Chương 19-24

Chap 19 : Quan tâm cậu sao?

Phác Xán Liệt lặng lẽ uống xong ly Whisky màu đỏ, trong đôi mắt không ngừng hiện lên vẻ u buồn.

Một tiếng thở dài chậm rãi từ trong miệng Đinh Hạo Hiên bật ra: "Có lẽ hiện giờ người cậu đang trừng phạt không phải cậu ấy mà là chính mình. Cậu biết không? Sự cố này trách nhiệm chủ yếu không phải của cậu ấy thế nhưng cậu lại sắp đặt để cậu ấy ngồi tù năm năm. Đối với một chàng trai mười sáu tuổi mà nói, ngồi tù đã hủy hoại cả đời cậu ta, cậu còn muốn cậu ấy phải như thế nào nữa? Những chuyện của quá khứ cậu vẫn nên buông xuống đi, cứ quấn lấy đau khổ như thế không phải là đang tra tấn bản thân mình sao!" Là bạn bè, tuy rằng thấy sắc mặt Phác Xán Liệt khó coi nhưng Đinh Hạo Hiên vẫn khuyên hắn không nên cứ khăng khăng cố chấp với quá khứ mãi như thế.

Phác Xán Liệt nhíu chặt lông mày, khuôn mặt tức giận, đường cong trên mặt cứng ngắc như dao khắc, lạnh lùng nói: "Cậu đừng xen vào việc của người khác."

Đinh Hạo Hiên cười khổ một tiếng, bĩu môi: "Bạn già ơi, tôi không muốn nhìn thấy cậu hối hận cũng không kịp thôi"

"Sao cậu lại có thời gian rảnh rỗi ở trong này với tôi? Không cần những cô gái xinh đẹp của cậu nữa sao?" Phác Xán Liệt hiển nhiên nói tránh sang chuyện khác.

"Việc ấy đã là quá khứ rồi. Chơi đùa vài lần thì không còn hứng thú. Hiện giờ tôi đối với những cô gái thanh thuần cảm thấy hứng thú hơn". Nói đến chủ đề này hai người đã ít lúng túng hơn nhiều.

Phác Xán Liệt trêu ghẹo nói: "Không nghĩ tới khẩu vị của cậu càng ngày càng nặng." Hắn thương tiếc lắc đầu: "Cậu quả là một tên bại hoại của xã hội, làm thương tổn bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi?"

"Chúng ta đều vinh quang như nhau thôi, không cần phải khiêm nhường lẫn nhau như thế." Đinh Hạo Hiên không cho là nhục ngược lại còn gọi là vinh quang.

"Ngày mai tôi sẽ đi thị sát khách sạn ở Florida." Phác Xán Liệt nặng nề vỗ vào lồng ngực hắn: "Đừng nói anh em không có tình nghĩa nếu không mang được một mỹ nữ nóng bỏng trở về cho cậu."

"Cậu nên giữ lại hưởng dụng một mình đi? Chỉ cần không lưu luyến hương phấn son mà quên người anh em này là được rồi". Đinh Hạo Hiên thấy một mỹ nữ nháy mắt với hắn, thiếu nữ kia còn mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt thanh lệ không trang điểm thu hút tầm mắt hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên câu một nụ cười sáng lạn làm cho hắn càng tăng thêm vài phần mị lực.

"Thì ra cậu thích loại này. Ai—" Phác Xán Liệt một tay khoát lên vai hắn: "Đã sớm biết cậu khác thường không ai bì kịp mà."

Phác Xán Liệt thật sự không nhìn nổi hai người bọn họ trước mặt hắn liếc mắt đưa tình, thức thời lui về phía sau.

Rụt rè cũng không phải là tác phong của Đinh Hạo Hiên, thân hình cao to của hắn dần dần tiến về phía người đẹp.

Nhưng lại bị Phác Xán Liệt một phát túm trở về, lạnh lùng dặn dò một câu: "Lần này tôi đi Florida hai tuần, cậu thay tôi chăm sóc Bạch Hiền một chút nhé."

Đinh Hạo Hiên đột nhiên nghiêm mặt hỏi: "Cậu quan tâm Bạch Hiền!" Ngữ khí của hắn tương đối chắc chắn.

"Tôi sợ là cậu ta không dằn lòng được ra ngoài quyến rũ gã đàn ông khác thôi."

"À–" Đinh Hạo Hiên ý vị thâm trường mà kéo dài âm điệu: "Thì ra cậu không phải 'đàn ông khác' của cậu ấy mà là "đàn ông trong nhà" của cậu ấy."

Phác Xán Liệt sắc mặt xanh mét giống như sấm chớp bùng nổ trước cơn mưa rào, Đinh Hạo Hiên lập tức bắt được tín hiệu nguy hiểm, thức thời dừng lại: "Người đẹp còn đang chờ tôi, đêm dài đằng đẵng không ai làm bạn thực thảm, cậu đừng nên bạc đãi chính mình, đi tìm một em đi."

Chap 20 : Khách không mời mà đến

Bạch Hiền cảm thấy rất kỳ lạ, kể từ đêm đó, sau khi Phác Xán Liệt đột nhiên tức giận rời đi, hắn không nói năng gì cả, đã liên tiếp mất tăm mấy ngày rồi.
Dĩ nhiên, Bạch Hiền ước gì hắn đừng tới gây phiền phức cho cậu, nhưng cuộc sống từng ngày trôi qua, trong lòng cậu có chút lo sợ bất an.
Thâm tâm cậu hiểu rõ, Phác Xán Liệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, hắn đột nhiên biến mất nghĩa là sao đây? Chẳng lẽ hắn đổi cách thức hành hạ cậu sao?
Điều này giống như là sự yên lặng trước cơn bão táp. Rất sợ hắn sau đó thình lình xuất hiện, mang đến trừng phạt mà cậu ứng phó không kịp.
Vì trên mặt vẫn còn vết sưng đỏ mấy dấu ngón tay, khiến Bạch Hiền không dám ra cửa, sợ gặp phiền toái không cần thiết. May là mỗi ngày đều có người giúp việc tới quét dọn, như thế còn có thể nhờ người mua một ít đồ dùng. Lần này cậu quyết định sẽ làm một trạchnam* thôi.
*trạchnam: chỉ những chàng trai luôn ở trong nhà, không thích những nơi đông người...
Cả ngày cậu rúc trong phòng sách, luyện học Anh văn cấp cao. Bây giờ thi Anh ngữ càng lúc càng khó, mà quan trọng hơn là hồi đó lúc đang học luyện thi thì cậu phải ở trong tù, cho nên đối với cậu mà nói Anh ngữ là điểm yếu nhất.
Hôm nay, Bạch Hiền quyết định tắm rửa xong thật sớm, thức suốt đêm, đem đề thi mấy năm gần đây ra làm.
Hơi nước ấm áp tràn ngập phòng tắm lớn, phòng tắm thế nhưng to hơn cả một căn nhà trọ nhỏ, bồn tắm thì giống hồ bơi thu gọn, có vòi sen, lại còn có phòng xông hơi nữa. Bạch Hiền quả thực không biết nói gì, người giàu có thích đốt tiền như vậy đấy.
Hay là tắm vòi sen tiết kiệm nước, chậm rãi cởi quần áo, ánh sáng bao trùm khắp người, nước da trắng muốt mềm mại của Bạch Hiền như một loại ánh sáng trong đêm.
Dấu hôn lần trước Phác Xán Liệt gây ra trên người cậu dần nhạt bớt, khôi phục lại da thịt như tơ lụa ban đầu.
"Ào ào. . . . . ." Dòng nước mạnh mẽ xối trên người cậu.
Bạch Hiền dùng sức xoa xoa da thịt, đến lúc đỏ lên cũng không dừng lại. Cậu không biết tại sao lại có cảm giác người mình còn lưu lại mùi vị của hắn, mùi rượu nhẹ lẫn chung với thuốc lá.
Cậu biết rất rõ đây chỉ là ám ảnh, nhưng cậu vẫn thoát không khỏi cơn ác mộng trong lòng mình.
— Thật ra thì, rửa được sạch sẽ, cũng không thể trả lại sự trong sạch cho cô.
. . . . . .
Là anh em, dĩ nhiên là giúp bạn không tiếc cả mạng sống (thiệt không đó??),chăm sóc một chàng trai, đối với Đinh Hạo Hiên có thể coi như là một xui xẻo.Lúc trước bởi vì công ty đột nhiên có việc phải giải quyết (???), cho nên hắn bị trễ nải một thời gi­an ngắn, thật ra thì, hắn đối với Bạch Hiền chưa từng gặp qua lần nào cảm thấy rất hứng thú.
Hắn gấp gáp trở về, điều khiển ô-​tô chạy thẳng tới biệt thự ở vùng ngoại thành đang giấu 'Lộc'.
Thấy chỗ ở của Phác thiếu gia lặng yên một khoảng trong bóng tối, không có một ánh đèn nào phát ra. Đinh Hạo Hiên khẽ cau mày, lẩm bẩm nói nhỏ một câu, "Cậu ấy bỏ đi rồi sao?"
Chuyện này hắn làm sao báo cáo với Phác Xán Liệt đây?
Đinh Hạo Hiên đang chán nản trở về phòng, đột nhiên liếc thấy trong phòng khách có một hình bóng nhàn nhạt lung lay — (giống ma quá ><)
Trộm ư?!
Đinh Hạo Hiên không suy nghĩ nhiều, xoay người tung một cước quyền Taek­won­do rất chuẩn.
"Xoảng –" Cửa sổ thủy tinh bị bể loảng xoảng rơi xuống đất. Hắn tung người lên nhảy vào, động tác nhanh nhẹn, mặc dù chỉ là một cái bóng mơ hồ, nhưng vẫn có tiếng hô hấp khẽ, lúc xác định vị trí bóng đen, lập tức lao thẳng tới —
"Á –" Một tiếng thét kinh hãi!
Tại sao là tiếng của con trai?!!

Chap 21 : Hiểu lầm càng sâu

Đinh Hạo Hiên trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?" Hắn rất dễ dàng giữ hai tay cậu lại đặt trên người cậu.
Bạch Hiền tắm rửa xong phát hiện quên không mang theo áo ngủ vào phòng tắm,tất cả đều là những áo thuộc loại vải tơ dễ hỏng cần phải mang đi giặt khô. Giờ áo ngủ còn ở dưới phòng khách. Cho nên cậu chỉ quấn qua loa cái khăn tắm rồi đi xuống lầu.
Biệt thự này toàn bộ phía trước đều là thủy tinh trong suốt, cả người quần áo xốc xếch đi ra, tuy rằng nơi này hoang vắng, không ai có thể đúng lúc như vậy nhìn thấy, nhưng trong lòng cậu thận trọng vẫn là không dám nên cố ý không bật đèn. Thật không ngờ vừa mới bước vào phòng khách đã bị kẻ trộm phóng ra kìm giữ hai bên.
Kẻ trộm thời buổi này thật sự là quá càn rỡ, đột nhập vào nhà ở thành phố không tính, còn phá cửa sổ xông vào. Vào cướp đoạt không tính còn muốn bắt cóc người nữa.
"Tôi còn chưa hỏi anh, anh là ai? Tôi không có tiền nhưng ở đây đồ đạc đều rất đáng tiền, tôi không ngại đâu, anh lấy đi." Tiếng của cậu rất nhỏ nhưng không biểu hiện ra sự nhút nhát mà là bình tĩnh không e sợ, khom lưng.
"Cậu cho tôi là kẻ trộm?"Đinh Hạo Hiên buông lỏng tay ra, bật đèn.
Ánh đèn chói mắt làm hai người bọn họ trong chốc lát mới thích ứng, nhìn rõ đối phương.
Đinh Hạo Hiên nhìn thấy chàng trai trước mặt hai mắt sáng ngời, thanh lệ, dung nhan thanh nhã, không có một chút trang sức, son phấn thế nhưng phấn môi xinh xắn cong lên, cái mũi cao cao, đôi mắt trong suốt sâu thẳm hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Bạch Hiền cũng đánh giá người con trai xa lạ trước mắt này, đôi mắt sáng như sao, thân thể cường tráng, áo sơ mi màu xanh thuần vừa vặn làm tôn lên dáng người.
Hai người cứ như vậy đánh giá nhau, không khí có phần quái dị.
Bạch Hiền bị tầm mắt của hắn càn rỡ đánh giá, có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn chính mình, quần áo xốc xếch. Lập tức lấy khăn tắm cứ thế quấn chặt lại:"Kẻ trộm bây giờ đều đẹp trai như anh sao? Kỳ thật anh có thể không làm ăn trộm, dựa vào khuôn mặt kiếm sống cũng không tồi đâu."
Đinh Hạo Hiên nghiêm túc suy nghĩ, sau đó khóe miệng hơi giơ lên, ra vẻ ngạc nhiên nói: "Cậu bảo tôi đi làm trai bao?"
"Trai bao?!!" Trán Bạch Hiền toát ra một giọt mồ hôi, "Anh nghĩ chỉ có trai bao mới dựa vào khuôn mặt kiếm sống à?"
"Bằng không? Cậu bao tôi hết, tôi sẽ tính cô rẻ một chút." Đinh Hạo Hiên cố ý trêu chọc cậu.
"Thật ra thì với vóc người của anh, anh có thể làm người mẫu, không cần làm kẻ trộm đâu."
Hắn rõ ràng là một tên trộm, cậu không chút cảnh giác, lại còn trò chuyện với hắn về con đường nghề nghiệp tương lai.
"Cậu coi tôi là kẻ trộm?" Đinh Hạo Hiên nở nụ cười: "Dáng vẻ tôi giống kẻ trộm sao? Kẻ trộm như tôi hẳn là không có đạo đức nghề nghiệp?!"
Bị hỏi lại một câu, Bạch Hiền cảm giác quấn cái khăn tắm này rất không an toàn, "Anh muốn lấy gì thì lấy đi, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu."
Chủ nhân khẳng khái khiến Đinh Hạo Hiên động tâm đổi nghề làm kẻ trộm, "Tôi không trộm tiền mà là trộm người." Đinh Hạo Hiên vươn tay kéo cậu vào tronglòng. Một mùi sữa tắm hương chanh nhàn nhạt bay vào tim phổi hắn, "Cô thật thơm."
"Anh mau thả tôi ra!" Bạch Hiền giãy giụa, khăn tắm dần làm lộ ra đầu nhũ hồng phớt.
Đôi mắt Đinh Hạo Thiên chăm chú nhìn khung cảnh đẹp đẽ này, thoáng chốc cảm thấy máu toàn thân như sôi lên, căng cứng, nhanh chóng bốc cháy trong người.Nhưng vợ bạn không thể ức hiếp, hắn buông Bạch Hiền ra, quay đầu đi nơi khác,"Là Phác Xán Liệt kêu tôi tới chăm sóc cậu."
Nghe được ba chữ Phác Xán Liệt sắc mặt cậu cứng ngắc tái nhợt, trong con ngươi bỗng hiện lên ánh mắt thoáng lạnh, "Anh ta chơi chán tôi, vẫn không chịu buông tha, giờ muốn ném tôi cho anh 'thưởng thức' sao?" Cậu từ từ bỏ khăn tắm, động tác không linh hoạt, giống như một người máy thấy chết không sờn, dứt khoát nói: "Vậy mời nhanh một chút."
Đinh Hạo Hiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ "Cậu mau mặc vào đi, cậu hiểu lầmrồi, tôi không có ý này". Chết tiệt, hắn ở trong lòng mắng chính mình, sớm không đến muộn không đến, cố tình vào lúc này khó tránh khỏi khiến cậu hiểu lầm. Chỉ chỉ ánh sáng ngọc của sắc trời bên ngoài, "Không còn sớm nữa, tôi về trước, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi." Hắn rất sợ bản thân đi muộn một bước, thật sự sẽ làm rachuyện tồi tệ. Cuối cùng khiến hắn giống như kẻ trộm, chạy trối chết.

Chap 22 : Cuộc gặp gỡ không vô tình

Tâm Bạch Hiền dần nguội lạnh, từ đầu tới cuối bản thân chỉ là một món hàng, có thể tùy ý tặng đi. Chẳng trách hắn bỗng nhiên biến mất một thời gian, thì ra hắn muốn tặng cậu cho người khác.
Lạnh nhạt của cậu lúc này là bình tĩnh chấp nhận tất cả những gì cuộc đời an bài cho cậu. Nếu đã định là không thay đổi được, vậy hãy thử tự nhiên mà chấp nhận đi. Cậu dùng sự bận rộn để quên đi chính mình. Cả ngày sắp xếp một lượng lớn đề luyện tập để làm. Rất nhiều cuộc thi Anh ngữ, phiên dịch quá mức chuyên nghiệp, còn có một số văn chương, thiên hướng lý luận. Với trình độ của cậu muốn giải những đề này thực sự là phải cố hết sức. Nghĩ ngợi thật lâu, cậu lấy dũng khí ấn phím gọi điện. Rất nhanh một tiếng nói hưng phấn lập tức truyền tới:"Bạch Hiền, em lại gọi điện cho anh, anh rất vui, em tìm anh có chuyện gì không?"
Cô y tá bên cạnh kinh ngạc nhìn Phương viện trưởng, bình thường hắn luôn luôn yên lặng như nước, cho dù có mỉm cười ôn hòa nhưng cũng chỉ như tia sáng mùa đông, nhè nhẹ yếu ớt ấm lòng người, thế nhưng làm cho người ta bắt không được,nhìn không thấu.
Vậy mà hôm nay hắn tươi cười sáng lạn như có thể làm tan băng cứng trong mùa đông. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Phương viện trưởng tùy ý buông thả tâm tình như thế.
"Em... em có một số đề mục Anh ngữ không hiểu, rất nhiều thiết kế Anh quốc, tục ngữ còn có văn hóa cho nên..."
Phương Đình vội vã tiếp lời: "Anh có thể giúp em học bổ túc."
Hắn ở Anh quốc du học mười năm, đương nhiên là chọn hắn học bổ túc Anh Ngữ rồi.
"Ngày mai anh có thời gian không?" Bạch Hiền dè dặt hỏi. Cậu biết hắn thân là viện trưởng, lại là người giỏi và có quyền nhất khoa não. Mỗi ngày hắn đều có rất nhiều công việc. Chiếm thời gian của hắn để giúp cậu học bổ túc Anh ngữ thật sự là xấu hổ.
Giọng nói như tiếng suối chảy khiến người ta thư thái, chậm rãi truyền qua sóng điện vào tai Phương Đình, trên mặt lộ vẻ rạng rỡ, tươi cười, không hề suy nghĩ nhiều lập tức đáp lại: "Rảnh, rất rảnh. Ngày mai anh được nghỉ, vừa vặn có thời gian."
"Thật khéo, vậy chúng ta gặp nhau ở quán cà phê Lam Sắc Điều nha." Tiệm cà phê này rất gần khu nhà hắn, Bạch Hiền cảm giác mình làm phiền hắn học bổ túc Anh ngữ đã đủ khó xử, không thể không biết xẩu hổ khiến hắn đi đường xa.
"Được, cứ vậy đi, ngày mai gặp." Ngắt điện thoại, Phương Đình như một nam sinh rơi vào lưới tình, không chút nào che dấu nội tâm của mình, như mở cờ trong bụng, nhìn di động ngây Phác cười.
Nếu hắn nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Bạch Hiền chủ động gọi điện chohắn.
Phương Đình ở trong phòng làm việc sắp xếp lại giấy tờ, cô y tá trong lòng buồn bực, không nhịn được hỏi: "Phương viện trưởng, ngày mai có một hội nghị lãnh đạo thường kì, anh còn có một ca phẫu thuật..."
"Vậy hội nghị lập tức triển khai hôm nay đi, còn ca phẫu thuật bây giờ tôi sẽ giải thích với người nhà xin hoãn mổ một ngày. Cô sắp xếp công việc ngày mai đều chuyển qua hôm nay hoặc là lùi lại đến ngày kia cho tôi. Tôi muốn nghỉ ngơi 1 ngày."
————
Bạch Hiền bước vào quán ca phê Lam Sắc Điều, lúc đến quán, thật không ngờ Phương Đình đã ở đó đợi cô. Bình thường nhìn hắn không phải khoác blouse trắng thì cũng là tây trang nghiêm chỉnh. Hôm nay hắn mặc trên người áo màu trắng thoải mái, càng làm tôn lên vẻ nho nhã của hắn.
Không có hỏi han nhiều nhanh chóng đi vào chủ đề chính, Phương Đình bắt đầu giảng giải vấn đề khó đọc và phiên dịch của Anh ngữ. Lúc đầu cậu không hiểu câu từ ra sao, sau khi hắn khéo léo phân chia thành phần câu, phân tích kết cấu câu, cậu đã hiểu thông suốt, thì ra vô cùng đơn giản dễ hiểu.
Hắn giảng giải rất tỉ mỉ, chẳng những đem ý của bài làm giảng rất rõ, hơn nữa còn tổng hợp một số cách thức cho cậu.
Bốn phía trong quán nhàn nhạt hương cà phê, nhạc nhẹ du dương như kéo dài lời nói nhỏ nhẹ.
Hết sức chăm chú vào sách vở, đột nhiên cảm giác được phía sau có một tầm mắt nóng rực dừng lại trên người, cậu bỗng xoay người — thoáng chốc toàn thân cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch.
Tạo sao Phác Xán Liệt lại ở chỗ này?

Chap 23 : Gươm súng sẵn sàng

Tầm mắt Bạch Hiền đúng lúc chạm phải ánh mắt băng lãnh của Phác Xán Liệt, sắc bén như đao kiếm đâm thằng vào tim cậu.
Cậu hoảng hốt lập tức lấy sách vở, giơ cao che khuôn mặt của mình. Nhưng hắn rõ ràng cũng đã thấy cô rồi, trốn cũng vô ích.
Phương Đình cảm giác được Bạch Hiền đột nhiên kích động, cẩn thận dò hỏi:"Bạch Hiền em làm sao vậy?"
Bạch Hiền hít sâu một hơi dài, cúi đầu xuống không có dũng khí ngẩng lên "Đột nhiên em cảm thấy không thoải mái, hôm nay tới đây thôi nha."
"Không thoải mái?!! Không thoải mái thế nào? Muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?" Phương Đình khẩn trương lập tức hỏi thăm, bàn tay để lên trán cậu kiểm tra độ ấm.
Phác Xán Liệt nhìn thấy bọn họ lúc này thân mật như thế, một ngọn lửa giận vô cớ hừng hực bốc cháy trong lòng, nắm chặt cốc cà phê, khớp xương ngón tay hiện ra rõ ràng.
Hắn từ Las Vegas về, vừa xuống máy bay, lập tức chạy tới biệt thự Tây Giao tìm cậu, kết quả cậu không có ở đó. Vẫn là theo giờ làm thêm ở đó biết được đường đi của Bạch Hiền. Hắn vốn muốn cho cậu một thời gian ngắn để thích ứng với cuộc sống, kết quả bây giờ thế nào? Cuộc sống của cậu đúng là có tốt hơn, có thuận lợi hơn. Hắn mới rời đi vài ngày cậu đã dụ dỗ tên đàn ông này, nhìn bọn họ lúc này vui vẻ trò chuyện, liếc mắt đưa tình mà xem.
Mới mấy ngày đã không chịu nổi bỏ ra ngoài tìm đàn ông!
Lúc trước trong lòng còn có một chút xấu hổ, hiện giờ toàn bộ hầu như đều không còn. Ai ~ Bạch Hiền có cảm giác tự chui đầu vào rọ. Trước mặt một bác sĩ lấy cớ thân thể không thoải mái đích thực rất ngu xuẩn.
"Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là có chút không thoải mái thôi." Bạch Hiền quả thực không nói dối, giọng nói cà lăm, sắc mặt ửng hồng.
Phương Đình nhìn thấy phản ứng ấp a ấp úng của cô, trong lòng có vài phần hiểu rõ, "A ~ Anh hiểu rồi, anh đưa em về." Bình thường chàng trai nhỏ này mở miệng nói đến Dì cả cũng là biểu hiện xấu hổ này.
Hắn nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn, Bạch Hiền xoay người, lấy thân hình Phương Đình che chắn, không có dũng khí nhìn Phác Xán Liệt, thậm chí một ánh mắt quét qua hắn cũng không dám.
Ra khỏi quán cà phê, Bạch Hiền khẩn cấp nói lời tạm biệt với Phương Đình "Hôm nay cám ơn anh! Em còn có chuyện quan trọng. vừa nói cậu vừa chỉ tay về trạm xe buýt đối diện.
"Anh sẽ đưa em về bằng xe của anh, chỗ gửi xe cũng rất gần đây."
"Không cần đâu, hôm nay làm phiền anh nhiều quá."
Hai người đang nói chuyện khách sáo lẫn nhau thì một thân hình trầm tĩnh, tràn đầy hơi thở thô bạo, từ từ tới gần.
Phác Xán Liệt cười lạnh, đôi mắt như ngọc lưu ly trầm xuống lộ vẻ lạnh băng,"Nhanh vậy đã tìm cho mình một ân khách mới, cậu vội vàng như thế là vì cần tìm một người đàn ông để giải quyết sao?"
Bạch Hiền thật không ngờ hắn sẽ nói ra lời nói dơ bẩn như thế, lời nói như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào người cậu, xuyên qua trái tim khiến cậu quên mất hô hấp, đồng thời cũng quên mất tim đập.
"Thế nào? Nhìn thấy tôi cảm thấy rất kinh ngạc sao? Hay là đã hoàn toàn quên mất tôi rồi?" Phác Xán Liệt nhìn tay Phương Đình đang đặt trên vai Bạch Hiền,trong lòng một trận khó chịu đè nén không nói.
Sắc mặt Bạch Hiền trắng bệch như sương giá mùa đông, sự trong sạch bị chèn ép, nước mắt rơi xuống hậm hực nói "Chẳng hiểu ra sao cả", tiếp tục giả bộ không biết hắn.

Chap 24 : Tra hỏi đến cùng

"Bạch Hiền, hai người quen nhausao?" Phương Đình nhịn không được hỏi.
Cuối thu mưa phùn dày đặc, cảm giác từng chút từng chút lạnh lẽo thổi trên người Bạch Hiền. Trên sợi tóc đen nhánh dính những bột bạc như những giọt nước nhỏ.
"Phương Đình hôm nay xin lỗi." Nói xong Bạch Hiền kéo tay Phác Xán Liệt lôi hắn rời đi.
"Thế nào? Vừa rồi cậu còn làm bộ như không biết tôi, giờ lại chủ động thân mật với tôi, có khi nào sẽ khiến cho tình nhân mới của cậu hiểu lầm không?" Phác Xán Liệt bỏ tay cậu ra giống như tay hắn sẽ bị vấy bẩn vậy.
Hắn đi ở phía trước.
Bạch Hiền bực mình theo phía sau hắn.
Vào đến bãi đỗ xe Phác Xán Liệt cắm chìa khóa xe vào, lạnh lùng ra lệnh: "Lên xe!"
Mercedes-Benz màu đen như một cơn gió lớn vụt qua rất nhanh trên đường ướt sũng.
Không khí trong xe so với gió thu bên ngoài còn lạnh hơn, hai người không nói một câu, chỉ có tiếng hít thở phập phồng từ trong ngực cho biết trong lòng hai người bùng cháy lửa giận.
Ngoài cửa xe rì rào, mau chóng lướt qua cảnh vật, hình ảnh mơ hồ phù phiếm.
Gò má Phác Xán Liệt căng cứng, hai mắt gắt gao nhìn về phía trước, bàn tay cầm lái nổi lên gân xanh, xương ngón tay. Hắn giẫm lên chân ga một cái, rốt cuộc rất nhanh đánh tay lái vượt qua một chiếc xe. Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, có mấy lần thiếu chút nữa đụng vào xe phía trước.
Giờ phút này Bạch Hiền cảm giác trống ngực đập so với lúc ngồi cáp treo thật không khác gì nhau.
"Sợ sao?" Phác Xán Liệt ngả ngớn hỏi.
"Không, không có." Cậu chính là thích cậy mạnh.
"Vậy, xem ra còn có thể tăng tốc."Vừa dứt lời, lại đổi làn, tăng tốc.
Mưa bụi nhỏ đánh nghiêng vào trên kính chắn gió, để lại vệt dài và nhỏ như vết tích cắt nát thủy tinh. Tim Bạch Hiền đập kịch liệt, sắc mặt cũng tái nhợt.Giống như có một sức lực vô hình gắt gao chống đỡ lồng ngực cậu. Cậu bất chợt phát hiện con đường này không phải về biệt thự Tây Giao, "Anh đi đâu vậy?"
Môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt bay ra bốn chữ: "Đưa cậu đi hóng gió."
Hóng gió? Rõ ràng là hành hạ cậu thì có. Ghế ngồi bên trong Mercedes đều dùng da thật, những loại da này phát ra một mùi làm cậu khó chịu, hòa lẫn thêm mùi khí ẩm của máy điều hòa, không khí bên trong xe hỗn độn không chịu nổi. Bạch Hiền dần dần cảm thấy dạ dày khẽ cuộn lên, sắc mặt trắng bệch, cậu cỡi chiếc áo khoác trên người ra bởi vì cậu thật sự cảm thấy khó thở.
Một vị chua dâng lên, Bạch Hiền thật sự là nhịn không được, "Dừng xe dừng xe!"
Mày Phác Xán Liệt nhíu chặt, theo ý cười tà mị từ từ giãn ra "Két" —— Lốp xe cùng với mặt đất phát ra tiếng âm thanh ồn ào.
Bạch Hiền tức tốc mở cửa xe chạy tới ven đường nôn kịch liệt.
Phác Xán Liệt ưu nhã đi xuống, cả người tràn đầy hơi thở quý tộc, hắn mặc bộ đồ Tây màu bạc, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, nhìn cậu hiện giờ có thể tra hỏi rồi "Tên đó là ai?" Thì ra vừa rồi hắn muốn ra uy với Bạch Hiền, giờ mới xem như hắn chính thức nghiêm hình tra khảo.
"Anh ấy là ai, không liên quan tới anh." Tiếng nói khàn khàn so với ngày thường thấp hơn rất nhiều nhưng trong giọng nói lộ ra khinh thường cùng vẻ quật cường. Bởi vì cậu nôn quá mức không cẩn thận bị sặc, cổ họng lại càng thêm nóng.
"Tôi mặc kệ có liên quan hay không, nếu là không vậy bây giờ chúng ta ở trong xe chứng thực một chút đi, với tôi thì đây là lần đầu tiên thử nghiệm nhưng tôi thích thử."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chanbaek