán Liệt thành người sống đời thực vật, lập tức muốn bộc phát. Thật là, Hổ không có ở rừng, Hầu Tử đã ra ngoài xưng Đại Vương.

Đôi mắt sắc bén của Biện Bạch Hiền liếc nhìn bọn họ, chầm chậm ngồi xuống, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn với mặt kim cương thật lớn, lạnh nhạt hỏi: "Xin hỏi mọi người, ai mới là cổ đông chiếm nhiều cổ phần nhất ở đây, trong tay anh có bao nhiêu cổ phần vậy, xin anh hãy suy nghĩ kĩ trước khi mở miệng!"

Lời này vừa ra, mọi người lập tức nín cười.

Khi nãy, Biện Bạch Hiền dịu dàng hào phóng, như một thiếu phụ không rành việc đời. Bề ngoài, cậu nhu nhược e sợ, tạo nên hiệu ứng giả tạo, khiến ai nấy đều nghĩ cậu rất dễ dàng bị người khác lấn luớt, ai ngờ khi mở miệng mới biết cậu trai này thật không đơn giản.

"Chúng tôi đều biết Phác Xán Liệt là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Phác thị, trong tay anh ta nắm giữ hơn 50% cổ phần, nhưng anh ta hiện giờ đã thành...... Tập đoàn không thể cứ thế thiếu người lãnh đạo......"

"Về chuyện này, các anh không cần lo, tôi sẽ tạm thay Phác Xán Liệt." Biện Bạch Hiền trực tiếp nói.

"Cái gì! Cậu? Cậu có bản lãnh gì? Nơi này không phải nhà cậu, chúng tôi không có tinh lực để chơi đùa với cậu đâu!"

"Một chút kinh nghiệm cũng không có, còn vọng tưởng thay thế chức vị sao, tôi nghĩ cậu nên về nhà cho con bú thì hơn!"

......

Các tiếng phản đối vang lên không ngừng.

Biện Bạch Hiền đã sớm đoán được bọn họ sẽ có phản ứng này, cho nên đối mặt với những lời chất vấn của bọn họ, vẻ bình tĩnh trên mặt vẫn không biến mất.

"Thảo luận xong chưa?" Biện Bạch Hiền đứng lên, "Tôi cho các anh thời gian để liệt kê ra mười lý do phản bác tôi" Nói xong, Biện Bạch Hiền bình thản xoay người, lập tức đi chiến đấu liên tiếp tại các chiến trường khác, chẳng hạn như đi tham dự tiết mục "Thăm Hỏi Nhân Vật" tại đài truyền hình của Kim Chung Nhân. Dụng ý của Kim Chung Nhân là thông qua hình tượng tốt đẹp này, sẽ ổn định cảm xúc của nhân viên, cũng có tác dụng tích cực cho cổ phiếu của tập đoàn Phác thị.

Tập đoàn Phác thị phát triển không ngừng, Phác Xán Liệt vì bọn họ kiếm nhiều tiền như vậy, giờ hắn vừa có chuyện, đã lập tức muốn thay hắn, tự lập. Cứ để cho mấy ông anh già này ngồi đây chờ cậu đi, cũng tốt để giết chết nhuệ khí bọn họ.

"Nhìn xem! Tuổi còn non, lại thanh cao như vậy, làm được gì chứ!" Trong phòng họp đủ loại tiếng oán trách.

Thư kí giúp việc đưa những ly cà phê thuần chất thơm lừng tới. Bọn cổ đông nói những lời nhàm chán vô nghĩa đã khát muốn chết rồi, rối rít thưởng thức cà phê .

"Phụt ——" ào ào phun nước.

"Đây là cái gì?"

Hai bóng dáng nhỏ chạy đến, trên mặt mang theo nụ cười ranh mãnh: "Cà phê đặc chế của chúng tôi đấy, ngon chứ?"

Chương 258: Hổ phụ không sinh cún con

TỈNH RỒI, TỈNH RỒI MẤY NÀNG ƠI

"Khụ, khụ......" Mọi người khụ khụ điên cuồng, nhíu mày, "Đây là cà phê gì? Mùi vị sao quái dị vậy?"

Nhạc Nhạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lên, biểu tình lộ ra chút ý cười ranh mãnh, "Chỉ bỏ thêm chút gia vị vào cà phê thôi."

"Nước tương, dấm chua, bột hồ tiêu, hạt tiêu......" Khả Khả nhấc từng ngón tay liệt kê từng loại gia vị.

Các cổ đông kia giận đến mức sắc mặt càng ngày càng đỏ, trừng mắt nhìn.

"Còn có nước khăn tắm dơ nữa." Khả Khả gật đầu một cái, ý bảo cậu đã nói xong rồi.

"Cháu còn phun vào trong đó hai giọt nước miếng nữa." Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc hé mở, tạo ra một nụ cười ngọt ngào.

Đây chính là nhân vật trong truyền thuyết, người mang gương mặt của thiên sứ, nhưng lòng dạ là của ác ma.

Sắc mặt của chúng cổ đông từ hồng chuyển sang xanh mét, làm ra dáng vẻ muốn nôn, rối rít che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.

"Xin lỗi, hôm nay cúp nước, cho nên toàn bộ nhà vệ sinh khắp các lầu đều tạm ngưng sử dụng." Hai tay Khả Khả ôm ngực, bày ra dáng vẻ của một tiểu đại nhân.

Nhạc Nhạc cười hì hì nhìn bọn họ, "Cà phê này rất quý, các chú vẫn nên uống tiếp đi! Hơn nữa, uống dơ sống lâu, có thể giúp các chú gia tăng sức miễn dịch đấy."

"Đây là nơi trẻ con có thể vào sao? Bọn mày chui từ đâu ra thế!" Tạ Đính Nam lớn tiếng quát lớn.

"Đầu tiên, tôi không có chui ra, về phần sao tôi có thể tới, chú có thể hỏi cha và mẹ tôi. Kế tiếp, sao tôi và Khả Khả không thể tới chứ, có quy định như thế à?"

Tạ Đính Nam tức giận ra lệnh cho thư ký: "Cậu làm việc kiểu gì vậy, còn không mau gọi bảo vệ, đuổi hai đứa này ra ngoài!"

"Chuyện này......" Thư ký ra vẻ khó xử.

"Cậu ấy không có quyền đuổi cháu và Nhạc Nhạc đi đâu, Phác Xán Liệt là cha cháu, dĩ nhiên cháu chính là ứng cử viên thứ nhất cho chức thừa kế tập đoàn Phác Thị, hội nghị quan trọng như vậy, vì sao cháu không thể ở đây?" Đôi mắt tối đen của Khả Khả bắn ra hai đạo ánh sáng sắc bén, ánh mắt thông minh linh hoạt, giọng nói bình tĩnh, nghiễm nhiên bày ra tư thế lãnh đạo. Mặc dù tuổi còn quá nhỏ, nhưng trên người đã tỏa ra khí phách vương giả, không thua kém cha nhóc dù chỉ một phần.

Chỉ thoáng nhìn Khả Khả, đã có thể biết là phiên bản thu nhỏ của Phác Xán Liệt rồi.

Đang lúc mọi người vẫn còn kinh ngạc hết sức, Khả Khả đã ngồi vào vị trí của Phác Xán Liệt, ánh mắt lạnh lùng đen tối bễ nghễ nhìn mọi người, "Mặc dù cha cháu bây giờ vẫn còn đang hôn mê, nhưng địa vị của dòng họ Phác tại tập đoàn Phác thị còn chưa đến nỗi bị đánh đổ hoàn toàn. Từng người một các chú không cần bày ra vẻ muốn khởi binh vấn tội vậy đâu. Gì chứ? tập đoàn Phác thị bị phá sản rồi sao? Khiến cho các chú bị mất vốn gốc à? Hơn nũa, lúc cha cháu không có ở đây, mọi thứ vẫn được tiến hành như thường lệ, là ai cưỡi đầu ngọn sóng? Giờ ai muốn thối lui ra khỏi hội đồng quản trị, chỉ cần nói một tiếng, bất kể trên tay người đó có bao nhiêu cổ phần, cháu đều mua."

Lời nói nghiêm nghị khí phách thật không giống như được thốt ra từ miệng một đứa trẻ. Đám người rối rít kia đã bị khí tức uy hiếp toát ra từ người Khả Khả làm cho giật mình.

Ánh mắt lộ rõ vẻ hiểu ra chuyện của Tạ Đính Nam chợt lóe, hắn không tin một đứa bé thật sự có thể đưa ra quyết định lớn đến vậy, trong tay tên nhóc kia sao có nhiều tiền bạc được. Tay hắn vỗ bàn một cái, đứng lên, "Thừa dịp cổ phiếu tập đoàn Phác thị còn chưa chạm đáy thị trường, tôi bán 5% cổ phần trong tay cho cháu đấy, trong tay cháu có nhiều tiền đến vậy sao?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Nhạc Nhạc!" Khả Khả ngửa tay, Nhạc Nhạc đứng bên cạnh cậu lập tức lấy quyển chi phiếu, đặt vào trong tay cô nhóc.

Nghiễm nhiên, Nhạc Nhạc đảm đương chức vụ thư kí tạm thời của Khả Khả. Cô nhóc lấy bản hợp đồng sẵn có từ trong túi xách, đưa tới trước mặt Tạ Đính Nam, "Chú xem thử hợp đồng này, nếu cảm thấy hài lòng, hãy ký tên ở đây."

Tạ Đính Nam vốn chỉ muốn đùa với hai đứa trẻ này thôi, nhưng hắn không ngờ hai đứa nhóc đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, còn chuẩn bị sẵn hợp đồng nữa.

"Cái này..." Hắn đã có chút hối hận, song đã mất hết mặt mũi trước mắt mọi người rồi, "Tôi muốn xem thử các cháu thật sự có thể trả khoản tiền này không, đừng có lừa gạt tôi phút cuối chứ."

Khả Khả thoải mái tự tin ký tên mình lên tờ chi phiếu mỏng, sau đó đưa tới trước mặt hắn, "Phía dưới có con dấu của gia tộc Emerson, chú đến chi nhánh của ngân hàng Emerson là có thể lấy tiền ngay lập tức."

"Emerson?" Tập đoàn lớn nhất Ý trong truyền thuyết, nghe nói còn dính dáng tới xã hội đen. Không ngờ, hai đứa nhóc này lại có quan hệ với gia tộc Emerson.

Khả Khả vì loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng hắn, lạnh nhạt nói: "Chủ tịch CEO của gia tộc Emerson là cậu tôi, giờ chú có thể ký tên rồi chứ?" Trong lời nói của Khả Khả còn mang theo chút vị uy hiếp.

Thật ra thì số tiền kia chỉ là một phần tiền mừng tuổi mà cậu Lạc Y cho Khả Khả Nhạc Nhạc mà thôi.

Tạ Đính Nam biết hắn không đắc tội nổi với gia tộc Emerson, cực kì không cam lòng, nhưng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn ký tên.

Khả Khả ném chi phiếu cho hắn, "Tốt lắm, hiện giờ trên tay chú không có cổ phần, cút ra khỏi phòng làm việc này đi!"

Tạ Đính Nam hung tợn trợn mắt nhìn Khả Khả một cái, tức giận đi ra ngoài.

"Đúng rồi, còn ai trong các chú muốn bán cổ phần không?" Đôi mắt sắc nhọn đảo qua mọi người, nhìn thấy vẻ mặt ai nấy đều cứng ngắc, thì hài lòng gật đầu, "Giờ cháu muốn các chú đồng ý cho mẹ cháu tạm thay chức vị tổng giám đốc."

Hổ phụ không sinh cún con, không sai chút nào. Bọn họ tin tưởng trong tương lai không xa khi giao tập đoàn Phác thị vào trong tay Khả Khả sẽ có sự tăng cao về chất lượng. Còn bây giờ, bọn họ dĩ nhiên không dám đắc tội với CEO tương lai, nên rối rít bảo trụ sự ưng thuận ngầm.

"Tốt!" Khả Khả nhảy khỏi ghế, xoay người rời đi, lúc đi tới cửa, cậu bỗng dưng quay lại, gãi đầu nhỏ, "Tôi đột nhiên nhớ ra, cà phê các chú uống còn bỏ thêm một gia vị nữa —— thuốc bã đậu."

Ba chữ "thuốc bã đậu" vừa được bật ra, sắc mặt chúng cổ đông cứng đờ, nhìn nhau, trầm mặc chỉ trong chốc lát, sau đó là rối rít kẹp mông ra cửa, giành thang máy.

Nhạc Nhạc chỉ ngây ngốc nhìn bóng lưng của bọn họ, nghiêng đầu hỏi: "Bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì? Chúng ta còn chưa nói hết —— thật ra thì bột "thuốc bã đậu" kia đã quá hạn rồi."

Chương 259: Hồi tỉnh

"Có ai không?" Biện Bạch Hiền vừa ghi hình chương trình "Thăm Hỏi Nhân Vật" xong, khi trở lại phòng họp đã phát hiện bên trong chẳng còn bóng người nào rồi.

Đột nhiên, chiếc ghế văn phòng trước mặt bỗng xoay tròn, hai bóng dáng nho nhỏ của Khả Khả Nhạc Nhạc đang chen chúc trên một chiếc ghế, trên mặt hai đứa nhóc là hai nụ cười ngây thơ thuần chất.

Biện Bạch Hiền vừa nhìn đã biết hai tên nhóc kia lại gây chuyện sau lưng cậu rồi, tám chín phần mười là chuyện chẳng tốt đẹp gì. Cậu than nhẹ một tiếng, "Các con sao lại ở đây?"

"Tại sao người nào cũng hỏi chúng con loại vấn đề chẳng ra sao này nhỉ?" Nhạc Nhạc lắc đầu một cái, tỏ ra dáng vẻ rất tiếc hận.

"Vậy con cảm thấy hỏi vấn đề gì thì mới đúng chuẩn mực đây?"

Nhạc Nhạc chỉ chỉ những chỗ ngồi trống trơn bốn phía, "Tại sao nơi này không có ai."

Biện Bạch Hiền nhấp nhẹ cánh môi, đè nén xuống lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: "Nơi có các con, không có ai là chuyện rất bình thường."

"Ha ha......" Nhạc Nhạc nở một nụ cười ngọt ngào với Biện Bạch Hiền, "Bởi vì mấy ông già kia đã đáp ứng cho mẹ tạm thay chức vụ của cha, cho nên không cần thiết ngồi đây uống cà phê nữa, đi hết rồi!"

Chân mày Biện Bạch Hiền khẽ chau chặt, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật?"

"Vâng!" Khả Khả gật đầu mạnh, "Mẹ không tin thì cứ gọi điện xác minh."

Biện Bạch Hiền lặng lẽ gật đầu, tự lẩm bẩm, "Xem ra bọn họ cũng dễ dàng đối phó không như trong tưởng tượng."

Nếu Biện Bạch Hiền biết đám cổ đông kia đã bị một ly cà phê của Khả Khả Nhạc Nhạc giải quyết, đoán chừng lại càng xem nhẹ sức nặng của bọn họ.

————

Cứ như vậy, Biện Bạch Hiền lập tức đón nhận tập đoàn Phác thị, hằng ngày tham gia việc quản lý, tham dự tất cả các quyết sách của cậung ty. Lúc mới bắt đầu gặp phải rất nhiều trở ngại, chủ yếu đến từ việc cậu thiếu kiến thức chuyên môn. Trải qua mấy ngày học thêm cùng Kim Chung Nhân, dần dần cậu có chút đắc đạo. Đối mặt với các chính sách cùng với việc quản lý tập đoàn thông thường cậu làm rất chính xác, gặp phải quyết sách quan trọng cậu sẽ nhờ hai vị Kim Chung Nhân và Ngô Diệc Phàm cố vấn.

Tiết mục "Thăm Hỏi Nhân Vật" truyền ra, hình tượng một người vợ âm thầm chăm sóc người chồng sống đời thực vật xâm nhập vào lòng người. Khiến người xem không chỉ đồng tình với cậu, mà còn có cả kính nể cùng thán phục. Chạm tới phần mềm yếu nhất của lòng người, ai nấy đều rối rít chúc phúc chồng cậu sớm ngày tỉnh lại.

Rất nhanh, dư luận xã hội đều cổ động tán dương Biện Bạch Hiền, thị trường cổ phiếu ổn định, giá cổ phiếu ngày một tăng.

Xác thực, Biện Bạch Hiền nói được là làm được. Tập đoàn Phác thị ở trong tay cậu đã thoát khỏi cảnh khốn khó, khuynh hướng phát triển cũng càng ngày càng tốt.

Ánh mặt trời dịu dàng vẩy vào những con sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, gió nhẹ vừa thổi, con sóng nhỏ lập tức vỡ tan thành những mảnh sáng vụn.

"Nhạc Nhạc, em thật sự muốn làm vậy sao?"

Tại hồ bơi ngoài trời, hai đứa trẻ đang cùng nhau đẩy một chiếc xe lăn cao không kém bọn chúng.

Nhạc Nhạc đi dọc theo hồ bơi, nhìn xuống đáy nước, "Yên tâm, không sao đâu."

"Nhưng, ngộ nhỡ bị mẹ biết......"

Nhạc Nhạc vỗ vỗ lồng ngực mình, "Anh phải con trai không vậy? Gan lớn một chút có được không. Cha đã ngủ hai ba tháng rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, ngộ nhỡ, cha cả đời cũng không tỉnh, chẳng lẽ anh muốn mẹ ở góa cả đời à, hay anh hi vọng mẹ tái hôn rồi cho chúng mình một ông cha ghẻ? Lúc này, chúng ta cũng vì nghĩ cho mẹ thôi." Nhạc Nhạc phủi miệng, thở dài nói: "Ai! Tình huống của cha lúc này, xem ra chỉ có thể tìm đường sống trong cõi chết!"

"Anh lại nghĩ em đang chữa ngựa chết thành ngựa sống!" Khả Khả lạnh lùng đáp lại cô nhóc.

"Cha là người không phải ngựa." Nhạc Nhạc kịp thời cải chính lại. Nếu là ngựa, vậy thì không phải cô bé đây cũng là ngựa sao, bé không muốn ăn cỏ đâu.

Trên xe lăn, khuôn mặt Phác Xán Liệt tái nhợt không lộ ra một tia biểu tình, không nhúc nhích, giống như một pho tượng nghiêm trang.

Nhạc Nhạc cẩn thận đẩy Phác Xán Liệt đến gần hồ bơi.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Biện Bạch Hiền, "Các con đang làm gì ở đây?"

Nhạc Nhạc khẩn trương quay đầu, "Mẹ, hôm nay mẹ về sớm vậy." Giọng của cô bé khẽ run, vừa nghe là biết trong lòng cô nhóc có bóng ma rồi.

"Mẹ, chúng con đưa cha đi hóng mát một chút thôi, đúng rồi! Chúng con quên mình còn có bài tập thầy dặn phải làm, chúng con đi làm bài ngay đây!" Khả Khả kéo tay Nhạc Nhạc, chạy như bay về phòng mình.

"Ai!" Biện Bạch Hiền thở dài một cái, "Xán Liệt, anh mau tỉnh lại đi! Anh xem, em sắp không quản được bọn nhóc quậy phá này rồi."

Biện Bạch Hiền tiến tới, cậu muốn nhặt cái mền sắp rơi khỏi đầu gói hắn lên, ai ngờ phần gạch men bên cạnh hồ có một vũng nước, cậu mang giày cao gót, chân cứ thế trợt ngay, trọng tâm của cậu lại không vững ——

"Bùm ——" Bọt nước trong suốt văng khắp nơi, Biện Bạch Hiền ngã vào hồ bơi, cậu ra sức vỗ mặt nước, hai chân dùng sức đạp, nhưng thân thể vẫn dần dần chìm xuống.

Ánh mắt lờ đờ của Phác Xán Liệt khẽ run, ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích. Chầm chậm mở mắt, luồng sáng chói mắt dần dần ngập đầy hốc mắt hắn, tầm mắt hắn một màu trắng xám, chỉ có hình ảnh Biện Bạch Hiền đang ra sức giãy giụa trong nước.

Tim của hắn co rút, giống như bị thứ gì đó siết chặt, loại đau đớn kịch liệt làm hắn tỉnh táo lại ngay trong khoảnh khắc, lập tức đứng lên, nhưng hai chân chết lặng căn bản không chống đỡ được thân thể cao to của bản thân ——

"Bùm ——" một tiếng, nhưng lần này là vì Phác Xán Liệt ngã vào trong nước.

"Xán Liệt, Xán Liệt! Anh tỉnh rồi?" Biện Bạch Hiền kinh ngạc nói.

Thật ra thì phần nước cạnh bờ này cũng không quá sâu, chỉ chừng có 1m 2, nhưng bởi vì Biện Bạch Hiền mang giày cao gót, nên cậu cứ trượt mãi khi chống chân trên sàn nước, phí sức lắm mới có thể tháo đôi giày đứng lên.

Tứ chi Phác Xán Liệt "ngủ say" quá lâu, cơ năng vẫn chưa khôi phục như cũ, toàn thân hắn vẫn cứ nhũn ra, thân thể chầm chậm khuỵu xuống ——

Biện Bạch Hiền đi tới bên hắn, chặn ngang ôm hắn lại, hai cánh tay vòng chắc qua người Phác Xán Liệt, "Anh đã tỉnh, thật sự đã tỉnh rồi. Em không nằm mơ đúng không?" Cậu kích động, nhất thời không biết nói gì.

Ánh mắt Phác Xán Liệt đã có tiêu điểm, bên trong phát ra luồng sáng nhạt dịu dàng, tham lam chăm chú nhìn Biện Bạch Hiền thật kĩ.

Chương 260: Thức tỉnh

Đôi môi mỏng trắng bệch của Phác Xán Liệt hé mở, "Bạch Hiền......" Giọng khàn khàn như cơn gió thổi qua sa mạc, mang theo chút khó khăn.

"Ừ!" Hai mắt Biện Bạch Hiền nhất thời tràn ra lệ nóng, cậu ôm thật chặt lấy hắn, "Em biết anh sẽ tỉnh lại mà, cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh tỉnh lại mà."

Phác Xán Liệt chầm chậm đưa ra bàn tay cứng đờ, đặt trên lưng cậu, "Thật xin lỗi...... đã làm khổ em......"

Lần đầu tiên cảm thấy âm thanh khàn đục lại êm tai dễ nghe đến thế, Biện Bạch Hiền lắc đầu, vùi người vào ngực hắn, lắng nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, trên gương mặt "hoa lê trong mưa" lộ ra nụ cười sáng chói, "Tỉnh lại là tốt rồi, còn một đống chuyện lớn chờ anh xử lý đấy?"

Phác Xán Liệt sửng sốt, khẽ cau mày, "Cái gì? Em mong anh tỉnh lại chỉ để xử lý công chuyện sao?"

Biện Bạch Hiền cọ xát mặt vào lồng ngực hắn, lau đi khuôn mặt lạnh lẽo vì ướt dầm dề bởi nước và lệ, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vô tội nhìn hắn, "Hiện giờ em đang tạm thay chức vụ của anh, mỗi ngày xử lý nhiều công việc như vậy thật sự rất mệt mỏi!"

"Em?" Phác Xán Liệt vẻ mặt chất vấn, "tập đoàn Phác thị đã sống đủ thọ rồi cũng nên nhanh chết tại nhà thôi?"

Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, mang đến chút lạnh lẽo, Biện Bạch Hiền run người một cái, vì quá vui mừng nên quên mất, vào giờ phút này hai người vẫn còn đứng trong hồ bơi.

"Sức khỏe của anh vẫn còn rất yếu, chúng ta mau về phòng thôi!"

"Cũng đúng! Sau này còn có thời gian bơi chung lặn chung."

————

Mới vừa tỉnh lại, tay chân Phác Xán Liệt vẫn chưa khôi phục linh hoạt, Biện Bạch Hiền giúp hắn lau khô thân thể, sau khi thay quần áo xong, người cậu đã ướt đẫm, bèn đi vào phòng tắm tắm nước nóng

Phác Xán Liệt dù sao cũng chỉ mới vừa tỉnh lại, cơ năng sinh lý vẫn chưa khôi phục, nhìn trần nhà, mí mắt càng ngày càng nặng, bất tri bất giác đã ngủ mất.

"Canh cách ——" hai bóng dáng nhỏ chạy vào gian phòng, bò lên giường lớn mềm mại.

Nhạc Nhạc lấy ra một đống chai lọ mỹ phẩm lớn từ trong túi, hạ thấp giọng: "Khả Khả, nếu em trang điểm cha thành một đại mỹ nhân, anh cũng không được chảy nước miếng nhìn cha đó!"

Tay cô nhóc chống cằm, làm ra dáng vẻ trầm tư, thận trọng ra tay làm việc riêng với Phác Xán Liệt, nhẹ giọng nói: "Cha à, thật ra thì chúng con cũng không muốn chỉnh sửa cha đâu, nhưng không chỉnh chúng con đây không chịu được. Cha ngủ một giấc lâu như vậy, chúng con cũng ra sức chăm sóc cha, cha lại tuyệt nhiên không trả đồng nào, rất tổn hại đến "uy danh" của chúng con, hôm nay là vì danh dự, cho nên cha chịu khó hy sinh chút nhé!"

Nhạc Nhạc nặn kem nền trước, sau đó vỗ nhè nhẹ đánh vào mặt Phác Xán Liệt, rất nhanh, gương mặt tràn đầy hơi thở của phái nam cùng sắc da màu đồng đã trở nên trắng nõn mềm mại như nước.

Bút kẻ lông mày, phấn mắt, má hồng, son bóng, mascara...... Dù sao chỉ cần bên tay có mỹ phẩm, Nhạc Nhạc đều không bỏ sót, bôi hết lên mặt Phác Xán Liệt.

Bởi vì hai mắt Phác Xán Liệt nhắm chặt, nên cô nhóc kẻ không được đường viền bên trong, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ nó. Nhưng, Khả Khả ngồi ở một bên, thấy có chút ngứa tay, cậu cầm lên bút kẻ lông mày, vẽ một hình tròn thật đậm bên cạnh miệng Phác Xán Liệt.

"Khả Khả, anh đừng có quấy rối em..., anh vẽ cái gì đấy?"

"Nốt ruồi đen." Khả Khả còn giải thích, "Vào ngày xưa đấy là nốt ruồi bà mai."

Nhạc Nhạc chăm chú nhìn kỹ, "Như vậy xem ra, thật là có chút vị "vẽ rồng thêm mắt"."

"Cộc, cộc——" đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Khả Khả, trốn mau!" Nhạc Nhạc nhét tất cả mỹ phẩm vào lại trong túi xách.

Đôi mắt Khả Khả khẽ liếc cánh cửa một cái, bình tĩnh nói: "Không kịp nữa rồi, nhanh, chúng ta mau tìm một chỗ trốn đi!"

Tầm mắt hai người đều nhìn vào chiếc giường, lúc này, hai đứa nhóc lộ ra vẻ ăn ý cao. Lúc cửa phòng tắm mở ra một thoáng, hai tiểu ác ma đã bò vào trong đáy giường.

Ăn mặc chỉnh tề, Biện Bạch Hiền mở cửa, "Thật xin lỗi, lúc nãy em đang tắm, đến giờ mới mở cửa được." Mái tóc cậu ướt đẫm, vẫn còn vài hạt nước nhỏ phía trên.

Nhận được tin tức, Kim Chung Nhân và Ngô Diệc Phàm bỏ xuống tất cả chuyện xã giao, lập tức chạy tới. Phương Đình vừa giải phẫu xong, cũng không nghỉ ngơi chốc lát, lập tức chạy tới đây. Ba người vừa đúng gặp nhau ở cửa, cho nên cùng lúc tiến vào.

"Tiểu Phác thật sự đã tỉnh?" Kim Chung Nhân kích động nói, không chờ đợi được, vọt vào gian phòng.

"A ——" Tiếng kêu lanh lảnh sợ hãi của Kim Chung Nhân vang đến tận mây xanh.

Ba người đứng ở cửa kinh ngạc, lập tức chạy tới.

Phác Xán Liệt bị tiếng thét chói tai đánh thức, chân mày hơi nhíu lại, mở ra đôi mắt nhập nhèm, không ngờ lại thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Kim Chung Nhân.

"Khuya lắm rồi, đừng có biểu diễn màn tiếng thét giết heo trầm trồ đáng khen ngợi của cậu như thế, không tốt đâu." Phác Xán Liệt lạnh lùng nhạo báng hắn một phen.

Biện Bạch Hiền thấy gương mặt đó của Phác Xán Liệt, thì hít vào một luồng khí lạnh.

Dường như vì muốn đạt tới hiệu quả trắng nõn, trên mặt Phác Xán Liệt chất đầy từng tầng phấn lót. Hai chấm đỏ trên má, giống như kiểu trang điểm geisha của Nhật Bản. Không biết có phải vì run tay hay vì cố ý, hai hàng lông mày của Phác Xán Liệt bị màu đen của bút kẻ làm cho cong cong khúc khuỷu, như một con giun xù xì. Càng hay hơn chính là, hai hàng lông mày lại không đều nhau, một cao một thấp. Cánh môi đỏ hồng, son môi làm đôi môi mỏng của hắn thô kệch trông như một chậu máu. Dĩ nhiên, cực kỳ sinh động phải kể tới việc bên cạnh miệng hắn có một nốt ruồi đen.

"Khả Khả Nhạc Nhạc! Mẹ đếm tới ba, mau lăn ra đây cho mẹ!" Biện Bạch Hiền cố dồn lấy giọng ngọt ngào, song giận dữ hét.

"Không cần đếm, chúng con đã lăn ra đây rồi." Khả Khả Nhạc Nhạc biết một khi Biện Bạch Hiền tức giận là cực kỳ kinh khủng, cho nên hai đứa bọn chúng ngoan ngoãn bò ra khỏi gầm giường.

"Nói! Vì sao các con lại làm vậy?!"

Khả Khả Nhạc Nhạc lập tức trốn sau lưng Ngô Diệc Phàm, tìm kiếm "núi" để dựa. Nhạc Nhạc cẩn thận ló đầu ra, len lén liếc nhìn Biện Bạch Hiền một cái, "Con muốn tặng cho cha một điều bất ngờ, mừng cha tỉnh lại."

"Ha ha......" Kim Chung Nhân cũng rất "bất ngờ", từ kinh hãi chuyển biến thành niềm vui lớn, ôm bụng cười lăn lộn.

Chân mày Phác Xán Liệt khẽ cau chặt, "Gì chứ? Có gì đáng cười?"

Kim Chung Nhân cầm điện thoại di động lên, "Này! Cười một cái nha!" Hắn nhanh chóng nhấn xuống nút chụp hình, "Mặt cậu đẹp thế này không chụp hình kỉ niệm, thật sự rất đáng tiếc."

Chương 261: Cơm nhão

"Chuyện gì xảy ra?" Phác Xán Liệt đoạt lấy điện thoại của Kim Chung Nhân, thấy gương mặt trên màn hình kia, nhất thời hai mắt trợn tròn, lạnh lùng liếc nhìn Khả Khả Nhạc Nhạc, "Hai tiểu quỷ các con......"

"Cha, cha không cảm thấy như vậy rất có...... Cá tính sao?" Nhạc Nhạc chầm chậm cẩn thận nói, sau đó lập tức sợ hãi trốn sau lưng Ngô Diệc Phàm.

"Ha ha......" Kim Chung Nhân đứng ở một bên, phát ra tiếng cười một cách sảng khoái, dáng vẻ nhìn có chút hả hê, "Phác Xán Liệt, tạo hình này của cậu thật sự rất có cá tính."

Phác Xán Liệt lạnh lùng liếc hắn, "Đừng có cười dâm đãng như vậy?" Hắn tùy tiện bấm bấm vài cái trên điện thoại của Kim Chung Nhân, rồi tiện tay ném đi, chiếc điện thoại di động rất nhanh nằm sõng soài trên đất.

"Này! Đó là điện thoại của tôi!" Kim Chung Nhân vội vàng nhặt lên, "Hoàn hảo chất lượng tốt, không bị hỏng."

"Hình đã bị xóa!"

Biện Bạch Hiền lấy nước tẩy trang, "Mau tẩy đi, dáng vẻ này của anh rất ghê rợn." Cậu chấm một ít nước tẩy trang vào bông tẩy, nhè nhẹ lau sạch mỹ phẩm trên mặt hắn.

Phương Đình làm vài kiểm tra sức khỏe cho hắn, bởi vì Phác Xán Liệt hôn mê quá lâu, nếu muốn tay chân cử động linh hoạt như trước, thì cần phải luyện tập nhiều.

————

Sáng sớm, ánh mặt trời dịu nhẹ rải vào phòng ăn, bầu không khí trong lành mang theo mùi hương hoa thoang thoảng.

"Cha, đây là nhiệm vụ của cha!" Nhạc Nhạc đặt một ly sữa tươi lên trước mặt Phác Xán Liệt, vẫn không quên nói thêm một câu, "Mẹ đặc biệt dặn dò, phải uống cạn, không được để thừa giọt nào."

Phác Xán Liệt cau mày, chầm chậm vươn tay, mùi hương thơm nóng tỏa ra từ ly sữa vừa chạm vào mặt hắn, hắn rất nhanh tỏ vẻ chán ghét. Thấy Khả Khả đi tới, bèn kích động nói: "Khả Khả, mau lại đấy uống hết ly sữa nóng này đi, mẹ đặc biệt dặn đó!"

Khả Khả lạnh lùng liếc, "ân cần" tới gần bên Phác Xán Liệt, "Cha vẫn nên tự mình uống đi!"

"Nhạc Nhạc, không phải con thích uống sữa tươi nhất sao, con uống đi!" Phác Xán Liệt sau khi vấp phải vật cản Khả Khả, nên quyết định công phá tường thành Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc ấm ức bĩu môi, "Sữa tươi của Khả Khả mỗi ngày đều do con uống, con đã uống hai ly rồi...... Nếu uống nữa, con sẽ giống em bé bò sữa mất."

"Ba cha con đang nói gì đó?" Biện Bạch Hiền mặc một bộ đồ công sở màu đen, đường cắt may cẩn thận làm tôn lên thân hình của cậu. Màu vải đen càng khiến cho cậu có vẻ mạnh mẽ và uy nghiêm, kim cài áo hình hoa bách hợp tỏa ra luồng sáng chói lóa, tăng thêm cho cậu một phần nữ tính dịu dàng.

Vết thương của Phác Xán Liệt vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bất đắc dĩ, Biện Bạch Hiền không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tạm thay mặt hắn.

"Mẹ, cha lại không muốn uống sữa rồi rồi." Chất giọng đặc sữa của Nhạc Nhạc lộ ra vẻ rất ngây thơ của trẻ con, "Cha còn ép con uống giùm."

Đôi mắt xinh đẹp Biện Bạch Hiền chậm rãi chuyển sang phía Phác Xán Liệt, "Sao anh không uống sữa tươi?"

"Bởi vì sữa tươi là cho bò uống." Phác Xán Liệt nói rất đúng lý hợp tình, hỏi cậu một câu, "Vậy sao em không ăn cà rốt?"

Biện Bạch Hiền sững người chút, thận trọng nói: "Bởi vì cà rốt là cho thỏ ăn."

"Theo cách nói của cha mẹ, chúng con không cần phải ăn chuối tiêu rồi, bởi vì chuối tiêu là cho khỉ đột ăn." Khả Khả ngồi ở một bên, vừa lẳng lặng ăn sandwich, vừa lật lật tờ báo, đột nhiên ngẩng đầu nói.

Nhất thời, trên trán Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt xuất hiện hàng loạt vạch đen.

Biện Bạch Hiền chu môi, cầm ly sữa bò kia lên, nhấp một miếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đầu tiến lại gần Phác Xán Liệt, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào hắn, "Anh yêu, anh không muốn uống sữa thật ư?"

Phác Xán Liệt lật qua một trang báo, miễn cưỡng liếc Biện Bạch Hiền một cái, hắn biết một khi cậu nói giọng dịu dàng như vầy, khẳng định là không có chuyện gì tốt, "Nói đi, điều kiện là gì?"

Biện Bạch Hiền đi tới bên cạnh hắn, đôi tay khoác lên vai hắn, đấm bóp cho hắn, "Về công ty làm việc có được hay không?"

"Nhưng anh còn chưa khỏe lại mà?" Phác Xán Liệt quay đầu cười híp mắt nhìn Biện Bạch Hiền, "Thật ra thì, em thay anh làm tổng giám đốc rất tốt, kim ngạch buôn bán tháng này lại tăng cao, Bạch Hiền, em rất có năng lực về phương diện này, hay anh cứ để cho em ngồi luôn nhỉ." Phác Xán Liệt đùa cợt nói.

"Vậy cha làm gì?" Nhạc Nhạc chống cằm nhìn Phác Xán Liệt.

"Ừm...... Hai con bướng bỉnh như vậy, cha quyết định ở nhà dạy dỗ các con thật tốt!" Đôi mắt lạnh băng đen tối của Phác Xán Liệt đảo qua phía Khả Khả Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc thở ra một cái thật dài, lắc đầu, "Mẹ đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, cha ngồi nhà chờ đợi, dáng vẻ này của cha thật giống như "tiểu bạch kiểm*" ngồi ở nhà chờ ăn cơm nhão!"

(*): tiểu bạch kiểm là từ dùng để chỉ vợ bé, chỉ ngồi ở nhà chờ "chồng" đưa tiền đút cơm đến tận miệng.

"Ha ha ——" Biện Bạch Hiền bị lời nói của Nhạc Nhạc chọc cho tức cười.

Cậu đẩy đẩy Phác Xán Liệt, "Người cha cơm nhão, chừng nào anh mới kết thúc kiếp sống cơm nhão đây?"

Đôi mắt đen của Phác Xán Liệt bỗng bốc lên lửa giận, mày kiếm khóa chặt, tay nắm nắm đầu, "Bạch Hiền, anh đột nhiên thấy chóng mặt, đau đầu quá......"

"Xán Liệt! Anh làm sao vậy?" Biện Bạch Hiền nhìn dáng vẻ đau đớn của hắn, nhất thời gấp rút, "Phải gọi anh Phương Đình tới mới được, không đúng, nên trực tiếp gọi xe cứu thương!"

Phác Xán Liệt lắc đầu, "Không cần, chẳng qua là di chứng thôi!" Đôi mắt đen của hắn nhất thời phát ra tia sáng lấp lánh, "Bạch Hiền, sức khỏe anh thế này, xem ra, tạm thời vẫn không thể về công ty, tập đoàn Phác thị đành phiền em vậy."

Biện Bạch Hiền không ngờ hắn lại trêu đùa cậu, căm giận hất tay hắn ra, "Anh lại dám trêu chọc em! Được thôi! Em sẽ làm công ty của anh sụp đổ. Cắt từng miếng kim loại ra thành từng khối bán đi!"

"Sao cũng được!" Phác Xán Liệt bày ra dáng vẻ chẳng thèm để ý, "Bán xong rồi đừng quên chia tiền cho anh nhé."

Biện Bạch Hiền không ngờ người đàn ông này lại mặt dày mày dạn đến thế, "Nói đi! Phải làm gì anh mới chịu đi làm hả?"

"Uống chút sữa bò đi, bớt giận nào!" Phác Xán Liệt lắc lắc ly sữa tươi trong tay, Biện Bạch Hiền lập tức lấy qua.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chanbaek