Chương 169-177
Chương 169 : LÚNG TÚNG GẶP NHAU
"Sao cậu đột nhiên trở nên . . . . . . ân cần như vậy. . . . . ." Lương Tử Ngưng tỏ vẻ mặt khinh bỉ.
Chân mày Bạch Hiền nhíu lại một chút, "Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ hại cô?"
"Cậu đối xử tốt với tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy sợ hãi trong lòng." Lương Tử Ngưng thẳng thắn, "Sau khi tới phần đường dành riêng cho người đi bộ, tôi muốn xuống xe!"
Tài xế dừng lại, Lương Tử Ngưng nhanh chóng xuống xe, đóng mạnh cửa lại.
Bạch Hiền cũng xuống xe theo, phất tay một cái với tài xế, "Khi nào tôi gọi điện, anh hãy tới đón chúng tôi."
"Sao cậu cứ như âm hồn không tan đi theo tôi vậy hả?!" Lương Tử Ngưng dừng bước, hung tợn trừng mắt liếc Bạch Hiền đang theo sát sau lưng cô.
Lương Tử Ngưng càng không để cho cô đi cùng, Bạch Hiền càng cảm thấy trong lòng cô ta như có quỷ. Khóe miệng lặng lẽ giơ lên, một nụ cười nhạt xuất hiện trên mặt, "Không phải cô nói khi tôi đối xử ân cần với cô, cô cảm thấy sợ hãi sao! Cũng đúng lúc, tôi muốn cô cảm thấy sợ." Miệng cố ý toét ra, lộ ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn với tám cái răng.
"Cậu. . . . . ." Lương Tử Ngưng có chút nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt siết chặt, nhìn chằm chằm Bạch Hiền, nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Bạch Hiền đã bị ánh mắt ác độc của cô róc xương lóc thịt rồi."Nếu cậu thích theo đuôi tôi như vậy, tôi cũng không ngại!"
"Gì mà theo đuôi, khó nghe vậy! Nói bám như gấu koala được rồi." Bạch Hiền lập tức đuổi theo cho kịp bước chân của cô ta. Cô gái này thật lợi hại, mang giày cao gót cao như vậy mà bước đi thật nhanh,Bạch Hiền không thể không bội phục công lực của cô ta.
————
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm cà phê, mang theo tiếng đàn dương cầm du dương, lặng lẽ, êm dịu, cho con người ta một cảm giác thoải mái. . . . . .
Bạch Hiền thoáng nhìn xung quanh, "Cô không phải nói đi gặp bạn sao, vậy bạn của cô đâu?"
Lúc nãy Bạch Hiền nghe qua là biết đó chỉ là cái cớ, giọng cô ta mất tự nhiên lại ừm à mãi như vậy mà, hơn nữa, cô ta sống ở nước ngoài lâu như thế, thì làm sao có bạn bè thân trong nước được chứ.
Bạch Hiền chính là muốn biết, người quan trọng nào lại khiến Lương Tử Ngưng để ý như vậy, lại còn ăn mặc rất ư là tỉ mỉ, hơn nữa còn lén lút gặp gỡ như thế.
Lương Tử Ngưng liếc mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, "Còn sớm, chắc họ còn đang trên đường đi."
"A ~~~" Bạch Hiền đem kéo dài âm giọng, "Dù sao hôm nay cũng không phải Chủ nhật, trên đường sẽ không quá kẹt xe, chắc cũng không trễ lâu đâu nhỉ." Hàm ý sâu xa rằng cô ta nên lấy một cái cớ khác đi.
"Chắc vậy!" Lương Tử Ngưng nói chuyện có chút lo lắng, sự sốt ruột biểu hiện rõ ra ngoài, thỉnh thoảng nhìn chung quanh, sau đó càng không ngừng đùa bỡn với chiếc điện thoại di động.
Bạch Hiền chống cằm, tầm mắt bắn thẳng về phía cô ta, suy nghĩ nhất cử nhất động của cô ta.
Lương Tử Ngưng quay đầu lại, muốn chống lại tầm mắt của Bạch Hiền, bực mình hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"
"Nhìn cô" Thấy cô ta bối rối, cậu đột nhiên cảm thấy rất muốn trêu chọc cô ta.Bạch Hiền phát hiện nếu cậu phải đợi Phác Xán Liệt lâu như vậy, hẳn cậu cũng sẽ bực mình như cô ta.
"Tôi có gì đáng để cậu nhìn?!" Lương Tử Ngưng tức giận liếc cậu một cái.
"Tôi thấy cô rất khẩn trương, có phải cô đang có cảm giác như đứng trên đống lửa không?"
Khóe miệng Lương Tử Ngưng nhếch thành một nụ cười trộm, "Ha ha. . . . . .Khẩn trương? Thật buồn cười, tôi khẩn trương khi nào?"
Giọng nói vội vàng, lại nói nhanh như bão, quả thật chính là giấu đầu lòi đuôi.
Thời gian vẫn còn sớm, vì chưa đến xế chiều, nên người trong quán cà phê không nhiều lắm. Đột nhiên, một bóng dáng cao to màu đen xuất hiện bên cửa quán cà phê, gương mặt lạnh lùng lại đẹp hệt như được điêu khắc nên, cả người tản ra một loại khí tức, khiến người khác phải cách xa vạn dặm.
Khí tức lạnh lùng, nhưng hắn lại lập tức trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, hệt như một nhân vật nổi tiếng vốn chỉ có thể nhìn thấy trên TV.
"Oa nha. . . . . . đẹp trai quá!" Nhân viên phục vụ si mê bưng lên cà phê, tay cô ta phát run.
"Này, này, này". 'Này' nửa ngày, vẫn không thể khiến nữ phục vụ tỉnh táo trở lại. Đôi mắt thâm thúy lạnh như băng của hắn như có thể đầu độc người ta, lại như toát ra những ánh mắt giận dữ, độc ác, tàn bạo
Đôi tay của nhân viên phục vụ run rẩy không dứt khiến cà phê đổ ra ngoài, dọc theo mặt bàn mà chảy xuôi xuống, vẩy vào chiếc áo khoác trắng tinh trên người Bạch Hiền, biến nó thành màu nâu, đậm như mực vẽ.
"Bạch Hiền, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây." Nhâm Dịch Tuấn đi tới bên người Bạch Hiền, cầm khăn giấy trên bàn, trong lòng là muốn giúp cậu lau, nhưng bàn tay hắn đột nhiên dừng lại, nhét khăn giấy vào trong tay của cô, "Cậu lau đi!"
"Mỗi lần gặp phải anh đều không có chuyện tốt lành gì!" Bạch Hiền đứng lên, lau chùi đại khái vết bẩn, "Chắc anh là Thiên Sát Cô Tinh trong truyền thuyết."
Không nghĩ tới, mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh, một ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt hắn, "Đúng! Tôi chính là Thiên Sát, nên mới khắc chết ba mẹ."
"Thật xin lỗi, tôi không có ý đó." Bạch Hiền ngập ngừng, nói xin lỗi.
"Vậy cậu mời tôi uống cà phê đi!" Nhâm Dịch Tuấn không thèm trưng cầu ý kiến của Bạch Hiền, hắn tự ý ngồi xuống, chỉ chỉ Lương Tử Ngưng hỏi: "Cô ấy là ai?"
Kể từ lúc Nhâm Dịch Tuấn vừa xuất hiện ở quán cà phê, tầm mắt Lương Tử Ngưng chưa từng dời khỏi người hắn. Rõ ràng là quen biết nhau, nhưng giờ lại giả bộ như chưa từng gặp mặt, Lương Tử Ngưng cúi đầu, che giấu đi đôi mắt đã ươn ướt, nhưng sâu tận đáy lòng, nổi chua xót đang lan tràn. . . . . .
"Lương Tử Ngưng." Bạch Hiền giới thiệu sơ lược.
Nhâm Dịch Tuấn mặc dù là anh em với Phác Xán Liệt, nhưng hai người lại Thủy Hỏa Bất Dung, Bạch Hiền cũng không biết mình nên lấy thân phận gì để đối mặt với hắn. Em dâu? Hắn còn không nhận Xán Liệt là em trai mình, nói chi là em dâu. Bạn bè sao? Cô và hắn chỉ gặp nhau có mấy lần, đối với hắn, cô căn bản còn chưa hiểu rõ, nhiều lắm cũng chỉ là người xa lạ. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Phác Xán Liệt lại đối lập, khiến Bạch Hiền đối với hắn càng thêm lúng túng.
"Phục vụ, cho một ly cà phê Blouse Mountain, một ly Cabo Keno và một ly trà sữa."
"Cậu còn nhớ tôi thích cà phê Blouse Mountain?" Nhâm Dịch Tuấn có chút mừng rỡ.
Bạch Hiền nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Bởi vì Xán Liệt cũng thích uống nó."
Nụ cười nhạt trong nháy mắt trở nên đông cứng, rồi trở nên lạnh như băng.
Chương 180 : ĐẦU ĐƯỜNG CÃI VÃ
Phục vụ lập tức đưa cà phê tới, Nhâm Dịch Tuấn lạnh lùng liếc nhìn một cái, rồi vội vàng đẩy nó ra khỏi tầm nhìn, làm như nó rất chướng mắt.
"Không phải anh thích nó sao?" Bạch Hiền kinh ngạc vì hành động này của Nhâm Dịch Tuấn.
Lương Tử Ngưng ngồi yên một bên, trầm mặc không nói gì, cô nhìn hai người kia, anh một lời, em một câu, quả thật không để ý tới sự tồn tại của cô, cô cũng đem trà sữa đẩy ra, "Xin lỗi, tôi không uống trà sữa."
"Cô có thai, không thể uống cà phê."
"Đừng có tự mình làm chủ người khác!"
Bạch Hiền bực mình thầm nói: "Không biết phân biệt tốt xấu."
Thấy hai người bùng nổ khí thế như vậy, Nhâm Dịch Tuấn có thể tưởng tượng ra được một chút cuộc sống hiện giờ của Phác Xán Liệt, nụ cười trộm lạnh như băng lập tức tan ra.
Dưới bàn. Chân của hắn chậm rãi đến gần Lương Tử Ngưng, lặng lẽ đá cô.
"Anh. . . . . ." Lương Tử Ngưng rùng mình, tầm mắt chuyển sang trên người Nhâm Dịch Tuấn.
(*): trong convert ghi "ngươi", chỉ chung cho anh và cậu, ở đây là LTN gọi NDT, nhưng LH hiểu nhầm
"Anh cái gì mà anh, cô còn là một người mẹ tốt sao? Không chú ý ăn uống của mình còn chưa tính, còn vọc laptop, mang giày cao gót. Thật không biết trong lòng cô có để ý đến đứa bé hay không. . . . . ." Đầu Bạch Hiền ngập đầy lửa giận.
Lương Tử Ngưng sững sờ nhìn Nhâm Dịch Tuấn.
Nhâm Dịch Tuấn nháy mắt hai cái, bảo cô đưa tay xuống mặt bàn.
Trong nhày mắt Lương Tử Ngưng chạm được vào bàn tay lạnh như băng của hắn, kịp thời chiếm lấy bàn tay hắn, níu lại thật chặt, không muốn để cho hắn rút về. Lòng ngón tay cô khẽ vuốt ve từng đầu ngón tay hắn, tham lam luyến tiếc ấm áp nơi bàn tay hắn.
Một ánh mắt lạnh bắn tán loạn tới bên Lương Tử Ngưng, cô cắn môi một cái, lã chã – chực khóc, chậm rãi buông lỏng tay ra, lưu luyến không muốn rời.
Bạch Hiền thấy dáng vẻ sắp khóc của Lương Tử Ngưng, lại tự trách, có phải giọng điệu của mình quá nặng rồi không, có phải cô đã nói quá nghiêm khắc rồi? Bạch Hiền không ngừng kiểm điểm.
"Hai người cứ từ từ tán gẫu, tôi có việc, đi trước." Nhâm Dịch Tuấn bỗng dưng đứng lên.
"Tạm biệt." Mỗi lần đều đột nhiên xuất hiện, lại đột ngột rời đi như vậy, dù sao Bạch Hiền cũng đã quen, người này luôn cho người ta cảm giác thần bí.
Đôi mắt Lương Tử Ngưng ngập đầy lệ, lập lòe lấp lánh, như có ngàn vạn Phácn ngữ muốn nói rồi lại không cách nào mở miệng. Tầm mắt cô mơ hồ nhìn bóng người sắp rời đi kia.
"Lương Tử Ngưng, lúc nãy lời nói của tôi hơi quá, cô đừng để trong lòng nhé." Dĩ hòa vi quý, Bạch Hiền thật không muốn ồn ào với cô ta, như thế sẽ làm khó Phác Xán Liệt. Nếu trong hai người, sẽ có lúc nhất định phải có một người nhượng lời, vậy hãy để cậu chịu uất ức, dù sao cậu cũng không có đang mang thai, sẽ không vì tức giận mà ảnh hưởng đến đứa trẻ.
Ánh mắt ngây ngốc của Lương Tử Ngưng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô như một làn nước lạnh, không chút gợn sóng
"Lương Tử Ngưng!" Bạch Hiền hơi cao giọng gọi tên cô.
"Tôi muốn về." Lương Tử Ngưng lấy lại tinh thần, đứng lên, đi về phía cửa ra vào.
Cô muốn nhìn thấy bóng dáng kia thêm một chút, chỉ cần nó có thể đọng lại trong mắt cô thêm một giây, một giây là tốt rồi, cô xông ra ngoài ——
"Này! Chờ tôi một chút, tôi còn chưa tính tiền."
Đứng nghiêm ở đầu phố, Lương Tử Ngưng mờ mịt nhìn chung quanh, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng quen thuộc kia.
Bóng dáng đó đã biến mất, thật vất vả mới có thể gặp mặt một lần, lại bị cái con người kia phá hư.
Gió lạnh thổi qua, dừng lại trên đôi mắt cô, khiến đôi mắt cô khó kiềm lại được sự ưu thương, những giọt lệ cứ rối rít lăn xuống.
Khi Bạch Hiền đi tới, đã nhìn thấy hai hàng nước mắt trong suốt của cô ta đang khẽ rơi, hơi sững sờ, chú ý tới người đi đường đang không để ý nhìn sang bên này, cậu cười ngây ngô nói: "Hì hì. . . . . . Người mang thai đều tương đối dễ đa sầu đa cảm!" Cậu dắt tay Lương Tử Ngưng, "Tôi đã gọi cho tài xế rồi, anh ấy sẽ dừng xe ngay đầu đường phía trước."
"Cút ngay!" Lương Tử Ngưng chợt rút tay ra khỏi Bạch Hiền, "Tất cả đều tại cậu, tại cậu! Là cậu đoạt đi tất cả mọi thứ của tôi!"
Bạch Hiền không nghĩ tới tâm tình của cô ta đột nhiên có thể kích động như vậy, bước chân không vững, lui về phía sau hai bước.
Trong con ngươi của Lương Tử Ngưng bừng lên lửa giận, cô không định dễ dàng bỏ qua như vậy cho Bạch Hiền, cô bỗng dưng tiến lên, đôi tay bóp chặt lấy cổ Bạch Hiền, "Đều là do cậu, là cậu phá hư cuộc đời của tôi! Cậu trả lại mọi thứ cho tôi, trả lại cho tôi đi!"
"Khụ, khụ. . . . . ." Một cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến, "Cô. . . . . . Cô điên rồi sao. . . . . . buông, buông tôi ra. . . . . ." Từng chữ giống như đang bi kìm kẹp, cố gắng thoát ra nơi cổ họng, vô cùng khó khăn.
Bạch Hiền ra sức nắm chặt lấy tay cô ta, giùng giằng.
Mọi người xung quanh vây lại xem càng ngày càng nhiều, chỉ chỉ chõ chõ, nghị luận ầm ĩ, ai cũng đều tỏ thái độ 'thêm chuyện, không bằng bớt chuyện', không ai tiến lên ngăn cản.
"Thì ra cô gái này cướp đàn ông của người ta, Ai! Dáng người xinh đẹp như vậy, thì ra là hồ ly tinh."
"Đáng đời! Loại người này sống trên đời cũng chỉ gieo họa thôi!"
"Người ta cũng có thai rồi, còn tới phá hư gia đình của người ta, thật không biết xấu hổ"
. . . . . .
Từng tiếng chê cười phong phú như những con dao sắc bén đâm vào lòng Bạch Hiền.
Hồ ly tinh? Gieo họa? Không biết xấu hổ?
Cậu thật sự là hạng người như vậy sao? Cậu rốt cuộc đã làm sai điều gì? Tại sao toàn thế giới đều trách cậu?
Ai có thể nói cho cậu biết, cậu nhẫn nhục chịu đựng đến nước này rồi, vậy cậu còn có thể làm gì nữa đây?
"Khụ, khụ. . . . . ." Bạch Hiền chậm rãi nhắm mắt lại, đau đớn thấu xương, nhanh chóng làm cậu ngất xỉu.
"Lương Tử Ngưng! Mau dừng tay!" Một tiếng trách mắng trầm thấp vang lên.
Lương Tử Ngưng quay đầu lại, nhìn thấy bóng người kia, lập tức buông tay ra, không tự chủ được đi về phía hắn. . . . . .
Kết quả, Nhâm Dịch Tuấn hoàn toàn không để cô vào trong mắt, hắn chạy tới đỡ Bạch Hiền, "Bạch Hiền, cậu có sao không?"
Lương Tử Ngưng lặng lẽ xoay người, tầm mắt của hắn từ khi nào đã có sự tồn tại của Bạch Hiền. Còn cô thì sao? Là cái bóng, hay là không khí. Ở trong lòng hắn, cô chỉ là loại người có cũng được, không có cũng chẳng sao ư?
"Khụ, khụ. . . . . ." Bạch Hiền ho khan mãnh liệt, cậu cảm thấy cổ họng mình đang kịch liệt truyền tới những cơn đau đớn, "Cám ơn anh, anh lại cứu tôi thêm một lần." . Giọng nói yếu ớt, khàn đục.
Bình tĩnh lại, Bạch Hiền cảm thấy ổn, tay vịn mạnh vào vách tường đứng lên. Cậu không thể tiếp tục ở lại đây mặc cho người ta lên án nữa, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lương Tử Ngưng, "Cô nên biết rõ một điều, là cô chen vào giữa tôi và Xán Liệt, tôi đồng ý để cho cô sinh con, đối với cô đã là một ân huệ lớn rồi, vậy mà cậu còn không biết xấu hổ!"
Chương 171 : UY HIẾP HÔN ƯỚC ( ÉP BUỘC ĐÍNH HÔN )
Bạch Hiền bỏ lại những lời này xong rồi xoay người rời đi.
Đi bộ đến đầu đường, cậu nhìn thấy xe nhà đang đợi, ngồi vào ghế sau, lãnh đạm khạc ra hai chữ, "Đi đi!"
"Nhưng, nhưng Lương tiểu thư còn chưa. . . . . ."
"Nếu cô ấy có đầu óc, hẳn sẽ biết thuê xe!" Trong nháy mắt, sự tức giận ngập tràn cùng với chua xót hóa thành nước mắt, những giọt lệ liên tục rơi xuống, kết thành một chuỗi hạt.
————
Đám người vừa rồi, khi thấy một trong hai đương sự đã đi, thì cảm thấy tiết mục không còn gì đặc sắc nữa, cũng vội vã quay đầu bỏ đi. Chỉ có Lương Tử Ngưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, cùng với kẻ có bộ mặt tối tăm thô bạo – Nhâm Dịch Tuấn.
Đôi mắt đen chợt lóe lên tia lạnh, "Đi thôi! Tìm một chỗ nói chuyện." Hắn tiến lên kéo Lương Tử Ngưng tới nhà hàng Nhật gần đó.
Cửa phòng ăn riêng biệt đóng lại.
Giọng nói trầm thấp, giận dữ của Nhâm Dịch Tuấn vang lên, "Giúp tôi làm chuyện này, cô căm hận lắm à!"
"Đúng vậy!" Ngồi đối diện Nhâm Dịch Tuấn – Lương Tử Ngưng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, "Đúng vậy, em vô cùng căm giận! Anh không chỉ lợi dụng em, còn lợi dụng con của chúng ta. . . . . ." Giọng nói Lương Tử Ngưng dần dần trầm thấp xuống, không còn uy lực như lúc đầu, dần dần có vẻ sợ hãi.
Nhâm Dịch Tuấn bỗng dưng đứng lên, thân hình cao to của hắn che phủ đi tầm nhìn của Lương Tử Ngưng, ngón tay thon dài nâng cằm của cô, đẩy nó lên, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen tối của hắn.
Khóe miệng giương lên thành một nụ cười tà ác lạnh lùng, "Lợi dụng? 'Được anh lợi dụng là phúc khí của em' câu nói này là của ai?"
"Lúc đó, em nghĩ trong lòng anh chỉ có em, nhưng . . . . . . Nhưng bây giờ, em đã không còn tin tưởng nữa ."
"Ha ha. . . . . . Lương Tử Ngưng cũng có lúc không tự tin ư?" Trong giọng nói đầy mùi vị khinh miệt.
"Chẳng lẽ anh đối với con người đê tiện Bạch Hiền không có một chút hảo cảm nào sao? Nếu không, tại sao lúc em bóp cổ cô ta, anh sao phải đột nhiên xuất hiện. Anh chưa đi khỏi đó tại sao lại không ra gặp em?" Lương Tử Ngưng nói ra tất cả những uất ức trong lòng, cả những lời nói chất chứa trong đáy lòng của cô mấy ngày qua, cô đã kìm nén chúng quá lâu đến mức không thể hít thở rồi.
"Cô còn chưa làm vợ tôi, mà đã muốn quản thúc mọi chuyện của tôi rồi sao?" Ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên, lộ ra điểm không vui, hắn chợt nắm chặt cằm của cô, "Tôi chỉ thích loại phụ nữ mà mình có thể nắm trong lòng bàn tay, quá cứng đầu cứng cổ. . . . . . Cô nghĩ tôi có cần không?"
'Răng rắc' khớp xương cằm vang dội.
"Cô lo nhanh chóng trộm tài liệu cơ mật của tập đoàn Phác Thị đi! Đừng động vào một ngón tay của Bạch Hiền, nếu thế thì tôi biết làm sao đây? Phác Xán Liệt, nó sẽ khiến cô thành như thế nào? Nó có tổ chức Ám chống đỡ cho mình, cô tốt nhất đừng gây ra phiền toái!" Nhâm Dịch Tuấn biết hiện giờ không thể làm bị thương cô ta, nên buông lỏng tay ra.
"Anh. . . . . . Đau lòng cho em, khi em tổn thương Bạch Hiền ư!?. Sau khi em lén trộm được tài liệu cho anh, mọi giá trị của em đối với anh đều sẽ hết sạch, đến lúc đó em không tin anh còn có thể để em ở bên cạnh anh, em cần một sự bảo đảm."
Lông mày Nhâm Dịch Tuấn khẽ nâng lên, "Cô uy hiếp tôi?"
"Em yêu anh, sao dám uy hiếp anh?" Lương Tử Ngưng quyến rũ cười nói: "Em muốn đem tài liệu cơ mật của Phác Thị đổi lấy một tờ giấy thỏa thuận kết hôn."
"Giấy thoả thuận kết hôn? Tôi sẽ vì cô mà suy nghĩ."
"Không chỉ vì em, mà còn vì đứa bé này nữa. . . . . ." Lương Tử Ngưng tay đặt lên bụng, nhếch lên lông mày, "Con của chúng ta, em muốn cho con có một gia đình hoàn chỉnh."
"Chỉ là một tờ giấy đăng kí kết hôn thôi, hoàn toàn có thể!" thái độ Nhâm Dịch Tuấn thái độ, cứ như đó là chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
"Trên tờ giấy thỏa thuận kết hôn, anh phải đồng ý có cùng với em một đứa con, nếu ly hôn anh phải đem tất cả tài sản của anh chuyển nhượng cho em vô điều kiện."
"Cô. . . . . ." Nhâm Dịch Tuấn không nghĩ tới cô gái bướng bỉnh mà hắn tận mắt nhìn thấy cô lớn lên này, không biết từ lúc nào đã đủ lông đủ cánh, lột xác, nhanh mồm nhanh miệng như thế.
"Sao? Anh không dám sao? Em vì anh hy sinh nhiều như thế, chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên anh thôi, chẳng lẽ yêu cầu này của em quá cao à?" Lương Tử Ngưng khẽ cười một tiếng, đứng lên, giẫm lên cái chiếu cói Tatami, đi vòng qua cái bàn, tới bên người Nhâm Dịch Tuấn, nhào vào trong ngực của hắn, "Anh biết không? Em không muốn, giữa tình yêu của hai chúng ta tồn tại một cái gông xiềng. Nhưng, em hi vọng tình cảm của mình được bảo đảm, có như vậy, anh mới vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em."
Cho dù cô chỉ có thể buộc được thân xác của hắn ở bên cạnh mình, Lương Tử Ngưng cũng cam tâm tình nguyện.
Lần đầu tiên nhìn nhìn thấy Nhâm Dịch Tuấn, tâm cô đã bị hắn trói mất rồi, thế giới của cô chỉ quay quanh hắn. Lương Tử Ngưng cô nếu không có hắn, tim còn có thể đập sao, còn có thể thở sao?
Ích kỷ cũng tốt, ngu ngốc cũng được, cô chỉ muốn Nhâm Dịch Tuấn thuộc về một mình cô thôi.
"Có thể!" Đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ giương lên, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, "Cứ coi như là em đang chủ động cầu hôn với anh."
Xúc cảm nơi ngón tay hắn truyền tới, khiến lòng Lương Tử Ngưng nhất thời rung động, đôi mắt dần dần mê ly, quyến rũ nhìn hắn, "Dịch Tuấn, em rất nhớ anh . . . . .". Giọng nói kiều mỵ, âm giọng kéo dài, làm cho người nghe cảm thấy mềm yếu đến tận xương.
Nhâm Dịch Tuấn vuốt một cái lên mũi cô, "Thật là một tiểu yêu tinh!"
Dục hỏa đã lâu không được phóng thích thiêu đốt toàn bộ thân thể Lương Tử Ngưng, cô khó chịu, thối lui nhanh trở ngại trên người, áp mình về phía Nhâm Dịch Tuấn.
Hắn ôm thân thể mềm mại của Lương Tử Ngưng, vuốt ve, xoa nắn nơi đẫy đà mềm mại của cô.
"Ư. . . . . . Dịch Tuấn, em muốn. . . . . . Ư. . . . . ." đôi mắt dính vào tình dục, Lương Tử Ngưng dán vào người Nhâm Dịch Tuấn thật chặt, cọ xát vào thân thể tinh tráng của hắn, hi vọng có thể được cho nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Lúc này, Lương Tử Ngưng đã không còn một mảnh vải che thân, nhưng quần áo của Nhâm Dịch Tuấn lại không rớt ra cái nào cả.
"Rẹt ——" cửa đột nhiên bị kéo ra, cô phục vụ mặc chiếc áo ki-mô-nô tinh xảo, khi nhìn thấy tình huống bên trong, mặt nhanh chóng đỏ ửng, luôn miệng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Cô lập tức đóng cửa lại, ở ngoài cửa nhẹ giọng hỏi: "Thức ăn lát nữa sẽ đem lên, hay bâu giờ ạ?"
"Bây giờ!" Giọng nói lạnh lùng của Nhâm Dịch Tuấn vang lên.
"Vậy tôi lập tức mang thức ăn tới, không cản trở hai vị nữa." Cô phục vụ đạp xuống đôi guốc gỗ, nhanh chóng rời đi.
Chương 172 : BÍ MẬT TỔ CHỨC HÔN LỄ
Lương Tử Ngưng lập tức dùng ánh mắt u oán nhìn Nhâm Dịch Tuấn, dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng, "Dịch Tuấn. . . . . ."
"Ở đây đều là cửa giấy, chẳng lẽ em muốn tất cả mọi người đều biết chúng ta đang làm gì bên trong sao? Ăn nhanh đi, rồi đổi sang một chỗ an toàn."
"A!" Nụ cười rực rỡ lập tức hiện lên trên mặt của Lương Tử Ngưng.
————
"Này! Tên chết bằm kia, có chuyện gì quan trọng mà tìm đến hai người bận rộn chúng tôi đây vậy, mà cậu lại còn cứ ngồi đó làm việc, không thèm đón tiếp hai đứa tôi nữa, cậu đó, nói gì đi chứ." Mới ngồi một phút, ghế sa lon còn chưa ấm, Kim Chung Nhân đã bắt đầu không nhịn được.
Ngồi ở bên cạnh – là kẻ lạnh lùng ít nói – Ngô Diệc Phàm đang lau chùi cây súng Silvery White của mình.
Phác Xán Liệt để xuống cây viết trong tay, ngẩng đầu, "Chờ cậu mở miệng."
"Từ khi nào thì tôi được vinh dự trở thành MC của hội nghị Tam Nhân đây!" Kim Chung Nhân ngượng ngùng gãi đầu.
"Không phải là MC trong hội nghị Tam Nhân, mà là hôn lễ!" Phác Xán Liệt thận trọng nói.
"MC của hôn lễ? Đại gia nào có thể mời được tổng giám đốc tập đoàn Kim Đinh tôi đây làm MC vậy?"
"Tôi!" Nói đến hôn lễ, khóe miệng Phác Xán Liệt lộ ra một nụ cười.
Sắc mặt Kim Chung Nhân cứng đờ, "Cậu kết hôn với ai! Còn Tiểu Bạch Bạch làm sao đây? Tôi muốn kiện cậu trùng hôn!"
"Cốp!" Ngô Diệc Phàm đưa tay qua, lấy súng gõ một cái lên đầu của hắn.
Kim Chung Nhân xoa xoa chỗ bị đánh, "Này! Sao cậu lại đánh lên đầu tôi!"
"Thử xem đầu cậu có rỗng không!?." Lúc Ngô Diệc Phàm nhạo báng người khác, giọng điệu vẫn lãnh đạm "Sự thật chứng minh, so với rỗng cũng không sai biệt lắm."
Ngô Diệc Phàm quay đầu, liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, "Xán Liệt, để cậu ta làm MC, cậu không sợ hôn lễ của mình bị cậu ta làm hỏng mất sao?"
"Tôi chính là muốn cậu ta nhìn thấy toàn bộ quá trình hôn lễ giữa tôi và Bạch Hiền." Trên gương mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt hiện lên một nụ cười gian tà.
Bắt tình địch làm người điều khiển chương trình, chiêu này của Phác Xán Liệt quả thật độc ác! Không chỉ phải mỉm cười nói suốt buổi hôn lễ, mà còn phải chúc phúc cho hai người bọn họ.
Quá mức đau lòng!
"Tôi xin nghỉ bệnh!" Kim Chung Nhân phất tay nói.
"Không phê chuẩn!"
Kim Chung Nhân liếc mắt nhìn Ngô Diệc Phàm thờ ơ lãnh đạm kia "Tại sao phải là tôi? Cậu có thể nhờ Ngô Diệc Phàm mà, có thể khiến cho Đại ca của tổ chức Ám làm MC cho cậu, thế thì cậu tha hồ tự mãn rồi."
"Cậu ta có nhiệm vụ khác!"
"Làm gì? Không phải là hoa đồng chứ?" Nói tới đây, Kim Chung Nhân còn phối hợp phá lên cười.
"Cốp!" Lại bị Ngô Diệc Phàm gõ một cái lên đầu.
Kim Chung Nhân dậm chân giận dữ, "Này! Ngô Diệc Phàm, cậu biến cây súng lục thành búa như thế, là quá miệt thị cây súng lục đấy."
"Tốt thôi!" Ngô Diệc Phàm nắm chặt súng lục, nhắm ngay đỉnh đầu Kim Chung Nhân, ngón tay bóp chặt cò súng, "Như vầy thì chắc hẳn không miệt thị cây súng lục chứ"
"Cậu . . . . . Cậu thật đúng là . . . . . ." Kim Chung Nhân sợ tới mức trốn luôn sau lưng Phác Xán Liệt.
Ngô Diệc Phàm dường như đã chơi đủ, hắn thu hồi cây súng lại.
"Diệc Phàm là người làm chứng cho hôn lễ giữa tôi và Bạch Hiền." Phác Xán Liệt mặt cười hì hì nhìn Kim Chung Nhân, "Như vậy hôn lễ mới có thể đảm bảo!"
Kim Chung Nhân giơ ngón tay cái lên, "Cao minh, thật rất cao minh."
Bắt Kim Chung Nhân làm MC, tiêu diệt đi tên tình địch trước mắt này. Để Đại ca của tổ chức hắc đạo Ám – Ngô Diệc Phàm làm chứng cho hôn lễ, thì còn ai dám làm tình địch của hắn nữa chứ, cứ như vậy, đám tình địch sau này cũng bị quét sạch.
"Hôn lễ chừng nào cử hành, để tôi còn báo cho thư ký để trống lịch một ngày cho cậu." Kim Chung Nhân nói với giọng rộng lượng.
"Hai mươi tháng tư, sinh nhật Bạch Hiền. Tôi muốn dành một bất ngờ cho cậu ấy, cho nên tất cả đều được giữ bí mật! Tôi không muốn gặp phải chuyện như lần trước."
"Đã có vết xe đổ rồi, để phòng ngừa cô dâu không tới, tôi nghĩ nên chuẩn bị sẵn một xe đón dâu hờ. . . . . ." Kim Chung Nhân cười trộm nói.
"Cốp!" Một hạt dẻ rang vẽ đường đáp trúng ngày đầu Kim Chung Nhân, "Ngậm cái mồm quạ đen của cậu lại đi!"
Kim Chung Nhân xoa đầu, tại sao người bị đánh luôn là hắn.
"Này! Chuyện của Nhâm Dịch Tuấn đã an bài thỏa đáng chưa?" Mặt Phác Xán Liệt lạnh như băng, không có lấy một tia biểu tình.
Đinh Hạo Hiên vừa nhìn thấy Phác Xán Liệt chuyển tầm mắt sang nhìn hắn, lập tức nói: "Chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ thời gian đến thôi. Đúng rồi. . . . . ." Kim Chung Nhân dáng vẻ đùa cợt, nghiêm trang hỏi: "Cái chiêu 'đập nồi dìm thuyền' có nguy hiểm quá không, ngộ nhỡ sự việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát. . . . . ."
"Cậu cảm thấy có khả năng này sao?" Phác Xán Liệt bình tĩnh, dường như đối với trận đánh này, hắn đã nắm chắc phần thắng.
"Ngộ nhỡ thất bại, cậu chỉ còn hai bàn tay trắng cũng không sao." Tay Kim Chung Nhân khoác lên bả vai Phác Xán Liệt, "Đến công ty giải trí của tôi đi! Tôi nhất định sẽ chịu chi một món tiền khổng lồ biến cậu trở thành siêu sao quốc tế . . . . . ."
Phác Xán Liệt hất tay hắn ra, "Chúng ta đánh cược đi, có dám không?"
"Cược thì cược! Ai sợ ai!" Bị Phác Xán Liệt khiêu khích, máu hiếu thắng của Kim Chung Nhân lập tức nổi dậy.
"Nếu tôi thua, tôi sẽ làm theo lời cậu nói, bán mình đến công ty giải trí của cậu. Còn như tôi thắng, cậu phải làm tiểu cân ban của tôi một tháng."
"Tiểu cân ban?" Kim Chung Nhân đối với từ này không có khái niệm.
Người sắp bị người khác cho là không khí – Ngô Diệc Phàm lên tiếng, "Tiểu cân ban, nói dễ hiểu một chút, chính là người giúp việc. Cậu ta bảo cậu làm gì, thì cậu phải làm cái nấy."
"Tôi đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Phác Đinh, mà phải làm người hầu à, tiền cược có quá lớn không đấy?"
Khóe miệng Phác Xán Liệt xuất hiện một nụ cười gian xảo, "Không hề! Cậu ngẫm lại mà xem, tiền cược của tôi chẳng phải lớn hơn sao, phải bán mình đấy?" Dĩ nhiên loại chuyện như vậy tuyệt đối không thể nào xảy ra.
"Cũng đúng!" Kim Chung Nhân gật đầu một cái, nhưng khi hắn liếc thấy nụ cười tà ác bên khóe miệng của Phác Xán Liệt, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Ngồi trên ghế sa lon, Ngô Diệc Phàm gật đầu rồi lắc đầu một cái, thấp giọng rên rỉ, "Ai!" Xem ra trình độ giám định của hắn cũng không sai chút nao, đầu óc của cái tên Kim Chung Nhân này thật rỗng tuếch.
————
Phác Xán Liệt vừa muốn tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, vừa muốn tổ chức một hôn lễ yên bình, cho nên hắn tan việc trễ một chút.
(*): hoành tráng
Liếc nhìn gian phòng ngủ chính quen thuộc, nhưng bên trong lại tối đen như mực. Hắn xoay người, không thể chờ đợi muốn nhìn thấy Bạch Hiền.
Nhà? Không phải là một gian phòng, mà là nơi có cậu...
Chương 173 : TÁI KHỞI TRANH CHẤP
Căn phòng bên trong được ánh sáng màu lam yếu ớt chiếu rọi, giờ đây nó hệt như một hồ nước lẳng lặng . . . . . Vì Bạch Hiền sợ bóng tối, nên Phác Xán Liệt gắn những chiếc đèn đêm ở từng góc của căn phòng. Như thế thì cho dù chỉ có một mình cậu ở đây, cậu cũng không cảm thấy sợ.
Tiếng sột soạt che giấu đi tiếng hít thở nhàn nhạt của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cởi áo vest xuống, bò lên giường, đưa đầu mình lại gần cậu, hỏi:
"Bạch Hiền, em đang ngủ sao?"
". . . . . ." Trừ tiếng hít thở nhỏ nhẹ, thì không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại hắn.
Gương mặt Phác Xán Liệt hiện lên vẻ ấm áp, hắn cười một tiếng, đang muốn xoay người đi thay quần áo, kết quả cánh tay hắn lập tức bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo lại.
"Đừng rời khỏi em . . . . .". Giọng điệu dịu dàng như những đám mây mềm mại lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng khuất phục trái tim của Phác Xán Liệt
Phác Xán Liệt cho là cậu nằm mơ, hắn đưa tay gỡ tay cậu ra.
Bạch Hiền bỗng chốc ngồi dậy, vòng đôi tay mình qua eo Phác Xán Liệt "Đừng bỏ em mà."
Phác Xán Liệt cảm thấy lưng mình nóng lên, thân thể mềm mại của cậu truyền đến một mùi thơm thanh nhã, "Yên tâm đi, anh vĩnh viễn cũng không bỏ em."
Đôi con ngươi tối tăm của hẳn bỗng xoay chuyển, "Em giả bộ ngủ! Lại dám trêu chọc anh. . . . . ."
"Bất ngờ trêu chọc một chút, để cho anh động não nhiều hơn, phòng ngừa khi về già trở thành si ngốc." Bạch Hiền ở trước mặt hắn, luôn cố gắng đè nén nỗi khổ sâu trong lòng mình.
Phác Xán Liệt cưng chiều vuốt mũi cậu, "Em càng ngày bất trị, coi trời bằng vung." Hắn buông lỏng cậu ra, "Anh đi thay đồ."
"Đừng đi!" Bạch Hiền giống như gấu koala gắt gao ôm chặt dây dưa hắn, "Đừng rời xa em mà."
Việc hồi sáng giống như một sợi dây leo mang theo gai, quấn quanh Bạch Hiền thật chặt, tận sâu trong đáy lòng cậu dâng lên một loại cảm giác mất mát khó hiểu, cảm giác mình không chút trọng lượng, trôi lơ lửng trên không trung, dật dờ không có chỗ nương tựa.
Phác Xán Liệt cảm thấy người cậu khẽ run, một cảm giác lạnh từ trên người cậu đang dần dần lan tràn, Phác Xán Liệt vòng hai cánh tay của mình qua, ôm cậu thật chặt, "Được!" Hắn nhấc chăn lên, chui vào chiếc ổ ấm áp, đem thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cậu ôm vào lòng.
Bạch Hiền ở trong ngực hắn cọ sát mấy cái, điều chỉnh tư thế của mình.
"Bạch Hiền, có phải hôm nay xảy ra chuyện gì không? Làm sao vậy?" Phác Xán Liệt mơ mơ hồ hồ cảm thấy cậu có chút khác thường.
"Không có!" Bạch Hiền cảm nhận được ấm áp truyền đến từ sau lưng mình, cậu chậm rãi khép lại đôi mắt, tâm trạng bất an được buông thả, nhịp tim dần dần trở nên ổn định, hô hấp cũng nhẹ nhàng, ung dung, "Đột nhiên phát hiện em yêu anh rất nhiều, làm sao bây giờ? Yêu anh như vậy, ngộ nhỡ không còn yêu nữa, anh nói xem trái tim em khi ấy liệu có ngừng đập theo không. . . . . ."
Phác Xán Liệt nghe được lời thổ lộ của cậu, trong lòng ngoài ngọt ngào, còn có cảm giác lòng mình càng thêm bất an, vòng tay của hắn càng hẹp lại, "Anh không cho phép em dừng lại có biết hay không!" Hắn dùng giọng ra lệnh nói.
"Ừ!" Bạch Hiền trái lương tâm gật đầu, cậu không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu. Vết bầm tím trên cổ cậu truyền đến từng chút một đau đớn, giống như thứ bị bóp chặt không phải là cổ họng của cậu, mà là tương lai của cậu cùng với Phác Xán Liệt.
Thật sự rất mệt mỏi, rất mệt. . . . . . Cậu không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu. . . . . .
Nhưng, bây giờ còn có thể có được lồng ngực ấm áp này là tốt rồi.
—-
Ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ rọi vào, đem toàn bộ bóng đêm trong căn phòng xua tan, mơ hồ cũng đem bóng tối của người đang vùi mình trong chăn xua tan đi, khiến cậu trở mình một cái.
"Xán Liệt, anh còn ở đây sao?" Bạch Hiền duỗi tay về phía bên cạnh, nơi đó đã không còn ai, chỉ có chút dư âm ấm áp, cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, vẫn như cũ quanh quẩn nơi chóp mũi của cậu.
Gần đây hắn thật bận rộn như vậy sao? Buổi tối, rất khuya mới về nhà, sáng sớm lại vội vã rời đi. . . . . .
Đột nhiên cậu cảm thấy thời gian gặp hắn thật ít.
Bạch Hiền bò xuống giường, nhìn đồng hồ. Không biết Lương Tử Ngưng đã rời giường chưa, ngày hôm qua cậu vì hờn dỗi, bắt tài xế chở về trước. Đến khi Bạch Hiền vào gian phòng ngủ, cô ta vẫn chưa trở về.
Mới vừa đẩy cửa ra đi ra ngoài, cậu đã nhìn thấy một bóng người đang lén lén lút lút ra khỏi phòng làm việc.
"Lương Tử Ngưng, cô làm gì ở đây?"
Giọng nói bất ngờ, dọa Lương Tử Ngưng giật mình, sắc mặt của cô nhất thời trắng bệch. Ngơ ngác đứng nghiêm tại chỗ, tay nắm chặt cái USB, không muốn bị người ta phát hiện.
Động tác thật nhỏ nhưng hấp dẫn sự chú ý của Bạch Hiền, cậu hỏi: "Cô làm gì ở đây? Trong tay cô đang cầm gì đó!" Bạch Hiền cấp tốc đi lên.
Lương Tử Ngưng nhìn thấy Bạch Hiền đi tới, vội vàng lui về phía sau, "Không có gì, tôi không có cầm gì hết. . . . . ." Lời nói vấp váp lại nhanh, rõ ràng là nói cho người khác biết mình đang nói láo.
Bạch Hiền đi ngang qua cửa phòng làm việc, nhìn vào bên trong, thấy ngay chiếc laptop màu đen của Phác Xán Liệt đang mở. Đáy lòng có mấy phần hiểu rõ, suy đoán nói: "Cô động tới máy laptop của Xán Liệt? Đưa USB trong tay cô cho tôi!"
"Không, không! Cái này không thể đưa cho cậu!" Lương Tử Ngưng đi nhanh về phía đầu cầu thang.
Bạch Hiền bước xa tiến tới, dùng một tay kéo lại tay của cô ta, "Cô đưa USB cho tôi nhanh lên, tôi sẽ không để cho cô làm ra chuyện gây khó dễ cho Phác Xán Liệt đâu!"
"Không! Tôi không bao giờ đưa nó cho cậu!" Cô ta nhất quyết nắm chặt USB trong tay.
"Tại sao cô lại làm như vậy!" Bạch Hiền thấy cô ta đang đứng ở đầu bậc cầu thang, cảm thấy bây giờ dây dưa quấy rầy động chạm tới cô ta là vô cùng không an toàn, bèn vội vàng buông lỏng tay ra.
Kết quả, vì Bạch Hiền đột nhiên buông tay, khiến Lương Tử Ngưng đột ngột bị mất điểm tựa, ngã nhanh về phía sau —
"A –" Bạch Hiền hít sâu một hơi lạnh, đôi con ngươi trong trẻo bỗng dưng trợn tròn, tay che miệng, hơi lạnh từ lòng bàn chân bỗng chốc lan nhanh ra khắp toàn thân.
Lương Tử Ngưng giống như chiếc lá mùa thu rơi, nhẹ nhàng bay nhảy. . . . . .Cuối cùng im hơi lặng tiếng rơi xuống trên sàn nhà lạnh băng.
"Cứu mạng! Mau cứu người đi!" Bạch Hiền nhanh chóng chạy vội xuống lầu dưới, ngồi chồm hổm xuống, thăm dò thương thế của Lương Tử Ngưng, "Lương Tử Ngưng, cô mau tỉnh lại đi, cô cảm thấy thế nào?"
Bạch Hiền cảm thấy trái tim mình không ngừng run rẩy.
"Khụ, khụ. . . . . ." Lương Tử Ngưng chợt phun ra mấy ngụm máu tươi.
Một dòng máu tươi ấm áp chợt chảy ra từ dưới thân thể cậu, màu máu tươi đến mức làm tim Bạch Hiền đau nhói, cậu hoảng loạn, tầm mắt cậu bị nước mắt làm mờ đi, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Bạch Hiền không biết mình có nên chạm vào Lương Tử Ngưng hay không, tay cậu bị nhiễm một màu máu, máu dính chặt vào tay cậu hệt như keo, Bạch Hiền có cảm giác như mình chính là hung thủ giết người.
Chương 174 : THÂM SÂU TỰ TRÁCH
Lương Tử Ngưng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi miệng cô mở miệng, chỉ có máu loãng trào mạnh ra khỏi miệng. . . . . .
"Tôi không cố ý, thật không cố ý. . . . . ." Bạch Hiền dùng đôi mắt trong suốt của mình nhìn cô ta, cô ta gầy yếu vô lực, đáy mắt tràn đầy tức giận và u oán.
Từng giọt nước ấm áp trào ra khỏi hốc mắt Bạch Hiền, một giọt rồi một giọt rơi xuống.
Lương Tử Ngưng nằm trên sàn nhà lạnh như băng, cô cảm giác có một loại đau đớn xé rách tâm can đang từ hạ thể dần dần tràn ra khắp toàn thân, một luồng nhiệt nóng đang từ trong thân thể cô chảy xuống.
Cô dùng bàn tay nhuộm đầy máu níu thật chặt ống tay áo Bạch Hiền, "Cứu. . . . . . Cứu, con. . . . . ." Cô yếu đuối nói không lưu loát hết câu.
Cô cảm giác đứa bé đang dần dần rời xa cô, không thể! Cô không thể không có đứa bé này.
Đứa bé là cầu nối cuối cùng giữa cô và Nhâm Dịch Tuấn, không có đứa bé này, Nhâm Dịch Tuấn sẽ hoàn toàn vứt bỏ cô. . . . . .
Dần dần, cô cảm thấy mình bị một màn đêm bao phủ lấy, ý thức dần dần bắt đầu mơ hồ.
"Lương Tử Ngưng, cô mau tỉnh lại đi!" Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu gào nghẹn ngào, nhưng màn đêm nặng nề vẫn kéo tới, và cô đã ngã vào trong bóng tối vô biên vô tận ấy. . . . . .
——
"Chuyện gì xảy ra!" Phác Xán Liệt vừa nhận được điện thoại, lập tức tạm ngừng hội nghị, mau chóng chạy tới.
Nhìn thấy bóng dáng cô độc mảnh khảnh yếu đuối của Bạch Hiền đứng ngoài phòng giải phẫu, cậu đang dùng hai cánh tay ôm lấy chính mình, không ngừng run rẩy. Cậu như ngã vào hầm băng, một tầng rồi một tầng cảm giác lạnh băng bao bọc lấy cậu.
"Bạch Hiền." PhácXán Liệt trầm thấp kêu lên một tiếng, đem chàng trai khiến người ta động lòng thương xót này ôm vào người, "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Xán Liệt! Em không cố ý, em thật sự không cố ý . . . . . ." Bạch Hiền không ngừng ấp a ấp úng,đôi tay cô dính đầy máu, cậu giơ hai tay mình lên, "Xán Liệt, làm sao bây giờ? Rất nhiều rất nhiều máu, cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không có!" Phác Xán Liệt thấy dáng vẻ kinh hoàng luống cuống của cậu, biết cậu đang sợ hãi, hắn ôm cậu vào lòng, khẽ vuốt vuốt lưng cậu, "Có rất nhiều bác sĩ danh tiếng đang giúp đỡ cô tay, cô ta sẽ không sao đâu. . . . . ." Phác Xán Liệt không ngừng an ủi cậu, hắn hi vọng làm thế có thể khiến cho cậu bình tĩnh lại.
Đột nhiên, một vị bác sĩ từ bên trong đi ra.
Bạch Hiền đẩy Phác Xán Liệt ra, chạy tới, "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?" Cậu vội vã hỏi.
Bác sĩ lắc đầu một cái, tháo xuống khẩu trang, thở dài một tiếng, "Ai! Rất tiếc, vì bị va chạm mạnh nên tổn thương rất lớn. . . . . . Tôi rất tiếc, đứa trẻ trong bụng Lương Tử Ngưng đã không còn nhịp tim. . . . . ."
"Không thể nào, làm sao có thể?" Bạch Hiền ngỡ ngàng luống cuống lắc đầu, hai mắt trống rỗng, tia sáng trong mắt biến ảo khôn lường, cậu không thể tin được sự thật này.
Cậu đã một lần trải qua nỗi đau khốn khổ khi mất đi đứa con, và giờ đây cậu lại tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh biến mất bởi chính đôi tay mình.
"Tiên sinh, nếu anh là người nhà của cô ấy, xin hãy ký tên ở đây, sau đó chúng tôi sẽ lập tức lấy đứa trẻ ra khỏi tử cung của Lương tiểu thư." Bác sĩ đưa lên một tờ đơn chấp thuận cho giải phẫu.
Đây không phải là lần đầu tiên Phác Xán Liệt ký tờ đơn này, ký tên vào đây xong, cũng đồng nghĩa với việc một sinh mạng bé nhỏ sẽ biến mất.
Đôi mắt lạnh băng của Phác Xán Liệt liếc nhìn nó, không suy nghĩ nhiều, hắn lấy cây bút trong túi ra, múa bút thành văn, bút phong mạnh mẽ, thể hiện bản tính tàn bạo cùng vẻ kiêu căng nơi con người hắn.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể! Sẽ không. . . . . ." Bạch Hiền như mất đi hồn phách, từng bước từng bước lui về phía sau tới khi lưng cậu đụng phải vách tường cứng rắn lạnh như băng. Sau đó, cậu như bị rút hết khí lực, mềm nhũn khuỵu xuống, ngồi sững sờ trên nền đất. Miệng vẫn không ngừng thầm thì.
"Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt đi tới, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu, hắn cũng không biết nên làm gì. Chỉ ôm cậu vào lòng thật chặt, cho cậu cảm giác sau lưng luôn có một nơi mạnh mẽ để dựa vào.
Bạch Hiền kéo ống tay áo của hắn lại gần, "Xán Liệt! Em thật sự không cố ý đâu, em không ngờ mọi chuyện sẽ thành như thế này." Ngữ điệu của cậu chầm chậm mà dồn dập, giọng nói càng ngày càng nghẹn ngào, "Em thấy cô ấy ra khỏi phòng làm việc, lén lút cầm USB trong tay, em đoán chắc chắn cô ấy đã sao chép một bản tài liệu quan trọng nào đó."
"Em vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp với cô ấy?" Đội mắt tối tăm của Phác Xán Liệt ánh lên tia nhìn dữ tợn mà lạnh băng, một luồng ánh sáng lạnh bắn tán loạn ra bốn phía.
"Em không có tranh chấp với cô ấy, em chỉ muốn. . . . . . Chỉ muốn lấy USB ra khỏi tay cô ấy, thật đó! Xán Liệt, anh tin em đi có được không, em thật sự không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, lúc nhìn thấy cô đứng ở cạnh cầu thang, nếu cố giật nó ra khỏi tay cô ấy, em sợ sẽ nguy hiểm, nên em mới buông tay, không ngờ. . . . . . Thật sự, em không cố ý. . . . . ."
Những giọt lệ óng ánh không ngừng đảo quanh trong vành mắt của cậu, hai mắt cậu mơ hồ, nhưng bóng dáng Phác Xán Liệt phản chiếu trong mắt cậu lại hoàn toàn không mờ nhạt, sắc mặt hắn càng ngày càng trầm xuống, một ngọn lửa giận lạnh cứng dường như sắp phun trào ra.
Lộc Hàn đọc được suy nghĩ từ trong sắc mặt của hắn, thì ra. . . . . . hắn vẫn không tin cậu.
"Em có cần vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà tranh chấp với cô ta không!" Ý lạnh trong lời nói của Phác Xán Liệt dường như một cây thương bắn về phía Bạch Hiền.
Đây là bước quan trọng phải đi trong bàn cờ mưu đồ của hắn, tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay, thật không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện này. Ngộ nhỡ bước đi này có vấn đề, thì hậu quả gây ra có thể khiến ván bài của hắn thua hoàn toàn? Lửa giận của Phác Xán Liệt lập tức bừng lên.
Sắc mặt trắng bệch của Bạch Hiền đông cứng lại, giống như chạm phải điện, đôi mắt trong suốt trợn to, không có sức sống, "Thật xin lỗi. . . . . ." Cậu duỗi cánh tay lạnh băng của mình đẩy hắn ra, dựa vào vách tường đứng lên.
Lệ trong hốc mắt cậu tràn ngập, cuối cùng cũng không đè nén nổi, một giọt rồi một giọt lăn xuống, dần dần biến thành dòng suối nhỏ uốn lượn trên gương mặt tái nhợt của cậu.
Từ sáng đến giờ Bạch Hiền vẫn chưa ăn gì cả, tuột huyết áp cộng thêm thiếu máu, khiến cậu ngồi xổm một lát rồi đừng lên lập tức bị chóng mặt, trước mắt cậu là một màu tối đen.
Phác Xán Liệt nhìn thấy thân mình cậu hơi hơi lung lay, hắn tiến lên đỡ cậu, Bạch Hiền."
"Em không sao!" Bạch Hiền gạt tay hắn ra, "Để em yên tĩnh một chút."
Bạch Hiền vô lực đứng lên, cước bộ chậm rãi đi về phía cửa chính của bệnh viện.
Chương 175: ĐỂ LẠI THƯ TRỐN ĐI
Đôi đồng tử lềnh bềnh những tia sáng hệt như làn nước thu, đáy mắt cậu phủ dày một loại cảm giác ưu thương, thật đậm, không thể tan.
Dòng nước từ trong vòi chậm rãi chảy xuôi xuống, cột nước trong veo ấy rơi vào đầu ngón tay mềm mại không xương của Bạch Hiền, xuyên qua giữa kẽ tay, dần dần cọ rửa đi những vệt máu khô khốc.
Bàn tay trắng muốt dính vào một giọt nước ấy dường như trong suốt, như có thể nhìn được từng mạch máu dưới da, dương như cậu có thể cảm nhận được dòng máu đang chảy trong huyết quản mình.
Đúng! Chính đôi tay này đã hại chết đứa con trong bụng Lương Tử Ngưng!
Bạch Hiền giống như nổi điên, cậu ra sức chà xát hai tay của mình. Đổ đầy dung dịch rửa tay lên bàn tay, dùng toàn bộ sức lực của mình đè nắn, nhào nặn ra rất nhiều lớp bọt nhẵn nhụi mềm mại, nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa sạch, lấy ra một lo dung dịch khử trùng từ phòng bếp, đổ trên tay, cảm giác được một luồng nhiệt nóng ào tới, bèn liều mạng chà xát. . . . . .
Hai bàn tay trắng nõn của cậu dần dần sưng đỏ vì bị chà xát mạnh, dường như nó đã bị nứt nẻ.
Nhưng, cậu vẫn không dừng lại, bất kể dù tẩy hay rửa thế nào, cũng rửa không sạch tội ác trên tay cậu.
Hạnh phúc thật sự rất giống những hạt cát chảy trong lòng bàn tay, càng dùng sức bắt chúng lại, thì lớp cát chảy xuôi xuống theo từng khe tay càng nhanh.
————
Phác Xán Liệt đợi đến khi Lương Tử Ngưng giải phẫu hoàn thành, sau khi biết không còn gì đáng ngại, hắn vội chạy nhanh về công ty. Bởi vì hôm nay đột ngột rời đi, nên công việc của hắn càng thêm chất đống. Khi hết bận rộn, hắn ngẩng đầu lên đã thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh đèn nê-on sáng không ngừng lóe lên. Từ góc nhìn này, cảnh đêm tráng lệ ấy như những ngôi sao đêm của bầu trời đã rơi xuống trên mặt đất.
"Bạch Hiền, Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt bước nhanh vào biệt thự, bầu không khí lạnh lẽo khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an, hắn đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Bạch Hiền.
Phòng ngủ, phòng làm việc, phòng vệ sinh, phòng bếp. . . . . . nơi có thể tìm hắn đều đã tìm hết nhưng không hề nhìn thấy cậu.
"Bạch Hiền! Anh đếm tới ba, em mau ra đây cho anh!" Phác Xán Liệt cao giọng, rống to trong phòng ngủ.
Cân nhắc đến chuyện tôn trọng quyền riêng tư của chủ nhân, tất cả người làm đều sống riêng tại một biệt viện phía sau biệt thự, vì thế dù âm giọng có lớn đến cỡ nào, phía sau cũng nghe không được.
Đôi mắt nhuộm đầy sương lạnh của hắn liếc thấy một phong thư trên đầu giường, hắn bước nhanh tới, mở ra —— trong đó là tờ giấy đăng kí kết hôn hắn đã buộc cậu kí, cùng với một phong thư.
Nét chữ xinh đẹp tinh tế, mỗi một đường bút đều dùng sức viết ra, cứ như đây là từng lời được khắc vào trái tim cậu, là suy nghĩ trong lòng cậu.
"Xán Liệt,
Mặc dù đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng lúc cầm bút lên em vẫn không ngờ nó lại nặng như vậy, khi viết em cũng không nghĩ nó lại khó khăn như thế.
Nghĩ kĩ lại, việc chúng ta gặp nhau, yêu nhau, giống như một giấc mộng kì ảo, không chút chân thật.
Lần đầu tiên gặp nhau, anh đã làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy với em, vốn em cho rằng sau ngày đó, cuộc sống toàn một màu xám của em sẽ càng thêm trở nên âm u không có ánh mặt trời. Kết quả... đó lại là sự bắt đầu của một bước ngoặt trong cuộc sống. Dần dần em nhận ra được những đáng yêu đằng sau cá tính bá đạo của anh, dần dần hiểu rõ anh ngoài mặt lạnh lùng tàn nhẫn còn có cả nhiệt tình... Tất cả tất cả, dần dần hòa tan đi khoảng cách giữa em và anh, tâm của em không tự chủ được muốn đến gần anh. Ngay lúc đó, em có một hi vọng vô cùng nhỏ bé, rằng chỉ cần có thể im lặng thích anh ở trong lòng là tốt rồi. Nhưng, anh ngày càng đối xử tốt với em, khiến em hoàn toàn không giữ được trái tim mình.
Anh biết không? Thích căn bản không phải chỉ là chuyện của hai người.Lương Tử Ngưng không phải là vật cản giữa hai chúng ta, bởi vì cho dù không có cậu ấy đi chăng nữa, thì sau này trong cuộc sống cũng sẽ có thể xuất hiện Lương Tử Ngưng thứ hai, Lương Tử Ngưng thứ ba. Điều này có thể nói rõ, tình yêu của chúng ta thật sự rất mong manh, căn bản là chịu không nổi bão táp mưa sa. Chuyện lần này dường như chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ, vậy mà anh, và em, cũng không chịu đựng được.Em mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, anh nói em ích kỷ cũng được, nói em mềm yếu cũng không sao, nhưng em thật sự muốn buông tay.
Bởi vì không có cách nào ngừng yêu anh, cho nên em đành lựa chọn cách rời đi. Chỉ có như vậy... Tình yêu của em dành cho anh mới có thể dần dần lắng xuống.
Còn nữa, nhớ chăm sóc Lương Tử Ngưng thật tốt!
Xin lỗi, sự xuất hiện của em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh, hi vọng sau khi em rời đi, cuộc sống của anh sẽ có thể khôi phục lại bình yên như trước."
"Ngu ngốc! Đứa ngốc này!" Lông mi đen của Phác Xán Liệt nhíu chặt, đôi con ngươi đen thăm thẳm thật giống như một hồ băng. Ngón tay thon dài của hắn dùng lực, đem tờ giấy mềm bóp chặt lại thành một khối.
Vậy là ý gì, thâm tình thổ lộ với hắn một phen, sau đó đem tàn cuộc vứt bỏ lại cho hắn, chia tay mà không nói trước một lời?
Đem lòng của hắn trộm đi, sau đó lại sảng khoái phủi mông một cái chạy lấy người?
Làm gì có chuyện tốt như thế!
"Bạch Hiền!" Phác Xán Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.
————
Thuốc mê dần dần tan, từng cơn từng cơn đau đớn khoan vào tim lan đến tận xương, Lương Tử Ngưng dần dần tỉnh táo lại.
Yếu ớt mở ra đôi mắt, cảnh sắc mơ hồ có vẻ ngày càng rõ ràng, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn quen thuộc, cô hơi sững sờ, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười khổ, "Phải chăng mình vẫn còn đang nằm mơ, mình sắp chết rồi, nên ông trời mới cho mình một giấc mộng đẹp trước khi ra đi này." Giọng nói yếu ớt – nhỏ như tiếng muỗi kêu, như được xuyên thấu qua từ một màn sương mù dầy đặc, lại có vẻ như không chân thật.
Đôi mắt lạnh như băng của Nhâm Dịch Tuấn đang ngắm nhìn cảnh đêm sáng chói ngoài cửa sổ, vừa nghe được tiếng động, hắn lập tức đem tầm mắt chuyển dời sang Lương Tử Ngưng, chân mày kiếm của hắn nhếch lên, "Em đã tỉnh?"
"Dịch Tuấn, thật là anh sao?" Cảm giác mơ hồ nơi đáy mắt giống như làn sương dần dần tiêu tán, cô thấy rõ hắn, hơn nữa còn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toát ra từ người hắn, giờ cô có thể khẳng định, cô vẫn chân thật tồn tại.
Lương Tử Ngưng kích động muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân cô giống như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng nề không thể tưởng, căn bản là không cách nào nhúc nhích.
"Không nên cử động, em vừa mới giải phẫu." Thanh âm lạnh lẽo lãnh đạm của Nhâm Dịch Tuấn vang lên. Dù là lời quan tâm, nhưng khi nó được thốt ra từ trong miệng của hắn, lại cực kì lạnh lùng.
Nhưng với Lương Tử Ngưng thì cảm động không thôi, cô chậm rãi mở ra bàn tay phải đang nắm thật chặt của mình, máu đỏ bên trong đã khô, USB màu bạc cũng bị lây dính vết máu, bởi vì nắm quá chặt, USB trong tay cô đã gây ra mấy vết hằn sâu, thứ dưới lớp da tay mỏng manh kia chính là nhiệt huyết của cô.
"Tất cả tài liệu cơ mật của tập đoàn Phác Thị đều nằm trong đây." Lương Tử Ngưng nhếch lên đôi môi trắng bệch của mình, lộ ra nụ cười hạnh phúc khi hoàn thành sứ mệnh. Cô muốn tự tay giao nó về trong tay hắn, nhưng, cô bây giờ, ngay cả chút hơi sức để giơ tay lên cũng không có.
Chương 176: CON ĐÃ KHÔNG CÒN
Đôi mắt tối tăm của Nhâm Dịch Tuấn bỗng dưng bừng sáng, hắn cầm lên chiếc USB nhỏ nhắn nhẹ tênh trong tay cô, nhưng đối với Lương Tử Ngưng mà nói, nó lại ngàn vạn nặng nề.
"Dịch Tuấn. . . . . ." Lương Tử Ngưng yếu ớt gọi tên hắn.
"Yên tâm đi! Sau khi thành công, chúng ta lập tức sẽ kết hôn." Lới nói lãnh đạm, không nghe ra được bên trong có mấy phần thành ý.
Trên mặt Lương Tử Ngưng lộ ra ánh sáng hạnh phúc, bởi vì cô rất hiểu cá tính của Nhâm Dịch Tuấn, chỉ cần hắn đồng ý cam kết, hắn nhất định sẽ thực hiện.
"Dịch Tuấn, em tin rằng không bao lâu nữa, một nhà ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau ."
Đôi con ngươi đen của Nhâm Dịch Tuấn bị một màng sương lạnh phủ lên, lẳng lặng nói: "Đứa bé đã không còn."
"..." Đôi mắt hơi suy yếu của Lương Tử Ngưng bỗng chốc trợn to, gương mắt trắng bệch hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó là chuyển biến thành ưu thương tột cùng, cánh môi trắng bệch run rẩy không dứt, lắc đầu, "Không đâu, con của chúng ta rõ ràng đang ở trong bụng em, con không bị sao cả, anh gạt em..."
"Em tỉnh táo một chút đi!" Nhâm Dịch Tuấn hướng về phía cô quát, "Đứa bé thực sự đã không còn! Em không muốn thừa nhận cũng được, nhưng đó là sự thật!"
"Là Bạch Hiền! Chính con người đê tiện đó đã hại chết con chúng ta, Dịch Tuấn, anh trả thù cho con của chúng ta có được không, em muốn con người kia phải sống không bằng chết. . . . . ." Lương Tử Ngưng đem ưu thương bi phẫn tích tụ đầy trong đáy lòng chuyển hóa thành hận ý, lửa nóng hừng hực bừng cháy trong mắt cô, hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Hiền.
Nhâm Dịch Tuấn thấy Lương Tử Ngưng âm ngoan hiểm ác như thế, chân mày khẽ chau chặt, lãnh đạm nói: "Chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn. . . . . ."
"Không phải là ngoài ý muốn, chính Bạch Hiền đẩy em xuống . . . . . . Là cậu ta hại chết con của chúng ta. . . . . ." Lương Tử Ngưng liến thoắng không ngừng, thần trí cô dường như có chút tan rã.
"Em đừng nói nữa! Duyên phận của chúng ta với đứa bé này đã cạn, em không cần phải đau lòng nhiều như thế. Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều đứa khác." Nhâm Dịch Tuấn cố nán lại an ủi cô, vỗ vỗ phía sau lưng cô.
Từng giọt lệ theo đôi mắt được thắp sáng bởi ngọn lửa đen tối của cô dần dần tuôn trào, "Dịch Tuấn. . . . . . Chẳng lẽ anh không hận cậu ta sao? Chính cậu ta đã giết chết con của chúng ta, chẳng lẽ anh còn muốn bảo vệ cậu ta sao? Em đã ở bên cạnh anh chăm sóc anh bao lâu nay, chẳng lẽ lại thua kém một người chỉ mới gặp anh vài lần, số lần lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay?"
Đôi con ngươi của hắn lóe lên tia sáng đen, Nhâm Dịch Tuấn không muốn ở đây bàn luận về vấn đề rối rắm này với cô, chậm rãi nói: "Em vừa mới giải phẫu, sức khỏe còn rất yếu, nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Nhâm Dịch Tuấn đắp chăn cho cô, vén sợi tóc rơi lạc trên trán cô qua, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho thật tốt đi."
Lương Tử Ngưng bị vẻ dịu dàng bất ngờ của Nhâm Dịch Tuấn làm dời đi lực chú ý, cô giống như một cô gái nhỏ ngây thơ đang say đắm với mối tình đầu, gương mặt cô ửng hồng, thẹn thùng gật đầu, nhắm mắt lại.
Đôi con ngươi của Nhâm Dịch Tuấn bỗng chốc thoáng qua một tia sáng đen, tay hắn nắm chặt chiếc USB lạnh như băng, thứ được đổi lấy bằng sinh mạng của chính con hắn. Hắn sẽ bắt Phác Xán Liệt trả giả lại tất cả, cũng sẽ bồi trả lại gấp bội cho cô.
Chỉ cần là thứ của Phác Xán Liệt, hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để đoạt lấy.
Chẳng hạn như tập đoàn Phác Thị, và Bạch Hiền.
————
"Rầm ——" một xấp giấy tờ bị ném mạnh trên sàn nhà.
"Cút! Chuyện nhỏ thế này mà cũng xử lý không xong! Các người ở đây làm gì thế hả, chẳng lẽ tôi trả lương cao như vậy chỉ để thuê một đám Phế Vật à!" Phác Xán Liệt như một ngọn núi lửa đang bộc phát, lửa nóng ngùn ngụt hướng về cô Thư Kí mà bùng cháy
Đầu cô Thư Kí cúi xuống đất đến không thể thấp hơn được nữa, cả người không nhịn được mà phát run, môi cắn chặt, nước mắt lăn qua lăn lại trong hốc mắt.
Gần đây, tổng giám đốc giống như đã ăn phải thuốc nổ, thỉnh thoảng cứ nổ tung. Thân là thư ký, cô chính là người đầu tiên trực tiếp hứng phải uy lực của đại pháo này.
"Bộp! Bộp! Bộp!" Kim Chung Nhân vỗ tay nghênh ngang bước tới, "Tiểu Xán Liệt, Xán Liệt, giờ tôi càng ngày càng phát hiện ra rằng cậu chẳng những có thể 'xuất khẩu thành thơ', mà còn có thể đối phó với cấp dưới thật quyết đoán, thật sự là cường thế hung hãn, tuyệt đối có thể bảo vệ thân phận uy nghiêm của tổng giám đốc. Xem ra tôi nên học tập cậu một chút." Hắn nghiêng mắt nhìn những tờ giấy trắng lả tả rơi trên đất, thở dài một tiếng, "Cậu thật sự sáng dạ, dùng giấy lót đất sao?"
Đôi mắt âm u lạnh lẽo hung tợn của Phác Xán Liệt nhìn lướt qua thư ký, "Đứng đây e sợ làm gì nữa? Còn không mau cút ra ngoài, bảo đám người giỏi phá hoại kia làm lại giấy tờ khác! Hôm nay nếu không thể đưa cho tôi một bản kế hoạch hoàn hảo, thì ai cũng đừng mơ tới tan ca."
Thư ký như lấy được lệnh đặc xá, bỗng dưng ngồi xổm người xuống, vội vã nhặt giấy tờ rơi đầy trên đất lên, ôm một xấp giấy rồi đi ra ngoài.
Kim Chung Nhân kinh ngạc nhìn động tác thần tốc của thư ký, thật bội phục năng lực dạy dỗ cấp dưới của Phác Xán Liệt, "Phác Xán Liệt, cấp dưới của cậu được lắm đó." Hắn thở dài, nói ra lời hâm mộ từ đáy lòng.
"Đều là một đám ngốc!" Lửa giận của Phác Xán Liệt không hề giảm đi chút nào, "Cậu lăn tới nơi này làm gì? Nhàn nhã như vậy, có phải tập đoàn Đinh Đạt phá sản rồi không?"
"Tôi – Anh Minh Thần Võ, trí dũng song toàn, dưới sự lãnh đạo của Kim tổng giám đốc, công ty chỉ có thể phát triển không ngừng. . . . . ."
"Đủ rồi! Cậu có thể cút!" Phác Xán Liệt không có hứng thú nghe hắn nói bốc nói phét, tự thổi phồng mình lên.
Kim Chung Nhân dừng lại màn thổi phồng bản thân, sải bước qua, đi tới bên sofa ngồi xuống, càng đuổi hắn đi, thì càng có nghĩa là không muốn hắn đi, "Ai nói tôi không có chuyện để nói?"
"Vậy cậu có chuyện gì thì mau nói đi, có rắm thì thả nhanh chút!" Phác Xán Liệt hiện giờ như đã ăn phải thuốc nổ, gặp người là phun.
"Tiểu Bạch Bạch không phải chỉ ra ngoài giải sầu sao! Cậu cần gì phải biến công ty thành địa ngục."
Đôi mắt tối đen lạnh như băng nhảy lên, tia sáng lạnh bắn ra bốn phía, "Cậu tốt nhất nên nhân lúc tôi còn chưa ra tay, nhanh chóng mà cút ra ngoài đi!"
"Tôi tốt bụng muốn giúp cậu mà!" Hai tay Kim Chung Nhân khoanh trước ngực, ngước đầu lên, dáng vẻ cao ngạo tự mãn, "Còn nhớ chuyện Tiểu Bạch Bạch trốn đi lần trước, là ai đưa ra kế hoạch thành công lừa gạt cậu ấy trở về không!?."
Phác Xán Liệt hếch mày, bán tín bán nghi hỏi: "Cậu thật sự có cách?"
"Nhìn tôi là biết!" Kim Chung Nhân tràn đầy tự tin nói, "Nhưng mà muốn Tiểu Bạch Bạch quay về, còn cần cậu hết sức phối hợp mới được, hi sinh chút chút chuyện." Kim Chung Nhân nháy mắt với Phác Xán Liệt.
Chương 177 : DÙNG CÁI CHẾT ĐỂ UY HIẾP
Phác Xán Liệt có cảm giác, lời đươc 'bay' ra từ miệng Kim Chung Nhân chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì, đôi mày tuấn của hắn hếch lên, "Hy sinh nho nhỏ?" Phác Xán Liệt vừa nghĩ tới vụ tai nạn xe cộ lần trước, cùng với những khốn khổ vì phải giả vờ tàn phế, hàng hàng vạch đen lập tức xuất hiện trên trán hắn. "Lần trước cậu bắt tôi giả bộ tàn phế, lần này không phải cậu định ép tôi sống đời thực vật chứ?"
"Nếu cậu đồng ý, tôi rất vui lòng. Chỉ tiếc Tiểu Bạch Bạch không đần đến nỗi bị một chiêu lừa tới hai lần!" Kim Chung Nhân dùng bả vai đụng đụng Phác Xán Liệt, ném ánh mắt đa tình về phía hắn, "Lần này chúng ta sẽ dùng chiêu dữ dội chút! Một mũi tên bắn rơi hai con chim!"
————
"Bạch Hiền, cháu mau đưa dĩa 'Dấm đường lý tích' này đến bàn 14 đi!" Đầu bếp luồn dĩa đồ ăn tràn ngập hương vị qua cửa sổ vận chuyển.
Rời khỏi biệt thự nhà họ Phác, Bạch Hiền căn bản không biết phải đi đâu. Không biết biệt thự nhà họ Phác đã trở thành nhà của cậu từ lúc nào rồi, rời đi bến đỗ an toàn đó, cậu cũng chỉ có thể ngây Phác phiêu bạc khắp đại dương rộng lớn.
Nếu đã quyết định bỏ đi, Bạch Hiền cũng không muốn bị Phác Xán Liệt tìm được. Cho nên cậu không liên lạc với Phương Đình, mối quan hệ giữa Phương Đình và Phác Xán Liệt đã chẳng mấy tốt đẹp gì, bọn họ không cần phải vì chuyện cậu ra đi mà trở nên tồi tệ hơn nữa. Cậu càng không thể trở về nhà cậu, vất vả lắm mới thoát khỏi bà mợ độc ác, và người chị họ tràn ngập suy nghĩ xấu xa, cậu không thể trở về cái biển lửa ấy được.
Bạch Hiền bây giờ như nhành hoa lục bình, lênh đênh không bến đỗ. Bởi vì cậu từng ngồi tù, giấy tờ nhân thân không tốt, cho dù có bằng cấp chính quy thì xã hội vẫn không chịu nhìn nhận cậu, xã hội này chính là đem mọi sắc thái quan điểm cùng với cách nhìn người đều theo số đông. Bạch Hiền đã nếm trải tất tần tật hơi ấm ý lạnh của đời người. Rồi một cơ hội tình cờ chợt tới, tại quán trọ bình dân này, bọn họ vừa đúng thiếu hụt một nhân viên phục vụ, Bạch Hiền lập tức chớp lấy cơ hội, xin ở lại nơi này làm việc.
Quán ăn tuy nhỏ, nhưng ông bà chủ rất tốt với Bạch Hiền, họ cung cấp phòng trọ cho cậu ở tạm. Người không có nơi nương dường như cậu, giờ tạm thời đã có một chỗ nghỉ chân.
"Vâng! Cháu tới ngay!" Bạch Hiền thắt mái tóc dài đen nhánh sáng chói thành bím đuôi ngựa, lộ ra cổ trắng như sứ ngọc, theo bước đi, đuôi ngựa dài nhỏ sau gáy không ngừng rung chuyển, như ẩn hiện một khung cảnh vui tươi của mùa xuân.
Bạch Hiền bưng dĩa "Dấm đường lý tích" nóng hổi nhanh chóng đưa đến bàn 14, "Món 'dấm đường lý tích' của quý khách đây."
"Bạch Hiền!" Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, giọng điệu xen lẫn vài tia kinh ngạc.
Bạch Hiền hơi sững sờ, cậu không ngờ mình có thể bị người quen bắt gặp tại đây, cúi đầu, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt được trang điểm kĩ càng. "Lộc Ngân?" Chân mày khẽ cậu chau chặt.
"Bạch Hiền, không ngờ đấy thật sự là mày sao. . . . . ." Lộc Ngân đứng lên, tỉ mỉ quan sát Bạch Hiền từ trên xuống dưới, "Sao mày lại ở đây khi mà. . . . . ."
Đôi mắt sáng trong của Bạch Hiền xoay chuyển, lập tức giấu đi vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, lạnh lùng nói: "Xin lỗi! Tôi không có thời gian ôn chuyện cũ với cô, tôi còn có việc gấp, đi trước nha!"
"Ối chà! Cậu trai này là ai vậy?" Người đàn ông mang dáng dấp lưu manh đứng bên cạnh Lộc Ngân lên tiếng, dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn Bạch Hiền.
Lộc Ngân dùng tay vỗ vỗ người hắn ý bảo hắn ngồi xuống, "Đừng nói là anh để ý tới cậu ta đó nha? Người này trước đây là tình nhân của một đại gia giàu có, chắc anh ta chơi nhiều quá hóa chán rồi, nên cậu ta mới bị đạp ra khỏi nhà, lưu lạc tới tận đây! Chẳng lẽ mặt hàng này anh cũng thích?" Lộc Ngân cố ý cao giọng, để các vị khách xung quanh đều nghe thấy.
Trong giây lát, tầm mắt mọi người đều dời sang phía Bạch Hiền, cậu khẽ sững sờ, cảm thấy giờ phút này mình như con cá bị phơi trên bờ cát, hứng đủ mọi luồng sáng nóng bức từ mặt trời.
"Bẩn thế này ư?" Tên đàn ông ngồi đối diện Lộc Ngân lắc đầu, "Còn lâu anh mới thèm! Em tương đối hợp khẩu vị anh hơn. . . . . ." Hắn nhấc tay, nâng lấy cằm Lộc Ngân, tự tay đút cho cô ta một muỗng "Dấm đường lý tích".
Bạch Hiền nhấp môi, dùng sức nháy mắt hai cái, đáy mắt cậu từ khi nào đã ẩm ướt, đi hỏi những vị khách nam mới vừa bước vào: "Chào mừng quý khách, xin hỏi các anh muốn dùng gì?" Cậu lấy giấy bút ra khỏi tạp dề.
"Em thật sự là 'trai bao'?" Người đàn ông hói đầu dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm Bạch Hiền, quan sát ngũ quan xinh xắn của cậu, tầm mắt bỉ ổi không ngừng luồn lách khắp người cậu, dường như chỉ mong xuyên thủng qua váy áo cậu, mong muốn thấy được dáng người bên trong.
Bạch Hiền lạnh lùng nói: "Không có món ăn này." Giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, mang theo một phần bền bỉ bất khuất.
"Này em! Thằng kia không nuôi em nữa, thì hãy để anh nuôi em nhé! Đi theo anh, em sẽ được ăn những món ngon còn được uống rượu ngoại nữa đấy!" Tên đàn ông còn lại đột nhiên đứng lên, khoác một tay lên vai Bạch Hiền.
"Á ——" Bạch Hiền hoảng hồn, lập tức lùi về sau hai bước, tiện tay nhặt lấy chai bia trên bàn, đôi tay run rẩy sẵn sàng ứng chiến, "Ông đừng có qua đây. . . . . . ông, ông qua đây, tôi sẽ. . . . . . Tôi sẽ. . . . . ."
Bạch Hiền biết mình căn bản không đối phó được hai gã đàn ông 'người cao ngựa lớn' này, cậu vung tay lên, "Xoảng——" chai bia đập mạnh vào bàn ăn bên cạnh, Bạch Hiền cầm một mảnh thủy tinh đặt ngay lên cổ mình, "Ông qua đây, tôi sẽ. . . . . ."
"Phụt!" Tên đàn ông mập phì nhổ nước miếng lên sàn nhà, vẻ mặt dữ tợn lưu manh gớm ghiếc, từng bước đến gần Bạch Hiền, " Hừ, mày dâm đãng đến vậy, tao không tin mày có thể tiếp tục giả vờ thanh cao!"
Những người ngồi trong quán ăn nhỏ vẫn tiếp tục dùng cơm, ôm chặt lấy quan niệm 'nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện', ở đây nhiều người như vậy mà không một ai dám đứng lên nói hộ một câu.
Một người đàn ông trẻ tuổi thật sự không thể tiếp tục ngồi im mà nhìn nữa, hắn ném đôi đũa trong tay, chuẩn bị đứng lên, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị cô gái bên cạnh, không biết là vợ hay bạn gái, lắc đầu lập tức kéo hắn ngồi xuống.
Đôi mắt trong veo của Bạch Hiền xuất hiện ánh sáng bi thương, lấp lánh sáng chói, dường như có thật nhiều Pháci sao đang chiếu rọi, "Ông. . . . . . Ông đừng có ép tôi!" Giọng cậu run rẩy, không che giấu được nỗi sợ hãi.
Lộc Ngân uống một hớp nước chanh, dáng vẻ hưng phấn như đang chờ xem kịch vui, "Cậu ta không có can đảm đó đâu, chắc chắn sẽ không dám xuống tay."
Bàn tay cầm mảnh kiếng bể của Bạch Hiền khẽ run, cậu cắn môi dùng lực, mảnh thủy tinh sắc bén bắt đầu phá vỡ làn da hoàn mỹ không tì vết, máu tươi theo chiếc cố trắng nõn bắt đầu chảy...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top