10

10

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đến đồi chè ở ngoại ô chơi, vừa đi đã nửa ngày.

Người khác đi chơi đều sẽ xem ngày, còn đặc biệt chọn thời tiết đẹp, đa số là đến vườn mai, bến thuyền, hai người bọn họ lại không thế. Tiêu Chiến nói muốn đi xem lá trà, Vương Nhất Bác liền đi cùng anh.

Đột nhiên mây đen kéo đến, sấm chớp đen trời nên không tìm được xe kéo. Thế nên họ đành đi bộ đến đó, bất kể làgiày vải hay ống quần đều ướt đẫm. Cũng may mưa nhỏ dần ở con đường phía trước. Vương Nhất Bác liền tranh thủ khoe khoang mấy cuốn sách cậu đã đọc qua, vài câu cũng coi như là thi tình họa ý, có vài phần tình thú.

.

Khói trong các ống khói của những người nông dân trồng trà dường như đều bốc lên, bay qua những cánh đồng trà, hoà vào làn mưa dày đặc trên núi.

Cây trà lúc này đã đâm chồi non, đều cao nửa bụi, từ xa nhìn lại cao thấp khác nhau, từng gốc cây kề sát vào nhau một cách ngay ngắn, từng mảng tầng tầng lớp lớp tạo nên ruộng trà.

Không khí ở đây cơ bản không giống với hoa viên Vương gia, trong vườn đủ loại hoa cỏ xinh đẹp nhưng không kiếm nổi một cây trà. Tiêu Chiến rất thích nơi này, mỗi người chỉ có thể thưởng thức mùi hương qua chén trà, mà anh lại có thể đầy hai tay áo.

.

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến trở về phủ, dọc theo đường đi vẫn không làm bùn dưới đế giày vơi bớt, tuy vậy hai người đều rất thoả mãn với chuyến đi này.

Chỉ có Sử Lợi Đầu mệt đến thừa sống thiếu chết, nào đâu chỉ dẫn hai người đi còn phải làm việc. Chủ tử cùng ngườihầu vui vẻ tình tứ, mình hắn phải đi hái Ô Tang Quả chỉ vì một câu nói của gã người hầu kia.

Tiêu Chiến nhìn thấy Ô Tang Quả đã chín trong bụi cỏ liền muốn đi hái, Vương Nhất Bác lại không cho anh đi, nói lúc này nhỡ có rắn có côn trùng cho nên lệnh Sử Lợi Đầu gánh vác trọng trách, có khổ không thể nói.

Tiêu Chiến giở trò, chọn ra một quả to sậm màu đưa cho Vương Nhất Bác, cười nói: "Thiếu gia, ta tặng ngài một món quà."

Vương Nhất Bác ngọt ngào nhận lấy, trìu mến nhìn Tiêu Chiến, chưa rửa qua cũng muốn cho vào miệng, Tiêu Chiến vội vàng ngăn cản.

"Thiếu gia, ngài nhìn bên trong xem..."

Vương Nhất Bác vừa xem liền lập tức ném đi, sau đó hoảng sợ hét lên: "Má! Sâu! Tất cả đều là kiến!"

.

Ông trời xem ra còn độ lượng, lúc chơi ở đồi chè là mưa nhỏ, vừa trở lại phủ thì trời đổ mưa to.

Sau khi thay quần áo, giày dép khô ráo, thật vất vả mới nghỉ ngơi một lát, Vương Nhất Bác lại không nhàn rỗi được,cậu xách ống tay áo đến ngồi trước thư án, năn nỉ Tiêu Chiến mài mực cho cậu.

Cuối xuân mưa gió càng nhiều, nhưng một chuyến du ngoạn trên núi lại trời xanh mây trắng, vì sao? Ngẩng đầu nhìnbạn lữ má hồng mắt lá liễu, vốn là trong lòng có tình.

Vương Nhất Bác nói muốn vẽ tranh gọi Tiêu Chiến đến mài mực, cậu đang giữ bút vẽ, mỉm cười nhìn anh chờ đợi. Tiêu Chiến cũng không trách Vương Nhất Bác, mặc cho cậu nhìn, đầu càng ngày càng cúi thấp. Đột nhiên mi mắt nhẹ nhàng ngước nhìn trộm, vị thiếu gia công tử này đang chống khuỷu tay, ánh mắt lướt trên cơ thể anh như hổ lang không kiêng nể gì.

"Mài lâu như vậy còn chưa mài được sao?" Vương Nhất Bác cầm bút lông, dùng đầu bút nhẹ điểm vào lông mày của Tiêu Chiến.

"Ah... Sắp rồi." Thì ra là muốn chờ mình mài mực, còn tưởng rằng là..

Tiêu Chiến đem nghiêng mực đã mài xong qua, xoay tay nói: "Được rồi."

"Anh kéo cái ghế đến, không cần đi."

Vương Nhất Bác trải giấy vẽ xong, dùng thước đè lên, đầu bút lông sói điểm một chút mực, bắt đầu vẽ lên giấy một cách đầy tự tin và vững vàng.

Tiêu Chiến thầm khen ngợi đường nét vẽ phong cảnh quá mượt mà nhưng vẫn không quên châm chọc: "Ta còn tưởng thiếu gia chỉ biết vẽ chân dung kỹ nữ, không nghĩ tới phong cảnh bình thản nhàn nhạt cũng vẽ được như vậy."

Vương Nhất Bác nghe xong, chỉ hé miệng cười, trả lời: "Dấm tinh."

"Này, dấm tinh, anh cười với tôi một cái, tôi liền vẽ anh."

"Ta lại không cười, có gì vui đâu mà cười?"

Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, hôn lên mu bàn tay, hỏi: "Như vậy cười được chưa?"

Tiêu Chiến vẫn nói không được.

Vương Nhất Bác cực kỳ kiên nhẫn, lại dứt khoát ấn anh ngồi trên đùi mình, lần này hôn lên môi, hỏi: "Vậy như vậy thì sao? "

Tiêu Chiến nghẹn cười vẫn lắc đầu.

Vương Nhất Bác nhét bút vào tay Tiêu Chiến, bất đắc dĩ nói: "Thôi thôi, anh tự vẽ luôn đi."

Lần này Tiêu Chiến cười ra hai lúm đồng tiền bên khóe miệng.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cầm bút. Vương Nhất Bác sớm đã vẽ rất hoàn hảo, hiện tại lại để anh vẽlên-- vẽ hai con người xấu xí xiêu vẹo, ở bên cạnh Vương Nhất Bác còn vẽ thêm hai con kiến, cái đầu kiến cũng muốn vẽ lớn hơn đầu người.

Được rồi, người hay kiến đều có, chỉ không có Sử Lợi Đầu.

Tiêu Chiến nhớ lại bộ dáng Vương Nhất Bác khi nhìn thấy ổ kiến trong Ô Tang Quả bị dọa đến mất khống chế, cười khanh khách đến run rẩy.

"Tuyệt vời ông mặt trời! Treo nó ở đầu giường tôi!" Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào giữa hai chân cậu, ôm anh lắc lắc một cái.

"Lúc ngươi vẽ cô nương trong kỹ viện, ngươi cũng vậy?"

"Tôi cũng không làm những chuyện như anh nghĩ, anh đừng luôn nhắc tới... Sao anh không thử? Sau khi thử qua anh liền biết..."

Tay Vương Nhất Bác muốn thăm dò đến giữa hai chân Tiêu Chiến, môi mũi cũng đều mài lên phần xương nhô ra ở gáy anh, đũng quần vẫn say sưa, vật cứng nóng rực của Vương Nhất Bác chọc đến khiến Tiêu Chiến lộ ra vài tiếng thở hổn hển đứt quảng.

"Đại thiếu gia -- phu nhân gọi người dùng cơm! Phu nhân tiểu thư Tạ gia đang chờ!"

Ngoài cửa có người hầu gõ cửa, truyền lời vào trong.

Đúng lúc Tiêu Chiến vội vàng thoát thân, luống cuống tay chân sửa sang lại xiêm y của mình, cũng thúc giục nói: "Thiếu gia! Cậu đi thôi!"

Vương Nhất Bác ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, đáp ứng gã người hầu truyền lời ngoài cửa: "Được rồi."

Sau đó, cậu chỉ vào nơi có một cái bọc sưng to như núi nhô ra từ quần cậu, trầm giọng hỏi Tiêu Chiến: "Vậy nó nên làm thế nào cho phải?"

Tiêu Chiến sớm đã xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, chạy ra ngoài.

"Chờ một chút, chờ nó liền đi xuống!"

Vương Nhất Bác đành phải gãi tim gãi phổi ngồi chờ hồi lâu, đợi đến khi nhìn không ra cái gì khác thường mới đứng dậy.

Khi muốn đi, Tiêu Chiến lại đến ôm lấy ống tay áo của cậu, sợ hãi hỏi: "Thiếu gia... Ta cũng muốn đi theo..."

Lúc chủ tử ăn cơm, cũng là có người hầu đi vào bưng thức ăn rồi ở lại bên trong chờ dọn bàn.

Vương Nhất Bác không cho Tiêu Chiến làm những công việc đó, nhưng cũng đáp lại, cười đùa hỏi: "Đi giám sát ta à?"

Vốn tưởng rằng Tiêu Chiến nhất định sẽ khinh thường quay miệng lại, nào ngờ anh nâng cằm hừ lạnh một tiếng, nói: "Đương nhiên."

.

Trong vườn ngoại trừ hoa viên ngắm cảnh phía trước còn có một cảnh quan khác, nơi này ở Hậu Uyển cũng là một nơi tốt để ngắm cảnh. Mặc dù không thể so sánh với hoa viên, nhưng hoa liễu vô tư, đá trúc tận thi. Hậu uyển có mộtphòng ăn, sau khi ăn xong còn có thể tản bộ để tiêu thực.

Vương Nhất Bác mang theo Tiêu Chiến che ô từ tây sương mà đến, xuyên qua hoa viên cùng sảnh giữa, đến Hậu Uyển liền làm một bộ mặt lạnh lùng.

Trước phòng ăn, Vương Nhất Bác dặn dò Tiêu Chiến sau khi đi vào liền đứng cùng một chỗ với người hầu khác.

.

Bữa ăn tương đối vui vẻ hòa thuận, Dương thị cùng Vương Hòng Tùng vị trí chủ vị, Trần thị ngồi ở bên tay phải Dương thị, Tạ Hồng Kỳ ngồi ở bên tay trái Vương Hòng Tùng, chừa lại một vị trí trống bên cạnh Tạ Hồng Kỳ cho Vương Nhất Bác. Lão tổ mẫu ở trong chùa không về được, Nhị phu nhân dẫn Vương Kỳ Lân đi đón bà, Vương Kỳ Lân rất đắc ý.

Vương Hòng Tùng đợi Vương Nhất Bác đến khi không còn kiên nhẫn, thấy trên mặt Trần thị có chút bất mãn, ôngsắp mất bình tĩnh, đúng lúc này Vương Nhất Bác bước vào.

"Lại đây! Dì và biểu muội của con đã chờ con lâu rồi!" Dương thị mỉm cười chào đón Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng, nhưng vẫn không nhanh không chậm mà đi tới, trước khi ngồi xuống hướng Trần thị gật đầu nói chào dì, lại nhìn sang Tạ Hồng Kỳ đang nhếch miệng lóe mắt nhìn chằm chằm cậu.

Vương Nhất Bác cũng gật đầu nói tiếng chào biểu muội, len lén nhìn sang bên cạnh, phát hiện Tiêu Chiến bĩu môi còn trợn mắt.

Tạ Hồng Kỳ mút đũa, tò mò hỏi cậu: "Anh cười cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác lập tức điều chỉnh biểu tình rồi lắc đầu, liếc mắt nhìn cha mẹ mình một cái.

Vừa rồi Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến tiến vào, Dương thị tất nhiên là chú ý tới, Vương Nhất Bác nhìn trộm Tiêu Chiến bà cũng chú ý tới.

Dương thị bèn hướng về phía Tạ Hồng Kỳ nói: "Thấy con đến, hắn mới cao hứng cười." Nói xong cũng liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái.

"Mọi người ăn cơm đi." Vương Hòng Tùng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Tạ Hồng Kỳ ngồi ngay bên cạnh Vương Nhất Bác, không cần nghĩ cũng biết là chỗ ngồi Dương thị an bài. Cơm của nàng không ngon, dường như chỉ nhìn Vương Nhất Bác là có thể no, còn liên tiếp gắp thức ăn cho Vương Nhất Bác, một màn này nhìn Trần thị lắc đầu, Dương thị trêu chọc, mà Vương Hòng Tùng thì mặc kệ không quan tâm.

Vương Nhất Bác mặc nàng gắp thức ăn, không liếc mắt một cái cũng không ăn, chỉ ăn đũa của mình, chỉ cảm thấy trên mặt bị ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm. Trong lòng cậu cười thầm:

Dấm tinh! Dấm tinh!

Tiêu Chiến thiếu chút nữa làm cho móng tay của mình bị gãy.

.

Vương Nhất Bác buông đũa xuống, nói: "Món ăn hôm nay hơi mặn."

Tạ Hồng Kỳ lúc này mới ăn một đũa sườn chua ngọt, nghi hoặc nói: "Không mặn nha, là ngọt, ngọt đến dính răng."

Vương Nhất Bác nhịn cười vẫy tay với Tiêu-mặt đen- Chiến: "Ngươi đến đây."

Tiêu Chiến đột nhiên bị gọi, hơi hoảng sợ, nhìn về phía mọi người trong bữa ăn, mà mọi người cũng đều đang nhìn anh.

Trong đó có Tạ Hồng Kỳ phản ứng lớn nhất, biểu tình của nàng kinh hỉ, hai gò má ửng đỏ, lại đang mút đũa, ánh mắt còn ở trên người Tiêu Chiến lại đi câu tay áo Vương Nhất Bác, nhỏ giọng hỏi: "Biểu ca, hắn là ai..."

Vương Nhất Bác bất động thanh sắc thu tay áo lại cũng không để ý tới nàng, tiếp tục nói với Tiêu Chiến: "Lại đây rót chén trà đi."

.

Đợi Tiêu Chiến lấy một chén trà đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, không đợi anh đặt lên bàn Vương Nhất Bác liền đưa tay tiếp nhận, nương theo chén trà câu lấy đầu ngón tay Tiêu Chiến.

Lá gan còn rất lớn, Tiêu Chiến nâng mí mắt lên nhìn thấy sự đắc ý của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đang muốn rời đi liền bị Tạ Hồng Kỳ giữ lại.

"Này, ta hỏi ngươi, ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?"

Tiêu Chiến khẽ giãy giụa, tránh không thoát. Đôi mắt Tạ Hồng Kỳ sáng lấp lánh còn đang chờ anh trả lời, Tiêu Chiến rụt rè nhìn sắc mặt Dương thị cùng Vương Hòng Tùng, sắc mặt bọn họ đều không tính là tốt.

Vương Nhất Bác nhíu mày kéo Tiêu Chiến về, nói: "Anh về trước đi."

Tiêu Chiến nhắm mắt cúi đầu chạy về tây sương.

"Hồng Kỳ! Ăn đi!" Trần thị khẽ mắng, bà biết Tạ Hồng Kỳ muốn gì.

Tạ Hồng Kỳ thích sự xinh đẹp, đều là vậy.

.

Đến cuối cùng, bữa tối quả nhiên biến thành hiện trường thông hôn, một đường ám chỉ Vương Nhất Bác và Tạ Hồng Kỳ. Tạ Hồng Kỳ rất thích thú lắng nghe, Vương Nhất Bác thì không.

Nếu theo ý của cha mẹ cậu, hận không thể ngày mai cậu sẽ đón Tạ Hồng Kỳ vào cửa, đêm nay liền vào động phòng, năm sau lúc này liền ôm cháu.

Vương Nhất Bác buông bát đũa xuống, thản nhiên nói một câu: "Không vội."

"Cha, mẹ, dì, biểu muội, các người thong thả, con ăn xong về phòng trước."

Dứt lời, Vương Nhất Bác liền đứng dậy.

"Này, ngươi không đợi dẫn ta đi ra ngoài chơi sao?" Tạ Hồng Kỳ vội hỏi.

"Hôm nay không thoải mái lắm, ngày khác." Vương Nhất Bác đối với trưởng bối chào rồi đi ra ngoài.

"Vương Nhất Bác! Tối nay đến thư phòng của ta!" Vương Hòng Tùng gác đũa, giận dữ mắng cậu, sau đó ho thêm vài tiếng.

Trần thị cũng không có cách nào để khuê nữ thiếu đầu óc như nàng, đành phải hòa giải nói: "Trời vẫn còn mưa, không có cách nào chơi, ngày mai các ngươi lại ra ngoài chơi cũng tốt."

Vương Nhất Bác nhớ tới những gì Tiêu Chiến nói, hôm nay ông trời giống như bị đâm cho rò rỉ, cậu thấp giọng lẩm bẩm: "Ngày mai trời cũng sẽ mưa."

Không đợi Vương Hòng Tùng gây khó dễ, cậu bèn nói dối: "Con thấy hơi buồn ngủ, con về trước để không làm mọi người ở đây mất hứng."

.

Vương Nhất Bác trên đường quay về tây sương, trong lòng mừng thầm, đến trong sân nghe thấy tiếng mưa đánhxào xạc trên lá trúc càng thêm hài lòng.

Trúc Diệp Tiêu Tiêu, cậu niệm Tiêu Tiêu.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, phòng tắm cũng vậy. Tiêu Chiến cũng dùng phòng tắm của cậu tắm rửa, nói vậy Tiêu Chiến lúc này nên ở trong phòng tắm.

Vương Nhất Bác nghiêng tai dán bên ngoài cửa phòng tắm, quả nhiên nghe thấy bên trong có tiếng nước.

"Là tiểu nương tử nhà nào ở bên trong?" Vương Nhất Bác học được giọng điệu kỳ quái lưu manh chuẩn bị giở trò.

Tiêu Chiến không kinh không hoảng, thảnh thơi phất nước ấm lên người. Bất luận Vương Nhất Bác có sửa giọng như thế nào, anh đều nhận ra.

Tiêu Chiến đang vẩy nước lên ngực, lười biếng trả lời: "Học đệ ngoài cửa là ai?"

Giọng điệu qua lại khá thú vị, Tiêu Chiến vui vẻ cùng cậu chơi trò chơi.

Đợi một lúc lâu nhưng không nghe được câu trả lời, Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác đã đi.

Nước nóng ngâm đến mức người đều lười biếng, Tiêu Chiến rất thích ngồi trong thùng hưởng thụ cảm giác sương nóng bốc lên, anh thích thú nhắm hai mắt hưởng thụ.

"Bùm" một tiếng nước khiến Tiêu Chiến giật cả người, mở mắt ra nhìn, Vương Nhất Bác không một mảnh vải hiện ra trước mặt.

.

"Ahh!" Tiêu Chiến vội vàng che mắt lại.

"Xấu hổ cái gì, ta cùng nhau ngâm."

Vương Nhất Bác phóng đãng không kiềm chế được chui vào thùng, hai người đàn ông chân dài cùng ngồi trong một cái thùng không gian có chút chật chội, cho nên Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến mặt đối mặt ngồi xuống liền không thể không bị đụng chạm.

Vương Nhất Bác cũng không che giấu, cậu còn di chuyển về phía trước cho đến khi dương vật nóng bỏng ngẩng cao đầu lên bụng Tiêu Chiến.

Cậu tách hai chân của Tiêu Chiến ra đặt lên eo, mà Tiêu Chiến lúc này căn bản không dám động.

Tiêu Chiến gần như ngồi trên người Vương Nhất Bác, bên ngoài thùng, Tiêu Chiến còn cao hơn Vương Nhất Bác nửa cái đầu.

Vương Nhất Bác khịt mũi, cọ cọ vào bụng đang căng cứng của Tiêu Chiến, lấy hai tay đang bịt mắt của anh ra.

"Anh nói tôi là học đệ, tôi lập tức ngồi xuống, anh muốn làm gì tôi?"

Vương Nhất Bác lại dẫn tay anh sờ lên dương vật của mình, côn thịt liền có kích thước lớn hơn trên bụng, chậm rãi từ từ từ đùa nghịch.

Hai người đều thoải mái thở ra.

Tiêu Chiến vùi đầu vào xương quai xanh của Vương Nhất Bác, cắn phần thịt ửng đỏ phía trên, khẽ thở hổn hển: "Cậuhành động nhẹ quá.... Còn không biết cậu đã mở cửa đi vào... Bây giờ đã vào trong thùng, ưmmm... Chậm lại!"

"Chúng ta đều ở đây ... ưm... Tôi có thể làm gì cậu?"

Vương Nhất Bác cười, chậm rãi từ sau hông Tiêu Chiến thuận thế mà vuốt ve hai cánh mông non mềm của anh, ngón tay giảo hoạt ở cửa động lượn lờ cọ xát.

"Anh muốn không?"

Hai mắt Tiêu Chiến trở nên mờ mịt, từ khi Vương Nhất Bác xoa xoa vòng eo anh đã có chút chịu không nổi. Lại nhớ lại trong bữa tiệc Tạ Hồng Kỳ liên tiếp gắp thức ăn cho Vương Nhất Bác, mọi người đều mập mờ không rõ ràng, trong lòng Tiêu Chiến ủy khuất không chịu nổi, lập tức cắn môi đưa ra quyết định, anh gật gật đầu, đỉnh đầu ướt sũng cọ vào cằm Vương Nhất Bác, nói: "Ta sẽ không, ngươi nhẹ nhàng..."

.

Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến giữ chặt một chút, lần trước làm anh như vậy vẫn là Vương Nhất Bác say rượu, Vương Nhất Bác buông tay cậu ra nghiên cứu cái lỗ nhỏ phía sau hông, anh có xấu hổ đến đâu cũng đành phải nghe lời.

Tay Tiêu Chiến còn nhỏ, một tay cũng không nắm hết dương vật của Vương Nhất Bác, đổi thành hai tay. Phía sau còn đang bị Vương Nhất Bác đùa bỡn, đều đã bị đưa vào một ngón tay.

"Ahh" Móng tay của Vương Nhất Bác đều cắt ngắn, ngón tay rất dài, khớp xương hơi thô, ở bên trong anh đùa bỡn.

"Có đau không?" Vương Nhất Bác khàn giọng hỏi.

Tiêu Chiến chôn ở cổ Vương Nhất Bác nước mắt lưng tròng lắc lắc đầu, vừa định lên tiếng nói không đau liền thay đổi giọng điệu, thanh âm mỏng manh dụ người.

Vương Nhất Bác muốn phía dưới của Tiêu Chiến nhanh hơn một chút, cậu thở hổn hển chịu đựng dục vọng của mình, ngón tay thứ hai liền đưa vào trong. Cậu từng xem qua một ít dâm thư trong kỹ viện, đợi ba ngón tay có thể thuận lợi qua lại trong hành lang của Tiêu Chiến là có thể đi vào.

Hậu huyệt của Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác hầu hạ đến tê dại, ngón tay Vương Nhất Bác lui ra một chút liền tràn vào một ít nước nóng, khi cắm vào nước lại chảy ra. Tiêu Chiến cảm nhận được trong cơ thể mình phảng phất cũng có thứ gì đó theo dòng nước chảy ra ngoài.

Ban đầu có chút đau đớn, cũng may động tác của Vương Nhất Bác dịu dàng, trong chốc lát liền chậm rãi thích ứng. Tiêu Chiến duỗi mu bàn chân, dán lên lồng ngực vạm vỡ của Vương Nhất Bác khó nhịn mà rên rỉ, muốn lấp đầy. Anh giữ chặt dương vật nóng rực của Vương Nhất Bác, qua lại vài lần rốt cục để Vương Nhất Bác phóng thích lần đầu tiên.

Từng luồng trắng đục bắn ra dưới mặt nước, hoà trong nước trong thùng.

Vương Nhất Bác thêm vào ngón tay thứ ba, ba ngón tay cùng một chỗ, hơi cong lại tạo ra một đường cong nhẹ, từbên ngoài cắm vào trêu chọc điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến.

"Ahh ưmmm Thiếu, thiếu gia..."

Tiêu Chiến bắt đầu tự mình dâm đãng cọ lên thân thể Vương Nhất Bác, hy vọng làm dịu bớt tình triều mãnh liệt trong cơ thể.

Vương Nhất Bác cũng không thể tưởng tượng được phản ứng của Tiêu Chiến lại thiếu kiên nhẫn như vậy, cậu còn tưởng rằng Tiêu Chiến sẽ đau đến kêu trời kêu đất.

Tóm lại đêm nay sẽ làm anh đến chết, Vương Nhất Bác nghiêng đầu đi tìm nụ hôn trên môi Tiêu Chiến, ngón tay đều rời khỏi hành lang.

Trong hậu huyệt liền không giữ cái gì, còn đang mở ra, trống rỗng đến dọa người.

Hôn xong, Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến quỳ trước một chút, đỡ dương vật đã cứng trở lại, nói với Tiêu Chiến: "Tự mình cắm vào."

"Ta không biết..."

"Sờ tiểu huyệt phía sau anh đi! Từ từ ngồi xuống." Vương Nhất Bác dụ dỗ chờ mong nhìn Tiêu Chiến từng bước, lại hôn lên môi Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến cắn môi run rẩy ngồi xuống, vừa động vào một chút liền không dám tiếp tục, tiểu Vương không hề nhỏ.

Anh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, sự kiên nhẫn của Vương Nhất Bác đã không còn, Tiêu Chiến mài giũa anh như vậy sẽ đau chết mất. Cậu ấn bả vai Tiêu Chiến đè xuống, chính mình cũng ưỡn thắt lưng.

Chỉ trong nháy mắt, cả cây lớn đều bị ăn vào.

"Ahhh ưmm..."

- Hừuuu... thoải mái!

Vương Nhất Bác giữ chết thắt lưng Tiêu Chiến và bắt đầu nhanh chóng ra vào.

.

Bên ngoài tây sương truyền ra mấy tiếng rên rỉ đứt quãng, còn có tiếng nước bắn tung tóe, nhưng không một ai nghe thấy.

Tiếng mưa cũng rất lớn.

.

"Thiếu gia, có, có mèo đang kêu..."

"Mèo ở đâu kêu? Tôi chỉ nghe anh kêu."

"Ahhh ưmmm ha... Thật đó... Bên ngoài, ah... Có lẽ đó là... con mèo trước đây chúng ta cứu...

"Đừng nói chuyện, nghiêm túc một chút!"

Vương Nhất Bác xoa khắp làn da trắng nõn mềm mại như đậu hũ của Tiêu Chiến, nhào nặn hai hạt đậu đỏ trước ngực, ấn vào rút ra.

Không gian chật hẹp của thùng gỗ hạn chế sức lực của cậu, nhưng cậu còn trẻ, eo tốt, không quan tâm đến một tư thế để làm đến cùng. Một phần eo nhỏ của Tiêu Chiến đã bị cậu bóp đến bầm tím, trên người mãnh liệt lắc lư trước sau, khơi dậy từng trận bọt nước, nước trên trán hai người không biết là nước tắm hay mồ hôi.

Cậu từng hỏi Tiêu Chiến có thể chịu đựng được hay không, Tiêu Chiến gật đầu. Cậu cũng không quan tâm, chuyên tâm động ở phía dưới. Một cây dương vật cứng như sắt vừa nóng vừa gấp, gân xanh quấn quanh khiến người ta sợ hãi. Tiểu huyệt của Tiêu Chiến vừa ngứa vừa tê, thịt mềm trong huyệt đều bị mang ra một ít, Vương Nhất Bác cực tham lam, một khắc không ngừng, rút ra phải lập tức cắm vào.

Tiêu Chiến bị ánh mắt cậu đảo lộn đến mức ánh mắt có chút tan rã, há miệng không ngừng thở dốc, ngửa cổ ngọc yếu ớt ngâm nga không ngừng, mười ngón tay đều nắm lên vai Vương Nhất Bác. Còn Vương Nhất Bác thì nhìn vẻ mặt chìm nổi của anh trong chuyện tình cảm, thân thể trong lòng đều được thỏa mãn cực lớn, cười vô cùng sảng khoái.

Tiêu Chiến chỉ yêu cầu cậu nói không, cậu liền hôn lên miệng Tiêu Chiến. Hai đầu trên dưới đều bị chặn lại, Tiêu Chiến dường như bị đóng đinh trên người Vương Nhất Bác, trong thùng gỗ trong phòng tắm.

.

Bọn họ tiếp tục cho đến khi nước trở nên lạnh.

Tiêu Chiến hữu khí vô lực thè lưỡi, toàn thân đều là một mảng lớn đỏ rực, vết xanh tím cũng có, đều là do Vương Nhất Bác làm ra.

Vương Nhất Bác cũng thỏa mãn, dày vò đến mức Tiêu Chiến không muốn để cậu làm anh nữa.

Tiêu Chiến tựa đầu lên vai cậu, giống như buồn ngủ, vì thế Vương Nhất Bác dứt khoát cũng không hỏi anh, thẳng ở trong hành lang trơn trượt của anh chạy nước rút trăm lần, sau đó chống vào chỗ sâu nhất trong hành lang bắn ra.

Dịch nóng bắn vào, Tiêu Chiến bị nóng đến co giật.

.

Một thùng nước tắm rửa hai người, tắm một lần mất ba bốn tiếng đồng hồ.

Khi trở ra lần nữa, Vương Nhất Bác thần thanh khí sảng, thân thể Tiêu Chiến dường như sắp tan rã, mệt mỏi ngáp.

Vương Nhất Bác khá chu đáo, dùng trường bào quấn lấy Tiêu Chiến ôm ra, lại ôm vào trong giường lớn của cậu.

Vương Nhất Bác vừa lau tóc cho Tiêu Chiến, vừa hỏi anh: "Anh nói tại sao đàn ông không thể sinh con?"

Tiêu Chiến buồn ngủ muốn chết, xấu hổ đến mức không để ý tới cậu, lại nhịn không được sờ bụng mình.

"Nếu có thể sinh cho ta một đứa thì tốt rồi..."


TBC.

Lời tác giả:

Vương Tất Trung, Tiêu Tất Hoài.

Tôi muốn ám chỉ một số chi tiết.

Y. tui: quá dễ đoán đúng khum mấy bà =))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top