Chương 39

Phùng Tố Trinh như thế liền có vẻ thành thật hơn, chú ý thấy Thiên Hương buông cam giá, miệng toát ra vừa lòng thuộc về loại thân phận trượng phu. "Ngoan, thế này mới gọi là phu xướng phụ tùy nha."

"Bảnh chọe..." Khuôn mặt ửng đỏ không quá có khí thế phản bác lại, Thiên Hương cởi bỏ xong trang sức liền đến nằm trên giường. "Ngươi tối nay còn muốn đọc sách trăm trang?"

"Ân, huống hồ có chút tấu thư phải xử lý."

Thanh âm bình thản cơ hồ nghe không ra được chột dạ đến cỡ nào, khiến Thiên Hương thất vọng mà bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Nếu là cơ hồ nghe không hiểu chế diễu, nhưng nếu ngay cả phò mã cũng cảm thấy chột dạ, vì sao vẫn muốn muốn duy trì khoảng cách không phá được này giữa hai người đây?

"Ta sẽ dành thắng lợi cho ngươi"── trước khi luận võ, phò mã nói với nàng như vậy. Nhưng trên thực tế, thắng lợi kia cũng không thuộc về nàng, mà là thuộc về phụ hoàng và cả thiên hạ. Leo được lên vị trí không ai bằng, khiến cho người không quan tâm lai lịch thân phận mà lựa chọn Phùng Thiệu Dân ngàn lần cảm thấy vẻ vang, cũng chỉ là thành tích như vậy mà thôi.

Thắng lợi của Thiên Hương cũng không phải cái này.

Nàng muốn đối phương cho, cũng không phải loại nhàm chán này gì đó.

Nhớ tới buổi sáng cùng quốc sư, Cúc phi nói chuyện với nhau. Trong lòng ngầm nghĩ, lần sau phò mã tái chiến, sẽ là khi nào đây?

So với làm cho phụ hoàng vừa lòng, cấp thiên hạ giang sơn một cái công đạo, Thiên Hương chỉ cần hắn có thể bình an vô sự

Cho nên van cầu ngài, quan âm nương nương. Trước khi ngủ, còn nhớ rõ mỗi đêm ở trong lòng cầu nguyện.

Phò mã là một người tốt nên có được hạnh phúc, xin đừng quên hắn a.

Đêm khuya vắng người, ngay cả ánh trăng cũng ở sau mây đen mất hứng mà ngủ.

"... Ngươi mơ thấy mộng đẹp sao, công chúa?" Phùng Tố Trinh ngồi ở trước bàn, nhìn nữ tử trên giường nghiêng người mà ngủ, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ không ai nghe được. "Thật hy vọng có thể khiến cho mộng đẹp của ngươi vĩnh viễn không chấm dứt."

Nhưng điều này không có khả năng. Nàng buông sách, nặng nề nhắm mắt lại.

Đêm nay, vẫn là một người ở giường, một người ở trước bàn, vợ chồng một đêm cô độc vô cùng.

***

Tiếp Tiên đài dần hoàn thành, làn sóng của dân gian cùng quan viên lại như dầu sôi lửa bỏng, vì khống chế tư tưởng cũng là thị uy với quan viên bất mãn, quốc sư phái bang chúng ẩn núp vào mọi phủ đệ nghe trộm giám thị.

"── Hai ngày trước, phủ phò mã đã bắt được ba gã Dục Tiên bang nằm vùng, cho nên trong lúc này có thể tạm thời yên tâm." Sau giờ ngọ, Phùng Tố Trinh ngồi ở thư phòng, đối với Trương Thiệu Dân ngồi một bên nói: "Trương đại nhân, quý phủ của ngươi như thế nào?"

"Còn chưa kiểm tra hoàn tất, nhưng xem chừng ít nhất có hai gã." Hắn xem ra có chút phiền não. "Lần trước quốc sư ở trong triều sử dụng pháp thuật, phùng huynh, ngươi nghĩ như thế nào ?"

Phùng Tố Trinh trước khi trả lời, thận trọng suy tư trong chốc lát. Quốc sư phái người lẻn vào trong phủ các vị đại nhân, biết được vị đại nhân cùng nữ quyến đối với việc Hoàng Thượng muốn trường sinh bất lão có lời nhạo báng chế giễu, vì thế ở đại điện hắn bày ra "Tiên thuật"── làm cho mọi người nghe được âm thanh không biết từ đâu truyền đến, là vị đại nhân kia cùng nữ quyến nói chuyện. Từ đó về sau,người trong triều đình hoảng sợ, ngay cả ởtrong phủ của mình cũng cảnh giới bất an.

"Người nội lực thâm hậu nhất định có thể không cần mở miệng mà truyền âm ngàn dặm, chẳng có gì lạ."

"Ngươi có thể sao?"

"Cái này... Không, đại khái không được."

"Nói cách khác, nếu ngươi cùng quốc sư đánh thật sự, sợ là......?"

Phùng Tố Trinh mỉm cười, không sợ hãi. "Ai, rất có thể sẽ thất bại đi. Bất quá, ta cùng quốc sư đối đầu thực sự không phải là đại hội võ thuật, cho dù võ công thực lực có điều bất lợi, bổ cường từ nơi khác trở lại là được. Trương đại nhân, ngươi không cần lo lắng."

"Ta còn tưởng rằng, ngươi vẫn tự tin bình tĩnh như vậy là vì dù cho cùng quốc sư đối đầu trực tiếp cũng có phần thắng." Trương Thiệu Dân biểu tình có vẻ ngũ vị tạp trần. "Phùng huynh, ngươi sớm biết ngay từ đầu đây là một trận tử chiến sao?"

"Ta có lí do chiến đấu." Chậm rãi uống trà, Phùng Tố Trinh giọng điệu như thường. "Nhưng thật ra ngươi và Lý huynh, vì triều đình và Hoàng Thượng trung thành liều mạng như thế, tương lai nhất định có thể lưu danh sử sách."

"Ta cũng có lí do chiến đấu." Dời tầm mắt khỏi đôi măt sắc bén trong trẻo kia, Trương Thiệu Dân cúi đầu nói: "Bởi vì, đã đem toàn bộ kỳ vọng ký thác kiếp sau ."

Phùng Tố Trinh đặt chén trà xuống, trầm mặc nhìn hắn, trong lòng quả thật dâng lên một cỗ đồng tình. Nếu Thiên Hương có thể thích Trương Thiệu Dân giống như thích Nhất Kiếm Phiêu Hồng, người nam nhân này cũng vẫn có thể xem là hảo đối tượng đủ để giao phó. Nhưng cho dù là vậy nàng cũng nhìn ra được, Thiên Hương đối với Trương Thiệu Dân chỉ có cảm kích, cảm động thậm chí là loại tình cảm biết ơn mà thôi, cả đời này, dù cho không có Phùng Thiệu Dân xuất hiện, Thiên Hương cũng sẽ không lựa chọn nam nhân trước mắt này.

Trên thực tế, Thiên Hươngrốt cuộc vì sao từ lưu lạc phiêu bạt theo Nhất Kiếm Phiêu Hồng, lại biến thành thích người nàng vốn từ trước ghét bỏ không thôi "Không nhiệt tình, không cảm xúc mãnh liệt, giống như bát nước sôi không có hương vị" Phùng Thiệu Dân, vẫn là câu đố mà Phùng Tố Trinh vắt óc cũng chưa nghĩ ra. Vừa không có anh tuấn cao lớn cũng không có khí khái nam tử, còn có khuôn mặt nữa nam nữa nữ, bất luận nghĩ như thế nào cũng không giống loại hình mà vị công chúa kia sẽ thích.

Cùng lắm nghèo kiết hủ lậu thư sinh cũng chỉ có chút thông minh thôi.

Cho nên, Thiên Hương rốt cuộc là thích Phùng Thiệu Dân ── thích "Ta" ở điểm nào đây?

Phùng Tố Trinh cảm khái mà lắc đầu. "Trương đại nhân, ngươi biết ta không thích ngồi mà nói suông, đời này cũng tốt kiếp sau cũng thế, đối với phàm nhân chúng ta mà nói, hiện tại cày cấy đến nơi đến chốn mới là thượng sách."

"Phò mã nói rất đúng." Trương Thiệu Dân xả ra cười khổ, nói sang chuyện khác. "Lại nói tiếp, Lí bảng nhãn mới là thật trung thành, dù sao hắn không cần tất yếu vì triều đình hy sinh sinh mệnh."

"── Cô gia Tướng phủ há lại là kẻ sợ chết? Đừng đàm luận việc riêng của Lý huynh, để ta tiễn ngươi đi, Trương đại nhân."

Ngữ khí Phùng Thiệu Dân đột nhiên lạnh nhạt làm cho người ta không hiểu ra sao, Trương Thiệu Dân chỉ có thể vội vàng ứng hảo, đi theo phò mã rời khỏi thư phòng. Hắn đi bên cạnh tuấn mỹ nam tử kia, lặng lẽ liếc thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc, lập tức càng cảm thấy kinh ngạc. Vẻ mặt như vậy rõ ràng là một bộ kiềm chế phẫn nộ, là do mình vừa mới vừa nói câu nào đây?

***

Thư phòng, Phùng Tố Trinh đi qua đi lại, suy nghĩ rối rắm ở hoàng đế cùng triều đình lúc này. Xem ra Hoàng Thượng là tâm ý đã quyết, có lẽ nhóm người Thừa tướng cứ ấn theo kế hoạch của họ mà hành sự, mà mình cũng phải ấn theo kế hoạch của mình về Tiếp Tiên đài.

"Có binh còn có quyền..."

Nàng cầm trong tay binh phù lệnh bài sáng chói, hoài nghi hoàng đế có thật là đối với con rể này tín nhiệm như vậy? Quyền lực quản lý binh mã khắp thiên hạ cũng cho nàng, không sợ nàng nắm giữ trọng quyền, nổi lên tạo phản? Hoàng đế đem binh quyền giao cho nàng, chứng tỏ hắn cũng không tin tưởng sự trung thành của quốc sư, một khi đã như vậy, vì sao vẫn cố ý dựng Tiếp Tiên đài? Vì để chính mình trường sinh bất lão, lại có thể nguy hại đến số mạng của con mình cùng với toàn bộ thiên hạ, cái này cũng đáng giá?

"-- Cho nên Trẫm vội vã giúpThiên Hương tìm phò mã. Người này phải thông minh đến có thể phá giải mọi nan đề, người này phải cường tráng đến có thể đánh ngã bất cứ kẻ địch nào, người này càng phải cao ngạo, cao ngạo đến tuyệt đối không cho phép chính mình manh danh kẻ phản đồ. Phù hợp những yêu cầu này, Trẫm mặc kệ đối phương xuất thân lai lịch, thân thế, thậm chí là... giới tính."

Ngày đó giao cho binh phù lệnh bài, Phùng Tố Trinh nghe trứ hoàng đế nói rõ, đáy lòng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng. Nếu đám người Vương công công hoài nghi giới tính Phùng Thiệu Dân, lại còn xuất hiện lời đồn đại nàng cùng Thiên Hương chưa ngủ cùng giường lên lỏi khắp nơi trong dân gian, hoàng đế có ngôn luận loại này cũng đương nhiên.

Nhưng hắn chính là còn nghi vấn mà thôi, còn chưa đến mức tin tưởng. Nếu không, nghĩ hắn đường đường là vua của một nước, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tha thứ việc chính hắn nhận không rõ người, ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được, khâm điểm một cái nữ phò mã. Hơn nữa gần đây, quan hệ của Thiên Hươngvà nàng ngày càng thân mật, ít nhất trong mắt người ngoài, hai người bọn họ tuyệt đối là vợ chồng tình thâm phu xướng phụ tùy, lời đồn trước đây cũng tự biến mất.

"Xin thứ cho nhi thần nói thẳng, phụ hoàng, nhi thần vô luận phát sinh chuyện gì đều sẽ bảo hộ công chúa, nhưng... Vô luận phát sinh chuyện gì, nếu có đương kim Thánh Thượng ngài bảo hộ, vĩnh viễn so với nhi thần vi bác chi lực (sức lực nhỏ bé) đều hiệu quả hơn."

"Ha ha, phò mã muốn nói cái gì, Trẫm rất rõ ràng. Chờ Trẫm luyện được thuật trường sinh bất lão, thì có thể bảo hộ Hương nhi vĩnh viễn ."

Nếu thất bại thì sao đây? Phùng Tố Trinh lúc ấy nhẫn nhịn xúc động muốn gào lên, trầm hỏi: "Phụ hoàng, ngài không thể không lên Tiếp Tiên đài sao?"

"Không thể."

"......"

"Dân nhi, ngươi là nhân tài hiếm có, từ lần đầu tiên Trẫm nhìn thấy ngươi liền hiểu được, ngươi nhất định có thể trị được tính tình bốc đồng kia của Hương nhi. Đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, mẫu thân của nàng mất sớm, lúc Trẫm đăng cơ cũng chỉ có thể thỉnh thoảng ở bên nàng, nhưng nàng vẫn hiếu thuận như vậy... lúc nàng còn nhỏ, sẽ nói phụ hoàng đầu có đau hay không, Thiên Hương đến giúp người xoa bóp." Hoàng đế vừa hồi tưởng, cười đến từ ái. "Ngươi đã từng để cho đứa bé kia xoa qua huyệt Thái Dương chưa? Kia thật đúng là thoải mái, kỹ thuật cao siêu a."

Phùng Tố Trinh xả mạt cười, đồng ý mà gật đầu. Dưới tình huống như vậy đột nhiên nhắc tới qua khức củaThiên Hương, hoàng đế đang tính cái gì nàng nhất thanh nhị sở. "Con người công chúa tốt, tay cũng khéo."

"Ai, Trẫm già đi, thiên hạ này là muốn lưu cho thái tử , nhưng Trẫm có thể để lại cho Hương nhi cái gì? Nàng mặc dù sinh trưởng trong cung, nhưng không hiểu quyền mưu, chỉ có thể cho nàng một người trung long phượng, trong vạn người tuyển ra một người như ý lang quân, bảo đảm cho nàng cả đời bình an không lo, hạnh phúc đến già. Phò mã, Trẫm cho ngươi chức vị Thừa tướng, cho ngươi binh mã thiên hạ, cho ngươi những nhân tài tốt nhất, vì có một ngày -- vì một ngày, Trẫm có thể yên tâm thả Hương nhi ra, đi làm chuyện mình muốn làm. Cho nên Tiếp Tiên đài, Trẫm không thể không đi."

"Chấp mê bất ngộ (u mê không chịu tỉnh ngộ)...!" hồi tưởng đến đây, từ trước đến nay lạnh nhạt bình tĩnh Phùng Tố Trinh cũng không ngăn được nắm chặt nắm tay, mắng thầm: "Tự cho là vẫn rất thanh tỉnh, kỳ thật đã sớm hồ đồ, đã sớm vô năng ! Có cái chuyện gì muốn làm mà trọng yếu hơn an nguy con cái của mình? Quan trọng hơn trách nhiệm với thiên hạ? Vạn tuế vạn tuế, chẳng lẽ thực nghĩ đến chính mình có thể thiên tuế vạn tuế trường sinh bất tử? Vớ vẩn! Ngu muội! A --!"

Đến cuối cùng cũng mắng không ra được cái gì, chán nản gầm nhẹ một tiếng, kết thúc.

[ Tiếp đó: Hoàng đế ngu ngốc mộng tưởng trường sinh bất lão. Bãi đi quan chức của Lưu Thừa tướng, cũng đem nhốt vào Thiên Lao. Hơn nữa để chuẩn bị kế hoạch xây dựng Tiếp Tiên đài mà bán đấu giá chức vị Thừa tướng. Nhất Kiếm Phiêu Hồng cướp xe tiền, lấy một nghìn vạn lạng vì Phùng Tố Trinh giành lấy.]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top