Cậu Bé Gác Mái (33)
Tô Mộc lau khô tay Morin, cô nhìn thi thể trên mặt đất lại đau đầu, "Không thể để anh ta nằm luôn ở chỗ này... Nếu không chờ những người khác tới, bọn họ sẽ đem anh trở thành hung thủ giết người."
"Ừ." Morin gật đầu phụ họa lời cô nói.
Này, cậu ta vốn dĩ chính là hung thủ giết người!
Trừ bỏ những người khác đang xem bên ngoài, Tô Mộc cùng Morin chủ động xem nhẹ sự thật này.
Tô Mộc vuốt cằm nghĩ nghĩ lại đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt cô sáng lên, "Morin, chúng ta đào cái hố đem anh ta chôn đi."
"Không cần phiền toái như vậy."
"Hả?"
Morin dắt tay Tô Mộc, "Chúng ta đi đến một nơi."
Trong bóng đêm rét lạnh, một trận lại một trận gió đêm thôi qua, càng làm tăng thêm vẻ âm trầm.
Trên hành lang đen nhánh, một nam một nữ chậm rãi đi phía trước, Tô Mộc tháo khăn quàng trên cổ xuống, khoác trên cổ Morin, thấy Morin lại muốn gỡ xuống, cô bắt lấy tay cậu, "Em mặc nhiều, không lạnh, anh phải quàng thêm, không thể bị cảm, nếu không bọn họ sẽ lại tiêm cho anh."
Morin chớp chớp mắt, nắm chặt tay cô.
Cô lại hỏi: "Đến tột cùng là anh muốn mang em đi chỗ nào?"
"Chúng ta đến phòng thí nghiệm." Nói xong cậu đã đẩy ra cửa một gian phòng, mang theo Tô Mộc đi vào.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào làm gian phòng bớt đi vẻ tăm tối hắc ám, trên vài cái giá đặt các loại dược phẩm, trên bàn vẫn đang bày rất nhiều ống nghiệm cùng các tài liệu khác. Tô Mộc tò mò nhìn mấy thứ này cho đến khi Morin đừng bước trước một ngăn tủ.
Tô Mộc nhìn Morin cầm lấy một cái chai đựng chất lỏng trong suốt, cô không thực sự hiểu, hỏi: "Nơi này có rất nhiều đồ vật nguy hiểm, phòng thí nghiệm cư nhiên sẽ không khóa cửa sao?"
"Bọn họ đã trải qua những ngày tháng quá an nhàn rảnh rỗi nên loại sự việc sơ ý này, rất dễ dàng phát sinh." Morin lấy được đồ vật mình muốn, nắm tay Tô Mộc lại từ trong phòng ra ngoài, khi đóng cửa cậu còn chú ý cầm khăn tay lau vài lần trên then cửa, lúc này vân tay cũng đã biến mất.
Cửa sổ trên hành lang mở hé ra, bởi vậy thỉnh thoảng sẽ có gió lạnh thổi vào, gió đêm ô ô, bóng cây ngoài cửa sổ lay động, cộng thêm hành lang tối tăm âm lãnh, không khí âm trầm khủng bố lan tràn, làm người nhịn không được mà nhớ tới phim kinh dị mình đã từng xem qua.
Bất quá, bộ dáng hiện tại của Tô Mộc cùng Morin giống như là nhân vật trong phim kinh dị khủng bố.
Nhưng thực tế đáng tiếc là Tô Mộc còn không ý thức được chính mình đang cùng Morin làm chuyện kinh khủng gì, ngược lại là nghiêm túc duy trì nhân thiết một cô gái mềm yếu, ôm chặt một cánh tay Morin, cô sợ hãi nói: "Morin... Anh nói xem bệnh viện có thể có hồn ma hay không?"
"Không có."
Tô Mộc lại gạn hỏi: "Tại sao anh biết không có ma?"
"Nếu có thứ như hồn ma, thì hẳn là Pasi sẽ biến thành hồn ma tới tìm anh báo thù."
"Pasi là ai?"
Morin nói: "Chính là người hôm nay bị anh giết."
"À..." Tô Mộc gật gật đầu.
Hôm nay tới phiên Pasi trực ban tuần tra, nói chung, nếu là không cần làm những việc không thể cho ai biết thì sẽ không có người đi đến gác mái nhỏ Morin ở, Pasi lại tới nơi này, đương nhiên cũng không phải bởi vì hắn là bác sĩ tốt bụng tới quan tâm riêng Morin.
Tuy rằng Pasi là một nhân sĩ tuấn tú lịch sự mặc đồng phục bác sĩ nhưng anh ta lại có một đam mê không muốn người khác biết, anh ta thích thiếu niên vẻ ngoài xinh đẹp, đương nhiên cũng không phải "Thưởng thức" đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top