🍒 Chương 10.2 🍒

🍒 Edit: Miahem

Trịnh Tây Tây và bạn cùng phòng đi cùng nhau, bị Từ Hưng Châu gọi lại: "Trịnh Tây Tây."

Cậu ta cầm quả bóng rổ đi tới, nhìn thấy túi xách trên người bọn họ, nhìn thời gian hiện tại, cười hỏi: "Các cậu đi ra ngoài ăn cơm à?"

"Ừm."

"Đi đâu thế?" Từ Hưng Châu cười nói, "Buổi tối bọn mình cũng định đi ăn cơm, nhưng lại không quen các quán ăn xung quanh trường. Cậu có đề nghị gì không."

Trịnh Tây Tây nghĩ nghĩ: "Tôi cũng không quen."

"......"

Tằng Ngữ vội vàng bước tới, giới thiệu vài nhà hàng gần đó rồi mỉm cười chào tạm biệt nhau.

Chờ Từ Hưng Châu đi rồi, Tằng Ngữ mới hỏi: "Tây Tây, cậu thế mà quen biết Từ Hưng Châu."

"Không tính là quen biết, chỉ là nói qua vài câu mà thôi."

"Cậu ta ở trường học rất nổi tiếng." Tằng ngữ phổ cập thông tin nói, "Lớn lên đẹp trai, nghe nói trong nhà còn rất có tiền, nên có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy."

"Hơn nữa, hôm nay cậu ta mặc áo ba lỗ mình còn nhìn được xuyên qua nó, sao cánh tay cũng đẹp như vậy, chỉ cần có cánh tay này, mình có thể nhìn ngắm cả năm trời đó."

Trịnh Tây Tây nhìn thời gian cắt ngang trí tưởng tượng của cô, "Đi nhanh lên, mình sợ anh Cố Duẫn chờ lâu."

Tuy rằng không biết sự nhiệt tình này của Cố Duẫn sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cô dù sao cũng không phải em gái thật sự của anh, nên cô cũng không muốn anh phải chờ lâu.

Tằng Ngữ nói nửa ngày, phát hiện hai học bá bên cạnh tất cả đều thờ ơ, đành phải bỏ cuộc, tăng tốc đi về phía cổng trường.

Khi đến cổng phía tây, Trịnh Tây Tây lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn của Cố Duẫn: "Phía trước."

Cô ngẩng đầu lên, Cố Duẫn mang kính bước xuống chiếc Bentley màu xám bạc phía trước, vẫy tay ra hiệu cho cô.

Trịnh Tây Tây mang theo bạn cùng phòng đi qua.

"Chào em gái, anh là anh trai Chu Hoành của em." Chu Hoành cũng từ ghế phụ bước  xuống, cùng các cô chào hỏi.

"Lên xe trước."

Cố Duẫn lái xe, Chu Hoành ngồi ghế phụ, ba cô gái ngồi ghế sau.

Chu Hoành đưa qua một cái ipad: "Có thể gọi đồ ăn trước, món mình gọi là cái có dấu tích."

Trịnh Tây Tây nhận lấy nó, ba người bọn cô ghé vào cùng nhau gọi món.

Trịnh Tây Tây trước kia thời điểm muốn ăn cái gì đều có thói quen chọn nơi nào rẻ nhất.

Ví dụ, trong nhà ăn của một trường trung học, một tô mì trứng rẻ nhất có giá năm nhân dân tệ, nhưng bạn có thể tiết kiệm được năm nhân dân tệ nếu bạn nói với dì phát cơm rằng bạn không cần thêm trứng vào mì trứng, vì thế những món như mì thịt bò, mì trộn tương...... chỉ cần là món nếu thêm vào thì phải thêm tiền đều không nằm trong phạm vi lựa chọn của cô từ trước đến nay.

Cho nên cô luôn gọi món rất nhanh chóng.

Vì thói quen của mình, cô luôn xem giá trước khi gọi món gì đó, nhưng sau khi quét một vòng, giá cả hoàn toàn không được ghi trên đó.

Cố Duẫn nói: ""Gọi món mình thích, gọi nhiều quá cũng không sao, Chu Hoành sẽ ăn được hết."

Chu Hoành:?

Chu Hoành: "Không phải, tại sao phải là tôi ăn?"

Tầm mắt Cố Duẫn nhàn nhạt liếc qua: "Bởi vì em mời khách, anh ăn càng nhiều, kiếm được nhiều hơn."

Chu Hoành: "......"

Mẹ nó, thế mà cũng có lý.

Trịnh Tây Tây cong môi dưới, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Duẫn. Từ vị trí này của cô, đối diện với chỗ ngồi của anh, chỉ có thể nhìn thấy một phần cánh tay của anh trên vô lăng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi với tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ một phần cánh tay nhỏ với cơ bắp săn chắc và đường nét mịn màng, đột nhiên, những gì Tằng ngữ nói trước đó hiện ra trong đầu cô:  "Chỉ cần là cánh tay như vậy, mình liền có thể nhìn ngắm cả một năm."

Những lời này đúng là hợp với Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây nghĩ thầm.

Cô thu hồi tầm mắt, một lần nữa đối với ipad bắt đầu gọi món.

Cố Duẫn đã đặt trước một bàn ăn, anh đi đậu xe, để những người khác xuống ở lối vào nhà hàng trước.

Thời điểm xuống xe Chu Hoành cảm khái: "Thật sự, nhiều năm như vậy anh chưa thấy Cố Duẫn mời khách bao giờ, thật là khó có được a khó có được."

Trịnh Tây Tây nghiêng đầu: "Em nhớ rõ trước đó anh ấy đi nước ngoài, mới vừa trở về đây thôi. Hai anh còn chưa gặp lại nhau, làm sao mời khách."

"Hơn nữa......" Trịnh Tây Tây chớp đôi mắt một chút, vô tội hỏi, "Thì là, anh Chu Hoành, anh hình như lớn tuổi hơn so với anh Cố Duẫn."

"Cho nên nếu hai người cùng ăn cơm, có phải hay không anh mới là người thích hợp mới khách hơn."

"......"

Chu Hoành bị ba mũi tên sát thương của Trịnh Tây Tây bắn một lúc, che ngực nói: "Anh rốt cuộc biết Cố Duẫn vì cái gì gọi em là em gái rồi."

Là bởi vì độc miệng, quả thực nhất mạch tương truyền*.

(*nghĩa giống Cha truyền con nối.)

"Thật sự, nếu em không phải là em gái của Cố Duẫn, anh cũng không dám tin. Chuyện đó...... Nếu không anh giúp hai người làm giám định huyết thống?"

"......"

Bọn họ ở trên đường đã gọi món trước, sau khi tiến vào cũng không đợi quá lâu, mấy nồi lẩu liền được bưng lên.

Lẩu trong nhà hàng này là mỗi người một nồi nhỏ, Chu Hoành bận rộn cả một ngày, sớm đã có chút đói bụng, đồ ăn vừa bưng lên anh liền bắt đầu sói đói chụp mồi.

Mắt thấy phân nửa thịt bò cuốn đã nằm trong nổi lẩu của Chu Hoành, những người khác cũng không khách khí nữa, chiếc đũa của mọi người đều ngẫu nhiên bay loạn.

Trịnh Tây Tây gắp đồ ăn lên mới phát hiện trong nồi của Cố Duẫn chỉ thả một ít măng, cô đem thịt trong nồi vớt lên, hỏi anh: "Anh có muốn không?"

"Em gái tốt như vậy sao?" Cố Duẫn nhướng mày.

Anh kỳ thật cũng không đói lắm, chủ yếu là muốn mời bọn họ đi ăn gì đó, vì vậy cũng không theo chân bọn họ tranh giành đồ ăn.

Trịnh Tây Tây đem muôi vớt toàn bộ thịt bỏ vào trong chén của Cố Duẫn: "Cái này...... Cảm ơn anh mời bọn em ăn cơm."

"Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh ......" Cố Duẫn nghiêng đầu, rất có hứng thú mà nhìn cô, "Không bằng gọi một tiếng anh hai cho anh nghe?"

Trịnh Tây Tây cúi đầu, làm bộ như không nghe thấy anh, bắt đầu bỏ những thứ khác vào trong nồi.

Cố Duẫn cũng không cưỡng cầu, vẫy tay gọi người phục vụ, một lần nữa cho bọn họ thêm thịt.

Một chầu ăn lẩu hơn một giờ, ở đây ngoại trừ Cố Duẫn, tất cả những người khác đều căng bụng đến mức không thể nhúc nhích. Một đám người giống như phụ nữ mang thai ba thàng, từng người một lăn vào trong xe Cố Duẫn.

Không biết sẽ còn tưởng rằng Cố Duẫn đi ra ngoài một chuyến làm bốn người bọn họ lớn bụng, trong đó còn có một người là nam......

Người duy nhất "Không mang thai" Cố Duẫn lái xe đưa bọn họ trở về, bởi vì buổi tối còn có việc phải làm, cho nên chỉ đưa bọn họ tới cổng trường.

Mấy người bọn họ đứng ở ngoài cổng trường vẫy tay chào tạm biệt anh, chờ Cố Duẫn cùng Chu Hoành đều đi rồi, Tằng Ngữ rốt cuộc cũng khôi phục bản tính ríu rít của cô, từ Cố Duẫn nói đến Chu Hoành, từ nồi lẩu nói đến xe của Cố Duẫn, sau đó đột nhiên hỏi: "Tây Tây, mình nhớ rõ lần trước cậu nói qua, anh ấy hình như là bạn tốt của anh trai cậu."

"Ừm."

"A, Trịnh Tây Tây, cậu không nghĩ là có vấn đề gì sao?" Tằng Ngữ phe phẩy bả vai cô hưng phấn mà nói, "Anh trai cậu còn không thèm đến trường xem cậu, vậy mà anh ấy lại đến, còn mời chúng ta ăn cơm."

"Anh ấy có phải thích cậu hay không?"

"Cậu nghĩ nhiều quá." Trịnh Tây Tây bình tĩnh mà nói, "Anh ấy không thích tớ, người anh ấy thích là anh trai tớ."

Tằng Ngữ: ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top