Chương 163-168

Chương 163: HAI NGƯỜI, MỘT CĂN PHÒNG

Sắc mặt Bạch Hiền trầm xuống, xoay người, đôi mắt trong veo như nước của cậu đe dọa nhìn Lương Tử Ngưng, nói: "Bây giờ mà bắt đầu dưỡng thai có phải sớm quá hay không?" Khóe miệng chậm rãi cong lên, tạo thành một nụ cười châm chọc, "Cô muốn củng cố tình cảm cho hai cha con bọn họ, cũng phải hỏi xem người cha có đồng ý hay không nữa chứ."

Bạch Hiền khinh miệt liếc cô ta một cái, sau đó xoay người đi vào bên trong.

"Đứng lại!" Lương Tử Ngưng kéo Bạch Hiền lại, "Tôi muốn ngủ ở gian phòng này! Chỉ vì đứa nhỏ tôi đang mang là của Phác Xán Liệt, cho nên cậu ghen ghét, không để cho được như ý đúng không!?"

Bạch Hiền lười biếng liếc nhìn cô ta một cái, cậu thật sự không muốn cãi nhau với cô gái này, "Đừng có quấy rầy giấc ngủ của tôi!" Cậu ngáp một cái, đi về phía phòng khách.

"Cậu . . . . ." Lương Tử Ngưng vốn muốn cãi vã một trận với cậu, không ngờ tới cậu lại dễ dàng đồng ý như vậy, điều này khiến Lương Tử Ngưng không có chút cảm giác thắng lợi nào cả, dù gì thì cô cũng là người quang minh chính đại bước vào nhà họ Phác, ngoại trừ việc giúp Nhâm Dịch Tuấn có được tài liệu cơ mật, cậu còn muốn khi dễ Bạch Hiền nữa!

————

"Cái gì!" Kim Chung Nhân quát to một tiếng, "Cậu lại để cho hai người sống trong cùng một mái nhà?!!" Ánh mắt của hắn trợn tròn, thiếu chút nữa là rớt xuống.

Người luôn luôn trầm mặc ít nói như Ngô Diệc Phàm cũng mở miệng, "Không thể không bội phục dũng khí của cậu."

"Bất đắc dĩ thôi!" Phác Xán Liệt quét mắt nhìn hai đồng chí, một kẻ tí ta tí tởn rõ là đang vui sướng khi người khác gặp nạn; còn một người vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, không thèm quan tâm đến.

Kim Chung Nhân vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Này! Nuôi những hai người phụ nữ trong nhà, trái ôm phải ấp, cảm giác khá lắm đây! Không ngờ nha, khẩu vị của cậu chớp mắt một cái bỗng trở nên biến thái đến vậy, lại muốn chơi 3P*".Kim Chung Nhân nhìn gương mặt u ám của hắn lúc này, chỉ muốn nhạo báng hắn.

(*): "chơi" hai người một lúc


Nhớ tới lần trước, chỉ vì có chút 'ý' với chị dâu, tên này đã lập tức ăn tận ba thùng dấm chua, coi hắn như kẻ thù. Ngẫm lại mà xem, nếu hắn không gây một chút áp lực, nói không chừng tên này vẫn còn đang cố làm ra vẻ thanh cao, không chịu biểu lộ tâm ý của mình cho Bạch Hiền biết đấy chứ!

Vì tình nghĩa bạn bè, hắn đã chịu nhục, vui buồn lẫn lộn đến cỡ nào. Dĩ nhiên, thái độ lúc ấy của hắn không phải là hoàn toàn giả tạo, sự thật là hắn cũng có chút thật tâm.

"Kim Chung Nhân!" Phác Xán Liệt quay người lại, đánh mạnh một quyền vào ngực Kim Chung Nhân, thù mới cộng hận cũ nên sực lực không hề nhỏ.

Kim Chung Nhân không nghĩ đến việc Phác Xán Liệt lại hạ độc thủ như thế, thành ra cũng không kịp né tránh, hứng trọn quả đấm, "Khụ, khụ ——" hắn vỗ vỗ lồng ngực.

Người nãy giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên – Ngô Diệc Phàm bỗng mở miệng nói: "Phác Xán Liệt, cậu ra tay nặng quá rồi đó, có khi nào gây ra nội thương cho cậu ta không?."

"Không có nội thương đâu, cùng lắm là ngực bị dị dạng chút thôi. Để tôi giới thiệu cho cậu mấy tay bác sĩ chỉnh hình giỏi, muốn ngực cao lên hay thấp xuống, tùy cậu, mọi chi phí tôi chi hết, chỉ cần đừng rêu rao ra ngoài là tôi không chịu bồi thường là được."

Độc! Tuyệt đối đủ độc! Không nghĩ tới Phác Xán Liệt lại gian tà như thế.

"Khụ, khụ. . . . . . Phác Xán Liệt, cậu điên rồi!" Xem ra, Kim Chung Nhân không phải bị đánh đến bị thương, ngược lại, là bị chọc giận đến mức xuất huyết nội.

Hiện giờ hắn biết, ngọn núi kia cao đến cỡ nao rồi, ngàn vạn lần không thể xúc phạm người có quyền thế, lại còn cường hào ác bá nữa.

"Được rồi, vào vấn đề chính đi!" Ngô Diệc Phàm không có hứng thú tiếp tục thưởng thức màn trình diễn 'hát nói' của hai người kia, sắc mặt cứng đơ, khí thế bức người bao quanh lấy hắn, tạo thành một kết giới bất khả xâm phạm, nghiêm nghị nói: "Cứ để tôi điều tra tất cả là được. Nếu biết được động cơ của anh ta, vậy bước tiếp theo, cậu định sẽ làm gì?"

Đôi mắt lạnh lùng của Phác Xán Liệt trở nên căng thẳng, gương mặt tuấn tú như được điêu khắc ngưng tụ nên một màn sương mù, đôi môi mỏng khẽ mở, thong thả khạc ra bốn chữ, "Bắt rùa trong rọ."

"Xem ra cậu ta đã có kế hoạch rồi, Ngô Diệc Phàm, hai chúng ta cần gì phải gấp chứ!" Kim Chung Nhân đi tới cửa cầm áo khoác lên, "Ngô Diệc Phàm, tôi nghĩ chúng ta nên đi đi thôi! Tôi rất muốn chơi đùa với con gái nuôi của cậu. Quả thật là một cậu bé bướng bỉnh nha, da thật non, vừa trơn vừa mịn. . . . . ." Kim Chung Nhân tiến vào khu vực 'cho trí tưởng tượng bay xa'.

Đôi mắt Ngô Diệc Phàm trầm xuống, một loại khí tức thô bạo, u ám tràn ra ngoài, rồi một bóng đen bỗng bay tới——

"A ——" Tiếng kêu của Kim Chung Nhân vang lên đến tận mây xanh.

"Tốt nhất cậu đừng có ý nghĩ tơ tưởng đến cậu ấy!"

Không ai thấy rõ Ngô Diệc Phàm ra tay như thế nào, động tác nhanh nhẹn lanh lợi như một tia sáng.

Một đấm kia của Phác Xán Liệt là do hắn lơ là sơ suất nên mới không tránh được, nhưng một đấm này của Ngô Diệc Phàm dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể tránh.

"Khụ, khụ ——" Kim Chung Nhân ho khụ không dứt, tại sao cứ hắn liên tục bị đánh vậy chứ. Chắc là do hôm nay khi ra cửa, quên không nghiên cứu ngày hoàng đạo, tám phần là hôm nay không nên nói tới phụ nữ rồi.

Ai ~ mới mở miệng một chút đã mang họa vào thân.

"Này! Hai người các cậu khi dễ bạn bè thế à!" Kim Chung Nhân tức giận không dứt.

"Bởi vì cậu đáng ăn đòn!" Ngô Diệc Phàm nhàn nhã khoác áo vest lên vai, biểu tình hung ác vừa rồi dường như không hề tồn tại.

"Đồng ý!" Phác Xán Liệt đứng cùng chiến tuyến với Ngô Diệc Phàm.

Kim Chung Nhân không nghĩ tới hai tên đồng đảng kia của hắn, lại là loại người không có nhân tính như vậy. Hắn chỉ nói đùa chuyện hai người phụ nữ kia thôi mà, kết quả lại bị cho ăn hai quả đấm, thật đáng thương cho hắn! Tay hắn xoa xoa ở ngực, tỏ vẻ mặt đau khổ, "Không ổn rồi, tôi bị xuất huyết nội rồi, các cậu mau giúp tôi gọi xe cứu thương đi. . . . . ." Ra sức cầu xin, Kim Chung Nhân nằm trên mặt đất hét to.

Phác Xán Liệt lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, vẫn ngồi yên trên ghế làm việc, cầm giấy tờ cẩn thận đọc rồi phê duyệt.

Ngô Diệc Phàm thì lại lười liếc nhìn hắn ta, đôi chân dài cao to của hắn bước thẳng qua người Kim Chung Nhân, mở cửa phòng làm việc ra.

"Này! Các cậu không có lương tâm hả! Dù gì chúng ta cũng có vài chục năm tình nghĩa, thế mà lại thấy chết không cứu!"

"Tự cứu mình đi!" Ngô Diệc Phàm keo kiệt, vứt cho hắn ta bốn chữ, sau đó lập tức bước ra khỏi phòng làm việc.

"Tôi thấy giọng cậu khỏe như vậy, không chết được đâu! Hơn nữa, người tốt sống không thọ, kẻ gieo họa lại sống ngàn năm, mà một kẻ vừa gieo họa còn ác mồm như cậu ít nhất cũng có thể sống đến tận ngàn năm, vạn năm chứ chẳng chơi!" Đôi mắt Phác Xán Liệt vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào giấy tờ, không thèm ngẩng đầu nhìn hắn ta lấy một cái.

Kim Chung Nhân cảm giác mình quá ư đáng thương, ra sức diễn xuất như thế, vậy mà hai tên kia cũng không thèm phối hợp, nhìn hắn lấy một lần. Không phải là cảm thấy không cần diễn nữa, mà là Kim Chung Nhân không còn mặt mũi diễn nữa rồi, hắn bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên người, ngẫm lại bản thân mình, hắn – đẹp trai khôi Phác, khí chất tao nhã, là tổng giám đốc tập đoàn Đinh Đạt, không ngờ cũng có lúc chật vật như vậy, thật đáng thương mà.

Chương 164: BIẾN KHÉO THÀNH VỤNG*


"Cậu đang khen tôi, hay châm biếm tôi thế?" Kim Chung Nhân nâng cằm lên, cố làm ra vẻ trầm tư.

"Cậu nói thử xem?" . Đuôi chân mày kiếm của hắn nhảy lên.

Kim Chung Nhân thở dài một cái, "Lời từ miệng cậu bay ra khẳng định là không có gì tốt cả!"

"Cậu tự mình hiểu lấy!"

Phác Xán Liệt vừa cùng hắn tranh cãi, vừa nhanh chóng xem giấy tờ.

"Xán Liệt! Cậu không cảm thấy làm vậy, sẽ gây tổn thương cho Bạch Hiền sao?" Kim Chung Nhân mặc dù biết khi hắn nhắc tới ba chữ 'Bạch Hiền' sẽ khiến cho Xán Liệt tức giận, nhưng khi hắn nghĩ tới việc Bạch Hiền phải chịu uất ức, lòng hắn lập tức cảm thấy phiền muộn, khiến hắn không nói không được.

Thật sự vậy, ba chữ này đối với hắn lực ảnh hưởng khá lớn, Phác Xán Liệt lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng hắn ta bằng một ánh mắt lạnh, "Vợ của tôi nếu phải chịu uất ức thì hẳn phải do người chồng là tôi đây quan tâm, tập đoàn Đinh Đạt của cậu sắp đóng cửa à, thành ra cậu mới nhàn rỗi tới mức không có chuyện gì làm, rảnh quá nên muốn tham gia vào chuyện nhà người khác?"

Cũng vì lần trước Kim Chung Nhân thể hiện tình ý đối với Bạch Hiền, cho nên bây giờ mới 'tốt' như vậy, Phác Xán Liệt đối đãi hắn không khác gì tình địch.

"Vậy cậu nhất định phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn!" Kim Chung Nhân bị đôi mắt lạnh như băng của hắn ta nhìn tới, tim tự nhiên đập nhanh, mở cửa, vì an toàn của bản thân, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

————

Ngủ lâu thêm một giấc, Bạch Hiền cuối cùng cũng ngủ đủ, cậu ngồi dậy, thõa mãn duỗi cái lưng mỏi của mình.

"Òng ọc, òng ọc. . . . . ." Trong bụng truyền đến âm thanh kêu gào.

Bạch Hiền xoa xoa bụng, nhìn thời gian hiển thị trên di động, mười hai giờ, vừa đúng giờ dùng cơm trưa.

Bạch Hiền xuống giường, rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu, mùi thơm nồng của thức ăn lập tức bay tới, cậu không thể chờ đợi hơn được nữa lập tức tiến vào phòng ăn.

Trên chiếc bàn dài kiểu Châu Âu bày đầy đồ ăn ngon, toát ra hương vị mê người.

Nụ cười mỉm trên mặt Bạch Hiền khi nhìn thấy bóng dáng người kia dần dần đông cứng, chỗ ngồi của cậu chủ đã bị một người khác ngồi lên, và cô ta còn đang vênh mặt sai bảo người giúp việc gắp thức ăn, múc canh cho cô ta.

Bạch Hiền lạnh lùng lườm cô ta một cái, kéo cái ghế gần nhất, rồi ngồi xuống.

Người giúp việc bên cạnh lập tức mang thêm bát đũa tới cho cậu

Lương Tử Ngưng coi thường nhìn cậu một cái, giọng lanh lảnh chói tai, "Ngủ ngon ghê nhỉ, giờ mới xuống giường à."

"Tôi muốn ngủ tới khi nào thì tùy tôi, chưa tới phiên cô để ý đâu! Đồ mang thai hộ!" Bạch Hiền thật sự không thể chịu nổi loại phụ nữ luôn tự cho mình là đúng như cô ta, cậu cố ý thêm vào bốn chữ 'Đồ mang thai hộ' để cô ta tự nhận thức địa vị của mình ở đây.


Bạch Hiền thấy cánh gà nướng ngon mềm bốc mùi thơm, bèn gắp lên một cái cánh, không cần vì cô gái này mà bỏ đi bữa ăn ngon.

"Cám ơn cậu đã nhắc nhở! Tôi biết mình là phụ nữ có thai, đã vậy sao còn phải ăn những loại thức ăn kém dinh dưỡng này chứ" Lương Tử Ngưng để xuống con tôm ruốc đã bóc vỏ đang được gắp giữa đôi đũa thủy tinh, "Tôi muốn ăn vi cá, tổ yến, bào ngư. . . . . ."

"Được thôi! Cái gọi là vi cá, không phải là xương Sa Ngư sao. Còn cái gọi là tổ yến, không phải là nước miếng chim Yến ư. Về phần bào ngư, nó mềm nhũn như tai người vậy. Đúng rồi, cũng nên mua Tuyết Cáp đi ha, nhưng lỡ như nguồn gốc của nó không rõ thì nguy to, vì đó chính là ống dẫn trứng của cóc. Còn có, nghe nói giá trị dinh dưỡng của Ngưu Tiên cũng lớn, nhưng nó lại là bộ phận sinh dục của bò. Dù sao thì những thứ đó người cũng không ăn, nhưng nếu cô thích, vậy thì chị Vương à, mỗi ngày hãy nấu cho cô ấy ăn đi!" Bạch Hiền thở ra một hơi, vùi đầu tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon.

Người giúp việc đang đứng ở bên cạnh rối rít che miệng cười trộm.

"Cậu . . . . ." Lương Tử Ngưng tức giận tới mức muốn nổ tung.

"Cậu cái gì mà cậu! Nếu cô muốn ăn thì ăn đi, còn không muốn thì lập tức đem đổ! Đừng ở chỗ này ra vẻ cô chủ giá lâm. Tôi không mềm yếu vậy đâu, có thể mặc cho cô khi dễ. Cô nên biết, con của cậu là do tôi cầu xin Phác Xán Liệt giữ lại, đừng để cho công sức của tôi uổng phí!" Bạch Hiền nở nụ cười nhàn nhạt về phía cô ta.

"Tôi . . . . ." Lương Tử Ngưng bỗng dưng đứng lên, "Hừ! Đừng tưởng cậu có thể ngồi lâu ở vị trí Phác phu nhân này!" Lương Tử Ngưng ác độc trừng mắt nhìn cậu một cái.

Quyết tâm của cô càng thêm phần kiên định, cô nhất định phải hủy hoại Phác Xán Liệt, người đàn bà này một khi không có Phác Xán Liệt chống đỡ, xem cậu ta phách lối được bao lâu.

Sau khi Lương Tử Ngưng rời đi, Bạch Hiền nhìn cao lương mỹ vị trên bàn, nhưng trong lòng lại phiền muộn không dứt, ăn cũng không thấy ngon. Mặc dù đã no rồi, nhưng cậu vẫn liên tục nhét thức ăn vào miệng, dường như muốn hóa bi phẫn thành thức ăn mà tiêu biến đi.

Sau bữa trưa, theo lẽ thường Bạch Hiền sẽ ngủ trưa chốc lát, nhưng vì hôm nay cậu ngủ quá nhiều, nên không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Cậu vào phòng làm việc, lại thấy Lương Tử Ngưng đang ngồi trên bàn làm việc, bấm bấm laptop.

"Tích, tích, tích. . . . . ." Vội vàng nhấp chuột. Song chân mày Lương Tử Ngưng lại nhíu chặt, cánh tay khẽ run, khiến người ta có một loại cảm giác cô đang lén lút.

"Cô ở đây làm gì?" Bạch Hiền tức giận nói.

Giọng nói bất ngờ xuất hiện, khiến Lương Tử Ngưng cả kinh, cánh tay run lên, "Cộp" một tiếng, con chuột hồng ngoại rơi xuống đất. Trong thoáng chốc, sắc mặt cô ta trắng bệch, rõ là có tật giật mình.

Bạch Hiền đi tới, khom lưng nhặt lên con chuột, "Cô vui lòng đừng động vào laptop của tôi, không đúng! Phải là đừng động vào mọi thứ của tôi!"

"Laptop này của cậu?" Lương Tử Ngưng kinh ngạc, trong giọng nói lộ ra tia mất mát.

"Sao? Chẳng lẽ cô không phải đang muốn biết đời sống riêng tư của tôi à? Cậu tốt nhất đừng làm ra loại chuyện mất đạo đức như thế." Bạch Hiền đem Laptop dời về phía mình, bật laptop lên, lập tức nhìn thấy cửa sổ của thanh công cụ tìm kiếm tài liệu.

Lương Tử Ngưng bình tĩnh lại, "Tôi nhàm chán, muốn chơi game máy tính thôi, không được à..., chẳng lẽ cậu muốn hạn chế tự do của tôi."

"Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn hạn chế sự tự do của cô, chỉ là. . . . . . Hiện giờ cậu là phụ nữ có thai, máy tính có tia phóng xạ cao, đối với đứa nhỏ không tốt, cô nên ít tiếp xúc với nó thì hơn. Vì vậy, sau này tôi sẽ cài mật mã vào máy tính. Nếu cô cảm thấy nhàm chán, có thể nghe nhạc, hoặc đọc một chút sách dưỡng thai!" Nói đến đây Bạch Hiền đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cậu lập tức cúi người xuống, lấy ra một bộ sách dày ở tầng cuối của kệ sách.

"Đây là những sách mà phụ nữ có thai cần đọc!" Bạch Hiền bất kể Lương Tử Ngưng có nhận hay không, trực tiếp đem sách nhét vào trong ngực của cô ta.

Những sách này đều là sách cậu xem trong thời gian mang thai lúc trước, vì Đứa nhỏ không còn, nên Phác Xán Liệt sợ cậu nhìn thấy chúng lại nhớ tới Đứa nhỏ, thế nên hắn tự mình thu gom lại rồi giấu chúng ở một góc khuất

Chương 165: SO VỚI TRONG TƯỞNG TƯỢNG THÌ HÀI HÒA HƠN

Nếu không phải là vào một buổi tối Bạch Hiền không ngủ được, nghe có tiếng động trong phòng làm việc bên cạnh, cậu cũng sẽ không biết hắn lặng lẽ vì cậu mà làm những chuyện này.

"Trừ những bộ sách này, tôi còn giúp cô đăng kí tham dự một lớp múa bụng, hay một lớp yoga dành cho phụ nữ có thai."

"Cái gì múa bụng, yoga?" Gương mặt Lương Tử Ngưng toát lên vẻ khó chịu.

"Múa bụng và yoga rất tốt cho việc sinh nở. . . . . ." Bạch Hiền vừa nói vừa cài mật mã cho máy tính.

Lương Tử Ngưng tức giận ném mạnh quyển sách lại trên bàn, "Cậu dám chi phối tự do của tôi?"

"Tôi không có! Chẳng lẽ cô không muốn sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh sao? Dù sao tôi cũng đã đăng kí, tham gia hay không là chuyện của cô!" Bạch Hiền dọn dẹp lại bàn, lấy ra bản thiết kế cậu còn chưa hoàn thành.

Lương Tử Ngưng đứng yên tại chỗ, lướt nhìn quanh gian phòng làm việc này, bốn phía toàn sách là sách. Trên bàn chỉ có một máy tính, Lương Tử Ngưng lúc còn làm thư kí cho Phác Xán Liệt đã kiểm tra thử máy tính tại văn phòng của hắn, bên trong chỉ có vài bảng ghi chép kế hoạch hằng ngày của công ty, còn có một ít báo cáo tài chính. Vì vậy, cậu nghĩ tài liệu quan trọng của công ty chắc hẳn là nằm trong chiếc laptop tùy thân của hắn.

"Laptop của Phác Xán Liệt đâu?" Lương Tử Ngưng thuận miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.

Bạch Hiền không nghĩ tới cô ta vẫn còn trong phòng làm việc, thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, "Cô có thể đi hỏi thẳng anh ấy, nhưng trong laptop của Xán Liệt chắc chắn chẳng có game nào đâu."

Lương Tử Ngưng ý thức được mình đã tiết lộ quá nhiều chuyện, vội vàng lấp liếm, "Chẳng lẽ cả game 'Plans vs Zombie' cũng không có sao? Đó là game đang rất thịnh hành mà."

Bạch Hiền trợn trắng mắt nhìn cô ta, "Cô nghĩ nó rất tốt sao! Cô chơi loại game có nhạc nền kinh khủng đó chẳng lẽ không sợ Đứa nhỏ bị hù dọa mất ư, cô không sợ tương lai con của mình lớn lên sẽ trông giống cương thi, hành động cũng giống cương thi à!"

Bạch Hiền bắt đầu luyên thuyên, vì dù gì cậu cũng đã một lần không bảo vệ tốt con của mình. Mặc dù cậu rất không thích Lương Tử Ngưng, nhưng sự quan tâm của cậu dành cho đứa trẻ là thật lòng.

————

Trong đầu Phác Xán Liệt lẩn quẩn lời nói của Kim Chung Nhân, hắn đồng ý để cho Lương Tử Ngưng chuyển vào nhà họ Phác đã đủ uất ức cho Bạch Hiền, lỡ như Lương Tử Ngưng còn gây khó dễ cho cậu nữa, thì chắc. . . . . . cậu trai nhỏ này nhất định sẽ đem toàn bộ uất ức nuốt vào trong bụng.

Mặc dù tất cả đều là vì trò chơi 'Bắt rùa trong rọ', nên hắn mới chuẩn bị nhiều thứ như vậy, cố gắng làm cái rọ 'đẹp' một chút, mới có thể khiến cho con rùa kia đầu óc choáng váng mà chạy vào, có như vậy trò chơi này mới thú vị.

Nhưng, thân xác Phác Xán Liệt đã chạy tới bên Bạch Hiền trước cả suy nghĩ rồi, còn chưa hết giờ làm việc, hắn đã giao việc lại cho cấp dưới, rồi vội vã chạy về nhà.

Vào nhà, mọi thứ vẫn yên tĩnh như thường ngày.

Yên tĩnh như vậy ngược lại lại khiến Phác Xán Liệt cảm thấy kinh ngạc, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn giống như muốn thấy cảnh hai người phụ nữ vì hắn mà đánh nhau, như thế lòng hắn mới có thể thoải mái một chút.

"Cậu chủ đâu?" Phác Xán Liệt hỏi cậu giúp việc bên cạnh.

"Trong phòng làm việc ạ."

"Ừm. . . . . . Còn Lương Tử Ngưng?"

"Trong phòng ngủ."

Không trách được hắn lại không ngửi thấy mùi khói thuốc súng trong tưởng tượng, thì ra là hai người đang ở hai nơi khác nhau. Thế thì hai người bọn họ cũng có thể hòa bình một chút.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đi vào phòng làm việc, vì không muốn cậu phát hiện, hắn đã cởi giày ở cửa ra vào, xách trên tay, rón ra rón rén bước tới.

Bạch Hiền hết sức chăm chú vào bản vẽ, trong phòng làm việc, ngoại trừ tiếng sột soạt của cây bút lướt trên bản vẽ, chỉ còn dư lại tiếng hít thở nhỏ nhẹ của cậu.

"Em yêu, em quá cực nhọc rồi, hay là sau này em hãy làm trụ cột nuôi sống gia đình đi!" Phác Xán Liệt đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu.

"A!" Bạch Hiền sợ hãi, tay run lên, đánh rơi cây bút. Cậu vỗ vỗ ngực, nhìn nụ cười cùng với vẻ mặt lưu manh của Phác Xán Liệt, cáu giận nói: "Này! Anh có biết hù dọa cũng có thể làm chết người không hả!?"

Nhịp tim chợt gia tốc, khiến huyết áp Bạch Hiền tăng cao, hô hấp dồn dập, không ổn.

Phác Xán Liệt vốn chỉ muốn trêu chọc cậu, không ngờ hắn lại hù dọa cậu tới mức này, hắn áy náy ôm lấy cậu, "Thật xin lỗi, anh cứ tưởng tâm tình em hôm nay không tốt, nên mới trêu chọc em chút thôi."

"Đúng! Tâm trạng em hôm nay rất kém, tâm tình bây giờ lại càng kém, quả thật là tệ hết chỗ nói rồi." Trước mặt người thân, cậu không chút câu nệ mà phát tiết tất cả ra ngoài, đôi mắt sáng trong của Bạch Hiền có chút xa xăm.

Phác Xán Liệt ngồi vào ghế làm việc, đặt Bạch Hiền lên trên đùi mình, "Thật xin lỗi, đã để cho em chịu uất ức."

"Biết là tốt rồi!" Bạch Hiền xem bàn tay ấm áp của hắn trở thành khăn tay lau nước mắt bên khóe mắt mình.

"Em không muốn biết lý do anh đồng ý để cho Lương Tử Ngưng chuyển vào sao?" Giọt lệ trong suốt của cậu dính trên tay hắn, khiến Phác Xán Liệt cảm nhận được tư vị khổ sở của cậu.

Bạch Hiền bĩu môi, "Anh không nói em cũng đoán được, chẳng lẽ anh lại hào phóng đến mức cho cô ta vào ở trong nhà sao, nhất định là cô ta mặt dày mày dạn yêu cầu!" Bạch Hiền cảm thấy 'cái ghế' này không tệ, mềm mại thoải mái, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, xoa xoa vai, nũng nịu nói: "Vai em mỏi quá nè!"

Phác Xán Liệt ngoan ngoãn vươn tay, bóp vai cho cậu, "Anh bảo cô ta kí một bản hợp đồng, cô ấy không muốn gì thêm, ngoại trừ yêu cầu này. . . . . ."

"Gần quan được ban lộc, vậy mới có thể dễ dàng câu dẫn anh!" Lời nói của Bạch Hiền lộ ra vẻ chua chát.

"Sao vậy? Tức giận sao?" Phác Xán Liệt vuốt nhẹ lên mũi cậu, "Em không tin tưởng chồng yêu của mình à, yên tâm đi! Thỏ sẽ không ăn cỏ gần hang!"

"À? Vậy em có phải 'cỏ gần hang' không?"

"Không phải!" Phác Xán Liệt cúi đầu, dán chặt lên lỗ tai của cậu, nghiêm mặt nói: "Em là cỏ trong ổ của anh, tùy thời tùy chỗ đều có thể ăn. . . . . ." Đầu lưỡi êm ái của hắn ở bên tai cậu vẽ một vòng tròn, hắn biết nơi này là chỗ nhạy cảm của Bạch Hiền, cố ý thổi một hơi thở ấm áp tới bên tai cậu, liếm láp vành tai cậu.

Một cảm giác tê dại từ sâu trong thân thể lan tràn ra, Bạch Hiền mĩm cười, hai tay đẩy hắn ra, "Được rồi, được rồi. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Tha cho em đi. . . . . ."

Chương 166: NỮ NHÂN TÂM KẾ

"Khụ, khụ!" Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan.

Hai người không để ý đến tiếng động ngoài cửa, tiếp tục.

Phác Xán Liệt cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Bạch Hiền, nụ hôn nóng bỏng dần dần dời xuống, lưu luyến quanh quẩn ở trước ngực Bạch Hiền.

"Ngừng lại. . . . . . đừng vậy mà. . . . . ." Bạch Hiền la hét, đôi tay lại vòng lên cổ Phác Xán Liệt.

Lương Tử Ngưng không thể đứng nhìn nổi, bất chợt đạp một cước lên cửa, "Rầm ——" cửa đụng vào vách tường.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, trong đôi con ngươi tối tăm chớp động lên ánh lạnh, "Không ai dạy cho cô biết phải gõ cửa sao?" Trong giọng nói lộ ra vẻ không vui.

"Không phải là tôi không gõ cửa, mà là lỗ tai của các người có vấn đề." Lương Tử Ngưng khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vênh váo tự đắc, giống như cô mới chính là vợ cả, tình cờ bắt quả tang chồng mình đang thân mật với vợ nhỏ.

"Anh à, chúng ta tiếp tục đi!" Bạch Hiền hướng về Phác Xán Liệt nở nụ cười câu dẫn mị hoặc, "Nếu cô ấy thích xem cảnh vợ chồng chúng ta ân ái, vậy chúng ta hào phóng một chút, biểu diễn cho cô ta thưởng thức đi."

Bạch Hiền cười nịnh nọt, nâng một chân mảnh khảnh của mình qua, khiến hai chân cậu tách ra, dang qua trên đùi Phác Xán Liệt, ngồi đối diện Phác Xán Liệt, chậm rãi cởi áo ngủ trên người, làm lộ ra làn da trắng như tuyết.

Phác Xán Liệt lần đầu tiên thấy Bạch Hiền như vậy, trong nhất thời hắn cũng trố mắt nhìn cậu, một luồng khí nóng đánh thẳng vào tâm trí.

"Anh nhanh một chút có được không, người ta còn đang chờ thưởng thức kìa!" Bạch Hiền len lén hất mặt, liếc cô ta một cái.

Sắc mặt Lương Tử Ngưng cứng ngắc, đứng ngớ người ở cửa, đi không được, ở cũng không xong.

"Bạch Hiền, đừng nghịch nữa." Phác Xán Liệt hiểu dụng ý của Bạch Hiền, cậu chỉ là hơi tức giận Lương Tử Ngưng nên mới làm ra loại hành động trẻ con như thế, hắn dĩ nhiên cũng ngượng ngùng phối hợp.

Khóe miệng Bạch Hiền nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, "Vị ở cửa kia ơi, cho xin một tràng pháo tay nhé, hiện giờ Phác tiên sinh có chút xấu hổ rồi."

Một mũi tên bắn rơi hai chim, đồng thời cười đùa cả hai người bọn họ, thật là hả giận .

Lương Tử Ngưng ngẩn người tại đó, từng hình ảnh khi cậu cùng Nhâm Dịch Tuấn hoan ái lần lượt hiện lên trong đầu cậu, nhưng hiện giờ. . . . . . hốc mắt cô bỗng chua xót.

"Hừ!" Khí thế không suy nhược, Lương Tử Ngưng rên lên một tiếng, quay đầu rời đi. Lần này có chút lễ phép, cô không quên đóng cửa lại cho hai người bọn họ.

"Ai ——" Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm một cái thật to, "Cuối cùng cũng đi." Cậu lập tức đem áo ngủ mặc vào.

Thấy đôi mắt tối đen của Phác Xán Liệt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Hiền dùng hai tay nắm chặt lấy cổ áo, "Anh nhìn gì vậy?"

"Nhìn vóc người của em!" Một chút bỡn cợt hiện lên trên mặt hắn.

"Cũng đâu phải lần đầu tiên. . . . . ." Bạch Hiền nói thầm một câu, muốn từ trên đùi của hắn xuống. Kết quả, vòng eo thon của cậu lập tức bị Phác Xán Liệt ôm vào trong ngực. Bạch Hiền bất mãn nói: "Làm gì vậy, mau buông em ra."

"Hôm nay anh thật sự mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên thấy em mị hoặc như thế, còn cởi áo nới dây lưng trước mặt anh nữa chứ. Xem ra, việc anh cho Lương Tử Ngưng chuyển vào, không tệ như trong tưởng tượng!"

"Anh muốn chọc tức chết em có phải không!?" Bạch Hiền thở phì phò nói, bởi vì tức giận, cậu há mồm thở dốc, ngực phập phồng, "Anh mau để em xuống!"

"Vợ anh đã thịnh tình mời, anh làm sao để cho em thất vọng chứ, đúng không!"

Đầu Phác Xán Liệt dần dần lại gần môi Bạch Hiền, cậu lập tức lấy tay ngăn cản nụ hôn của hắn, "Nếu cô ta không có ở đây, vậy cũng không cần phải tiến hành đâu."

"Cần người xem sao?" Một nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt Phác Xán Liệt, "Chúng ta xuống phòng khách dưới lầu biểu diễn đi, ở đó người xem không chỉ có một nha!"

"Phác Xán Liệt!" Bạch Hiền tức giận rống to.

————

Lúc Phác Xán Liệt và Bạch Hiền xuất hiện ở phòng ăn, Lương Tử Ngưng đã ngồi ở đó rồi, cô ta lấy sơn móng tay đỏ bôi trét lên móng tay mình, dáng vẻ buồn chán đến chết, không nhịn được.

Thấy Phác Xán Liệt tới, người làm mới bắt đầu mang thức ăn lên.

"Sao cô lại ngồi đó!" Đôi mắt Phác Xán Liệt lộ ra chút tức giận, khinh thường.

"Chủ nhà mãi chưa xuống lầu, kẻ ăn nhờ ở đậu tôi đây đành ngồi tạm, chờ các người làm xong chánh sự không được sao. . . . . ."

Phác Xán Liệt xanh mặt, hắn căn bản không có tâm tình nghe cô ta oán trách, "Ý tôi là sao cô lại dám ngồi vào vị trí của cậu chủ."

Song, Bạch Hiền chỉ cười nhạt một tiếng, dáng vẻ như chẳng có vấn đề, xoay người, sửa sang lại cổ áo cho Phác Xán Liệt, "Nếu ngồi ở đó có thể khiến tâm tình cô ấy tốt hơn, ăn nhiều thêm một chén cơm, thì cứ để cô ấy ngồi đi. Ngồi đâu cũng như nhau thôi mà, Xán Liệt, đúng không!" Đôi mắt sáng trong hướng về hắn chớp chớp.

Phác Xán Liệt quay đầu lại nhìn người giúp việc, "Chuẩn bị hai phần ăn đưa lên phòng ngủ!" . Đôi mắt ấm áp của hắn khi chuyển sang Lương Tử Ngưng, trong nháy mắt lập tức trở nên lạnh băng, khẽ nguyền rủa một tiếng, "Mặc kệ cô!"

Phác Xán Liệt dắt tay Bạch Hiền rời khỏi phòng ăn.

Bạch Hiền kéo hắn lại, nụ cười rực rỡ hiện đầy trên mặt, chỉ tay về phía Lương Tử Ngưng, "Hì hì. . . . . . Cô ấy đã chuyển vào phòng ngủ chính rồi."

Đôi mắt thâm thúy của hắn nhíu chặt, nhìn chằm chằm Bạch Hiền, muốn nhìn thấu ý nghĩa của nụ cười trong mắt cậu, "Em có ý gì vậy?"

"Em có ý gì cơ chứ?" Bạch Hiền cong miệng lên, gãi gãi đầu, "Cô ấy nói làm thế sẽ tăng thêm tình cảm cha con cho hai người."

"Cho nên, em nhường gian phòng của mình cho cô ta?"

Bạch Hiền trước gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu.

"Rốt cuộc là em đang nghĩ gì trong đầu vậy hả?" Phác Xán Liệt để ý chuyện này là vì hắn không muốn Bạch Hiền chịu bất kỳ một uất ức nào.Kết quả thì sao? Đúng như trong tưởng tượng của hắn, Lương Tử Ngưng khi dễ cậu. Nhưng mà, cậu trai này lại không thèm để ý, còn cười vui vẻ như vậy. Không biết phải nói là cậu không có đầu óc, hay là cậu không có tim đây?

"Anh muốn em nói thật sao?" . Đôi mắt trong veo như nước chớp động, đôi lông mi dài nhỏ vẫy vẫy hai cái, "Thật ra thì, lúc ấy do quá mêt, nên em không có tinh lực cùng cô ấy khai chiến! Không nghĩ tới, lúc tỉnh dậy, em đã mất đi lãnh thổ rồi. . . . . . Em không phải cố ý!" Cậu vì khó xử, nên không ngừng gãi đầu.

"Gì?" Lương Tử Ngưng đứng lên, "Cái gì khai chiến, tôi có khai chiến với cậu không? Hơn nữa, khi tôi nói muốn ngủ ở gian phòng này, không phải là chính cậu lập tức phủi mông một cái xoay người rời đi sao! Chết tiệt, giờ lại muốn trả đũa. . . . . ." Lương Tử Ngưng giống như một người phụ nữ chanh chua, chửi rủa liên tục, vừa mở miệng, là bô bô không ngừng.

Chương 167: TẤT CẢ LÀ VÌ ANH

"Đói quá!" Bạch Hiền ngồi xuống, trực tiếp dùng tay cầm lên một miếng Đại Bài vẫn còn đang tỏa hương thơm, cậu không quên mời Phác Xán Liệt, "Anh đói bụng không, ăn một chút đi!"

Một miếng Đại Bài được đặt vào tay hắn "Mau ăn đi! Đừng lo lắng." Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận của Phác Xán Liệt, cậu nhếch miệng, cúi đầu hỏi: "Anh không phải là đang giận em vì không giữ được gian phòng ấy đó chứ!?."

"Không có!" Phác Xán Liệt đưa miếng Đại Bài lên, hung hăng cắn một cái.

"Vậy anh giận gì?" Bạch Hiền liếm ngón tay dính đầy dầu mỡ rất tự nhiên, "Hay anh lo chúng ta không có phòng ngủ!? Yên tâm đi, phòng khách nhiều như thế, chúng ta lâu lâu đổi một lần thử xem. . . . . ."

"Em xem nơi này là khách sạn sao?" Chân mày Phác Xán Liệt khẽ cau chặt, thật không biết trong đầu cậu lúc này đang suy nghĩ gì nữa. Có lúc thông minh lại xảo quyệt; không cho người ta chiếm chút tiện nghi nào, có lúc lại ngu ngu đần đần, để cho người ta thoải mái đùa bỡn.

Bạch Hiền cầm lên một cái đùi gà, cắn một cái, nói lầm bầm: "Khách sạn không tốt sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là ở khách sạn mà!"

"Khụ, khụ!" Phác Xán Liệt mất tự nhiên ho khan, lần đầu tiên gặp mặt? Hai người 'không tốt' như thế, lại còn 'xấu mặt' nữa chứ. . . . . . Còn tưởng rằng cậu đã quên mất rồi.

Bạch Hiền dùng bàn tay dính đầy mỡ cầm bát canh lên, nhưng vì tay quá trơn nên không bưng lên được, không để ý tới cái khăn bên cạnh, cậu lau thẳng lên áo của Phác Xán Liệt, "Mượn dùng một chút nha!"

Phác Xán Liệt nhìn gương mặt thú vị của Bạch Hiền, tảng đá lớn trong lòng lập tức được để xuống, dường như chỉ cần Lương Tử Ngưng không gây áp lực cho Bạch Hiền, chỉ cần cậu có thể vui vẻ là tốt rồi —— như vậy cảm giác áy náy trong lòng Phác Xán Liệt cũng bớt đi không ít.

Người giúp việc lấy bát đũa đặt ở một bên, nhưng hai người vẫn trực tiếp dùng tay ăn.

"Khụ, khụ!" Lương Tử Ngưng xem thường, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, đứng lên, "Tôi no rồi!"

Kết quả, không người nào để ý tới cô, sự tồn tại của cô hệt như không khí.

"Bạch Hiền, em nếm thử con tôm ruốc này xem, thịt rất mềm!" Phác Xán Liệt đem con tôm đã bóc vỏ bỏ vào miệng Bạch Hiền.

"A ——".

Phác Xán Liệt nhét con tôm vào miệng cậu, "Mùi vị thế nào?"

. . . . . .

Lương Tử Ngưng đứng ở cửa phòng ăn, nhìn hai người bọn họ như keo như sơn, một cảm giác khổ sở bỗng tràn vào lòng. Nếu có một ngày cô có thể cùng Nhâm Dịch Tuấn hạnh phúc như thế, thì cho dù bây giờ, phải bỏ ra nhiều hơn nữa cô cũng tình nguyện.

Trên mặt Bạch Hiền vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại là tận cùng khổ sở. Cậu cho là mình đã giả bộ rất khá rồi, nhưng che giấu ưu thương ngoài mặt thì có thể, còn thống khổ trong đáy lòng thì lại không cách nào che giấu. Đè nén đau thương bên ngoài mặt, nhưng ưu thương ở đáy lòng lại dần dần lên men, từ từ lan tràn. . . . . .

Cậu khổ như vậy, mệt như vậy, chỉ vì muốn giảm bớt một chút áy náy trong lòng Phác Xán Liệt.

Nếu phần khổ sở này nhất định cần phải có người đến gánh chịu, vậy thì Bạch Hiền hi vọng đó là cậu.

————

Thừa dịp phòng làm việc không có ai, cô đi vào, thấy laptop màu đen của Phác Xán Liệt đang nằm trên bàn làm việc, lòng kích động không thôi, lập tức ấn xuống nút mở máy ——

Mười mấy giây mở máy ngắn ngủn đối với cô mà nói thật dài như một thế kỷ. Đôi mắt một lát lại liếc về phía cửa, một lát lại nhìn vào màn hình.

Thật vất vả đợi máy khởi động, nhưng nó lại nhảy ra một hộp thoại.

"Mật mã mở máy? Là gì đây?" Lương Tử Ngưng nói thầm một câu.

Không dám suy đoán lung tung, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, thật nhanh bấm xuống dãy số quen thuộc.

Sau hai tiếng pip, máy đã được tiếp thông, điện thoại di động đầu bên kia truyền đến một giọng nói phẫn uất, "Anh đã nói em đừng suốt ngày gọi điện cho anh mà. . . . . ."

Vừa bắt đầu đã nhục mạ cô, trái tim Lương Tử Ngưng có chút băng giá, cô muốn nghe một câu quan tâm của hắn cỡ nào, cho dù là lời giả dối trái lương tâm cũng được, nhưng là. . . . . .

Giấu đi sự mất mát, "Anh yên tâm, Phác Xán Liệt và Bạch Hiền đang ở phòng ăn ăn cơm."

"Có chuyện gì?"

"Em đang mở máy tính của Phác Xán Liệt, nhưng anh ta cài mật mã mở máy, em không biết phải làm thế nào. . . . . ."

"Thử sinh nhật Bạch Hiền xem, 0316."

Lương Tử Ngưng sửng sốt, Nhâm Dịch Tuấn sao lại nhớ ngày sinh nhật của cô ta, hơn nữa còn không chút nghĩ ngợi mà nói. Lương Tử Ngưng nhớ hắn chưa bao giờ để ý tới sinh nhật của cô, mỗi lần cô đều mong mỏi hắn có thể nhớ tới, nhưng vào ngày sinh nhật của cô, hắn lại không nói câu nào, cô đầy hi vọng đợi đến mười hai giờ đêm, rồi tâm cũng dần dần lần lạnh. Ngày hôm sau nói cho hắn biết hôm qua là sinh nhật cô, hắn cũng chỉ nói sẽ tặng quà, đền bù cho cô sau.

"Này! Em còn nghe chứ?"

"Ừ. . . . . ." Lương Tử Ngưng hồi hồn, nhàn nhạt đáp lại: "0316, em biết rồi." Trong giọng nói của cô tràn đầy vị chua xót.

Cô lập tức bấm bốn con số này trên bàn phím, kết quả một dấu chéo đỏ lập tức xuất hiện, "Dịch Tuấn, mật mã sai rồi"

"Xem ra không phải. . . . . . Vậy đi, anh sẽ viết một chương trình phá hư mật mã bảo vệ của nó. Ngày mai tìm cách ra gặp anh."Giọng ra lệnh, lạnh lùng, ngoài ra không còn gì khác.

"Dịch Tuấn, em nhớ anh lắm. . . . . ." Lương Tử Ngưng còn chưa nói hết lời, đầu bên kia đã tắt máy.

Lương Tử Ngưng đột nhiên cảm thấy mình lại quá hy vọng xa vời rồi, cô không phải đã quá hiểu rõ tính hắn sao?

Cô biết hắn tàn khốc vô tình như thế, nhưng vẫn không chút chùn bước yêu hắn, cũng biết mọi thứ như thế này đều là do cô tình nguyện!

"Ha ha. . . . . ." Lương Tử Ngưng cười tự giễu, trong tiếng cười tràn ngập vị chua xót.

Cô đóng mạnh máy tính, sau đó để máy vào chỗ cũ, thối lui ra khỏi phòng làm việc, tiến vào phòng ngủ chính.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, vừa đúng liếc thấy bóng dáng lén lút kia, đôi mắt tối đen của hắn chợt lóe, khóe miệng khẽ giơ lên, một loại khí chất lạnh nhạt, ung dung, vương giả vẹn toàn.

"Xán Liệt, đừng ngớ người như thế, mau ăn đi! Món cá hun khói này rất ngon." Bạch Hiền nhét một miếng cá vào trong tay hắn

.

Chương 168: THÔNG CẢM NGẬP TRÀN

Bước vào gian phòng ngủ, cô rất nhanh bị một màn đêm tối đen, mờ mịt bao chặt lấy.

Ở một nơi xa lạ, không khí cũng ngập tràn vị xa lạ. Tất cả đều xa lạ. . . . . .

Thân thể mềm mại của Lương Tử Ngưng chậm rãi khuỵu xuống, ngồi trên nền đất, cuộn người thành một khối, dựa vào bên hông giường, người cô không ngừng run rẩy. Tay phải vuốt ve vết thương trên cổ tay trái, một vết sẹo thật sâu. Vết thương ngoài da đã khép lại, nhưng vết thương trong lòng thì sao? Nó vẫn còn đang bị nhiễm trùng, rửa nát, mỗi lúc một sâu hơn. . . . . .

"Con ơi, con nói xem mẹ phải làm gì? Phải làm gì đây? Tại sao tình yêu của mẹ phải mệt mỏi như vậy, khổ cực như vậy. . . . . . Tại sao? Con ơi, con nói cho mẹ biết đi có được không. . . . . ."

Những giọt nước mắt ấm áp cứ tuôn rơi, nhỏ giọt xuống sàn nhà lạnh băng, văng lên những bọt nước tí tách . . . . .

————

Nửa đêm.

Bóng đêm tràn ngập, tất cả chìm vào trong yên lặng.

Có thể do hôm qua ăn quá nhiều nên cậu có chút cảm thấy khát nước, bèn đi ra ngoài rót nước uống.., lúc đi qua phòng ngủ chính, Bạch Hiền nghe được tiếng khóc nửa nở bên trong.

Vì lòng hiếu kỳ, Bạch Hiền chậm rãi tới gần, tai dán vào cánh cửa gỗ, bên trong truyền đến giọng nói nức nở nghẹn ngào.

Đáy lòng Bạch Hiền khẽ run lên, cậu không khỏi tự hỏi, có phải việc cậu làm hôm nay rất quá đáng không? Nhưng, bảo cậu phải chia sẻ chồng mình cho người khác, thật lòng cậu làm không được, thật sự không được.

Thật ra thì, cô ấy cũng là một người đáng thương, hai chị em cùng sống nương tựa lẫn nhau, lẻ loi hiu quạnh lớn lên. Mà, chị cô ấy đã rời cô ấy đi, cho nên hiện giờ cô ấy thật sự chỉ còn lại một mình.

Cô ấy không phải là vì tương lai phải rời xa đứa trẻ của mình, nên mới thương tâm như vậy chứ. . . . . .

Đôi con ngươi trong suốt của Bạch Hiền rung động, tâm hồ cũng nhộn nhạo gợn sóng —— có lẽ, cậu chính là một người ích kỷ, cậu mới chính là người nên rời đi.

Như vậy, đối với Đứa nhỏ và mọi người đều tốt.

Hoặc giả Phác Xán Liệt thật không có cách nào đưa ra loại quyết định hung ác này, vậy thì hãy để cậu tự mình quyết định đi!

Đợi đến khi Đứa nhỏ sinh ra, cậu sẽ rời đi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của Phác Xán Liệt, giống như chưa từng xuất hiện qua.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lặng lẽ, im hơi lặng tiếng toát ra một tầng ưu thương. . . . . .

Chờ Bạch Hiền ổn định lại tâm tình, trở lại gian phòng. Phác Xán Liệt đã tỉnh ngủ, mở ra đôi mắt lim dim nhìn cậu, lười nhác đem cậu ôm vào lòng, "Đi đâu vậy?"

"Khát quá nên em đi uống chút nước." Bạch Hiền cắn môi, "Em đánh thức anh à? Hay là không quen giường, nên ngủ không thoải mái?"

"Đều không phải! Là bởi vì, không có em bên cạnh anh. . . . . ." Giọng trầm thấp lộ ra vẻ bỡn cợt, hắn vùi đầu trong cổ Bạch Hiền, hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cậu.

"Dừng!" Đáy mắt có chút khổ sở, nhàn nhạt hỏi: "Xán Liệt, chúng ta có đối xử tệ với cô ấy quá không?"

"Ai?" Phác Xán Liệt ngẩng đầu, chống lên thân thể, ngước mắt nhìn cậu.

"Lương Tử Ngưng." Bạch Hiền thấy đôi mắt Phác Xán Liệt dần đông cứng, lập tức giải thích: "Thật ra thì chúng ta có thể xem cô ấy như khách mà đối xử. Không cần phải đề phòng cô ấy khắp nơi, xem cô ấy như Tiểu Tam."

". . . . . ." Chân mày Phác Xán Liệt nhíu lại, không nói gì.

Bạch Hiền giơ tay lên, vuốt ve gò má lạnh lẽo của hắn, "Cô ấy thật ra rất đáng thương. . . . . . chúng ta thương hại cô ấy một chút có được hay không?"

"Anh chỉ sợ em bị thiệt thòi, phải chịu uất ức. . . . . ." Phác Xán Liệt nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, mềm mại, nhỏ bé của cậu, hôn xuống lòng bàn tay cậu.

Bạch Hiền lắc đầu, "Không đâu. . . . . . Chỉ cần ở nơi này vĩnh viễn có em . . . . . ." Bạch Hiền đặt tay lên lồng ngực bên trái của hắn, cảm nhận lực đập bên trong.

"Nơi này vĩnh viễn đều có em!" Phác Xán Liệt cúi người chiếm lấy đôi môi hồng.

Chiếc lưỡi ấm áp mà ướt át chậm rãi tiến vào, tuần tra khắp môi cậu, thăm dò, lật khuấy nên mùi vị ngọt ngào, mềm mại. Bạch Hiền không chút kháng cự, chậm rãi khép mắt, mặc cho hắn hôn bừa bãi, cả người dựa vào người của hắn, đáp lại nhiệt tình của hắn.

Giờ phút này, ít nhất là vào giờ phút này, cậu chứng minh được một điều, hắn vẫn còn ở bên cạnh cậu.

————

Bạch Hiền không muốn cùng với Lương Tử Ngưng xảy ra xung đột, cậu lựa chọn né tránh. lúc Lương Tử Ngưng đang dùng bữa ăn sáng, thì cậu ở phòng ngủ ngủ. . . . . . Dù sao, không gặp cô ấy vẫn tốt hơn.

Bạch Hiền nhìn đồng hồ báo thức, không sai biệt lắm, khi Lương Tử Ngưng muốn ra ngoài tản bộ, cậu cũng vừa đi xuống lầu.

Đi tới phòng khách, cậu nhìn thấy Lương Tử Ngưng đã trang điểm đẹp đẽ, mặc một chiếc váy màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo nhỏ màu đậm, tay cầm túi xách, như đang đi xem mắt một ai đó.

"Cô ra ngoài à?" Bạch Hiền thuận miệng hỏi.

"Chẳng lẽ trong gia quy của nhà họ Phác có quy định tôi không thể ra ngoài sao?" Khi Lương Tử Ngưng thấy trên mặt Bạch Hiền thoáng qua vẻ không tự nhiên, rồi lập tức dùng vẻ mặt cao ngạo che giấu.

"Không có không có! Cô cứ thoải mái đi đi, không ai hạn chế tự do của cô cả! Chỉ là, tôi cũng đang muốn ra ngoài, không bằng đi chung cho có bạn!" Bạch Hiền nghĩ thầm, một phụ nữ có thai đi ra ngoài mà mang giày cao gót như vậy, cậu có chút lo lắng thay cho cô ta, cậu nên đi cùng cô ta để có gì còn có thể giúp được.

"Không cần!" Lương Tử Ngưng vội vàng hốt hoảng nói, giọng nói giương cao hơn, "Ý tôi là . . . . . tôi ra ngoài gặp bạn, cậu không biết họ, có đi thì cũng chỉ quấy rầy chúng tôi nói chuyện phiếm. . . . . ."

"Bạn? Vừa đúng, tôi không có nhiều bạn bè, biết thêm vài người cũng không tồi! Cô giúp tôi được không!?."

Thấy Bạch Hiền phải ra ngoài, theo chức trách, chị Vương lập tức đem túi cùng với áo khoác tới cho Bạch Hiền .

Bạch Hiền xốc lên túi xách, ôm lấy cánh tay Lương Tử Ngưng đi ra ngoài, "Cô còn chưa mua quần áo cho bà bầu đúng không? Vừa hay, hôm nay chúng ta đi dạo rồi mua luôn. Đúng rồi! Còn phải mua đồ dùng chống khúc xạ nữa. . . . . ."

Bạch Hiền liên tục lẩm bẩm, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ âm u trên mặt Lương Tử Ngưng.

Ngồi vào xe hơi, sau Lương Tử Ngưng có chút đứng ngồi không yên, tay không ngừng vòng vòng quanh dây túi xách, "Lát nữa dừng ở phần đường dành cho người đi bộ là được."

"Sao cô lại đi bộ ở đó? Vậy sao được, chỗ đó đông người như vậy, ngộ nhỡ bị người đụng phải thì biết làm sao bây giờ?"

Lương Tử Ngưng đột nhiên quay đầu lại, dùng đôi mắt lạnh băng, đe dọa nhìn Bạch Hiền.

"Cô nhìn cái gì?" Bạch Hiền bị ánh mắt của cô ta làm cho có chút không tự nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #chanbaek