Cậu Bé Gác Mái (3)

Dù sao cũng ở trên núi, cho nên việc học tập của Tô Mộc hoàn toàn đều dựa vào mẹ của cô cùng với một vị gia sư được mời đến dạy học, Tô Mộc cảm thấy thật sự không cần thiết, nhưng dù sao hiện tại cô mới "Mười ba tuổi", cho nên cô không có quyền chống cự.

Mẹ Tô dạy cô lễ nghi cùng văn học phương đông, mà vị gia sư kia chỉ dạy cho Tô Mộc lễ nghi cùng văn học Tây Âu. Mẹ Tô lo Tô Mộc buồn chán do không có bạn chơi cùng nên còn mua riêng cho cô một con mèo đen làm vật nuôi.

"Force tiên sinh, bài tập ngài giao tôi đã hoàn thành." Tô Mộc đem trang sách từ vựng mình viết đưa cho thầy giáo đang ngồi ở đối diện bàn làm việc.

Vị tiên sinh này là một thân sĩ Anh quốc điển hình, ông thường xuyên mặc một thân áo bành tô màu đen nghiêm cẩn, không chút cẩu thả. Khi kiểm tra bài tập của Tô Mộc, ông sẽ mang lên mắt kính viền vàng, ở trong tầm mắt của ông, không một sai lầm nào có thể bỏ sót.

Qua khoảng một phút, ông đem mỗi một từ vựng Tô Mộc viết kiểm tra tinh tế một lần, lúc này mới nói: "Viết rất tốt, tiểu thư đáng yêu."

Vị thân sĩ này không hề bủn xỉn lời nói khích lệ Tô Mộc, đương nhiên Tô Mộc cũng biết, điều này nhiều lắm chỉ là lời khen thiện ý mà trưởng bối đối với vãn bối mà thôi, nhưng cũng không ngăn cô cảm thấy vui vẻ, sự thật thì tất cả mọi người  đều thích nghe lời hay.

Cô chớp chớp mắt, chờ đợi nói: "Tiên sinh, bây giờ tôi có thể đi chơi được không?"

Tưởng rằng học xong cao trung là có thể tránh được vận mệnh học từ vựng, không nghĩ tới lại trở lại tuổi mười ba, cô còn phải học chương trình này.

Force tiên sinh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa dầm như cũ, "Bên ngoài còn đang mưa, ta nghĩ cô không nên đi ra ngoài chơi."

"Không vấn đề gì, tôi tìm cục cưng cùng chơi ở trong phòng là được rồi." Cục cưng là tên mà cô lấy cho con mèo đen, đương nhiên, cục cưng cũng là cái cớ tốt nhất cô lấy dùng để trốn tránh việc học. Cô lại nhấp môi, da mặt dày bán manh vì tranh thủ lợi ích của chính mình, "Tôi đã học một tiếng rưỡi, tiên sinh, có thể cho tôi nghỉ ngơi một chút... chỉ một chút được không?"

Cuối cùng, lão nhân hòa ái cũng tháo mắt kính xuống đầu hàng, "Ta không có lý do gì cự tuyệt một tiểu thư đáng yêu như vậy."

"Thật sự cảm ơn ngài!" Tô Mộc đứng lên, nhấc váy làm một điệu hành lễ thục nữ, lúc này mới cười hì hì chạy ra khỏi phòng.

Vừa mới ra khỏi phòng, cô liền bước chậm lại đi thong thả, nhìn trái phải thấy không có người, cô móc ra một gói que cay, đây là đồ ăn vặt cô dùng tích phân để đổi, ăn liên tục vài ngày khoai tây miệng cô đã trở nên vô cùng nhạt nhẽo, nếu không ăn một ít thực phẩm rác rưởi, cô sợ chính mình không thể chịu đựng nổi. 

Ngay tại thời điểm Tô Mộc vừa lấy que cay ra, một tiếng mèo kêu, một đường cong màu đen xẹt qua trước mắt, trong tay Tô Mộc trống rỗng.

Con mèo đen nhỏ chạm đất một cách ưu nhã, trong miệng ngậm que cay chính là que cay đoạt tới từ trong tay Tô Mộc, thích ý vẫy đuôi.

"Này! Đó là của ta!"

Mèo đen nhỏ cũng mặc kệ, thấy Tô Mộc đuổi theo lại đây, thân mình nó linh hoạt vừa di chuyển đã hướng dưới tầng chạy.

"Con mèo chết tiệt! Bị ta bắt được mi nhất định sẽ chết!" Tô Mộc cắn răng đuổi theo xuống dưới, vừa chạy xuống cầu thang đã thấy mèo con chạy ra cửa lớn, cô theo ra, mưa phùn đập trên mặt vừa đau vừa rát.

Con mèo đen hàng ngày đều cùng Tô Mộc đoạt đồ ăn, tốc độ chạy rất nhanh, chỉ chốc lát sau, nó nhảy mấy cái lên xuống, đã vào trong một cánh cửa sắt.

Tô Mộc dừng bước ở ngoài cánh cổng sắt, tuy rằng đã chuyển đến được vài ngày, nhưng cô chưa bao giờ đi đến nơi này, đây là cửa lớn của bệnh viện tâm thần, mưa phùn mênh mông, thế giới đằng sau cánh cửa càng trở nên âm u.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top