Chương 12: Tổng tài có bệnh 12

Editor: xiaomaomi

Đừng nhìn thấy chỉ trong nháy mắt, Đào Ngữ ' té xỉu ' kia cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, ví dụ như trên mặt đất hiện tại quá bẩn, khẳng định không thể nằm được, quản gia tuổi lại lớn, nhất định không ôm được mình, đến lúc đó lại bị đau eo.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ngã trên người Nhạc Lâm Trạch tương đối thích hợp hơn, nhưng mà vì phòng ngừa anh đem mình ném trên mặt đất, khi ngã xuống động tác nhanh gọn, tư thế rất soái, sau đó còn thuận tiện ôm chặt eo anh, miễn cho anh người thân không nhận.

Tự hỏi xong xuôi, Đào Ngữ mới nhắm chặt hai mắt ngã xuống, nhưng cô không nghĩ tới Nhạc Lâm Trạch không đem cô ném văng ra, ngược lại còn ôm lấy cô, thậm chí giúp cô điều chỉnh trạng thái cho thoải mái, trong quá trình điều chỉnh, hai người trong lúc lơ đãng liền có vài lần tiếp xúc thân mật.

...... Hết thảy đều là vì diễn kịch, bình tĩnh. Mày Đào Ngữ hơi chút giãn ra.

Nhạc Lâm Trạch ấn xuống chốt mở xe lăn, xoay lại liền rời đi, Nhạc Lâm Anh tức giận nói: "Lâm Trạch em không thể mang cô ta rời đi như vậy, Yên Nhiên còn chưa có......"

Nhạc Lâm Trạch hung ác nhìn hắn một cái, hắn giống như bị người ta bóp lấy cổ vậy, âm thanh dư lại hoàn toàn biến mất.

Trong lúc hắn ngây người, Nhạc Lâm Trạch đã mang theo Đào Ngữ đi rồi, quản gia vẫn chưa đi theo rời khỏi, mà là nhìn Nhạc Lâm Anh khuyên giải an ủi nói: "Tiên sinh tính tình không tốt, ngài nên thông cảm một chút, lại nói hôm nay sự chân tướng rốt cuộc như thế nào, ai cũng không biết, thật là nháo lớn, Chu tiểu thư chỉ có mình ngài là nhân chứng, Đào tiểu thư lại có tôi cùng tiên sinh làm chứng, cho nên thật đúng là không biết ai thua ai thắng."

"Ngươi uy hiếp ta?" Đơn độc đối mặt quản gia, Nhạc Lâm Anh đã không còn tính tình tốt lúc trước, nghe vậy khuôn mặt nghiêm nghị nói.

Nhưng thật ra quản gia mặt mày hớn hở: "Sao lại như vậy được, tôi cũng là vì muốn Lâm Anh tiên sinh tốt, rốt cuộc Đào tiểu thư đi rồi, tiên sinh khẳng định cũng muốn rời đi theo, tới lúc sinh nhật Cố lão gia, ai tới giúp ngài khơi thông mấy cổ công ở Nhạc gia đâu, ngài nói có phải hay không?"

Ông nói chuẩn xác chọc trúng đau chân của Nhạc Lâm Anh, Nhạc Lâm Anh âm trầm nghiêng đầu liếc ông một cái, quay đầu lạnh giọng Chu Yên Nhiên nói: "Cô coi chuyện tốt cô làm!" Nói xong bực bội rời đi.

Chu Yên Nhiên nháy mắt hốc mắt đỏ, lại nghĩ đến vừa rồi Nhạc Lâm Trạch đối với Đào Ngữ ôn nhu như thế nào, trong lòng càng uất ức, trừng mắt nhìn quản gia một cái sau chạy đi. Quản gia cười cười, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra rời đi, để lại phòng vệ sinh mặt đất hỗn độn.

Bên này xe lăn vững vàng đi phía trước, Đào Ngữ lặng lẽ mở một mắt, ngó mắt chung quanh không có những người khác, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Nhạc tiên sinh, khó trách anh không thích đi đường, xe lăn này cũng quá cao cấp."

"Câm miệng." Nhạc Lâm Trạch hồi cho cô hai chữ.

Đào Ngữ nói thầm không thú vị, đành phải lần nữa nhắm mắt lại không nói, chờ đến khi quay về đem cửa phòng đóng lại, nháy mắt cô lập tức từ trên đùi Nhạc Lâm Trạch nhảy xuống, lần nữa khôi phục bộ dáng ưu nhã lại ôn nhu: "Xin lỗi Nhạc tiên sinh, lần này chọc anh phiền toái."

Nhạc Lâm Trạch quét cô liếc mắt một cái: "Nói, sao lại thế này."

Đào Ngữ trầm mặc chớp mắt, khụ một tiếng nói: "Là thế này, vị kia Chu tiểu thư tựa hồ còn đối Nhạc tiên sinh có suy nghĩ, cho nên ngăn tôi lại tìm tôi kiếm chuyện, trong lúc không ngừng mắng tôi, tôi không nhịn được xuống tay dạy dỗ cô ta, thật xin lỗi đem sự tình làm thành như vậy, nhưng mà nếu lại thêm một lần nữa, chỉ sợ tôi còn muốn đánh cô ta thêm mấy cái."

Nhạc Lâm Trạch trầm mặc nhìn cô, đôi mắt đen nhánh phảng phất như đã biết chân tướng. Đào Ngữ có chút chột dạ, nhưng cô vẫn hào phóng nhìn trở về.

Không phải cô không muốn nói thật, mà là nói thật đối với Nhạc Lâm Trạch mà nói, trừ bỏ tăng thêm lệ khí, cũng không có tác dụng khác, cho nên dứt khoát vẫn là đem vấn đề này đẩy trên người mình, cuối cùng lại nghĩ cách khác giải quyết liền ok.

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô thật lâu, lâu đến mức Đào Ngữ mặc quần áo ướt bên người nhịn không được rùng mình, anh mới chậm rãi nói: "Lăn đi tắm rửa."

"...... Được, Nhạc tiên sinh." Như vậy là xong? Đào Ngữ chần chờ nhìn Nhạc Lâm Trạch một cái, thấy anh không có phản đối, lập tức xoay người đi phòng tắm.

Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm cửa phòng tắm hồi lâu, mới lãnh đạm dời đi ánh mắt. Anh hiện tại một lần nữa suy xét lại mọi chuyện.

Nước ấm vọt tới trên người, thân thể của cô cuối cùng không cứng đờ nữa. Thời tiết đầu thu tuy rằng không phải quá lạnh, nhưng rót một thân nước lạnh cũng đủ khiến cô sợ, Đào Ngữ dưới vòi hoa sen xối thật lâu, mới ấm lại hoàn toàn, chờ lau khô thân thể bọc khăn tắm, cảm giác cả người đều thăng hoa.

Sau đó cô nhìn trên đất váy ướt nội y ướt trầm mặc.

Nửa giờ sau, một người đầu tròn mắt dẹt từ trong phòng tắm đi ra, ngượng ngùng nhìn Nhạc Lâm Trạch hỏi: "Nhạc tiên sinh, có thể cho đưa cho tôi bộ quần áo không?

Nhạc Lâm Trạch nhìn về phía cô, có lẽ là tắm lâu, hơi nước làm da cô trắng nõn trở nên ửng hồng, nhưng thật ra so với trang điểm còn muốn xinh đẹp hơn, cửa hẹp hẹp lộ ra nửa bả vai tinh tế của cô, trên mặt còn không ngừng rơi xuống bọt nước.

"Nhạc tiên sinh?" Đào Ngữ không được tự nhiên nhắc nhở.

Nhạc Lâm Trạch hờ hững nói: "Tự mình giải quyết."

"......?" Trần trụi như thế vậy sao có thể giải quyết? Lỏa thể chạy ra sao? Đào Ngữ không lời gì để nói.

Nhạc Lâm Trạch xuy một tiếng, gửi tin nhắn cho quản gia, chỉ chốc lát sau quản gia liền ôm mấy bộ quần áo tới gõ cửa. Nhạc Lâm Trạch liếc xéo cái đầu kia: "Lăn đi vào."

"Được rồi." Đào Ngữ lập tức tiến vào phòng tắm đóng cửa.

Nhạc Lâm Trạch đứng dậy chống gậy đi mở cửa, tiếp nhận quần áo sau nhàn nhạt nói: "Giúp tôi làm một chuyện."

Quản gia sửng sốt một chút, nghe xong lập tức gật đầu đi.

Nhạc Lâm Trạch đóng cửa lại, nhìn một đống quần áo, tùy ý từ bên trong chọn một bộ tương tự bộ lúc trước, gõ cửa phòng tắm sau ném vào.

Đào Ngữ vội tiếp nhận tới thay, vừa thấy vẫn là phong cách trẻ con, nhịn không được có chút buồn bực, quản gia như thế nào luôn tìm cho cô một phong cách kỳ kỳ quái quái vậy? Hình tượng nghề nghiệp cô giỏi giang như vậy, nơi nào thích hợp bộ quần áo này a.

Bất quá có mặc là được, cô rất mau đổi xong chạy đi ra ngoài, kết quả liếc một cái liền nhìn thấy trên sô pha dư lại mấy bộ quần áo, mỗi một bộ so với bộ trên người này thành thục hơn nhiều. Khóe miệng cô trừu trừu, người thích lại không phải quản gia rồi.

"Như thế nào, không hài lòng?" Nhạc Lâm Trạch lạnh lạnh hỏi.

Đào Ngữ lập tức treo lên mỉm cười: "Như thế nào lại như vậy, rất vừa lòng." Cô dám cam đoan chính mình nói không hài lòng , anh có thể đem quần áo cô lột xuống.

Nhạc Lâm Trạch cong cong khóe môi, nhàn nhạt nói: "Nếu đã mặc xong rồi, liền đi ra ngoài."

"......"

Đào Ngữ vẻ mặt không thể hiểu được ra cửa, đại lão đột nhiên muốn uống trần trà, cô cũng chỉ có thể phụng mệnh đi tìm. Đáng tiếc thứ này ngày thường không ai uống, chỉ có kho hàng hậu viện mới có, vì thế cô tìm một người mang cô đi theo.

Bên này từ lúc cô rời đi, quản gia liền đi vào, nhìn Nhạc Lâm Trạch gật gật đầu: "Đã làm thỏa đáng."

Nhạc Lâm Trạch không nói gì, lại lần nữa đưa điện thoại di động lên, mở thiết bị nghe trộm.

"...... Anh sao lại ở chỗ này?."

Đào Ngữ tới kho hàng, nhìn thấy Nhạc Lâm Anh cau mày đứng bên ngoài, Nhạc Lâm Anh nhìn thấy cô cũng rất kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ đến.

Một giờ trước còn đối chọi gay gắt la lối khóc lóc chơi xấu, một giờ sau lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Hai người trưởng thành rất nhanh thu liễm cảm xúc, từng người khéo léo cười.

"Cái ly của tôi bị người giúp việc làm hỏng rồi, tôi gọi người tìm cho tôi một bộ," Nhạc Lâm Anh mỉm cười, "Đào tiểu thư là?"

Đào Ngữ cười cười: "Tôi tới tìm trần trà, Lâm Trạch anh ấy muốn uống."

"Lâm Trạch rất thích trần trà, Đào tiểu thư có tâm," Nhạc Lâm Anh nói xong liền im lặng, tiếp theo giống như nhớ tới cái gì nở nụ cười, "Tôi thật hâm mộ Lâm Trạch, có cấp dưới đắc lực như Đào tiểu thư vậy."

"Anh nói đùa, tôi là bạn gái anh ấy, khi nào thành cấp dưới của anh ấy vậy" Đào Ngữ cười, "Anh là nghe Chu tiểu thư nói sao?"

"Nếu là cô ta nói, tôi ngược lại sẽ không tin, đáng tiếc chuyện này là tôi từ nơi khác nghe được." Nhạc Lâm Anh cẩn thận nhìn chằm chằm Đào Ngữ, muốn từ biểu tình của cô tìm ra lỗ hổng. Hắn vừa mới về phòng, nội gián ở trong nhà Nhạc Lâm Trạch ám tuyến cho hắn tin tức, nói về quan hệ hai người bọn họ, hắn lúc này mới xác định.

Đào Ngữ bất động thanh sắc nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng cô không biết vì cái gì Nhạc Lâm Anh đột nhiên chắc chắn như vậy, nhưng cô rõ ràng chuyện này cùng Nhạc Lâm Trạch là không thoát được liên quan.

Nhạc Lâm Anh thấy Đào Ngữ không nói lời nào, tươi cười trên mặt càng thêm rõ ràng: "Cho nên chuyện này là sự thật?" Hắn nói xong nhìn chung quanh một cái, đi đến trước mặt Đào Ngữ thấp giọng nói, "Hắn cho cô bao nhiêu tiền? Tôi cho cô gấp ba đủ hay không? Không cần vì tôi làm cái gì, chỉ là ngẫu nhiên tôi yêu cầu nhỏ một chút chỉ hướng cho tôi, cô nói cho tôi là được, đến việc Nhạc Lâm Trạch phát lương, cô có thể tự lấy."

Quản gia đang nghe trộm nhịn không được, nói: "Tiên sinh, xem ra Đào tiểu thư cùng hắn ta là không quen biết, nếu không hắn sẽ không một lần nữa mua chuộc Đào tiểu thư, chúng ta hiện giờ có phải hay không, có thể tin tưởng Đào tiểu thư?"

Nhạc Lâm Trạch không nói gì, lẳng lặng nghe động tĩnh di động. Quản gia cũng nhìn theo, nghĩ thầm Đào tiểu thư cố lên, giống như đối với Cố Nghiêm Sinh cùng Chu Yên Nhiên vậy.

"Được nha, kiếm tiền ai mà không muốn kiếm, Nhạc Lâm Trạch phát lương là 500 vạn, gấp ba chính là 1500 vạn, nếu anh cho tôi, tôi liền đi theo anh." Đào Ngữ sảng khoái nói.

Đang hết mực tin tưởng, quản gia: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top