Chương 25-32

Chap 25 : Đột nhiên căm giận

"Không, không được. . . . . ." Bạch Hiền sợ hãi, trong trí nhớ của cậu,một cõi lòng tan nát đau đớn, một loại khuất nhục mặc sức chà đạp lòng tự ái của cậu. Đột nhiên nghĩ tới lúc trước Đinh Hạo Hiên ghé thăm cậu, không nhịn được mà lớn tiếng chất vấn: "Anh cũng không phải là muốn bỏ tôi rồi sao, bây giờ lại quay về xem như không có gì, muốn nhặt lại tôi ư?"
Vốn là giận dỗi lên án, nhưng lời từ miệng phát ra cảm giác lại giống như một người vợ giận chồng.
Ngày mùa thu, mưa phùn dày đặc, nhẹ nhàng rơi trên cây Phác đồng khô héo, trên chiếc lá có một giọt lặng lẽ trượt xuống, lượn múa vài vòng trên không, lặng yên đáp xuống vai Bạch Hiền. (đoạn tả hay)


Lá cây Phác đồng đầy đất, chất thành đống, thật giống một tấm thảm đầy màu sắc.
"Tôi bỏ hay không, chưa đến lượt cậu quyết định đâu!" Phác Xán Liệt tóm lấy Bạch Hiền, áp sát cậu vào thân cây Phác đồng, để cậu không cách nào tránh khỏi tầm mắt hắn, cách tra vấn như vậy không tệ, "Hơn nữa. . . . . ." Hắn cúi đầu chậm rãi nhích tới gần vành tai của cậu, trong hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đáy mắt nhanh thoáng qua một tia bí hiểm, khóe miệng giương lên nụ cười tà mị, "Cậu cũng đừng tự coi trọng mình quá, trong mắt tôi cậu còn không bằng thứ bỏ đi. Đồ bỏ đi còn có thể được dùng lại, tôi sẽ giày vò cậu,chà đạp cậu, đến ngay cả cơ hội cậu được thu về cũng không có."
"Anh không phải là người!" Bạch Hiền phẫn nộ nói, nước mắt dần dần ngưng đọng, tạo thành hạt băng.
"Tôi sẽ không để cậu thất vọng, để cậu xem một chút cái gì là hành động 'không phải là người"
Bàn tay thô ráp kéo áo khoác trên người cậu, đưa tay vào trong, thăm dò nhũ hồng mềm mại mê người. . . . . . Bạch Hiền ra sức giãy giụa, nhưng dù sao sức lực của hắn và cậu chênh lệch quá lớn, dù cậu có dùng hết sức của chín trâu hai hổ, đối với hắn mà nói cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
"Đừng. . . . . ." Ban ngày ban mặt, làm loại chuyện này, kiểu người truyền thống bảo thủ như Bạch Hiền làm sao có thể chấp nhận, "Được rồi,tôi đáp ứng anh, nhưng không ở nơi này có được hay không?"
Thỏa hiệp, Bạch Hiền vẫn là thỏa hiệp
Cậu chỉ có thể hận mình, không thể kiên quyết phản kháng.
Thật ra thì cậu có thể lựa chọn đánh cuộc tính mạng của mình mà đối kháng cùng với hắn, nhưng đánh cuộc này đối với cậu mà nói là quá lớn. Không phải cậu sợ chết, mà là, sợ mình cứ như vậy ra đi, sẽ không phải với mẹ, người mẹ đã ngậm đắng nuốt cay, cậu phải vì mẹ đang ở thiên đường mà cố gắng sống sót.
Phác Xán Liệt gầm nhẹ một tiếng, đè nén dục hỏa bùng cháy trong lòng.Hắn không ngờ mình lại có cảm giác đối với thân thể Bạch Hiền. Đi Las Ve­gas nửa tháng,tại thành phố phồn hoa này hắn lại không muốn vui chơi, trong đầu toàn là hình ảnh của Bạch Hiền, kỳ tích chính là, một Phác Xán Liệt thay người tình như thay áo, lần này lại liên tiếp trong vòng nửa tháng không thay người tình.
Dục vọng kìm nén nửa tháng, lần này hoàn toàn cần được phóng thích.
'Mày muốn cậu ấy, mày muốn cậu ấy. . . . ..'
Một giọng nói không ngừng quanh quẩn trong đầu Phác Xán Liệt.
Hiện giờ ai cũng không thể ngăn cản hắn.

Chap 26 : Trừng phạt

"Đừng, xin anh đừng như vậy. . . . . ." Trong mắt Bạch Hiền ngập nước.Giọng nói vỡ vụn từ trong cổ họng thốt ra, mang theo thê lương tuyệt vọng.
"Không được làm sao?" Vẻ mặt hung ác của Phác Xán Liệt làm người ta không rét mà run, ánh mắt u ám, giống như độc châm phóng vào người cậu, khiến cậu không thể động đậy, "Ở cạnh thằng khác thì cậu sung sướng đến thế, vậy mà bây giờ lại không cho tôi chạm vào?"
Hắn thô bạo lột bỏ tất cả chướng ngại trên người cậu, hai con mắt đầy lửa dục vọng, hiện ra trong không khí lạnh lẽo. Làn mưa bụi lạnh vô cùng, từng hạt mưa nhẹ đậu trên nhũ hoa đỏ hồng mềm mại, vì mưa lạnh kích thích, nhanh chóng đỏ lên, trở nên dựng đứng, thật giống như một nụ hoa anh đào óng ánh, đang đợi người ngắt lấy.
"Cậu thật đẹp, càng ngày tôi càng không thể buông tha được cậu rồi." Ngón tay thon dài, ve vuốt nhũ hoa, mang theo mùi vị trừng phạt, mặc sức mà mân mê. . . . . . Nghiêng dán vào vành tai của cậu, u mị nói: "Tôi sẽ chiều cậu. . . . . ."
Nước mắt tràn ngập, rơi xuống. . . . ..
Gương mặt thanh lệ bị nước mắt thấm ướt, nước mưa rơi trên mặt, không phân biệt rõ giọt nào là mưa, giọt nào là nước mắt?
Trong không khí ẩm ướt từng cơn lạnh lẽo, khiến cơ thể Bạch Hiền co rút, da thịt trắng muốt trơn mềm, mỏng manh dính toàn nước mưa lẫn bùn đất, nhưng không vẩn đục mà tựa như đóa sen, thuần khiết yên lặng, tinh tế mà nhẹ nhàng. . . . . .(không biết cái đoạn này tả có đúng không nhỉ, 2 người đó làm việc dưới mưa à)
Phác Xán Liệt cảm giác ngọn lửa trong cơ thể gần sắp phun trào rồi, cần cậu nhanh chóng tới hạ nhiệt, hắn ôm cậu thật chặt, chống tay trên cây Phác đồng, cởi quần của mình, lửa nóng đã sớm chờ phóng thích.
Đôi môi mỏng mang theo nhiệt độ lạnh băng, đầu óc dường như mất đi lý trí, hắn cuồng loạn mà hôn chiếc cổ của cậu, lưng cậu, vai cậu mịn màng tinh tế mang theo cái nhìn nhẹ nhàng mà hưởng thụ. Điều này khiến cho huyết mạch Phác Xán Liệt như căng thêm. Trong mắt của hắn hiện lên một tia tà mị, tay từ trước mặt cậu vòng ra sau, khẽ vuốt cái lưng trắng mịn, từ từ trượt xuống. .. . . .
Cởi bỏ cả nội y của cậu, ngón tay tà ác dừng ngay chỗ hang huyền bí, xấu xa khai hỏa. (chẹp, giống chiến đấu thế nhở?)
"Ôi. . . . . . Phác Xán Liệt, cầu xin anh, đừng." Giọng nói yêu kiều thốt lên. . . . .
"Tôi biết cậu rất hưởng thụ mà. . . . . ." Giọng nói Phác Xán Liệt khô khốc, khàn khàn, thật giống như bị dục hỏa thiêu đốt. Hắn không kiên trì được nữa rồi. Hắn nâng một chân Bạch Hiền, vòng qua thắt lưng mình, để hắn dễ dàng thăm dò, xâmnhập. . . . . .
Lửa tình cực nóng xâm nhập vào, giống như dòng điện chạy khắp huyết mạch! Một tay của Phác Xán Liệt nâng cơ thể mảnh khảnh, để hai chân vô lực của cậu trượt xuống, tay kia thuận thế đỡ mái tóc đen nhánh, che những đường cong hoàn mỹ phía trước Bạch Hiền.
Cả người Bạch Hiền xụi lơ dựa vào trong ngực hắn, giống như cùng hắn hòa tan.
Trên thực tế là cậu đã vô lực phản kháng, chỉ có thể nhịn nhục yên lặng chấpnhận.
Giữ chặt hai tay, hắn đã hết nhẫn nại mà chạy cuồng dã trong cơ thể cậu, dường như muốn đâm xuyên cả cậu vậy.

Chap 27 : Lạnh buốt

Phác Xán Liệt đắm chìm trong cơ thể ấm áp mềm mại của cậu, điên cuồng mà chiếm đoạt, đánh mất tự chủ. Dường như, Bạch Hiền là ốc đảo đầy say mê mà hắn từ trong sa mạc phát hiện ra.
Mưa bụi mơ màng lay động.
Gió thu nhẹ nhàng phiêu bồng.
Tựa như trong cả trời đất bây giờ chỉ còn có hai người, trong không khí mập mờ lạnh băng dần dần có hơi thở ấm áp tràn ngập.
Nhánh cây Phác đồng đung đưa theo nhịp điệu của họ, như muốn đệm nhạc.Tán lá cây gặp gió xào xạc, chậm rãi rơi xuống . . . . . .
Một dáng người kiều diễm. . . . . .
"Ư. . . . . ." Tiếng kêu đau đớn trôi qua, thay vào đó là tiếng thở gấp kiều mị.
Giọng nói này thật giống như ngòi nổ, đốt cháy toàn bộ bom trong cơ thể hắn.Hắn giống như tiếp nhận tín hiệu của người nào đó, gia tăng tốc độ xâm nhập cơ thể–
Cùng với cử động của cơ thể và nhịp đập trái tim, lại lần nữa hòa tan dục vọng vào càng sâu, càng sâu. . . . . .
Phác Xán Liệt điên cuồng mà phát tiết khát vọng của mình.
Bạch Hiền bị đè phía dưới sợ hãi, cắn chặt cánh môi, không dám để mình phát ra tiếng rên rỉ như thế nữa. Thân thể của cậu đã bị vấy bẩn, nhưng cậu muốn giữ lại cho mình một linh hồn trong sạch.
Hết lần này tới lần khác chịu đựng hoan ái, dường như trái tim của cậu chịu một dao lại một dao, vết thương chằng chịt, máu tươi đầm đìa, hắn cũng không có ý định từ bỏ.
Hắn di chuyển đung đưa, nhịp nhàng cơ thể, gầm nhẹ một tiếng, phóng thích tất cả lửa nóng. Ôm chàng trai mềm mại trong ngực, lớn tiếng thở dốc.
"Được rồi chứ, tôi đi đây." Giọng nói Bạch Hiền lạnh lùng.
Phác Xán Liệt hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó, trên mặt lướt qua vẻ lạnh băng,tức giận hỏi: "Nói đi! Là kỹ thuật của tôi tốt, hay là tên đó?"
Bởi vì hoan ái, tiếng nói của Phác Xán Liệt hơi khàn khàn, lộ ra hơi thở khêu gợi đầy nam tính.
Bạch Hiền liếc hắn một cái, "Đừng nghĩ anh ấy cũng xấu xa như anh!"
Lời của cô hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ của Phác Xán Liệt, "Được! Đã như vậy,tôi càng không thể bỏ qua cậu, để cả đời cậu buộc chặt bên cạnh tôi, cậu đừng hòng cùng anh ta ở chung một chỗ. Trơ mắt nhìn người trong lòng mình cưới người đàn ông khác, hẳn là rất thú vị." Giọng nói tà ý vang ngay vành tai.
"Nhìn anh ấy cưới người đàn ông khác cùng với việc bị anh chà đạp, anh cảm thấy việc nào thú vị hơn?"
Bạch Hiền khinh miệt liếc hắn một cái, mưa bụi càng lúc càng dày đặc, trên hàng lông mi nhỏ dài chứa đựng tầng hơi nước.
Một ngọn gió lạnh thổi tới —
Bạch Hiền phát run lên.
Phác Hế Huân ngồi xổm người xuống, nhặt chiếc áo ướt nhẹp của cậu lên, bị nước mưa thấm ướt không nói, còn dính cả bùn đất. Hắn khẽ cau mày, vứt quần áo trong tay, cởi áo khoác của mình choàng cho cậu.
"Tôi không cần!" Bạch Hiền quật cường vứt áo khoác của hắn, như ném một món đồ bẩn.
Cậu nhanh chóng mặc quần áo của mình, cảm giác ướt át trên người, thực khó chịu.
Phác Xán Liệt mới vừa chạm vào da thịt lạnh lẽo của cậu, thật giống như bình sứ,toàn thân cũng lộ ra hàn khí. Hắn muốn kéo cậu vào trong xe, nhưng vừa mới chạm vào cánh tay Bạch Hiền, cậu lập tức sợ hãi lui về phía sau mấy bước, như một con chim sợ cành cong.

Chap 28 : Mắc mưa

"Sao? Căm ghét tôi?" Đôi mắt âm u của Phác Xán Liệt hiện lên vẻ mặt âm trầm sắc bén "Thế nhưng vừa nãy cậu rất say mê cơ mà."Bạch Hiền hướng hắn rống giận "Đừng nói nữa! Đúng! Tôi ghét anh ghét anh ghét mọi thứ của anh. Chỉ cần là có liên quan đến anh tôi đều căm ghét! Haha" Một tiếng cười khẽ trầm thấp làm cho khuôn mặt tái nhợt của cậu ngưng tụ thành vẻ mặt thê lương "Chẳng lẽ tôi phải thích một ác ma mặc sức giày vò tôi sao? Thứ nhất tôi không có kém cỏi như vậy, thứ hai tôi không mắc chứng thích bị ngược."

"Tốt thôi!" Sắc mặt Phác Xán Liệt dần dần xanh đen, con ngươi đen lạnh nhạt nổi lên vẻ châm biếm "Đã vậy tôi nghĩ cậu cũng không cần ngồi xe của tôi đâu". Nói xong lập tức ngồi vào trong xe đóng mạnh cửa, không một chút do dự, ngay lậptức dứt khoát bỏ đi.

Đôi mắt lạnh nhạt của Bạch Hiền lặng yên nhìn chiếc xe Benz màu đen phóng đi rất nhanh trong mưa bụi.Con đường này thực sự không thấy một chiếc xe qua lại, Bạch Hiền rơi vào đường cùng đành cuốc bộ đi về. Mặc dù vậy, cậu vẫn vui mừng, không cần cùng Phác Xán Liệt hít thở chung một bầu không khí, cái loại áp lực đó sắp làm cậu không thể thở nổi.Cậu dịu dàng nhu hoà vì sao gặp phải hắn sẽ trở nên cứng rắn lên. Là từ trong tiềm thức tự bảo vệ chính mình chăng? Hay là vì nguyên nhân nào khác?Bạch Hiền chầm chậm đi trong mưa như nhàn nhã dạo chơi. Mưa bụi lạnh buốt tùy ý hắt lên thân thể cậu, làm quần áo ướt đẫm, trên làn da của cậu lạnh như một khối băng.Lạnh từ ngoài vào trong.Mỗi một bước đều gợi lên cảm giác đau đớn khuất nhục, cảm giác như nước biển bao phủ quấn lấy cậu. Bởi vì lúc này trời đang mưa nên có thể che giấu dáng vẻ yếu đuối của cậu.

Trong khoảnh khắc nước mắt tuôn rơi.Mưa rơi xuống càng lúc càng nặng hạt như muốn rửa sạch dơ bẩn trên người cậu.Đột nhiên bụng truyền đến từng cơn đau đớn vô cùng. Bạch Hiền thẫn thờ tiếp tục đi về phía trước như con rối không có linh hồn.Từ lâu toàn thân cậu đã đầy thương tích còn có thể quan tâm đến chút đau đớn ấy sao?Mưa bụi đầy trời giống như cảm giác mát mẻ của mùa thu, yên lặng không một tiếng động.

Vừa về tới biệt thự, Phác Xán Liệt thấy bên ngoài mưa tí tách, bắt đầu tâm phiền ý loạn đứng lên "Chết tiệt!" Hắn nhịn không được thấp giọng mắng một tiếng. Vì sao bây giờ toàn bộ tâm trí của hắn đều là gương mặt của Bạch Hiền?Phác Xán Liệt bực dọc, đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.Hắn không thích thứ cảm giác không tự chủ này của bản thân. Ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng lấy một tấm hình trong bóp da ra.Trong hình lộ ra khuôn mặt khuynh thành thoát tục mang chút tinh nghịch. Có một người con gái, trên mái tóc uốn dài kẹp một cái kẹp nơ bướm màu hồng nhạt, môi vẽ ra một nụ cười hạnh phúc.Ngón tay Phác Xán Liệt nhẹ nhàng chạm qua hai gò má của cô ấy, đôi mắt hiện lên chút dịu dàng, nhẹ nhàng nói "Tử Oánh anh nhất định sẽ trả thù cho em và con của chúng ta."

Sắc trời dần dần tối sầm xuống.Mưa vẫn như cũ không có ý muốn ngừng lại.Bạch Hiền nặng nề di chuyển thân thể, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu,môi mấp máy run run, cơ thể dần dần đung đưa như lá cây sắp lìa cành.Toàn thân ướt sũng không có chỗ nào khô.

Chap 29 : Giằng co

Ken két– Tiếng khóa cửađược mở ra khiến hắn đứng lên. Loại phản ứng này dường như có chút hơi quá,Phác Xán Liệt cấp tốc chạy lên lầu, khi Bạch Hiền đi vào, lại làm bộ như từ trên lầu đi xuống

Hắn đã chuẩn bị tốt lời nói giễu cợt ở bên miệng thế nhưng sau khi thấy cậu, cổhọng nhất thời nghẹn lại, lời gì cũng không phát ra.Quần áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể gầy yếu của cậu. Bạch Hiền toàn thân run rẩy lạnh ngắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vô lực thiếu sức sống.Thân thể lảo đảo tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.Cậu khó khăn cởi đôi giầy ướt sũng, dưới ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Phác Xán Liệt đi xuống nhịn không được trách cứ "Sao cậu phải bướng bỉnh nhưvậy, lẽ nào phải chọc tôi tức giận thì cậu mới thấy vui?" Đây là lần đầu tiên hắn tỏ thái độ rằng nếu như cậu có thể khuất phục hắn sẽ không đối xử với cậu như thế.Cái này xem như là nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi."Ha ha" Một tiếng cười khinh miệt, khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười xem thường "Muốn tôi khuấtphục ác ma như anh, không bằng trực tiếp giết tôi đi".

Hắn có thể độc ác tàn nhẫn thế nhưng Bạch Hiền cậu không thể đánh mất bản thân.Hắn có cừu hận của hắn.Cậu có tự tôn của cậu.Đây là mâu thuẫn giữa hai người vĩnh viễn không thể hòa giải, trong cuộc đánh giằng co này đã định trước là lưỡng bại câu thương*.

*lưỡng bại câu thương: hai bên cùng thiệt hại.

"Không khuất phục? Phác Thế tôi chưa bao giờ ép ai cả". Giọng nói lạnh lùng của hắn không gì sánh được, trong con ngươi u ám không có một độ ấm. Hắn tin tưởng chắc chắn có thể nhổ gai nhọn trên người con nhím này.

Đôi mắt lóe lên tia lạnh nhìn quần áo của cậu, nước từ trên vạt áo không ngừng tí tách rơi xuống đất. Trên mặt đất đã tràn ra thành một vũng nước.Phác Xán Liệt dựa thân mình vào bức tường nhìn cậu suy nghĩ, "Sàn nhà của tôi đều là nhập khầu từ Hak­wood, mỗi mét vuông đều quí hơn quần áo của cậu đó".

Bạch Hiền cúi đầu nhìn quần áo trên người đang nhỏ từng giọt nước, lãnh đạm nói "Anh muốn thế nào?" Cơn đau từ bụng truyền đến làm cho cơ thể cậu run lên,không thể đứng thẳng mà phải dựa vào tường.

"Tôi cũng không muốn sàn nhà đắt tiền như thế bị cậu làm bẩn. Cởi quần áo ra" Phác Xán Liệt thuận miệng nhẹ nhàng nói.Khóe miệng Bạch Hiền cong lên nụ cười đạm nhạt, cậu biết hắn sẽ không đơn giản buông tha cậu. Mặc kệ là loại nhục nhã gì, cậu sẽ thản nhiên tiếp nhận.Hắn có thể làm bẩn thân thể của cậu, nhưng hắn sẽ không thể làm vấy bẩn được linh hồn cậu.Hiện thực tàn khốc làm cho Bạch Hiền có nội tâm cứng cỏi có thể chịu đựng tấtcả những thứ này."Tôi sẽ không làm bẩn sàn nhà đắt tiền của anh đâu".

Tay Bạch Hiền không ngừng run run vươn ra chậm rãi cởi.Da dẻ trắng noãn lúc này lạnh cóng, căng thẳng, vài giọt nước trên da lấp lánh bởi ngọn đèn.Bạch Hiền rùng mình một cái, muốn cởi quần, khi khom lưng đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có một dòng nhiệt nóng chảy ra, trong nháy mắt trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng đẩy Phác Xán Liệt ra chạy thẳng vào phòng vệ sinh.Bà dì cả thiên hô vạn hoán* cuối cùng cũng đến thăm cậu, thì ra là bị chậm mất một tuần, điều này làm cho Bạch Hiền rất an lòng,lỡ mà có con, Phác Xán Liệt sẽ hành hạ đứa bé này. Sự đau khổ này một mình cậu chịu là đủ rồi không nên liên lụy đến một sinh mệnh vô tội. May mắn, may mắn, may mà không có mang thai.

*thiên hô vạn hoán: ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi.

"Này! Cậu ở bên trong làm gì đó?" Phác Xán Liệt không kiên nhẫn đập cửa kêu la.Nước ấm áp chảy, tẩy trôi cảm giác lạnh lẽo trên người cậu thế nhưng từng đợt đau thắt từ bụng truyền đến cũng không có giảm bớt chút nào.

Chap 30 : Dì cả (kinh nguyệt) đến thăm

Bạch Hiền phiền não ảm đạm nhíu mày nhìn mặt đất. Ở đây căn bản là không có cái kia làm sao bây giờ?"Bạch Hiền! Cậu ở trong đó làm gì? Tôi đếm tới ba cậu không lên tiếng tôi sẽ phá cửa xông vào đó". Kỳ thực lúc Bạch Hiền chạy vào phòng vệ sinh hắn liếc nhìn phía sau cậu thấy một mảng đỏ sẫm. Tim không hiểu sao ngừng lại hai giây cùng có cảm giác co rút đau đớn.Rốt cuộc cậu bị thương ở đâu?

Bạch Hiền biết hắn nói được sẽ tuyệt đối làm được,cậu cũng không muốn cho Phác Xán Liệt đi vào nhìn cậu tắm, vội la lên "Anh không được vào!" Sau đó dùng một cái khăn tắm bao quanh người dè dặt mở hờ cánh cửa, một tay sít sao nắm khăn lông trước ngực rất sợ nó rơi xuống.

Phác Xán Liệt mất tự nhiên mà liếc cậu một cái, che giấu quan tâm của mình mà lạnh lùng hỏi "Sao giờ mới mở cửa?" Thật không ngờ vừa ra khỏi miệng chính là hướng về phía cậu kêu rống lên."Ở đây anh có cái kia không?"

Bạch Hiền mặt đỏ lên nhẹ giọng hỏi dường như đang nói chuyện rất khó mở miệng."Cái gì cái kia?" Phác Xán Liệt mày kiếm đen đậm nhíu lại."Là bánh"."Cậu muốn bánh làm gì?" Nhâm Mục Diệu không có kiên nhẫn ở đây cùng cậu đùa cợt,nói "Gã đàn ông hôm nay cùng cười đùa với cậu là ai?"

Hắn vẫn còn muốn tính sổ với cậu!Trên mặt Bạch Hiền đầy một màu đen, cảm giác chất lỏng nóng bỏng ở bên dưới bụng quặn đau càng lúc càng mạnh, khắp người mỗi một tấc da thịt đều vặn vẹo.Đau đến mức cậh hô hấp dồn dập, toàn thân run rẩy vã mồ hôi lạnh.

Bạch Hiền bất đắc dĩ quát to hắn "Tôi nói chính là băng vệ sinh! 'Hồng thủy'của tôi sắp bạo phát rồi."Phác Xán Liệt ngẩn ra, ngu ngơ hai giây, vẻ mặt ửng đỏ xấu hổ mà đem tầm mắt hướng về nơi khác, mượn tiếng ho khan che giấu xấu hổ của bản thân "Tôi đi mua"Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy vô tung vô ảnh.

Bạch Hiền lần thứ hai vẻ mặt đen xì.Thật không ngờ hành động Phác Xán Liệt nhanh như vậy, rất nhanh mang theo hai gói lớn băng vệ sinh chạy về.Ở trong phòng vệ sinh, Bạch Hiền nhìn hai túi lớn yếu ớt hỏi "Mua nhiều như vậy làm gì?"Phác Xán Liệt đứng ở ngoài cửa giải thích cho cậu "Ban đêm dài hơn ban ngày,siêu mỏng mềm mại như lụa còn có cánh."

"Anh hiểu rõ quá nhỉ" Bạch Hiền vốn là tự đáy lòng ca ngợi hắn tri thức uyên bác nhưng sao cứ cảm thấy hình như không đúng lắm.Sắc mặt Phác Xán Liệt lập tức trầm xuống, lạnh lùng ném lại bốn chữ "Nhanh lên một chút"

Bạch Hiền thay đồ ngủ ngại ngùng chui vào chăn.Có Dì cả hẳn là hắn sẽ không chạm vào cậu đâu? Bạch Hiền toàn thân cứng ngắc không dám cử động.Hắn nhìn thấu tâm lý phòng bị của cậu đối với hắn, mở miệng lười biếng nói "Yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ không chạm vào cậu."

Phác Xán Liệt nói được thì làm được, thực sự không có chạm vào cậu. Hắn rất nhanh nhắm mắt đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở nhẹ nhàng mà phất qua bên tai Bạch Hiền, mang theo vị thuốc lá riêng biệt xen lẫn mùi rượu whisky, giống như một loại nước hoa khiến người ta say mê.

Bởi vì bụng đau buốt, Bạch Hiền rất khó đi vào giấc ngủ, mà cậu lại không dám cử động chút nào, rất sợ đánh thức người bên cạnh.Đêm đen như mực yên tĩnh như thế.Đôi mắt trong như nước suy sụp nhìn ánh đèn đêm màu xanh đậm. Hai tay gắt gao đè lại bụng hi vọng có thể giảm bớt một chút đau đớn, trên người mồ hôi ứa ra,đau đến mức hít vào khí lạnh.

Chap 31 : Đột nhiên tới thăm

"Nhịn không được cũngđừng có miễn cưỡng" Tiếng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt vang lên trong bóng tối.

Bạch Hiền đột nhiên bị tiếng nói làm giật mình, chỉ ấp úng đáp: "Thật xin lỗi đã đánh thức anh."Kỳ thật cậu chịu đựng đau nhức, không phát ra một tiếng làm sao có thể làm phiền đến hắn.

Nhâm Mục Diệu nghe được tiếng của cậu, tâm hắn hỗn loạn, hắn không thể đi vào giấc ngủ, thở dài một hơi, vươn tay ôm cậu vào lòng: "Rất đau sao?"

Sự dịu dàng bất ngờ khiến Bạch Hiền kinh ngạc, cậu lập tức gật gật đầu lại lắc đầu."Cậu thật không biết nói dối."Bàn tay to lớn của hắn đặt lên bụng cậu, cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp dần lan ra làm giảm đi cảm giác đau đớn, "Ngủ đi!"

Sau lưng truyền đến hơi ấm tràn vào đáy lòng cậu cùng khóe mắt đã ngập một tầng hơi nước mỏng, trái tim cậu dần trầm luân.Bạch Hiền nặng nề nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.Hắn ôm chặt lấy cậu như sự thân mật mà những người yêu nhau thường hay làm.

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua đám mây dày,tia sáng như những lớp lụa mỏng mềm mại dần xua tan đám sương tung bay trong không khí.

Một chiếc Mercedes màu đen đứng im trước cửa nhà họ Phác ."Cháu nội à, cháu đang ở đâu vậy?" Một bà cụ gầy gò,tóc hoa râm thẳng hướngphòng ngủ mà đi, nhẹ gọi.

"Ưm." Bạch Hiền nhẹ kêu một tiếng, cọ xát trong lòng Phác Xán Liệt một chút lại tiếp tục ngủ, cậu chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy. Gánh nặng cuộc sống ép đến cậu thở không nổi, ngay cả lúc ngủ mọi thứ xung quanh cũng vẫn quẩn quanh trong đầu cô.

"Cháu nội ngoan." Trong căn phòng rộng lớn, bà cụ nhìn thấy hình ảnh hai người nằm ôm nhau, mắt mở lớn, vội lấy tay che hai mắt mình lại, tự lẩm bẩm nói "Bà không thấy gì cả, không thấy gì cả." Sau đó lưu luyến rời khỏi căn phòng, nhìn lén từ ngón tay giữa, vui vẻ ra mặt.

Bạch Hiền mở đôi mắt nhập nhèm, mắt thấy được một màn này lập tức muốn ngồi dậy nhưng thắt lưng lại có một đôi tay ôm chặt lấy cậu.Thấp giọng khẽ gọi Phác Xán Liệt một tiếng vẫn không thấy có phản ứng gì, vội nhẹ nhàng lay tỉnh hắn "Có người đến kìa.""Ồn ào quá!"

Phác Xán Liệt bất mãn phàn nàn, lập tức hôn lên đôi môi phấn hồng mềm mại, đây vẫn là cách hữu hiệu nhất khiến cậu im miệng. Lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng liếm một vòng quanh cánh môi cậu.Gặm cắn trên đôi môi Bạch Hiền thật lâu, dường như đã quên hắn là ai, quên chính mình ở nơi nào.

Bạch Hiền chìm đắm trong nụ hôn của hắn, cậu như quên mất hiện giờ mình đang ở nơi nào .Mùi thơm nhàn nhạt, thanh khiết của cơ thể xông vào khoang mũi Phác Xán Liệt."Không được!" Bạch Hiền giãy dụa, một cơn đau từ bụng truyền đến, "Người tôi lúc này không tiện."

"Khụ khụ!" .Đột nhiên ngoài cửa truyền đến hai tiếng ho nhẹ, "Ban ngày ban mặt,đừng ở đây – trước mặt một bà già mà biểu diễn cảnh tượng giới hạn độ tuổi chứ."

Chap 32 : Bà nội bức hôn

Phác Xán Liệt chau mày,nghiêng mắt về phía cửa, liếc mắt một cái, "Bà nội, bà đến thật không đúng lúc."

"Cháu chê bà à, chê bà già này phá hoại chuyện tốt của cháu sao?" Bà cụ mưu mẹo, trên gương mặt lộ ra vẻ uất ức, "Chẳng qua là bà quan tâm thân thể của cháu, không nên buông thả quá độ, tuy rằng chế tạođời sau là nhiệm vụ rất quan trọng nhưng sức khỏe của cháu cũng không thể xem nhẹ."

Phác Xán Liệt cau mày, vẻ mặt đau khổ, nghiêng người nằm một bên Bạch Hiền.Nhắm mắt lại, cái tai nhận sự tra tấn, vẻ mặt buồn khổ như đang nhận sự giày vò vô cùng.

Bạch Hiền xấu hổ chui vào trong chăn, trên mặt đỏ hồng diễm lệ. Cảm giác đau đớn ở bụng đánh úp lại trên người, ứa ra mồ hôi lạnh, trong dạ dày càn quấy, cậu vén chăn lên, che miệng lại nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh."Ụa ụa." Mỗi lần Bạch Hiền đau bụng kinh đều bị nôn mửa, giờ đã thành thói quen.

Bà nội Phác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bạch Hiền đôi mắt mở lớn,lóe lêntức giận xen lẫn vui sướng, hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, hỏi: "Phác Xán Liệt! Cháu đó, thằng bé này, cháu làm người ta thành như vậy, cháu hẳn là nên chịu trách nhiệm, đúng không?"

Phác Xán Liệt cảm thấy kỳ quái, bà nội chẳng phải là không bao giờ hỏi chuyện phong lưu của hắn ư, sao bây giờ lại muốn hắnchịu trách nhiệm?

"Bà nội, bà đang nói gì vậy?" Hắn đối với bà nội luôn kính trọng, dù sao tuổi thơ của hắn chỉ có một mình bà nội yêu thương hắn."Bà muốn cháu và cậu ấy kết hôn! Chịu trách nhiệm với người ta!" Khẩu khí bà nội càng kiên định.

Phác Xán Liệt cảm thấy bà nội đang đùa hắn, trên gương mặt tuấn mỹ không tì vết không kìm chế được nở nụ cười, "Bà nội bà đang đùa sao, chàng trai này là cháu mua về để chơi đùa thôi."

Bạch Hiền như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra, đứng lên gục ở trên bồn rửa mặt lau miệng, nước mắt bỗng dưng chảy xuống.'Chàng trai này là cháu mua về để chơi đùa'. Những lời này giống như con dao sắc bén đâm sâu vào trái tim, chảy máu.

"Cháu ơi, làm sao cháu có thể nói như vậy, sao lại chà đạp một chàng trai tốt nhưthế?!" Bà nội Phác tức giận đến toàn thân phát run, ngã về phía sau.Phác Xán Liệt nhanh nhẹn tiến lên lập tức đỡ lấy bà, "Bà nội, là cậu ta hại chết Tử Oánh, cậu ta là hung thủ giết người, cháu có thể có toàn bộ thế giới, bất kỳ chàng trai,cô gái nào nhưng trừ cậu ta."

Bà nội Phác môi trắng bệch không có sức, yếu ớt nói, "Bà bị ung thư gan giai đoạn ba, không còn bao nhiêu thời gian nữa, cháu nội à, cháu không thể vì bà già này hoàn thành tâm nguyện cuối cùng sao?"Phác Xán Liệt cau mày, trong đôi mắt đen hiện lên ánh mắt nghi hoặc.

"Cháu xem đây là giấy chẩn bệnh của bà". Từ trong túi, bà lấy ra tờ giây nhét vào trong tay hắn, "Cháu nhìn cho rõ, ung thư gan giai đoạn cuối." Giọng điệu Bà nội Phác nghe ra thấy có phần toan tính, giống như đây không phải giấy chẩn đoán bệnh nan y mà làgiấy khen.

Sau đó Bà nội Phác yếu đuối, kéo dài giọng nói, "Bà đây chỉ là một bà già không lâu nữa sẽ rời xa nhân thế, có tâm nguyện gì thì cũng là hi vọng cháu có thể thành gia lập nghiệp, nếu còn có thể được một lần thấy chắt, được như vậy bà chết cũng không tiếc""Bà nội. Cháu đồng ý với bàsẽ kết hôn." Trong mắt Phác Xán Liệt nổi lên gợn sóng nhẹ.

Xoảng! Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng thủy tinh vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chanbaek