Chương 107
Miệng Tằng Trạm kín như bưng! Không moi được lời nào, Tằng Hải đành gượng cười chấm dứt đề tài này. Tằng San đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, nhìn Tằng Trạm, nói
" Anh hai, em có quà tặng anh "
Tằng Hải hơi nhíu mày, bất quá hai vợ chồng ông đều ở đây, con nhóc Tằng San kia chắc không làm ra chuyện gì lớn lao khác thường được.
Tằng Trạm bất đắc dĩ đứng dậy, đi về phía phòng ngủ Tằng San.
Cô cười hì hì, chỉ vào khung hình thật lớn bên trong, Tằng Trạm híp mắt, bước thẳng đến chỗ khung ảnh.
Trên bức hình là Tằng Trạm và mẹ anh, đai khái lúc đó, Tằng Hải còn chưa ép buộc bà ly hôn, khuôn mặt trẻ tuổi, vóc người cao gầy, vô cùng cân đối, Tằng Trạm cảm thấy trên đời này không ai đẹp hơn mẹ anh.
Từ khi Tằng Trạm tiến vào, Tằng San liền khép cửa lại, nhưng không dám bấm khoá. Cô hấp tấp chạy tới bên Tằng Trạm nói
" Anh hai, em rất vất vả mới lén lấy được đó " Nói xong Tằng San kéo tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, đầu tựa lên vai Tằng Trạm, khoé môi nở nụ cười hạnh phúc.
Tầm mắt Tằng Trạm đặt lên người phụ nữ trong hình, ngón tay vuốt qua vầng trán bóng loáng, lần xuống gò má tinh xảo, rồi chuyển đến chiếc cằm thon gọn, bà cứ vậy rời đi, lưu lại mình anh trên thế gian, bà sẽ yên lòng nhắm mắt sao?
" Tìm được ở đâu?" Tằng Trạm đột ngột lên tiếng.
" Chỗ mẹ em, em vụng trộm lấy ra, rồi đem phóng to " Tằng San tranh công, giọng nói ẩn chứa niềm vui sướng khó tả. Đáy lòng Tằng Trạm cười lạnh, đúng là bị ả tiện nhân kia giấu đi.
Hai tay Tằng San ôm chầm cổ anh, thấp giọng nỉ non: " Anh hai...anh biết em thật lòng thích anh..."
Cho dù anh hai nghĩ thế nào, cô cũng thích, Tằng San đu người nhảy lên, cơ thể lồi lõm dán sát người Tằng Trạm, hai chân bấu chặt hông anh, miệng hôn tới tấp.
" Anh hai, em yêu anh "
Tằng Trạm bị hành động bất chợt của cô đẩy ngã xuống giường, chưa kịp hoàn hồn, nút áo đã bị cởi ra, đôi môi nóng bỏng nhanh chóng hướng cổ anh gặm cắn, Tằng Trạm nắm lấy vai Tằng San, định xô cô ra, thì cửa phòng bật mở.
Mẹ Tằng San đứng đó, cả người run run vì tức giận, lớn tiếng mắng mỏ: " Tằng Trạm, đó là em gái của cậu, cậu không phải con người "
Bà ta chạy tới bên giường lôi kéo Tằng San đứng lên.
" Là lỗi của con, đừng trách anh hai..." Mắt Tằng San đỏ ửng, môi mấp máy.
Tằng Trạm nhếch mép, ngồi dậy, sửa sang quần áo bị nhăn, Tằng Hải cũng vội vàng đi vào, trừng mắt nhìn Tằng San chằm chằm, trừ bỏ bà ta, người sáng mắt đều thấy rõ tất cả là lỗi của Tằng San.
Tằng Hải tính tình nóng nảy, vung tay liền cho Tằng San một cái tát, cả người cô té ngã trên sàn, bụm mặt khóc rống lên.
Mẹ Tằng San đau lòng trách móc.
" Ông làm gì thế? "
Tằng Trạm nhìn Tằng San khóc lóc thảm thiết, thở dài một hơi, lúc anh còn nhỏ, chẳng phải cũng bị đánh giống vậy hay sao?
" Tằng San, con tốt nhất nên an phận, từ nay về sau, không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt anh trai con nữa, biết chưa? "
Sắc mặt ông xanh mét, thở phì phò cố gắng áp chế cơn giận dữ: " Cô là con gái của tôi, đừng làm chuyện xấu hổ, mất mặt để người ngoài đánh giá, đây là con trai tôi, cũng là anh ruột của cô "
Tằng Trạm cầm lấy khung hình, xoay người rời khỏi, Tằng Hải liếc nhìn bức ảnh trên tay Tằng Trạm, khuôn mặt già nua nhuộm một tầng hổ thẹn, không nói gì thêm, còn vẻ mặt mẹ Tằng San cũng cực kỳ khó coi. Đợi bóng dáng Tằng Trạm mất hút, bà ta mới nghiến răng nói
" Đúng là đồ mất dạy " Dứt lời, một cái tát toé lửa đánh lên mặt bà.
Tằng Hải mím môi, hung tợn nhìn bà, bà nói rất đúng, Tằng Trạm không có giáo dục, mẹ thì mất sớm, kẻ làm ba cũng không biết dạy dỗ, rốt cục ông đã để con mình chịu bao nhiêu thua thiệt, đến khi muốn bù đắp thì quá muộn màng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top