🍒 Chương 12.2 🍒
🍒 Edit: Miahem
Trịnh Tây Tây đi ở phía trước, đi chưa được mấy bước đã bị Cố Duẫn xách cổ áo dẫn trở về, cùng lúc đó, một bàn tay khác của Cố Duẫn nâng lên che lại đôi mắt của cô: "Đừng nhìn."
Trịnh Tây Tây loạng choạng vài bước lui về phía sau đụng phải lồng ngực Cố Duẫn. Vóc dáng Cố duẫn rất cao, so với cô cao hơn một cái đầu, Trịnh Tây Tây có cảm giác như mình đang va vào một bức tường vững chắc, ngay sau đó, đôi mắt liền bị che khuất.
Lòng bàn tay Cố Duẫn vô cùng ấm áp, làn da bị anh chạm vào giống như bị nước ấm dội qua đột nhiên trở nên nóng bỏng, Trịnh Tây Tây theo bản năng chớp mắt, Cố Duẫn liền cảm giác được hàng mi mềm mại như lông bàn chải đánh răng nhẹ nhàng ở trong lòng bàn tay anh cọ xát hai cái, có hơi ngứa ngáy.
Đi vào cổng trường, quẹo trái là một khu rừng nhỏ, Trịnh Tây Tây cảm thấy Cố Duẫn đại khái là thấy được một ít hình ảnh khiến mắt dễ nổi mụn lẹo, vì vậy liền nói, "Đi bên phải, có một con đường lớn."
Cố Duẫn vẫn che mắt cô xoay nửa vòng tròn, để chắc chắn rằng cô sẽ nhìn thấy, lúc này mới chịu buông ra, vặn các ngón tay trong lòng bàn tay, nói: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau đi dạo mấy vòng, từ phòng thí nghiệm vật lý vòng đi ra ngoài, nhìn thấy một thảm cỏ xanh rộng lớn, hiện có không ít người ngồi trên đó nói chuyện phiếm.
"Chỗ này không tồi, chúng ta cũng qua đó đi." Cố Duẫn nói.
Anh tìm một nơi thích hợp, đặt túi xuống, lấy tuần tự từng món từ bên trong ra.
Trịnh Tây Tây thấy anh móc ra mấy lon bia, vài hộp sữa bò vị dâu tây, tiếp theo là bịch đậu phộng nhắm rượu rồi cả rất nhiều túi đồ ăn vặt.
Trịnh Tây Tây: ?
Cố Duẫn tự mình lấy một lon bia, đem hộp sữa bò đưa cho cô: "Lại đây uống hai ly với anh trai."
"Vốn dĩ định mua chỉ bia thôi, nhưng em dù sao cũng là con gái, anh trai đặc biệt cho phép em uống sữa bò."
"......"
Anh đem bia giơ lên, "Nào, em gái, cụng ly."
Trịnh Tây Tây bưng hộp sữa bò, chạm vào lon bia của anh.
Loại sữa bò Cố Duẫn mua giống hệt với hộp sữa tối ngày hôm đó Trịnh Tây Tây đưa cho anh, ngay cả nhãn hiệu lẫn hương vị đều y chang.
Trịnh Tây Tây hỏi: "Anh Cố Duẫn, anh có uống sữa bò không?"
Cố Duẫn lắc đầu: "Loại thức uống ngọt béo ngậy như vậy, anh làm sao có thể ......"
Anh còn chưa nói xong, Trịnh Tây Tây liền cong con mắt cười nói, "Anh cũng chưa uống, như thế nào anh biết được nó ngọt béo ngậy chứ."
"Đoán."
"Ồ."
Với mấy lời miệng nhanh hơn não này, khiến Trịnh Tây Tây cảm thấy hài hước, lăn lộn cười không ngừng.
Cô bị hình ảnh trong suy nghĩ của chính mình chọc tới cười ngây ngất, cười không cách nào ngừng được.
Cố Duẫn xoa xoa huyệt thái dương, cũng nằm xuống theo.
Anh đặt một tay xuống dưới gối đầu lên hỏi: "Buổi tối xảy ra chuyện gì vậy, sao không nói cho anh biết?"
Vốn dĩ bầu trời đang xám xịt đột nhiên xuất hiện một vài ngôi sao lấp lánh, bên tai vang lên một mảng âm thanh sống động của côn trùng.
Trịnh Tây Tây cũng nằm xuống, học theo bộ dáng của cố duẫn gối đầu trên cánh tay mình, thẳng thắn mà đem toàn bộ sự việc nói ra hết.
Cố Duẫn càng nghe sắc mặt càng khó coi.
Anh không cách nào tưởng tượng được những người này thế nhưng có thể đem mấy loại từ ngữ "làm gái", "bao dưỡng" tùy tiện đặt trên người Trịnh Tây Tây, cô vừa mới thành niên chưa được hai tháng, cùng lắm cũng chỉ 18 tuổi mà thôi.
Miệng của đám người này sao có thể bẩn thỉu đến như vậy.
Hơn nữa Trịnh gia cũng quá khốn nạn mà, tìm người nhận về, liền cảm thấy chỉ cần chi chút vật chất là có thể bù đắp, lương tâm bọn họ liền cứ vậy mà thanh thản, xem như trước giờ chưa hề phát sinh chuyện gì, vạn sự đại cát.
Chỉ cần bọn họ dụng tâm một chút, tự mình đưa người trở về trường học, cùng bạn bè thầy cô giao thiệp tốt một chút, thì một màn ngày hôm nay không cách này xảy ra được.
Anh suy nghĩ, rồi nói: "Ngày mai anh sẽ qua đó báo thù cho em."
Hôm nay quá muộn rồi, sẽ làm chậm trễ giấc ngủ của cô.
"Không cần đâu." Trịnh Tây Tây nghiêng đầu, "Anh Cố Duẫn, cảm ơn anh đêm nay đã đến nhìn xem em một chuyến."
Thanh âm của Trịnh Tây Tây thật sự rất mềm mại, tông giọng hạ thấp thời điểm nghe tới tai còn có cảm giác giống như đang làm nũng.
Cố Duẫn ở trong lòng "Chậc" một tiếng, cảm thấy em gái này đúng là khắc tinh của anh, chỉ cần nói thêm vài lần nữa anh hẳn sẽ mua một căn hộ gần trường để ngày ngày bồi cô đọc sách làm bài tập luôn quá.
Cố Duẫn duỗi tay xoa đầu cô: "Có cái gì mà cảm ơn, anh trai không nên đến nhìn xem em gái mình sao?"
Anh liếc nhìn thời gian: "11 giờ đưa em trở về, về ký túc xá đánh một giấc ngủ thật ngon, ngày mai anh lại đến thăm em."
Hai người lại hàn huyên một lúc, ăn chút đồ ăn vặt, đến khoảng 11 giờ, Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây trở về ký túc xá.
Trịnh Tây Tây hỏi: "Anh Cố Duẫn, anh có nhớ đường không? Để em dắt anh quay lại cổng phía đông đi."
"Yên tâm, trí nhớ của anh rất tốt, nhớ kỹ đường đi rồi."
"Em đây nói sự thật đó." Trịnh Tây Tây nói, "Em cảm thấy, với giá trị nhan sắc của anh Cố Duẫn, em sợ anh tới ký túc xá nữ rồi sẽ không đi ra được, cuối cùng còn phải đợi em đến cứu anh."
"Xì." Cố Duẫn vui vẻ, "Anh biết chính mình lớn lên rất đẹp trai."
"Nhưng em gái có phải hay không đối với anh lo lắng thái quá."
Anh giơ tay lại điểm nhẹ trán cô, thanh âm sung sướng, "Cố gắng duy trì như vậy là được."
"......"
Đưa Trịnh Tây Tây trở về, Cố Duẫn quay lại xe.
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh đôi mắt lấp lánh của Trịnh Tây Tây cùng với thanh âm mềm mại nằm ở trên bãi cỏ nghiêng đầu cùng anh nói chuyện.
Một em gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, làm sao có thể có người chán ghét được chứ, mắt bị mù sao?
Cố Duẫn mở di động ra, gọi cho Trịnh Hoài.
Trịnh Hoài vừa ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, thanh âm còn mang theo chút hơi nước, "Cậu tìm tôi?"
"Ừ." Cố Duẫn nói, "Sau đây là một việc rất quan trọng, lời nói kế tiếp của tôi, cậu phải nghe rõ từng chữ từng chữ một."
Trịnh Hoài dựng lỗ tai lên: "Nói đi."
Cố Duẫn: "Tốt lắm, tôi sẽ bắt đầu chửi cậu."
Trịnh Hoài: ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top