cнươɴɢ 4 • cậυ тα мυốɴ ăɴ cậυ.
Phượng Thành, giữa trưa 11 giờ.
Tới khách sạn rồi, Thẩm Vân Chi mới phát hiện Hà Minh đặt ba phòng.
Một phòng là cho nữ sinh kia, mặt khác hai phòng là bọn họ ba cái nam sinh ở.
Tuy rằng Hà Minh cùng nữ sinh kia là ở giai đoạn ái muội, nhưng còn không có xác định quan hệ, hắn người này ngày thường cũng chỉ là ngoài miệng tao, cũng không dám cỡ nào làm càn, vừa đến nơi liền đem nữ sinh nhẹ nhàng đẩy mạnh cách vách phòng.
Mặt khác hai cái phòng khi mặt đối mặt.
Hà Minh chỉ vào ở đối diện phòng nói: “Trình Hoài cậu liền ở phòng này đi, tôi cùng Vân Nhi chen một phòng.”
Thật ra cũng không tính là chen chúc, bên trong là giường đôi, không gian cũng lớn, Hà Minh ngày thường cùng huynh đệ đi ra ngoài chơi đều là ở như vậy.
Hà Minh người này tâm rất lớn, hắn cũng không biết Thẩm Vân Chi xu hướng giới tính, Thẩm Vân Chi càng không cố ý nói qua, liền tính là đồng tính luyến ái, cũng không phải thấy cái đồng tính liền thích, đều là nam sinh, lại thân như vậy, Hà Minh trước kia lúc đi nhà Thẩm Vân Chi chơi ở qua đêm cũng không phải chưa từng có.
Thẩm Vân Chi quẹt thẻ từ đang muốn đi vào, nam sinh phía sau lại trầm giọng nói: “Lại đặt một phòng đi.”
Hà Minh kinh ngạc nói: “A? Lại có em gái nào muốn tới à?”
“Cậu ở một mình.”
Hà Minh sửng sốt, đột nhiên cười: “Cậu cũng thật biết nói đùa, Vân Nhi trong phòng lại không phải có chỗ ở. Bọn tôi lại không phải lần đầu tiên ở chung, yên tâm.”
“Không phải lần đầu tiên?” Ngữ khí lạnh lạnh.
Trình Hoài cảm thấy giọng điệu của cậu kì lạ, theo bản năng nói: “Hai cái đại nam nhân, tôi còn có thể ăn cậu ấy sao à……”
Đối phương như là bị nghẹn lại, đột nhiên nói: “Cậu đi phòng này.”
Thẩm Vân Chi vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của hai người phía sau, cậu nhẹ nhàng thở hắt ra, nghĩ đến nội dung cuốn nhật ký ngày hôm qua, đang nghĩ đến nếu không chính mình đi đặt phòng là được, mới vừa xoay người, Hà Minh ở phía sau liền cười nói: “À……Tôi hiểu rồi, Trình Hoài cậu sẽ không lại cố ý chiếu cố tôi đi? Không nghĩ tới cậu người này còn rất trượng nghĩa!”
Không trách Hà Minh suy nghĩ vớ vẩn, trên máy bay cũng vậy, vốn dĩ Hà Minh cùng Thẩm Vân Chi vị trí là cạnh nhau, chỗ ngồi của Trình Hoài cách hắn mang đến nữ sinh tương đối gần.
Đối phương trực tiếp tìm Hà Minh thay đổi chỗ ngồi.
Lúc ấy nữ sinh kia mặt còn đỏ đâu, mặc cho ai đều cảm thấy đây là tự cấp bọn họ sáng tạo cơ hội đâu.
Lại không nghĩ tới sau khi Trình Hoài ở bên cạnh Thẩm Vân Chi ngồi xuống, đôi mắt liền chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt nghiêng của nam sinh bên cạnh.
Hà Minh nghĩ ban ngày chơi đã rồi, buổi tối tự nhiên là muốn cùng người ta nấu cháo điện thoại, cùng Thẩm Vân Chi một phòng nhiều ít là có điểm không có phương tiện.
Ba người nam sinh hai căn phòng, hắn cùng Thẩm Vân Chi ở cùng một phòng là theo bản năng sắp xếp, rốt cuộc Trình Hoài cùng bọn họ đều không quá quen thuộc.
Hiện tại nếu Trình Hoài chính mình đều nói như vậy, Hà Minh cũng liền không khách sáo, cười mun vỗ bả vai của Trình Hoài, lại nghĩ đến đối phương hình như thực ghét tiếp xúc tứ chi, liền tùy tiện nói vài câu cầm hành lý vào phòng đối diện.
Trình Hoài vẫn luôn đứng ở phía sau người Thẩm Vân Chi, không hé răng.
Thẩm Vân Chi mở cửa, trước khi người phía sau đuổi kịp, đột nhiên quay đầu lại nói: “Nếu không…… Tôi riêng đặt một phòng cho cậu?”
Người không lâu trước đây nói muốn đặt thêm một phòng lúc này lại nói: “Không cần.”
Khi Thẩm Vân Chi cứ nhìn chằm chằm cậu ta, lại không lưu loát mà thêm câu: “Không cần thiết, đủ ngủ.”
Thẩm Vân Chi nhìn Trình Hoài khẽ cười một tiếng, cậu biết người này tâm tư, bất quá lại cũng không làm rõ.
Cậu chính là tới chơi tới phóng túng, như thế nào tra như thế nào tới là được rồi.
Cũng không sắp xếp hành lý, Thẩm Vân Chi nằm lên giường liền giơ di động xem.
Một loạt tin nhắn, đều là của mẹ cậu.
Trách móc, giáo huấn, dò hỏi……
Thẩm Vân Chi càng ngày càng bực bội, Trình Hoài cách đó không xa chính an tĩnh mà sắp xếp hành lý, thậm chí phần của cậu cũng xếp xong luôn rồi.
Thẩm Vân Chi nhất thời liền sinh ra chút ngượng ngùng tới, nhảy dựng lên, chống giường nửa ngồi dậy: “Cậu hiền thục như vậy làm gì, tùy tiện để là được ròi.”
Động tác đối phương ngừng lại, ngước mắt lên nhìn cậu, cái tư thế kia của Thẩm Vân Chi, nửa bên bả vai đều từ cổ áo lộ ra tới, muốn cười không cười, như là đang câu dẫn người.
Trình Hoài quay đầu đi chỗ khác.
Sau khi mọi việc xong xuôi, cậu ta ngồi ở trên sô pha cầm di động nhàm chán mà nhìn tới nhìn lui, thỉnh thoảng đi ngắm Thẩm Vân Chi.
Thẩm Vân Chi cũng thỉnh thoảng liếc nhìn cậu ta, trong lòng vẫn là có chút bực bội, đem điện thoại ném lên bàn cũng không nhìn, đi phòng vệ sinh rửa mặt liền kêu người cùng nhau ra cửa ăn cơm.
Bọn họ đi chính là tiệm ăn nổi tiếng ở địa phương, vẫn là địa chỉ được viết trong hướng dẫn của Trình Hoài, cách khách sạn không xa.
Trong khi ăn Hà Minh vẫn luôn cùng nữ sinh kia nói chuyện trêu đùa, chỉ có Thẩm Vân Chi cùng Trình Hoài hai người an tĩnh mà ăn, có cái nữ sinh ở ghế lô bên cạnh đi nhầm đường bỗng nhiên xông vào, vội vàng nói vài tiếng thực xin lỗi, đôi mắt nhưng vẫn ở Thẩm Vân Chi cùng Trình Hoài trên người dao động.
Khi Thẩm Vân chi trên đường đi phòng vệ sinh, nữ sinh kia thế nhưng vừa khéo mà theo lại đây, lúc cậu rửa tay cười hỏi: “Các cậu là tới du lịch sao? Nghe giọng nói không phải người địa phương.”
Cô nàng nói chuyện với giọng hơi mềm nhẹ.
Thẩm Vân Chi gật gật đầu, còn không có trả lời, liền nghe được quen thuộc tiếng bước chân lại đây.
Là Trình Hoài.
Hai người song song đứng chung một chỗ.
Khi Thẩm Vân Chi lau tay, Trình Hoài đang rửa tay, một đôi tay to rộng thon dài ngâm trong làn nước trong vắt, khớp xương rõ ràng, giống cống phẩm bạch ngọc dính sương sớm, nhìn thanh quý, lại làm Thẩm Vân Chi tưởng dâm loạn.
Thẩm Vân Chi chính nhìn đến xuất thần, nữ sinh bên cạnh mở miệng nói: “Tiểu ca ca, cái kia…… Có thể cho tôi mượn điện thoại không? Điện thoại của tôi hết pin rồi, muốn gọi cho mấy đứa bạn, cũng không biết bọn họ chạy chỗ nào lâu như vậy cũng chưa trở về.”
Có chút vụng về kịch bản, quầy lễ tân rõ ràng có cục sạc di động, trong ghế lô cũng có chỗ sạc, nhưng ở công cộng không thể không cho nữ sinh mặt, đối phương thực sự có ý tưởng khác, xong việc chặn thì được rồi, Thẩm Vân Chi mới vừa móc di động ra, người bên cạnh liền nhanh một bước.
Cái tay kia còn không có lau khô, dính nước liền cầm di động nhanh chóng đưa qua đi, thanh âm lạnh lùng, như là lại biến thành “Kiều hoa” không quan tâm đến người khác của trường kia: “Gọi đi.”
Thẩm Vân Chi có chút ngoài ý muốn quay đầu lại xem cậu ta, Trình Hoài nhíu lại mi, như là tâm tình không tốt lắm.
Nữ sinh nhìn qua rất vui vẻ, gọi điện thoại, không biết đối diện nói gì đó, cổ mím môi cười nói: “Ừ, được rồi, bọn bây nhanh lên…… Được được cúp đây!” Sau khi trả điện thoại cho Trình Hoài còn chưa đi, mở miệng tựa hồ muốn nói cái gì, Trình Hoài liền đem Thẩm Vân Chi túm đi rồi.
Hai người không trở lại ghế lô, Trình Hoài lôi cậu tới rồi ban công nhỏ bên cạnh, cái ban công này vừa lúc có thể thấy rõ dưới lầu người đi đường, đường phố cổ kính thực náo nhiệt, ánh mặt trời chói chang, bọn họ lại ở nùng hạ một phương bóng ma.
“Làm gì?” Thẩm Vân Chi thanh âm mang theo buồn bực, cố ý nói, “Vội vàng đưa điện thoại như vậy, coi trọng người ta à?”
Trình Hoài môi nhấp thành một cái đường thẳng, đẩy cậu vào góc ban công, cơ hồ cả người áp sát cậu: “Cậu thích nữ sinh như vậy?”
Thẩm Vân Chi có chút ngốc, cảm thấy lời này không đầu không đuôi: “Cái gì? Như thế nào cậu nói cái gì đều mở miệng liền tới?”
“Cậu cùng cô ta nói chuyện nói lâu như vậy.” Trình Hoài ngữ điệu lại trầm đi xuống, “Còn muốn mượn di động, cậu biết rõ……”
Thẩm Vân Chi nghe hiểu, ngửa đầu xem cậu ta như xem bệnh tâm thần, nếu không phải biết chủ nhân quyển nhật ký kia, cậu đều phải cảm thấy Trình Hoài người này cố ý cùng chính mình đối nghịch, cậu cáu kỉnh như một quả bom sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào: “Tôi lảm nhảm không được à? Người ta hỏi chuyện tôi đáp lời, kia kêu lễ phép…… Chậc, cái gì lễ phép không lễ phép, tôi lại không phải bé ngoan, tôi chính là muốn nói chuyện với cô gái xinh đẹp không được sao?! Còn có! Mượn di động rốt cuộc là ai nhỉ? Hiện tại cũng thật biết dạy dỗ người ta! Ánh mắt này của cậu là gì? Đừng có nhìn tôi như vậy, hô! Tức chết đi được mà!”
Trình Hoài miệng càng thêm mím chặt.
Thẩm Vân Chi nghĩ chính mình không lâu trước đây thiếu chút nữa bị một đôi tay của người này mê hoặc, tức khắc cảm thấy chính mình càng là quá ngốc nghếch, bực bội mà đẩy ra người trước mặt muốn đi, ai ngờ đẩy hai lần không đẩy nổi, đang muốn đẩy lần thứ ba, một bóng ma rơi xuống trước mắt, ngoài miệng mềm nhũn.
Thẩm Vân Chi trừng lớn đôi mắt, môi Trình Hoài nặng nề mà đè ở ngoài miệng cậu, hai người vẫn không nhúc nhích, dựa gần mềm ấm lại ở nói cho cậu đã xảy ra cái gì.
Ánh mắt Trình Hoài nhìn cậu gắt gao, sâu không thấy đáy.
Đôi tay kia vừa mới dụ dỗ cậu giờ gắt gao nắm eo cậu, tựa hồ sợ cậu chạy mất.
Cậu ta kề môi cậu, như là ở áp lực cái gì, khi Thẩm Vân Chi theo bản năng vô ý thức chớp mắt, rốt cuộc hiện lên một chút tan tác: “Cậu không biết, cậu cái gì cũng không biết!”
“???”
“Thẩm Vân Chi, anh thích em như vậy, em một chút cũng không biết……”
Tim Thẩm Vân Chi, thoáng chốc cái nổ tung.
Cậu ngu ngốc mà đơ tại chỗ, một lát sau, tưởng nói, tôi mẹ nó đều biết nhá.
Ai ngờ mới vừa mới mở miệng, liền chạm được cánh môi của đối phương.
Trình Hoài thân thể run lên, trong lúc hoảng hốt cho rằng cậu ấy đang đáp lại, hô hấp nháy mắt rối loạn, ngay sau đó, giống như phát điên, thấp giọng thì thào gọi tên cậu, đầu lưỡi dùng sức xông vào cái khe hơi hé mở kia.
Cậu ta muốn ăn cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Có người xem sao? Cho ta điểm động lực, trễ chút còn có canh một
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top