🍒 Chương 3.2 🍒

🍒 Edit: Miahem

Nói chung cuối cùng anh chị đã giáp mặt nhau rồi dự là sẽ có nhưng màn battle nảy lửa :)))

Trịnh Nghi trộm ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhìn đến khuôn mặt lớn lên kia có vài phần giống Trịnh phu nhân, trong lòng tức khắc ê ẩm giống như bị đánh đổ bình dấm chua.

Trịnh phu nhân khi còn trẻ được mệnh danh là mỹ nhân, mà Trịnh Nghi chỉ có thể xem là có chút thanh tú, đây chính là điều mà cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hiện giờ nhìn đến Trịnh Tây Tây, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn.

Những người khác cũng đều nhất thời không kịp phản ứng lại, sững sờ tại chỗ.

Vẫn là ba Trịnh đứng lên trước, "Con về là tốt rồi. Tương lai con sẽ sống ở đây, cần gì có thể nói chuyện với chú Lý, chú ấy sẽ giúp con mua."

"Dạ được, cảm ơn ba."

Những người khác vẫn còn đang thất thần, chú Lý đã đưa Trịnh Tây Tây lên phòng trên lầu.

"Tôi đã sắp xếp cho người trang trí căn phòng này." Chú Lý nói, "Nếu con có gì không hài lòng, hãy nói cho chú biết, chú sẽ cho người thay đổi."

"Không cần đâu, cháu rất thích, cảm ơn chú Lý."

Căn phòng được bài trí vô cùng đẹp mang hơi hướng dành cho thiếu nữ.

Bộ khăn trải giường cùng bức rèm cửa, còn có giấy dán tường tất cả đều rất lung linh xinh đẹp, trong phòng được lót thảm, bước đi giống như đang đạp lên những chiếc lông vũ mềm mại. Cửa sổ phòng cô hướng ra khu vườn ở tầng dưới, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy cỏ cây hoa lá xanh tươi bên ngoài.

Đẩy cửa ra, còn có một cái phòng rất lớn để chứa quần áo.

Căn phòng đó chất đầy quần áo, không biết, cô còn tưởng rằng mình bước nhầm vào một buổi biểu diễn.

Chú Lý nói: "Đây cũng là cho con. "

"Là chú chuẩn bị sao?" Trịnh Tây Tây hỏi.

Chú Lý gật đầu: "Trong nhà việc vặt hết thảy đều là chú xử lý."

Trịnh Tây Tây chẳng tốn bao lâu liền tham quan hết căn phòng của mình, chú Lý nhận lệnh cũng đi xuống dưới.

Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc xong rồi liền gục xuống giường, chuông điện thoại vang lên, cô đưa tay ra bắt máy, là tin nhắn của Tằng Ngữ: Tây Tây, về đến nhà chưa? Đang làm gì đấy?

Trịnh Tây Tây: Trở về dọn nhà, dọn tới Văn Thành rồi.

Trịnh Tây Tây: Đang ngồi trong căn phòng mới rộng vài trăm mét vuông và suy nghĩ về cuộc sống.

Tằng Ngữ: ?

Tằng Ngữ: Tây Tây, tỉnh lại đi, bây giờ vẫn là ban ngày, không phải lúc để mơ.

Trịnh Tây Tây: Mình rất tỉnh táo.

Tằng Ngữ: Nhà cậu không phải mở một chuỗi cửa hàng nội thất chứ? Hay là cậu đi mua vé số rồi trúng giải độc đắc?

Tằng Ngữ cùng Trịnh Tây Tây là bạn thân thiết với nhâu, hiển nhiên đối với tình huống trong gia đình cũng nhiều ít có chút hiểu biết. Cô nhớ rõ Trịnh Tây Tây có nói qua trong nhà có người là thợ mộc, mở một cửa hàng đồ nội thất trong thị trấn.

Trịnh Tây Tây rất bình tĩnh trả lời: Không phải, là mình thay đổi bố mẹ.

Tằng Ngữ:......

Tằng Ngữ: Hẳn là cậu ăn nhiều hơn một hạt đậu phộng*.

(*Dùng để châm biếm hành vi, lời nói của một người nào đó , không thực tế, không thể tin được, như say, như mơ. Nguồn: Trích từ tiểu phẩm "Please Believe Me" trong tập thứ bảy của chương trình tạp kỹ "Comedy Story" mùa thứ 2. Nó là một phép ẩn dụ cho việc người bên kia say xỉn và nói những điều vô nghĩa.)

Tằng Ngữ: Cũng sẽ không say thành như vậy.

Trịnh Tây Tây:......

Việc thay đổi ba mẹ thực sự là một chuyện rất nực cười, cũng khó trách Tằng Ngữ không tin.

Thành thật mà nói, ngay cả bản thân cô cũng cho rằng điều này là không chân thật. Véo véo mặt mình, phát hiện đúng là mình không có đang nằm mơ.

Cô hiếm khi muốn nói chuyện, lại tiếp tục nhắn cho Tằng Ngữ: Lời mình nói là sự thật, lúc sinh ra mình đã bị ôm nhầm, cũng vừa mới đổi lại ba mẹ.

Tằng Ngữ bên kia một hồi lâu cũng đáp lại, phỏng chừng là đang tiêu hóa sự tính đi.

Một lúc sau, cô ấy ngập ngừng hỏi: Thật không?

Trịnh Tây Tây: Thật.

Lần này cô ấy rất nhanh phản hồi, gọi điện video trực tiếp qua, hét lên: "Mau đi, căn phòng mấy trăm mét vuông trông như thế nào? Mình có một người bạn là ICU*, muốn nhìn một chút."

(*Chỗ này theo mình hiểu là ICU có nghĩ là phòng chăm sóc đặt biệt, cho nên khi nữ9 nói nhà cô ấy giàu có phòng ngủ rộng vài trăm mét làm người bạn liên tưởng đến cảnh sống trong nhung lụa có người chăm sóc phục vụ từ A đến Z.)

"......"

Có người cùng nói chuyện, thời gian luôn trôi qua thật sự nhanh.

Thông qua những điều này, ba Trịnh cùng mẹ Trịnh cũng đã lại đây biểu đạt một chút quan tâm đối với cố, vì vậy Trịnh Tây Tây cũng thuận tiện sự yêu thích đối với căn phòng.

Buổi tối, đại gia đình tề tụ ở bên nhau ăn bữa cơm.

Trịnh Nghi tựa hồ đã nghĩ thông suốt, sau khi trở về nhà vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ngây ngốc trong phòng. Thời điểm ăn cơm, thậm chí còn chủ động gắp cho Trịnh Tây Tây một miếng cà rốt.

Trịnh Tây Tây thụ sủng nhược kinh, liền gắp lại cho cô ta hai miếng.

Trịnh Nghi nhìn cà rốt mình ghét nhất trong chén, liền không có cảm giác ngon miệng..

Nhưng diễn trò thì phải làm cho trọn vẹn, Trịnh Nghi chịu đựng cơn buồn nôn thống khổ mà ăn xong cà rốt trong chén, ngẩng đầu lên, phát hiện Trịnh Tây Tây không chỉ ăn cà rốt trong chém mà còn gắp thêm mấy miếng.

Thấy Trịnh Nghi nhìn sang đây, chiếc đũa của cô liền xoay tròn, gắp cho Trịnh Nghi.

"......"

Trịnh Tây Tây không kén ăn, cái gì cũng đều có thể ăn được, hơn nữa đầu bếp Trịnh gia trù nghệ tốt như vậy, cô ăn rất ngon miệng.

Cà rốt cũng được nấu rất bắt mắt.

Trịnh Nghi: "......"

Không vui, rất không vui.

Ở trong mắt Trịnh Tây Tây, ngày đầu tiên cô ở nhà mới xem như cũng khá hài hòa, có chút dễ thương mà trôi qua.

Cô hiện tại ở Văn Thành, Tằng Ngữ ở ký túc xá cũng đã bị mốc meo, vì vậy hai người hẹn cùng nhau đi đến miếu Thành Hoàng dạo một chút.

Hai người hẹn nhau lúc 9 giờ rưỡi sáng, Trịnh Tây Tây ăn sáng xong, mới 8 giờ rưỡi.

Chú Lý biết hôm nay cô đi chơi với bạn cùng lớp nên đã sắp xếp tài xế cho cô, từ đây chỉ mất nửa tiếng là có thể đến được miếu Thành Hoàng.

Trịnh Tây Tây ra cửa, tính toán đi dạo trong hoa viên một vòng.

Khu vườn đã được chăm sóc cẩn thận, đóa hoa tươi sáng đẹp rực rỡ dưới ánh nắng, cành lá cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Hoa viên còn có một cây đại thụ, dưới tàng cây là một cái ghế dài, trên băng ghế có nhiều cánh hoa màu đỏ cam rơi xuống.

Trịnh Tây Tây ở trong hoa viên đi dạo một vòng, cuối cùng ngồi xuống băng ghế.

Vị trí ở đây rất tốt, ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây tưới xuống những vầng quang loang lổ, có thể nhìn thấy hồ nước ở phía xa, dưới tàng cây còn có con bướm đang tung tăng bay.

Trịnh Tây Tây rất thích nơi này, dù sao vẫn còn sớm, cô ngồi trên ghế dài, mở điện thoại, cắm tai nghe.

Gió nhẹ phớt qua mặt, bóng cây lắc lư, năm tháng yên lặng.

Không biết qua bao lâu, một bên tai nghe đột nhiên bị người ta lấy xuống.

Trịnh Tây Tây mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt đó là một đôi mắt phượng hẹp và dài.

Anh cắm nửa bên tai nghe còn lại vào tai, nghe một hồi, nhướng mày: "Tiểu thuyết?"

Ngữ điệu lười nhác, có chút bất cẩn, còn có một chút nội tâm khó giải thích.

Trong tai nghe là phiên bản tiếng Anh của tác phẩm điện ảnh "Littlewoman".

Trịnh Tây Tây ngơ ngác gật đầu.

Anh ngồi xuống bên cạnh Trịnh Tây Tây, cùng cô nghe xong một đoạn, rồi lại hỏi, "Nghe hiểu được sao?"

Trịnh Tây Tây nhìn một chút vị khách không mời mà đến cũng không khách khí này, ánh mắt rơi từ đôi chân dài lên khuôn mặt mê hồn của anh, chấm cho anh ta chín chấm chín điểm, xem ra anh ta lớn lên rất đẹp, giọng nói còn hay nữa, vì vậy cô trả lời, "Đại khái cốt truyện thì có thể."

"Ừ." Anh cũng trả lời theo, mang theo ý cười nơi đuôi mắt rất có sức câu dẫn người khác, ngay cả giọng điệu cũng nhiễm một tia sung sướng, "Em gái của chúng ta quả nhiên không chịu thua kém."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top