Chap 21

Bạn học Vương lén lút mở cửa phòng làm việc, nấp sau khe cửa nhìn anh trai mình.

Bác sĩ Tiêu đang viết báo cáo trên máy tính, liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái ngắn ngủi, rồi tiếp tục viết báo cáo.

Tuy nhiên, chỉ cái liếc mắt đó thôi cũng đủ khiến Vương Nhất Bác vui vẻ. Bởi vì điều đó chứng tỏ anh trai hắn cho phép hắn vào.

Vương Nhất Bác lềnh khềnh tiến đến bàn làm việc, nửa người nấp sau màn hình máy tính.

Bác sĩ Tiêu bất lực, tay vẫn gõ phím không ngừng, hỏi "Lại làm sao thế cún con?"

“Chiến ca!”

Tiêu Chiến giật mình, nghiêng đầu hỏi “Làm gì vậy?”

“Chiến ca!”

“Thế nên anh hỏi em đang làm gì…”

“Chiến ca!”

Bác sĩ Tiêu "..."

Anh nghĩ em đến đây chỉ để gây rắc rối thôi.

Bác sĩ Tiêu hít một hơi thật sâu, duỗi ngón trỏ ra ngoắc ngoắc. Vương Nhất Bác hành động nhanh hơn suy nghĩ, thấy anh trai hắn vẫy tay liền cúi người tiến lại gần.

Tiêu Chiến nhanh tay vỗ vào đầu hắn, bạn học Vương hét lên một tiếng "Á", đứng thẳng dậy ôm đầu "Anh đánh em làm gì ~ Đau quá."

Nói nhảm, rõ ràng biết rõ lực đánh của mình mà còn giả vờ? Bác sĩ Tiêu lắc đầu, định phớt lờ người bạn nhỏ và tiếp tục làm việc. Tuy nhiên, Vương Nhất Bác thấy mình kêu đau mà vẫn không thu hút được sự chú ý của bác sĩ Tiêu, nên dứt khoát thay đổi chiến thuật. Hắn nhanh chóng di chuyển ra sau bàn làm việc, giơ tay túm lấy bàn tay đang đánh máy của anh trai hắn rồi chen mình ngồi vào ghế.

Chiếc ghế vốn không quá nhỏ nhưng đủ cho một người đàn ông trưởng thành ngồi, nhưng khi chen thêm một người nữa thì trở nên vô cùng  chật chội.

Tiểu tử này nhất quyết không để mình làm việc. Bác sĩ Tiêu nhắm mắt "Sao em lại chen vào đây?"

"Chiến ca~~" Vương Nhất Bác tựa đầu lên vai bác sĩ Tiêu, chớp chớp mắt hỏi "Anh khi nào được nghỉ phép vậy á~?"

Bác sĩ Tiêu rùng mình, đẩy người từ trên vai xuống, cộc cằn nói "Nói chuyện thì nói chuyện, không được nũng nịu."

"Ồ." Vương Nhất Bác uất ức ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không đứng dậy khỏi ghế, mà cứ thế chen chúc với anh trai mình. Nhiệt độ cơ thể của hai người truyền qua lớp quần áo mỏng manh khiến người ta cảm thấy có chút bồn chồn khó tả.

Hắn liếm liếm môi, hỏi "Chiến ca, anh hai ngày nữa có được nghỉ phép không?"

Tai bác sĩ Tiêu hơi đỏ, nghiêng người né sang bên cạnh, nghe hỏi liền đáp "Có, em không phải đã hỏi rồi sao?"

"Nhưng lần trước anh cũng bảo thế, kết quả không phải vẫn bỏ rơi em sao?" Nhất Bác tủi thân.

"Lúc đó có một bệnh nhân bị SAP (viêm tụy cấp tính), cần anh nhanh chóng đến phẫu thuật cho anh ta không phải sao?" Dù đã giải thích trước đó nhưng bác sĩ Tiêu vẫn giải thích lại một lần nữa.

"Em biết chứ —— nhưng mà Bác đệ của anh còn đang ở nhà đợi anh về." Vương Nhất Bác đương nhiên biết việc cứu người quan trọng, nhưng điều đó không thể ngăn cản quyết tâm muốn dùng chuyện này để khơi dậy lòng thương cảm của anh trai hắn.

Bác sĩ Tiêu đương nhiên hiểu ý hắn, nhưng chỉ có thể tiếp tục "Vậy sau này anh không phải cũng đã để em —— không phải đã bù đắp cho em rồi sao?" Như thể nghĩ đến điều gì đó xấu hổ, mặt bác sĩ Tiêu đỏ lên một cách rõ rệt.

Vương Nhất Bác căn bản yêu chết vẻ ngại ngùng của anh trai hắn. Mỗi khi anh ngại ngùng, hắn lại nhịn không được muốn trêu chọc anh. Vì vậy, hắn tiến đến gần chóp mũi bác sĩ Tiêu với một nụ cười ranh mãnh "Chiến ca nghĩ đến cái gì vậy? Sao mặt đỏ thế?"

"Không......em câm miệng." Bác sĩ Tiêu tức giận vì xấu hổ, lúc này không chỉ mặt anh đỏ mà cổ cũng bắt đầu ửng hồng.

"Nhưng mà —— nếu em ngậm miệng lại, làm sao em có thể ăn thịt anh được ~" Hắn hơi cao giọng, thè đầu lưỡi liếm thật mạnh vào hai bờ môi mỏng của bác sĩ Tiêu.

"Đừng —— Anh vẫn còn báo cáo, uh uh..."

Lưỡi hắn khuấy động bừa bãi trong miệng bác sĩ Tiêu, phát ra âm thanh ạch ạch, tước đoạt đi hơi thở của anh.

Ghế văn phòng vốn đã chật kín, giữa hai người gần như không còn khoảng cách. Một tiếng thở dài khó hiểu vang lên.

"Đừng, ừm, không thể ở đây..."

"Không sao đâu, ở đây cũng có.” Hắn mở ngăn kéo gần nhất, bên trong có một gói bao cao su và một chai dầu bôi trơn.

Tiêu Chiến mở to mắt không thể tin nổi "Em từ khi nào ——"

Hắn cố tình đẩy hông tới, nảy sinh ý đồ xấu xa nhìn vòng eo của anh trai hắn mềm nhũn xuống. Hắn nằm trên lưng anh trai hắn, nói với giọng khàn khàn "Em cũng đặt nó ở một nơi khác. Em sẽ đưa anh đi mở khóa từng nơi một —— được chứ?"

Khóe mắt bác sĩ Tiêu đỏ hoe, khi anh quay lại trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn mơ hồ nhìn thấy tia nước lấp lánh trong đôi mắt sáng rực đó.

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi.

Anh trai hắn thực sự, thực sự muốn lấy mạng hắn rồi.

Hai tiếng sau, Tiêu Chiến hoàn toàn kiệt sức vì bị tra tấn. Anh nằm trên sofa trong phòng làm việc, được Vương Nhất Bác ôm vào lòng. Anh nghiến răng "Vương Nhất Bác!"

"Vâng, anh em ở đây." Bạn học Vương tâm trạng sung mãn, vừa trả lời vừa xoa bóp eo cho anh trai hắn.

Em hứa với anh chỉ một lần thôi mà?!! Tiêu Chiến gào thét trong lòng.

Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác vẫn đang xoa bóp phần thắt lưng dưới của bác sĩ Tiêu, Tiêu Chiến khó chịu cử động.

"Ca, sau hai ngày nữa anh đi cùng em đến Trường Sa ghi hình chương trình nhé."

Tiêu Chiến bối rối ngẩng đầu lên "Sao vậy?"

“Không sao cả, chỉ là chương trình của chúng em có một chuyên đề "Cảm ơn những người đáng kính phục nhất", trong đó có cả nghề bác sĩ, em muốn anh đi cùng." Vương Nhất Bác bình thản giải thích.

Tiêu Chiến: ???

"Người đáng kính phục nhất? Không thể là anh được, còn nhiều bác sĩ giỏi hơn anh nhiều. Anh đi sẽ chỉ khiến chương trình bị chỉ trích thôi." Tiêu Chiến lo lắng.

Lo lắng của anh không phải không có lý do, anh mới 28 tuổi, trong giới y khoa thật sự không thể coi là có tư cách. Bất kể lý lịch của anh có đẹp đến đâu, tuổi tác của anh sẽ khiến nhiều người nghi ngờ.

"Ngoại khoa giỏi hơn anh?" Vương Nhất Bác cười khẩy "Anh nói về những ông già vênh váo kia à?"

Giọng điệu đầy mỉa mai.

Tiêu Chiến hích nhẹ vào eo hắn, ra hiệu cho hắn chú ý lời nói, hỏi "Là do em làm?"

"Không phải." Thật ra chuyện này không phải ý tưởng của Vương Nhất Bác.

Lúc đó, chính đạo diễn chương trình đã chủ động tìm đến hắn để hỏi. Đạo diễn chỉ biết mối quan hệ của họ khá tốt, dù sao lúc đó Weibo vẫn rất náo nhiệt. Vì Tiêu Chiến bị bại lộ, đạo diễn đã xem qua hồ sơ của Tiêu Chiến và thấy hứng thú với người này, cho rằng người này rất phù hợp với chuyên đề này. Hơn nữa, anh còn tạo ra được chủ đề riêng, đây quả là một cơ hội tốt.

Vương Nhất Bác vốn muốn từ chối. Thực ra hắn không muốn Tiêu Chiến xuất hiện thêm nữa, vì anh là người ngoài ngành giải trí. Mỗi khi nhớ lại sự kiện Weibo lần trước, hắn lại cảm thấy sợ hãi. Nếu còn có người làm những điều cực đoan với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến... anh ấy chưa bao giờ trải qua những ác ý này... Nói cho cùng, hắn sợ anh trai hắn sẽ lại bị tổn thương.

Tuy nhiên, Đại lão sư biết chuyện của hắn và Tiêu Chiến. Nghe tổng đạo diễn nói vậy, anh liền khều khều vào tay Vương Nhất Bác, nháy mắt với hắn nói "Chuyện tốt mà, đồng ý đi. Chắc chắn Tiêu Chiến sẽ trở thành bác sĩ đầu tiên có fan ruột. Hơn nữa, nếu fan hâm mộ thấy hai cậu quan hệ tốt, có khi còn ủng hộ nữa đấy."

Hàm ý quá rõ ràng, Vương Nhất Bác cũng bắt đầu cân nhắc tính khả thi của việc này.

Sớm muộn gì hắn cũng phải công khai. Lúc đầu hắn không định công khai, tuy hai người chưa kết hôn nhưng cả hai đều xác định đã nhận định nhau và sẽ không thay đổi. Nếu có thể, hắn vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể quang minh chính đại giới thiệu với mọi người: Tiêu Chiến, là người yêu của hắn...

Vì vậy, hắn đã đồng ý.

Tiêu Chiến nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác, mặt chôn vào múi cơ tám múi mà mọi đàn ông đều ao ước của bạn trai, im lặng một lúc rồi nói  "Vậy thì đi thôi."

Vương Nhất Bác im lặng không một tiếng động, Tiêu Chiến nghi ngờ ngẩng đầu lên xem hắn có ngủ quên không.

Kết quả vừa ngẩng đầu lên anh đã nhìn thấy ánh mắt quen thuộc lấp lánh trong đôi mắt của cún con nhà mình. Tiêu Chiến theo bản năng rụt người ra sau, giả vờ dõng dạc nói "Không, không được ——

Chân anh bị Vương Nhất Bác túm lấy, hắn nhìn anh bắt đầu từ ngón chân hôn lên từng chút một. Tiêu Chiến không thể cưỡng lại sự trêu chọc của chú chó sói con nhà mình, cơ thể một lần nữa mềm nhũn.

"Ca, em muốn làm lại lần nữa." Giọng nói đầy gợi cảm của hắn vang vọng qua lồng ngực truyền vào tai bác sĩ Tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top