Chap 24

"........Chiến ca?" Vương Nhất Bác cúi người xuống, ngước mắt nhìn anh trai mình.

Bác sĩ Tiêu hơi cúi đầu, hai má ửng hồng, khác hẳn vẻ mặt đỏ bừng thường ngày. Khóe mắt anh mờ mịt và tỏa ra một màu đỏ nhạt. Đôi môi được rượu thấm đẫm hơi mím lại. Khi Vương Nhất Bác gọi anh, anh liền nhướng mi nhìn hắn.

Chỉ có nửa chai? Rượu trái cây? Chúng ta đã uống cùng một loại à? Say rồi???

Chết tiệt, ca ca của mình đáng yêu quá!

Bác sĩ Tiêu thường ngày đều mang vẻ ngoài thanh tao lạnh lùng, lúc này đang cúi đầu mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác năm giây, bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, mắt cong cong híp lại, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, anh chu môi "Là Nhất Bác này~"

Chết tiệt! Vương Nhất Bác che miệng, đột nhiên dâng lên một cảm giác hưng phấn kỳ lạ.

Quá dễ thương rồi trời ơi!!!

"Đúng đúng đúng, là em là em!" Vương Nhất Bác đưa tay đỡ anh "Chiến ca, hình như anh say rồi!"

Tiêu Chiến chống hai tay lên mặt, nghiêng đầu, như đang suy nghĩ về tính chính xác của những lời hắn nói. Thân hình lắc lư, giống như một chú thỏ tai dài lắc lư, anh gật đầu mạnh mẽ, cả phần thân trên cũng chuyển động theo, biểu thị sự đồng tình với Vương Nhất Bác.

"Là vậy sao ~ anh hình như anh say rồi~~"

Bác Tiêu gật đầu thật mạnh, chu môi uất ức với Vương Nhất Bác: "Đau đầu quá~"

Không được, quá đáng yêu rồi!

Em cảm thấy não mình hơi tắc nghẽn.

Vương Nhất Bác rút điện thoại ra hướng về phía anh trai hắn, nói: "Chiến ca, nhìn em này, cười một cái nào."

Bác sĩ Tiêu chớp chớp đôi mắt long lanh ngấn nước, thấy hắn giơ điện thoại định chụp ảnh mình, liền hợp tác cười toe toét và vui vẻ làm động tác chữ V.

Kể từ bây giờ đây sẽ là hình nền điện thoại của em!!! Em sẽ không bao giờ đổi cho đến chết!!!

"Chiến ca anh có thấy khó chịu không?"

Bác sĩ Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc, một lúc lâu sau nở một nụ cười rạng rỡ trả lời "Anh không khó chịu á!"

"Ừm ừm, vậy chúng ta về nhà cùng nhau nhé. Em đưa anh về." Vương Nhất Bác nhịn cười, muốn đưa anh trai hắn về nhà ngay lập tức. Quá đáng yêu rồi, bộ dạng này thật không muốn ai khác nhìn thấy.

Bác sĩ Tiêu gật đầu, giơ tay gãi gãi cổ ngoan ngoãn đứng dậy từ ghế tựa vào Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chào tạm biệt các anh trong tổ tiết mục, nhận được ánh mắt trêu chọc của Đại lão sư giả vờ như không thấy liền nửa ôm nửa bế người đi mất.

........

Bác sĩ Tiêu ngồi trên sàn phòng khách sạn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt nghiêm túc, tỏa ra khí tức người lạ chớ lại gần.

Nếu bỏ qua má hồng trên mặt của anh.

Vương Nhất Bác ngồi xổm bên cạnh anh trai hắn, chỉnh lại mái tóc cho anh, không nhịn được trêu chọc "Ca anh tửu lượng của anh kém quá, anh đã tỉnh táo chút nào chưa? Tới uống cái này đi!"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn ly nước mật ong trong tay Vương Nhất Bác, bình tĩnh quay đầu phớt lờ.

Ừm? Có ý gì? Không muốn uống?

"Chiến ca? Uống một ngụm thôi, một ngụm, uống xong anh sẽ thấy dễ chịu hơn." Vương Nhất Bác nhỏ giọng dỗ dành anh.

Bác sĩ Tiêu quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, mắt không chớp.

"Làm, làm gì nhìn em vậy?" Bị nhìn có chút bất an, Vương Nhất Bác cử động xoay xoay cổ.

Không trả lời, tiếp tục nhìn.

"Chiến ca?" Vương Nhất Bác do dự "Anh đã tỉnh rượu chưa?"

Bác sĩ Tiêu nhíu mày suy nghĩ một lúc, như đang cảm nhận. Gật đầu lại lắc đầu. Ánh mắt chuyển đến chiếc cốc trên tay Vương Nhất Bác, ghé đầu lại gần Vương Nhất Bác há miệng uống một ngụm.

Rất tốt, vẫn chưa tỉnh.

Không đúng, Chiến ca chưa tỉnh mình tại sao lại vui thế?

Vậy là Chiến ca sau khi say rượu sẽ trở nên rất ngoan ngoãn, bảo làm gì cũng làm chỉ là phản ứng hơi chậm?

Hí, tính cách này có vẻ hơi ngây thơ.

"Chiến ca, nhìn em, nhìn em." Vương Nhất Bác đặt ly nước mật ong sang một bên "Biết em là ai không?"

Bác sĩ Tiêu thè lưỡi liếm liếm nước mật ong bên môi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó mỉm cười gật đầu lia lịa, nói chậm rãi "Biết. Nhất Bác, Vương, Nhất Bác"

Ừm, rất tốt. Vẫn còn nhận ra em. Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu, liền nghe bác sĩ Tiêu lại chậm rãi bổ sung một câu "Của anh."

Ừm?

"Chiến ca, ý anh là, Vương Nhất Bác là của anh, phải không?" Vương Nhất Bác nhịn cười nghiêm túc hỏi.

Bác sĩ Tiêu gật đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên nụ cười mềm mại như chú thỏ trắng nhìn thấy củ cà rốt yêu thích, vui vẻ lặp lại: "Vương Nhất Bác, của anh. Vương Nhất Bác, là chồng của anh á~"

Vương Nhất Bác nín thở.

Trước đây trên giường không phải là không ép bác sĩ Tiêu gọi chồng. Chỉ là anh luôn gọi một cách miễn cưỡng, chưa bao giờ gọi "chồng" ở ngoài giường. Và--

Anh đừng dùng vẻ mặt thuần khiết này mà gọi chồng được không?"

Bác sĩ Tiêu, em nghi ngờ anh đang tán tỉnh em -- 艹Thực sự muốn phạm tội.

Bác sĩ Tiêu nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, quyến rũ người ta mà không biết, đột nhiên giơ tay ôm lấy đầu hắn rồi chồm tới hôn lên môi hắn.

Vương Nhất Bác bị hôn bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc để anh hôn mình.

Bác sĩ Tiêu thè lưỡi liếm quanh môi Vương Nhất Bác, muốn tiến vào, nhưng Vương Nhất Bác mãi không há miệng. Liền dùng hai tay banh má Vương Nhất Bác ra, bất mãn lẩm bẩm "Chồng ơi cho anh vào đi, anh muốn hôn hôn..."

Cơ thể Vương Nhất Bác hành động nhanh hơn lý trí, chưa kịp phản ứng đã há miệng theo lời anh trai hắn. Bác sĩ Tiêu thuận lợi tiến vào khoang miệng bạn trai, linh hoạt xoay chuyển lưỡi mình quấn lấy lưỡi hắn cùng nhau khiêu vũ.

Đây là một Tiêu Chiến chủ động mà Vương Nhất Bác chưa từng thấy. Ánh mắt hắn bỗng chốc sâu thẳm, như đang ủ ấp một cơn bão giông cuồng nộ, xoay chuyển thế cục, áp sát gáy Tiêu Chiến về phía mình. Trong phòng khách vang lên tiếng hôn nhau nồng nàn.

"Ô...a..." Bác sĩ Tiêu ngửa đầu, dâng lên cổ họng, đón nhận sự liếm láp của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ôm hôn một lúc, phần thân dưới sưng tấy đến mức đau đớn, chỉ muốn lập tức "xử lý" người trước mặt.

Nhưng không được -- hắn phải lưu lại kỷ niệm và bằng chứng.

Lỡ anh trai hắn biết mình tửu lượng kém đến vậy sẽ không bao giờ uống rượu nữa thì sao? Vạn nhất anh trai hắn tỉnh rượu không nhận thì có lẽ hắn lại phải ngủ mấy ngày trong thư phòng.

Vì vậy, hắn đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm chiếc điện thoại đã bị ném đi đâu.

Anh cảm thấy hụt hẫng khi hắn ngừng hôn.

Bộ não vốn đã hoạt động chậm chạp của bác sĩ Tiêu hiếm khi phản ứng nhanh, vội vàng vươn tay tóm lấy Vương Nhất Bác đang đi lấy điện thoại, đứng dậy nhào vào người hắn, hai chân dài gầy guộc vòng quanh eo hắn, hai tay đỡ mặt Vương Nhất Bác, cúi xuống tiếp tục hôn, anh thở gấp gáp như thể lo lắng Vương Nhất Bác sẽ bỏ đi nên vội vàng hôn hắn nói "Em đừng đi."

"Anh thích em, anh rất thích em. Đừng đi, Nhất Bác, đừng đi, chồng ơi... ... " Khóe mắt anh đỏ hoe, giọng nói nhỏ nhẹ, như ủy khuất như van xin.

Làm sao có thể nhịn được?

Mặc kệ, lừa anh đến ngủ trong phòng làm việc là được.

Vương Nhất Bác hai tay nâng mông anh trai hắn, đáp lại nụ hôn mãnh liệt và đầy say đắm của bác sĩ Tiêu.

Hắn ôm lấy anh, loạng choạng ném anh xuống giường, sau đó cởi quần áo trong ba nốt nhạc và đè lên người anh.

Nụ hôn ập đến như cơn cuồng phong vũ bão, bác sĩ Tiêu thụ động đón nhận, cùng bạn trai chìm đắm trong biển tình cuộn trào. Anh như con thuyền đơn độc giữa đại dương, chỉ có thể bám chặt lấy Vương Nhất Bác, theo nhịp điệu của anh mà phiêu lưu, leo lên đỉnh cao rồi từ từ bình tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top