Chương 178-184

Chương 178 : CÔ ĐƠN,KHÔNG AI NƯƠNG TỰA.

Một vệt máu uốn lượn hệt như vết nứt của một chiếc bình sứ, tuôn chảy mạnh mẽ như nước sông, nhỏ giọt xuống chiếc áo trắng, đỏ như một đóa hồng mai trong tuyết, chói mắt, rung động lòng người.

Đôi con ngươi trong suốt của Bạch Hiền bị phủ dưới một màng sương dày, khiến tầm mắt cậu mơ hồ, nhưng dù gì cậu cũng không muốn thấy cái thế giới tàn nhẫn, dơ bẩn này. . . . . .

"Anh còn dám đi lên phía trước một bước, tôi lập tức đâm miếng thủy tinh vào sâu bên trong!" Đáy mắt cậu đầy vẻ lẻ loi căm phẫn và tĩnh lặng, bờ vai gầy yếu, thân thể nhu nhược. Không ai nghĩ chàng trai nhỏ nhoi yếu đuối như cậu lại có một thế giới nội tâm mạnh mẽ như vậy .

Người chung quanh ai nấy đều đứng hình nhìn vào khí chất thanh nhã nơi cậu.

Tên đàn ông 'óc đầy bụng phệ' kia giật mình, hắn chỉ muốn tìm người vui đùa một chút, không ngờ lại gặp họa.

"Hừ! Đồ cặn bã, hôm nay bỏ qua cho cậu!" Ngón tay hắn chỉ vào Bạch Hiền, tức giận mắng một câu, xoay người rời đi.

"Xoảng!" một tiếng, mảnh kiếng dính vết máu rơi xuống trên sàn nhà rồi vỡ nát, Bạch Hiền thoáng chốc cảm thấy hơi sức toàn thân như bị rút sạch, thân thể mềm nhũn khuỵu xuống, ngồi bệt trên nền đất, vùi đầu vào hai đầu gối, chặn tất cả ánh sáng rơi vào trong đôi mắt mình.

Vết thương dài nhỏ trên cổ vẫn còn đang nhỏ giọt. . . . . .

Mọi người xung quanh thỉnh thoảng đưa mắt tới nhìn cậu, bọn họ phỏng đoán chàng trai yếu đuối này vì bị đau, nên ngồi ở đó mà khóc lớn.

"Sao, chuyện gì xảy ra vậy?" Đang trong phòng bếp bận rộng, bà chủ và ông chủ quán ăn vì thấy sảnh trước quán mình khác thường nên chạy ra, nhìn thấy Bạch Hiền xụi lơ ngồi chồm hổm trên đất bèn nói, "Bạch Hiền, sao vậy?"

Bạch Hiền nghĩ mình còn phải làm việc, vội ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng qua một tia sáng cứng cỏi, lập tức khôi phục vẻ trong suốt thường ngày, dường như chuyện vừa rồi căn bản không hề phát sinh qua trên người cậu.

"Con đi làm việc tiếp ngay!" Khóe miệng Bạch Hiền khẽ cong lên, một nụ cười nhạt, lịch sự, tao nhã xuất hiện lại trên mặt.

"Bạch Hiền, cổ con sao vậy? Sao lại chảy máu?" Bà chủ ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, cỡ tuổi không sai biệt lắm với mẹ Bạch Hiền, sau khi tiếp xúc với cậu một thời gian, bà đã thích chàng trai ấm áp này từ tận đáy lòng.

Bạch Hiền xoa nhẹ cổ, như để kiểm chứng vết thương và đau đớn. Tại sao máu chảy nhiều đến thế mà cậu lại không cảm thấy đau? Có lẽ, vì quá đau, nên cậu đã vô cảm đi rồi chăng!

Khóe miệng cậu cong lên thành một nụ cười nhạt, dáng vẻ như không có gì, nói "Con không sao cả, ông bà mau đi làm việc tiếp đi, ngoài này có con là đủ rồi."

"Thằng nhóc này" Bà chủ cau mày, "Đã vậy rồi mà còn không mau đi bệnh viện băng bó, ngộ nhỡ bị nhiễm phong đòn gánh, thì phải làm sao bây giờ?"

Bà chủ đối với Bạch Hiền mà nói chỉ là một người không quen không biết mà thôi. Nhưng sự quan tâm của bà dành cho cậu lại chân thành tha thiết đến thế, thoáng chốc lòng của Bạch Hiền cảm thấy ấm áp, lỗ mũi đau xót, một dòng nước ấm hướng thẳng lên trên rồi chảy xuống, hốc mắt cậu ngập đầy nước trong, "Vết thương nhỏ thôi, không sao!" Giọng cậu đã có chút nghẹn ngào.

"Tính khí thằng nhóc này thật bướng bỉnh!" Bà chủ đưa tay tháo tạp dề trên người Bạch Hiền xuống, "Đừng để bà và ông lão kia lo lắng, mau đến bệnh viện băng bó đi! Yên tâm, tiền lương hôm nay bà sẽ theo lẽ thường mà tính cho con."

"Cám ơn!" Bạch Hiền cầm áo khoác lên, khi đang muốn đi ra ngoài thì . . .

"Đi một mình vào ban đêm không an toàn đâu, để tôi đi với cậu!" Bạch Hiền vốn đang ngồi yên bên kia, đột nhiên đứng lên, khoác tay Bạch Hiền bước ra ngoài.

————

Sương đêm mang theo ý lạnh cùng với ẩm ướt hòa tan vào không khí, đem cả màn đêm vốn đã đen lại càng thêm đen, càng thêm lạnh. . . . . .

Mà ánh đèn yếu ớt càng làm nổi bật lên cảnh tượng xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, phù hoa lộng lẫy càng khiến nơi đáy lòng mọi người trống không và thiếu thốn.

Câu Lạc Bộ Hoàng Đình vẫn đầy người như mọi khi, âm nhạc nổ vang, ánh đèn chói lóe, dưới tác dụng của rượu cồn, mọi người ném đi tất cả đè nén cùng những lo lắng, cố gắng chơi đùa, không khí ngày một tăng cao.

Nhưng, trên lầu hai Câu Lạc Bộ Hoàng Đình, trong căn phòng cao cấp nhất, không khí lại trầm lặng, gương mặt đẹp trai tiêu chuẩn của ba người đàn ông đầy vẻ u ám, mây đen phủ lên đôi mắt của bọn họ.

Khí lạnh từng chút từng chút ào đến đôi mắt Phác Xán Liệt khiến đôi mắt hắn mờ mờ ảo ảo, ngửa đầu uống cạn một ly Whisky cay xè, "Vẫn không có chút tin tức?"

Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng, bực bội lúc này.

"Không có." Mày kiếm đen như nhuộm của Ngô Diệc Phàm nhíu chặt, "Chỉ có thể tiếp tục điều tra, cần thêm chút thời gian nữa. Nhưng cậu ấy đã từng nộp đơn vào một công ty, rồi lại vì quá khứ đã từng ngồi tù, nên không có công ty nào đồng ý thuê" Ngô Diệc Phàm đưa một xấp tài liệu cho Phác Xán Liệt xem.

Phác Xán Liệt lật vài tờ, đều là công việc thiết kế, cậu ấy đã từng xin việc tại vị trí thiết kế Búp Bê, thiết kế Ly Tách. . . . . .

Đôi mắt đen bỗng dưng thoáng qua một tia sáng, "Chúng ta đăng tin tuyển dụng đi!"

"Tiểu Bạch Bạch không có đầu óc sao? Biết đó là tập đoàn Phác Thị và tập đoàn Kim Đinh còn tự chui đầu vào lưới à!" Kim Chung Nhân lập tức hiểu ý Phác Xán Liệt, hắn hết sức phản đối, "Tôi vẫn cảm thấy chủ ý tôi đề ra là tốt nhất!" Hắn chống cằm, khóe mắt dâng lên ý cười, vẻ mặt mờ ám nhìn Phác Xán Liệt.

"Ai nói là tập đoàn Phác Thị và tập đoàn Kim Đinh?. Không phải còn có tập đoàn Kim Khống của Ngô Diệc Phàm sao. . . . . ."

Tổ chức Ám thuộc về hắc đạo, nhưng thân phận của Phác Xán Liệt không phải chỉ như thế, hắn còn nắm trong tay một thế lực khổng lồ – tập đoàn Kim Khống, mà người biết chuyện này không phải là thành viên của tổ chức ngầm, thì cũng chỉ có thể là Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân.

"Này! Cái tên chết bằm nhà cậu, vì đuổi bắt vợ, mà cả tập đoàn Kim Khống của Ngô Diệc Phàm cũng không tha. Nhưng công ty người ta là đầu tư cổ phiếu, cho vay, lập quỹ . . . . . Cậu đinh để Tiểu Bạch Bạch đi phỏng vấn xin việc gì? Thiết kế gì trong đó?"

Phác Xán Liệt lại đảo đảo ly rượu, uống một hơi cạn sạch, "Tôi muốn đầu tư, mở một công ty vàng bạc đá quý." Đây vốn là suy tính từ lâu của hắn, giọng lạnh nhạt.

"Công ty vàng bạc đá quý?" Kim Chung Nhân nhíu mày, "Nghề này có lợi nhuận cao vậy sao? Không phải là vì Tiểu Bạch Bạch mà cậu nhảy vào nghề này đấy chứ?" Kim Chung Nhân đột nhiên thoáng suy nghĩ qua.

"Không được sao?" Phác Xán Liệt nói, ngữ điệu lạnh lùng thẳng thắn.

Chương 179 : TIẾP NHẬN KẾ HOẠCH

Ngô Diệc Phàm đứng một bên trầm mặc không nói gì, rồi hắn mở miệng nói nhỏ: "Trong thời gian ngắn mà muốn thành lập một công ty vàng bạc đá quý thì có chút khó khăn. Để đối phó với Nhâm Dich Tuấn, cậu đã chi một số tiền đáng kể rồi!" Lý trí phân tích, quyết đoán quả quyết, đã khiến cho người đàn ông tà mị này đứng ở vị trí ranh giới giữa chính và tà, người này dường như có thể rung chuyển toàn bộ thế giới.

"Phác Xán Liệt, cậu sẽ không vì chuyện không tìm ra được Tiểu Bạch Bạch, mà đem chuyện của tên Nhâm Dich Tuấn kia quên khuấy đi mất chứ? Hắn vốn ở trong bóng tối, tùy thời có thể nhả tên ra bắn lén cậu." Kim Chung Nhân có chút nghi ngờ, cắn môi một cái, "Mà cái tên Nhâm Dich Tuấn này không phải đã gặp được vài cổ đông của tập đoàn Phác Thị sao, sao còn chậm chạp mãi không chịu ra tay? Làm hại chúng ta cứ phải ở đây canh gác đại pháo, không biết nên hướng nó về phía nào để bắn. Tiểu Xán Liệt Xán Liệt à, cậu suy tính một chút về kế hoạch ấy đi..., mặc dù sẽ tổn hại một chút xíu đến khí khái đàn ông của cậu, sẽ làm cho cậu chịu một chút ít nho nhỏ uất ức, và một chút xíu nhếch nhác. . . . . . Nhưng cậu nên biết, phải trải qua mùi vị khổ đau rồi, thì mới có thể đứng trên thiên hạ!"

(*): nguyên văn convert "Nhưng là ngươi phải tuyệt đối tin tưởng nếm trải trong khổ đau, phương vị Nhân Thượng Nhân!", mình không hiểu hết ý và cũng không edit sao cho suông được, nhưng mình nghĩ edit như trên là khá đúng, hiểu chung chung là "phải nếm trải tư vị của đau khổ, sau khi ấy ta mới chính là ngươi cao nhất trong thiên hạ"

Kim Chung Nhân giống như đang diễn giảng, lời hay ý đẹp, cả người hùng hồn, ngực phập phồng, hận không thể trực tiếp nhảy lên bàn, quơ múa đôi tay điều động không khí.

"Ha ha. . . . . ." Đôi môi mỏng của Phác Xán Liệt nâng lên thành một nụ cười nhạt tà ác, căn bản cũng không lo lắng đến khả năng Kim Chung Nhân có ý đồ xấu.

Giọng nói trầm thấp, nhè nhẹ vang lên, "Tôi cảm thấy cũng nên thử một lần?" Ngô Diệc Phàm bỗng nổi hứng, muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc hoảng hốt của Phác Xán Liệt, con người vẫn luôn kiêu ngạo, tự cao tự đại kia.

"Không được! Bắt tôi phải . . . . . . hèn nhát, yếu đuối như vậy! Tôi kiên quyết phản đối!" giọng Phác Xán Liệt kiên định, một khi hắn đã quyết định, thì dù có tám con trâu cũng không thể níu kéo trở lại.

"Đã vậy thì hẳn là cậu đã có biện pháp khác rồi, không cần tới hậu phương là tôi và Phác Xán Liệt nữa đúng không!?" Kim Chung Nhân nháy mắt với Ngô Diệc Phàm, "Chúng ta đi thôi, không cần bày mưu tính kế cho cậu ta nữa!"

Ánh mắt Kim Chung Nhân sáng lóe nháy về phía Ngô Diệc Phàm.

"Ừ!" Ngô Diệc Phàm đương nhiên hiểu ý Kim Chung Nhân, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, một nụ cười hư ảo chợt xuất hiện.

Ngô Diệc Phàm lần đầu tiên đứng cùng một chiến tuyến với Kim Chung Nhân.

Ngô Diệc Phàm và Kim Chung Nhân mặc dù là huynh đệ tốt của Phác Xán Liệt, nhưng hắn đã làm ra nhiều chuyện có lỗi với Bạch Hiền như vậy, tổn thương cậu ấy thật sâu, khiến hai tên bạn tốt đều không chịu nổi, không nhịn được muốn thay Bạch Hiền dạy dỗ hắn một phen. Lần này coi như là cùng chung mối thù rồi.

Thân thể cao to bỗng dưng đứng lên, đôi chân thon dài chạy đến phía cửa ——

"Đợi đã!" Phác Xán Liệt đột nhiên mở miệng gọi hai người kia.

Mũi chân Kim Chung Nhân có chút nhẹ đi, thoáng di động, lập tức xoay người, khóe miệng toét ra thành một nụ cười hào phóng tùy ý, "Tôi chờ lời này của cậu mãi!"

"Tôi còn muốn cân nhắc chút. . . . . ." Đôi con ngươi thâm thúy lấp lánh những tia sáng mờ mờ cùng với đen tối.

"Cậu từ khi nào lại làm việc lề mề như thế, cứ à à ờ ờ, lắm mồm vạn dặm, phân vân lưỡng lự hả?" Kim Chung Nhân nói rất nhanh như tiếng bắn súng máy, "Nếu muộn hơn Nhâm Dich Tuấn một bước, làm sao có thể cướp được thứ mình muốn trở về? Chẳng lẽ cậu muốn mất đi tập đoàn Phác Thị cùng với Bạch Hiền sao?" Kim Chung Nhân hậm hực nói, hận không thể lấy chày gõ lên đầu hắn ta, cho hắn ta tỉnh táo lại.

Chân mày thẳng như kiếm của hắn nhíu chặt, "Được! Mọi việc cứ theo kế hoạch của cậu mà làm!"

"Nói sớm chút đi!" Kim Chung Nhân hí ha hí hửng nói: "Thật ra thì tôi đã thay cậu phát ra tin tức của tập đoàn Phác Thị xong hết rồi, lần này tốt lắm, cuối cùng cũng không uổng công, còn có thể kiếm hời một chuyến. . . . . ."

Phác Xán Liệt vốn cho là tình nghĩa bạn bè đã khiến Kim Chung Nhân tích cực như thế, nào ngờ. . . . . . Hắn ta đã sớm có suy nghĩ muốn kiếm hời một khoản!

"Tôi cho phép cậu tha hồ đưa tin, nhưng tôi sẽ không phối hợp diễn xuất!"

Lần trước bày ra màn tai nạn xe cộ giả đó, nào là tin tức cùng với hiện trường, Kim Chung Nhân vốn muốn Phác Xán Liệt đích thân ra diễn, nhưng hắn bướng bỉnh, không chịu thỏa hiệp. Thái độ và giọng nói khi ấy cũng kiên trì y như bây giờ, giằng co mãi không có kết quả, Kim Chung Nhân mới nghĩ ra cách tìm thế thân.

Nhưng, lần này hắn kiên quyết để Phác Xán Liệt tự thân tự lực, giúp Bạch Hiền 'sửa chữa' hắn ta.

"Cậu không phối hợp diễn xuất sao có thể đạt tới hiệu quả như thật đây? Làm sao khiến Tiểu Bạch Bạch tin tưởng, cả cái tên Nhâm Dich Tuấn kia nữa!" Kim Chung Nhân hí hửng nói: "Coi như là thể nghiệm cuộc sống đi, yên tâm, sẽ không làm cậu mất thể diện đâu."

"Cậu cảm thấy sau khi tôi bị hai người 'chỉnh' như vậy, sẽ còn mặt mũi sao?" Cánh môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp ảm đạm bay ra.

Kim Chung Nhân ngước đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt khiếp người của hắn, hỏi ngược lại: "Mặt mũi của cậu quan trọng, hay Tiểu Bạch Bạch quan trọng?"

". . . . . ." Tia sáng đen trong đôi mắt hắn bỗng dưng mờ đi.

————

Bạch Hiền không dám đi bệnh viện, bởi vì một khi cậu bước vào, bệnh viện sẽ ghi chép lại bệnh án của cậu, sau đó sẽ dễ dàng bị Phác Xán Liệt tìm được. Cho nên, cậu đến hiệu thuốc gần nhà mua chút thuốc tiêu viêm, rượu cồn cùng với băng gạc.

"Cô làm ơn đừng theo tôi nữa." Từ khi Bạch Hiền bước ra khỏi quán ăn, Lộc Ngân cứ đi theo.

Bạch Hiền rất hiểu rõ cô gái này, chuyện không có lợi với cô ta, cô ta tuyệt đối không làm. Giờ phút này Bạch Hiền cảm giác mình giống như bị một con sói gian xảo đi theo, chờ thời cơ đẩy cậu vào bẫy rập.

"Vẻ ngoài xinh đẹp như cậu bị đàn ông vây quanh cả ngày. Giờ đi một mình vào ban đêm rất nguy hiểm, tôi đi theo cậu, không phải là vì an toàn của cậu sao!" Giọng chanh chua lộ ra sự bất mãn mà Lộc Ngân dành cho cậu.

Lộc Ngân luôn ghen ghét Bạch Hiền, từ lúc tiểu học đến cấp hai, chỉ cần là nam sinh cô thích, mới đầu còn tưởng họ tiếp cận cô là vì để ý cô, nhưng sau mới biết, nguyên nhân những nam sinh kia đến gần cô là vì cô chính là chị họ của Bạch Hiền, họ làm thế để có thể nhờ cô đưa thư tình cho Bạch Hiền, hay biết được sở thích của cậu ta. Cô biết, chỉ cần Bạch Hiền còn ở đây, cô vĩnh viễn bị người khác phớt lờ.

Mầm móng ghen ghét dần dần mọc rể, nảy mầm trong lòng cô, mỗi lúc càng quấn chặt tim cô một cách rối rắm, cho nên hồi còn ở nhà, cô luôn cố ý gây khó khăn và hành hạ Bạch Hiền, để khiến lòng mình sảng khoái thoải mái.

Việc khiến cô tức giận nhất chính là Bạch Hiền đã đoạt đi Phương Đình.Khí chất nho nhã, nụ cười ấm áp, khuôn mặt anh tuấn. . . . . . Mỗi một điểm nhỏ của hắn cũng khiến cho Lộc Ngân không khỏi mê muội, bị hắn hấp dẫn thật sâu. Nhưng, hắn vẫn giống như những nam sinh kia, trong mắt chỉ có Bạch Hiền.

Chương 180: CÔ GÁI CHANH CHUA

"Ý tốt của cô tôi nhận, giờ cô có thể đi!" Thái độ Bạch Hiền cực kì kiên quyết, cậu biết đối với cái loại người này, căn bản là không cần phải quanh co lòng vòng, da mặt cô ta rất dày như lá sắt vậy. Dù giọng điệu của cậu có ác liệt hơn nữa, thì cô ta vẫn cứ hời hợt thôi.
Đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng mờ mờ thưa thớt, cắt màn đêm thành những ô nhỏ, mờ ảo, không rõ màu sắc.
Bạch Hiền bước nhanh về phía trước, cố hết sức muốn thoát khỏi Lộc Ngân đang theo sát phía sau.
Lộc Ngân đạp đôi giày cao gót lanh lảnh, chạy bước nhỏ, cố sức đuổi theo Bạch Hiền, "Này! Đi chậm một chút được không! Chúng ta đã lâu không gặp, nếu có thể gặp nhau ở đây, xem ra là rất có duyên . . . . . ."
Bạch Hiền đột nhiên dừng lại tại một khu nhà trọ cũ kĩ, nhìn dãy hành lang đen nhánh, "Tôi về tới nhà rồi, giờ cô có thể đi." Giọng điệu lạnh lùng lộ ra vẻ chán ghét cực kì.
Căn phòng này là nơi ở cũ của bà chủ và ông chủ quán ăn, lúc họ biết Bạch Hiền không có chỗ ở, đã miễn phí đưa căn phòng này cho Bạch Hiền, sợ cậu cự tuyệt, hai ông bà kia đã nói đây là đãi ngộ từ thiện.
"À? Thì ra cậu ở đây à?" Lộc Ngân xem thường liếc nhìn khu nhà trọ cũ rích này, làm như nhìn lâu một chút sẽ làm ô uế đôi mắt cô ta, "Đây không phải là khu xóm nghèo sao!"
Giàn dây điện của nhà trọ rối loạn, như một dãy màng nhện chằng chịt trên không trung, máy điều hòa không khí thật xốc xếch dính trên vách tường. Bởi vì nước sơn đã tróc ra một ít, nên mặt ngoài có vẻ loang lổ.
"Đúng! Nơi này chính là xóm nghèo, đối với loại Thiên Kim Đại Tiểu Thư như cô, bước vào nơi này có phải sẽ hạ thấp địa vị không?" Bạch Hiền treo nụ cười giả dối nói với cô ta, sau đó xoay người bước vào khu nhà trọ đen nhánh kia.
"Tôi thật tò mò muốn biết nơi này trông như thế nào!" Lộc Ngân nắm chặt lỗ mũi lại, đi theo Bạch Hiền lên căn phòng trọ nhỏ hẹp.
Bạch Hiền dùng sức dậm chân một cái, bóng đèn chớp tắt như cảm ứng được sức nặng bèn sáng lên, ánh sáng phát ra mờ mờ như ánh hoàng hôn, vẽ ra một bóng ma trên mặt đất.
"Ôi trời! Thế giới vẫn còn tồn tại thứ này à?"
"Cũ rách dơ dáy bẩn thỉu, nơi thế này mà còn có người ở được, quả là kỳ tích!"
"Má ơi! Thật buồn nôn. . . . . ."
. . . . . .
Lộc Ngân dọc theo cầu thang đều nắm lỗ mũi, lanh lảnh phát ra giọng mũi không ngừng truyền ra từ đôi môi.
Trên cánh cửa sắt cũ kĩ đã rỉ sét, khi cậu khẽ đẩy, một lớp sắt gỉ lập tức tróc ra.
Thừa dịp Bạch Hiền lấy ra cái chìa khóa mở cửa, Lộc Ngân nhéo mạnh vào mông cậu một cái rõ đau, cô ta đẩy mạnh Bạch Hiền một cái, thành công giật lấy chủ quyền, vươn tay đẩy cửa, nghênh ngang bước vào.
Chân mới vừa vặn bước vào, giọng nói chanh chua đã được bay ra ——
"Woa! Nhỏ như vậy sao người ở được, quả thật so với phòng vệ sinh nhà tôi còn nhỏ hơn đó!" Lộc Ngân đột nhiên quay đầu lại, nụ cười đùa treo trên mặt có chút hả hê, "Bạch Hiền, tôi nghĩ cậu không cần ở lại căn phòng nhỏ bẩn thỉu như vềy đâu, trở về nhà họ Lộc! Ít nhất thì phòng của cậu trước kia tôi vẫn còn thay cậu giữ lại, mặc dù đã chất đống đồ, nhưng so với nơi này nó còn rộng rãi hơn nhiều."
Gian phòng này mặc dù rất nhỏ, nhưng mọi thứ đều rất đầy đủ, qua mấy ngày được Bạch Hiền trang hoàng lại, nơi này đã có một chút hơi thở đáng yêu, mềm mại, dịu dàng củacậu mang tới.
Bạch Hiền bực mình bước vào, lạnh lùng lườm cô ta một cái, "Cô xem cũng đủ rồi, cười nhạo cũng đủ rồi, giờ hẳn có thể đi rồi chứ!" Bạch Hiền mở cửa, ra lệnh đuổi khách.
"Bạch Hiền, tôi dù gì cũng là chị họ của cậu, lần đầu đi thăm chỗ ở của cậu, chẳng phải cậu nên rót cho tôi một ly trà sao, tôi mới ngồi một chút thôi cậu đã ra lệnh đuổi người rồi, sao vậy? Nhà họ Biện có dạy loại người này sao?" Lộc Ngân không để ý tới lời nói của Bạch Hiền, mông cô ta ngã xuống một cái, ngồi lên ghế sofa, nhưng khi mông cô ta vừa chạm đến ghế sa lon 'lão Trương' cũ rích kia, giống như có lửa thiêu đốt mông đít mình, cô ta lập tức nhảy lên, "Ngồi trên cái ghế sa lon này, quả thật là phỉ báng cái mông của tôi.
Bạch Hiền dựa nửa người trên tường, như đang xem một màn kịch, lười biếng nhìn biểu tình khoa trương trên mặt cậu ta, "Thăm thú đủ chưa, có thể đi rồi chứ?" Giọng nói mềm yếu bất lực, bắt Bạch Hiền đối phó với hạng người tự cho mình là tâm điểm, vô liêm sỉ này, thật sự là vô lực mà.
Lấy kinh nghiệm Bạch Hiền đối với loại phụ nữ này, ắt hẳn nếu tối nay cô ta không phê bình từng món đồ, từng góc phòng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi.
"Vẫn chưa!" Lộc Ngân trực tiếp nói.
Lộc Ngân nghênh ngang đi vào phòng ngủ của Bạch Hiền.
"Con người này, sao lại có thể như vậy. . . . . ." Bạch Hiền bước nhanh về phía trước, ngăn cô ta lại, nhưng Lộc Ngân đã tiến vào trong rồi.
"Ôi! Gian phòng nhỏ như vậy, cậu có cảm giác mình đang ngủ trong ổ chó không?" Lộc Ngân thở dài lắc đầu một cái, đôi con ngươi đen mang theo tia sáng sắc bén lóe sáng, liếc nhìn thấy thứ đang tỏa ra ánh hào quang trên gối đầu, đôi mắt cô ta thoáng chốc sáng lên.
Cô di chuyển bước chân, như không có việc gì, chậm rãi tới gần nó, "Sao cậu lại tới nước này chứ? Thằng đàn ông mua cậu đâu? Đúng rồi, anh ta hình như tên là Phác Xán Liệt, tổng giám đốc tập đoàn Phác Thị thì phải, anh ta nhiều tiền như vậy, cậu phục vụ anh ta bao lâu nay, chẳng lẽ cũng không cho cậu tiền chia tay sao?"
Vừa nghe đến ba chữ 'Phác Xán Liệt', đôi mắt Bạch Hiền bỗng chốc ảm đạm, nỗi chua xót trong lòng cậu sôi trào, cậu cúi đầu, che giấu lớp màng ẩm ướt nơi đáy mắt.
Lộc Ngân chớp lấy cơ hội, nhanh chóng cúi người xuống, tay mở nhanh ra, lấy thứ phát ra luồng sáng bạc lấp lánh nhét vào túi.
"A! Tôi quên mất, cậu là món hàng được bán cho anh ta mà, lúc đầu anh ta đã tốn năm ngàn vạn mua cậu, sao lại có thể chịu tốn thêm tiền trên người cậu nữa chứ? Năm ngàn vạn ai. . . . . . Sao cậu lại có thể tự do nhanh như vậy?" Con ngươi Lộc Ngân xoay chuyển một cái, "Chắc không phải cậu trốn ra đó chứ?"
"Không phải!" Bạch Hiền nhanh chóng đáp lời, chặn đi ý nghĩ trong đầu cô ta, "Nhìn đủ chưa, có thể đi rồi chứ? Tôi mệt lắm, muốn ngủ!"
Lộc Ngân chậm rãi dời bước ra khỏi phòng ngủ của Bạch Hiền, đột nhiên xoay người hỏi: "Phương Đình có biết cậu ở đây không?"
"Không biết!" Bạch Hiền lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, "Đừng nói với anh ấy đó!"
"Nói nhảm!" Lộc Ngân vênh váo đắc ý nói. Cô không tốt bụng như vậy đâu, để cho Phương Đình biết tình cảnh của cậu ta, sau đó sẽ bay đến bên cạnh cậu ta à, còn lâu.

Chương 181: XUỐNG TAY TRƯỚC

"Được rồi, cũng đã khuya lắm rồi, mắt tôi cũng có chút dơ. Ai! Thật đúng là hạng người gì thì nên sống ở nơi ấy." Lộc Ngân nhảy ra khỏi cửa, trên khuôn mặt bị lớp phấn trang điểm đậm che lấp hiện lên nụ cười, "Tôi cảm thấy nơi này rất hợp với cậu!"
"Rầm!" Bạch Hiền tiện tay sập cửa.
Hôm nay thật sự rất mệt, cậu thế nào lại gặp phải cô ta chứ. Bạch Hiền tức giận, hít sâu, lập tức đem việc không vui vừa rồi quên mất, vì loại người như vậy mà tức giận quả thật chính là tự rước khổ vào mình. Cánh môi mềm mại của Bạch Hiền khẽ giương lên, thành một nụ cười nhạt thản nhiên.
Cảm giác toàn thân đều eo mỏi lưng đau, cậu duỗi cái lưng mỏi nhừ, "A!" Trên cổ truyền tới cảm giác đau đớn.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lau lau vết thương trên cổ, máu đã khô cứng lại, "Sao mình lại quên chứ?"
Bạch Hiền đi vào phòng vệ sinh, soi mình trong gương, mặc dù vết thương đã không còn chảy máu, nhưng vết máu đã uốn lượn thành một vệt máu dài rất kinh người, "Liệu người ta có nghĩ mình bị Vampire cắn không nhỉ?" Một ý niệm đột nhiên thoáng qua đầu Bạch Hiền, cậu đột nhiên cảm thấy mình rất có tinh thần 'tự tiêu khiển'.
Cầm khăn lông ướt lên lau chùi sạch vết máu đã khô lại kia, từng chút từng chút một.
Đêm khuya tối đen cô độc, trong sâu thẳm cùng với rộng lớn, nơi yếu ớt nhất trong lòng Bạch Hiền đã bị đánh bại, mũi cậu chua xót, hốc mắt ngập đầy lệ. Dường như toàn bộ nước mắt của cậu đã được tụ tập về đó, chỉ cần một thoáng xúc động, nó sẽ tùy thời tùy chỗ tuôn trào. . . . . .
Không biết Phác Xán Liệt hiện giờ có ổn không?
Cậu cứ như vậy không nói lời nào mà rời khỏi, hắn sẽ không giận điên lên chứ?
Hắn có tìm cậu không. Có hay không đây?
Rất nhiều nghi vấn mỗi ngày đều chạy tán loạn trong lòng cậu, như một ấm nước sôi nhưng vẫn được đun nóng liên tục, không ngừng khuấy động nên những bọt bong bóng.
Bỏ đi —— là vì muốn quên, nhưng, Bạch Hiền phát hiện mình không những không thể quên hắn, ngược lại thời gian càng trôi qua, cậu càng khắc ghi hắn vào lòng mình càng thêm sâu. . . . . .
Làm sao bây giờ? Bạch Hiền cậu làm sao mới có thể dừng yêu thương hắn? Bạch Hiền cậu làm thế nào mới không nghĩ về hắn nữa đây?
————
"Dịch Tuấn! Anh đọc báo hôm nay chưa? Cổ phiếu tập đoàn Phác Thị đã bắt đầu rớt giá." Lương Tử Ngưng thấy Nhâm Dich Tuấn đến thăm bệnh lập tức kích động không thôi.
Trải qua hai tuần lễ điều dưỡng, thương thế của Lương Tử Ngưng đã khôi phục lại rất nhanh. Có thể là vì tiềm thức đã tác động tốt tới cô, cô muốn khỏe nhanh một chút, tranh thủ xuất viện sớm một chút, để mau chóng trở thành cô dâu của Nhâm Dich Tuấn.
Nhưng, Lương Tử Ngưng vẫn không nhìn thấy một tia vui mừng mong chờ nào trên mặt Nhâm Dich Tuấn, hắn vẫn như cũ luôn căng thẳng lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Phác Xán Liệt có tới thăm em không?"
"Có!" Lương Tử Ngưng thành thật khai báo, "Hơn một tuần trước, anh ta có tới lườm em một cái rồi rời đi."
"Không hề nói gì?"
Lương Tử Ngưng lắc đầu một cái, nghi hoặc nói: "Thật kỳ quái, anh ta chỉ đứng ngoài cửa một lát, sau khi bị em phát hiện, anh ta mới đi tới, sau đó là lập tức xoay người rời đi. Nhăn mặt lại, hoàn toàn không mở miệng nói gì."
"Em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, gần đây anh hơi bận, sẽ trở lại thăm em sau." Nhâm Dich Tuấn khách sáo nói, rồi lập tức xoay người đi.
"Dịch Tuấn, Dịch Tuấn!" Lương Tử Ngưng cực lực gọi tên sau lưng hắn, nhưng cô không thể nào ngăn cản được bước chân của Dịch Tuấn, hắn đi không chút do dự, hệt như mục đích của mình đã đạt được nên rời đi ngay.
Đôi mắt Lương Tử Ngưng trào ra một nỗi thất vọng, lẩm bẩm nói: "Khó khăn lắm mới gặp được anh một lần, mới nói hai ba câu, sao anh lại vội vã rời đi như vậy?"
"Dịch Tuấn, cháu có hỏi được gì không?" Một người đàn ông khoảng trung niên đứng ở cửa bệnh viện, khi nhìn thấy Nhâm Dich Tuấn, vội vàng tiến tới hỏi.
"Không có." Nhâm Dich Tuấn nói, giọng lạnh nhạt.
Gương mặt của người đàn ông kia lộ ra vẻ lạnh lùng, khuôn trán của ông và Nhâm Dich Tuấn có mấy phần giống nhau, "Hay là người đàn bà kia đang cố che giấu điều gì, có cần để ý cô ta chút hay không. . . . . ."
"Không cần thiết!"
"Dịch Tuấn! Hiện giờ chúng ta đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền, lúc này chúng ta không được phép có chút sơ hở, cháu cũng biết lòng dạ Phác Xán Liệt độc ác tới cỡ nào, có thể liên tục chiến thắng những kẻ ma mãnh trên thương trường, điều đó nói lên năng lực thực sự của bản thân hắn!" Ông ta ở bên tai hắn càu nhàu không ngớt
Sắc mặt Nhâm Dich Tuấn ngày càng tối đen, rất dễ nhận thấy hắn chính là không muốn tiếp tục nghe lời nói của ông ta, "Phác Xán Liệt không phải là tướng quân bất khả chiến bại sao! Tốt thôi, chính tay tôi sẽ hủy diệt nó."
"Có tự tin là tốt, nhưng thời gian này phải thận trọng!" Một chút ưu tư hiện ra trên chân mày ông ta, "Vì nghiệm chứng mức độ đáng tin của tài liệu, chúng ta vẫn còn chưa ra tay, mà tại giá cổ phiếu của tập đoàn Phác Thị lại đột nhiên xuống thấp? Cháu nghĩ xem, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"
"Chú Úc, chuyện này có thể là vì chúng ta đã tung tin giả với mấy cổ đông tập của đoàn Phác Thị trong mấy cuộc hẹn trước. Chú biết đó, làm nghề này, chỉ cần gió thổi cỏ sẽ lay ngay, và sẽ sinh ra hiệu ứng hồ điệp, nói không chừng ông trời cũng đang giúp chúng ta!"
Từ khi ba mẹ Nhâm Dich Tuấn chết, di chúc Phác Thư Trạch lập ra chỉ để lại cho hắn một ít bất động sản, lại đem cả tập đoàn Phác Thị giao vào tay Phác Xán Liệt. Hành động này thật sự khiến hắn tức giận cùng phẫn uất, giống như hắn không phải là con trai ruột của ông ấy. Không nơi nương tựa, may mắn làm sao Nhâm Dich Tuấn được Úc Thường Kiện chăm sóc, Úc Thường Kiện là bạn tốt của mẹ hắn, giao tình khá tốt, cho nên Nhâm Dich Tuấn đối đãi với ông như người thân của mình.
"Có thể là do chú quá lo lắng. Nhưng, Dịch Tuấn này, khi làm đại sự cháu nhất định phải nghĩ sâu tính kỹ, không thể làm qua loa, tùy tiện bất cứ chuyện gì!" Ông vươn tay vỗ vỗ bả vai Nhâm Dich Tuấn.
————
"Tiểu Xán Liệt Xán Liệt!" Trên mặt Kim Chung Nhân treo nụ cười sáng lạn, hắn không gõ cửa, trực tiếp bước vào phòng làm việc của Phác Xán Liệt.
Vừa bước vào tòa nhà, hắn lập tức cảm thấy buồn cười khi nhìn từng gương mặt tầng tầng tối đen đầy u ám của mỗi nhân viên. Không phải là chuyện giá cổ phiếu giảm xuống của tập đoàn Phác Thị, thì còn chuyện gì có thể khiến họ có cảm giác như Tận Thế đến nơi rồi chứ.
"Sao cậu lại tới!" Dáng vẻ Phác Xán Liệt vẫn bình thản nhàn hạ, dường như hoàn toàn không đem chuyện cổ phiếu để ở trong lòng. Mỗi phút mỗi giây, tuy tiền cứ giảm bớt rồi lại giảm bớt trong túi hắn, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
"Tới chúc mừng! Mới có một ngày, cậu đã có thể bắt giá cổ phiếu của cậung ty rớt xuống như vậy, chuyện tốt đã thành cậung một nửa, có phải nên ăn mừng không!?."

Chương 182: THẬN TRỌNG

Kim Chung Nhân lắc lắc hai chai sâm banh trong tay, "Cậu có cái ly chân cao nào ở đây không?"
"Sâm banh?" Chân mày đen như được nhuộm của Phác Xán Liệt giương lên, "Đó là đồ dành cho phụ nữ, cậu uống cái này à?"
"Luận điệu hoang đường! Cậu có loại rượu nào tốt hơn sao?" Kim Chung Nhân đem hai chai sâm banh đặt lên khay trà, đi tới quầy Bar trong phòng làm việc của hắn, mở tủ kính ra, hoảng hốt: "Không ngờ tới thằng quỷ này len lén giấu nhiều danh tửu đến vậy, còn xấu xa không chia sẻ chút nào cho bọn này! Nè, chai rượu này không phải trong đợt đấu giá lần trước . . . . . . Thì ra là đồ quỷ này lấy được ."
Đôi chân thon dài của Phác Xán Liệt bước tới, cầm một chai Whisky màu đỏ lên, rót một ly cho Kim Chung Nhân, "Vừa đúng, tôi đang muốn uống rượu, cậu tới rất đúng lúc, Hay lắm! Chúng ta không say không nghỉ!"
"Này! Tuồng hay tôi chuẩn bị vào buổi tối! Mà giờ đã muốn uống rồi hả?" Kim Chung Nhân nhấp một chút rượu Whisky, "Thôi đi, coi như là tập luyện trước, được mà"
Trong lúc Đinh Hạo Hiện còn đang nói chuyện, Phác Xán Liệt đã ngửa đầu uống xong một ly, tiếp tục rót rượu vào ly của mình. Hắn coi rượu như nước lã mà uống..., Kim Chung Nhân thật sợ tối nay chắc hắn sẽ say tới độ bất tỉnh nhân sự, làm lộ tẩy hết mọi chuyện, tới lúc đó biết phải làm sao.
"Này! Tạm thời dừng một chút đi." Kim Chung Nhân ngăn hắn lại, "Bây giờ, tôi cần thảo luận chút chuyện cần diễn trong kịch bản với cậu."
"Không cần đâu!" Phác Xán Liệt đối với cái kế hoạch tự hủy hình tượng này chẳng thèm quan tâm chút nào, hắn sao có thể muốn nghe lời Kim Chung Nhân nói, "Tôi muốn tự thực chiến, vậy sẽ tự nhiên hơn."
Buổi tối? Còn có mấy tiếng?, Phác Xán Liệt có chút hồi hộp. Giờ phút này tâm tư của hắn hoàn toàn không đặt lên đống cổ phiếu đang rớt giá, mà là đang lo lắng nghi hoặc không biết Bạch Hiền có xuất hiện hay không.
Lần đầu tiên, Phác Xán Liệt hắn lại không chắc chắn một chuyện.
"Tôi cảm thấy tạo hình của cậu có chút vấn đề, cậu nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu mà xem, nào có nghèo túng, chán chường chứ. Đưa áo vest của cậu cho tôi ngay!" Kim Chung Nhân dứt lời, hắn cũng không quản Phác Xán Liệt có đồng ý hay không, lập tức tiến tới cởi phăng áo vest của Phác Xán Liệt ra.
Phác Xán Liệt vì không muốn hắn ta gây trở ngại cho việc uống rượu của mình, nên cũng không có ý định ngăn cản.
Kim Chung Nhân ném bộ vest GUCCI kiểu mới nhất xuống đất, dùng chân ra sức đạp đạp, còn dội ly rượu Whisky trong tay mình lên. Sau một lúc, hắn nhặt bộ vest tây đã nhăn nhó dơ dáy lên đưa cho Phác Xán Liệt, "Mặc vào đi!"
"Cút ngay! Cậu đưa cho ăn mày mà mặc!" Phác Xán Liệt đẩy hắn ta ra, tiếp tục vùi đầu uống rượu.
"Tôi đặc biệt chế tác quần áo diễn xuất cho cậu đó, cậu không mặc thử, làm sao biết hiệu quả như thế nào? Có cần thêm đạo cụ hay không đây. . . . . ." Kim Chung Nhân đang mong đợi màn kịch hay tối nay, hắn ta thật không thể nhịn được muốn xem dáng vẻ bất lực của Phác Xán Liệt ra làm sao.
Phác Xán Liệt lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, "Vậy cậu măc thử lên cho tôi xem hiệu quả thế nào? Để tôi còn biết có nên chấp nhận nó hay không."
"Ai! Tính khí thối tha của cậu sao không chịu sửa đổi một chút hả, xem ra cậu còn muốn chọc tức Tiểu Bạch Bạch thêm nhiều lần đây!" Kim Chung Nhân không ép được hắn, hắn ta không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, tiện tay ném đi bộ vest trong tay, cầm một ly rượu ở trên quầy bar.
"Khụ, khụ!" Cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng ho khan nặng nề pha lẫn lạnh lùng tức giận.
"Hử?" Kim Chung Nhân quay đầu, biểu tình cứng đơ, khóe miệng khẽ giơ lên, ngay sau đó là cắn môi cố chặn lại tiếng cười sắp thoát ra của mình, "Tôi không ngờ. . . . . . cậu lại đứng đó."
Đôi mắt Phác Xán Liệt dưới tác dụng của rượu cồn đã dính vào vài phần men say, "Ngô Diệc Phàm, xem ra bộ đồ này rất thích cậu đó, được lắm, tôi sẽ tặng nó cho cậu!"
Bộ vest tây bẩn thỉu bị giắt trên mặt Ngô Diệc Phàm, hắn cầm lấy nó, vẻ mặt u ám bị phủ lên một màn sương lạnh, "Phương thức chào đón đặc biệt thật".Giọng điệu lạnh băng cứ như nó được thốt ra từ trong địa ngục, u ám lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Phàm! Có muốn uống một ly không?" Phác Xán Liệt nâng lên ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ phát ra thứ ánh sáng mê ly, khúc xạ vào trong mắt hắn, gần như khiến đôi con ngươi của hắn nhiễm một màu đỏ.
"Đã tra ra được rồi." Vẻ mặt của Ngô Diệc Phàm lạnh như băng, không có lấy một tia biểu tình.
"Ha ha, con cá đã mắc câu! Cái tên Nhâm Dich Tuấn đó chừng nào thì bắt đầu hành động?" Kim Chung Nhân hiện giờ có cảm giác như đang chơi đấu bò, bò càng hung mãnh, hứng thú lại càng cao.
Ngô Diệc Phàm đi tới bên cạnh chiếc ghế sôpha làm bằng da thật màu đen, hắn ngồi xuống, chân duỗi thẳng, đặt trên chiếc bàn trà, bày ra tư thái lười biếng, "Hai cậu đoán thử xem, đồng lõa Nhâm Dich Tuấn là ai?"
"Đồng lõa?" chân mày Phác Xán Liệt siết chặt, "Trừ Lương Tử Ngưng, còn có người khác sao?"
"Ừ ha! Tên Nhâm Dich Tuấn kia đâu có được thừa kế di sản, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà đối kháng với cậu, nói không chừng anh ta chỉ là một con cờ trong tay người khác thôi, kẻ đó lợi dụng thù hận của anh ta đối với cậu, bắt anh ta đối phó với tập đoàn Phác Thị" Kim Chung Nhân lý trí phân tích, rồi chế nhạo Phác Xán Liệt, "Cho nên mới nói cây to thì phải đón gió là vậy đó, cậu bình thường cố gắng làm việc nhiều như thế để làm gì? Lúc thì phải diễn kịch vì cậung ty, khi thì phải tàn phá tập đoàn của kẻ khác, thu gom về một đống kẻ thù!"
"Cậu đang nói bản thân mình à!" Phác Xán Liệt 'Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân*' mạnh mẽ phản bác lại Kim Chung Nhân.
(*): tạo ra sức mạnh bốn phía
"Phác Xán Liệt, cậu từng đụng chạm tới tập đoàn Hoa Thái à?" Ngô Diệc Phàm lạnh nhạt hỏi.
"Hoa Thái?" Phác Xán Liệt lẩm bẩm, nhanh chóng lục tìm tư liệu trong đầu, "Lúc trước cạnh tranh đấu thầu vài dự án có đụng chạm qua, nhưng va chạm lớn thì không có!"
"Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Thái – Úc Thường Kiện rất quen thân với Nhâm Dich Tuấn, hơn nữa ông ta chính là kẻ khởi sự cho việc Nhâm Dich Tuấn đối phó với tập đoàn Phác Thị."
Kim Chung Nhân cầm một ly rượu đi tới bên Ngô Diệc Phàm, đưa cho hắn, "Ha ha! Thật không ngờ kẻ thực sự gây nên tội ác lại đứng phía sau hậu trường".
"Thế lực của tập đoàn Hoa Thái mạnh lắm sao? Chúng ta có cần suy tính đến chuyện ép nó phải sụp đổ sau vài ngày không?" Kim Chung Nhân vừa nghĩ tới sắp có trận đánh mới, hắn lập tức có chút kích động, nóng lòng muốn thử
Đôi con ngươi đen tối lóe lên, Phác Xán Liệt đột nhiên mở miệng, "Trước mắt cứ yên lặng theo dõi đã, để bọn họ vui vẻ mấy ngày đi." Hắn giống như ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hơi thở đen tối cùng với cảm giác khát máu đột nhiên bừng lên: "Ngô Diệc Phàm, tôi cần cậu điều tra một chút mối quan hệ giữa Úc Thường Kiện và Nhâm Dich Tuấn?"

Chương 183 : NHIỄU LOẠN TÂM PHI (TÂM TƯ RỐI LOẠN)

Buổi trưa là thời điểm buôn may bán đắt của quán ăn, mọi chỗ ngồi đều có người.

Một bóng hình nhỏ gầy xinh đẹp chạy qua chạy lại từng bàn ăn, khóe miệng cong lên một cách tự nhiên, gương mặt cậu vẫn luôn nở một nụ cười bình thản. Cổ cậu quấn một chiếc khắn lụa màu lam, động tác nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng, giống như một dòng nước màu xanh nhạt, dường như khí chất thanh nhã của chính cậu.

"Tính tiền!" Một người đàn ông hướng về phía Bạch Hiền gọi.

"Vâng! Tới ngay!" Bạch Hiền cầm tờ thực đơn nhỏ đi về phía sau bếp, rồi lập tức trở ra, "Tiên sinh, tất cả là 200 tệ chẵn."

Người đàn ông trả tiền, sau đó xốc lên chiếc túi xách rồi vội vã đi ra ngoài.

Bạch Hiền dọn dẹp bát đũa trên bàn ăn, đôi mắt cậu đột nhiên liếc nhìn một mục trên tờ báo, tựa đề rất bắt mắt, "Thị trường chứng khoán của công ty Phác Thị gặp phải khó khăn, công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản" .

"Cộp!". Đôi đũa trên tay cậu rơi xuống đất, Bạch Hiền tuyệt không để ý tới chúng, hoảng hồn cầm lên tờ báo, mắt cậu đột nhiên trợn tròn, vẻ mặt cứng đờ không có lấy một tia biểu tình.

"Sao có thể như vậy được? Không thể nào?" Bạch Hiền vừa đọc bài báo, vừa không nhịn được thì thầm ra tiếng.

Phác Xán Liệt luôn điều hành tập đoàn Phác thị rất tốt, sao đột nhiên có thể để nó đứng trước nguy cơ này. Bạch Hiền không tin, tập đoàn lớn như vậy làm sao lại đột nhiên xảy ra vấn đề về tài chính chứ, chẳng lẽ việc khai phá dự án Ngân Nguyệt Hồ gặp trở ngại sao. Hơn nữa, lẽ nào Kim Chung Nhân lại trơ mắt nhìn tập đoàn Phác Thị lâm vào bước đường cùng?

Bạch Hiền lật qua lật lại mấy trang, nhìn thấy tên tuổi của tờ báo. Cậu chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cảm giác lo lắng đã biến mất, nhưng, cảm giác bận tâm kèm tức giận lại lao tới.

Lần trước, hắn đã dùng tin tức, báo chí, truyền thông lừa gạt cậu, lần này lại tiếp tục!

Lần trước bị lừa, có thể nói là do cậu không có kinh nghiệm, nếu còn để bị lừa lần thứ hai, đó chính là vì cậu ngu ngốc!

Nhưng, Bạch Hiền không ngờ Phác Xán Liệt vì muốn cậu quay về, lại dám đem tập đoàn Phác Thị ra làm công cụ. Điều này, phải chăng có thể nói rõ vị trí của cậu trong lòng Phác Xán Liệt quan trọng hơn tập đoàn Phác Thị rồi không?

Đôi con ngươi của cậu nhanh chóng bị một màn sương che phủ, cậu lắc đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, cậu lại tự làm mình động tình rồi, nói không chừng hắn đang trêu đùa cậu rất vui vẻ, mong đợi thấy cảnh cậu lòng như lửa đốt chủ động trở về bên cạnh hắn.

"Cậu ơi! Rót cho tôi một ly nước, tôi đã kêu mấy lần rồi đó, chẳng lẽ cậu điếc sao?" Một vị khách bất mãn kêu ầm lên.

Lấy lại tinh thần, Bạch Hiền thả tờ báo trong tay ra, lập tức xoay người, "Vâng! Tôi tới ngay!"

Bạch Hiền rót nước cho khách, lòng vẫn không tự chủ nghĩ về sự kiện kia, ngộ nhỡ chuyện này là thật? Phác Xán Liệt giờ phút này thật sự đang gặp phải phiền toái lớn, làm sao bây giờ?

Có nên trở về hay không?

Có nên tin tưởng hắn thêm lần nữa?

Từng câu hỏi một không ngừng hiện lên trong tâm trí cậu.

"Đầy! Đầy quá rồi!" Vị khách kia đứng lên, sợ quần áo mình bị nước văng làm cho ướt sũng.

"A!" Bạch Hiền hồi thần, đã thấy một vũng nước trên mặt bàn, cậu vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, xin lỗi!" Cậu vội vã cầm khăn giấy lau lau bàn.

Vị khách kia lập tức khó chịu, oán trách nói: "Cậu làm phục vụ kiểu gì mà ngay cả rót nước cũng không biết hả? Có cần tôi dạy cậu không!?"

"Thật xin lỗi. . . . . ." Bạch Hiền ngỡ ngàng luống cuống, cậu vô thức vừa lau chùi bàn vừa nói xin lỗi. Có thể là do cậu quá hoảng loạn, nên vừa duỗi tay ra, đã đụng phải ly nước bị rót tràn trên bàn, dòng nước nóng lập tức văng tới mu bàn tay cậu, ly thủy tinh từ trên bàn ăn lăn xuống đất —

"Xoảng" một tiếng, nó nát thành những mảnh vụn.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Bạch Hiền càng thêm hoảng loạn, vội ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vụn thủy tinh, bàn tay trực tiếp chạm phải góc cạnh sắc bén của thủy tinh, đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm giác đau, Bạch Hiền rụt tay lại, dòng máu đỏ tươi từ miệng vết thương trào ra ngay.

"Có chuyển gì vậy?" Bà chủ phòng bếp nghe được âm thanh lách ca lách cách bên ngoài, vội vàng chạy ra ngoài nhìn.

"Bà xem xem! Bà thuê loại nhân viên phục vụ gì kìa, rót nước cũng không xong, lau bàn cũng không biết. . . . . ." Vị khách oán giận.

Bà chủ ngồi xổm người xuống, nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Hiền, lo lắng hỏi: "Bạch Hiền, sao vậy?"

Thường khi Bạch Hiền luôn làm việc cần cù chăm chỉ, lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này, cho nên bà chủ tương đối lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra cho cậu không.

"Không có gì" Nhưng, đôi mắt trong suốt của cậu giờ phút này lại hỗn độn cực kì, một nỗi lo âu, ưu tư từ trong ánh mắt cậu khúc xạ ra ngoài.

Bà chủ nhìn dáng vẻ thất thần chán nản của cậu thật không yên lòng, "Hôm nay bà cho cháu nghỉ, trở về nghỉ ngơi thật nhiều đi nhé!" Bà hòa ái nói.

"Sao có thể?" Bạch Hiền cảm thấy rất áy náy, hôm qua cậu đã về sớm rồi, hôm nay lại để cho cậu nghỉ ngơi, như thế thật quá, "Hôm nay là chủ nhật, công việc nhiều như vậy, cháu không làm thì đâu có được."

"Không sao! Cháu yên tâm về nghỉ ngơi đi!" Bà chủ đã nhanh nhẹn dọn xong tàn cuộc trên bàn.

"Cháu cám ơn!" Bạch Hiền biết với tình trạng bây giờ, cậu có ở lại chỗ này thì cũng chỉ gây thêm phiền toái cho họ thôi.

Không ngờ bài báo đó lại có sức ảnh hương với Bạch Hiền đến vậy.Không đúng! Không phải bài báo, mà là Phác Xán Liệt!

Rõ ràng muốn thoát xa khỏi thế giới của hắn, dần dần tạo thói quen không có hắn trong cuộc sống của mình. Giờ phút này, khi người hắn không có ở đây, nhưng chỉ cần một bài viết nói về hắn thôi, cũng có thể dễ dàng làm nhiễu loạn tâm trí cậu, khiến tâm tình tĩnh lặng như mặt hồ của cậu lại thêm một lần gợn sóng.

Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, tại sao mình lại vô dụng như vậy, tại sao vẫn không thể quên hắn?

Ra khỏi quán ăn, Bạch Hiền thất thần đi trên đường, hai mắt trống rỗng, hoàn toàn không có mục đích.

Lòng cậu thật mâu thuẫn, không biết mình phải làm gì? Lý trí nói cho cô biết, cậu nên triệt để quên hắn đi, Phác Xán Liệt chắc chắn đã giăng sẵn một cái bẫy, hắn đang chờ cậu tự chui đầu vào lưới. Rồi, một giọng nói khác lại vang lên, rằng cậu căn bản không có cách nào quên được hắn, đã yêu hắn như vậy, thì tại sao còn muốn cưỡng ép chính mình, sao lại để cho bản thân tự chịu thống khổ?

Không thể nghi ngờ rằng giờ phút này cậu sống rất khổ sở, mỗi ngày đều bị nhớ nhung bao vây, khiến cậu hít thở không thông.

Cố gắng quên đi, nhưng từ trong vô thức, Phác Xán Liệt đã dần dần thấm vào huyết mạch của cậu, chảy vào trái tim cậu. Bây giờ bảo cậu quên đi hắn, điều đó cũng đồng nghĩa với việc rút đi từng giọt máu của cậu, dùng dao khoét đi từng miếng thịt của cậu, trừ đau thì chỉ có đau.

Chương 184 : TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI

Bạch Hiền đi ngang qua một sạp báo, vừa đúng nhìn thấy bìa của một quyển quyển tạp chí, tít trên trang đầu đều là tin tức về Phác Xán Liệt. Dường như có một bàn tay vô hình, nhéo mạnh vào lòng Bạch Hiền, khiến nhịp tim cậu trở nên dồn dập hốt hoảng.

Ánh lạnh lóe lên trong đôi con ngươi trong vắt, Bạch Hiền hít sâu một hơi, bất chợt quay đầu, vươn tay, chặn lại một chiếc taxi.

—-

Bạch Hiền chạy nhanh vào Phác Thị, trên đường đi, cậu nhìn thấy gương mặt của mỗi nhân viên đều được phủ đầy một áng mây đen, xem ra tia tức này không phải là tin đồn vô căn cứ.

"Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các cô!" Bạch Hiền chạy nhanh vào phòng làm việc của thư kí.

"Tổng giám đốc không có ở đây! Anh ấy uống say, đã được Kim tiên sinh cùng với Ám tiên sinh đưa ra ngoài rồi." Thư ký cung kính nói với Bạch Hiền.

"Cô nói Phác Xán Liệt say rượu?"

Ban ngày mà uống rượu? Có phải đả kích lần này đối với hắn rất lớn?

Bạch Hiền cố không nghĩ nhiều, lập tức xoay người, đi đến nhà họ Phác.

Mới mấy ngày không về, không hiểu sao cậu lại có một loại cảm giác xa lạ với biệt thự này. Cũng đúng! Trước đây cậu xem nơi này là nhà mình, mà bây giờ, nơi này đối với cậu mà nói, chỉ là một nơi ở của người ngoài thôi.

Lương Tử Ngưng có ở bên trong không? Cậu đột nhiên tới đây, liệu có làm phiền họ hay không?

Lòng Bạch Hiền chất đầy nghi ngờ, cậu trì trệ, không có dũng khí bước lên một bước.

Bồi hồi đứng trước cửa ra vào, lòng cậu do dự mãi. . . . . .

"Cậu chủ, cậu đã về?" Tay cầm túi rác, Chị Vương kinh ngạc nhìn thân hình gầy gò của Bạch Hiền, "cậu chủ, sao cậu lại đứng trước cửa, cậu không vào sao?"

"Tôi. . . . . ." Bạch Hiền cúi đầu, nhất thời khó có thể ngẩng lên, "Lương Tử Ngưng có ở đây không?"

"Lương tiểu thư? Không phải cô ấy ở bệnh viện sao, làm sao lại ở đây?" Chị Vương thở dài, "Cậu chủ, cậu không biết sau khi cậu đi rồi ông chủ lo lắng nhiều đến cỡ nào đâu, gương mặt của ông ấy luôn u ám, ngày ngày đều say rượu."

Bạch Hiền lòng buồn bã, ngước nhìn Pháci biệt thự cao quý thanh lịch, hỏi: "Anh ấy ở trong đó sao?"

"Ông chủ không phải đang làm việc ư?"

Anh ta không ở công ty cũng không có ở nhà, rốt cuộc anh ta đã đi đâu?

Sau đó Bạch Hiền lại tới viện điều đưỡng, rồi lại tới nghĩa trang ngoại thành. . . . . . Bạch Hiền tìm hắn khắp mọi nơi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phác Xán Liệt đâu cả.

Giờ phút này, cậu thật muốn nhìn thấy hắn.

Đúng rồi! Lúc nãy, thư ký không phải nói hắn đi cùng Kim Chung Nhân với Ngô Diệc Phàm sao, sao cậu không thử hỏi Kim Chung Nhân?

Bạch Hiền không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy điện thoại đã tắt máy mấy ngày liền, vừa bật nguồn lên, từng tin nhắn một liên tục nhảy ra —

"Bạch Hiền, anh xin lỗi, là anh không nghĩ đến cảm thụ của em, là anh không đúng, đừng đùa cợt anh nữa, trở về đi!"

"Bạch Hiền, em đừng tức giận! chuyện Lương Tử Ngưng anh không hề trách em, cũng không hận em! Đứa bé trong bụng cô ấy căn bản không phải là của anh, em mau trở về đi!"

"Đột nhiên thật nhớ – rất nhớ em, làm sao bây giờ? Đã ba giờ sáng rồi, nhưng anh vẫn không ngủ được, mỗi ngày mỗi lúc anh đều nhớ về em, không có em, thế giới của anh chỉ là một màu một xám trắng."

. . . . . .

Mới vài ngày ngắn ngủi, Bạch Hiền không thể tin được Phác Xán Liệt đã nhắn hàng trăm tin cho cậu.

Bạch Hiền không có thời gian xem từng tin một, cậu lập tức mở danh bạ, tìm số điện thoại của Kim Chung Nhân, nhấn nút —

—-

"Ai vậy nè?" Kim Chung Nhân vì thái độ không chịu phối hợp của Phác Xán Liệt mà tâm phiền ý loạn, không ngờ lúc này còn có điện thoại gọi tới quấy rầy hắn, nhưng khi đôi mắt lười biếng của hắn thoáng nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, hắn lập tức nhảy dựng lên, kích động nói: "Là Bạch Hiền! Cậu ấy gọi điện thoại cho tôi nè!!!!"

"Cút ngay!" Phác Xán Liệt lập tức phẫn nộ, vung tay đánh rụng bàn tay của thợ trang điểm, "Tránh ra đi!"

Kim Chung Nhân đắc chí ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dư thừa liếc hắn một cái, "Tiểu Xán Liệt Xán Liệt gọi cho tôi mà, không phải cậu."

Phác Xán Liệt nhào tới, muốn đoạt lấy điện thoại trong tay hắn ta, "Đưa ngay cho tôi!" . Trong đôi con ngươi lạnh băng toát ra tia lửa nóng.

"Chịu khó ngồi chờ chút để gặp trực tiếp nhân vật chính đi, điện thoại để tôi nghe được rồi!" Kim Chung Nhân sợ Bạch Hiền cúp điện thoại, tay hắn ấn xuống phím call —

"A lô! Là Tiểu Bạch Bạch sao?" Giọng Kim Chung Nhân lập tức trở nên mềm nhũn, khiến cả người Phác Xán Liệt nổi đầy da gà.

Đầu dây Điện thoại di động bên kia truyền đến tiếng thở dốc dồn dập, "Kim Chung Nhân, Xán Liệt đang ở đâu? Tôi tìm anh ấy khắp nơi, nhưng vẫn không thấy."

Phác Xán Liệt quên mất hình tượng của mình, đứng bên cạnh Kim Chung Nhân, kê đầu lại gần, nín thở ngưng thần cẩn thận lắng nghe giọng nói dịu dàng trong vắt truyền tới bên trong điện thoại. Tảng băng lạnh trong đôi con ngươi dần dần hòa tan, hóa thành một dòng nước tĩnh lặng gợn sóng.

"Cậu ta à?" Kim Chung Nhân cố ý kéo dài âm giọng, liếc xéo Phác Xán Liệt bên cạnh, "Cậu ta đang ở Câu Lạc Bộ Hoàng Đình, say đến mức mơ hồ, giờ đã đi đâu rồi, tôi cũng không biết nữa."

"Câu Lạc Bộ Hoàng Đình đúng không? Tôi tới ngay!"

Bạch Hiền vừa dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại cũng lập tức truyền đến tiếng 'bíp' kéo dài.

"Cậu ấy lập tức đến ngay!" Kim Chung Nhân hưng phấn kêu lên, không quên tự khen mình, "Thấy không! Tôi thật lợi hại, chỉ cần một mưu kế nhỏ, Tiểu Bạch Bạch đã chạy đến ngay."

Trong bóng tối, Ngô Diệc Phàm giống như một người tàng hình, bị người khác xem nhẹ, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng của hắn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, chú ý từng dãy biểu đồ hình gấp khúc của số liệu. Sau khi trải qua phán đoán, hắn quả quyết ban bố từng mệnh lệnh một.

Nếu hai người kia hiện giờ đã bận chuyện . . . . . vợ yêu, vậy để hắn xử lý công việc của bản thân là tốt rồi.

Phác Xán Liệt không thể chờ để được gặp Bạch Hiền nữa, hắn sải bước chạy về phía cửa, nhưng lại bị Kim Chung Nhân ngăn lại.

"Cậu cứ như vậy mà chạy ra ngoài, bảo đảm sẽ bị Tiểu Bạch Bạch phát hiện!" Kim Chung Nhân túm hắn lại, lôi về phía thợ trang điểm.

Phác Xán Liệt hết sức phản đối, hắn phẫn nộ, trừng mắt liếc, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, uy hiếp hai người thợ trang điểm, "Không được hóa trang thành dáng vẻ 'không giống người', hiểu chứ!"

"Phải trang điểm sao cho thê thảm một chút, vậy mới khiến Tiểu Bạch Bạch càng thêm đau lòng, lập tức nhào đầu vào lòng cậu." Kim Chung Nhân giựt giây thợ trang điểm, để họ xuống tay nặng một chút. Hắn kích động không thôi, màn kịch hay do hắn sáng tác kiêm đạo diễn sắp được diễn rồi, hắn cười trộm, "Ngày xưa có nòng nọc tìm mẹ, còn ngày nay có Phác Xán Liệt tìm vợ yêu. Ha ha. . . . . . Xán Liệt! Lần bày mưu tính kế sau, tôi bắt đầu thu phí đấy.Tôi đột nhiên phát hiện nghề này cũng rất có tính thương mại, có thể tính toán đến chuyện đầu tư."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chanbaek