Chương 3: Tổng tài có bệnh 3
Editor: xiaomaomi
Trước kia Đào Ngữ ở trên mạng đọc qua một câu chuyện xưa, có một đôi phu thê cả đời chỉ cãi nhau hai lần, lúc bọn họ từ từ già đi thì có người hỏi người chồng, làm như thế nào để hôn nhân duy trì giống bọn họ, tiếp theo người chồng kể lại một câu chuyện cũ.
Khi anh đang yêu vợ, vợ anh nuôi một con lừa, khi lừa đẩy ngã vợ lần đầu tiên, vợ anh bình tĩnh đứng dậy và nói: "Lần đầu tiên."
Sau lại con lừa lại đẩy ngã thêm một lần nữa, vợ anh vẫn như cũ rất bình tĩnh: "Lần thứ hai."
Chờ đến con lừa lần thứ ba đem vợ anh ném trên mặt đất, người vợ một câu cũng không nói, trực tiếp đem đầu lừa chém bay. Mà bọn họ mỗi lần cãi nhau, vợ anh cũng sẽ nói những lời này, cho nên anh cả đời cũng chưa cùng cô ấy cãi nhau lần thứ ba.
Cô sở dĩ tại thời điểm nhớ tới câu chuyện này, là bởi vì cảm thấy tình hình này cùng chuyện cũ đó rất giống nhau, nhưng khi đối mặt với ánh mắt Nhạc Lâm Trạch, cô đột nhiên phát hiện chính mình không phải là nhân vật người chồng, mà là cái đầu lừa.
Nhạc Lâm Trạch đạm mạc quét mắt về đôi tai trắng nõn đỏ đỏ của cô, hồi lâu chậm rãi mở miệng: "Về sau lại có người không liên quan tới quấy rối, cô phụ trách đuổi đi."
Đào Ngữ trăm triệu không nghĩ tới tùy tay cũng có thể biến mình từ dư thừa lại có công dụng, bất quá anh chịu phân phó mình làm cái gì, chính là đối với cô có cảm tình, một khi có cảm tình nhiều nhiều, cô liền càng dễ dàng bám sát nội tâm của anh là có thể khuyên nhủ anh rồi.
Nghĩ đến đây, Đào Ngữ ôn hòa cười: "Nếu có thể làm Nhạc tiên sinh vui vẻ."
Nhạc Lâm Trạch suy tư gì liếc nhìn cô một cái, nhưng thật ra lại không nói gì. Đào Ngữ thầm kêu một tiếng không xong, cô chỉ lo mau chóng tiếp cận anh, lại đã quên người này tính cách đa nghi, cô là bác sĩ phục hồi chức năng lại không ngại ngùng làm thêm việc, thấy thế nào cũng là khả nghi.
Cô suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Nhưng đây là công việc thêm, phải thu thêm tiền."
Ánh mắt Nhạc Lâm Trạch lạnh nhạt "Bao nhiêu?."
"Ít nhất gấp ba lần tiền lương hiện giờ." Đào Ngữ nói thách, trời sinh Nhạc Lâm Trạch tính đa nghi, nếu không ở trước mặt anh bại lộ là người một xấu xa tham tiền, chỉ sợ anh là sẽ không tin tưởng cô, một khi đã như vậy, không bằng nghe theo chính mình làm nữ nhân tham tiền.
Nhạc Lâm Trạch trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "Mơ đi." Anh chịu cho cô ở lại đó là thương hại lớn nhất, nhưng nữ nhân này lại lòng tham không đáy cùng anh đưa ra điều kiện.
"......?" Nếu là bình thường kẻ có tiền, nghe được yêu cầu của cô thì sẽ sẵn sàng dùng tiền mua lại sự thanh tịnh, nhưng như thế nào không đúng?
Nhạc Lâm Trạch ấn điều khiển từ xa của xe lăn, một thân hàn khí hướng cầu thang đi, đi đến đầu cầu thang ghé mắt nhìn về phía Đào Ngữ: "Còn có, tiền lương giảm một nửa."
"......" Mẹ nó thiểu năng trí tuệ. Cô máy móc cười, "Đương nhiên, Nhạc tiên sinh nếu không muốn đưa tiền, tôi cũng vui trợ giúp anh."
Cơ hội tốt như vậy để tiếp cận, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nhạc Lâm Trạch thấy cô còn đứng tại chỗ, lãnh đạm nói: "Ha."
Ha là có ý tứ gì? Đào Ngữ khóe miệng rút ra một cái mỉm cười, quyết định trước đem chuyện này bỏ qua: "Nhạc tiên sinh, chúng ta đi phòng phục hồi." Một chút khí chất lão đại đều không có, trách không được nhân cách phụ xuất hiện.
Hai người một đường không nói gì tới phòng phục hồi, Đào Ngữ bước nhanh đi trước Nhạc Lâm Trạch mở cửa, chờ anh đi vào lúc sau mới từ bên trong đóng cửa lại.
Anh mặt vô biểu tình ngồi vào trên sô pha: "Hiện tại muốn làm cái gì?"
"Nhạc tiên sinh cái gì đều không cần làm, giao cho tôi." Đào Ngữ mỉm cười.
"Cô?"
Nhạc Lâm Trạch nheo lại đôi mắt, ba chữ không tín nhiệm liền thiếu chút nữa khắc ở trên mặt. Anh nhìn gương mặt chuyên nghiệp cô, trong đầu lại chỉ có hình ảnh cô bị kem đánh răng sặc đến nhe răng nhếch miệng, thật vất vả đem hình ảnh này đuổi ra khỏi đầu óc, lại nghĩ tới cô vừa mới kiêu ngạo nở mũi —— đến lúc đó phải đem đi cho cá mập ăn, muốn phân phó thủ hạ lúc đó phải ra sức một chút.
Đào Ngữ nhìn bộ quần áo sáng màu của anh, bảo trì mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ cần ngồi ở chỗ này để tôi mát xa là được."
Nhân cách phụ đã hình thành, thân thể tàn tật này cũng đã là số mệnh, tuy rằng tàn tật không thể chữa, nhưng làm anh thoải mái hơn một chút cô vẫn là có thể làm được.
Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nhìn cô, đối lời nói của cô không tỏ ý kiến. Trên thực tế anh vẫn luôn xem chân này là sự sỉ nhục, từ khi xác định không thể khôi phục liền không trước mặt người khác lộ ra biểu cảm, đó là nguyên nhân anh vẫn luôn bài xích phục hồi chức năng.
"Nhạc tiên sinh?" Đào Ngữ đã ngồi ghế nhỏ đối diện anh, ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn anh.
Nhạc Lâm Trạch chậm rãi đem ống quần nhấc lên, lộ ra cẳng chân đầy vết sẹo đáng sợ. Nữ nhân này thật sự quá ngốc, bất luận làm cái gì cũng đều có thể coi rẻ chỉ số thông minh của cô ta, chân bị thương cùng cô não tàn so sánh, anh thậm chí sẽ có cảm giác hơn người.
Thấy Nhạc Lâm Trạch phối hợp như vậy, tâm Đào Ngữ quả thực sinh ra cảm kích, cô cầm quyền, xác định tay mình không lạnh , cẩn thận đi nắm lấy chân anh, theo sau cảm giác được anh hơi hơi lùi một chút.
"Có thể chứ?" Đào Ngữ ôn hòa hỏi.
Nhạc Lâm Trạch mắt lạnh nhìn cô không nói lời nào, cô cười cười dứt khoát đem chân phải giày cởi, trực tiếp đặt trên đùi mình, hai tay nhỏ mềm mại ôn nhu lại có lực đạo mát xa.
Nhạc Lâm Trạch nhìn cô nâng chân mình đặt ở trên đùi liền có chút kinh ngạc, đầu ngón tay hơi hơi giật.
Trong phòng an tĩnh, tay cô ấm áp ấn vào chân lạnh lẽo từ khi bị thương của anh, làm anh cảm nhận được chân tựa hồ còn sống. Mím môi, lại có một tia buồn ngủ.
mát xa tiến hành trong chốc lát, lúc sau cả người anh đều thả lỏng, híp mắt nói: "Cũng không tính là vô dụng."
Đào Ngữ dừng một chút, mỉm cười nói: "Nhạc tiên sinh tốn số tiền lớn mời tôi tới, tôi tự nhiên là phải làm cho tốt." Hy vọng anh có thể nghe ra câu khách khí mỉa mai , tuy rằng ở nơi này tiền đối cô không có quá quan trọng, nhưng sẽ không đại biểu cô không bởi vì chuyện này mà buồn bực.
"Người đầy mùi tham tiền." Nhạc Lâm Trạch lạnh sắc mặt, cũng không biết chính mình vì cái gì đột nhiên không cao hứng.
Đào Ngữ cười cười không nói gì, tiếp tục sự nghiệp mát xa, chỉ chốc lát sau nghe được Nhạc Lâm Trạch hô hấp trầm ổn, cô bớt thời giờ ấn một điều khiển từ xa của rèm của, căn phòng ở tức khắc tối sầm xuống.
Chờ Nhạc Lâm Trạch tỉnh lại, đã tới giờ cơm trưa rồi, anh chậm rãi từ giấc ngủ tỉnh lại, mở to mắt liền nhìn thấy Đào Ngữ còn đang ngồi ở băng ghế đọc sách, mà chân phải của anh còn đặt trên đùi cô.
Cơ hồ là anh vừa động đậy, Đào Ngữ liền cảm giác được, cô lập tức ngẩng đầu lại cười nói: "Tiên sinh, anh tỉnh?"
Nhạc Lâm Trạch trong ánh mắt nhiều ra một tia khó đoán, Đào Ngữ có chút không được tự nhiên, thử nói: "Nhạc tiên sinh?"
Nhạc Lâm Trạch không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn cô chằm chằm. Đào Ngữ không thể không thừa nhận gương mặt này thật là cực phẩm xinh đẹp, mày kiếm mắt sáng mũi thẳng, chỉ cần nhìn người là có thể khiến tim đập nhanh.
Bất quá người khác là tâm động, Đào Ngữ lại là khẩn trương. Đang chuẩn bị nói cái gì đó, cửa truyền đến tiếng đập cửa.
"Tiên sinh, đã đến giờ cơm trưa."
Ánh mắt Nhạc Lâm Trạch dời đi, Đào Ngữ bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra, động tác thuần thục giúp anh đem giày vớ đeo lại, liền duỗi tay dìu anh.
"Tránh ra," Nhạc Lâm Trạch nhíu mày, "Cô chưa rửa tay."
"......" Nga, ghê tởm đến tôi còn ngượng ngùng. Đào Ngữ lộ ra một nụ cười không hề giả trân.
Nhạc Lâm Trạch chống gậy đứng dậy, đi tới cửa khi hơi hơi ghé mắt: "Buổi chiều khi nào bắt đầu?"
Đào Ngữ vừa nghe anh chủ động, lập tức trong mắt nổi lên ánh sáng nhạt: "Nếu Nhạc tiên sinh không ngại, chúng ta liền có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."
"Ngại." Nhạc Lâm Trạch chính là không quen nhìn nụ cười đến ánh mặt trời liền xán lạn của cô.
Đào Ngữ thiếu chút nữa liền không thể cười được: "...... Anh vui vẻ là được, dù sao tôi vẫn luôn ở đây." Thật đáng tiếc người như này lại bị thương, bằng không đi công trường làm việc còn tốt hơn.
Nhạc Lâm Trạch thấy cô vẻ mặt một lời khó nói hết, cười nhạt một tiếng rời đi, đi tới cửa thì quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy cô còn đưa mắt nhìn mình, đáy mắt ý cười phảng phất như anh là quan trọng lắm vậy.
Đào Ngữ nhìn mặt anh đột nhiên quay đi, tiếp theo cửa ở phát ra âm thanh thật lớn vang lên, cô nháy mắt ngã vào sô pha bọc da Cát Ưu nằm ì, cô bởi vì không muốn quấy rầy Nhạc Lâm Trạch ngủ, đã không nhúc nhích ngồi ba giờ liền, giờ phút này bả vai đều là cứng đờ.
Nhưng mà có thể đổi lấy anh dần dần chịu phối hợp phục hồi, tất cả đều là đáng giá.
Khóe môi Đào Ngữ cong lên, chịu phối hợp phục hồi là đã bắt đầu nhìn thẳng vào nỗi đau, chính là bước đầu tiên hóa giải lệ khí , ngày hoàn thành cái nhiệm vụ cũng không xa.
Lúc trước cùng nhân cách thật ký hợp đồng cũng đã kỹ càng tỉ mỉ ghi rõ, giải quyết một người là 300 vạn, trả thẳng vào tài khoản, khi hoàn thành tốt có thưởng 10 triệu, đủ cho cô trả nợ của cô trước đây.
Tưởng tượng đến chính mình sắp có thành đại gia, vừa nãy buồn bực bị bá đạo tổng tài trừ tiền lương cũng liền giảm bớt không ít, dù sao nơi này tiền chỉ có thể là hư ảo, rốt cuộc không thể cùng cô trong thế giới thực cùng tiền so sánh.
Nhạc Lâm Trạch đi vào nhà ăn, mặt vô cảm xúc nhìn di động theo dõi hình ảnh, Đào Ngữ đang ở trên sô pha lăn qua lăn lại, biểu tình giống như bị rút gân trong chốc lát lại đoan trang chốc lát quỷ dị, từ cảm xúc này là có thể nhìn ra là một người có thế nội tâm phong phú.
Đi theo Nhạc Lâm Trạch phía sau là quản gia vô tình liếc điện thoại: "......" Vị bác sĩ Đào thật là thật đặc biệt, ông sống hơn 50 năm vẫn là lần đầu tiên gặp người lúc bình thường lúc điên như vậy, nếu không phải cô ấy còn tính là có chút bản lĩnh, có thể làm tiên sinh ở lại phòng phục hồi trị liệu, ông có thể đem người mời ra biệt thự.
-----------
*Đọc lại mấy chương đầu mới thấy mình non tay cỡ nào ;(( đang beta dần dần lại các cậu đừng bỏ nhà tớ nhé 🙆♀️🙆♀️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top