Chương 13: Binh lính siêu cấp thiếu hụt trái tim

Trà Cúc Dưa Leo

Bốn năm sau, Quý Dã mang theo Lục Chi Hoài bị tổn hại trở lại Liberia xa cách đã lâu.

Đây là nơi Lục Chi Hoài sinh ra, sạch sẽ và lạnh lẽo, bầu trời quanh năm tuyết phủ, mặt đất có hàng nghìn dặm sông băng, từ máy bay nhìn xuống có thể thấy một mảnh trắng xóa.

Máy bay đã di chuyển trong 14 giờ, Quý Dã đã rất im lặng trong suốt quãng đường, ngoài việc đề xuất rằng đĩa petri của người nhân tạo được chế tạo ở Liberia, nếu như nhất định phải hợp tác, thì nên bắt đầu lại thí nghiệm tại nơi sinh của hắn, anh một câu cũng không có nói.

Chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn gió thổi ngoài cửa sổ, rồi cả buổi đều cúi đầu, đan chéo tay, ngơ ngác nhìn Lục Chi Hoài phát ngốc.

Ôn Hiến cũng vài tên căn cứ cao tầng ngồi ở cách đó không xa, xung quanh là súng và đạn thật được bảo vệ nghiêm ngặt.

Hắn cũng không đi cùng Quý Dã nói chuyện, mà chỉ nhìn cách hai người hòa hợp trong phòng giam, cảm thấy thú vị nên hỏi những người xung quanh: "Anh ta thật sự là Qúy Dã sao?"

Vì phòng Quý Dã chơi chiêu gì đó, người bên cạnh hắn chính là nhà sinh vật học viện khoa học mời đến, gọi là Lật Xuyên, bạn học đại học của Quý tiến sĩ, hai người đều là thiên tài, nhưng giao tình giống nhau, chỉ có mặt là thục.

Đôi mắt phượng của Lật Xuyên híp lại, trên tay còn cầm điếu thuốc chưa châm, nghe vậy liền quét qua, hừ lạnh một tiếng: "Không phải hắn là ai, thằng nhóc này lòng dạ hẹp hòi, rất độc địa."

Nói xong ném điếu thuốc đi.

Gã là một trong chín trụ cột của Viện Hàn lâm Khoa học, tuổi còn trẻ đã lập được những thành tích phi thường, trong mắt gã, ngoại trừ việc nghiên cứu khả năng con người cùng tồn tại với bão tuyết, để đồng bào có thể yên tâm hơn trong trận bão tuyết mùa, không có gì khác là quan trọng.

Gã có dự án của riêng mình, căn cứ B1 đến mời gã, gã cũng không muốn nhúng tay vào chuyện rắc rối này.

Nhưng bản thân Quý Dã đến từ Học viện Khoa học, sự thành công của Lục Chi Hoài lại rõ như ban ngày, hiện tại người nhân tạo đã bị hư hại, Quý Dã không chịu giao thông tin cốt lõi, chỉ muốn sử dụng siêu chiến binh cho mục đích riêng của mình, thời điểm này, Viện Hàn lâm Khoa học luôn muốn được đưa ra lời giải thích.

Huống hồ...... Lật Xuyên liếc nhìn mảnh giấy vụn trên mặt đất, bất cẩn giẫm lên.

Hơn nữa, thằng nhóc này thật là thâm độc, cho dù là một cái máy, đã lựa chọn cho người khác tất cả thì cũng chẳng khác gì con người.

Lúc sáng tạo anh ta vậy mà lại muốn đối phương đào trái tim cho mình lót đường, không thể không khiến người ta phản cảm, cũng không thể không khiến người ta sợ hãi.

Nếu loại cặn bã này tồn tại trên thế giới trong một ngày, trận bão tuyết sẽ không bao giờ xảy ra trên quá khứ rồi.

Tiếng nghị luận từ bên ngoài ít nhiều có thể lọt vào, Quý Dã rũ mắt, kéo khăn quàng cổ xuống, để lông mi che đi đôi mắt.

Anh thả mình chìm trong suy nghĩ trong bóng tối, không đặc biệt chú ý đến những giọng nói từ nơi khác.

Trên thực tế, anh vẫn đang suy nghĩ về cách thay đổi tình hình hiện tại như thế nào, cũng không nhân nhượng.

Anh dường như đã luôn như vậy.

Lúc còn rất nhỏ, một số người cho rằng anh rất tốt tính, anh luôn không tức giận và anh không có bất kỳ mâu thuẫn nào với người khác. Loại tính cách này dễ khiến người ta cảm thấy hèn nhát.

Nhưng không có người nói với anh.

Đại khái là ở trong mắt người khác, anh cũng không có mất bình tĩnh, chỉ là cảm thấy trên thế giới này luôn có những thứ tốt hơn chờ anh nhìn thấy, không cần so đo, cho nên khi chung lại làm người ta cảm giác rất thoải mái.

Hoặc có thể bởi vì nếu anh đã quyết định điều gì đó, anh sẽ làm điều đó cho dù thế nào đi chăng nữa.

Quý Dã cũng không phải là một nhân vật dễ dàng thỏa hiệp.

Nếu nói nhiệm vụ hệ thống và bản năng sinh tồn khiến anh biết đến Lục Chi Hoài, thì đối với nhân vật của Quý Dã , bốn năm quen nhau, mọi việc Lục Chi Hoài làm, khiến hắn trở nên rất quan trọng với Quý Dã.

Trà Cúc Dưa Leo

Con người cho dù là nhỏ bé, ký ức khó quên rất ít, cho dù thời gian có dài, bốn năm cũng không đủ để khắc sâu dấu vết, thậm chí có thể sau này sẽ gặp lại người khác.

Quý Dã lại cảm thấy rằng sự hỗ trợ lẫn nhau những năm này không phải là giả, cũng không phải là mối quan hệ giữa anh Lục Chi Hoài cũng không phải giả, vì vậy khoảng thời gian này đáng được duy trì cẩn thận, tạm ngừng dấu chấm câu.

Anh sẽ không để Lục Chi Hoài đi theo dòng thế giới ban đầu, hắn là nhân vật chính, mặt trăng trên bầu trời, nên treo sáng rực trên bầu trời, chứ không phải theo cách này.

Khi xuống máy bay, tuyết ở căn cứ thí nghiệm đã rất dày, trộn lẫn với băng, gần như thổi bay mọi người khỏi đường chân trời.

Quý Dã không nghỉ ngơi nhiều, anh xuống máy bay, chỉ rửa mặt và đi thẳng vào phòng thí nghiệm.

"Tôi tự mình đi vào." Khi đi vào, Quý Dã trực tiếp chặn cửa phòng thí nghiệm, anh trầm mặc hồi lâu, đáy mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng một bước cũng không nhường.

Lúc này vẫn đang bảo vệ thông tin, người này thật sự là lòng dạ hẹp hòi đến cực điểm, Lật Xuyên lặng lẽ đảo mắt sang một bên, chỉ cảm thấy một chút cũng không thoải mái khi ở cùng một không gian với anh ta.

Gã lui về phía sau một bước, hừ lạnh một tiếng: "Muốn như thế nào cũng được, treo màn hình theo dõi lên là được."

Bọn họ là người làm thí nghiệm, có đôi khi muốn quan sát kết quả của người khác, cũng không phải lúc nào cũng có thể ở ngay bên cạnh, từ lúc khoa học kỹ thuật phát triển đến nay, theo dõi chuyên môn cùng tự thân trải qua cũng không kém là bao nhiêu.

Dù sao sự tình đã đến bây giờ, Quý Dã chạy trốn không được, gã cũng không để ý cùng đối phương ghét nhau như chó với mèo.

Ngược lại là Ôn Hiến ở một bên cau mày, tỏ vẻ có chút do dự, Quý Dã liếc nhìn mình bị quân đội bao vây, bình tĩnh nói: "Anh vẫn chưa đưa cho tôi tất cả dữ liệu của chương trình tự hủy."

Chỉ cho một nửa. Anh vẫn là bị quản chế.

Lông mày của Ôn Hiến giãn ra.

Đúng vậy, đã tốn rất nhiều công sức mới đến được đây, giữa việc bàn giao công nghệ và việc hoàn toàn không phá hủy thứ gì, Ôn Hiến tin tưởng Quý Dã không nhất thiết phải chọn sai đáp án.

Hắn lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào phòng thí nghiệm đóng kín trước mặt, vừa nghe Lật Xuyên cúi đầu dặn dò cái gì đó, một lúc sau, có người di chuyển một màn hình lớn, gã đưa tín Hình ảnh trên video rất rõ ràng, là góc quay toàn cảnh, có thể nhìn thấy những vết sẹo nhỏ li ti trên da của người được quay.

Này có thể thấy quá trình phẫu thuật, Quý Dã cũng không có thể gạt người được, anh đeo găng tay, đặt Lục Chi Hoài bỏ vào khay nuôi cấy, lấy ra rất nhiều dụng cụ đặc biệt mà bên ngoài chưa từng có, liền đi bước một mổ ra người nhân tạo, cắt trái tim hắn ra.

『 xác định là vị trí này sao? 』 Nhiều năm như vậy, Quý Dã gần như cùng kỹ năng của Qúy tiến sĩ dung hợp, ngón tay vững vàng, ánh mắt dán chặt vào một vị trí nhất định trong lòng, nhẹ giọng hỏi hệ thống.

『 Ừ, tôi xác định. 』 Vào thời khắc sinh tử, hệ thống ngừng kêu gào một tiếng, thậm chí ngay cả biểu tượng cảm xúc cũng không dám lắc, trong đầu toát mồ hôi lạnh, hắn nhẹ nhàng, nói cho Quý Dã, 『Đúng vậy, chương trình tự hủy bị chôn vùi ở đây . 』

『 Nhưng nửa trái tim này đã bị nứt ra, năng lượng có thể duy trì sự sống của nhân vật chính đã bị mất đi. Cho dù mảnh chương trình này bị lấy ra, anh ta cũng không đủ năng lượng, vô phương cứu chữa.』

Hệ thống không hiểu suy nghĩ của Quý Dã, liền nhìn thấy Quý Dã đang cầm một con chip trong lòng bàn tay, đồng thời ngón tay cụp xuống, cũng không phải muốn lấy ra ý tứ của chương trình mà là mổ xẻ một nửa khối da nẻ của trái tim đang tiêu tán năng lượng.

Lục Chi Hoài là một con người nhân tạo, với cơ thể 100% là máy móc, trái tim của hắn được bọc trong thép, tất cả năng lượng hỗ trợ sự sống của hắn đều bị phong ấn bên trong, một lỗ hổng duy nhất là chí mạng, giống như một lỗ hổng mùa đông trên bức tường, bị đông chết chỉ là chuyện sớm muộn.

Một lỗ thủng thì dễ hàn gắn, nhưng nửa trái tim đó đã có nhiều vết nứt dày đặc, không thể hàn gắn được, Quý Dã rạch xuống, không chỉ lấy trái tim ra mà còn rất nhanh nhẹn lén lút nhét con chip vào giữa các ngón tay. 

Con chíp của các nền văn minh cao hơn không được phép đột ngột xuất hiện ở thế giới cấp thấp, vừa tiến vào cơ thể nhân tạo của con người, chúng sẽ tự động biến hóa và biến mất, che đậy hoàn toàn dấu vết của mình.

Những người bên ngoài không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ cho rằng Quý Dã tàn nhẫn độc ác, nhưng dưới sự giám sát của hệ thống, sinh mệnh của Lục Chi Hoài gần như ngay lập tức thăng hoa và hồi sinh.

Con chip đó là sản phẩm cấp cao do liên minh phát triển, nó tích trữ rất nhiều năng lượng, khi lắp vào người máy là vừa đúng, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa, như hổ thêm cánh.

Bản thân chức năng của con chip cũng bao gồm việc hấp thụ năng lượng, theo cách này, ngay cả khi Quý Dã không sửa chữa khiếm khuyết ở nửa trái tim, năng lượng mà bản thân hắn khuếch tán ra bên ngoài sẽ được con chip thu hồi.

Đây thực sự là cách tốt nhất hiện nay, nhưng ...

『 Cậu có sẵn lòng không? 』 Quý Dã thật may mắn, anh rút được những vật phẩm cấp ss, cực kỳ quý giá, đặc biệt là ở những vị trí cao hơn trong tương lai, chúng sẽ có tác dụng rất lớn, ngay cả hệ thống cũng rất tham lam, không ngờ Quý Dã dùng hết chúng ở thế giới đầu tiên.

Anh rõ ràng có thể trao đổi cho tất cả các lựa chọn thay thế kém hơn.

Hệ thống hút hút cái mũi, hắn không có cảm giác gì, nhưng hắn không biết vì sao, có lẽ Quý Dã đối với máy móc tốt như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy đối phương thật ra cũng không quá phiền phức, tuy rằng hiện tại biểu hiện đã không thể cứu vãn trở lại được nữa, thế giới cũng có khả năng hỏng mất.

Hắn bò dậy, trên biểu tượng cảm xúc hiện lên một bong bóng nước mũi, thấp giọng hỏi: 『 Tiếp theo làm sao đây, Quý Dã, cho dù khỏi bệnh, người bên ngoài cũng sẽ không buông tha cho anh, anh vẫn là kẻ phản bội, hơn nữa trái tim vai chính vẫn sẽ bị bóp nát, sẽ hắc hóa lợi hại hơn. 』

Tương đương với việc nói rằng họ chẳng thu được gì từ chuyến đi này.

Nhưng hắn nhìn thấy Quý Dã hình như cũng không quá khổ sở, anh đứng trước khay nuôi cấy, sống lưng cao thẳng, dáng người cao dài, đẹp cực kỳ, đang nhìn thứ gì đó một cách nghiêm túc.

Quý Dã cũng xem một lúc, cong môi nói với hắn: 『 Anh biết đấy, ở Liberia, việc dọn rác thải rất khó, khiến người ta bức xúc, đặc biệt là những con người nhân tạo không ngừng thất bại, hình thể rất lớn, rất khó để làm sạch chúng một lần, cho nên sau lại vì lười biếng......』

『 ở dưới khay nuôi cấy người nhân tạo, , một kênh đặc biệt đã được mở ra. Một khi thử nghiệm thất bại, nó sẽ được mở trực tiếp, có thể đem người dọn đi. 』

『Thật ra, dưới căn cứ này có một biển đen sông băng, lối đi rất dài và nhanh, dẫn thẳng đến Biển Liberia. Theo tôi biết, chưa từng có ai có thể tìm thấy những vật thể nhỏ bé đã biến mất trong cánh đồng băng. 』

『 Nghiên cứu về con người nhân tạo của Quý tiến sĩ rất nhàm chán , lại không thích có người quấy rầy, vì vậy hắn ta đã đào đường hầm này bằng một người máy nhỏ vì buồn chán, phòng hờ có nguy hiểm gì, cho nên người biết chuyện này rất ít. 』

Hệ thống thật sự giật mình, hắn đoán được Quý Dã đang nghĩ cái gì, không khỏi lắp bắp nói: 『 Quý Dã! Cậu...... Cậu đã sớm lên kế hoạch rồi? 』

『 Hả? 』 Di chuyển người máy nhỏ mà nguyên chủ ban đầu không có việc gì làm lại đây, đặt ở một bên, nhập lệnh "bảo vệ", chuẩn bị chút nữa sẽ mang đi, Quý Dã l sửng sốt một lúc, suy nghĩ một lúc rồi nói, 『 Anh đang nói kế hoạch này sao, còn chưa hoàn thành đâu....』

Anh suy nghĩ một chút, xoa xoa mí mắt đã đen lại vì thức cả đêm, bất đắc dĩ nói: 『 Gần đây mới nhớ ra, luôn cảm thấy rằng tôi không thể làm gì cả....』

Trà Cúc Dưa Leo

Trên màn hình cực lớn bên ngoài, Quý tiến sĩ nhìn nửa trái tim trong tay mình một cách chăm chú và nghiêm túc, tựa như là đang suy nghĩ xem làm thế nào để tận dụng nó cho tốt.

Sau đó anh che môi ho nhẹ một tiếng, anh tựa như rất khó chịu, ho khan sắp phun ra phổi, sắc mặt tái nhợt, môi khẽ động.

Người đàn ông nhân tạo bị mất nửa trái tim dường như không hề tử vong, ngược lại còn khỏe hơn, lông mi khẽ rung.

Qua tấm kính, Quý Dã chạm vào đầu Lục Chi Hoài lần cuối.

Anh nhẹ nhàng nói: "Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi làm như vậy cũng không biết là đúng hay sai, hay là nên nói cho cậu biết."

Anh nói: "A Hoài, cậu đừng buồn, tôi không có phản bội cậu, trái tim cậu hư rồi, tôi sẽ sửa lại cho cậu, cậu...... Sau khi tỉnh lại cho dù nghe được cái gì, cũng không cần cảm thấy khổ sở."

"Cậu không có bị phản bội, cũng không phải hai bàn tay trắng."

Hệ thống không biết Quý Dã tại sao lại nói những lời này, vì vậy nhíu mày, hồi lâu, ban đầu không hiểu, nhưng tựa hồ trong nháy mắt ý thức được cái gì.

Đôi mắt biểu tượng cảm xúc của hắn từ từ mở to và đột nhiên run rẩy dữ dội, hắn run rẩy, gần như hét lên: 『 Quý Dã ——』

Hắn nói: 『 Quý Dã! Sai rồi! Sai hết! Hệ thống ngôn ngữ của hắn chính là ở nửa trái tim kia, có người cố ý giết hắn, không cho hắn nói ra! Quý Dã ——』

『 hắn nghe không hiểu cậu nói cái gì ——』

Hệ thống gần như hét lên câu này, hắn à một chương trình, nhưng đột nhiên cảm thấy rất buồn, giống như một thứ gì đó rất quan trọng,  rất muốn được bảo vệ đồ vật bị phá vỡ.

Quý Dã cũng sửng sốt một chút, anh che môi, đột nhiên ho lớn hơn.

Nhưng anh ta trông không có gì đặc biệt buồn bã, anh chỉ sững người một lúc, trông có vẻ hơi tiếc nuối.

Sau đó anh tiến lên, nhìn Lục Chi Hoài, còn cụp mắt hồi lâu, đôi mắt màu nâu nhạt đờ đẫn dưới ánh đèn nhìn rất đẹp, anh lắc đầu: "Không sao, không biết cũng không sao, ít nhất chúng ta biết."

Giọng Quý Dã rất nhỏ, hơn nữa liên tục ho khan, mặc dù Ôn Hiến vẫn luôn theo dõi hắn, cũng không có phát hiện cái gì không đúng.

Nhưng khi thấy Quý Dã nở nụ cười, cũng không làm gì, chỉ mím môi cười, tựa hồ rất nhẹ nhàng cười rộ lên, một cái chớp mắt lướt qua.

Nhưng hắn bỗng nhiên liền cảm thấy không đúng, lập tức nói: "Mở cửa!"

Nhưng mà đã chậm, Quý Dã nhấn vào nút, lối đi dưới khay nuôi cấy lập tức mở ra, họ cùng với người máy nhỏ rơi xuống vào biển vô biên trong nháy mắt.

Quý Dã bị chậm lại một chút, bị bắn xuyên qua vai ngay lập tức.

----------------------------------------------

Trong vài chương tui edit thì tui có đôi lời muốn nói, (mà đây chỉ dựa trên cảm nhận cá nhân thôi nhá, bạn nào không chung ý kiến thì thôi), cốt truyện cũng khá quen thuộc là xuyên không và hệ thống, có chút mới lạ ở chỗ thụ xuyên thành bạch nguyệt quang, nhưng mà tác giả viết có vẻ y hơi yếu tay, lúc chỗ này lúc chỗ khác, có chút không liên kết với nhau cho lắm, diễn biến tâm trạng của nhân vật cũng không sâu, nói chung lỗ hỏng trong câu văn khá nhiều. Nếu bạn nào muốn tìm một quyển tiểu thuyết có văn phong lưu loát, cao tay thì đây chưa hẳn là một quyển truyện thích hợp. Nhưng nó vẫn là một quyển truyện có ý tưởng khá ổn, nếu bạn không quá khó tính thì mình vẫn đề xuất nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ