Chương 117 + 118

Chương 117

Edit + beta: Iris

"Sao lại phải rắc rối như vậy làm gì?"

Trong khi Cẩu Nhật Tân đang mong chờ hỏi Đào Mộ có cần nhờ tổ camera giúp quay video nhảy múa hay không, Đào Mộ mờ mịt nói: "Em quay xong hồi lúc trước rồi, chỉ cần đợi lượng đăng ký web Phi Tấn vượt quá 100 triệu là đăng video lên ngay."

Từ sau khi nhận được vai Tô Định Bang, Đào Mộ đã biết kỳ nghỉ đông của mình chắc chắn sẽ rất bận rộn, mà lượng đăng ký web Phi Tấn đã trên 99 triệu, trước giờ Đào Mộ luôn là người cẩn thận chu đáo, sợ lúc đột phá 100 triệu cậu không có thời gian rảnh để quay video nhảy múa, nên lúc vừa mới được cho nghỉ đông mấy ngày, Đào Mộ đã quay video trong phòng tập vũ đạo Kinh Ảnh, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ gió đông vừa đến là đăng video lên mạng.

"Gì?" Các thành viên trong đoàn phim vẫn luôn dựng lỗ tai nghe ngóng tình huống bên này, nhịn không được hét lên thất thanh.

"Cậu quay video hồi nào?" Bạn học Khương Trình - từng sắm vai Trương Ngũ Khả trong vở kịch cuối kỳ, bây giờ đang diễn vai một nữ sinh có tư tưởng tiến bộ trong 《 Huyết nhục trường thành 》 - kích động đứng lên: "Không phải đã bàn xong là để tổ quay phim trong đoàn phim hỗ trợ ghi hình cậu ở nhảy múa ở đoàn phim sao?"

"Bàn xong với ai vậy?" Đào Mộ vẫn là vẻ mặt mờ mịt, sao cậu không biết gì hết vậy? Hơn nữa: "Bạn học Khương Trình, vì sao cậu lại trốn ở phía sau rương đạo cụ nghe lén chúng tớ nói chuyện... Trang phục diễn của cậu bẩn hết rồi kìa."

"Cái này không quan trọng." Bạn học Khương Trình vẻ mặt thất vọng nhìn Đào Mộ: "Tại sao bạn học Đào Mộ lại nỡ lòng nào làm như vậy, chúng tớ đã rất mong chờ đó."

Cẩu Nhật Bản cực kỳ xấu hổ xoa mũi: "Tụi anh đều cho rằng cậu chưa chuẩn bị gì hết nên mọi người đã bàn với nhau là cùng giúp cậu quay video. Sở dĩ không nói với cậu là muốn tạo cho cậu một bất ngờ." Thật ra là bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi.

Đạo diễn Chu Hồng cũng cực kỳ thất vọng bổ sung thêm: "Tôi còn nghĩ nếu không thì tối nay chúng ta ngừng quay phim, quay video nhảy múa giúp cậu trước."

Tổ ánh sáng và tổ camera cũng gật đầu lia lịa, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, ngay cả các vị lão sư chịu trách nhiệm bối cảnh cũng đã thảo luận xem nên lựa bối cảnh vũ đạo nào cho Đào Mộ, có cần bọn họ giúp sắp xếp bối cảnh hay không.

Kết quả Đào tổng người ta đã lén lút quay video xong rồi, thật khiến người ta thất vọng mà.

Cẩu Nhật Tân tiếp tục nói: "Với lại Diệu ca và Tiểu Tề ca nói muốn đến xem hiện trường, đặc biệt mua vé máy bay để kịp sang bên đây, sẵn tiện thăm ban cậu. Nếu bọn họ biết được cậu không có nhảy, chắc chắn sẽ rất thất vọng."

"Đúng vậy đó!" Một vài bạn học nữ khác ở Kinh Ảnh cũng phụ họa theo: "Chúng tớ đã nói rồi, nếu bạn học Đào Mộ cần nhảy thì cứ nói với chúng tớ, mấy người chúng tớ có thể giúp đỡ hữu nghị."

Đào Mộ: "..." Đám các cậu bàn đẹp ghê, sao không có ai nói với đương sự là tớ một tiếng nào vậy hả!

"Tớ mặc kệ! Chúng tớ muốn xem hiện trường cơ!" Mắt thấy kế hoạch sắp biến mất, ba người bạn cùng phòng 301 ỷ vào mối quan hệ thân thiết với Đào Mộ, xông lên gây sự đầu tiên, lấy đôi đũa dày của tổ đạo cụ gõ vào hai cái chén lớn: "Chúng tớ muốn xem nhảy múa!"

"Mặc nữ trang!"

"Xem nhảy múa!"

"Mặc nữ trang!"

Đến cuối cùng là cảnh tượng ba người bạn cùng phòng ở một bên hô xem nhảy múa, toàn bộ người ở đoàn phim cũng phụ họa hô "mặc nữ trang", ồn ào đến mức người không biết còn tưởng rằng đoàn phim đang quay cảnh biểu tình!

-- dù cho là lúc thật sự đóng phim, cũng không thể nhìn thấy bọn họ tràn đầy năng lượng và cảm xúc như vậy đâu.

Mấu chốt là Cẩu Nhật Tân ở một bên còn nói bóng nói gió bán thảm: "Nghe nói Diệu ca và Tiểu Tề ca có dẫn theo cả viện trưởng Đào và Tống lão gia tử đến, trời đông mà phải lặn lội đến đây, nếu không được xem hiện trường, phải thất vọng đến cỡ nào chứ!"

"Đào Mộ, có phải cậu cảm thấy, là đàn ông mà mặc nữ trang nhảy múa có hơi xấu hổ đúng không?" Ôn Bảo làm mặt quỷ với Đào Mộ: "Thật ra cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý quá lớn, diễn viên như chúng ta cần phải đóng đủ loại vai đủ kiểu nhân vật, ăn mặc khác thường cũng là một phần của diễn xuất, cậu cùng lắm chỉ có thể coi như là trải nghiệm trước thôi, hơn nữa cậu cũng đã luyện tập rất lâu rồi, nhảy một lần thôi, để mọi người cùng thưởng thức nó. Dù sao cậu có không nhảy thì tối tan tầm bọn họ cũng sẽ lên mạng xem video thôi. Đúng rồi, tối nay cậu sẽ đăng video mặc nữ trang nhảy múa lên mạng đúng không?"

Đào Mộ không khỏi tò mò liếc nhìn Ôn Bảo một cái, cậu nhớ đến điều Cẩu Nhật Tân nói, người trong nhà đã mua vé máy bay đến xem hiện trường. Còn cả đám Ôn Bảo mắt trông mong muốn xem náo nhiệt. Cậu lại luôn không nỡ khiến những người mà cậu thực sự quan tâm phải thất vọng, hơn nữa bây giờ còn đang làm mùa đông, người nhà lặn lội đến đây một chuyến cũng rất khó khăn --

"Tớ chưa từng nghĩ sẽ nhảy múa ở đây, nên trang phục tớ đặt làm đã bỏ lại ở Yến Kinh, không có mang đến."

Đây là nhún nhường rồi!

Mắt đám người Ôn Bảo sáng lên, lập tức nói: "Dễ ấy mà, đây là nơi nào, là trấn H nha, không có gì khác ngoài việc có rất nhiều trang phục, cậu cứ nói cậu muốn trang phục kiểu gì, chúng tớ đi thuê liền."

"Không chắc sẽ vừa người!" Đào Mộ cau mày, nhất là dùng để nhảy múa, bộ quần áo kia của Đào Mộ là do chính cậu tự may, ngay cả trang sức cũng vậy, tốn hết mười mấy vạn của cậu đó!

"Vậy kêu người mang quần áo cậu bỏ lại Yến Kinh đến đây đi!" Long Thiên Áo im lặng nãy giờ cũng nóng lòng muốn thử, đôi mắt hưng phấn đến nỗi hận không thể trực tiếp phóng ra ánh sáng xanh: "Cậu để trang phục đó ở đâu, tôi gọi cho người ở Hạ Tinh đến lấy liền."

Đúng là người xem kịch không sợ độ cao của sân khấu!

Đào Mộ không nói nên lời liếc nhìn Long Thiên Áo, dứt khoát gọi cho lão gia tử nhà mình để bọn họ kịp đến căn nhà gần đối diện Kinh Ảnh, lấy trang phục khiêu vũ trước khi đến sân bay: "... Để ở trong ngăn tủ, ông mở ra là thấy ngay."

Mọi người thấy vậy lập tức vỗ tay mong chờ, Chu Hồng rất có hứng thú truy hỏi: "Cậu cảm thấy bối cảnh nào đẹp, muốn nội cảnh hay ngoại cảnh? Cơ mà muốn cảnh nào không quan trọng, dù cậu có muốn nguyên cái sân khấu, chúng tôi cũng sẽ bố trí cho cậu ngay bây giờ."

Cái đó thì không cần đâu, Đào Mộ nhìn thoáng qua bối cảnh của đoàn phim hôm nay, cảnh quay hôm nay là sau khi chiến tranh nổ ra ở toàn diện, người R* đánh vào Thượng Hải, khắp nơi toàn là khói bụi chiến hỏa hỗn loạn, nhưng bên trong khu nhượng địa** lại là cảnh tượng ca múa hát yên bình, vốn dĩ Tô gia đã trốn vào khu nhượng địa từ trước, nhưng người R nhận được tin báo đã bắt được Tô Định Bang trong khu nhượng địa, tra tấn ép buộc Tô Định Bang làm phản.

*Hình như chương này tác giả đổi cách gọi người Oa thành người R luôn rồi, R trong "riben (người Nhật)". Cũng ghi thẳng tên của thượng Hải.

**Khu nhượng địa hay còn gọi là tô giới, theo luật quốc tế, nhượng địa thường thường ám chỉ đến một vùng đất bị chuyển giao theo một hiệp ước nào đó.

Đào Mộ nhìn hiện trường quay phim, đột nhiên nổi lên cảm hứng: "Không cần thay đổi, lấy bối cảnh này đi, sẵn tiện tuyên truyền cho đoàn phim chúng ta luôn."

Tuy là nói vậy, nhưng đạo diễn Chu Hồng vẫn rất nhiệt tình chỉ đạo tổ ánh sáng và tổ camera sắp xếp lại bối cảnh. Chỉ cách nhau một con phố, bên ngoài là chiến tranh hỗn loạn, nhưng bên trong quả thật là xa hoa trụy lạc ca hát nhảy múa yên vui, ngọn đèn đường mờ ảo lặng lẽ đứng bên đường, tỏa ra ánh sáng vàng.

Lúc đám người Lưu Diệu mang trang phục của Đào Mộ chạy tới trấn H đã là hơn 7 giờ, vốn dĩ vào giờ này không có chuyến bay nào cả, nên bọn họ đã ngồi máy bay tư nhân của Lệ gia đến -- không sai, Lệ Khiếu Hằng sau khi nhìn thấy tin tức trên mạng cũng bay qua.

Kết quả là khi bọn họ đến phim trường thì trời bắt đầu có tuyết, những bông tuyết rơi lả tả giống như lông ngỗng, chẳng mấy chốc mặt đất được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng tinh.

Đào Mộ thay bộ trang phục màu đỏ tươi, khuôn mặt được trang điểm như diễn viên Kinh kịch, trang sức nạm ngọc trên đầu và mặt khẽ đung đưa theo bước chân. Cứ như thế lặng lẽ bước đi dưới ánh đèn mờ ảo, ánh sáng vàng sẫm từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, chia toàn bộ bức tranh thành hai phần. Sau lưng cậu, một bên là chiến tranh hỗn loạn, một bên là ca múa thăng bình, ánh sáng và bóng tối xen kẽ giữa sự sống và cái chết, một cảm giác khó tả nhưng lại chấn động dâng lên trong phút chốc.

Phim trường vốn có chút ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, ánh sáng và camera đều đứng vào vị trí của mình tận chức tận trách, đạo diễn Chu Hồng cầm lòng không đặng cầm loa lên, tự hô một tiếng "a".

Một tiếng đàn tỳ bà trong trẻo nhẹ nhàng vang lên như la bàn ngọc châu dai dẳng triền miên, thứ đầu tiên xuất hiện trước ống kính là hai ống tay áo màu đỏ thẫm chắp lại với nhau, hai tay khẽ nhúc nhích, vén ống tay áo lên để lộ mười ngón tay thon dài. Những ngón tay trắng nõn được giấu dưới tầng tầng lớp lớp thủy tụ, dưới ánh đèn trong đặc biệt đẹp mắt. Sau đó dùng ngón trỏ nhấc hai ống thủy tụ lên, xoay người, lật thủy tụ, một ống thủy tụ ném về phía trước, một cái khác thì ném ra sau, đồng thời xoay người một cái như đang bơi trong biển, duỗi hai tay ra, thủy tụ đỏ thẫm dài khoảng bảy thước lập tức nở rộ như những làn sóng đỏ.

Lúc này âm nhạc tạm dừng một chút, dành chút thời gian để Đào Mộ bộc lộ. Ngay sau đó là một đoạn tiếng tỳ bà triền miên đến cực điểm, Đào Mộ lưu loát dứt khoát thu tay áo lại, hai tay áo xắn lên, đồng thời xoay người một cái và ném hai ống thủy tụ lên trên, trong nháy mắt tạo thành một làn sóng màu đỏ cuồn cuộn, nở rộ trước ống kính tối tăm.

Những bông tuyết nối tiếp nhau rơi xuống, đêm đen, ánh đèn vàng sẫm, hồng y tuyết trắng, xa hoa lộng lẫy.

Đào Mộ thu tay áo xoay người lại, cong toàn thân lại, sau đó lộn nhào một cái, đồng thời hai tay xoay chuyển, hai ống hồng tụ tung bay giữa bầu trời đầy tuyết, tiếng tỳ bà réo rắt, trong bầu trời đầy tuyết ấy Đào Mộ nhảy lên và làm động tác đảo thích tử kim quan*, hai ống hồng tụ thoáng chốc như mũi tên rời khỏi dây cung, lao thẳng lên cao trong đêm tuyết trắng, trông như thể Đào Mộ cũng đang bay lên. Sau đó lại xoay một vòng lớn, tiếng tỳ bà nhẹ nhàng như chim vàng anh đang hót, Đào Mộ theo tiếng nhạc thực hiện nhiều động tác nhẹ nhàng duyên dáng như vén tay áo, uốn tay áo, gấp tay áo, miết tay áo, giống hệt một thiếu nữ khuê các như bông hoa hải đường đang ngủ say, ngây thơ hồn nhiên nhưng không kém phần quyến rũ.

*Đảo thích tử kim quan: một động tác đá hậu trên không, nghệ sĩ múa nhảy lên và làm tư thế xoạc với chân sau chéo hướng lên trên và chân trước chéo hướng xuống dưới, lưng cong lại và tay vung lên để chạm về phía chân. Mình không gắn vid vào được nên có gì mn lên gg tra đi ha.

Tuy nhiên ngay sau đó, khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, tiếng tỳ bà vốn du dương triền miên lúc này cũng hòa quyện với một chút sát ý. Tỳ bà vang vọng, thiết mã kim qua*, vũ đạo của Đào Mộ cũng thay đổi từ điệu múa nhẹ nhàng duyên dáng thành điệu múa hào hùng mạnh mẽ. Các chuyển động ban đầu như vén, uốn, gấp, miết biến thành phất tay áo, ném tay áo, xoay người thật mạnh, sau một loạt động tác nhào lộn, vân môn đại quyển** và các động tác khác. Đào Mộ vốn xuất thân từ võ thế, sức bật nhảy lên múa càng bùng nổ hơn các cô gái múa, lúc trước còn từng học thủy tụ và tiên (roi) pháp để đóng phim, vào thời điểm này, nhiều động tác võ thuật và tiên pháp đan xen vào điệu múa thủy tụ, nhìn từ xa trông như ống thủy tụ đang quấn quanh các ngón tay có thể được phóng ra như một món vũ khí có thể giết người bất cứ lúc nào.

*Thiết mã kim qua (鐵馬金戈) hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận. Cũng dùng để hình dung chiến tranh.

**Vân môn đại quyển (云门大卷): Theo truyền thuyết người phát minh ra nhạc khí và đàn tấu âm nhạc sớm nhất là cổ thánh nhân Phục Hi. Thời Hoàng Đế sai Linh Luân làm ra luật, dựa theo tiếng hót của phụng hoàng phân làm 12 âm giai, thế là sản sinh ra vân môn đại quyển - nhạc vũ mang tính lễ nghi sớm nhất thời cổ.

Ám nguyệt tùy tụ ảnh, hồ sương phất kiếm hoa.*

*Đây là câu thơ trong "tái hạ khúc" của Lý Bạch gồm 6 khúc, câu thơ này được tác giả chỉnh sửa lại ở khúc thúa 5, thơ ban đầu là "biên nguyệt tùy cung ảnh, hồ sương phất kiếm hoa" nghĩa là "trăng ngoài ải theo lẩn bóng cung, sương đất Hồ thấm ướt lưỡi kiếm". Tác giả sửa lại câu thơ nên mò tìm thấy mọe luôn mới thấy 🙄

Mọi người nghe tiếng tỳ bà vang lên đều cảm thấy lạnh thấu xương, nếu như điệu múa uyển chuyển lúc nãy khiến người ta cảm thấy phong hoa tuyệt đại nhu mị nhập cốt*, vậy thì điệu múa thiết mã kim qua lúc này lại khiến người ta không nỡ chớp mắt cái nào, như đã toàn bộ linh hồn đều bị bóng dáng cực kỳ chói mắt kia hút đi, tim đập mãnh liệt, miệng đắng lưỡi khô.

*Phong hoa tuyệt đại (风华绝代): miêu tả vẻ đẹp vô cùng diễm lệ; nhu mị nhập cốt (柔媚入骨): miêu tả sự mềm mại đáng yêu khắc vào trong xương cốt. Thật ra câu "nhu mị nhập cốt" không phải là thành ngữ, nhưng do câu trên là thành ngữ nên câu dưới ghi theo luôn cho hay.

Một tiếng súng vang lên, bóng dáng đang nhảy múa dưới ánh đèn đột nhiên ngã xuống, như một con cá nằm chết cứng trên tuyết. Màn đêm tối đen, ánh đèn mờ nhạt, hồng y tuyết trắng, hai ống thủy tụ thật dài nằm uốn lượn trên mặt đất, nhìn từ trên cao xuống qua camera trông như hai vệt máu uốn lượn, nhìn mà rợn người.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chương này ngắn mà do tra mấy cái thành ngữ tục ngữ thơ, còn thêm miêu tả này nọ nữa nên lâu qué ʕ⁠'⁠•⁠ ⁠ᴥ⁠•̥⁠'⁠ʔ

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 118

Edit + beta: Iris

"A a a a a a a a a......"

"Tôi không xong rồi, tôi chết đây..."

"Chíp chíp chíp, tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi tôi là fan bạn trai của Mộ Mộ..."

"Đẹp quá đi, rất muốn cưới về nhà..."

"Còn đẹp hơn cả những nữ minh tinh trong giới giải trí..."

Trên thực tế, sau khi Đào Mộ vừa nhảy xong, có một khoảng thời gian toàn bộ phim trường đều yên tĩnh, phim trường to như vậy, trên dưới khoảng 100 người như vậy, nhưng ngoại trừ tiếng máy móc vận chuyển và tiếng tuyết rơi vụn vặt xuống đất thì không có chút âm thanh nào khác, thậm chí ngay cả đạo diễn Chu Hồng cũng quên kêu cut. Mãi cho đến vài giây sau đó, hoặc là vài phút sau đó, khi thân ảnh màu đỏ đứng dậy dưới ánh đèn, lúc này mọi người mới như bị phá vỡ chú ngữ trên người, như người mới tỉnh mộng.

Sau đó phim trường yên tĩnh lập tức trở nên náo động. Tiếng vỗ tay, tiếng la hét, tiếng hò hét tỏ tình, mọi người đổ xô đến xin chụp ảnh và xin ôm hôn Đào Mộ. Bạn học mỹ nữ mà trước đó từng kêu gào sau khi công thành danh toại nhất định sẽ bao dưỡng Đào Mộ khóc lớn, nói mình không muốn làm con gái nữa, mình làm mất mặt con gái và vân vân. Còn có các nam sinh chơi thân mới Đào Mộ cũng quỳ xuống hô nữ thần Đào Mộ. Ngay cả diễn viên và nhân viên đoàn phim cũng nhịn không được mà tụ tập lại, hỏi thăm Đào Mộ rốt cuộc luyện tập bao lâu mới có thể nhảy đẹp như vậy, đã vậy trình độ vũ đạo còn cao như vậy.

Nữ chính Chiêm Bảo Lị đặc biệt yêu thích múa cổ điển và kinh kịch, đồng thời cũng là diễn viên thanh y* trứ danh trong nước nhịn không được khen ngợi tài năng của Đào Mộ. Cô nói điệu nhảy đẹp như vậy không chỉ hiếm thấy ở ngoài đời, mà ngay cả trong phim ảnh cũng rất ít thấy. Đặc biệt là nửa đoạn sau mà Đào Mộ nhảy, hầu hết các cô gái đều không thể thực hiện được động tác xoay người vân môn đại quyển, ngay cả các vũ công Nam có thể lực mạnh mẽ hơn cũng hiếm khi thực hiện được động tác nhào lộn lưu loát kết hợp với thủy tụ như vậy. Đặc biệt là trong vũ đạo của Đào Mộ còn kết hợp rất nhiều động tác võ thuật, kinh kịch và tiên pháp, trông càng hào hùng và nồng nàn hơn, khiến người ta nổi da gà.

*Thanh y là tên gọi chung cho các nhân vật chính trong loại hình đán, các nhân vật thường có tính cách yểu điệu trang nhã như tiểu thư hay quý phu nhân, khi biểu diễn thường sẽ mặc áo xanh (thanh y), vai diễn thiên về hát, thoại lời theo vần điệu.

"Thực sự rất đẹp." Chiêm Bảo Lị cảm thán lần thứ 108: " Ai đã soạn vũ đạo cho cậu thế?"

Đương nhiên là tự mình động thủ cơm no áo ấm rồi.

Đào Mộ kiếp trước đóng phim, tiếp xúc với rất nhiều chỉ đạo võ thuật và lão sư vũ đạo, quay rất nhiều cảnh đánh diễn, ánh mắt và kiến thức chắc chắn sẽ không kém hơn người khác. Hơn nữa kiếp này còn được vào học tập ở Kinh Ảnh, các khóa hình thể trong thanh đài hành biểu chính là phải luyện tập các thể loại múa hiện đại, múa ba lê, múa dân tộc và hí khúc, nên cậu căn bản không sợ biểu diễn ngẫu hứng.

Chỉ là Đào Mộ không ngờ cậu lại nhảy thành công như vậy, vốn nghĩ phải nhảy mấy lần mới đẹp được, không nghĩ tới một lần là qua.

Đang nói chuyện thì thấy bả vai đột nhiên nặng hơn, cũng ấm áp hơn, Đào Mộ quay đầu lại, thấy Lệ Khiếu Hằng đi đến bên cạnh cậu tự bao giờ, còn khoác áo lông vũ cho cậu.

"Mặc ít như vậy em không thấy lạnh sao?" Lệ Khiếu Hằng nói, sau đó ngồi xổm xuống kéo khóa kéo áo khoác lông vũ cho Đào Mộ, chiếc áo khoác dài màu đen bao phủ từ đầu đến chân Đào Mộ, cơ thể tức khắc ấm lên hẳn, chỉ có trên chân vẫn còn mang đôi giày khiêu vũ màu đỏ, giẫm lên lớp tuyết mỏng trông rất lạnh.

"Hay là về thay quần áo trước?" Lệ Khiếu Hằng cau mày, không đồng ý việc Đào Mộ mặc ít như vậy còn đứng trò chuyện với mọi người trên nền tuyết, bị cảm lạnh sẽ không tốt cho thận.

Mọi người hơi sửng sốt, cứ cảm thấy bầu không khí trước mắt hơi kỳ lạ, Long Thiên Áo mờ mịt chớp chớp mắt, không tim không phổi cười ha ha: "Lệ tổng không hổ là đối tác mà Đào tổng coi trọng nhất, luôn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Đào tổng chúng ta, chúng ta chỉ chú ý đến Đào tổng trang điểm có đẹp hay không, chỉ có Lệ tổng là quan tâm Đào Mộ có lạnh hay không."

Vừa dứt lời, mọi người càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Phim trường vốn đang ồn ào bỗng yên tĩnh hẳn, Đào Mộ ho nhẹ một tiếng, nói: "Quả thật rất lạnh, em về thay quần áo trước."

Hoa khôi của lớp - Khương Trình giơ móng vuốt lên hỏi: "Đào Mộ, có thể cho tớ mượn bộ đồ cậu thay để mặc được không? Tớ muốn chụp vài tấm ảnh."

Cô vừa nói xong, có rất nhiều bạn nữ cũng phụ họa theo, ngay cả nữ 2 và nữ 3 trong đoàn phim cũng nhịn không được đưa ra yêu cầu này, chẳng có lý do gì khác, chỉ vì điệu nhảy vừa rồi của Đào Mộ thật sự rất đẹp.

Đào Mộ hắt hơi một cái, liếc nhìn ba người Ôn Bảo đang trốn trong đám người, cười xấu xa: "Được chứ, nhưng phải để ba người bọn họ mặc trước, thay quần áo xong thì nhảy một đoạn, coi như tuyên truyền cho đoàn phim chúng ta."

"Vì sao lại có cả chúng tớ nữa?" Ba người Ôn Bảo kêu rên, bày ra dáng vẻ bảo bảo không làm, bảo bảo muốn làm ầm ĩ: "Chúng tớ là đàn ông con trai, chúng tớ không mặc nữ trang đâu."

Đào Mộ nhìn ba người bạn cùng phòng, cười ha ha hai tiếng, lặp lại lần nữa: "Bảo Nhi à, có phải cậu cảm thấy mọi người đàn ông trưởng thành mặc nữ trang nhảy múa hơi xấu hổ đúng không? Thật ra cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý quá lớn, diễn viên như chúng ta cần phải đóng đủ loại vai đủ kiểu nhân vật, ăn mặc khác thường cũng là một phần của diễn xuất, cậu cùng lắm chỉ có thể coi như là trải nghiệm trước thôi."

Ôn Bảo: "..." Cái gì gọi là tự đào hố chôn mình? Chính là đây.

"Vậy cũng không được! Cậu xem cậu cao 1m82, tớ chỉ có 1m75, tớ mặc không vừa." Ôn Bảo vẫn không cam lòng hấp hối giãy giụa, bạn học Đỗ Khang lúc nãy hò hét cực kỳ vui vẻ cũng vội vàng giơ tay phụ họa: "Tớ 1m89, tớ cũng mặc không vừa, phòng ngủ chúng ta chỉ có Tiểu An Tử là cao xấp xỉ cậu. Cậu ấy có thể mặc được."

Chử Toại An - vô tội nằm không cũng trúng đạn, đang đứng bên cạnh không nói câu nào - bỗng bị bạn cùng phòng kéo ra chịu đòn: "..." Meo meo meo?

"Không được!" Chử Toại An chưa kịp nói gì, các bạn nữ ở Kinh Ảnh đã hét chói tai phản đối: "Trang phục đẹp như vậy, không thể để đám đàn ông thúi này mặc được."

Khương Trình ôm chặt bộ quần áo kia của Đào Mộ, sẵn tiện cũng ôm Đào Mộ đang mặc bộ quần áo kia: "Con gái chúng tớ đã mượn bộ quần áo này rồi, để bọn họ mặc nữ trang khác đi. Dù sao nơi này cũng là trấn H, trang phục nào mà chả có. Nếu thật sự không được thì để chúng tớ cho bọn họ mượn quần áo của học sinh dân quốc."

Những lời này đã truyền cảm hứng cho không ít bạn học: "Đúng rồi, không phải ở tuồng kịch cuối kỳ lúc trước Ôn Bảo có nhảy ương ca sao? Để cậu ấy thay quần áo học sinh rồi cầm thêm tơ lụa đỏ thẫm và nhảy ương cao là được mà."

Ôn Bảo sực tỉnh khi được bạn học nhắc nhở, đúng ha, hắn đã mặc nữ trang từ lâu rồi mà, thế thì hắn đâu được tính là cô gái mới lớn mới lên kiệu lần đầu đâu, vì cái lông gì lại bày ra vẻ ngại ngùng xoắn xuýt như vậy nhỉ?

Đôi mắt nhỏ của Ôn Bảo khẽ đảo qua Đào Mộ, chợt hiểu ra, chắc chắn là do vừa rồi Đào Mộ thể hiện quá tốt khiến mọi người có chút áp lực tâm lý.

Nhưng mà nói thế nào nhỉ, ba người bạn cùng phòng có thể ở chung phòng ngủ với người phúc hắc* như Đào Mộ, đã vậy còn rất hòa thuận vui vẻ, da mặt dày là chuyện không cần phải bàn cãi. Nghe xong mấy lời này, bọn họ không còn trốn tránh nữa mà mừng rỡ chen vào phòng thay đồ nữ tìm quần áo của học sinh dân quốc -- thật sự chuẩn bị nhảy múa.

*Phúc hắc (腹黑): đơn giản mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gián trá.

Hơn nữa bọn họ không chỉ thay đổi tạo hình mà còn kéo cả dàn diễn viên nam của đoàn phim chôn cùng -- bậy, nhảy cùng. Ngoại trừ Chiến Bân và vài vị lão sư khác là bọn họ không dám làm ồn, những người còn lại đều bị ba người Ôn Bảo làm hại, ngay cả đạo diễn Chu Hồng và biên kịch Phạm cũng không thoát khỏi ma trảo.

Đào Mộ quay về phòng thay đồ để tẩy trang, khi bước ra lần nữa, cậu nhìn thấy dàn diễn viên nam đang mặc sườn xám, hoặc là mặc đồng phục nữ sinh, trông rất cay mắt. Một đám người đứng trên trường quay nghĩ xem nên nhảy thế nào -- chắc chắn không cần phải suy xét đến điệu nhảy siêu khó của Đào Mộ, tốt nhất là đơn giản và dễ nhảy một chút, thậm chí có người còn đề nghị tập thể dục trên sân khấu.

Cả đám người đứng tràn lan trong phim trường, linh cảm Đào Mộ chợt lóe lên, cậu nhớ tới một loại vũ đạo phổ biến ở thế hệ sau. Cậu tập hợp mọi người vào giữa phim trường, vỗ tay ra hiệu: "Mọi người nhảy cùng tôi nhé. Nào, chuẩn bị sẵn sàng, một, hai, ba, bốn..."

Mọi người đồng loại nhìn về phía Đào Mộ, chỉ thấy nửa người trên của Đào Mộ không nhúc nhích, còn hai chân khi thì đá về phía trước, khi thì đá sang một bên, động tác đơn giản lưu loát, cơ bản không có gì khó khăn nhưng trông rất ngầu.

Đa số mọi người ở đây đều có trình độ chuyên môn, ngay cả đạo diễn Chu Hồng và biên kịch Phạm lúc học đại học cũng từng học thanh đài hành biểu. Động tác đơn giản như vậy đương nhiên không làm khó được bọn họ, vì vậy dưới sự hướng dẫn của Đào Mộ, mọi người nhanh chóng nhảy theo.

Nhảy đến khúc cao trào, Đào Mộ thậm chí còn kéo cả cha Diệu và cha Tiểu Tề vào nhảy chung, cho đến khi hậu kỳ của đoàn phim chạy tới nói video nhảy múa của Đào Mộ đã được chỉnh sửa xong, mọi người mới dừng lại.

Đào Mộ nói phải làm tuyên truyền cho đoàn phim, phương pháp tuyên truyền của cậu rất đơn giản và thô bạo. Trực tiếp Đặt tiêu đề cho video là "Năm Ất Sửu tháng Bính Dần ngày Dần tại phim trường 《 Huyết nhục trường thành 》", đăng trực tiếp lên tài khoản chính thức của web Phi Tấn, sau đó tự share và thêm vào tag 《 Huyết nhục trường thành 》 trước tài khoản chính thức của Phi Tấn.

Chu Hồng ra hiệu cho nhân viên chịu trách nhiệm quản lý tài khoản Phi Tấn chính thức cũng share lại.

Cư dân mạng ăn dưa suốt ngày gào khóc đòi ăn dưa và liên tục làm mới trang mạng, cuối cùng cũng chờ được video này, gấp gáp click vào xem, sau đó --

"A a a a a a......"

"Đẹp quá đi!"

"Dáng người quá đẹp!"

"Có chắc đó không phải là diễn viên đóng thế không? Đó không phải là kết quả của việc quay chụp cắt nối biên tập ra sao? Không có treo dây thép sao? Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi không tin vũ đạo này được thực hiện chỉ trong một lần!"

"Người phía trên có phải mắt mù rồi nên mới hỏi có phải diễn viên đóng thế hay không đúng không? Đoạn video này của Mộ của tôi, góc nhìn cũng bị dừng hình ảnh*, gần như là không thay đổi góc nhìn, vậy mà còn có người hỏi có phải diễn viên đóng thế không, có phải cắt nối biên tập không? Mắt không sáng thì đi bác sĩ đi!"

*Dừng hình ảnh (定格): khung hình cố định, mình nhớ là mình có giải thích ở mấy chương trước rồi.

"Lúc vung thủy tụ rất có lực nha!"

"Con cá nằm chết ở khúc cuối thật đẹp quá, đẹp đến muốn khóc."

"Không biết vì sao, rõ ràng Mộ của tôi nhảy đẹp như vậy, nhưng khi xem xong tôi lại khóc."

"Tôi cũng khóc."

"Khóc +1"

"Thủy tụ, kinh kịch, còn có một số động tác võ thuật và tiên pháp Cửu Tiết Tiên, wow, Mộ của tôi biết nhiều thật đó."

"Chỉ có tôi cảm thấy nhạc nền nghe rất hay sao? Đặc biệt là tiếng súng ở khúc cuối, sau đó là chuyển từ xoay tròn sang nằm bất động rất tuyệt vời sao? Xem mà nổi hết cả da gà."

"Lầu trên biết nhiều ghê, tôi thì chỉ muốn gào gào gào gào gào gào gào..."

"Tôi tuyên bố từ giờ trở đi tôi sẽ là fan bạn trai của Đào Mộ."

"Động lực để làm việc của tôi là, kiếm tiền để cưới Đào Mộ về nhà!"

"Lầu trên nói vậy có hơi khó, tôi hoàn toàn không đồng ý, Mộ của tôi giờ đã là ba ba phú hào với khối tài sản hơn tỷ, hơn nữa còn là M vàng!"

"... Thần tượng mà tôi hâm mộ chẳng những đẹp trai, diễn xuất tốt, mà còn có tiền, xin hỏi bây giờ phải làm sao đây?"

"Còn làm sao nữa, tất nhiên là tiếp tục yêu cậu ấy rồi!"

Hầu hết các dân mạng chỉ biết liếm nhan đều đang liếm màn hình sau khi xem video, gào gào gâu gâu a a a các thứ. Sau khi các vũ công và nghệ sĩ chuyên nghiệp bắt đầu xem đoạn vũ đạo này và phân tích về độ khó, về mặt kỹ thuật và khả năng thể hiện cảm xúc mới có người để ý tựa đề video của Đào Mộ là "tại phim trường 《 Huyết nhục trường thành 》", sau đó tìm được tài khoản Phi Tấn của đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 dựa theo tiêu đề, tình đọc tóm tắt nội dung cốt truyện, thậm chí có người còn nghiêm túc mua rồi xem tác phẩm gốc.

Sau khi xem xong lập tức hiểu rõ điệu nhảy này của Đào Mộ muốn thể hiện điều gì, vì vậy lại bò lên tài khoản Phi Tấn của mình lần nữa, từ bối cảnh lịch sử trong kháng chiến mà phân tích ra mục đích của Đào Mộ đằng sau điệu nhảy này. Đất nước đang gặp nguy hiểm, dân tộc đang trên bờ vực tồn vong, ngay cả các thiếu nữ khuê các ngây thơ hồn nhiên cuối cùng cũng trang bị vũ khí và chiến đấu trên chiến trường, cống hiến hết mình cho cách mạng, cũng muốn dùng máu thịt của mình để tạo nên bức tường thành ngăn chặn quân xâm lược ở ngoài biên giới.

-- Mà đại địa Cửu Châu được thịnh vượng như ngày nay là dùng máu tươi của các tiền bối cách mạng năm đó.

Một bài viết hùng hồn khiến nhiều người phải rơi nước mắt, cư dân mạng dễ xúc động đã xem đi xem lại video nhảy múa của Đào Mộ, tìm kiếm cảnh hậu trường của đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 và thậm chí còn mua tác phẩm gốc để xem. Thế rồi không biết từ khi nào, đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 vốn điệu thấp lại được toàn mạng biết đến.

Đào Mộ canh đúng thời điểm lại kêu đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 tải video của toàn bộ thành viên đoàn phim biểu diễn vũ điệu Quỷ Bộ Vũ lên tài khoản Phi Tấn chính thức của đoàn phim. Sau đó còn kèm theo một đoạn văn án cực kỳ lừa tình "Các tiền bối cách mạng đã dùng máu thịt của mình tạo nên bức tường thành và chiến đấu đến chết chống lại quân xâm lược, là để con cháu của mình có được cuộc sống như thế này" -- sau đó bấm mở video là có thể nhìn thấy một đám con trai mặc đồng phục học sinh dân quốc hoặc là sườn xám có tạo hình cay mắt, đám con gái mặc quân trang màu hồng, thắt bím hai bên với tạo hình hiên ngang oai liệt cùng đứng trước màn ảnh nhảy Quỷ Bộ Vũ.

-- Cư dân mạng vốn cảm động muốn khóc lại bật cười khi nhìn thấy cả đám như yêu ma kết hợp với hiên ngang oai liệt, nhưng lại nhảy một vũ đạo cực kỳ ngầu.

"Cái này mắc cười quá!"

"Sao con trai thì nhìn cay mắt, mà con gái lại vừa ngầu vừa xinh đẹp như vậy. Mộ Mộ nhà chúng ta không hổ là bạn của các nữ sinh, các cô gái dưới ống kính của cậu ấy rất xinh đẹp và ngầu!"

"Rốt cuộc là ai nghĩ ra vũ đạo này vậy, trông rất kỳ quái. Nhưng sau khi xem vài lần lại cảm thấy đẹp."

"Đẹp +1. Với lại trông rất đơn giản, tôi cũng có thể nhảy."

Có vài dân mạng nói xong, lập tức mở tài khoản Phi Tấn của mình ra, đăng video mình nhảy Quỷ Bộ Vũ lên. Cư dân mạng là những sinh vật kiểu nếu đã có người bắt đầu thì sẽ có người làm theo. Vì vậy các video Quỷ Bộ Vũ của các cư dân mạng với những cương vị khác nhau, chức nghiệp khác nhau, cách ăn mặc khác nhau lan truyền ầm ầm trên mạng. Đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 thân là "người khởi xướng" Quỷ Bộ Vũ lập tức được đưa lên đầu đề hot search.

Đương nhiên, khi những tấm hình các bạn học nữ mặc trang phục nhảy của Đào Mộ bị nhiều người thấy được, có rất nhiều người cũng bắt đầu đăng tải video bọn họ cover vũ đạo kia của Đào Mộ. Chỉ là về mặt kỹ thuật, đoạn vũ đạo kia của Đào Mộ thực sự rất khó, đa số dân mạng đều bị lật xe. Những video cover vũ đạo còn sót lại đều là của những vũ công chuyên nghiệp thuộc hàng giỏi nhất trong ngành.

Giờ đây, ngoại trừ tài sản và tài năng kinh doanh, thứ mà Đào Mộ được công chúng công nhận nhanh hơn không phải là kỹ năng diễn xuất của cậu, mà là năng lực vũ đạo của cậu. Vì vậy Đào Mộ lại lần nữa được vinh danh "diễn viên làm việc không đàng hoàng nhất".

Trong lúc nhất thời, toàn bộ internet đều thảo luận về hai điệu nhảy của Đào Mộ và bộ phim kháng chiến 《 Huyết nhục trường thành 》. Do mức độ nổi tiếng trong nước tăng lên đáng kể, không giống như kiếp trước, bây giờ đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》 còn chưa đóng máy, nhiều đài truyền hình đã tìm tới muốn mua bản quyền phát sóng bộ phim này.

Ngược lại, Quách Nhã Ngưng phát hành album vào lễ tình nhân hôm nay lại cảm thấy tồi tệ -- Sau khi album của cô được phát hành, cô đã bị video nhảy múa của Đào Mộ ngắm bắn, căn bản không có ai để ý đến cô.

Quách Nhã Ngưng thực sự không cam lòng, trực tiếp gọi điện tố khổ với Đào Mộ, khóc lóc đòi Đào Mộ bồi thường cho cô một hot search, Đào Mộ hết cách, đành phải nói: "Cái đó là vì em phải thực hiện lời hứa, thật ra còn có một video nhảy múa khác. Nếu không thì chị lấy video đó kết hợp với ca khúc trong album của chị, thế nào?"

Cậu nhớ trong album mới của Quách Nhã Ngưng hình như có một bài hát giống với kinh kịch Tô Châu. Nếu kết hợp với video nhảy múa, chắc là sẽ không tệ lắm.

Mắt Quách Nhã Ngưng sáng lên, đột nhiên đưa tay ra: "Video đâu, lấy ra đây!"

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường --

Lệ tiểu công: Rõ ràng tôi đã cố gắng tìm cảm giác tồn tại, nhưng Mộ Mộ nhà tôi luôn phớt lờ tôi ╥﹏╥

Đào Tiểu Mộ: Bận quá quên mất CP, yêu đương là gì vậy, có ăn được không _(:з" ∠)_

Lời editor:

Nhắc lại ạ, ĐỪNG CÓ NHẦM LẪN GIỮA TRANSLATE VÀ EDITOR VỚI NHAU, mình edit chỉ vì sở thích và rảnh rỗi thôi chứ không có ý định làm nhà văn nổi tiếng mà cứ đòi thuần Việt. Mình lỡ ghi 1 từ QT vì không nhớ ra tiếng Việt nó là gì xong có chú thích sẵn bên dưới luôn mà bị nói là không thuần Việt, vậy mà khi mình ghi "hot" hay "debut" tiếng Anh lại không ai nói, vậy là đòi thuần Việt dữ chưa hay chỉ nói vì ngứa miệng :))) và cũng đừng nói mình "trình độ dịch cũng chỉ có vậy" vì mình không phải dịch giả hay nhà văn, điểm văn của mình đó giờ cao nhất cũng được có 6đ thôi, đừng có đòi hỏi. Còn ai nói "đọc mà QT nhiều như vậy thà đi đọc cv còn hơn" thì đi đọc cv suốt đời đi, ai cản đâu.

Đăng: 3/10/2023

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top