Cậu Bé Gác Mái (54)
Trước mắt Tô Mộc sáng ngời, hóa ra còn biện pháp như thế.
Force tiên sinh ngồi một lát, ông nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Thấy cô không có việc gì ta đã an tâm rồi, thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi."
"Nhanh như vậy liền đi sao?" Tô Mộc từ trên giường leo xuống dưới, "Force tiên sinh, ngài không ở lại dùng bữa tối sao?"
"Không được, có người đang đợi ta."
Tô Mộc nghi hoặc.
Force tiên sinh mỉm cười, "Có thể ở chung nhiều năm với một tiểu thư đáng yêu như vậy, đây thật sự là vinh hạnh của ta."
"Force tiên sinh..." Tô Mộc ý thức được điều gì, "Có phải ngài sẽ không đến thăm tôi nữa không?"
Force tiên sinh chậm rãi gật đầu, "Cô đã trưởng thành, có thể đưa ra những phán đoán chính xác, cũng không cần ta đưa ra chỉ dẫn, cuộc sống cô đối mặt sau này cũng sẽ không cần ta đưa ra ý kiến."
"Nhưng mà..."
Force tiên sinh lắc đầu, đánh gãy lời cô nói, "Giống như người phương Đông các cô thường nói, bữa tiệc nào rồi cũng tàn, khách khứa luôn có lúc phải ra về, tin tưởng ta, cô nhất định sẽ tìm được người cùng cô trải qua một đời, mà cậu ấy tuyệt đối sẽ không rời khỏi sinh mệnh của cô."
Đương nhiên, cô nghĩ tới Morin.
"Nhưng mà Force tiên sinh..." Tô Mộc hơi nhấp môi, đi qua bắt lấy tay lão tiên sinh, "Ngài là thầy giáo tốt nhất tôi từng gặp, tôi luyến tiếc ngài."
Lão tiên sinh cười, "Đây là vinh hạnh của ta."
"Vì sao ngài phải rời đi? Ở lại thị trấn này không tốt sao?"
"Cái này ư..." Lão tiên sinh lại cười, "Lúc còn trẻ, ta đã đồng ý với một người, muốn cùng cô ấy đi rất nhiều nơi, thị trấn này là nơi ta dừng lại lâu nhất, hiện tại, ta muốn cùng cô ấy đi những nơi xa hơn."
"Người đó, là vợ của ngài sao?"
Force tiên sinh gật đầu.
Tô Mộc biết mình không thể tùy hứng, cô buông lỏng tay ra, ủy khuất ba ba nói: "Vậy được rồi, Force tiên sinh, tôi hy vọng về sau có thể thường xuyên viết thư qua lại cùng ngài."
"Nếu tiểu thư đáng yêu còn nhớ rõ ta, đương nhiên là có thể." Lão tiên sinh cầm lên tay cô, lại hơi hơi khom lưng, kế tiếp là một nụ hôn tay nghi thức tràn ngập phong độ, "Hẹn gặp lại, tiểu thiên sứ đáng yêu."
Kết thúc lời nói, ông lưu lại một nụ cười hòa ái, xoay người rời khỏi phòng.
Tô Mộc đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn thấy lão tiên sinh ngồi vào một chiếc xe con đỗ ven đường, không lâu sau xe khởi động, xuyên qua cửa kính cô chỉ nhìn thoáng qua được sườn mặt một quý bà ngồi kế bên lão tiên sinh.
Rất nhanh xe đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Tô Mộc có chút buồn, đối với Force tiên sinh, khẳng định cô sẽ không quên, phần u buồn này làm cho cô luôn liên tưởng đến hai chữ "Biệt ly", cô chỉ có thể lại không nhịn được vừa đến trời tối liền chuồn vào bệnh viện.
Tuy rằng trong lúc trèo tường có mưa nhỏ, nhưng hình như ông trời cũng biết việc cô gặp Morin không dễ dàng nên chờ đến sau khi cô xuống đất, cô phát hiện mưa đã tạnh.
Mèo đen leo lên nóc nhà trước một bước, kêu meo một tiếng, mấy năm gần đây đầu nó dài thêm không ít nhưng hành động nhanh nhẹn của nó lại không chịu một chút ảnh hưởng.
Tô Mộc vào gác mái, ngoài dự đoán chính là Morin không ở đây, cô biết cứ cách một đoạn thời gian Morin lại phải tiêm nhưng hôm nay lại không phải thời gian tiêm.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, cũng có chút bất an, cô vẫn tin vào loại trực giác không có căn cứ khoa học này, đưa ra quyết định, cô ra khỏi gác mái đi vào tòa bệnh viện chính.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top