Chương 3

Tác giả: Lộc Tùy

Editor: Kaji

------

Tưởng Yên gật đầu, "Mới vừa chuyển đến."

Âm thanh tựa hồ đã kinh động người trong phòng. Cửa bị mở ra, Giang Thuật ló đầu nhìn Tưởng Yên, "Về rồi à."

Hắn cúi đầu nhìn hai cái túi lớn, "Mua nhiều như vậy, mình đã nói cậu đợi một lát, mình đi cùng cậu."

Tưởng Yên đem túi đưa cho hắn, "Cậu lại không biết mình muốn mua cái gì."

Hai người nói nói mấy câu, Tưởng Yên quay đầu lại, Dư Tẫn đã xuống lầu.

Giang Thuật đem đôi dép lê mới mua đưa cho cô, "Cậu đứng ở đây trước, đeo xong rồi hẵng vào."

Tưởng Yên cúi đầu đổi giày, "Cậu còn mua cho bản thân một đôi."

Giang Thuật tiện tay đem cây lau nhà đặt ở góc tường, trả lời, "Mua một tặng một, không mất tiền."

Căn hộ này ban đầu là một phòng ngủ, một phòng khách. Tưởng Yên đem vật dụng, sofa trong phòng khách tất cả đều nhét vào phòng ngủ. Phong cách so với chung cư thuê bên nước ngoài cũng không khác biệt lắm, cũng cùng giường cùng bàn, bức màn cũng chọn cùng kiểu dáng, thậm chí còn ở trên mạng đào được cái ly uống nước trước kia, bố trí thật lâu, cuối cùng khi video call cũng có thể lừa gạt.

Ba ba bên kia lảm nhảm, sợ cô đau lòng. Mỗi tuần còn cố định thời gian video call, muốn nói chuyện thật lâu, lão thái thái khôn khéo cả đời, tai không điếc mắt không hoa, trí nhớ tốt, không dễ lừa gạt.

Giang Thuật xem túi đồ, nồi chén gáo bồn dầu muối tương dấm, muốn cái gì có cái đó, "Cậu định ở đây thật."

Hai người bận rộn nửa ngày, đem đồ vật đặt về đúng vị trí, nên đặt ở phòng bếp thì đặt phòng bếp, nên đặt ở phòng tắm thì đặt phòng tắm.

Tưởng Yên một mình sống ở Thụy Sĩ, thường xuyên thèm đồ ăn Trung Quốc. Mua bên ngoài lại không hợp khẩu vị nên đã đi học nấu ăn, trù nghệ quả thực không tồi, bất quá cô quá lười, trừ bản thân, chưa ai nếm qua tay nghề của cô. Trong nhà thậm chí không biết cô sẽ nấu ăn.

Giang Thuật biết, nhưng hắn năn nỉ ỉ ôi cả một kì nghĩ cũng chưa được thử qua một miếng.

Dọn dẹp xong bên ngoài trời đã tối, Giang Thuật đứng trên ban công nhìn xuống, "Nhà hướng ra đường ồn ào quá, buổi tối sao có thể ngủ."

Tưởng Yên cũng đi ra ban công, "Nào có nghiêm trọng như vậy."

Cô ngủ không sợ ồn ào, càng ồn ào thì càng an toàn, quá an tĩnh còn phải bật chút nhạc cho hợp phong cảnh.

Giang Thuật quay đầu nhìn về phía bên trái, ban công của Dư Tẫn cách vách hiện trước mắt, lượng trên quần áo trên giá đồ cũng nhìn đến kĩ càng. Hắn nhíu mày, "Hai ban công này cũng gần quá đi, anh ta có thể một chân bước qua, quá không an toàn."

Tưởng Yên nói "Anh ấy sẽ không, cậu vẫn là cầu nguyện mình đừng bước qua thì hơn."

Giang Thuật vẻ mặt khinh thường, 'Cậu tốt xấu gì cũng là một thiếu nữ, có thể rụt rè một chút hay không, đừng thấy nam nhân liền hoa si, cẩn thận bị người khác lừa."

Tưởng Yên không thích nghe, "Cậu sao còn chưa đi."

"Hửm? Qua cầu rút ván đúng không, mình bớt một ít thời gian giúp cậu vài thứ ngay cả cơm tối cũng chưa ăn!"

"Mình cũng chưa ăn," Tưởng Yên nói, "Ăn cơm đi, mình đói bụng."

Bố cục phòng Dư Tẫn bên kia cùng phòng Tưởng Yên bên này giống nhau, phòng khách hoàn toàn đối xứng. Dọn dẹp xong nhà ở, Dư Tẫn đi qua phòng bếp nấu mì, vài phút liền ăn xong.

Khi dẹp chén anh nhận được một cuộc điện thoại, người bên kia mở miệng kêu hắn Tẫn ca. Hàn huyên vài câu bên kia nói một cái địa chỉ, "Nghe nói nàng trước kia ở đây chờ một thời gian, rời đi không bao lâu liền theo ở ca, chủ tiệm cũng không đổi, không chừng có thể liên lạc với nàng."

Di động đặt ở bồn rửa chén, mở loa ngoài, Dư Tẫn đóng nước, lấy khăn giấy lau tay, "Đã biết, hai ngày này tôi sẽ bớt thời gian qua xem thử."

Đầu biên kia điện thoại thở dài, "Tẫn ca, nàng đã đi ba năm, nếu không ta đừng tìm, Trung Quốc lớn như vậy, nàng cố ý trốn tránh ta, tìm chỗ nào được."

"Không chừng nàng hiện tại so với ta đều tốt, không liên hệ ta, cũng là không muốn nhớ lại sự việc trước kia."

"Con người phải hướng về phía trước."

Dư Tẫn im lặng không nói, đem chén đã rửa bỏ vào tủ bát, cầm điện thoại đi ra ban công, lấy ra điếu thuốc, hút một hơi, "Tôi biết."

Bên kia tựa hồ sớm đoán được anh sẽ như vậy, nói vài câu liền cúp.

Trời hoàn toàn đen, đèn đường sáng lên, khói ở đầu ngón tay đã tan một nửa, tàn thuốc lập loè, lúc sáng lúc tối.

Dư Tẫn dựa lưng vào trụ ban công, thân thể hơi hơi nghiêng, khuỷu tay đáp trên lan can, chậm rãi phà ra làn khói trắng, ánh mắt liếc hướng cách vách.

Nguyên tòa chung cư đều cùng một kiểu hình, ban công ngoài trời. Có người sửa chữa, thích đem ban công dùng thủy tinh bao vào, làm thành ban công sinh hoạt, sử dụng không gian trong nhà cũng lớn.

Hai căn hộ này không có sửa đổi cách cục, vẫn là bộ dáng cũ.

Tưởng Yên bên kia đã kéo màn lên, bên trong mơ hồ lộ ra ánh sáng, âm thanh nói chuyện lúc có lúc không.

Trước kia ở nơi này chính là một đôi vợ chồng trung niên. Hai người mở tiệm ăn sáng ở gần đây, mỗi ngày dậy sớm than vãn, thực vất vả, cũng không có thời gian nhàn hạ thoải mái xử lý ban công. Khi đó ban công chất đầy tạp vật, ngẫu nhiên cũng có mấy búp cải trắng, một sọt khoai tây.

Tưởng Yên vào ở lúc sau, ban công thay đổi dạng, tạp vật không có. Nhiều nhất là mấy cái bàn gỗ nhỏ, trên mặt bàn cũng không biết bày loại hoa gì, treo mấy dải đèn màu nhỏ. Góc tường phía trước đặt một cái ghế mây sạch sẽ, đặt ở nơi ánh sáng chói chang nhất.

Cách vách đèn tắt.

Bức màn không phát ra ánh sáng, màu sắc có vẻ âm u.

Dư Tẫn thu hồi tầm mắt, trầm mặc hút xong điếu thuốc trong tay, đem tàn thuốc ấn vào gạt tàn.

Bỗng nhiên cúp điện, Tưởng Yên hoảng sợ. Giang Thuật sờ soạng tìm được điện thoại mở đèn pin, ngẩng đầu nhìn chụp đèn sắp lung lay, "Phòng này cũng thật tàn, chỗ nào cũng tàn."

Thời gian quá ngắn, cũng không có biện pháp hoàn toàn, chỉ có thể dùng camera quét đến tầm nhìn, đèn cũng không đổi.

Hôm nay còn phải sửa vòi nước trong phòng tắm.

Thật tàn.

Giang Thuật một bên bất mãn một bên đi đến phòng bếp ấn công tắc đèn, không đứt cầu dao, chỉ là bóng đèn hỏng rồi.

"Tiệm tạp hóa phía dưới hẳn là có đi, mình đi mua cho cậu một cái mới, có dám ngồi đây một mình không?"

Tưởng Yên nói dám, "Đèn phòng bếp cùng phòng vệ sinh đều mở ra, có thể mượn chút ánh sáng."

Giang Thuật xuống lầu không đến mười phút liền trở về. Dưới lầu có tiệm tạp hóa còn rất tiện, vóc dáng hắn cao, đứng ghế trên là có thể với tới, nếu là Tưởng Yên, chắc phải đứng trên bàn.

Phòng khách rốt cuộc cũng sáng trở lại, thời gian cũng không còn sớm, Giang Thuật trước khi đi luôn dặn dò Tưởng Yên đóng kỹ cửa sổ, có việc gọi điện thoại cho hắn. Quen nhau mười mấy năm, Tưởng Yên lần đầu cảm thấy Giang Thuật đáng tin cậy.

Tiễn vị đáng tin cậy kia đi, Tưởng Yên quay đầu lại nhìn phòng khách.

Phòng khách đã bị cải tạo thành phòng ngủ cho khách, giường, bàn, sô pha nhỏ, toàn bộ để chỗ này, không gian có chút chật chội, hoàn cảnh so với nơi Tưởng Yên sống bên Thụy Sĩ không khác biệt lắm.

Du học sinh ở Thụy Sĩ phần lớn đều tự mình thuê nhà bên ngoài, Tưởng Ngạn Phong cấp cho Tưởng Yên căn phòng lớn, lại tìm a di chiếu cố cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô. Nhưng cô không muốn, tự mình thuê một căn nhà nhỏ gần trường học, cũng không cần người chiếu cố, cái gì đều tự mình làm.

Kỳ thật trong nhà có điều kiện, ai mà chẳng muốn thoải mái chút, nhưng Tưởng Yên chính là không muốn Tưởng Ngạn Phong được như ý. Ông muốn như thế nào cô càng không như thế đó. Lần nữa dẫm lên điểm mấu chốt của Tưởng Ngạn Phong, ông cũng không nổi giận, cái gì đều cưng chiều cô.

Thật là một ông ba tốt.

Nhưng Tưởng Yên biết, ông là cảm thấy trong lòng hổ thẹn.

Tưởng Yên tắt đèn, thay áo ngủ, ngồi dưới bàn nhỏ bật đèn, từ trong túi lấy ra sổ vẽ tranh.

Sổ đã được sử dụng quá nửa, cô lật xem từng trang, mặt thiếu niên khắc rõ ràng trong đầu cô, cũng bị cô họa dưới ngòi bút.

Tưởng Yên vì anh học vẽ.

Họa khuôn mặt thiếu niên quật cường ngây ngô, tuổi còn nhỏ giữa mày đã lộ ra khí phách khó dây vào. Tưởng Yên từng một lần không ngừng nghĩ về dáng vẻ của anh, nhưng nghĩ không ra. May mắn gặp được, cô lại cảm thấy anh nên trưởng thành như vậy.

Tưởng Yên vẽ trên trang giấy mới của cuốn sổ, viết bản thảo, phác thảo từng đường nét, ngòi bút uyển chuyển nhảy múa trên mặt giấy.

Dư Tẫn nằm trên sô pha cũ nát, nhắm mắt lại, một cánh tay tùy ý đặt lên đỉnh đầu, anh tay cũng đẹp, chỗ nào cũng đều đẹp.

Bức họa này cũng không phải lúc anh mười mấy tuổi.

Tưởng Yên nghiêng đầu nhìn về phía ban công, bút vẽ ở đầu ngón tay xoay vài vòng, rớt trên bàn. Cô đứng dậy ra kéo bức màn, đẩy cửa đi đến, nghiêng đầu nhìn về phía cách vách.

Bức màng cách vách không đóng, phòng khách mơ hồ có bóng người thoảng qua. Một đống quần áo màu đen bị ném trên sô pha, là đồ hắn phơi hôm nay. Tưởng Yên ra sức thò người ra, toàn bộ thân thể dán trên ban công, muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc có xăm hình hay không, nhưng từ góc độ này mệt chết cũng chỉ xem được nửa thanh sô pha.

Dư Tẫn đột nhiên không kịp phòng ngừa đi đến ban công, Tưởng Yên không kịp lui xuống vừa vặn đâm vào.

Người này đi đường đều không mang theo thanh âm.

Anh trên cổ khoác một bộ đồ ngủ ngắn tay, còn chưa mặc xong. Một cánh tay đã bị nhét vào trong ống tay áo, toàn bộ cơ bụng đều lộ ở bên ngoài, trong lúc nhất thời hai người cũng không biết nói gì.

Trong không khí lộ ra tia xấu hổ.

Tưởng Yên chỉ nhìn thoáng qua liền không dám xem tiếp, toàn bộ đầu thò ra ban công, liều mạng nhìn chằm chằm khối đá dưới lầu, hận không thể lập tức nhảy xuống.

Dư Tẫn mau chóng khôi phục thần sắc, mặc không cảm xúc lên tiếng đem nút áo gài lại, "Em đang làm gì?"

Tưởng Yên lắp bắp, "Em tìm đồ vật."

Cô căng da đầu, "Vớ em phơi bị rớt xuống."

Đã đâm lao thì phải theo lao, cô đành đổi giày xuống lầu, trong túi còn giấu vớ.

Buổi tối trời hơi lạnh, Tưởng Yên ở dưới lầu di chuyển một phút, xách theo vớ lên lầu, trong đầu không có tiền đồ mà nhớ lại hình ảnh kia.

Có cơ bụng có cơ bụng.

A.

Đến lầu 3 khi đang định mở cửa, Tưởng Yên choáng váng, không mang chìa khóa.

Cô thở dài, càng thêm cảm thấy biểu hiện đêm nay của chính mình thật sự chẳng ra gì. Nói là du học sinh nhiều năm tự lập gì chứ, như thế nào đến trước mặt anh liền phát huy không được.

Điện thoại cô cũng không mang theo, đứng hứng gió một hồi, cuối cùng hít sâu một hơi, gõ cửa phòng Dư Tẫn.

"Cái kia, Dư Tẫn." Cô nói.

"Em quên mang theo chìa khóa, có thể phiền anh tìm giúp em một người mở khóa được không?"

Mắt Dư Tẫn đánh giá cô, thiếu nữ tóc rối tung, có chút hỗn độn, mặc áo ngủ, trong tay xách một túi vớ màu hồng nhạt.

Anh nhìn về phía cửa đóng chặt cách vách, "Trong nhà không người khác?"

Tưởng Yên lắc đầu.

"Người đi cùng em đâu."

"Cậu ấy về trường học."

Một cơn gió quét qua hành lang, Tưởng Yên theo bản năng rụt rụt bả vai, Dư Tẫn đem cửa mở ra một ít, nghiêng người nhường đường, "Trước tiên vào đây đã."

Tưởng Yên nhìn về phía phòng khách, Dư Tẫn nhìn thế nhưng ngoài ý muốn lại sạch sẽ.

Lúc trước đi cửa hàng sửa xe, trừ bỏ Lôi Tử chưa thấy qua người khác. Phỏng chừng hai nam nhân này tương đối qua loa, cũng không dọn dẹp, có thể tìm được đồ là được, cho nên có chút loạn.

Nơi này nhìn vậy nhưng thật ra lại không giống nhau, không giống nơi của nam nhân độc thân sẽ ở lắm.

Trong lòng Tưởng Yên có dự cảm không tốt, cô giấu tay áo trong ống tay moi moi lòng bàn tay, "Có được không, có phải đã quấy rầy anh và bạn gái."

Cô không dám nhìn vào mắt Dư Tẫn, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.

Dư Tẫn nhìn Tưởng Yên một hồi, giơ tay đè lại vách cửa, "Không có bạn gái, vào đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Một chân bước qua tới phòng nên muốn nhìn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top