cнươɴɢ 2 • ɴày, ɴày ĸнôɴɢ pнảι тrìɴн нoàι còɴ мẹ ɴó có тнể là αι?!
Thẩm Vân Chi vẫn là đi dự sinh nhật của Trình Hoài.
Lúc đó cậu cũng không biết làm thế nào mà đã gõ ra những lời đó hồi phục Hà Minh trên WeChat.
Thẩm Vân Chi: Dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì, sinh nhật của cậu ta hẳn là không ít nữ sinh đi, mày không phải rất thích hoà vào nhóm nữ sinh sao
Hà Minh: Nói đúng, Vân Nhi của chúng ta không phải vẫn luôn tiếc nuối không yêu sớm sao? Cũng nên thoát kiếp FA, này đều tốt nghiệp cấp 3 còn không có cùng nữ sinh nắm nắm tay đâu, thật đáng thương, yên tâm, anh em có sẽ không quên mày
Thẩm Vân Chi: Cút!
Thẩm Vân Chi không giỏi chọn quà, nghĩ đều là nam sinh, quan hệ lại không phải như vậy quen thuộc, liền tùy tiện mua cái bóng rổ ôm qua đi.
Tới rồi chỗ ngồi, Thẩm Vân Chi mới phát hiện chính mình như là chú pé đần.
Bởi vì điểm số đã ra, một bộ phận bạn học sấn thời gian ra ngoài du lịch thả lỏng, một bộ phận không thi tốt cũng vô tâm tư tới, hơn nữa Trình Hoài ở trong lớp cũng không có bạn bè gì, lúc này tới người cũng không nhiều lắm, không vượt qua mười cái, mà chiếm phần lớn vẫn là nữ sinh.
Hà Minh còn ở nhà tạo kiểu tóc dong dong dài dài mà không có tới, mở cửa chính là dì giúp việc.
Thẩm Vân Chi ôm bóng vừa vào cửa, liền lập tức bị một đám nữ sinh vây quanh.
“Thẩm Vân Chi yah!”
“Oa, cậu cũng tới, như thế nào ôm bóng rổ a? Buổi chiều còn có chơi bóng hoạt động sao?”
Thẩm Vân Chi nhất thời có chút ứng phó không được, nhìn xung quanh thấy Trình Hoài không ở, cậu đành phải thở dài nói: “Này không phải quà tặng sao, tới cọ cơm như thế nào cũng không thể tay không đến đây đi.”
Giọng lớn nhất chính là Tần Kiều Kiều, uỷ viên văn nghệ trong lớp: “Quả nhiên là thẳng nam, ôm trái bóng liền tới rồi, người ta dù sao cũng là một đoá kiều hoa, ngươi thế nào cũng đến hệ cái nơ con bướm đi?”
“Kiều hoa?”
Nữ sinh bên cạnh Tần Kiều Kiều nhỏ giọng cười: “Cậu không biết nha?”
Thẩm Vân Chi ôm bóng ngồi xuống: “Nói đến nghe một chút?”
“Kiều hoa chính là Trình Hoài nha, chúng ta ngầm đều kêu cậu ấy như vậy, cậu xem Trình Hoài lớn lên đẹp như thế, ngày thường không cho chạm vào cũng không để ý tới người, cũng không phải là một đoá kiều hoa sao?” Tần Kiều Kiều cười hì hì.
Vốn dĩ kiều hoa loại từ này đặt ở nam sinh trên người biệt nữu lại không thích hợp, nhưng nghe các nữ sinh nói như vậy, Thẩm Vân Chi cư nhiên cảm thấy thập phần có lý, Trình Hoài tên kia ngày thường là rất kiều hoa, có đôi khi trong giờ thể dục nam sinh theo bản năng ôm bả vai túm cánh tay cậu ta, phản ứng của cậu ta đều sẽ cực kỳ dữ dội, giống như muốn giết người. Nếu ở cổ đại, cùng phụ nữ nhà lành bị đùa giỡn không khác biệt.
Trước kia Thẩm Vân Chi chỉ xem cậu ta cô độc, hiện tại bị đám nữ sinh mãn đầu óc hiếm lạ cổ quái tư tưởng này vừa nói, thế nhưng cảm thấy còn rất thú vị. Cậu vươn tay cũng đi theo nói giỡn: “Kia ai có dư thừa nơ con bướm dải lụa, tôi giá cao thu về! Kiều hoa lớp chúng ta cũng không thể như vậy có lệ!”
Những người khác chính đang cười, cửa lại đột nhiên mở ra, mọi người đồng thời nhìn sang, là Trình Hoài đã trở lại.
Biểu tình của Trình Hoài vốn dĩ có chút cô đơn, nhưng khi giương mắt nhìn Thẩm Vân Chi đang ngồi giữa đám nữ sinh, con ngươi đen nhánh của cậu ta khẽ động.
Dì giúp việc lại đây lấy đồ vật nhìn đến cậu ta, nghi hoặc nói: “Tiểu Hoài, bạn học đâu? Không phải đi đón bạn học đi sao?”
“Ừm…… Cơm làm tốt sao dì Trần?” Cậu ta đột nhiên tách ra đề tài.
Đối phương cười nói nói mấy câu liền xoay người đi phòng bếp.
Thẩm Vân Chi nhìn ra tới kia hẳn là bảo mẫu nhà cậu ta, xem Trình Hoài đi tới, theo bản năng liền hỏi: “Ai, người nhà của cậu đâu?”
Tần Kiều Kiều lập tức chụp bả vai cậu: “Hiện tại phụ huynh đều thực hiểu, học bá Trình của chúng ta mời bạn học tới trong nhà chơi, người lớn khả năng liền đi ra ngoài, sợ chúng ta không được tự nhiên đâu……”
Thẩm Vân Chi cười liếc cô một cái, tâm nói gọi cái gì học bá Trình a, có loại ở trước mặt người ta kêu kiều hoa nha, cậu còn rất muốn nhìn một chút phản ứng của Trình Hoài.
Nam sinh ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm cậu xem Tần Kiều Kiều tầm mắt, nhíu mày nói: “Người trong nhà ở nước ngoài.”
Thẩm Vân Chi nghe tiếng quay đầu lại nhìn về phía hắn, cười xoa tròn bóng trong lòng ngực: “Ở nước ngoài? Là công tác vẫn là đi ra ngoài chơi? Thi đại học đều xong rồi, cậu thi đến tốt như vậy, như thế nào không mang theo cậu đi ra ngoài chơi a……”
Tần Kiều Kiều nói tiếp: “Đúng vậy, đại học A, tôi nằm mơ cũng không dám tưởng, vẫn là Trình học bá lợi hại, cẩu phú quý chớ tương quên a……”
Một bên nữ sinh nhỏ giọng nói tiếp: “Thẩm, Thẩm Vân Chi cũng thi đậu đại học A……”
“Sách!” Thẩm Vân Chi cười nói, “Đè nặng điểm số cùng đệ nhất danh có thể so sánh sao? Đừng đem chúng tôi nói cùng nhau a! Tôi sợ mất mặt……”
Những người khác chính cười, Trình Hoài bỗng nhiên trầm giọng nói: “Như thế nào không thể so?”
Thẩm Vân Chi lag ngang, còn không có đáp lời, chuông cửa vang lên, là Hà Minh tên kia tới rồi.
Chả tao bao thật sự, tới chỗ này mục đích thực rõ ràng, ăn mặc hoa hòe loè loẹt, liền thiếu tóc nhuộm màu cầu vồng nữa thôi, vừa tiến đến liền ngồi ở Thẩm Vân Chi bên người ôm bờ vai của cậu nhéo giọng nói nói: “Ghét Vân Nhi thật ó, đều không đợi người ta, một người trước tiên chạy tới ở chỗ này cùng các tỷ tỷ sung sướng, anh anh anh tôy cũng muốn các tỷ tỷ bồi……”
“Vân Nhi” mặt sau “Nhi” là cái rhotic accent, Hà Minh vẫn luôn thói quen như vậy kêu cậu, cùng kêu quan hệ thân cận đệ đệ dường như.
Thẩm Vân Chi chính cười muốn đá cậu ta, thủ đoạn tê rần, bị người một phen ninh đi lên.
Trình Hoài trầm khuôn mặt, tựa hồ ở tức giận cái gì, trừng mắt vẻ mặt mạc danh Hà Minh cùng Thẩm Vân Chi.
Hà Minh tiếp tục làm yêu: “Này…… Ngài đây là ý gì a?”
Trình Hoài gắt gao nhấp miệng, những người còn lại cũng không biết đây là có chuyện gì, mắt thấy không khí xấu hổ lên, cậu ta đột nhiên nói: “Các cậu chơi trò chơi sao?”
Đoàn người bị đưa tới phòng giải trí an bài đến rõ ràng.
Hà Minh cùng Tần Kiều Kiều cầm gamepad ở chơi phân tích, những người khác tụm lại bên nhau xem một bộ hài kịch, nhỏ giọng nghị luận bát quái trong lớp.
Trình Hoài duy trì túm Thẩm Vân Chi động tác trực tiếp đi ra ngoài.
Từ thủ đoạn bị túm chặt sau, Thẩm Vân Chi liền chưa nói nói chuyện.
Trình Hoài cũng không nhiều lời, trực tiếp đem cậu đưa tới một cái an tĩnh phòng.
Kia hẳn là phòng ngủ của cậu ta.
Không gian không nhỏ, giản lược sạch sẽ.
Đóng cửa lại, Thẩm Vân Chi liền dựa vào trên tường, nhìn bàn tay thon dài hữu lực kia trên cổ tay của mình, nói: “Nói.”
Tách ra với mọi người, lại đem cậu đưa tới đơn độc trong hoàn cảnh, này tự nhiên là có việc muốn nói.
Trình Hoài lại không nói lời nào, nhìn chằm chằm cậu xem.
Thẩm Vân Chi vốn là đối cậu ta có hoài nghi, lúc này bị cậu ta xem đến trong lòng thực khô nóng, nhịn không được duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi.
Trình Hoài tầm mắt dời xuống, nhìn chằm chằm môi của cậu, yết hầu tựa hồ làm một cái động tác nuốt rất nhỏ.
Cậu ta nói: “Thẩm Vân Chi.”
“Ân?” Thẩm Vân Chi thanh âm lười nhác, tay vừa động, không kiên nhẫn mà từ trong tay đối phương bắt tay rút về.
Tiếng nói của nam sinh bỗng nhiên có chút khàn khàn: “Cậu cùng Hà Minh là quan hệ gì?”
Không ai sẽ vô duyên vô cớ hỏi một đôi rõ ràng bạn thân các cậu là quan hệ gì, rõ ràng biết người ta quan hệ gì lại hỏi cái loại vấn đề này, chính là mặt khác hàm nghĩa.
Thẩm Vân Chi sửng sốt ước chừng ba giây, chính cậu biết chính mình là đồng tính luyến ái, nhưng cũng không ăn cỏ gần hang, cùng Hà Minh kia chính là thật thật tại tại huynh đệ tình, bởi vì tính hướng, vốn dĩ đối loại sự tình này thực mẫn cảm, Trình Hoài cái kia vấn đề giống như gai đâm đến cậu, cậu nhìn trước mắt so với chính mình ước chừng cao hơn phân nửa đầu nam sinh, chịu đựng xúc động đánh cậu ta một trận, nói: “Cậu hỏi cái này là có ý tứ gì? Bọn tôi cái gì quan hệ cậu mẹ nó không biết? Cả lớp đều mẹ nó biết bọn tôi là cái gì quan hệ!”
Nói chuyện đều không sạch sẽ nổi.
Đôi lông mày xinh đẹp của nam sinh hung hăng nhăn lại: “Tôi không biết!”
Thẩm Vân Chi đẩy cậu ta ra: “Cậu bị bệnh tâm thần a? Không biết cũng đừng mẹ nó đoán mò! Bọn tôi thuần khiết đâu!”
Cậu mở cửa muốn đi ra ngoài, cổ tay lại lần nữa bị cầm, vừa muốn nổi giận, phía sau nam sinh đột nhiên rất cẩn thận mà tới gần cậu nói: “Cậu đừng tức giận được không? Tôi xin lỗi……”
Thanh âm Trình Hoài thực dễ nghe, ngày thường ở trường học nghe cậu ta tùy tiện cất giọng đều là thanh thanh lãnh lãnh hương vị, lúc này cách cậu ta thực gần, ngữ khí khẩn thiết, như là thay đổi cá nhân, câu đuôi có chút khàn khàn từ tính, nghe được Thẩm Vân Chi bên tai tê dại.
Cậu chợt nhớ ra mục đích đến đây.
Cậu là muốn điều tra Trình Hoài có phải là người viết nhật ký kia hay không.
Cậu hít sâu một hơi, xoay người cười nói: “Đều là bạn học, có cái gì mà tức giận, huống chi hôm nay là sinh nhật của cậu đâu……”
Vừa nói, cậu liền nhìn đến ngọn lửa nguyên bản dâng lên trong mắt đối phương ở câu nói kia sâu kín tiêu diệt, thấp giọng ậm ừ.
“Đây là phòng ngủ của cậu đi?” Thẩm Vân Chi thanh âm nhàn nhạt, ánh mắt ở cái này không gian cẩn thận mà đánh giá, “Là dì dọn dẹp? Thật đúng là sạch sẽ, đâu giống là phòng ngủ của nam sinh a……”
“Là tự tôi.”
“Ừm?”
“Là tự tôi dọn dẹp.” Thanh âm câu ta rầu rĩ, đẩy chiếc ghế bành trước bàn làm việc qua, “Ngồi sao?”
Này vừa đúng ý Thẩm Vân Chi, không chút khách khí mà qua đi ngồi xuống, đôi mắt ngắm bàn của cậu ta như thể vô tình nhìn.
Trên bàn sách là một ít sách vở cùng văn phòng phẩm sắp xếp chỉn chu, một bên hợp với máy tính trên bàn trừ bỏ một cái ly nước cái gì đều không có.
Tuy rằng Thẩm Vân Chi chưa thấy qua toàn cảnh cuốn nhật ký kia, nhưng là mỗi ngày đều bị bắt xem những hình ảnh đó, nhiều ít cũng có thể nhìn ra hình dáng chung của cuốn nhật ký từ mọi góc cạnh.
Rất dày, giấy chất lượng tốt, nhìn từ mép có thể thấy bìa sổ nhật ký là màu xanh dương.
Này đó tin tức đủ để cho cậu tìm kiếm có mục đích.
Nhưng nhìn nửa ngày, không có nhìn đến sổ da màu xanh dương gì cả.
Chẳng lẽ không phải Trình Hoài?
Trình Hoài vẫn luôn ngồi ở mép giường xem cậu bỗng nhiên đứng dậy nói: “Cậu ở chỗ này trước chờ một chút.”
Thẩm Vân Chi đang suy nghĩ chuyện gì đó, tùy ý ừ một tiếng.
Không lâu sau, Trình Hoài liền cầm một cái ly vào, bên trong là sữa bò nóng hôi hổi.
Trình Hoài đưa tới trước mặt cậu: “Cơm tối còn cần một chút thời gian, trước uống một ít sữa bò có được không?”
Thẩm Vân Chi không nhịn xuống, phụt một tiếng cười, cậu cầm lấy sữa bò: “Cậu cũng quá hề hước đi? Người ta thành niên sinh nhật hát karaoke uống rượu căng gió, ở chỗ cậu liền ngoan ngoãn chờ ăn cơm, này tiệc sinh nhật làm đến cũng giống tiệc thôi nôi vậy, uống sữa xong có phải hay không còn muốn chơi trò vỗ vỗ tay a? Quả nhiên đại học bá là bé ngoan a……”
Vốn dĩ cậu chỉ đùa một chút cố ý trêu chọc đối phương, giương mắt lại thấy Trình Hoài bên tai có chút hồng, siêu cấp xí hổ mà nhìn cậu nói: “Không phải, tôi cũng biết uống rượu……”
Thẩm Vân Chi mới vừa uống một ngụm sữa thiếu chút nữa liền phun, nén cười nuốt vào, liếm liếm bên miệng bọt mép nói: “U, kia rất lợi hại a.”
Trình Hoài không nói chuyện, vẫn luôn đứng đó, rũ mắt nhìn chằm chằm miệng cậu, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Thẩm Vân Chi không tìm được sự tồn tại của sổ nhật ký, trong lòng đối Trình Hoài cố kỵ thiếu chút, tiếp tục nói: “Tại sao cậu lại đột nhiên mời mọi người tới nhà cậu ăn sinh nhật thế? Tôi còn tưởng rằng cậu không thích cùng người giao tiếp đâu……”
Trình Hoài không đáp lời, như cũ nhìn chằm chằm miệng cậu xem.
Thẩm Vân Chi vốn dĩ có chút khát, đem một ly sữa bò uống lên hơn phân nửa, nhưng sữa cũng không giải khát, trời nóng oi bức, uống lên ngược lại làm miệng có chút dính nhớp mang vị sữa, cậu nhíu mày buông cái ly, giọng nói mềm mại thở dài: “Tôi muốn uống nước……”
Nói còn chưa dứt lời liền theo bản năng ngước mắt nhìn người nọ.
Đôi mắt vốn điềm tĩnh của Trình Hoài như thiêu đốt anh, suýt chút nữa làm anh bỏng rát.
Thẩm Vân Chi giật mình, đối phương bỗng nhiên nghiêng đầu, một lát sau vội vàng xoay người: “Tôi đi lấy nước cho cậu.”
Thẩm Vân Chi nhìn về hướng cậu ta biến mất, nhớ lại trước đó không lâu nhìn đến cặp mắt kia, luôn cảm thấy đối phương như là muốn ăn thịt người.
Mé, sao có thể là ánh mắt mà Trình Hoài nên có chứ!
Đầu óc Thẩm Vân Chi lại bắt đầu rối bời, nhân lúc trước khi Trình Hoài trở về lại đem phòng ngủ này nhìn kỹ một vòng, như cũ không thấy được cuốn sổ màu xanh dương.
Sau khi cùng nhau ăn tối, Thẩm Vân Chi về nhà với tâm trạng rất chán chường.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trên đường luôn cảm thấy có người đi theo mình, nhưng quay đầu lại đều không nhìn không thấy gì cả.
Về nhà rồi tắm xong, Thẩm Vân Chi bắt đầu sắp xếp những suy nghĩ của mình.
Khi cơn buồn ngủ ập đến, một hình ảnh quen thuộc chợt hiện ra trước mặt.
Lúc này đây, Thẩm Vân Chi còn không có xem xong liền đột nhiên từ trên giường nhảy lên.
【 Sinh nhật hôm nay cậu ấy thật sự tới rồi, tôi rất vui, nhưng cậu ấy cư nhiên lại cùng Hà Minh ở bên nhau thân mật như vậy, tôi sắp tức đến điên rồi! Nhưng mà cậu ấy có thể tới đã rất tốt rồi. Tôi không thể dọa cậu ấy được cho nên vẫn luôn cố gắng chịu đựng…… Nhưng cậu ấy thật sự quá đáng yêu, đặc biệt là lúc uống sữa bò, làm sao cậu ấy lại có thể uống như thế chứ! Miệng cậu ấy thật xinh đẹp, tôi thật sự rất muốn hôn cậu ấy, cậu ấy như thế nào sẽ đáng yêu như vậy đâu? Ngay cả khi tức giận cũng rất đáng yêu…… Mặc dù tôi không thể đón được khi cậu ấy đến, nhưng tôi đã đưa cậu ấy về nhà vào buổi tối. Cậu ấy tặng tôi một quả bóng rổ, tôi đã ôm quả bóng rổ đó thật lâu, luôn cảm thấy như là ở ôm cậu ấy vậy, về sau tôi muốn ngủ cùng quả bóng rổ đó, nhưng mà vừa thấy đến bóng rổ liền luôn sẽ nghĩ đến cậu ấy, hẳn là sẽ mất ngủ mấy ngày đi? Bất quá không quan hệ, rốt cuộc cậu ấy quá đáng yêu. 】
“Mắ!” Thẩm Vận Chi từ vành tai đến trên mặt đều bị bỏng, đỏ như gấc chín.
Này, này không phải Trình Hoài còn mẹ nó có thể là ai?!
Tác giả có lời muốn nói:
Hắc hắc
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top