🍒 Chương 19.3 🍒

🍒 Edit: Miahem

Trịnh Tây Tây trước đây nấu ăn rất nhanh, dù sao thời gian của cô vẫn cần dành cho việc học hơn, nên không thể chú trọng quá nhiều cho việc nấu nướng, nhưng lần này lại mất hơn một giờ để chuẩn bị mọi thứ, mỗi một món ăn đều kiểm tra trước các nguyên liệu một lần, sau đó đi tìm lại công thức, phối hợp với kinh nghiệm của bản thân mình để hoàn thiện chúng để đảm bảo rằng màu sắc, hương thơm và mùi vị đều hoàn chỉnh.

Sau khi mọi việc xong xuôi, kim đồng hồ đã điểm đến năm giờ, và lần đầu tiên Trịnh Tây Tây gọi điện thoại cho tài xế, chính là chú Lâm.

Nơi làm việc của Cố Duẫn rất gần nơi anh ở, đứng ở nhà có thể nhìn thấy tòa nhà cao ngất ngưởng của Cố thị so với xung quanh, lái xe bất quá chỉ mất vài phút, nên đi bộ cũng có thể tới nơi.

Nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây đến đó, để không phải đi đường vòng, trước tiên cô vẫn nê gọi cho chú Lâm.

Chú Lâm nhận được điện thoại liền vội vàng chạy ngay đến.

Trịnh Tây Tây gói các món ăn cho vào lồng giữ ấm, rồi đi ra ngoài: "Chú Lâm, thật xin lỗi đã làm phiền chú."

"Không có gì phiền cả." Chú Lâm vội vàng nói.

Chú Lâm lái xe chở cô đến dưới lầu của tòa nhà công ty.

"Chú Lâm, chú có thẻ nhân viên ra vào không?"

"Có." Chú Lâm đưa thẻ nhân viên tới, "Thiếu gia ở lầu 12 thưa cô."

Chú Lâm là tài xế của Cố Duẫn, có đôi khi sẽ giúp Cố Duẫn làm một ít việc vặt như đưa đón hoặc đi lấy đồ đưa đến văn phòng cho anh.

"Cảm ơn chú Lâm." Trịnh Tây Tây tiếp nhận tấm thẻ.

Thẻ nhân viên dùng để quẹt ra vào ở cổng đại sảnh, nhờ vậy Trịnh Tây Tây một đường đi thẳng lầu 12.

Tòa nhà tổng bộ Cố thị lúc 5 giờ vẫn như cũ tràn đầy tiếng người ồn ào.

Trịnh Tây Tây từ trong thang máy đi ra, vừa đi tới vài bước liền nhìn thấy một ông chú trung niên bụng phệ từ phòng làm việc đi ra bên trong, vẻ mặt cực lực áp chế cơn tức giận, khiến cả người đều có chút vặn vẹo.

Một màn này hiển nhiên không ít người đều thấy được, Trịnh Tây Tây cũng nhìn thấy vẻ châm chọc và nụ cười nhẹ nhõm trên mặt mọi người, chờ khi ông chú nhìn sang, mọi người lập tức trở lại bộ dạng vô cảm và tập trung làm việc.

Trịnh Tây Tây đứng sang bên cạnh nhường đường, ông ta liếc mắt nhìn Trịnh Tây Tây, "Hừ" một tiếng, căm giận mà ngồi thang máy đi xuống.

Ông ta đi rồi, những người khác rốt cuộc nhịn không được bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Trịnh Tây Tây từ lời nói của bọn họ biết được ông chú vừa rồi họ Hoàng, là một  trưởng phòng một bộ phận nào đó, cùng đổng sự trưởng của công ty khác có quan hệ họ hàng, ngày thường ở công ty tác oai tác quái, còn quấy rầy người khác làm việc

Lần này ông ta cuốn gói chạy lấy người, mọi người đều cảm thấy rất sảng khoái.

Sau khi bàn tán xôn xao, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy Trịnh Tây Tây đột nhiên xuất hiện.

Một người đàn ông mặc áo sơmi màu vàng từ đằng trước văn phòng đi ra, ánh mắt rơi xuống ở trên người Trịnh Tây Tây hai giây, đi về phía cô: "Cô là?"

"Tôi tìm Cố Duẫn, tôi là ... em gái của anh ấy."

Ánh mắt đối phương nhìn lướt qua hộp cơm giữ ấm trong tay cô, nói: "Chờ một chút." Sau đó lại đi vào.

Trịnh Tây Tây đứng tại chỗ chờ, để không làm phiền công việc của bọn họ, cô nép người vào một góc, nhưng cho dù là vậy, những ánh mắt xung quanh vẫn đổ dồn về phía cô.

Có người vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, Trịnh Tây Tây mỉm cười theo thói quen, đối phương liền nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ bừng.

Bất quá, trước khi kịp cảm nhận sự rung động đến từ trái tim non nớt của chàng thiếu niên, thì đột nhiên cảm giác được một ánh mắt tử thần lãnh lẽo nhìn chăm chú dừng ở trên người mình, theo bản năng cậu ta ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt cười như không cười của vị tiểu Cố tổng của bọn họ.

Cậu ta bị dọa đến mức bay hết mọi tâm tư kiều diễm lúc nãy, thậm chí còn định làm thêm giờ để cứu lấy mạng sống của mình.

Cũng may tiểu Cố tổng chỉ liếc nhẹ anh một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Cố Duẫn đi đến trước mặt Trịnh Tây Tây, tiếp nhận hộp giữ ấm trong tay cô, "Đi theo anh."

Trịnh Tây Tây đi theo Cố Duẫn vào văn phòng.

Cánh cửa đóng lại, ngăn cản ánh mắt tò mò từ bên ngoài.

Hiện tại vốn dĩ rất nhanh liền đến giờ tan tầm, tâm trí của mọi người hầu như đã không còn đặt vào công việc, nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.

"Vừa rồi là ai vậy, lớn lên nhìn thật xinh đẹp."

"Vừa rồi hình như nghe thấy cô ấy nói là em gái của tiểu Cố tổng, ông chủ nhỏ hóa ra còn có một em gái nữa sao?"

"Nhưng là hai người bọn họ thoạt nhìn lớn lên cũng không giống nhau lắm."

......

Cánh cửa ngăn cách những tiếng xì xào bên ngoài.

Văn phòng Cố Duẫn rất rộng rãi, ngoài bàn làm việc, còn có một phòng chờ nhỏ với ghế sofa, bàn trà, ghế ngồi, và cả kệ sách.

Cố Duẫn đem hộp cơm đặt trên bàn: "Hôm nay lịch học ít sao?"

Trịnh Tây Tây gật đầu gật đầu, "Hơn ba giờ là tan học rồi, cho nên em trở về làm cơm. Anh, sẽ không quấy rầy anh đúng không."

"Đương nhiên là không, anh vui sướng còn không kịp."

Cố Duẫn trước đó không hề nghe được tin tức nói Trịnh Tây Tây sẽ qua đây, chú Lâm cũng không nói cho anh biết, tuy rằng khá bất ngờ, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng.

Trịnh Tây Tây vốn đang nghĩ nếu Cố Duẫn quá bận, cô sẽ tìm một nơi để đợi, tóm lại chỉ cần nhìn thấy anh cơm nước xong liền sẽ rời đi, không nghĩ tới lúc này vừa vặn cố duẫn có chút thời gian rảnh.

Cô đem thức ăn trong hộp giữ ấm bày ra trên bàn trà: "Mấy món này đều là do em làm, anh nếm thử đi."

Cố Duẫn đi đến ngồi xuống, Trịnh Tây Tây bưng cho anh một chén cơm, rồi lại lấy chiếc đũa đưa cho anh.

Hiệu quả giữ nhiệt của hộp rất tốt, thức ăn khi lấy ra vẫn còn thơm ngào ngạt.

Trù nghệ của Trịnh Tây Tây vốn không tồi, lần này dành cả tâm huyết nấu để nấu nướng đương nhiên so với mấy lần trước ăn chắc chắn sẽ ngon hơn. Thịt cá mềm, đậu hủ thấm đủ hương vị, ăn chung với cơm rất đã, miếng sườn dê nướng vừa miệng, bên ngoài cháy xém bên trong mềm khiến người ta phải giờ ngón cái xúc động khen ngợi.

Trịnh Tây Tây ngồi đối diện Cố Duẫn, cùng ăn cơm với anh.

Cố Duẫn trong khoảng thời gian này xác thật rất bận, mỗi ngày đều bận đến tận sáng sớm mới trở về, tới công ty lại phải đối mặt với mấy lão bánh quẩy này, ngay cả tâm tư ăn cơm cũng không có.

Nhưng là, có Trịnh Tây Tây bồi anh, hai người ngồi ở cùng nhau ăn cơm, ngay cả trên chiếc bàn làm việc đơn giản của văn phòng cũng khiến anh có cảm giác bình yên đến từ gia đình.

Chỉ với vài món ăn nhưng số lượng lại khá lớn, hai người ăn uống no đủ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Chính là người đàn ông mặc áo vàng mà Trịnh Tây Tây gặp lúc nãy đang đứng ở cửa "Có thể tiến vào không?"

"Anh hai, em về trước đây." Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top