Cậu Bé Gác Mái (44)

"Không, Liliane, em đang nói đùa cái gì vậy?" Giọng nói Ellen thoáng qua nét hoảng sợ, "Chúng ta đã bàn bạc kỹ với nhau, trước khi anh lên làm viện trưởng, anh phải lấy sự nghiệp làm trọng."

Liliane khó hiểu, "Ellen, kết với với em cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh mà, huống chi hiện tại em mang thai con của anh, chúng ta kết hôn không phải rất tốt sao?"

"Liliane, thật ra anh... Anh và em nói thẳng với nhau đi." Kiên nhẫn của Ellen biến mất hầu như không còn, anh ta nói: "Đứa nhỏ này không thể giữ được, anh có thể cho em một số tiền, em bỏ đứa nhỏ này đi."

"Ellen!"

"Không cần nói thêm nữa!" Hiển nhiên Ellen không muốn ngụy trang thêm nữa, hắn mất hết kiên nhẫn nói: "Anh nói rõ ràng cho em biết, Liliane, anh không muốn đứa bé này."

"Anh không thể như vậy... Chẳng lẽ trước kia anh nói thích em đều là giả dối sao?" Liliane khóc nức nở, "Hiện tại em đã có con, em không thể không có anh..."

"Liliane, em chỉ cần nghe lời thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp."

Sau khi dứt lời, tiếng bước chân vang lên, theo một tiếng hô to "Ellen!' của Liliane tiếng bước chân chậm rãi biến mất, xem ra Ellen đã rời đi không chút lưu tình.

Tiếng khóc áp lực lại vang lên, thật lâu sau Liliane mới rời đi.

Morin yên tĩnh không nói ngồi ở mép giường, trong mắt hình như có ánh sáng xẹt qua, giường như cậu đã minh bạch điều gì.

Nói đến bên kia, người đang sinh hờn dỗi, đương nhiên cảm xúc không thể nào tốt được.

Tô Mộc vừa mời đem cái thang bỏ vào kho hàng, xoay người đi vào cửa, thình lình liền đụng vào người đàn ông đi từ trong nhà ra cửa, cũng may người đàn ông đỡ được cô, cô mới không ngã xuống đất.

Cô vội xin lỗi, "Thật xin lỗi..."

"Tô tiểu thư, cô không bị thương là tốt rồi." Người đàn ông lịch sự lùi ra phía sau một bước, là Wilson.

Mấy năm gần đây, bởi vì Wilson là học sinh của bố Tô, Tô Mộc cùng anh ta xem như khá quen thuộc, không đến mức là bạn tốt, nhưng Wilson cũng xem như một anh trai nhà bên đủ tư cách.

Tô Mộc nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, không để Wilson nhìn ra cảm xúc của cô không thích hợp, cô tươi cười rạng rỡ, "Wilson, anh vừa cùng bố tôi thảo luận vấn đề gì sao?"

"Đúng vậy." Đề cập đến việc này, Wilson thở dài, "Bệnh viện chúng ta có một hộ sĩ mới tới, nhưng ... Cô ấy giống như thật sự không thích tôi, điều này làm cho tôi để ý một chút."

"Nhìn dáng vẻ của anh... Anh giống như không chỉ để ý một chút nha."

Wilson ngượng ngùng cười, "Tôi cảm thấy là vô cùng để ý, vậy nên mới tới thỉnh giáo thầy, thầy giúp tôi phân tích một chút, ông nói dường như cô ấy có chứng sợ hãi giao tiếp, không chỉ không thích tiếp xúc nói chuyện phiếm với tôi mà cô ấy cũng không thích giao lưu với người xa lạ khác, cũng không thể nói là không thích, đúng hơn là để cô ấy tiếp xúc với người không thân, cô ấy sẽ cảm thấy sợ hãi."

Tô Mộc nhếch khóe miệng, đã có thể đoán được vị hộ sĩ kia chính là nữ chủ đại nhân của thế giới này, bất quá cô vẫn muốn phun tào một câu, "Đã có chứng sợ hãi giao tiếp, sao cô ta còn có thể trở thành một hộ sĩ?"

Hộ sĩ giống với bác sĩ, đều phải tiếp xúc với rất nhiều người xa lạ.

"Đây chính là điều đáng giá khiến mọi người tôn kính cô ấy." Wilson tán thưởng từ đáy lòng, "Cô ấy rất yêu thích công việc của mình, cũng vui lòng giúp đỡ người khác, vì để làm một người hộ sĩ giỏi, cô luôn nỗ lực khắc phục chứng bệnh sợ hãi của chính mình, cô ấy đúng thật là một cô gái khiến người khác bội phục."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top