Chương 1298 trọng sinh đích nữ 5


Chương 1298 trọng sinh đích nữ 5

Editor : Hadiepthaovy
                  
Tiểu thư khuê các ở cổ đại không thể không có việc gì liền chạy ra bên ngoài được, chủ mẫu nói có thể đi thì mới được đi .

Mỗi ngày phạm vi hoạt động chính là hậu viện.

Như vậy khẳng định là quá nhàm chán, thì tìm chuyện để làm nha, vậy tới đấu nhau đi.

Chủ viện phi thường khí chất,  Ninh Thư còn phải canh giữ ở cửa đợi nha hoàn xin chỉ thị mới có thể gặp được Vân di nương.

“Tam tiểu thư, phu nhân gọi người vào.” Nha hoàn gọi Ninh Thư nói.

Ninh Thư đa tạ một tiếng rồi đi vào trong đại sảnh.

Vân di nương tư thế phi thường mà ngồi , bên người có vài nha hoàn hầu hạ, làm một hình tượng đương gia chủ mẫu.

Vân di nương tuy không có danh hiệu chính thê, nhưng người trong phủ đều gọi bà là phu nhân, trong Lư gia, không ai không thừa nhận.

Trong phòng tráng lệ huy hoàng, trang trí bằng các loại đồ vật tinh xảo.

Vân di nương ngồi ở ghế đệm mềm, ăn mặc y phục hoa lụa, đầy đầu châu ngọc, tư thế bức người.

Con người mà thiếu cái gì, liền nỗ lực khoe khoang cái đó, Vân di nương càng bày ra bộ tịch này, càng cho thấy khát vọng làm chính thê trong nội tâm bà .

Ninh Thư cúi người hành lễ, “ Thỉnh an phu nhân.”

Vân di nương buông chén trà, không chút để ý hỏi: “Có chuyện gì?”

“Mỗi lần nguyệt sự tới, bụng đều đau đớn khó nhịn, con muốn ra phủ mua một ít dược.” Ninh Thư thành thành thật thật mà nói, cúi đầu, nhìn thực hèn mọn.

Vân di nương ừ một tiếng, “Bạc có đủ chưa. ”

“Đủ rồi, con vẫn còn bạc.” Ninh Thư nói.

Vân di nương mặt mày mới thư hoãn một ít, “Kiệu trong nhà lát nữa lão gia phải dùng rồi .”

“Không cần cỗ kiệu, con đi tới đi là được.” Ninh Thư nói.

Vân di nương thần sắc vừa lòng gật gật đầu, “Đi sớm về sớm.”

“Cảm ơn phu nhân.” Ninh Thư hành lễ, mang theo Nguyên Hương đi ra ngoài.

Ra đại môn, Nguyên Hương có chút oán giận mà nói: “Như thế nào có thể để tiểu thư đi bộ chứ, nếu có người va chạm tiểu thư thì làm sao bây giờ?”

“Ngày thường đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư ra cửa đều là sử dụng cỗ kiệu.” Nguyên Hương rất là bất mãn.

Đại gia tiểu thư ra cửa, nhất định là muốn ngồi kiệu liễn, là vì thay đi bộ, đại đa số nữ tử đều quấn chân, đi được cũng không mau, cũng đi không bao xa.

Thứ hai là vì không cho bọn háo sắc khinh bạc nữ tử, có kiệu phu ở đó, liền không như vậy, đồng thời cũng là tượng trưng cho thân phận.

Ninh Thư nhìn lướt qua Nguyên Hương, “Loại lời này nói cũng không thể nói ra được , nếu phu nhân nghe được, ngươi tự biết hậu quả.”

Đi bộ tới thì đi tới, người nhiều ngược lại bất lợi khi cô hành động.

Ninh Thư đến dược đường cho đại phu bắt mạch, sau đó bốc thuốc .

Ninh Thư bỏ Nguyên Hương đi,  lại đến dược đường khác  lại lần bốc một ít dược.

Mua xong dược, Ninh Thư thấy Nguyên Hương nơi nơi tìm nàng, nhìn khắp xung quanh, gấp đến độ mặt đều đỏ cả lên.

Ninh Thư đi qua vỗ vỗ bả vai nàng.

“Tiểu thư, người thế nào lại chạy loạn, hù chết nô tỳ.” Nguyên Hương vành mắt đỏ hồng mà nói.

Ninh Thư cho Nguyên Hương một cái đồ chơi làm bằng đường, “Thấy được thứ này.”

“Tiểu thư, người  đừng chạy loạn nữa .” Nguyên Hương tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường.

Xem sắc trời có chút tối , Ninh Thư cùng Nguyên Hương nhanh chóng hồi phủ.

Ở cửa lớn gặp kiệu Lư Quân Ninh mới vừa hạ xuống .

Nhìn dáng vẻ là mới từ chỗ nào trở về.

Hẳn là đi gặp ông ngoại trong nhà.

Đời trước hại chết một nhà ông ngoại, đời này là muốn bồi thường sao.

Bồi thường, đồng thời cũng sẽ mượn dùng một chút thế lực của ông ngoại.

Lư Quân Ninh sắc mặt thanh lãnh, khí chất quạnh quẽ, đời trước gặp sự tình, nên cũng vui sướng không nổi.

Lư Quân Ninh từ kiệu liễn đi tới, nhìn lướt qua Nguyên Hương trong tay cầm gói thuốc, lại liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái .

Muốn hay không mà mỗi lần nhìn đến cô đều mang theo khinh thường ?

Vì cái lông mao gì mà khinh thường cô.

Bởi vì nguyên chủ bo bo giữ mình, không có giúp nàng ta,  bởi vì nguyên chủ đời trước gả tốt ?

Nhưng cũng không cần đem nguyên chủ Lư Nguyệt Vân tính thành kẻ thù chứ .

Giúp ngươi là tình cảm, không giúp ngươi là bổn phận.

Mọi người sống đều không dễ dàng.

“Nhị tỷ tỷ .” Ninh Thư hành lễ với Lư Quân Ninh .

Đích thứ tôn ti có khác, nếu đều thấy nhau , cô liền phải hướng Lư Quân Ninh mà hành lễ.

Lư Quân Ninh chỉ là lãnh đạm mà ừ một tiếng, liền tiến nhà .

Ninh Thư cũng không thèm để ý thái độ Lư Quân Ninh, ngươi không thích sao? Kệ con mợ ngươi .

Đang đi ở phía trước, Lư Quân Ninh đột nhiên quay đầu lại, nhìn Ninh Thư hỏi: “Tam muội muội đây là mua dược gì vậy ?”

Ninh Thư có chút ngượng ngùng mà nói: “Chính là trị liệu khi bụng đau, mỗi lần đều rất đau.”

“Như vậy à. ” Lư Quân Ninh thanh lãnh gật gật đầu, xoay người liền đi rồi.

Ninh Thư cảm giác có chút không thể hiểu được, ngay sau đó về tới phòng mình.

Mặc kệ Lư Quân Ninh cùng Lư Minh Huyên đấu như thế nào, chỉ cần không liên lụy vào cô, cô liền lười quản.

Nghiêm khắc lại nói tiếp, hai người này đều hố nguyên chủ cả , hơn nữa đều là hướng hố lửa mà đẩy, bò cũng  bò không nổi .

Ninh Thư kêu Nguyên Hương đi sắc thuốc, uống thuốc đau bụng , thật là mất hồn nha.

Dùng qua cơm tối xong, chờ đến khi nha đầu Nguyên Hương ngủ, Ninh Thư mới lấy dược ban ngày mua ra,  bắt đầu phối dược.

Ninh Thư phối mê dược, độc dược, còn có xuân dược mạnh,  không phải chỉ có các ngươi mới có thể sử dụng dược đâu .

Bởi vì biết tầm quan trọng của thanh danh, mọi người đều tích cóp mà hắt nước bẩn lên người đối phương .

Thật là...

Ninh Thư đem dược chế được mang theo, nếu gặp phải sự tình gì đột phát liền dễ dàng ứng phó.

Ngày hôm sau, Ninh Thư như cũng bị đánh bản tử, nguyên nhân là, thêu đến quá xấu.

Tuy rằng đem một đóa hoa hải đường thêu xong rồi, nhưng là xa , xem gần xem, đều mẹ nó không giống một đóa hoa.

Liễu tiên sinh tìm Lư Quân Ninh kiểm tra, nhưng Lư Quân Ninh làm được rất tốt , làm Liễu tiên sinh chỉ có thể tìm một ít khuyết điểm nghe tới liền phi thường miễn cưỡng.

Bốn người, cũng chỉ có Lư Minh Huyên mỗi lần đều được Liễu tiên sinh tán dương, hơn nữa Lư Minh Huyên xác thật cũng làm đến không tồi.

Ninh Thư cảm thấy Vân di nương dã tâm rất lớn, Lư Minh Huyên cũng phi thường có dã tâm, vì vinh hoa phú quý đi.

Tam hoàng tử Thẩm Hạo cũng thật trâu bò, đem hai tỷ muội Lư gia đều ôm trong lòng ngực, lợi dụng xong một cái răng rắc, lại nâng đỡ một người lên làm Hoàng hậu.

Thật biết chơi.

Lư Quân Ninh thấy Liễu tiên sinh hết khả năng mà khích lệ Lư Minh Huyên, thần sắc dị thường châm chọc.

Ninh Thư chống cằm, nhìn bầu không khí giữa hai người này , thật là mệt tâm mà .

Mỗi ngày đều bị tiên sinh đánh bản tử,  còn phải đối mặt với hai cái người âm dương quái khí này .

Vì để không  ăn trượng hình, Ninh Thư hạ quyết tâm, một hai phải đem hoa hải đường thêu ra .

Tan học, Ninh Thư liền lập tức đi về phòng mình .

“Tam tỷ tỷ.” Một đạo thanh âm từ sau lưng vang lên.

Ninh Thư quay đầu nhìn đến tứ tiểu thư Lư Ngọc Tĩnh, chờ khi nàng đến gần, hỏi: “Tứ muội muội, có chuyện gì?”

Lư Ngọc Tĩnh nhỏ giọng nói: “Tam tỷ tỷ, muội dạy tỷ nữ hồng, tỷ dạy muội viết chữ đi.”

Thanh âm Lư Ngọc Tĩnh rất nhỏ, Ninh Thư nếu không cẩn thận mà nghe thì không rõ ràng lắm.

Ninh Thư gật gật đầu, “Có thể.”

Cô vốn là muốn đi theo Lưu di nương thỉnh giáo, nên thêu hoa như thế nào nhưng có Lư Ngọc Tĩnh lại đây, liền thuận tiện vậy đi.

Bất quá Lư Ngọc Tĩnh thêu hoa so với cô tốt hơn……

“Đi phòng muội hay chỗ của ta?” Ninh Thư hỏi.

“ Phòng tỷ đi.” Lư Ngọc Tĩnh nói, chỗ nàng quá khó coi.

Ninh Thư ừ một tiếng, mang theo Lư Ngọc Tĩnh tới phòng chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top