Chương 19
-Năm ấy nữ thần còn chưa phải nữ thần (19)
Buổi tối, Lục Diêu nhận được điện thoại của Hiệu Trưởng.
"Có chuyện gì sao ?" Lục Diêu biết rõ còn hỏi.
"Lục Diêu, cô đem đến đại phiền toái cho tôi !" Hiệu Trưởng cười nói.
Lục Diêu trong lòng nói thầm 'Lão hồ ly', nhưng lại dùng giọng nghi ngờ hỏi, "Có sao ?"
"Có người dùng danh nghĩa của cha mẹ cô gửi thư cho Bộ Giáo Dục, nói tôi bao dưỡng cô."
"Tôi nghĩ ngài hẳn là đã giải quyết xong, phải không ?"
"Thật ra bây giờ tôi vẫn rất tò mò tiền của cô từ đâu mà có ? Theo tôi được biết, cô gái gọi là Sở Lăng đó, đã bị Sở gia khai trừ đi ?" Quan trọng không phải là khai trừ, mà là giống như không có thông báo đến người bị khai trừ như vậy trên căn bản là không được đồng nào, nhưng mà mấy ngày sau khi bị khai trừ, Lục Diêu lại có thể lấy ra mấy ngàn vạn, số tiền này thế nào cũng không phải là của Sở Lăng cho.
"Tôi cũng rất hiếu kỳ một chuyện." Lục Diêu không nhanh không chậm nói, "Ngài nói thử xem, nếu như mọi người biết chuyện này, có thể cảm thấy tiền của tôi là của ngài cho hay không ?"
"Cô !", Hiệu Trưởng hết ý kiến, chưa từng thấy qua học sinh như vậy.
"Cho nên nói hiếu kỳ quá cũng không nhất định là chuyện tốt, phải không Hiệu Trưởng ?" Lục Diêu hờ hợt tổng kết nói.
"......" Hiệu Trưởng cứng họng, đỡ trán, "Được rồi, chúng ta nên thu lòng hiếu kỳ của bản thân lại, nên nói chính sự, cô muốn giải quyết họ như thế nào ?"
"Tôi không có ý kiến, tùy Hiệu Trưởng đi." Lục Diêu thiêu mi.
"Diêu Diêu, cậu có đói mình không ? Mình đói bụng !" giọng nói của Sở Lăng từ trong phòng truyền tới.
"Được rồi, cứ như vậy đi, tôi phải đi ăn cơm." Lục Diêu nghĩ những gì muốn biểu đạt cũng đã nói hết rồi, tin tưởng lão gian tà Hiệu Trưởng kia có thể hiểu hết ý của mình.
"Được rồi, cô đi ăn cơm đi, đúng rồi, tôi đã liên lạc với Lý Thụ rồi, cô chừng nào có thời gian rãnh, tôi giới thiệu cho cô."
"Thứ sáu tuần này 7 giờ."
Cúp điện thoại, Lục Diêu cười, quả thật là con lão hồ ly. Mà bên kia sau khi cúp điện thoại cũng cười, con tiểu hồ ly này.
Vốn là muốn tìm hiểu một chút về Lục Diêu, nhưng mà không nghĩ đến tính cảnh giác của đối phương rất cao, năng lực ứng biến cũng rất mạnh. Cư nhiên có thể dùng cách này để uy hiếp mình, bất quá quả thật đối nàng không có cách.
Lúc Lục Diêu vào phòng, Sở Lăng đang xem hồng lâu mộng.
"Xem đến đâu rồi ?" Lục Diêu nhìn thấy ánh mắt của Sở Lăng có chút hồng, trong lòng nghĩ đến lúc nãy hiệu trưởng có nói đến một chuyện khác, liên quan tới việc bị khai trừ, nếu như không phải là Hiệu Trưởng nói, mình và Sở Lăng còn không biết, kiếp trước chắc cũng là trong khoản thời gian này đi, khi đó sở dĩ huyên náo (ồn ào) cả trường đều biết là bởi vì không có mình, khi đó Sở Lăng căn bản là không có đồng nào, hơn nữa Sở Dung, trên mắt Lục Diêu thoáng có hận ý, Lục Diêu vốn là muốn những món nợ kiếp trước nếu như đời này chưa xảy ra, cô sẽ không để ý tới, nhưng Sở Dung là một ngoại lệ, bất kể kiếp này có như thế nào, Sở Dung cũng phải phụ trách sai lầm trong kiếp trước của mình !
"Vừa xem đến Đại Ngọc táng hoa."
"Đừng xem nữa, chúng ta đi ăn cơm."
Kiếp này sẽ không xuất hiện tình huống đó, Lục Diêu tạm thời không muốn nói cho Sở Lăng biết việc cô ấy đã bị khai trừ, dù sao tâm trí của Sở Lăng bây giờ cũng chưa thành thục, mặc dù trong lòng cô ấy đã không còn xem trọng Sở gia, nhưng Lục Diêu biết Sở Lăng xem cha của cô ấy không nhẹ.
Chẳng qua Lục Diêu nghĩ mình nên cùng Sở Trinh Thám liên lạc một chút, để xem rốt cuộc là tại sao Sở gia phải vào lúc này khai trừ Sở Lăng.
Trước kia đều là chưa tới phải về phòng ôn tập, Đường Lâm và Trần Khiết chắc chắn sẽ không trở về, nhưng hai ngày nay sau khi ăn cơm tối xong Đường Lâm luôn trở về phòng ngủ, cũng không giống như trước kia cùng Trần Khiết cười đùa náo loạn.
"Diêu Diêu, cậu không cảm thấy kì quái sao ?" Trần Khiết lại một lần nữa chủ động cùng Đường Lâm nói chuyện, Đường Lâm không có trả lời, Sở Lăng quay đầu nói nhỏ bên tai Lục Diêu.
Lục Diêu rõ ràng nhìn ra trong mắt của đối phương có chút hả hê, cười, "Cậu càng ngày càng bát quái (nhiều chuyện) rồi đó !"
"Mình có bát quái sao ?"
Sở Lăng còn quá đơn thuần, Lục Diêu cũng không muốn Sở Lăng mất đi cái đơn thuần như lúc này, cho nên rất nhiều chuyện đều không muốn Sở Lăng biết.
"Đường Lâm ! Cậu có ý gì ?" Sở Lăng muốn cùng Lục Diêu nói gì đó, kết quả là bị giọng nói khí cấp bại phôi (giận dữ) của Trần Khiết cắt đứt.
"Mình muốn cái gì ? Trần Khiết ! Làm người đừng có quá đáng ! Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lần đầu tiên mình biết thì ra cậu là loại người như thế !" Đường Lâm quát.
"Đường Lâm, có chuyện gì chúng ta hãy nói rõ ràng, chúng ta có phải là có hiểu lầm gì hay không ?" trong mắt của Trần Khiết đã ứ nước mắt.
"Tuồng này quá cẩu huyết....." Sở Lăng nói bên tai Lục Diêu.
"Ngoan, chuyên tâm xem náo nhiệt, thuận tiện học một chút, sau này có thể phải dùng tới." Mặc dù trong giọng nói của Lục Diêu là nhạo báng, nhưng những lời này lại thấm vào lòng Sở Lăng, Sở Lăng thật sự rất thích diễn, cái loại có thể trải nghiệm tâm trạng không giống nhau, tình cảm khác biệt, cuộc sống khác nhau, cảm giác đó thật thoải mái.
"Ừ." Sở Lăng gật đầu ngoan ngoãn như trẻ nhỏ, bộ dáng nghiêm túc kia làm trong lòng Lục Diêu có chút nhột.
Không khí bên kia đã khá hơn nhiều.
"Mình thật không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đột nhiên tại sao cậu lại không để ý tới mình." trong giọng nói của Trần Khiết có thương tâm, thất vọng còn có nghi ngờ.
Lục Diêu ở trong lòng thầm khen diễn xuất của đối phương. Không hổ danh là ảnh hậu tương lai, không thể không nói thật đúng là diễn viên chuyên nghiệp.
"Cậu không biết ? ! Cậu làm sao mà không biết ? Không phải chính cậu ...." đột nhiên nhớ lại trong phòng ngủ còn có hai người Sở Lăng và Lục Diêu, âm thanh lập tức đình chỉ.
"Mình không phải đã nói rõ với cậu....."
"Lâm Lâm, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không lẽ cậu còn không biết tính mình sao ?" Trần Khiết sắp khóc lên.
"Diêu Diêu, cậu nói xem nhỏ đó làm sao làm được như vậy ? Giọt nước mắt kia ở trên mắt thật lâu rồi đó." nói bên tai Lục Diêu.
"Hết chuyện rồi, lại đây, học từ đơn tiếng Anh đi."
"Diêu Diêu.... có thể không học từ đơn tiếng Anh không ?" Sở Lăng cảm thấy đầu mình bắt đầu lớn ra, những thứ chứ mẫu chằng chịt rậm rạp đó xem liền thấy choáng váng.
"Vậy lúc thi làm sao bây giờ ?"
"Diêu Diêu, cậu quá out rồi (cậu quá vô tâm rồi), cậu không biết trước khi nhà trường thi cử đều sẽ đến bái lạy học bá sao ? Bây giờ học bá đang ở bên cạnh mình, mình có thể ôm bắp đùi (nịnh nọt) không ?" Sở Lăng hoàn toàn xem Lục Diêu là người của mình, cái gì cũng nguyện ý cùng Lục Diêu nói, cũng biến thành càng ngày càng thích đùa giỡn.
Lục Diêu cười xinh đẹp, "Cậu chưa nghe nói qua học bá đều là xuất hiện có đôi có cặp sao ? Học bá cũng sẽ không cùng học xỉ (tệ-đồ bỏ đi) làm bạn bè, cậu chết tâm đi !" thấy mặt Sở Lăng đang cười tươi như hoa, lắc đầu nói tiếp, "Trên thế giới này khoản cách xa nhất chính là mình là học bá còn cậu là học xỉ....."
"......"Sở Lăng cười đến chảy đến lăn qua lăn lại, nước mắt cũng trào ra.
"Thế nào mà mới cười có chút xíu nước mắt đã chảy ra như vậy ?" Lục Diêu giúp Sở Lăng xóa đi nước mắt trên khóe mắt do cười nhiều quá.
"Vì..... vì thật sự rất mắc cười......" Sở Lăng che bụng, cười nói.
"Mình nên học từ đơn rồi, nếu không sẽ không xứng với cậu, Lục học bá~~" Ba chữ cuối cùng Sở Lăng kéo dài ra, đôi mắt hoa đào trong suốt nhìn Lục Diêu.
"Cậu học đi, không hiểu thì hỏi mình."
Mà Đường Lâm và Trần Khiết cũng đã hòa hảo. Nhưng hận ý của Trần Khiết đối với hai người đã không còn che giấu, Lục Diêu trong lòng rõ ràng, coi như không có chuyện lúc trước, liền mới vừa rồi mình cùng Sở Lăng cười vui vẻ như vậy, ở trong lòng cô ấy đã đem mình và Sở Lăng hận chết, huống chi còn có nhiều ân oán đến như vậy.
"Diêu Diêu.... Cậu muốn đi họp mặt bạn học sao ?" Trong lúc Sở Lăng học từ đơn có nhớ tới Lục Diêu còn có một cuộc hẹn tụ họp bạn học.
"Đi chứ, cậu có muốn đi không ?" Lục Diêu cảm thấy mình tốt nhất không nên bỏ qua cơ hội lần này.
"Ừ, vậy mình sẽ nể mặt cậu....."
"Ngữ văn của cậu là giáo viên Thể Dục dạy phải không ?"
"Không, là cậu dạy đó......"
-------
P/S: Hàng tặng kèm trong lúc không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top