Chương 21.3

Nghiêm Phong Trạch lập tức đứng lên phản đối, “Ta thấy như vậy không công bằng! Xích Dương Tông sử dụng bạo liệt phù, việc này căn bản không công bằng.”

Yến Trì chậm rãi đi xuống đài thi đấu, đi ngang qua người Nghiêm Phong Trạch. Lại gần mới phát hiện, vóc dáng của Yến Trì còn cao hơn cả Nghiêm Phong Trạch, Yến Trì đi lại gần rũ mắt nhìn xuống: “Xin hỏi vị đệ tử này của Linh Tê Tông có quy định không được sử dụng linh phù sao?”

Quả thật không có. Nhưng mà ai ngờ được có người sẽ dùng linh phù quá giá như vậy ở trong đại hội chứ còn tiện tay lấy ra một xấp nữa chứ! Phá của cũng không cần làm vậy đi đây rõ ràng là ném tiền qua cửa sổ mà?

“Nếu không có quy định này vậy ta có linh phù, hơn nữa sử dụng linh phù cũng không có trái với quy định.” Yến Trì nói xong còn lấy linh phù ra quơ quơ ở trước mặt Nghiêm Phong Trạch, “Nghiêm đội trưởng, ta phát hiện hình như ta làm cái gì ngươi đều nghi ngờ là ta làm trái với quy định? Nội quy của Tân Tú thiên kiêu chẳng lẽ là Linh Tê Tông của ngươi quyết định sao?”

“Đương nhiên không phải!” Nghiêm Phong Trạch lập tức nói lại, hắn nhìn linh phù mà Yến Trì đang cầm trong tay, chỉ có giận mà không dám nói.

“Nếu đã như vậy thì đó là do Xích Dương Tông của chúng ta mạnh hơn, Linh Tê Tông của các ngươi thua tâm phục khẩu phục.” Yến Trì vỗ tay một cái, đưa ra kết luận.

Các đệ tử của Linh Tê Tông sau khi nghe Yến Trì nói như vậy đều lộ ra vẻ tức giận.

“Hắn dám nói như vậy với sư huynh nói sao chỉ là một nam sủng mà dám hồ ngôn loạn ngữ ở đây!”

“Đóng vậy, cứ cho như là Xích Dương Tông thắng đi thì  cũng đâu liên quan gì đến hắn? Sử dụng linh phù để chiến thắng thì có tư cách gì mở miệng nói chuyện ở đây chứ.”

“Từ khi nào mà một tu sĩ Tâm Động kỳ có thể ăn nói ngạo mạn như vậy!”

Mặc cho Linh Tê Tông có nói cái gì, Yến Trì cũng không để trong lòng, y tiện tay lấy ra một khối ngọc giản, viết lên đó vài chữ rồi cất vào.

“Mạnh trưởng lão, ta thấy hơi mệt, ta không xem các trận đấu sau đâu, ta ra ngoài đi dạo chút đây.” Yến Trì nhìn xung quanh nói với Mạnh Dĩnh.

“Vậy ngươi về phòng nghỉ trước đi, chừng nào thiếu tông chủ trở về ta sẽ nói với cậu ấy.” Mạnh Dĩnh nghĩ rằng Yến Trì không muốn tiếp tục ngồi nghe mấy người Linh Tê Tông nói nhảm liền đồng ý cho y rời đi.

Yến Trì dẫn theo Từ Từ hiên ngang rời đi trước sự chứng kiến của mọi người. Dù đã đi xa khỏi khu thi đấu nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm vẫn không biết mất. Mãi cho đến khi hai người đi đến một nơi vắng vẻ mấy người vẫn luôn đi theo nãy giờ mới xuất hiện chặn trước mặt Yến Trì.

Yến Trì vẫn còn nhớ người đang chắn trước mặt mình đây là người dẫn đầu của nhóm người đi bắt Hắc Kiểu lúc trước. Hắn đi cùng với một đám người đến cản đường của Yến Trì.

“Ngươi định cướp kiếm linh sao? Ngươi đừng quên kiếm linh ở trên tay ai” Yến Trì nhìn mấy người này có chút ngoài ý muốn nhướng mày, rồi lại khinh thường cách cướp đồ ngu ngốc này.

“Yến công tử hiểu lầm rồi, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngài, cho nên mới sai ta mời ngài đi một chuyến?” Người dẫn đầu tên là Cố Thập Thất cũng là con cháu của Cố gia. Hắn tới đây lần này là vì chủ tử của hắn muốn hắn mang Yến Trì trở về.

“Người của Cố gia thật thú vị nha Cố thiếu gia vừa mời Lan Lan đi, hiện tại lại sai người tới mời ta?” Có rất nhiều người là con cháu của Cố gia, Yến Trì cũng không biết tiểu thư mà Cố Thập Thất nói đến là ai? Chẳng lẽ là người quen biết mẹ của y sao?

“Tiểu thư nói, ngài đi rồi sẽ biết. Mong ngài phối hợp một chút, đi cùng chúng tôi” Cố Thập Thất liếc mắt ra hiệu cho những người khác mấy người đó liền đi lên trước cản đường đi của Yến Trì và Từ Từ.

“Thái độ này gọi là mời sao?” Yến Trì cười nhạo một tiếng, “Từ Từ, ta thấy mấy người này quá phiền ngươi giải quyết đi.”

“Vâng.” Từ Từ trả lời. Sau đó đi lên trước, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, trực tiếp giải quyết hết đám người Cố Thập Thất.

Từ Từ lau sạch vết máu dính trên vũ khí, rồi quay về đứng phía sau Yến Trì. Nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Thập Thất, trong lòng có chút vui vẻ, quay ra làm một cái mặt quỷ với hắn, “Không lẽ ngươi nghĩ ta chỉ là đầu bếp hả?”

Từ Từ cười thầm, trước kia nàng từng là sát thủ. Nếu không phải vì linh thạch nhận được quá nhiều thì nàng mới không làm đầu bếp đâu!

Cố Thập Thất không ngờ tới mình lại tính sai, bỏ sót mất đầu bếp bên cạnh Yến Trì. Hắn trầm mặc một chút, chuẩn bị tự mình ra tay, bỗng nhiên bị một tiếng la lớn ngăn lại. Sau đó một thanh kiếm liền đâm về phía cổ hắn, Cố Thập Thất sợ hãi, vội vàng né tránh, lăn một vòng trên mặt đất mới dừng lại. Mà chỗ lúc nãy hắn vừa đứng đã bị Hắc Kiểu đâm xuyên qua.

“Thập Thất, ngươi đang làm cái gì!” Người vừa lên tiếng nhìn qua còn khá trẻ. Đương nhiên ở Tu chân giới thì nhìn bề ngoài chắc chắn không đoán được tuổi. Người đó tuy rằng nhìn khá trẻ nhưng một tiếng la vừa rồi lại mang theo sức mạnh không thể xem thường, vừa nhìn đã biết là người có địa vị cao.

“Gia chủ!” Cố Thập Thất vừa nhìn rõ là ai vội vàng quỳ xuống hành lễ. Hắn có chút kinh hoảng, không ngờ sẽ gặp Cố Nghê Lâm ở đây.

“A Trì! A Trì có sao không!” Giang An Lan căn bản không rảnh bận tâm đến Hắc Kiểu vừa bị cậu ném văng ra ngoài. Cậu đi nhanh về phía Yến Trì, lo lắng nắm lấy ống tay áo của y.

Yến Trì liếc nhìn Hắc Kiểu còn đang bị cắm trên mặt đất, hình như y thấy được oán niệm của kiếm linh kia. Y nhìn Từ Từ bảo nàng nhặt thanh kiếm về, đưa cho Giang An Lan, “Ta không sao, ta có dẫn theo Từ Từ mà.”

Nghe Yến Trì nói vậy, Giang An Lan mới bình tĩnh lại. Lúc này cậu mới để ý đến mấy thi thể nằm trên đất, nhớ lại thực lực của Từ Từ. Giang An Lan nhìn sang phía Cố Thập Thất đang quỳ sau đó lại nhìn về phía Cố Nghê Lâm, ngữ khí rất nghiêm túc hỏi: “Cố gia chủ, có phải người nên cho ta một lời giải thích, người của Cố gia định làm gì đạo lữ của ta?”

Cố Nghê Lâm cũng không ngờ Cố Thập Thất sẽ ra tay với Yến Trì. Đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Yến Trì, không ngờ xảy ra trong tình huống này. Hắn nhìn mặt Yến Trì, vốn dĩ định nói rất nhiều chuyện giờ gặp mặt rồi lại không biết nói gì. Cuối cùng chỉ có thể nhìn qua Cố Thập Thất: “Thập Thất, tốt nhất là ngươi hãy cho ta một lời giải thích rõ ràng!”

“Gia chủ, ta chỉ là vâng lời tiểu thư, muốn mời Yến công tử đến gặp tiểu thư mà thôi. Cũng……” Cố Thập Thất còn chưa nói xong đã bị Cố Nghê Lâm cắt ngang.

“Ta nhớ là ta đã cấm người của Cố gia gặp Yến Trì mà? Đặc biệt là tiểu thư nhà ngươi!” Trên mặt Cố Nghê Lâm đầy vẻ tức giận, hắn trừng mắt nhìn Cố Thập Thất, thực lực của tu sĩ Hóa Thần kỳ làm hắn xém chút nữa quỳ rạp trên mặt đất.

“Nhưng mà, tiểu thư ……” Cố Thập Thất còn chưa nói xong đã bị Cố Nghê Lâm đánh bay ra xa lăn vài vòng trên mặt đất, đến lúc bò dậy liền phun ra một ngụm máu.

“Câm miệng! Cút về cho ta! Nói với tiểu thư của ngươi, nếu nàng tiếp tục gây rối thì sẽ bị giam vào cấm địa không bao giờ được ra ngoài nữa.” Cố Nghê Lâm nghe Cố Thập Thất nói càng giận hơn nữa, giận đến hiện rõ cả gân xanh trên trán.

Cố Thập Thất bị đánh trọng thương, không dám cãi lời Cố Nghê Lâm, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, hành lễ rời đi.

Sau khi Cố Thập Thất rời đi, Cố Nghê Lâm mới nhìn về phía Yến Trì và Giang An Lan: “Đây là lỗi của Cố gia, là ta quản không nghiêm, sau này sẽ cho người mang quà bồi thường đến Xích Dương Tông.”

Đây cũng là lần đầu tiên Yến Trì nhìn thấy Cố Nghê Lâm. Đời trước khi y đã trở thành người mạnh nhất thiên hạ đã không thèm để ý đến Cố gia nữa, cũng không muốn liên quan dính líu gì đến nhau nên trước giờ chưa từng nhìn thấy Cố Nghê Lâm. Đời này thì lúc nào cũng ở cạnh Giang An Lan, chưa từng đi đâu khác nên cũng chưa gặp.

Cố Nghê Lâm nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng cũng đã có đứa cháu lớn như Cố Tùy An. Cũng không biết rốt cuộc hắn bao nhiêu tuổi.

Cho dù gặp nhau, Yến Trì phát hiện mình cũng không có gì muốn nói. Cả hai đời này tình thân đối với y là một cái gì đó rất xa vời, nhìn người thân có cùng huyết thống này, Yến Trì phát hiện tâm trạng y chẳng có gì thay đổi.

Cố Nghê Lâm cũng im lặng một hồi lâu, sau đó lại lấy ra một khối lệnh bài đưa ra trước mặt Yến Trì.

“Lệnh bài này ta đã trả cho ngươi thì ta sẽ không nhận lại.” Yến Trì nhìn lệnh bài trước mặt nói.

“Cái con trả về là của mẹ con còn đây là của con.” Cố Nghê Lâm nói, “Con cháu của Cố gia tòe lúc sinh ra ai cũng có một lệnh bài của mình. Đây là ta làm cho con, là quy định không thể từ chối.”

Yến Trì vốn dĩ muốn từ chối nhưng lại nhìn thấy Cố Nghê Lâm rất kiên quyết, tuy rằng ngoài miệng nói là quy định nhưng trong mắt toàn là vẻ hy vọng y sẽ nhận lấy. Y thở dài, Cố gia cũng chưa từng làm gì sai, đời trước không có, đời này cũng không, khi biết tin tức của y liền lập tức chạy tới tìm.

Yến Trì nhận lấy khối lệnh bài được làm riêng này. Y lại nhìn về phía Cố Nghê Lâm nhịn không được hỏi, “Ngươi và mẹ ta có quan hệ như thế nào ?”

“Nàng là em gái của ta.” Cố Nghê Lâm trả lời, “Nếu dựa theo bối phận thì con phải gọi ta là cậu.”

“Không cần, ta đã hứa với Lan Lan sẽ không liên quan gì đến Cố gia. Lệnh bài này ta nhận nhưng từ nay về sau ta và Cố gia không liên quan gì đến nhau.” Yến Trì vẫy tay không chịu nhận thân. Bỗng nhiên y nghĩ đến một việc nếu Cố Tùy An là cháu nội của Cố Nghê Lâm , y lại là cháu trai của Cố Nghê Lâm, vậy chẳng phải nếu xét theo bối phận thì y lớn hơn Cố thiếu gia sao.

Nghĩ đến sau này khi Cố thiếu gia gặp y phải kêu y một tiếng chú, Yến Trì lại cảm thấy nhận người cậu này cũng tốt.

“Cố gia còn có việc, ta đi trước đây. Những gì hôm nay đã hứa với thiếu tông chủ chắc chắn ta sẽ làm.” Cố Nghê Lâm nhìn vào mắt Giang An Lan, lại nhìn vào mắt Yến Trì, cuối cùng nói, “Ta nghe nói lễ hợp tịch của các con sẽ được cử hành sau Tân Tú thiên kiêu, ta hy vọng Cố gia sẽ có thiệp mời.”

“Nếu chỉ có Cố gia củ tới thì được” Yến Trì nói, ý tứ rất rõ ràng, y không muốn người khác biết quan hệ của y và Cố gia.

“Được……” Cố Nghê Lâm đồng ý sau đó gật đầu với bọn họ rồi rời đi.

Cố Nghê Lâm mới vừa đi, Yến Trì đã bị Giang An Lan ôm lấy. Động tác có chút dùng sức, ôm cũng có chút chặt. Cái ôm này như chứa cả đau lòng, thương tiếc và thêm chút cảm xúc nào đó mà Yến Trì không thể gọi tên.

“Sao vậy, Lan Lan. Lan Lan nói gì với Cố Nghê Lâm vậy?” Suy nghĩ đầu tiên của Yến Trì chính là chắc Cố Nghê Lâm nói gì đó với Yến Trì.

“Từ đây về sau……” Giọng nói buồn buồn của Giang An Lan  vang lên từ hõm vai Yến Trì, hơi thở ấm áp chạm vào cổ, ấm áp giống như lời nói của cậu vậy, “Từ đây về sau ta sẽ luôn đối xử tốt với A Trì, vĩnh viễn sẽ không phản bội A Trì, vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ A Trì, nếu làm trái lời thề, hồn phi phách tán.”

Yến Trì không ngờ Giang An Lan sẽ thề, y không kịp ngăn cản để cho cậu nói ra hết lời thề. Người tu tiên không được thề bậy bạ  mỗi lời thề đều được trời đất ghi lại nếu vi phạm chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

“Sao bỗng dưng lại thề, ta tin Lan Lan mà không cần phải thề đâu.” Yến Trì đẩy Giang An Lan ra giơ tay giữ mặt cậu để cậu nhìn thẳng vào y, “Từ trước đến nay Lan Lan đâu có gạt ta cái gì ta tin là lần này Lan Lan cũng muốn tốt cho ta mà thôi. Ta không hỏi nữa, cũng không muốn biết, Lan Lan yên tâm chưa?”

Mắt Giang An Lan bỗng nhiên ươn ướt, cậu không hiểu tại sao người trước mắt lại tốt như vậy chỉ hạn không thể giấu y đi không để cho người khác thấy. Tại sao y phải trải qua những chuyện như vậy? “A Trì thật sự rất tốt đáng lẽ phải được những thứ tốt nhất……”

“Tại sao lại nói vậy?” Yến Trì bật cười, y nhéo mũi của Giang An Lan, “ Lan Lan rất tốt với ta, còn không phải là tốt nhất sao? Hửm?”

Yến Trì nhìn Giang An Lan còn đang mãi suy nghĩ quyết định tìm việc cho cậu làm. Y lấy ngọc giản vừa cất vô lúc nãy ra, đưa cho Giang An Lan: “Haizz, lúc Lan Lan không ở đây có rất nhiều người ăn hiếp ta đó.”

Giang An Lan vốn dĩ không biết hành động “vĩ đại” mà Yến Trì đã làm, vừa nhìn ngọc giản cậu đã xụ mặt xuống vội vàng kéo Yến Trì quay lại nơi thi đấu của đại hội Tân Tú thiên kiêu.

Mọi người nhìn thấy thiếu tông chủ của Xích Dương Tông bỗng nhiên quay lại đây cùng với vị đạo lữ xinh đẹp của mình, sau khi sắp xếp xong cho đạo lữ nhà mình, cậu vội bay lên đài, đánh bay sáu đệ tử của nhóm tân tú đang chiến đấu hăng say trên đó.

Hung kiếm mang theo sát khí chỉ thẳng về phía đệ tử của Linh Tê Tông, Giang An Lan mở miệng: “Vừa rồi ai là người đã chửi bới A Trì mời lên đài để so kiếm với ta.”

Đệ tử Linh Tê Tông vừa định phản bác, một khối ngọc giản liền ném qua đó, đúng là khối ngọc giản mà Yến Trì đã lấy ra lúc nãy.

Khi đệ tử Linh Tê Tông  nhìn thấy khối ngọc giản kia xém chút nữa đã vọt miệng chửi thề, ghi âm lại rồi đi méc, có còn biết xấu hổ không vậy!

Nghiêm Phong Trạch cũng đã nhịn hết nổi, rõ ràng bọn họ mới là người bị thua bởi linh phù của Yến Trì . Bọn họ cũng chỉ trách đối phương mấy câu đại loại như dùng linh phù không phải là thực lực của bản thân. Ai biết được vậy mà Yến Trì lại ghi âm lại rồi đi méc đạo lữ còn làm ra vẻ bản thân bị oan ức nữa chứ.

Nghiêm Phong Trạch nhìn Yến Trì đang nằm bên kia lại chuyển qua nhìn Giang An Lan, “Giang An Lan, rốt cuộc đạo lữ của ngươi có gì đáng giá mà ngươi phải vì y làm như vậy, thậm chí không quan tâm đến việc sẽ đắc tội với nhiều người vậy!”

“A Trì chỗ nào cũng tốt, ngươi biết cái gì?” Giang An Lan bày ra vẻ mặt ngươi không có đạo lữ căn bản không biết đạo lữ tốt đến thế nào, xém chút nữa làm Nghiêm Phong Trạch tức đến phun máu!

“Chỗ nào cũng tốt, lời như vậy mà ngươi cũng dám nói hả?” Nghiêm Phong Trạch đã tham gia bao nhiêu lần Tân Tú thiên kiêu rồi. Đây là lần đầu tiên hắn bị chọc giận đến như vậy. Hắn không thể nào tin được thiếu tông chủ của Xích Dương Tông là người ngang ngược đến như vậy!

“A Trì biết luyện khí!” Giang An Lan tự hào khoe ra.

Vừa nghe đến luyện khí mọi người đều kinh ngạc. Ở Tu chân giới luyện khí sư nổi tiếng hơn luyện đan sư rất nhiều.

Một luyện khí sư tốt có thể tạo ra các Linh Khí có thể cứu mạng người khác. Xích Dương Tông có được vị luyện khí sư giỏi như Mạnh Dĩnh đã khiến cho các tông môn thế gia khác bao gồm cả Linh Tê Tông đều phải mua Linh Khí từ Xích Dương Tông. Đây cũng là lí do tại sao mà cho dù Linh Tê Tông và Xích Dương Tông không thích nhau cũng chưa bao giờ làm căng lên.

Nghiêm Phong Trạch cũng ngây ra một lúc, ngay sau đó lại lấy lại tinh thần: “Ngươi gạt người hả?” Làm gì có luyện khí sư nào chưa được biết đến.

“Kiếm của ta chính là do A Trì luyện ra.” Giang An Lan nói như vậy.

Ánh mắt của mọi người dừng lại ở thanh kiếm trên tay Giang An Lan. Đây rõ ràng là một thanh kiếm cổ, không thể nào vừa mới luyện ra được.

“Không phải thanh kiếm này!” Thấy ánh mắt của mọi người dừng lại ở thanh kiếm trên tay cậu, Giang An Lan liền trực tiếp quăng thanh Hắc Kiểu thật ra đất sau đó thật cẩn thận lấy ra thanh Hắc Kiểu giả cho mọi người xem, “Thanh này mới đúng!”

Hắc Kiểu thật đang nằm lẻ loi trên nền đất tỏ vẻ: Sao trên đời này lại có kiếm tu thích quăng kiếm như chủ nhân của nàng vậy!

Mọi người nhìn rõ vẻ khoe khoang trên mặt Giang An Lan, Giang thiếu tông chủ à ngài không phải cho chúng ta xem Linh Khí, ngài là muốn bắt chúng ta ăn cơm chó đúng không!!!!

P/s: mọi người thấy chiếc bìa siêu xịn của truyện chưa, đây là món quà mà tui nhận được từ bạn tieuyeutinh021001 đó, cảm ơn bạn nha 😘😘😘. Nhưng mà hôm nay tui có chút khó chịu á, tui thấy cục cưng mà tui cố gắng chăm chỉ edit từng ngày bị bưng lên mấy web lậu á, tui không ngờ cái ổ nhỏ của tui mà cũng bị người ta để ý đến. Mấy người cướp đi công sức của người khác là đồ cún con, đồ cún con!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top