Chương 11
Lúc này, Khanh Chu Tuyết nhịn không được đưa tay chạm vào dòng nước, Vân Thư Trần đang biến nó thành hình một con phi điểu, nó trực tiếp ngưng kết thành tượng băng ngay khi bàn tay nàng chạm vào nó.
Tượng băng rơi xuống, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm từng mảnh phi điểu vỡ trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối.
Vân Thư Trần búng ngón tay, những mảnh băng tan nhanh như bị đun trong nước sôi. Sau đó hóa thành nước lạnh thấm vào kẽ đất. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, không khỏi nhíu mày:
"Đó là cái gì?"
Có hai cái bóng lớn đang bay vòng tròn trên bầu trời, thật lâu không đáp xuống. Khanh Chu Tuyết cũng phát giác được, kia là hai con Kim Điêu uy phong lẫm liệt.
Đó là Kim Điêu của Nguyễn Minh Châu.
Nữ tử dị tộc cùng học ở ngoại môn với nàng đã từng cho nàng xem hai con Kim Điêu non này, Là từ trên chợ phiên xách về.
Nàng nói rằng chúng đáng thương, không thể nuôi trong lồng, người Trung Nguyên không biết cách nuôi điêu.
Sau đó, hai con Kim Điêu được nàng nuôi đến có phần thông nhân tính. Chúng có thể truyền tin nhanh chóng, có thể săn vài con thỏ để mang về cũng không có gì đáng nói.
"Là tìm ngươi."
Vân Thư Trần khẽ thở dài:
"Ta đi xa một chút, chúng sẽ đáp xuống."
Vân trưởng lão nhanh chóng rời đi.
Quả nhiên, Kim Điêu theo trực giác hoang dã của mình để phán đoán rằng Vân Thư Trần là một tồn tại nguy hiểm đến tính mạng, nên chậm chạp không chịu hạ xuống. Khi nàng vừa đi, một con nhanh chóng đậu lên cánh tay Khanh Chu Tuyết, con còn lại đứng trên ngọn cây.
Khanh Chu Tuyết giơ lên cánh tay, cảm thấy nặng. Có một lá thư buộc vào chân Kim Điêu, nàng mở ra xem, là chữ viết chưa thạo của Nguyễn Minh Châu.
Đương nhiên, so với vài năm trước khi nàng còn không biết viết chữ, thì nay đã tốt hơn nhiều.
【Khanh Chu Tuyết, gần đây ngươi không đến, chẳng qua ngươi có khỏe không, ở đây rất nhàm chán. Hắn đã bắt đầu ôn tập lại nội dung lúc trước. Nhà ngươi ở đâu? Khi nào có thời gian ta tìm ngươi đi chơi.】
Khanh Chu Tuyết viết một phong hồi âm, rõ ràng là không thể tới.
Hạc Y Phong là nội môn, lại là nơi ở của Vân trưởng lão, mặc dù nàng ở nhờ nơi này, nhưng vẫn chưa đến mức có thể mời người đến chơi - nàng biết Vân Thư Trần thích thanh tịnh.
Viết đến đây nàng nhịn không được liếc nhìn Vân Thư Trần, nàng ở phía xa cầm một cây kéo, cắt tỉa những cành lá thừa của bồn hoa, trông như thể nàng ấy đang trải qua năm tháng tĩnh hảo.
Lúc Khanh Chu Tuyết đang ghé vào bàn đá tiền sảnh viết nốt những dòng cuối cùng, hai con Kim Điêu bỗng nhiên lại vỗ cánh bay lên.
Vân Thư Trần đi tới, liếc nhìn hai con kim điêu đại nạn lâm đầu* mạnh con nào con nấy bay rồi ngồi xuống đối diện nàng: (*: câu này đầy đủ là "Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi" nghĩa là Vợ chồng vốn như chim một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi. Vợ chồng vốn thân thiết, nhưng đến khi gặp đại hoạ thì tự mình lo chống chọi với cái chết.)
"Đột nhiên ta nhớ ra một chuyện, liên quan đến ngươi, vẫn là tìm ngươi thương lượng một chút."
Khanh Chu Tuyết đặt bút xuống, bất giác ngồi thẳng dậy.
"Chưởng môn ngày ấy nói không sai, linh căn của ngươi đơn nhất, tương đối thích hợp với Kiếm Tông, nhất kiếm phá vạn pháp. Hắn mời ngươi học kiếm pháp, ngươi có ý muốn học không? "
"Trưởng lão hi vọng ta học sao?" Nàng trầm mặc một lát, hỏi.
"Đây là con đường của ngươi, học hay không học, đều tùy ngươi. Có điều, so tài ở nội môn , tất nhiên cũng là muốn thấy đao thật thương thật, học một chút kiếm pháp không có chỗ xấu. Ngươi có muốn thử một lần không? Không thích liền thôi."
Nàng đã nói như vậy. Khanh Chu Tuyết gật đầu nói 'tốt', cũng không có gì dị nghị - đối với thuyết pháp của Vân trưởng lão nàng luôn luôn không có gì dị nghị.
Ngày hôm sau, nàng lần đầu tiên đặt chân lên Kiếm Các. Kiếm Các cách Chưởng Môn Điện không xa, đều nằm trên chủ phong*. (*: đỉnh núi chính)
So với Hạc Y Phong nhân khẩu thưa thớt, nơi này nhiều người hơn rất nhiều; so với ngoại môn người tục hỗn tạp, nơi này lại thanh tịnh hơn nhiều.
Chỉ thấy vài thiếu niên đang xoay người múa kiếm, tư thế vừa đi vừa về vài lần mười phần tiêu sái. Trong đó một thiếu niên sau khi thoáng nhìn thấy Khanh Chu Tuyết, liền một cái quay người sang một bên, tay áo bay đến trước mặt nàng, mũi kiếm chạm đất.
"Sư tôn nói có một nữ oa oa muốn tới học kiếm, chính là ngươi?"
Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm trường kiếm sáng bóng trong tay hắn, ừ một tiếng.
"Ta là chưởng môn nhị đệ tử, Trần Liên Thanh. Sư tôn bận xử lý tông môn sự vụ, chẳng qua sáng nay hắn đã dặn dò ta ngươi sẽ tới, để ta dạy ngươi một chút cơ bản nhất."
Trần Liên Thanh đưa nàng một thanh kiếm gỗ, mình cũng cầm một thanh, không dùng kiếm thật để tránh làm bị thương người khác.
"Đây là thức thứ nhất trong «Quy Nhất», gọi Thanh Vân Sơ Tú. Sư tôn từng nói, một chiêu đâm thẳng này liền có thể tám chín phần mười nhìn ra trình độ luyện kiếm. Kiếm sắc bén, nhưng không thể dùng lực đâm quá mạnh, nếu không dễ mất trọng tâm. Như mây khói bay ra từ sơn động, thế hướng về phía trước nhưng lực phải cương nhu cùng tồn tại."
Khanh Chu Tuyết khẽ mím môi dưới, nắm chặt kiếm gỗ, tay hướng về phía trước, nhưng chưa kịp đâm ra thì đã bị kiếm của Trần Liên Thanh đẩy ra.
Nàng loạng choạng mấy bước, dùng mũi kiếm chống xuống đất mới đứng vững.
Hắn nhíu mày, nghiêm túc nói:
"Hạ bàn* không quá ổn định, sau khi trở về, tốt nhất mỗi ngày đều phải kiên trì tập trung bình tấn." (*: Là phần cơ thể từ eo trở xuống, bao gồm hông, đùi, đầu gối, và chân.)
"Ha ha ha..."
Bỗng nhiên từ xa xa vang lên một tiếng cười to. Bóng cây lắc lư, còn chưa thấy người, đã thấy rủ xuống một bầu rượu màu vàng nhạt. Bầu rượu di động, lại lung lay, như đang câu cá.
Một thiếu niên kiếm tu say khướt dựa lưng vào cành cây, từ trên cao khinh thường liếc nhìn xuống Khanh Chu Tuyết, miệng ngậm cọng cỏ, nghiêng người nói:
"Ha ha, trêu đến lão đầu Chưởng Môn nhắc tới nhiều lần là thiên tài tuyệt thế, ta còn tưởng là nhân vật lợi hại gì. Thật không có ý tứ."
"Im đi, đại sư huynh!"
Trần Liên Thanh nhíu mày:
"Uống rượu của ngươi rồi đi ngủ đi."
Người sư đệ này giáo huấn sư huynh ngược lại mấy phần phong thái của sư tôn.
"A..., "
hắn cũng không giận, móc bình rượu lên rót xuống, một giọt rượu suýt rơi lên đầu Khanh Chu Tuyết, hắn cười hắc hắc
"Hết rồi."
Trần Liên Thanh vội kéo Khanh Chu Tuyết tránh ra chỗ khác như để tránh xúi quẩy, đồng thời cảnh báo:
"Sau này thấy con ma men này cũng chớ có để ý đến hắn."
Một thức "Thanh Vân Sơ Tú" này, sau khi Khanh Chu Tuyết luyện đến trưa, tư thế đã tinh tế, ngược lại là rất ra dáng. Nàng ép trọng tâm xuống thấp hơn một chút, hạ bàn đã vững vàng hơn, không còn lay động như lúc ban đầu.
Trần Liên Thanh đối với nàng coi như hài lòng.
Sau đó mấy ngày, nàng mỗi ngày đều đến Kiếm Các học tập đúng giờ, Chưởng Môn có thời gian rảnh cũng tận lực đến dạy nàng một chút. Chẳng qua giáo những công phu giết gà này xác thực không cần đao mổ trâu, cho nên phần lớn, vẫn là Trần sư huynh phụ trách.
Một ngày nọ, nàng vẫn ở chỗ cũ chờ hắn, nhưng người đến không phải là Trần Liên Thanh, mà là một khuôn mặt tương đối xa lạ.
Hắn nhướng mi, có chút bơ phờ nhìn nàng, khóe miệng nở nụ cười:
"Tiểu mỹ nhân, ta nhìn ngươi đi theo tên kia luyện mấy ngày, có tiến bộ gì không?"
Chính là vị sư huynh ngày ấy treo trên cây nằm ngáy o o, đáng tiếc lúc này hắn đang ở dưới gốc cây, thần thái xem ra vẫn chưa tỉnh rượu.
Khanh Chu Tuyết nhíu mày, lại nghe hắn giải thích:
"Hôm nay đến phiên Trần Liên Thanh đi ngoại môn trực, sư phụ của ngươi có thể phải đổi người. Ví dụ như ta - ngươi hòa ái Tiêu Hồng sư huynh. Biểu tình của ngươi là sao? Tốt xấu ta so với tên kia vẫn nhiều hơn mấy năm công phu. Tới đi tiểu mỹ nhân, biểu diễn kiếm pháp ngươi học được."
Hắn khoanh chân ngồi xuống một bên, mở bầu rượu nhấp một ngụm.
Khanh Chu Tuyết gật đầu, dùng bộ kiếm pháp nhập môn «Quy Nhất» của Kiếm Các kia. Có lẽ là tổ sư gia đã suy xét đến tâm tình của người mới bắt đầu khi biên soạn cuốn sách này, không nên quá dài mà nản lòng bỏ học, cho nên nó chỉ có ngắn ngủi 7 thức. So với kiếm phổ động một tí là 36 thức, 48 thức mà nói có thể xưng thân dân*. (*: gần gũi với mọi người)
Về phần vì sao gọi là «Quy Nhất». Sau khi Khanh Chu Tuyết luyện rất nhiều năm mới dần hiểu ra tinh túy trong đó. Thiên hạ kiếm pháp biến hóa đa đoan, chẳng qua đều là từ mấy chiêu cơ bản nhất mà diễn hóa ra. Cái gọi là đại đạo đơn giản nhất, thường quy về thống nhất.
Nàng múa xong 7 thức, hơi đổ mồ hôi, chẳng qua cũng không phải là rất mệt.
Tiêu Hồng bỗng nhiên đứng dậy.
"Ngươi cảm thấy ngươi luyện tốt không?"
Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ:
"Coi như không có sai lầm."
"A, "
Hắn trào phúng nói:
"Xác thực không sai. Nhưng tiểu mỹ nhân, vi huynh nói lời này có thể khó nghe chút - ngươi dùng kiếm cũng chỉ là chút khoa chân múa tay, có công phu này còn không bằng đi khiêu vũ. Nghe nói ngươi còn chưa bái sư đúng không? So tài ở nội môn còn không phải bị đánh gục."
"Sư tôn của ngươi..."
Khanh Chu Tuyết hạ mắt xuống suy ngẫm.
"...Chưởng môn, năm đó không phải hắn cũng dạy ngươi như thế sao?"
"Xác thực không sai."
Tiêu Hồng cười:
"Nhưng ta cảm thấy kiếm pháp của lão đầu kia là nhất lưu, cũng không nhất định phải dạy người khác tốt."
Lời này mười phần cuồng ngạo, hắn có lẽ uống nhiều, uống nhiều đến nỗi đảm lượng bao thiên đều dám bố trí đến trên đầu Chưởng Môn.
Khanh Chu Tuyết cầm kiếm trong tay.
"Vậy ngươi cảm thấy ta nên thế nào?"
Tiêu Hồng ném thanh trường kiếm cho nàng.
"Đừng dùng kiếm gỗ, không phóng khoáng. Ngươi sợ mũi kiếm vạch nát ngươi trương khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú này sao?"
Hắn rút Linh Kiếm bên hông ra, chỉ nàng nói:
"Ta nhường ngươi mười chiêu, không dùng tu vi, cùng ngươi đánh nhau một trận. Chỉ cần ngươi đánh thắng ta, coi như luyện đến nơi đến chốn."
Khanh Chu Tuyết gật đầu, làm một ôm kiếm lễ, sau đó một kiếm hướng hắn đâm tới. Tiêu Hồng đếm trong miệng, thân thể như khỉ con linh hoạt trái tránh phải tránh, đợi đến lúc đếm tới mười, hắn quay thân rút kiếm, cùng kiếm của Khanh Chu Tuyết va chạm, phát ra một tiếng 'kenggggg' dài.
Khanh Chu Tuyết không khỏi lui lại mấy bước, hổ khẩu* của nàng bị chấn động đến tê dại. (*: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)
Tiêu Hồng năm nay gần 18, lớn hơn nàng 4 tuổi, hình thể gần như là một nam tử trưởng thành, cho dù cố kỵ thu lại khí lực, vẫn so với nàng phải lớn hơn nhiều.
Kiếm chiêu của Khanh Chu Tuyết hoàn toàn chính xác tinh tế, nàng trí nhớ không sai, thậm chí còn tiêu chuẩn hơn so với Tiêu Hồng.
Đáng tiếc khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, kỹ xảo đều vô nghĩa.
Khi hắn dùng kiếm đâm lần nữa, Khanh Chu Tuyết chỉ có thể trốn tránh. Cuối cùng, Tiêu Hồng trực tiếp ném trường kiếm, cầm vỏ kiếm cùng nàng đánh nhau.
Khanh Chu Tuyết lăn trên đất vài vòng, nhắm chuẩn chỗ trống đứng dậy, phong thanh vỏ kiếm cắt tới trên đỉnh đầu 'hô hô', nàng theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm, cầm trường kiếm trong tay chặn ngang, kình lực quá lớn, nàng không thể chặn được, cổ tay tê rần, bị vỏ kiếm rắn chắc đánh trúng, cứ như vậy bị ép buông kiếm.
Chỉ vài chiêu ngắn ngủi, phân rõ thắng bại.
Nàng quỳ trên đất che lấy tay phải, đau đến run rẩy, toàn thân áo trắng đã lăn đến lấm lem tro bụi.
Tiêu Hồng khoanh tay:
"Nếu là thật sự đánh nhau, tay ngươi đã không còn."
Hắn không vui gỡ bầu rượu bên hông, rót vào miệng phát hiện bên trong lại trống rỗng. Thế là liền nâng nàng dậy nói:
"Nhớ kỹ cách ngươi bị đánh, lần sau sẽ không bị đánh nữa. Tốt, hiện tại ngươi có thể trở về khóc với Vân trưởng lão nhà ngươi"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top