Chương 17

Thời điểm tỉnh lại, Chung Thiển Vân liền cảm nhận được cả người đau nhức giống như tan thành từng mảnh vậy, lần đó ở trong cung cũng không có đau giống như vậy, lại nhìn Tô Mặc Ngưng ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của mình ngủ ngon lành, sách một tiếng, người này thì hay rồi, như thế nào người bị lăn lộn cùng người lăn lộn đều một bộ mệt đến không chịu được.

Chung Thiển Vân nhẹ nhàng câu sợi tóc ở bên khoé miệng của Tô Mặc Ngưng ra, nói thầm: "Không được liền ngoan ngoãn nằm nha, lăn lộn mù quáng làm cái gì." Nhìn nhìn liền ngủ tiếp.

Tỉnh lại lần nữa, là bị Tô Mặc Ngưng đánh tỉnh. Tô Mặc Ngưng chỉ biết đêm qua mình uống rượu say, cúi đầu thấy hai người trần truồng ôm nhau, lại hồi tưởng lại mấy đoạn ngắn, thẹn quá thành giận, ở trên người Chung Thiển Vân đánh hai quyền.

Chung Thiển Vân một bên xoa vai, một bên ủy khuất không thôi: "Ngươi đánh ta làm cái gì?"

Tô Mặc Ngưng đỏ mặt, trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi nhân lúc ta say rượu không rõ, đối với ta làm như vậy, cầm thú!"

Chung Thiển Vân há to miệng, kinh ngạc không thôi: "Trời ạ, rõ ràng là ngươi đối với ta làm như vậy, ta cản đều cản không được, ngươi trở mặt không nhận trách nhiệm cũng liền thôi đi, còn trả đũa!"

Tô Mặc Ngưng xoay người sang chỗ khác, còn đang sinh khí, căn bản không nghe Chung Thiển Vân nói chuyện: "Hiện tại ngươi càng ngày càng quá mức, ta say rượu vốn dĩ đã rất khó chịu, ngươi không chiếu cố thì thôi, còn lăn lộn người như vậy, lăn lộn xong cũng không chịu rửa sạch, trên người đều vô cùng khó chịu."

Chung Thiển Vân ngồi dậy khẩn trương giải thích: "Không đúng không đúng, ngày hôm qua ta thật sự là quá mệt mỏi, ngươi lăn lộn đến quá muộn, ta không cẩn thận liền ngủ luôn. Ngươi xem, trên người ta vẫn còn ấn ký đây này, thật sự là ngươi động tay."

Tô Mặc Ngưng hừ một tiếng: "Sau khi say rượu có chút hưng phấn cũng rất bình thường, ngươi cũng không nên sấn hư mà nhập."

Chung Thiển Vân không hề giãy giụa, lại nghĩ tới gì đó, nhẹ giọng hỏi: "Ngày hôm qua ngươi không chịu uống canh giải rượu, hiện tại ngươi có đau đầu hay không?"

Tô Mặc Ngưng lắc lắc đầu, Chung Thiển Vân yên lòng, đang định đứng dậy mặc quần áo, lại nghe Tô Mặc Ngưng nói: "Ngươi cứ như vậy đem việc này lướt qua đi? Đã làm sai chuyện còn không chịu nhận."

Chung Thiển Vân vừa nghe, xoay người chặn người lại, chặn tay Tô Mặc Ngưng làm nàng không động đậy được, lại hôn một cái ở trên môi nàng: "Dù sao đều phải nhận việc này, ta muốn đòi chút phúc lợi trước."

Tô Mặc Ngưng còn chưa kịp sinh khí mắng chửi người, đã nghe ngoài doanh trướng có người hô to một tiếng: "Tiểu thư, phu nhân, nên dậy rồi, đội ngũ đã chỉnh đốn xong, chỉ chờ các ngươi để khởi hành."

Tô Mặc Ngưng trên mặt đỏ bừng, dùng chân đá đá Chung Thiển Vân, trên người Chung Thiển Vân vốn là đau nhức, mới vừa rồi chỉ là muốn dọa Tô Mặc Ngưng một chút mà thôi, bị nàng đá một cái, liền buông lỏng tay ra, ngoan ngoãn ngồi xuống mặc quần áo.

Mặc xong quần áo, Chung Thiển Vân xốc lên màng cửa, cho người bưng nước ấm tới, giờ phút này Tô Mặc Ngưng cũng đã mặc xong, hai người rửa mặt xong, đi ra doanh trướng, Tô thị lang cùng Chung Thâm Tài đều chờ ở bên ngoài.

Tô Mặc Ngưng thấy mọi người đều đang chờ các nàng, đỏ mặt lên, không nói lời nào, lập tức ngồi vào trong xe ngựa. Chung Thiển Vân đang muốn đuổi theo, lại bị Tô thị lang kéo lại: "Hiện tại đang ở bên ngoài, ngươi nên chú ý một chút. Đêm qua Ngưng nhi say rượu, ngươi cũng không săn sóc một chút."

Chung Thiển Vân trừng lớn mắt, đang muốn giải thích, thì Tô thị lang đã tránh ra, nàng lập tức xoay người làm nũng với đại ca của mình, nói: "Đại ca, ngươi nhìn xem, hai người nhà họ Tô kia khi dễ ta."

Ai ngờ Chung Thâm Tài cũng lắc lắc đầu: "Lần này thật là quá mức, ngươi đã không còn nhỏ nữa, hồ nháo như vậy, chúng ta là người tập võ nên nhiều săn sóc bọn họ mới phải." Nói xong, cũng không đợi Chung Thiển Vân nói gì, liền đi rồi.

Chung Thiển Vân nhìn quanh bốn phía, mọi người đều là mắt nhìn mũi, nhưng không một người nào cảm thấy nàng vô tội, Chung Thiển Vân thở dài, lên xe ngựa, trong lòng đột nhiên nghi hoặc, chẳng lẽ ngày xưa mình biểu hiện ra ngoài rất giống sắc lang sao?

Tô Mặc Ngưng đang ăn điểm tâm, Chung Thiển Vân thấy vậy, cũng duỗi tay lấy, lại thấy Tô Mặc Ngưng lập tức đem điểm tâm trên tay thả lại trên bàn, Chung Thiển Vân biết nàng có ý tứ gì, lập tức lùi tay về: "Ngươi ăn đi ngươi ăn di, ta không ăn." Nói xong, tự đổ cho chính mình một chén nước trà để uống.

Dọc theo đường đi, Chung Thiển Vân luôn muốn nói chuyện với Tô Mặc Ngưng, nhưng Tô Mặc Ngưng đều không phản ứng. Chung Thiển Vân bực đến nắm đầu tóc: "Là ta sai rồi, ta không nên ham sắc đẹp của ngươi, không nên chống đỡ không được dụ hoặc, ngươi liền tha thứ cho ta đi, lần tới ta nhất định sẽ nỗ lực làm một Liễu Hạ Huệ."

(Liễu Hạ Huệ là một người nổi tiếng có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.)

Tô Mặc Ngưng vẫn không nói chuyện với nàng, nhưng lại đem điểm tâm di chuyển về hướng nàng, ý tứ rõ ràng, cho Chung Thiển Vân ăn điểm tâm.

Đợi đến lúc tạm dừng nghỉ ngơi, Chung Thiển Vân xuống xe ngựa thông khí, Tô Mặc Ngưng vẫn ngồi ở trong xe ngựa, chuyện buổi sáng sợ là tất cả mọi người đều biết, nàng vẫn còn hơi xấu hổ không dám xuống xe gặp người.

Chung Thiển Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua xe ngựa, có chút bất đắc dĩ đi đến dưới một thân cây, dựa vào trên cây nghĩ nên làm thế nào để Tô Mặc Ngưng biết được chân tướng. Lưu Mông tìm lại đây, nhìn Chung Thiển Vân, do dự một hồi lâu mới mở miệng: "Đêm qua ngươi cùng Tô Mặc Ngưng, thật sự giống như bọn họ nói sao?"

Chung Thiển Vân thấy rốt cuộc có một người chịu nghe mình nói, vội vàng nói: "Bọn họ đều hiểu lầm, không phải ta làm chuyện xấu, là Tô Mặc Ngưng."

Lưu Mông nghe Chung Thiển Vân nói như vậy, lại tin tưởng lời nói của nàng: "Ta liền biết, nhất định là nàng uống say, ngươi không phải người như vậy."

Chung Thiển Vân nhìn thấy có người tin tưởng mình, tự nhiên cao hứng, vỗ vỗ vai hắn: "Vẫn là ngươi thật tinh mắt, tin tưởng ta."

Tô Mặc Ngưng xốc lên màn xe, vừa vặn liền thấy một màn này, tuy không biết hai người đang nói cái gì, nhưng trong lòng đột nhiên chua lè, có chút sinh khí buông màn xe xuống, so với sáng nay còn muốn tức giận hơn nhiều.

Vừa rồi trong lúc ngồi trong xe, Tô Mặc Ngưng suy nghĩ trong lòng, nàng nghĩ nghĩ chuyện đêm qua, mình uống say, hành sự sẽ chủ động hơn một chút, trong lòng Chung Thiển Vân có mình, chống đỡ không được cũng rất bình thường, chính mình đã bỏ lơ nàng cả một buổi sáng, cũng chịu đủ trừng phạt rồi, chỉ sợ nếu lại bỏ lơ nữa, người liền bị bắt cóc.

Tô Mặc Ngưng nghĩ như vậy, hơi hết giận một chút, tính toán lát nữa cho Chung Thiển Vân một bậc thang, nhấc màn xe lên nhìn Chung Thiển Vân, thấy nàng cùng Lưu Mông đang nói chuyện vui vẻ, tức giận đến ném màn xe xuống, muốn nàng tha thứ, nằm mơ đi!

Chung Thiển Vân cùng Lưu Mông hàn huyên trong chốt lát, lại nhìn ánh mắt của Lưu Mông, Chung Thiển Vân hậu tri hậu giác ý thức được, cũng không sợ đột ngột mà nói một câu: "Đêm qua chuyện cùng Tô Mặc Ngưng, tuy rằng là nàng uống say, nhưng ta rất vui vẻ."

Lưu Mông nhất thời cả kinh sững sờ ở nơi đó, Chung Thiển Vân cười một cái: "Ta thích nàng, lòng ta chỉ có nàng." Nói xong, tâm tình rất tốt mà trở về xe ngựa, nhưng tươi cười trên mặt nàng, ở trong mắt Tô Mặc Ngưng, chính là ở chung với Lưu Mông rất vui sướng.

Tô Mặc Ngưng trầm khuôn mặt, Chung Thiển Vân cũng phát giác được, như thế nào so với lúc sáng còn muốn nghiêm trọng hơn vậy? Nàng liền lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"

Tô Mặc Ngưng lắc lắc đầu, sắc mặt hoãn hoãn lại, dựa vào một bên nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng nàng thật mâu thuẫn, nàng thực tức giận, không muốn phản ứng Chung Thiển Vân, nhưng nàng cũng minh bạch, nếu mình vẫn luôn như thế, sẽ chỉ làm người càng đẩy càng xa, nàng càng không muốn Chung Thiển Vân rời đi nàng. Nàng chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần, từ từ bớt giận.

Chung Thiển Vân chỉ cho rằng sau khi tỉnh rượu nàng bị khó chịu, không thèm để ý nàng đang sinh khí, ngồi vào bên cạnh, đem người ôm vào trong ngực: "Ngươi dựa vào trên người ta ngủ đi, trên người ta mềm hơn một chút, ta ôm ngươi, sẽ không quăng ngã hay va đụng, ngươi yên tâm nghỉ tạm."

Tô Mặc Ngưng nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng, Chung Thiển Vân đem người ôm đến càng chặt: "Ngươi nghỉ ngơi trước rồi lại cùng ta sinh khí."

Tô Mặc Ngưng mềm lòng xuống, có chút ủy khuất: "Trên người của ngươi xú, ta không thích."

Chung Thiển Vân cũng không giận, hống: "Sáng sớm có chút vội, không kịp hảo hảo tắm một cái, ngươi tạm chấp nhận một chút, đêm nay ta sẽ tắm rửa sạch sẽ, trở nên thật thơm."

Tô Mặc Ngưng liền ngoan ngoãn, vốn là không có ý ngủ, liền mở to mắt nhìn, đột nhiên nhìn thấy dưới cổ áo của nàng nửa che nửa lộ một cái ấn ký, mới đầu Tô Mặc Ngưng nhìn không rõ, duỗi tay kéo cổ áo một chút, ấn ký đỏ sậm kia liền nhảy vào trong mắt nàng.

Tô Mặc Ngưng nhớ tới vừa rồi nàng cứ như vậy xuống xe ngựa, đỏ mặt lên: "Ấn ký này ngươi chưa che kỹ đã xuống xe, không sợ bị người khác nhìn thấy sao, có xấu hổ hay không."

Chung Thiển Vân duỗi tay sờ sờ, không bỏ trong lòng: "Vợ chồng chúng ta ngủ chung một chỗ, có như vậy cũng rất bình thường, có cái gì phải sợ." Đột nhiên nàng nhớ tới gì đó, rất chi là hưng phấn cúi đầu nhìn Tô Mặc Ngưng: "Vừa rồi lúc nghỉ ngơi ta có hàn huyên với câu với Lưu Mông, ta nói với hắn ta thích ngươi, ngươi không biết bộ dạng giật mình kia của hắn đâu, ha ha ha ha! Tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài!"

Tô Mặc Ngưng trong lòng không vui cứ như vậy tan thành mây khói, cười nói: "Ngươi đột nhiên nói như vậy, cũng không sợ doạ người ta sợ."

Chung Thiển Vân cũng nhìn ra nàng đã hết giận, khoe khoang lên: "Lại nói tiếp, nhiều người như vậy cũng chỉ có hắn tin tưởng chuyện tối hôm qua là ngươi khi dễ ta, ngươi cũng không tin ta."

Tô Mặc Ngưng nghe nàng nhắc tới việc này, lại từ trong lòng ngực nàng đứng dậy, ngồi thẳng thân mình: "Đó là hắn không chịu tin tưởng sự thật mà thôi."

Chung Thiển Vân thấy nàng như thế, lắc lắc đầu, cố ý làm ra một bộ đáng thương: "Ai, đêm qua cũng không biết là ai quấn lấy ta, một hai bắt ta gọi nàng là tỷ tỷ, ai ngờ vị tỷ tỷ này sau khi rời giường liền không nhận người, đáng thương cho ta, còn tưởng rằng buổi sáng dậy sẽ được trìu mến một phen." Nói xong, nàng lại nhìn về phía Tô Mặc Ngưng, kêu một tiếng "Tỷ tỷ."

Trong đầu Tô Mặc Ngưng tức khắc loé lên một đoạn ngắn, tuy có chút mơ hồ, nhưng ẩn ẩn phát giác, chuyện đêm qua, đại khái đích xác giống như Chung Thiển Vân nói, ít nhất một tiếng tỷ tỷ này nàng rất hưởng thụ. Chỉ là, nàng vẫn làm bộ không tin, trên mặt cùng trong lòng đều đã không còn tức giận.

Chung Thiển Vân thấy nàng không hề truy cứu, không hề sinh khí, nơi nào lo lắng cho cách nói của chính mình, vui sướng hài lòng đem người ôm vào trong ngực, ở trên trán nàng hôn một cái: "Nương tử, bộ dạng không tức giận của ngươi là đáng yêu nhất."

Sau giờ ngọ, đoàn người không ngừng đẩy nhanh tốc độ vào một thị trấn nhỏ, tìm khách điếm đặt chân. Tô thị lang tìm được Tô Mặc Ngưng, vẻ mặt lo lắng: "Ta đặt cho các ngươi một người một gian phòng đi."

Tô Mặc Ngưng biết ca ca có ý tứ gì, đỏ mặt lên: "Nàng vẫn rất nghe lời, chỉ là sáng nay rời giường có chút chậm mà thôi, ca ca không cần lo lắng."

Tô thị lang cũng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì được, chỉ sợ nàng không biết nặng nhẹ, nàng có thể nghe lời ngươi là được."

Nhưng nhớ tới bộ dạng ngày thường tràn đầy tinh lực của Chung Thiển Vân vẫn lo lắng nói: "Ngươi cũng đừng quá chiều nàng, nếu thật sự không được, ngươi tìm cho nàng một người thiếp cũng được." Tô thị lang không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có người thay muội muội chiếu cố người, muội muội liền có thể nhàn hạ một chút.

Tô Mặc Ngưng lại trầm mặt: "Từ khi nào mà ca ca nói chuyện không phân biệt nặng nhẹ như vậy? Tìm thiếp thất cho nàng, là nên tìm nam hay là tìm nữ? Ta đều không vui."

Tô thị lang vội vàng nhận sai: "Đúng đúng đúng, là ca ca nhất thời nghĩ sai rồi, ngươi yên tâm, ca ca nhất định đứng về phía ngươi, nếu ngày sau nàng có cái ý niệm này, ca ca thay ngươi trút giận."

Tô Mặc Ngưng trầm khuôn mặt gật gật đầu, xoay người rời đi. Lúc này Tô thị lang mới nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên có chút đồng tình với Chung Thiển Vân, bỏ qua vũ lực, Chung Thiển Vân nơi nào đấu lại muội muội của mình, mình ở đây nhọc lòng cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top