Chương 2

"Phải rồi, anh tạm thời có chuyện, dự định trở về trước."

Trần Hạo Lãng vừa nói xong, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nữ sinh mềm mại, hắn kiên nhẫn lắng nghe một lúc liền quyết định kết thúc cuộc trò chuyện, "Giúp anh xin lỗi mọi người một tiếng, hóa đơn anh đã thanh toán xong rồi. Được rồi, mọi người cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi. "

Cúp điện thoại, Trần Hạo Lãng quay đầu nhìn nam sinh ngồi ghế lái phụ.

Thôi Thần gục đầu xuống, ánh đèn đường bên ngoài xe chiếu vào mặt cậu, có thể nhìn thấy trên mi mắt còn đọng lại giọt nước mắt.

Nửa giờ trước, Trần Hạo Lãng dùng một câu nói ngăn lại Thôi Thần đang phản kháng:

"Cậu tiếp theo định đi đâu, trở về phòng ký túc xá sao?"

Thôi Thần sững người một lúc sau khi nghe lời này, sau đó cả người giống như một quả bóng xì hơi, tùy ý để anh kéo vào trong xe.

Trần Hạo Lãng đánh giá khuôn mặt cậu, nét nữ tính của Thôi Thần ngày càng rõ rệt, ngay cả đường nét trên khuôn mặt của cậu ấy cũng trở nên mềm mại hơn.

Đột nhiên Thôi Thần quay đầu, hung hăng trừng anh: "Nhìn đủ chưa?"

Trần Hạo Lãng chuyển tầm mắt: "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác."

Thôi Thần cười khẩy nói, "Vậy tại sao anh lại theo tôi đến đây? Đến xem tôi làm trò cười như nào sao."

Trần Hạo Lãng thở dài, thân thể cao gầy, cường tráng thoải mái tựa lưng vào ghế, nói: "Trước tiên tôi muốn nói rõ một điều, tôi đã nhìn thấy cậu ở trường, tôi cũng có thể phát hiện ra thái độ thù địch của cậu đối với tôi, nhưng là lý do cậu ghét tôi, tôi hoàn toàn không có hứng thú muốn biết. Có muốn biết tại sao không?"

Thấy đối phương im lặng không nói, hắn nói tiếp: "Bởi vì cậu chẳng là gì cả. Đừng đánh giá quá cao bản thân, cậu nghĩ mình có tư cách gì để khiến tôi dến xem cậu làm trò cười."

Thôi Thần mặt tức khắc đỏ bừng, lại không thể nói một lời phản bác. Đúng vậy, chính cậu còn không bằng cái rắm, Trần Hạo Lãng không chỉ nam tính, đẹp trai mà còn tốt nghiệp thạc sĩ y học lâm sàng, là cầu thủ chủ lực của đội bóng rổ trường, hiện tại người ta đã có xe riêng.

Ngay cả Sầm Tiêu Tiêu, người mà anh đã phải lòng từ lâu, cũng luôn vây quanh lấy Trần Hạo Lãng.

Nghĩ đến đây, Thôi Thần cũng không muốn tiếp tục ở lại tự rước lấy lấy nhục, không nói hai lời, duỗi tay muốn mở cửa xe.

Trần Hạo Lãng thản nhiên nói: "Khóa rồi."

Thôi Thần tức giận đập mạnh tay xuống xe: "Anh có bệnh à? Nếu khinh thường tôi, còn giữ tôi lại làm gì?"

"Dẹp bỏ lòng tự trọng vô dụng của cậu đi, chúng ta nói chuyện thực tế đi." Trần Hạo Lãng nhìn về phía cậu, "Tôi đã từng gặp trường hợp như cậu rồi."

Cậu vẻ mặt không thể tin trừng mắt nhìn Trần Hạo Lãng rồi đột nhiên nhảy dựng lên túm lấy cổ áo hắn, run rẩy nói: "Anh, anh nói thật sao? Vậy anh có cách nào chữa cho tôi không, nói đi, anh có cách nào chữa khỏi không!"

Trần Hạo Lãng hơi nhíu mày, dùng sức đem tay cậu bỏ xuống: "Nơi này không tiện nói chuyện, ngồi xuống thắt dây an toàn vào."

"Bớt nói nhảm, bây giờ anh phải giải thích rõ ràng cho tôi!" Thôi Thần sốt ruột, không buông mà tiếp tục vươn tay nắm lấy cổ áo hắn.

Đáng tiếc khi cậu còn là đàn ông cũng không phải đối thủ của Trần Hạo Lãng, hiện tại cơ thể ngày càng nữ tính, tỷ lệ cơ bắp của cậu ấy đã giảm hơn nữa, cho nên cậu ấy hiển nhiên càng không thể sánh với hắn ta.

Trần Hạo Lãng dễ dàng bắt lấy cổ tay cậu, dùng chút lực vặn tay về phía sau Thôi Thần. Thôi Thần lập tức hét lên đau đớn, thân thể vô thức gập về phía trước, đồng thời kinh ngạc phát hiện giọng nói của mình cũng đã thay đổi, giọng nói mà mình hét lên lại nhỏ nhẹ, mềm mại vô cùng.

"Nghe này." Hắn dùng sức nặng của bản thân ngăn Thôi Thần giãy dụa, "Tôi không thích giao tiếp với những người ngu xuẩn, nếu cậu không chịu làm như tôi nói, thì tôi sẽ để cậu xuống xe ngay bây giờ, và sẽ để chính cậu tự giải quyết vấn đề của chính mình, chỗ ở, ăn uống, học tập và cả chuyện công việc sau này. "

"Tôi nghe anh cái rắm!" Thôi Thần hét lên, nhưng tiếc là giọng nói của cậu ấy trở nên nhỏ nhẹ lại mềm mại, nghe hoàn toàn không có lực uy hiếp, "Anh là cái thá gì chứ, có thể sắp xếp cả chỗ ăn chỗ ở cho tôi rồi còn công việc sau này của tôi sao?"

Trần Hạo Lãng lạnh lùng nhìn cậu: "Tôi có thể."

Thôi Thần dừng một chút: "Anh, anh làm như vậy, cuối cùng là muốn cái gì?"

"Tôi muốn tìm ra nguyên nhân khiến cơ thể cậu thay đổi."

Lần này Thôi Thần ngẩn người, tuy rằng cảm thấy Trần Hạo Lãng lời này có chút điên cuồng, nhưng mơ hồ có chút động tâm.

Cậu im lặng một lúc, cuối cùng cũng từ bỏ việc phản kháng, ngoan ngoãn ngồi xuống thắt dây an toàn.

Trong bóng đêm, Trần Hạo Lãng lái xe nhanh về phía thành phố.

Thôi Thần lần này đã học được một bài học, đối mặt với Trần Hạo Lãng, cậu không thể nói, cũng không thể đánh lại. Nếu không phải không muốn quay về kí túc đối mặt ba người kia, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với cái tên mặt mông Trần Hạo Lãng này.

Xe chạy vào hầm để xe của khu căn hộ cao cấp Bách Hiên trong thành phố.

Thôi Thần xuống xe đi theo sau Trần Hạo Lãng, đi thang máy lên tận tầng mười tám, trong lòng tràn ngập sự căm ghét bọn nhà giàu.

Cái tên chó này, mới mấy tuổi đầu đã có xe hơi nhà lầu, thảo nào lúc nào cũng có rất nhiều cô gái vây quanh hắn. Nghĩ đến điều này Thôi Thần trong lòng tràn đầy buồn bã. Cũng đúng, Trần Hạo Lãng điều kiện tốt như vậy, đổi lại chính mình là phụ nữ, có lẽ cũng sẽ coi trọng hắn ta.

Mẹ nó, lão tử hiện tại không phải đang là cái dạng phụ nữ sao, hừ...

Trần Hạo Lãng đứng trong phòng khách, hai tay khoanh ngực, nhíu mày nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Thôi Thần, mở miệng nói: "Cậu tạm thời sống ở đây."

"Há?" Thôi Thần lập tức hoàn hồn, "Đây là đâu?"

"Nhà của tôi."

"Ồ, bố mẹ anh đâu?"

"......" Sắc mặt Trần Hạo Lang trầm xuống, "Họ không sống ở đây."

"Giàu thật." Thôi Thần lầm bầm, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì liền nói "Cái kia, tôi cũng không có tiền trả tiền thuê nhà."

"Tôi có yêu cầu cậu trả tiền sao?" Trần Hạo Lang mơ hồ cảm thấy thái dương đau nhức, "Tôi muốn tìm hiểu lý do chuyển đổi giới tính của cậu, cậu cùng tôi hợp tác nghiên cứu, tôi giúp cậu giải quyết các vấn đề cuộc sống khó khăn."

Không nghĩ tới Thôi Thần nghe xong, lập tức đen mặt mắng: "Vế xấu xa phía trước đó, anh mà muốn mổ xẻ lão tử thì tránh tôi xa một chút."

"Cậu rốt cuộc là có biết gì về nghiên cứu khoa học không vậy!" Trần Hạo Lãng không thể kiềm chế được nữa, một tay túm lấy quần áo của cậu mắng, "Các cậu thế nào lại có thể vào khoa dược, trong đầu cậu đến cùng là có thứ gì, tôi là đang xem xét có nên mổ ra mà xem bên trong không!"

"Tên họ Trần nhà anh muốn làm cái gì vậy, mau buông tôi ra!" Thôi Thần lập tức vùng vẫy, chiếc áo sơ mi mỏng manh không chịu được lôi kéo dữ dội như vậy, xoẹt một tiếng rách ra.

Cả hai sững người, đồng thời cũng chậm rãi cúi đầu, Thôi Thần thấy ngực của chính mình lộ ra bên ngoài áo sơ mi, mềm mại, còn có hai đầu nhũ hồng hào.

Còn khá đẹp a, hắn không khỏi nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy không đúng, ngẩng tát một cái vào mặt của Trần Hạo Lãng: "Anh nhìn cái gì, còn không đền quần áo cho tôi!"

"Không ai muốn nhìn cậu, cậu tốt nhất đi tắm rửa trước đi." Trần Hạo Lãng cố gắng áp chế ngọn lửa trong lòng, nắm lấy cổ áo sau của Thôi Thần, đẩy cậu vào phòng tắm. Một lúc sau hắn ném áo choàng tắm vào trong, "Tối nay mặc tạm cái cái này đi, ngày mai đi mua quần áo."

"Đồ không có đạo đức." Thôi Thần phỉ nhổ, nhặt chiếc áo choàng trên sàn, nhíu mày nói: "Cái quái gì thế này, ngay cả quần lót cũng không có?"

Cậu quay người lại, lại giật mình bởi chiếc gương soi toàn thân trên tường.

"Mẹ nó, một tấm gương lớn như vậy trong toilet, khẩu vị của nhà giàu này thật là ...... tsk tsk."

Nhưng cậu đã sớm nói không nổi nữa, Thôi Thần miệng há hốc, nhìn thẳng bóng dáng trong gương.

Kia là chính mình sao?

Cậu ban đầu vốn có khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to và lông mi dài, là cậu bé đẹp nhất trong lớp hồi tiểu học, nhưng khi lớn lên, cậu ấy luôn nghĩ rằng mình trông quá nữ tính, cậu ghen tị với những người đàn ông giống như Trần Hạo Lãng, người đầy rẫy hương vị nam tính.

Mà hiện tại, loại biến dị không rõ này đã làm các đường nét trên khuôn mặt cậu ấy trở nên nhu hòa hơn, làn da của cậu mịn màng và mềm mại hơn, với đôi mắt to đen và cái miệng nhỏ nhắn môi đỏ, vậy mà cậu ấy giờ đây lại là một mỹ nữ xinh đẹp a.

"Mẹ nó, này cũng quá xinh đẹp đi. "Hắn không khỏi nhìn lại trong gương," Dáng người cũng có, đường cong có, lồi lõm có, tsk, tsk, tuyệt hảo a. Này mà bị Kim Kiệt nhìn thấy thì...... "

Nhắc đến Kim Kiệt, Thôi Thần ngừng lại.

Đám bạn cùng phòng xem chừng đang ở phòng mà bàn tán điểm dị thường của mình, bọn họ sau này không biết sẽ cư xử với mình ra sao, không phải xem hắn như kẻ biến thái chứ?

Thôi Thần lấy điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy một số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiển thị trên điện thoại, tất cả đều là của bạn cùng phòng gửi tới.

Lão đại: Người anh em, hôm nay đại ca sai rồi, anh không giỏi nói chuyện, cậu đừng để trong lòng. Nếu cậu gặp khó khăn, trở về rồi chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.

Kim Kiệt: Tiểu Thần, muộn như vậy cậu còn đi đâu? Mau trở về, đừng làm chúng tôi lo lắng. Có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết.

Điện thoại đánh rơi trên mặt đất, Thôi Thần ôm gối cúi đầu thấp giọng nức nở.

Trong phòng ngủ chính, Trần Hạo Lãng không có bật đèn, mà là ngồi một mình ở đầu giường trong bóng tối, một lúc lâu sau mới lấy ra một đồ vật từ trên tủ đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve nó.

Đôi mắt hắn sắc bén mà cương nghị, hệt như một con sói hoang dã.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Thần vừa mở mắt ra nhìn thấy căn phòng xa lạ, mất vài giây cậu mới nhận ra mình không còn ở trong ký túc xá.

Việc đầu tiên anh làm là vén áo choàng tắm lên kiểm tra bên dưới, sau đó thất vọng ngã ngửa xuống giường: "Còn chưa có quay trở về, đại kê à, ngươi mau trở lại đi, a!"

Ra khỏi phòng, chỗ nào cũng không tìm thấy Trần Hạo Lãng, cuối cùng nhìn thấy một đĩa bánh, một xấp tiền và một tờ giấy note dán trên bàn ăn, trên đó chỉ viết đơn giản: Tôi đi học, cậu cầm lấy tiền đi mua quần áo.

"Thời này ai còn sử dụng tiền mặt chứ?" Thôi Thần đem xấp tiền vứt trên mặt đất, "Vả lại làm sao tôi có thể ra ngoài mua quần áo với cái áo choàng tắm này được, họ Trần cái đồ ngu xuẩn!"

Giữa trưa hôm đó, tiếng chuông ở tòa nhà số hai Trường Đại học Y Tây Hải vang lên, sinh viên náo nhiệt ra khỏi lớp.

"Đàn anh Trần."

Một giọng nói ngọt ngào truyền đến tai anh, Trần Hạo Lãng trong đám đông ngẩng đầu lên, nhìn thấy một Sầm Tiêu Tiêu đang tươi cười cạnh cửa sổ hành lang.

Mạc Khả, nghiên cứu sinh đứng bên cạnh thở dài, đẩy kính trên sống mũi: "Hạo Lang, học muội nhà cậu lại đến tìm, tôi đi nhà ăn trước đây, không làm chậm trễ cuộc trò chuyện của hai người. " Dứt lời còn kéo theo các bạn học khác, đám người thức thời tránh đi, vừa đi vừa lớn tiếng thở dài: "Ai nha, lễ tình nhân rõ ràng còn lâu mới đến, thế nào hiện tại còn bị cho ăn một đống cẩu lương nha?"

Trần Hạo Lãng cười nhẹ lắc đầu, sau đó nhìn về phía đôi mắt sáng ngời của Sầm Tiêu Tiêu, hỏi: "Tiêu Tiêu, em tìm anh có chuyện gì?"

"Đàn anh, là như thế này." Sầm Tiêu Tiêu hôm nay ăn mặc cũng rất đẹp mắt, chiếc váy màu xanh nhạt tôn lên vẻ đẹp đơn thuần của cô ấy, đặc biệt cô còn có dùng một cái kẹp tóc có bông hoa nhỏ màu xanh, "Tháng sau giải đấu bóng rổ của khoa sẽ bắt đầu, đội trưởng đề nghị gia tăng mỗi tuần thêm một buổi luyện tập, dự kiến ​​vào lúc sáu giờ tối nay, anh có thể sắp xếp chút thời gian không? "

"Xin lỗi, anh e rằng hôm nay không được." Trần Hạo Lãng khoát tay, thành thật hắn có chút lo lắng đối với tên ngốc bốc đồng ở nhà, "Chuyện huấn luyện có thể thông báo trong nhóm chat, em không cần đích thân đi hỏi từng người, ngược lại làm chậm trễ thời gian của bản thân."

 "Không, không có châm trễ." Sầm Tiêu Tiêu che giấu sự thất vọng trong đáy mắt, lại mỉm cười, "Đàn anh bây giờ định đi nhà ăn sao, không bằng tiện đường chúng ta cùng đi."

"Anh còn có việc, buổi trưa phải trở về." Trần Hạo Lãng cúi đầu, nhẹ giọng nói với cô: "Hôm khác cùng nhau ăn cơm đi, gặp lại sau."

Ngũ quan Trần Hạo Lãng sắc bén như dao, mạnh mẽ lại nghiêm túc, nhưng bây giờ khi hắn cười lại lộ ra vài phần tuấn lãng như ánh mặt trời.

Sầm Tiêu Tiêu mặt đỏ đến tận mang tai: "Được rồi, đàn anh đi đường cẩn thận, gặp lại sau."

Trần Hạo Lãng tâm trạng thoải mái lái xe trở về căn hộ, nhưng khi hắn vừa bước vào nhà, một chiếc gối dựa bay về phía đầu hắn.

Hắn tránh khỏi chiếc gối, nhăn mày nhìn người đang chống nạnh đứng trên ghế sofa trừng mắt mà nhìn mình.

"Tên họ Trần kia! Đã mấy giờ rồi, tủ lạnh thì trống trơn, anh tính để tôi chết đói rồi sau đó anh khám nghiệm tử thi đúng không?"

Trần Hạo Lãng tâm trạng tốt đều đã bị chó cho ăn mất, anh xoa xoa ấn đường: "Không phải tôi có để lại tiền cho cậu sao?"

Thôi Thần ở trong phòng buồn chán nửa ngày gần như bùng nổ cơn tức giận: "Tiền? Anh là muốn tôi ra ngoài ăn mặc như thế này hay muốn tôi cởi trần đi xuống lầu lấy cơm hộp? Quần áo của tôi đâu, quần của tôi đâu, mẹ kiếp cái gì đây? Ngay cả quần lót cũng không có! " Cậu vừa nói vừa tức giận kéo kéo vạt áo choàng tắm, lộ ra hai chân thon dài trơn bóng, Trần Hạo Lãng lập tức quay đầu đi vì xấu hổ.

Tốc độ thay đổi của Thôi Thần nhanh đến mức cơ thể cậu ta giờ đã hoàn toàn biến thành một người phụ nữ, hơn nữa còn là kiểu mỹ nữ nóng bỏng.























Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top